Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Tính toán
Lão thái thái nhánh cả nói tiếp: “Nếu cậu muốn ở lại trong Kinh, ta sẽ tìm cách giúp cậu kết nối quan hệ, sống yên phận với chức lang trung trong bộ viện cũng tốt.”
Nghe được lời này, Trần Doãn Viễn rốt cuộc không kìm được, kinh ngạc ngẩng lên nhìn lão thái thái nhánh cả, “Lão thái thái đều biết sao?”
Lão thái thái nhánh cả mở mắt ra, thở dài, “Ta chỉ biết cậu làm quan ở Phúc Ninh không thuận lợi, quan viên nơi đó đa phần ủng hộ Thành Quốc công, còn cậu thì không.”
Sắc mặt Trần Doãn Viễn trở nên nặng trĩu, song vẫn không giấu được nhuệ khí ẩn bên dưới, “Không dám gạt lão thái thái, Doãn Viễn chẳng những không muốn hùa theo Thành Quốc công mà còn phải kiện hắn tội cấu kết với hải tặc, giả trang thành giặc Oa đốt giết dân chúng, sau đó lại lấy cớ yêu cầu triều đình chi viện thêm quân lương. Triều đình chi tiêu nhiều, đương nhiên phải tăng thêm thuế ở các tỉnh huyện khác, bây giờ mức thuế đã cao gấp hai lần thời Thái Tổ rồi.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng lão thái thái nhánh cả vẫn không khỏi siết chặt phật châu trong tay, hít mạnh một hơi, “Thành Quốc công dám làm thế…” Nói tới đây bà thoáng dừng lại, “Cậu muốn lật đổ Thành Quốc công thì cũng phải nghĩ tới các gia tộc huân quý nắm giữ quân quyền trong Kinh, thân thích hoàng gia nào có ai trong sạch đâu.”
Trần Doãn Viễn nghe thế liền đứng dậy, bước tới quỳ xuống trước mặt lão thái thái nhánh cả, trịnh trọng dập đầu từng cái một.
Bạch ma ma đứng bên cạnh lão thái thái nhánh cả thấy cảnh này thì giật mình, vội vàng lui ra.
“Nếu Doãn Viễn xảy ra chuyện, cầu xin lão thái thái trông coi hai đứa trẻ, để Hoành ca bình an lớn lên, gả Lâm Di cho một gia đình tốt. Từ nhỏ bọn chúng đã được dạy dỗ phải sống có tình có nghĩa, sau này chúng nhất định sẽ không quên ơn đức của lão thái thái. Hoành ca có tiền đồ thì tốt, còn không thì tiền bạc con dành dụm mấy năm qua cũng đủ để nó về quê mua ít ruộng nương sống qua ngày. Con nghe nói con cháu của Tiêu thị ở nông thôn có không ít người gia cảnh khá giả mong muốn cưới được hiền thê, Lâm Di gả sang đó sinh con dưỡng cái cũng có thể an ổn cả đời.”
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, “Đây chính là đường lui cậu dọn sẵn cho con trai con gái mình đấy à?”
Trần Doãn Viễn khẽ gật rồi lại dập đầu tiếp, “Đại trượng phu không thể lưỡng toàn cả trung lẫn hiếu, lần này con hồi Kinh, thật sự không mong có thể toàn thân trở ra.”
Bạch ma ma bên ngoài nghe được câu này liền mướt mồ hôi, thì ra Tam lão gia thật sự có ý định làm thế. Bà lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Di tái nhợt mặt đang đứng sau tấm bình phong thì kinh ngạc há to miệng.
Lâm Di giơ tay ra hiệu bảo bà im lặng.
Cả lão thái thái nhánh cả và Trần Doãn Viễn đều không biết nàng lấy cớ lẻn qua nghe trộm.
Lão thái thái nhánh cả dựa lưng vào thành giường, hỏi: “Vậy còn tiểu Tiêu thị?”
Trần Doãn Viễn ủ ê đáp: “Con không còn thì chẳng bao nhiêu năm sau Tiêu thị cũng sẽ muốn theo con thôi, không cần phải dự tính cho bà ấy.”
“Tốt.” Lão thái thái nhánh cả đặt phật châu trong tay lên mặt bàn thấp gần giường, “Cậu đại nghĩa như vậy, tiểu Tiêu thị có thể tuẫn phu cũng coi như thêm vẻ vang cho Trần gia ta. Ngày cậu chết ta nhất định sẽ dẫn cả nhà già trẻ bái lạy tổ tiên để tiễn đưa cậu.”
Bạch ma ma bên ngoài giật bắn mình, lão thái thái hồ đồ rồi ư, sao có thể mặc cho Tam lão gia làm bậy như vậy chứ. Bà vừa định quay người vào nhà, cánh tay bà chợt bị níu lại, ngước lên mới nhìn thấy Lâm Di lắc đầu với mình.
Lâm Di hiện cũng đang rất hoảng loạn, nếu dựa theo sắp xếp của cha thì mọi chuyện sau đó sẽ hệt như những gì nàng trải qua kiếp trước: cha vào tù, Tiêu thị ngã bệnh, ca ca bị Nhị lão thái thái xoay trong lòng bàn tay, nàng bị thiêu chết ngay trong hôm gả vào Lâm gia.
Nhưng nàng vẫn tin rằng, người đã trải qua nhiều chuyện như lão thái thái nhánh cả tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cha đi chịu chết. Vì vậy nàng mới trăm phương nghìn kế khiến cha nói ra mục đích thật ở trước mặt bà.
Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Trần Doãn Viễn, nói tiếp: “Ta không biết liệu những bài vị kia có vui vẻ không, nhưng ta có thể xác định rằng kẻ địch của cậu sẽ vô cùng đắc ý. Cho dù cậu đã lo liệu thỏa đáng cho hai đứa con trước lúc chết, nhưng sau khi cậu chết, tiểu Tiêu thị không có bản lĩnh đứng ra cáng đáng, mọi chuyện tất nhiên sẽ do Đổng thị sắp xếp. Tiền của cậu để lại cho Hoành ca ấy à, triều đình có ghi chép thì Đổng thị cũng sẽ vơ vét sạch sẽ, gia tộc có nơi chuyên dùng để trừng phạt nam đinh, bị nhốt vào đó mấy ngày liền không còn đường sống. Lâm Di càng dễ xử hơn, tìm đại nhà đó gả con bé đi, chẳng những tranh thủ được mối tốt hơn cho các tỷ muội khác mà còn có thể hời thêm ít sính lễ. Lâm Di gả ra ngoài rồi sẽ lập tức mất đi sự bảo hộ của nhà mẹ đẻ, sẽ giống như mẫu thân cậu, chỉ có thể mặc cho nhà chồng chà đạp. Cho dù được cưới về với thân phận chính thất thì về sau con bé vẫn có nguy cơ ngay cả thiếp thấp cũng không bằng, con cái sinh ra cũng phải như hạ nhân luồn cúi kẻ khác.”
Trần Doãn Viễn quỳ trên mặt đất, xúc động đến mức run rẩy.
“Đừng trông cậy vào một bà già đã đặt một chân xuống mồ như ta, nói không chừng ta sẽ nhắm mắt xuôi tay ngay ngày mai.” Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Trần Doãn Viễn, “Cậu cho rằng cái chết của mình có ý nghĩa à, ta cho cậu biết, cậu có ba chỗ không bằng người khác. Một là không bằng mẫu thân cậu, mẫu thân cậu sống ở Trần gia một ngày như một năm nhưng chưa từng buông tay đầu hàng, lâm bồn khó khăn, bà đỡ đã bó tay mà vẫn liều mạng sinh cậu ra. Mẫu thân cậu nói với ta rằng, người khác có thể sinh con dưỡng cái, mẫu thân cậu tuyệt đối không thể thua kém họ, cũng muốn làm một người mẹ tốt, muốn thương yêu con mình, nhìn con từ từ lớn lên. Ông trời không cho mẫu thân cậu cơ hội đó, nhưng muội ấy lại cho cậu cơ hội sống. Hai là không bằng phụ thân cậu, phụ thân cậu có thể vì mạng sống bò ra khỏi đống người chết, tuy ông ta không thừa nhận vợ con trong Kinh, song với Đổng thị ông ta thật sự là người chồng tốt, là người cha tốt của hai ca ca cậu. Ít nhất trước khi chết ông ta có thể làm cho ái thê tiếp quản nhánh thứ hai Trần gia, giúp hai đứa con trai có công danh tử tế. Ba là không bằng con gái cậu, Lục nha đầu tuổi còn nhỏ mà đã biết vì cậu chu toàn mọi chuyện, lúc cậu bị vướng vào đào hát tên Mẫu Đơn, chính Lục nha đầu tìm cách báo tin cho ta, để ta ra mặt giúp cậu phong tỏa tin tức, bằng không cậu làm gì có thể đường hoàng quỳ ở đây nói những câu này với ta chứ. Nhà chúng ta tuy xuất thân là võ tướng, nhưng cũng biết muốn thành công không thể có dũng mà không có mưu, đó là lý do vì sao tổ phụ cậu lại đặt ra quy chế buộc con cháu họ Trần phải học cả văn lẫn võ. Không ngờ cậu chẳng hề hiểu được, cứ khăng khăng làm mãng phu, còn muốn liên lụy đến tính mạng của cả nhà.”
Lão thái thái nhánh cả nói một hơi, ban đầu Trần Doãn Viễn vẫn hơi không phục, song dần dà sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng không còn chút nhuệ khí nào.
Lão thái thái nhánh cả tiếp lời: “Đã nói tới mức này, hẳn cậu có thể hiểu ý ta rồi. Nếu tin ta cậu hãy nói hết suy tính trong lòng, chúng ta cùng nghĩ cách tìm đường sống, còn không thì cậu muốn làm gì tùy cậu.”
Bấy giờ Trần Doãn Viễn mới lên tiếng: “Sao con lại không tin lão thái thái chứ.” Ông thoáng do dự, “Lão thái thái còn nhớ Ngô gia ở ngõ Liên Hoa không? Trưởng tử của Ngô gia nhậm chức tuyên úy, năm ngoái bị định tội tham ô, bị xét xử trảm cả nhà.”
(*) Tuyên úy là một chức quan đầu thời Đường (806-820).
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, “Triều đình ít khi xử trảm quan viên từ ngũ phẩm trở lên, nên ta cũng có nghe nói.”
Trần Doãn Viễn gật đầu, “Ngô đại nhân vì âm thầm điều tra Thành Quốc công mới gặp đại nạn. Trước khi bị áp tải về Kinh, Ngô đại nhân đã bảo con chú ý thư ông ấy gửi về nhà. Sau đó nhân một lần vào Kinh, con có tìm gặp gia quyến của Ngô đại nhân, uyển chuyển hỏi chuyện thư từ thăm hỏi. Gia quyến Ngô đại nhân lại nói rằng gần đây ông ấy không hề viết thư cho nhà. Con không bỏ cuộc, nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ đến Ngô đại nhân có một người thiếp từng là tiểu thư con nhà quan, về sau gia đình xảy ra chuyện mới phải lưu lạc làm thiếp của người khác.”
Vừa nghe cha nói thế, Lâm Di bỗng hiểu ra ngay. Quan viên nhậm chức ở ngoại tỉnh thường dẫn theo thiếp chứ không phải chính thất, nếu người nhà họ Ngô không nói dối, vậy thư nhà mà Ngô đại nhân nhắc tới hẳn nằm trong tay người thiếp nọ. Sau khi Ngô đại nhân chết, vợ con còn được gia tộc họ Ngô che chở, nhưng thiếp thất thì đều bị bán đi. Cha lần theo manh mối của người thiếp kia, rốt cuộc tìm tới khu vực thuyền hoa.
Nghĩ theo hướng này liền có thể lý giải được vì sao cha lại giấu người nhà, liên tục đến chỗ thuyền hoa.
“Thư Ngô đại nhân lưu lại nhất định là chứng cứ quan trọng, lấy được nó liền thêm một phần ăn chắc, vì vậy con mới…” Sắc mặt điềm tĩnh của lão thái thái khiến Trần Doãn Viễn yên tâm đứng dậy ngồi xuống ghế, không quỳ nữa.
“Đàn ông như cậu có thể thăm dò được gì chứ? Loại chuyện này đúng ra phải giao cho nữ quyến làm.” Nghĩ tới tiểu Tiêu thị vụng về, bà quyết định luôn, “Ta sẽ thay cậu hỏi thăm, nếu không tìm được thì cậu phải tìm đường khác đi.”
Trần Doãn Viễn vừa mừng vừa sợ, “Lão thái thái có thể giúp đỡ tất nhiên… là tốt nhất rồi…”
Tiếp theo lão thái thái nhánh cả hỏi Trần Doãn Viễn nắm chắc được mấy phần.
Những năm qua Trần Doãn Viễn đã thu thập được ít chứng cứ, cộng thêm tấu chương của vài quan viên Phúc Kiến, vấn đề bây giờ chính là làm sao đưa số tấu chương và chứng cứ này tới trước mặt Hoàng thượng, làm sao có thể khiến Hoàng thượng tin tưởng. Thành Quốc công diện thánh hằng ngày, trong khi số lần Trần Doãn Viễn gặp Hoàng thượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dựa theo đường bình thường dâng sổ thì Thành Quốc công sẽ nhanh chóng biết được, liên hợp với trọng thần phe mình rồi xử lý nhóm Trần Doãn Viễn bằng một cái phất tay mà thôi, Ngô đại nhân trước đó chính là ví dụ. Nhưng muốn nhờ cậy người khác ư, người đó thật sự vô cùng khó tìm.
Ngẫm thế nào cũng thấy vô kế khả thi, song Trần Doãn Viễn cuối cùng cũng đồng ý với lão thái thái nhánh cả rằng tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Lâm Di thở phào nhẹ nhõm, chí ít trong thời gian tới sẽ không bỗng nhiên nhận được tin cha bị bắt.
Trời sập tối, Trần Doãn Viễn và Tiêu thị dẫn Hoành ca trở về phủ của nhánh thứ hai, Lâm Di vẫn ở lại bầu bạn với lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả bảo Bạch ma ma đến chỗ thuyền hoa hỏi thăm người thiếp của Ngô đại nhân. Theo lý mà nói, một phụ nữ luân lạc tới loại địa phương kia những hai năm, chưa chắc nàng ta đã cất giữ thư nhà của trượng phu quá cố tử tế.
Lão thái thái chỉ biết thở dài, “Làm hết sức mà thôi!”
Bình luận facebook