Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
CHƯƠNG 101
Lý Thu Nguyệt trở về nhà.
“Tiểu Phong, con đưa Tinh Tinh đi nghỉ ngơi, rồi đi làm bài tập đi, cuối tuần, bài tập của con không thể để đó không làm.”
Cậu bé gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Cậu bế Cố Tinh Tinh lên, Cố Tinh Tinh buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, cô bé dụi mắt, dựa người lên vai cậu: “Anh, Tinh Tinh buồn ngủ quá.”
“Được, bây giờ đi nghỉ được không.”
Cậu bé đi vào phòng ngủ nhỏ của cô nhóc, đặt Cố Tinh Tinh lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô, rồi tắt đèn phòng, lấy tai nghe ra, ngồi vào bàn nhắm mắt nghe nhạc.
Trong phòng khách.
Trần Hoành Sở phát hiện Lý Thu Nguyệt không bình thường, bảo Tiểu Phong và Tinh Tinh rời đi, nói: “Sao vậy.”
Lý Thu Nguyệt siết chặt tay: “Vừa nãy chị Vương ở dưới lầu kéo tay tôi, nói với tôi, bảo hôm nay có người tới nghe ngóng chúng ta.”
Trần Hoành Sở hơi ngẩn ra: “Sao lại thế.”
“Anh Trần, có phải bình thường chúng ta đắc tội ai rồi không?” Lý Thu Nguyệt cảm thấy, nếu bình thường họ đắc tội ai đó thì vẫn ổn.
Chỉ sợ.
Trần Hoành Sở lập tức lắc đầu: “Sao lại thế được.”
Tuy rằng trước đấy anh từng mất kiểm soát, nhưng chuyện đã xảy ra lâu rồi.
Lý Thu Nguyệt: “Anh nói xem, có phải người ta đến nghe ngóng về Tinh Tinh không.” Cô đứng dậy: “Không được, anh phải nói với cô chủ Cố một tiếng.”
Trần Hoành Sở ngăn cô lại: “Anh biết em vội, nhưng đã muộn lắm rồi, em gọi điện giờ này, sẽ khiến cô Cố lo lắng, chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, mai anh sẽ tìm người đi điều tra, lúc anh còn trong lính từng quen một người bạn, có chút quan hệ.”
Cố Uyên buổi sáng có đến thư viện.
Cô mượn vài quyển sách về thiết kế.
Ngồi vào một bàn cạnh cửa sổ.
Mở sách ra chăm chú đọc, đọc đến đoạn cô thấy hứng thú, liền lấy bút ra ghi lại.
Bỗng cô nghe thấy tiếng ai đó: “Chị Thanh Vũ?”
Là giọng nói của một thiếu niên.
Cố Uyên ngẩng đầu, thấy một chàng trai mặc đồng phục thể thao đứng trước mặt mình, cô nghĩ một chút: “Cậu là…Vũ Trung?”
Em trai của bác sĩ Trần.
Lần trước tới nhà cô ăn cơm.
Trần Vũ Trung gật đầu, giơ tay vò tóc, không ngờ Lưu Thanh Vũ sẽ nhớ cậu: “Chị Thanh Vũ, chị tới đây đọc sách ạ?”
Nói xong, Trần Vũ Trung thấy mình hỏi câu này đúng là thừa.
Rõ ràng là chị ấy đang đọc sách!
Cố Uyên nhẹ nhàng cười, ánh nắng tháng 11 xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, Trần Vũ Trung đỏ cả mặt.
“Chị Thanh Vũ, em và vài người bạn tới đây mượn sách.”
Cố Uyên gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện cô: “Ngồi đi, đừng đứng mãi.”
“Dạ.” Trần Vũ Trung ngồi xuống đối diện cô: “Chị Thanh Vũ, chị đang đọc sách gì vậy?”
Cố Uyên đưa sách cho cậu.
Trần Vũ Trung đọc không hiểu, cậu cầm quyển sổ lên, trang giấy màu hồng, viết đầy những chữ.
Cố Uyên nhìn Trần Vũ Trung, cậu nhóc điển trai ấm áp này nhìn nhỏ hơn Tùng An một chút: “Vũ Trung, năm nay em lớp 12 đúng không?”
Trần Vũ Trung gật đầu: “Vâng, em đang học lớp 12.”
Cố Uyên cười, đúng là nhỏ hơn Tùng An thật, bốn năm rồi, cũng không biết Tùng An ra sao rồi, ở nước ngoài có được trị liệu tốt hơn không.
Không khí buổi sáng rất yên tĩnh, điện thoại của Trần Vũ Trung ở trong túi vẫn rung không ngừng, cậu còn chẳng thèm để ý, cứ kể cho chị “Lưu Thanh Vũ” về chuyện học hành của cậu, thấy “Lưu Thanh Vũ” cười, Trần Vũ Trung càng có hứng kể hơn.
Ánh nắng rơi trên lúm đồng tiền nơi khóe môi Cố Uyên.
“Anh Trần, sao anh lại ở đây, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi, em và Xuyên gọi anh mãi mà anh không nghe.” Một cậu nam sinh mặc đồng phục thể dục chạy tới.
Trần Vũ Trung: “Điện thoại hết pin rồi.”
Nam sinh đó chạy tới, thấy Cố Uyên ngồi đối diện Vũ Trung, hơi khựng lại, rồi sau đó vỗ vai Trần Vũ Trung: “Được đó anh Trần, không ngờ anh cũng khá đấy chứ.”
Trần Vũ Trung đứng dậy: “Nói linh tinh gì đấy.”
Cậu con trai đó cười: “Anh nói xem em nói gì, anh bảo Khánh Linh phải làm sao đây, cô ấy vẫn đuổi theo anh, đã đuổi đến thư viện rồi đó.” Âm thanh cậu ta nói càng ngày càng nhỏ, ghé sát tai Trần Vũ Trung: “Anh có bạn gái từ bao giờ đấy, trông nghiêm túc vậy, thảo nào anh Trần chẳng thèm để ý Khánh Linh, thì ra là còn có người tốt hơn!”
Trần Vũ Trung đánh vào vai cậu ta, sợ cậu ta nói linh tinh làm “Lưu Thanh Vũ” sợ: “Lôi, đừng nói bừa, đây là…chị của tôi.”
Cố Uyên thấy hai thiếu niên đầy nhiệt huyết, cười: “Không sao.” Lúc cô học cấp ba, trong lớp cũng có những bạn học lúc nào cũng nghịch ngợm hay trêu chọc nhau như thế này.
Lý Thu Nguyệt trở về nhà.
“Tiểu Phong, con đưa Tinh Tinh đi nghỉ ngơi, rồi đi làm bài tập đi, cuối tuần, bài tập của con không thể để đó không làm.”
Cậu bé gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Cậu bế Cố Tinh Tinh lên, Cố Tinh Tinh buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, cô bé dụi mắt, dựa người lên vai cậu: “Anh, Tinh Tinh buồn ngủ quá.”
“Được, bây giờ đi nghỉ được không.”
Cậu bé đi vào phòng ngủ nhỏ của cô nhóc, đặt Cố Tinh Tinh lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô, rồi tắt đèn phòng, lấy tai nghe ra, ngồi vào bàn nhắm mắt nghe nhạc.
Trong phòng khách.
Trần Hoành Sở phát hiện Lý Thu Nguyệt không bình thường, bảo Tiểu Phong và Tinh Tinh rời đi, nói: “Sao vậy.”
Lý Thu Nguyệt siết chặt tay: “Vừa nãy chị Vương ở dưới lầu kéo tay tôi, nói với tôi, bảo hôm nay có người tới nghe ngóng chúng ta.”
Trần Hoành Sở hơi ngẩn ra: “Sao lại thế.”
“Anh Trần, có phải bình thường chúng ta đắc tội ai rồi không?” Lý Thu Nguyệt cảm thấy, nếu bình thường họ đắc tội ai đó thì vẫn ổn.
Chỉ sợ.
Trần Hoành Sở lập tức lắc đầu: “Sao lại thế được.”
Tuy rằng trước đấy anh từng mất kiểm soát, nhưng chuyện đã xảy ra lâu rồi.
Lý Thu Nguyệt: “Anh nói xem, có phải người ta đến nghe ngóng về Tinh Tinh không.” Cô đứng dậy: “Không được, anh phải nói với cô chủ Cố một tiếng.”
Trần Hoành Sở ngăn cô lại: “Anh biết em vội, nhưng đã muộn lắm rồi, em gọi điện giờ này, sẽ khiến cô Cố lo lắng, chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, mai anh sẽ tìm người đi điều tra, lúc anh còn trong lính từng quen một người bạn, có chút quan hệ.”
Cố Uyên buổi sáng có đến thư viện.
Cô mượn vài quyển sách về thiết kế.
Ngồi vào một bàn cạnh cửa sổ.
Mở sách ra chăm chú đọc, đọc đến đoạn cô thấy hứng thú, liền lấy bút ra ghi lại.
Bỗng cô nghe thấy tiếng ai đó: “Chị Thanh Vũ?”
Là giọng nói của một thiếu niên.
Cố Uyên ngẩng đầu, thấy một chàng trai mặc đồng phục thể thao đứng trước mặt mình, cô nghĩ một chút: “Cậu là…Vũ Trung?”
Em trai của bác sĩ Trần.
Lần trước tới nhà cô ăn cơm.
Trần Vũ Trung gật đầu, giơ tay vò tóc, không ngờ Lưu Thanh Vũ sẽ nhớ cậu: “Chị Thanh Vũ, chị tới đây đọc sách ạ?”
Nói xong, Trần Vũ Trung thấy mình hỏi câu này đúng là thừa.
Rõ ràng là chị ấy đang đọc sách!
Cố Uyên nhẹ nhàng cười, ánh nắng tháng 11 xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, Trần Vũ Trung đỏ cả mặt.
“Chị Thanh Vũ, em và vài người bạn tới đây mượn sách.”
Cố Uyên gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện cô: “Ngồi đi, đừng đứng mãi.”
“Dạ.” Trần Vũ Trung ngồi xuống đối diện cô: “Chị Thanh Vũ, chị đang đọc sách gì vậy?”
Cố Uyên đưa sách cho cậu.
Trần Vũ Trung đọc không hiểu, cậu cầm quyển sổ lên, trang giấy màu hồng, viết đầy những chữ.
Cố Uyên nhìn Trần Vũ Trung, cậu nhóc điển trai ấm áp này nhìn nhỏ hơn Tùng An một chút: “Vũ Trung, năm nay em lớp 12 đúng không?”
Trần Vũ Trung gật đầu: “Vâng, em đang học lớp 12.”
Cố Uyên cười, đúng là nhỏ hơn Tùng An thật, bốn năm rồi, cũng không biết Tùng An ra sao rồi, ở nước ngoài có được trị liệu tốt hơn không.
Không khí buổi sáng rất yên tĩnh, điện thoại của Trần Vũ Trung ở trong túi vẫn rung không ngừng, cậu còn chẳng thèm để ý, cứ kể cho chị “Lưu Thanh Vũ” về chuyện học hành của cậu, thấy “Lưu Thanh Vũ” cười, Trần Vũ Trung càng có hứng kể hơn.
Ánh nắng rơi trên lúm đồng tiền nơi khóe môi Cố Uyên.
“Anh Trần, sao anh lại ở đây, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi, em và Xuyên gọi anh mãi mà anh không nghe.” Một cậu nam sinh mặc đồng phục thể dục chạy tới.
Trần Vũ Trung: “Điện thoại hết pin rồi.”
Nam sinh đó chạy tới, thấy Cố Uyên ngồi đối diện Vũ Trung, hơi khựng lại, rồi sau đó vỗ vai Trần Vũ Trung: “Được đó anh Trần, không ngờ anh cũng khá đấy chứ.”
Trần Vũ Trung đứng dậy: “Nói linh tinh gì đấy.”
Cậu con trai đó cười: “Anh nói xem em nói gì, anh bảo Khánh Linh phải làm sao đây, cô ấy vẫn đuổi theo anh, đã đuổi đến thư viện rồi đó.” Âm thanh cậu ta nói càng ngày càng nhỏ, ghé sát tai Trần Vũ Trung: “Anh có bạn gái từ bao giờ đấy, trông nghiêm túc vậy, thảo nào anh Trần chẳng thèm để ý Khánh Linh, thì ra là còn có người tốt hơn!”
Trần Vũ Trung đánh vào vai cậu ta, sợ cậu ta nói linh tinh làm “Lưu Thanh Vũ” sợ: “Lôi, đừng nói bừa, đây là…chị của tôi.”
Cố Uyên thấy hai thiếu niên đầy nhiệt huyết, cười: “Không sao.” Lúc cô học cấp ba, trong lớp cũng có những bạn học lúc nào cũng nghịch ngợm hay trêu chọc nhau như thế này.
Bình luận facebook