Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Kiều Phong trong nháy mắt đập vỡ chén rượu xuống đất, cảnh giác đề phòng, bình tĩnh hỏi thăm.
"Vị tiểu huynh đệ này, có thể cho Phong mỗ biết chuyện gì vừa diễn ra không?"
Hắn nói, thế mà là ngôn ngữ Đại Việt, đương nhiên nếu nói tiếng khựa Trương Tuấn cũng chấp luôn, bởi hắn mới có cái kỹ năng ngôn ngữ a..
Chỉ là có gì đó không đúng.
Mẹ nó, hình như ông anh trước mắt này vẫn giữ nguyên vẹn cảm tình ký ức, tựa như là một tồn tại chân thực, bị hệ thống cưỡng ép lôi kéo từ một vũ trụ khác sang vậy.
"Đúng vậy."
Hệ thống nghe hiểu suy nghĩ của hắn, vui lòng trả lời.
"Thế tao triệu hồi thì hắn có nghe theo mệnh lệnh của tao không vậy?"
"Hệ thống thêm vào một đoạn ký ức và ngôn ngữ Đại Việt, khiến hắn hoàn toàn nghe lời."
Ra vậy.
Nội tâm nghĩ ngợi, Trương Tuấn liền sử dụng do thám lên người Kiều Phong.
Kiều Phong, hay còn gọi Tiêu Phong, đến từ vũ trụ Thiên Long Bát Bộ, tính tình hào sảng, hiệp nghĩa...
Bang chủ Cái Bang, tu vi Võ Vương cảnh trung kỳ.
Tinh thông Hàng Long Thập Bát chưởng và Đả Cẩu Bổng, Thiếu Lâm tuyệt học.
....
Trương Tuấn cười cười, xem ra lúc này đồng chí Kiều Phong vẫn chưa gặp phải những biến cố bi thương phía sau a, hắn thong thả học theo bộ dáng tàu khựa nói.
"Kiều Phong, là lão thiên gia triệu hồi huynh tới đây, để huynh trợ giúp ta một đoạn đường."
Kiều Phong nghi hoặc.
"Lão thiên gia?"
"Đúng vậy. Ta tuân theo thiên mệnh, xuất hiện ở thế giới này là có một nhiệm vụ cao cả, cần những người tài như huynh trợ giúp.."
Trương Tuấn bắt đầu trắng trợn bịa chuyện, lời nói như thật, nói đến chính hắn liền hãm sâu vào, cho rằng bản thân thật sự có một cái sứ mệnh vĩ đại như vậy.
"Nhưng, còn Cái Bang a.."
Mắt thấy Kiều Phong có chút khúc mắc, Trương Tuấn liền tiếp tục dẻo miệng.
"Phong huynh, Cái Bang không có huynh vẫn có thể tự mình sinh tồn, thế giới này loạn lạc, cần huynh đến cứu giúp. Hơn nữa, nơi này cao thủ như mây, thiên địa rộng lớn, muôn màu muôn vẻ đặc sắc..."
Khả năng mồm mép điêu luyện của hắn khiến Kiều Phong tâm động, hơn nữa cảm giác kẻ trước mắt mang đến cho hắn là một cảm giác vô cùng thân cận, đáng kính, như phụ mẫu thân sinh vậy.
Vô cùng kỳ lạ.
Hắn hơi liếc mắt sang xung quanh, liền cảm thấy nơi này mọi thứ vô cùng mới lạ, ly kỳ bách quái, trong lòng dâng lên một cỗ hào hứng không hiểu.
Mình, thật sự được lão thiên lựa chọn đưa đến một thế giới khác, đây là bực nào cơ duyên a.
Nghĩ ngợi một hồi, Kiều Phong chắp tay, cười ha hả hào sảng nói ra.
"Phong mỗ, từ đây nghe theo tiểu huynh đệ."
Trương Tuấn học theo đáp lễ.
"Tiểu đệ Trương Tuấn, hân hạnh."
Dù sao đối phương lớn tuổi, hơn nữa nhân cách xứng đáng làm người khác kính trọng, xưng huynh gọi đệ cũng không có thiệt thòi gì.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, xen lẫn là giọng nói trong trẻo của Loan.
"Trương Tuấn, có ăn cơm không đây, để còn biết mà nấu."
Trương Tuấn cười khổ, mới lúc nãy còn vui vẻ anh anh em em, bây giờ gọi thẳng tên nhau ra thế này, haizz...
Đều tại con quỷ nhỏ kia.
Hắn vừa mở cửa, Loan đã bước vào, hung hăng chống nạnh.
"Không ngờ cậu ác độc như vậy, con bé ở quê vất vả lên thăm, thế mà cậu cứ đòi đuổi nó về..."
Đột nhiên nhận ra trong phòng còn có một người khác, cô nàng giật thót, luống cuống hỏi.
"Ơ, chào anh."
Nói đoạn thấp giọng bên tai Trương Tuấn.
"Ai thế này, ăn mặc buồn cười vậy?"
Kiều Phong nhìn thấy Loan mặc áo hai dây mỏng tanh, quần đùi ngắn, bên dưới lỗ rún thấp thoáng, bắp đùi trắng nõn hiển lộ ra, không khỏi đỏ mặt lúng túng.
"Chào cô.. cô.. nương.. "
Loan không lại để ý tới hắn, lạnh lùng nói với Trương Tuấn.
"Cậu nên thương xót em họ của cậu đi chứ, con bé còn nhỏ như vậy, không chịu được những tổn thương đâu.. Dù sao cũng là chuyện anh em nhà các ngươi, tôi chỉ nói đến thế.."
Trương Tuấn tràn đầy phiền muộn, liên tục gật gật.
Nghĩ đến gì đó, hắn liền vội nói.
"Hôm nay ăn ngoài đi, có ông anh ở quê vừa lên, để anh mời mọi người một bữa.."
Nói đoạn, Trương Tuấn liếc liếc mắt nhìn Kiều Phong ra hiệu, hi vọng hắn không nói lung tung.
Tuy nhiên, lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, bởi tên kia đỏ mặt mắc cỡ, hắn đã dứt khoát quay đầu nhìn thẳng vào tường.
Loan nghi hoặc.
"Lại là ở quê lên, anh họ??"
Trương Tuấn đầu đầy mồ hôi, cắn răng trả lời.
"Đúng vậy."
...
Đông người, gọi điện đặt xong bàn, Trương Tuấn dứt khoát đặt hai chiếc taxi grab, để cùng nhau đi chung một chỗ cho tiện.
Đoàn người đứng đợi xe trên đường.
Bốn nữ và Vân Anh tràn đầy tò mò nhìn xem ăn mặc cổ trang Kiều Phong, lúc này ngơ ngác trầm trồ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh một cách hào hứng, tựa như nhà quê.
Không đúng, tựa như ở trong núi mấy chục năm mới ra ngoài vậy.
"Đồ vật này là thứ gì, không ngờ lại có thể phát sáng đẹp đẽ vào ban đêm như vậy. Thần kỳ thần kỳ, nếu dân chúng Đại Tống ta cũng có những thứ này, sinh hoạt sẽ..."
"Kiến trúc thật kỳ lạ, tại sao nhà có thể xây cao như vậy.."
"Trên đường là cái gì cơ quan, tại sao người ngồi im trên đó lại có thể di chuyển..."
"Nữ nhân, khụ khụ, Phong mỗ không cố ý nhìn ngươi, xin thứ lỗi.."
Trương Tuấn tràn đầy xấu hổ, cười cười giải thích.
"Ông anh này của anh nghiện phim kiếm hiệp, mới từ trại ra, ở quê phiền quá nên bác anh mới gửi lên đây để anh chăm sóc, mọi người đừng bận tâm."
Chúng nữ nghe vậy, cười khô khan không nói.
Taxi rất nhanh đến nơi, đoàn người chia làm hai nhóm.
Bốn nữ một xe, Trương Tuấn, Kiều Phong cùng với Vân Anh một xe.
Bác tài nhìn xem tổ hợp kỳ lạ, mặc dù trong bụng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.
"Tuấn đệ, cơ quan này thật kỳ lạ và diệu dụng, khác hẳn cưỡi ngựa, Kiều Phong ta bình sinh chưa từng thấy qua.."
Nhìn xem bên cửa sổ đường phố trôi đi rất nhanh, trong khi chính mình lại bình chân như vại không có chút nào xóc nảy, Kiều Phong cảm thán nói ra.
"Nếu trên chiến trường cũng có những cỗ máy cứng rắn như thế này chuyên chở binh lính, thì Đại Tống ta sẽ không hề có đối thủ."
Trương Tuấn cười cười.
"Chuyện huynh không biết còn nhiều, thế giới này là đặc sắc như vậy, đủ cho huynh mặc sức khám phá."
Lúc này, Kiều Phong lại đưa mắt nhìn về Vân Anh, một bộ kính nể.
"Không ngờ vị tiểu cô nương này, tuổi tác còn nhỏ nhưng cốt cách thanh kỳ, xem ra là tu vi võ đạo đã có tiểu thành, có thể được xưng là thiên tài.."
Vân Anh nghe hắn khen ngợi, nở mày nở mặt, dương dương đắc ý.
"Cảm ơn chú."
Ba người náo nhiệt chuyện trò hồi lâu.
Ngồi ở ghế lái, bác tài đen mặt, đạp chân ga tăng nhanh tốc độ.
Mẹ nó, gặp mấy tên điên a.
.
.
///
Đa tạ đh pvmtngoc đẩy kp, đa tạ.
Cầu like chương, cầu ủng hộ.
"Vị tiểu huynh đệ này, có thể cho Phong mỗ biết chuyện gì vừa diễn ra không?"
Hắn nói, thế mà là ngôn ngữ Đại Việt, đương nhiên nếu nói tiếng khựa Trương Tuấn cũng chấp luôn, bởi hắn mới có cái kỹ năng ngôn ngữ a..
Chỉ là có gì đó không đúng.
Mẹ nó, hình như ông anh trước mắt này vẫn giữ nguyên vẹn cảm tình ký ức, tựa như là một tồn tại chân thực, bị hệ thống cưỡng ép lôi kéo từ một vũ trụ khác sang vậy.
"Đúng vậy."
Hệ thống nghe hiểu suy nghĩ của hắn, vui lòng trả lời.
"Thế tao triệu hồi thì hắn có nghe theo mệnh lệnh của tao không vậy?"
"Hệ thống thêm vào một đoạn ký ức và ngôn ngữ Đại Việt, khiến hắn hoàn toàn nghe lời."
Ra vậy.
Nội tâm nghĩ ngợi, Trương Tuấn liền sử dụng do thám lên người Kiều Phong.
Kiều Phong, hay còn gọi Tiêu Phong, đến từ vũ trụ Thiên Long Bát Bộ, tính tình hào sảng, hiệp nghĩa...
Bang chủ Cái Bang, tu vi Võ Vương cảnh trung kỳ.
Tinh thông Hàng Long Thập Bát chưởng và Đả Cẩu Bổng, Thiếu Lâm tuyệt học.
....
Trương Tuấn cười cười, xem ra lúc này đồng chí Kiều Phong vẫn chưa gặp phải những biến cố bi thương phía sau a, hắn thong thả học theo bộ dáng tàu khựa nói.
"Kiều Phong, là lão thiên gia triệu hồi huynh tới đây, để huynh trợ giúp ta một đoạn đường."
Kiều Phong nghi hoặc.
"Lão thiên gia?"
"Đúng vậy. Ta tuân theo thiên mệnh, xuất hiện ở thế giới này là có một nhiệm vụ cao cả, cần những người tài như huynh trợ giúp.."
Trương Tuấn bắt đầu trắng trợn bịa chuyện, lời nói như thật, nói đến chính hắn liền hãm sâu vào, cho rằng bản thân thật sự có một cái sứ mệnh vĩ đại như vậy.
"Nhưng, còn Cái Bang a.."
Mắt thấy Kiều Phong có chút khúc mắc, Trương Tuấn liền tiếp tục dẻo miệng.
"Phong huynh, Cái Bang không có huynh vẫn có thể tự mình sinh tồn, thế giới này loạn lạc, cần huynh đến cứu giúp. Hơn nữa, nơi này cao thủ như mây, thiên địa rộng lớn, muôn màu muôn vẻ đặc sắc..."
Khả năng mồm mép điêu luyện của hắn khiến Kiều Phong tâm động, hơn nữa cảm giác kẻ trước mắt mang đến cho hắn là một cảm giác vô cùng thân cận, đáng kính, như phụ mẫu thân sinh vậy.
Vô cùng kỳ lạ.
Hắn hơi liếc mắt sang xung quanh, liền cảm thấy nơi này mọi thứ vô cùng mới lạ, ly kỳ bách quái, trong lòng dâng lên một cỗ hào hứng không hiểu.
Mình, thật sự được lão thiên lựa chọn đưa đến một thế giới khác, đây là bực nào cơ duyên a.
Nghĩ ngợi một hồi, Kiều Phong chắp tay, cười ha hả hào sảng nói ra.
"Phong mỗ, từ đây nghe theo tiểu huynh đệ."
Trương Tuấn học theo đáp lễ.
"Tiểu đệ Trương Tuấn, hân hạnh."
Dù sao đối phương lớn tuổi, hơn nữa nhân cách xứng đáng làm người khác kính trọng, xưng huynh gọi đệ cũng không có thiệt thòi gì.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, xen lẫn là giọng nói trong trẻo của Loan.
"Trương Tuấn, có ăn cơm không đây, để còn biết mà nấu."
Trương Tuấn cười khổ, mới lúc nãy còn vui vẻ anh anh em em, bây giờ gọi thẳng tên nhau ra thế này, haizz...
Đều tại con quỷ nhỏ kia.
Hắn vừa mở cửa, Loan đã bước vào, hung hăng chống nạnh.
"Không ngờ cậu ác độc như vậy, con bé ở quê vất vả lên thăm, thế mà cậu cứ đòi đuổi nó về..."
Đột nhiên nhận ra trong phòng còn có một người khác, cô nàng giật thót, luống cuống hỏi.
"Ơ, chào anh."
Nói đoạn thấp giọng bên tai Trương Tuấn.
"Ai thế này, ăn mặc buồn cười vậy?"
Kiều Phong nhìn thấy Loan mặc áo hai dây mỏng tanh, quần đùi ngắn, bên dưới lỗ rún thấp thoáng, bắp đùi trắng nõn hiển lộ ra, không khỏi đỏ mặt lúng túng.
"Chào cô.. cô.. nương.. "
Loan không lại để ý tới hắn, lạnh lùng nói với Trương Tuấn.
"Cậu nên thương xót em họ của cậu đi chứ, con bé còn nhỏ như vậy, không chịu được những tổn thương đâu.. Dù sao cũng là chuyện anh em nhà các ngươi, tôi chỉ nói đến thế.."
Trương Tuấn tràn đầy phiền muộn, liên tục gật gật.
Nghĩ đến gì đó, hắn liền vội nói.
"Hôm nay ăn ngoài đi, có ông anh ở quê vừa lên, để anh mời mọi người một bữa.."
Nói đoạn, Trương Tuấn liếc liếc mắt nhìn Kiều Phong ra hiệu, hi vọng hắn không nói lung tung.
Tuy nhiên, lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, bởi tên kia đỏ mặt mắc cỡ, hắn đã dứt khoát quay đầu nhìn thẳng vào tường.
Loan nghi hoặc.
"Lại là ở quê lên, anh họ??"
Trương Tuấn đầu đầy mồ hôi, cắn răng trả lời.
"Đúng vậy."
...
Đông người, gọi điện đặt xong bàn, Trương Tuấn dứt khoát đặt hai chiếc taxi grab, để cùng nhau đi chung một chỗ cho tiện.
Đoàn người đứng đợi xe trên đường.
Bốn nữ và Vân Anh tràn đầy tò mò nhìn xem ăn mặc cổ trang Kiều Phong, lúc này ngơ ngác trầm trồ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh một cách hào hứng, tựa như nhà quê.
Không đúng, tựa như ở trong núi mấy chục năm mới ra ngoài vậy.
"Đồ vật này là thứ gì, không ngờ lại có thể phát sáng đẹp đẽ vào ban đêm như vậy. Thần kỳ thần kỳ, nếu dân chúng Đại Tống ta cũng có những thứ này, sinh hoạt sẽ..."
"Kiến trúc thật kỳ lạ, tại sao nhà có thể xây cao như vậy.."
"Trên đường là cái gì cơ quan, tại sao người ngồi im trên đó lại có thể di chuyển..."
"Nữ nhân, khụ khụ, Phong mỗ không cố ý nhìn ngươi, xin thứ lỗi.."
Trương Tuấn tràn đầy xấu hổ, cười cười giải thích.
"Ông anh này của anh nghiện phim kiếm hiệp, mới từ trại ra, ở quê phiền quá nên bác anh mới gửi lên đây để anh chăm sóc, mọi người đừng bận tâm."
Chúng nữ nghe vậy, cười khô khan không nói.
Taxi rất nhanh đến nơi, đoàn người chia làm hai nhóm.
Bốn nữ một xe, Trương Tuấn, Kiều Phong cùng với Vân Anh một xe.
Bác tài nhìn xem tổ hợp kỳ lạ, mặc dù trong bụng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.
"Tuấn đệ, cơ quan này thật kỳ lạ và diệu dụng, khác hẳn cưỡi ngựa, Kiều Phong ta bình sinh chưa từng thấy qua.."
Nhìn xem bên cửa sổ đường phố trôi đi rất nhanh, trong khi chính mình lại bình chân như vại không có chút nào xóc nảy, Kiều Phong cảm thán nói ra.
"Nếu trên chiến trường cũng có những cỗ máy cứng rắn như thế này chuyên chở binh lính, thì Đại Tống ta sẽ không hề có đối thủ."
Trương Tuấn cười cười.
"Chuyện huynh không biết còn nhiều, thế giới này là đặc sắc như vậy, đủ cho huynh mặc sức khám phá."
Lúc này, Kiều Phong lại đưa mắt nhìn về Vân Anh, một bộ kính nể.
"Không ngờ vị tiểu cô nương này, tuổi tác còn nhỏ nhưng cốt cách thanh kỳ, xem ra là tu vi võ đạo đã có tiểu thành, có thể được xưng là thiên tài.."
Vân Anh nghe hắn khen ngợi, nở mày nở mặt, dương dương đắc ý.
"Cảm ơn chú."
Ba người náo nhiệt chuyện trò hồi lâu.
Ngồi ở ghế lái, bác tài đen mặt, đạp chân ga tăng nhanh tốc độ.
Mẹ nó, gặp mấy tên điên a.
.
.
///
Đa tạ đh pvmtngoc đẩy kp, đa tạ.
Cầu like chương, cầu ủng hộ.
Bình luận facebook