• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (3 Viewers)

  • Chương 51: Ồn ào

Lâm Di ngồi quỳ trên giường đất bóp vai cho lão thái thái nhánh cả, chẳng được bao lâu thì bà sợ nàng mệt, bảo Thính Trúc tới thay.


“Nghe thấy rồi chứ/”


Lâm Di nhẹ gật đầu.


Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Không biết thì sẽ muốn nghe, nghe được rồi lại lo lắng.” Lời này là chỉ Lâm Di song cũng là nói chính bà, người đã thanh nhàn nhiều năm, bất chợt gặp chuyện lớn như vậy cũng thấy tê rần cả da đầu.


Lâm Di không nói lời nào, kết quả tệ nhất nàng đã trải qua ở kiếp trước rồi, cho nên không thấy chấn động như bà, chỉ giúp nàng nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn thôi.


Lão thái thái nhánh cả nói: “Ta vốn định chờ Viên Học sĩ trở về trước, giờ xem ra không kịp rồi.” Bà dừng một thoáng mới tiếp lời: “Trịnh Các lão đã già, lo trước sợ sau đủ điều. Trần lão vương gia chọn thoái ẩn sống an nhàn, Huệ Hòa Quận chúa hai năm nay cũng không còn phong quang như trước.”


Lâm Di cũng chìm trong suy nghĩ, triều đình chỉ quan văn là có chung kẻ thù với cha nàng, nhưng phe quan văn lại mạnh ai nấy lo không đoàn kết với nhau. Lúc trước cha chọn Lâm gia, sự thật đã chứng minh ông sai lầm.


Nhưng bây giờ ngoại trừ Lâm gia lại không có ai khác chịu bước ra.


Lão thái thái nhánh cả nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ta cũng nên ra ngoài một chuyến rồi.”


Hôm sau Lâm Uyển đến thỉnh an lão thái thái nhánh cả, bồi bà dùng bữa xong thì tới phòng Lâm Di trò chuyện.


Như đang có tâm sự nặng nề, càng lúc Lâm Uyển càng ít lời, cả buổi mới ấp úng kể: “Nhị thẩm muốn dẫn ta cùng theo tới phủ của Ninh Bình hầu.”


Chỉ vì lần trước Đại thái thái phàn nàn ở trước mặt Nhị lão thái thái Đổng thị rằng nên dẫn Lâm Uyển ra ngoài nhiều hơn một chút. Nhưng Nhị thái thái Điền thị lại chọn lúc đến phủ Ninh Bình hầu mà dẫn Lâm Uyển ra ngoài… Ai cũng biết tiểu thư của Ninh Bình hầu sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, cô nương dám tham gia tiệc ở phủ Ninh Bình hầu đều có tướng mạo tầm khá trở lên.


Nhan sắc của Lâm Uyển chỉ được xem là thường thường bậc trung, nếu ở cùng với mấy mỹ nhân như Lâm Phương, sự khác biệt càng thêm rõ rệt.


Nhị thái thái Điền thị tốt bụng thật.


Nha hoàn Đông Hòa của Lâm Uyển tức tối tiếp lời: “Cứ như là tiểu thư nhà tôi được hời vậy, nhưng ai mà không rõ tâm tư của Tứ tiểu thư chứ.”


Lâm Di nhìn Lâm Uyển vẫn im lặng, “Đại bá mẫu nói thế nào ạ?”


Lâm Uyển chán nản đáp: “Mẹ để ta đi.”


Đâu dễ gì được gặp gỡ gia đình hiển quý như Ninh Bình hầu, cho nên dù biết con gái phải chịu thiệt, Trần Đại thái thái cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.


Lâm Uyển cười nhạt, “Chẳng sao, nói thế nào cũng nên có người xếp cuối cùng, nhịn một lúc liền qua thôi.” Dứt lời nàng trông mong nhìn Lâm Di, “Lục muội muội có đi không?”


Nhị lão thái thái Đổng thị không bảo nàng đi, mà phủ Ninh Bình hầu cũng nhiều thị phi, bây giờ nàng lại không có tâm trạng tham gia náo nhiệt, cho nên khẽ lắc đầu.


Lâm Uyển hơi thất vọng, cười cười, “Xem ra về sau thật sự không có ai để ý đến ta rồi.”


Lâm Uyển vừa đi, Trịnh Thất tiểu thư liền gửi thư nhắc đến tiệc trà của phủ Ninh Bình hầu. Sau khi biết được Lâm Di không đi, cô nhóc vốn cũng định cáo bệnh ở nhà, song cuối cùng vẫn bị Huệ Hòa Quận chúa bắt lên xe.


Từ trong đáy lòng Trịnh Thất tiểu thư không thích khuôn mặt đẹp trứ danh của tiểu thư Ninh Bình hầu. Chưa kể ngoại trừ nuôi dưỡng được con gái đủ tiêu chuẩn làm nương nương và có tước vị thế tập ra, Ninh Bình hầu chỉ là một tên nhà giàu xổi mà thôi.


Tình hình Lâm Uyển và Lâm Phương tham gia yến hội ngày đó thế nào, sau khi trở lại phủ nhánh thứ hai, Lâm Di nhanh chóng bị buộc phải biết.


Lâm Di vừa ra khỏi buồng ngủ, Lâm Phương liền đùng đùng vén rèm vào phòng, túm chặt lấy cánh tay của Lâm Di, “Lục muội muội trở về đúng lúc đấy, đi với ta tới trước mặt tổ mẫu nói với tổ mẫu xem ta đối với muội thế nào? Sao muội lại có thể hại ta như thế.”


Lâm Di kinh ngạc nhìn Lâm Phương, “Tứ tỷ làm sao vậy?”


Bấy giờ Lâm Uyển cũng vội vã đi vào, nàng vốn muốn tới nói cho Lâm Di biết chuyện ở phủ Ninh Bình hầu.


Lâm Phương bật khóc, tròng mắt vằn tơ máu, tóc mai lộn xộn, “Còn giả ngu hả muội đã nói gì với Trịnh Thất tiểu thư? Trịnh Thất tiểu thư hùa với Tam tỷ hại ta đấy.”


Lâm Di vẫn ngơ ngác nhìn Lâm Phương, “Sao Tứ tỷ lại nói thế, tỷ ở phủ Ninh Bình hầu bị oan ức gì ư?” Hỏi xong nàng bảo Linh Lung lấy khăn tay lau nước mắt cho Lâm Phương.


Lâm Phương lập tức gạt phăng khăn tay Linh Lung đưa tới, “Đừng ở đó vờ làm người tốt nữa, tiểu thư Ninh Bình hầu lôi chuyện con hát Mẫu Đơn kia ra cười cợt, tại sao lại dây tới chỗ ta?”


Lâm Uyển rốt cuộc cũng tìm được cơ hội xen vào, “Trịnh Thất tiểu thư nhịn không được tranh cãi với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu rồi sơ ý làm Tứ muội muội bị thương.”


Lâm Phương hung dữ quay lại nhìn Lâm Uyển chằm chằm, “Thường ngày thì im ỉm như hũ nút, thời điểm mấu chốt lại châm ngòi thổi gió.”


Bị Lâm Phương mắng như thế, Lâm Uyển cúi thấp đầu, giọng nói cũng nhỏ đi, “Ta chỉ sợ muội muội nóng quá làm bậy rồi bị trách thôi.”


Lâm Phương cười lạnh, “Ta có gì phải sợ chứ… Ngũ tiểu thư của Ninh Bình hầu nói về chuyện bẩn thỉu của con hát Mẫu Đơn kia mà, liên can gì tới ta.”


Lâm Phương vừa nói ra, mặt Quất Hồng và Linh Lung đều đồng thời biến sắc. Vất vả lắm mới che giấu được chuyện con hát Mẫu Đơn, bây giờ Tứ tiểu thư lại khiêu khích lật lên. Người ngoài gièm pha thì thôi, đằng này người trong nhà mà cũng nói vậy, là ai cũng nghe chẳng lọt tai nổi. Huống chi Tứ tiểu thư còn phải gọi Tam lão gia một tiếng “thúc”, thật sự quá vô phép rồi.


Lâm Di cũng nhướng mày. Lâm Phương cho rằng cha nàng khiến nhà họ Trần bị mất mặt, không thể đi chỉ trích thúc thúc của mình nên mới chạy tới đây phát tác với nàng. Lâm Uyển và Lâm Phương ở phủ Ninh Bình hầu dính vào cãi vã, trở về lại không tới trước mặt Nhị lão thái thái nói rõ ràng… Nếu kéo được nàng vào chuyện này, Nhị lão thái thái Đổng thị sẽ có thái độ gì, chẳng cần nghĩ cũng biết.


Ở dưới mái hiên kẻ khác không thể không cúi đầu. Nàng đừng mơ có được chỗ tốt gì từ tay bà ta.


Lâm Di đi tới cạnh giường cầm chén trà lên uống một hớp.


“Muội còn tâm trạng uống trà?” Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Lâm Di, Lâm Phương càng thêm phẫn nộ.


Lâm Di đặt chén trà xuống bàn, thản nhiên nhìn nàng ta, “Lời Tứ tỷ nói muội đều nghe thấy cả, nhưng con hát Mẫu Đơn mà Tứ tỷ nói là ai vậy?”


Lâm Phương lập tức nổi xung, “Muội còn giả ngu… Còn ai nữa ngoài con hát mà Tam thúc phụ dẫn về mấy ngày trước nữa.”


Lâm Di vẫn bình thản, “Chuyện hôm đó không phải là vì có kẻ muốn hãm hại phụ thân muội ư? Tứ tỷ vẫn cho là thật sao?”


“Muội…” Lâm Phương bị cục tức nghẹn ngang ngực, “Là tiểu thư Ninh Bình hầu nói.”


Nghe thế Lâm Di mới tỏ ra vỡ lẽ, “Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu?” Nàng dừng một thoáng, “Cô ấy nhắc tới chuyện của phụ thân muội ngay trước mặt Tam tỷ và Tứ tỷ?”


Lâm Phương tức đến mức giậm chân, “Nói cả buổi rồi, muội cho rằng ta đang nói gì hả?”


Lâm Di thu hồi vẻ bình thản trên mặt, ánh mắt trở nên trịnh trọng, “Nếu vậy về sau Tứ tỷ nên ít lui tới với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu thì hơn.


Ở ngay trước mặt tỷ mà còn không biết tốt xấu bình luận về trưởng bối nhà chúng ta, người như thế rốt cuộc cũng có ngày sẽ nói xấu Tứ tỷ với người khác thôi.”


Vì nịnh bợ quyền quý mà ngay cả trưởng bối cũng không biết bênh vực, về sau thế nào cũng bị người ta cười cợt đến thối đầu.


Lâm Di lại thêm vào: “Nếu Tứ tỷ vẫn còn thấy tức thì đến tối khi phụ thân trở về, muội sẽ nói với phụ thân chuyện Tứ tỷ luôn phải chịu uất ức vì ông ấy.”


Sắc mặt Lâm Phương lúc đỏ lúc trắng. Nàng ta vốn định hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho tới cùng, chạy tới phòng Lâm Di đại náo một trận thật to rồi kéo tới trước mặt tổ mẫu xin phân xử, tổ mẫu nhất định sẽ hướng về nàng ta. Chuyện xảy ra ở phủ Ninh Bình hầu, ngay cả nàng ta cũng thấy tức nổ phổi, chẳng ngờ Lâm Di lại vẫn bình
thản như không, cuối cùng còn nói một câu không mặn nhạt như vậy, mang cả Tam thúc ra làm bia đỡ.


Lâm Phương mới nghĩ tới đây thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói: “Thì ra các vị tiểu thư đều đang ở đây, tiện cho tôi quá. Lão thái thái mời các tiểu thư sang ạ.”


Đổng ma ma vừa nói vừa đi vào, chỉ thấy trong phòng sáng sủa, vật dụng được bày biện chỉnh tề, Lục tiểu thư tươi cười tiến lên chào đón, trên mặt không có tí hỏa khí nào. Ban nãy nha hoàn của Tứ tiểu thư vội vã chạy tới lu loa rằng các tiểu thư đang “đánh nhau”, bây giờ bà ta nhìn thế nào cũng thấy không giống.


Lâm Uyển đứng ở cửa ra vào chờ Lâm Phương, Lâm Phương lại nhìn Lâm Di vẫn đứng yên, “Còn lề mề cái gì nữa, mau đi thôi!”


Lâm Di cười bảo: “Hai vị tỷ tỷ đi trước đi ạ, muội vẫn chưa thay y phục, như vậy gặp tổ mẫu thì rất thất lễ.”


Lâm Phương nhíu mày “Tổ mẫu muốn hỏi chuyện ở phủ Ninh Bình hầu đấy.”


Lâm Di tiếp lời ngay: “Vậy tốt quá rồi, hai vị tỷ tỷ cứ tới kể lại với tổ mẫu trước đi.”


“Muội…”


“Muội qua đó cũng vô dụng, muội đâu có mặt ở phủ Ninh Bình hầu, sao rõ ràng mọi chuyện như hai tỷ.” Người ở dưới mái hiên kẻ khác không thể không cúi đầu, lúc này không nên tới chỗ Nhị lão thái thái tự tìm xúi quẩy thì hơn.


Lâm Uyển và Lâm Phương đi theo Đổng ma ma ra ngoài, Lâm Di vào buồng trong thay y phục trang điểm lại. Nàng ở bên cạnh lão thái thái nhánh cả vài ngày mới trở về, bây giờ phải cầm quà đi thăm hỏi Nhị lão thái thái, bằng không chắc chắn sẽ bị người ta bắt bẻ.


Quất Hồng cầm một chiếc váy xanh nhạt đến mặc cho Lâm Di, “May mà tiểu thư thông minh, nếu là nô tỳ thì đã không nhịn được tranh cãi với


Tứ tiểu thư từ lâu, rồi bị Đổng ma ma bắt gặp cho mà xem.”


Lâm Uyển và Lâm Phương vừa từ phủ Ninh Bình hầu trở về đã vội vã đến phòng nàng, có thể có chuyện gì tốt chứ.


Cho dù Lâm Phương không nói rõ ràng đến cỡ đó thì nàng cũng sẽ không mắc mưu.


Lúc trước nàng chỉ biết cả nhà Ninh Bình hầu chuyên bợ đỡ kẻ hơn mình, không ngờ Ngũ tiểu thư nhà họ lại là một cô tiểu thư được chiều thành ngang ngược chính cống, thảo nào chuyện cưới hỏi với Khang Quận vương mới bế tắc đến vậy.


Lâm Di nghĩ đến chuyện Khang Quận vương lợi dụng cha mình chiếm được thánh tâm… Tính ra Khang Quận vương và Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vô cùng xứng đôi đấy chứ.


Lâm Di cầm lấy đôi giày gấm màu tím mới được làm xong đi tới viện của Nhị lão thái thái Đổng thị.


Trong phòng Nhị lão thái thái vô cùng yên ắng, Lâm Phương không có trong phòng, chỉ có Lâm Uyển ngồi tiếp chuyện với bà ta. Lâm Di mỉm cười đi tới hành lễ với Nhị lão thái thái, sau đó đưa đôi giày ra, “Tổ mẫu xem thử có vừa chân không ạ.”


Nhị lão thái thái Đổng thị vẫn cười hiền từ như trước, “Con bé này, đúng là không chịu nhàn rỗi, hầu hạ lão thái thái nhánh cả mà còn làm giày cho ta.”


Thật ra đôi giày này vốn do Thính Trúc làm, đôi nàng làm bây giờ đang ở trên chân lão thái thái nhánh cả.


Đời có câu không đánh người đang cười, Nhị lão thái thái Đổng thị chỉ hỏi thăm nàng về sức khỏe của lão thái thái nhánh cả rồi nhanh chóng cho nàng về.


Ra khỏi phòng, Lâm Di cảm thấy gió nhẹ phất vào mặt vô cùng dễ chịu, e rằng mấy ngày tới Lâm Phương sẽ không cảm nhận được thời tiết tốt này, hẳn Lâm Phương hầu hạ bên người Nhị lão thái thái Đổng thị rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom