Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Phần thắng
Lâm Di quay sang nhìn con ngõ bên cạnh Phù Dung các, chẳng lẽ nàng hiểu sai rồi? Ý của Trịnh Thập Cửu không phải là như vậy?
Trịnh Thập Cửu chỉ tình cờ nhắc đến gia quyến của quan lại Phúc Ninh thôi?
Nàng nhớ cha từng nói, không được truyền triệu thì quan lại tỉnh ngoài không được vào Kinh. Trịnh Thập Cửu rõ ràng muốn ám chỉ Phúc Ninh có quan lại lén lút vào Kinh, nếu bắt được nhược điểm này, chuyện của cha vẫn có cơ hội cứu vãn.
Chính vì nghĩ vậy nên nàng mới bảo Đới bà tử chờ đợi ở trước cửa Phù Dung các.
Hạ nhân của các gia đình thường dậy thật sớm ra ngoài chọn mua đồ, nói không chừng sẽ có người bị Đới bà tử nhận ra, cứ thế Đới bà tử sẽ thuật lại cho Tiêu thị nghe, sau đó cha nàng cũng sẽ biết. Nàng không thể nói thẳng với cha rằng mình ở Trịnh gia được người ta nói cho một tin tức chưa xác định, bởi theo tính của cha thì ông chắc chắn sẽ bắt nàng nói rõ ràng mọi chuyện, trong khi nàng chẳng cách nào giải thích về cuộc gặp gỡ giữa mình và Trịnh Thập Cửu.
Ít nhất phải làm rõ thực hư rồi nàng mới có thể sắp xếp ổn thỏa.
Lâm Di và Tiêu thị chuẩn bị vào Phù Dung các, đằng sau chợt truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc“. Hạ nhân đặt bục đỡ cho người trên xe bước xuống.
“Có phải Trần Tam thái thái đó không?”
Tiêu thị và Lâm Di đồng loạt quay người lại, liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Lâm Đại thái thái.
Nghĩ tới sự kiện Lâm Di bị Lâm gia mưu tính chuyện xấu, Tiêu thị thật sự không cách nào tươi cười với Lâm Đại thái thái như cũ. Tỷ muội tốt chơi với nhau từ nhỏ thoáng cái biến thành tiểu nhân gian trá, Tiêu thị thật sự vô cùng khó chịu, ngay cả nhoẻn miệng cười cũng lười làm. Song Lâm Đại thái thái dường như không nhận ra, còn rất vui vẻ vì vừa khéo gặp được nhau thế này, hăng hái giúp Tiêu thị và Lâm Di chọn phấn thơm.
“Ta biết cô thích hương hoa lê.” Lâm Đại thái thái lấy khăn che miệng cười, “Cô thậm chí còn từng thả hoa lê vào trà nếm thử nữa cơ. Hoa lê để ngửi chứ chưa nghe nói dùng trong đồ ăn thức uống bao giờ, ấy vậy mà hiện trong Kinh cũng có bán phấn thơm mùi hoa lê rồi.”
Chủ quán vội vàng bảo người làm mang phấn hoa lê thượng hạng đến, Lâm Đại thái thái mở hộp ra đặt dưới mũi Tiêu thị.
Hương thơm thanh thoát bay vào mũi, Tiêu thị khoan khoái, “Mùi thơm dễ chịu thật.”
Lâm Đại thái thái cười nói: “Ta biết ngay là cô sẽ thích mà.” Vừa nói bà ta vừa nhìn về phía Lâm Di, “Lục tiểu thư không thích phấn thơm thì có thể thử sáp mật, mấy nha đầu nhà ta đều dùng sáp mật của nơi này đấy.”
Biểu hiện của Lâm Đại thái thái vừa chân thành vừa tự nhiên, đến độ nếu không vì biết rõ tính cách thận trọng của Lâm Di, Tiêu thị hẳn đã nghi ngờ con gái xuyên tạc ý tứ của Lâm gia rồi.
Chọn được phấn thơm vừa ý, tất cả cùng nhau trở ra, vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng người mắng mỏ: “Ta đã nói ở đây không phải là Văn gia gì đó rồi, tòa nhà này là do lão gia và phu nhân nhà ta mới mua, chủ trước dọn đi đâu rồi làm sao chúng ta biết được, ngươi còn ở lì chỗ này nữa thì chúng ta sẽ báo quan đấy.”
Người nọ cầu khẩn thêm mấy tiếng liền bị gã gia nhân vừa cao giọng gắt gỏng khi nãy lập tức quơ lấy gậy đuổi đánh.
Nghe thấy trong ngõ vọng ra tiếng ồn ào, Tiêu thị hoảng hốt giấu Lâm Di ra sau lưng, nha hoàn bà tử cạnh đó cũng xúm xít vây quanh hộ tống Lâm Đại thái thái, Tiêu thị và Lâm Di lên xe ngựa.
Tiêu thị vừa kéo Lâm Di ngồi xuống thì nghe thấy tiếng gậy gỗ đập trên mặt đất kêu “bôm bốp”, người bị đánh đuổi khi nãy đã sợ đến mất hồn mất vía, liên tục cầu xin tha thứ. Bà tử vừa chỉ huy gia nhân đuổi theo đi ra nhìn thoáng qua liền lui lại.
Xe ngựa của Lâm gia và Trần gia lần lượt rời đi, ồn ào trước của Phù Dung các cũng dần dần lắng lại.
Tiêu thị vừa định cảm thán với Lâm Di rằng con người sống trên đời thật sự không dễ dàng, Đới bà tử ngồi ở đầu xe đã nhẹ giọng thưa: “Thái thái, vừa rồi hình như nô tỳ nhìn thấy hạ nhân của nhà Thôi Thủ thành ạ.”
Tiêu thị vốn không để bụng lời này, nhưng nghĩ lại thì… đây là Kinh thành, “Sao… sao có thể…”
“Nô tỳ thấy được rõ ràng, thái thái nhà Thôi Thủ thành thường qua lại với thái thái nên nô tỳ nhớ mặt hạ nhân của Thôi gia.”
Tiêu thị vẫn chưa hiểu được khúc mắc trong chuyện này, Lâm Di lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, cả nhà của Thôi Thủ thành cũng vào Kinh sao?”
“Đâu có.” Lúc trước cả nhà còn ngồi bàn về chuyện này, “Thôi Thủ thành là quan võ, quan võ cần công văn của triều đình mới có thể vào Kinh mà?” Tiêu thị cũng thấy khó hiểu.
“Cha đã nói quan lại của tỉnh ngoài không có lệnh truyền sẽ không được vào Kinh, lúc trước chẳng phải ở Phúc Ninh cũng từng có vụ xử trí quan viên tự tiện vào Kinh sao? Mẹ quên rồi à, già trẻ cả nhà đều bị liên lụy, tiểu thư nhà họ còn phải đi làm quan tỳ* đấy.”
(*) Quan tỳ: phụ nữ thời phong kiến bởi vì tội mà phải vào phủ quan làm nô tỳ.
Vị tiểu thư kia rất xinh đẹp, lại còn có tài đánh đàn, Tiêu thị vốn rất thích nàng ấy. Lúc nghe nói nàng ấy bị quan phủ giải đi làm quan tỳ, bà đã thổn thức mất vài ngày.
“Nói vậy tức là… tự tiện vào Kinh…” Nói đến đây, sắc mặt Tiêu thị chợt trở nên vô cùng khó coi, “Chờ đến tối cha con về rồi hãy nói.”
Chuyện như vậy dĩ nhiên phải ra tay càng sớm càng tốt, bằng không để người Thôi gia biết được liền rời Kinh ngay trong đêm thì coi như toi công.
“Mẹ.” Lâm Di nhắc chừng, “Ngộ nhỡ liên quan tới chuyện của cha thì sao? Chờ đến tối chẳng phải muộn quá rồi ư?”
Mấy ngay nay trượng phu luôn rầu rĩ vì chính sự, nếu thật sự có cơ hội cải thiện tình hình, bà đúng là cầu còn không được…Tiêu thị nhíu mày, “Rủi nhầm lẫn…”
Lâm Di trấn an bà: “Cũng đâu phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì coi như nhận lầm người thôi mà…”
Tiêu thị nghe vậy mới đồng ý, nói với Đới bà tử ngồi ngoài xe: “Bảo đứa sai vặt đến nha môn báo cho lão gia biết chuyện này.”
Đới bà tử dĩ nhiên vui vẻ, nếu xác nhận đúng là vậy thì công đầu chính là của bà, nói không chừng còn có thể được thăng vào nội viện làm việc, không cần phải ở ngoài phơi nắng phơi gió nữa, cho nên bà ta lập tức hớn hở đi báo tin.
Trong xe ngựa, Lâm Di cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngẫm lại thì, mọi chuyện không thể trùng hợp đến như vậy, nàng bảo Đới bà tử chờ ở đây từ sáng sớm cũng không thu hoạch được gì, ấy thế mà hai mẹ con nàng vừa bước ra khỏi Phù Dung các thì hạ nhân của Thôi gia liền lộ mặt.
Đây là ý của Trịnh gia hay do Trịnh Thập Cửu đang âm thầm hỗ trợ?
Hôm nay Lâm Đại thái thái cũng xuất hiện ở Phù Dung các, chứng kiến hết toàn bộ sự việc.
Rõ ràng là có người tỉ mỉ sắp xếp, bằng không chẳng thể nào trùng hợp đến vậy. Chưa biết chừng, cả Lâm gia và Trịnh gia đều bị người ta tính kế.
Bây giờ điều Lâm Di có thể xác định chính là chuyện này không hại gì đối với nhà bọn họ, cha nàng có thể nhân cơ hội thoát thân, nói không chừng có lập được công lớn, nhìn mặt nào cũng là được lợi nhất. Còn về phần Lâm gia và Trịnh gia, là lợi hay hại thì còn phải chờ xem.
Tiêu thị và Lâm Di trở lại Trần gia, tặng số phấn thơm vừa mua được cho nữ quyến trong phủ xong mới vào phòng chờ tin. Tiêu thị thấp thỏm không yên mãi, may có Lâm Di bên cạnh ngăn cản, bằng không bà đã sai người đến nha môn thám thính rồi.
Trần Doãn Viễn không về nhà đúng giờ, Tiêu thị bồn chồn suốt bữa cơm tối, Lâm Di phải viện cớ nói muốn bài trí lại khuê phòng, Tiêu thị mới bị phân tâm một chút, để Lâm Di chọn vào nha hoàn bà tử trong phòng mình qua hỗ trợ.
Cuối cùng Lâm Di dẫn theo cả chục hạ nhân theo mình về phòng, Tiêu thị ngóng trông mãi, Trần Doãn Viễn mới trở lại.
Vừa vào cửa ông liền không giấu được vẻ mừng rỡ nữa, không chờ Tiêu thị hỏi đã chủ động mở miệng trước: “Thật sự là Thôi Thủ thành dẫn tiểu thiếp vào Kinh.” Vừa nói ông vừa hưng phấn bước tới kháng ngồi xuống mà chẳng buồn cởi quan bào ra, “Ban đầu Thôi gia còn không thừa nhận, chỉ nói là tiểu thiếp tự vào Kinh du ngoạn, nhưng ai chẳng biết Thôi Thủ thành cưng nựng tiểu thiếp đến tận trời, làm gì chịu để cô ta một mình vào Kinh chứ, chưa kể, có thiếp thất nào tự do được đến vậy đâu. Lúc dẫn người bắt cô ta đến quan phủ tra hỏi, ta chỉ mới lớn tiếng nói muốn giúp Thôi Thủ thành truy bắt tiểu thiếp bỏ trốn thì tên Thôi Trình Viễn kia đã chui ra khỏi mật thất đòi liều mạng với ta rồi. Ha ha ha, mệt cho hắn còn tìm cớ dọa dẫm ta rằng hắn phụng mật chỉ vào Kinh, ta bảo đưa mật chỉ ra thì hắn lại không có. Thế là ta cứ làm theo phép, giải cả hắn và tiểu thiếp vào Hình bộ luôn.”
Trần Doãn Viễn hớp một ngụm trà, chép chép miệng cảm thán, “Mấy năm qua gã này làm không ít chuyện xấu, hôm nay rốt cuộc cũng bị ta nắm thóp. Lần này cho dù ta bị tiểu nhân hãm hại thì cũng coi như đã kéo theo được một tên làm đệm lưng cho mình.” Vừa nói ông vừa vỗ đùi, “Thế là hòa vốn rồi.”
Tiêu thị khó hiểu hỏi: “Chẳng phải quan hệ của lão gia và Thôi Thủ thành luôn không tệ sao?”
Trần Doãn Viễn chợt sầm mặt không đáp, trên đường trở về ông vẫn còn thấy hối hận vì mình đã không nói tới chính sự cho Tiêu thị nghe, lần này bắt được Thôi Thủ thành hoàn toàn đều nhờ công của Tiêu thị. Nhưng giờ nghe bà hỏi vậy, ông thật sự thấy mình đã phí công ăn năn rồi.
Tiêu thị vào trong lấy y phục mặc nhà cho Trần Doãn Viễn thay ra, “Lần này Thôi Thủ thành phạm tội lớn lắm sao?”
Đâu chỉ là tội lớn, có Thành Quốc công làm chỗ dựa cũng không thể tùy tiện lấy giấy tờ giả qua mắt kiểm soát. Võ tướng không được truyền gọi mà vào Kinh cũng bị coi như tội mưu phản.
Thành Quốc công làm gì dám để hai chữ “mưu phản” này dính dáng tới mình. Cho nên ông phải nhân cơ hội này lập tức thu thập chứng cớ phạm tội của Thôi Thủ thành mấy năm qua đóng thành tấu chương dâng đến trước mặt Hoàng thượng.
Trần Doãn Viễn quyết định xong, lập tức gọi Tiêu thị: “Bảo người đi chuẩn bị giấy bút, tối nay ta sẽ ngủ lại ở thư phòng.”