Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
CHƯƠNG 12: CÔ KHÔNG XỨNG
Bà cụ nói: “Ôi, thế thì tốt, con nói xem, một tuần hai đứa mới đến đây một lần, khó khăn lắm đến ăn bữa cơm rồi đi luôn, phòng ốc trong nhà nhiều thế này cơ mà.”
Bà cụ kéo tay Cố Uyên đi lên tầng.
“Thanh Vũ, theo bà lên đây.”
Cố Uyên hơi nghiêng mặt qua, liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Cố Uyên nhìn ra được vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt của người đàn ông kia, cô quay mặt đi.
Bà cụ lấy ra một chiếc hộp nhung được làm từ gỗ.
Nhấc một chiếc vòng ngọc ra khỏi đó, nắm chặt bàn tay Cố Uyên và đeo lên cổ tay cô.
Chiếc vòng ngọc trong suốt, dịu dàng, chất ngọc rất cao cấp, có thể nhìn ra được điều này bằng mắt thường.
Cố Uyên vô thức muốn rụt tay về: “Bà nội ơi, thứ quý giá như vậy con không nhận được đâu.”
Chiếc vòng ngọc được bà cụ cất cẩn thận trong hộp gỗ, bảo quản chu đáo, vừa nhìn đã biết ngày thường bà cụ rất giữ gìn, Cố Uyên cảm thấy mình không thể lấy thứ này được.
“Thanh Vũ, chiếc vòng ngọc này là của mẹ Ngọc Kỳ, dặn ta phải đưa cho con dâu của nó. Thanh Vũ, con nhìn này, chiếc vòng này hợp với con biết bao.”
Cố Uyên cúi đầu, nhìn chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mình.
Mẹ của Tô Ngọc Kỳ.
Dường như từ khi cô đến nhà họ Tô, chưa từng gặp mẹ anh cũng chưa từng gặp ba anh bao giờ... Cố Uyên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: “Con cảm ơn bà nội.”
“Hầy, thằng bé Ngọc Kỳ này ấy hả, ta đã dõi theo nó từ nhỏ tới lớn, tính tình nó, ta quá hiểu rồi mà, Thanh Vũ, nếu như con chịu ấm ức thiệt thòi gì cứ nói với bà nội, bà nội ra mặt giúp con, con yên tâm, có bà nội ở đây, ở nhà họ Tô không có ai dám bắt nạt con đâu.”
“Bà ơi, Ngọc Kỳ đối xử với con rất tốt, bà cứ yên tâm ạ.”
Cố Uyên sắm tròn vai diễn một người vợ tốt.
Quay về đến phòng ngủ.
Tô Ngọc Kỳ đang thay quần áo, tuy rằng đã từng thân mật với người đàn ông này, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể anh rõ ràng và không hề tránh né như vậy.
Sau lưng người đàn ông này xăm một con rồng xanh, con rồng bò lên vị trí trên vai anh, nhìn chằm chằm như hổ đói, cô nhìn hình xăm sau lưng anh, lòng dạ run rẩy, sau đó cúi đầu xuống.
Hình xăm ấy sống động như thật vậy.
Người đàn ông này nhìn động tác của cô, bật cười, dường như vô cùng khinh thường, ánh mắt lướt xuống cổ tay trắng nõn của cô gái, nheo mắt lại, lạnh giọng quát: “Ai cho phép cô đeo cái này.”
Cố Uyên phản ứng kịp, nhìn xuống cổ tay mình: “Đây là... bà nội cho tôi.”
Tô Ngọc Kỳ lạnh nhạt nhếch môi, lạnh lùng thốt ra vài chữ: “Tháo xuống, cô không xứng với nó.”
Cố Uyên nói: “Cái này bà nội đeo cho tôi, nếu như tôi tháo ra mà bị bà nội tôi nhìn thấy, không tốt lắm, nếu không thì...” Nếu không thì đợi ngày mai về nhà rồi hẵng tháo.
Nhưng Cố Uyên còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông kia lạnh lùng cắt ngang: “Cô đang lấy bà nội ra uy hiếp tôi à?”
Cố Uyên cảm thấy mình càng giải thích càng biến thành nhân vật xấu xa.
Cô đưa tay định cởi chiếc vòng trên cổ tay ra.
Nhưng dường như chiếc vòng này kẹt trên cổ tay cô vậy, mặc cho cô gắng sức thế nào cũng không tháo ra được.
Cố Uyên nhíu mày.
Tô Ngọc Kỳ sải vài bước đến trước mặt cô, Cố Uyên vẫn chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia đã túm lấy cổ tay cô, mạnh bạo tháo chiếc vòng xuống.
Cố Uyên cắn môi.
Mu bàn tay cô đỏ ửng lên.
Các khớp tay đau đớn.
Sức lực của người đàn ông kia quá lớn, cũng rất dã man, căn bản không để tâm đến sự đau đớn của cô.
Ngay giây sau, Tô Ngọc Kỳ buông tay cô ra như chán ghét lắm, đặt chiếc vòng kia vào ngăn kéo tủ: “Lưu Thanh Vũ, đồ đạc của mẹ tôi, hạng con gái bẩn thỉu ham hư vinh như cô không xứng đáng được chạm vào, cũng đừng mơ sau này có thể lấy được thứ gì trên người tôi nữa.”
Nói xong, người đàn ông kia bước vào phòng tắm.
Cố Uyên ngẩng đầu lên, toàn thân mệt mỏi.
Cô ngồi trên sô pha, các đầu khớp ngón tay đau đớn từng hồi, Cố Uyên cúi đầu thổi thổi, nếu như người khác hiểu nhầm cô, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Nhưng mà, Cố Uyên ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, bên tai vang lên tiếng chảy róc rách, bên trong là bóng người mờ mờ ảo ảo...
Nhưng người này là người đàn ông đó...
Là người đàn ông đã giúp cô trước cửa hộp đêm...
Người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô ở khách sạn đêm ấy...
Là ba ruột của Tinh Tinh.
Lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, nhưng tất cả mọi thứ, cô đều không thể nói ra... Bây giờ cô là Lưu Thanh Vũ mà...
Trong hốc mắt có một hàng lệ đang đảo quanh.
Từ từ lăn dài xuống má.
Rơi xuống mu bàn tay đang bị trầy da xước xát, đau đớn dường như càng rõ ràng hơn.
Thưa anh, tôi không muốn khiến anh ghét tôi.
Bà cụ nói: “Ôi, thế thì tốt, con nói xem, một tuần hai đứa mới đến đây một lần, khó khăn lắm đến ăn bữa cơm rồi đi luôn, phòng ốc trong nhà nhiều thế này cơ mà.”
Bà cụ kéo tay Cố Uyên đi lên tầng.
“Thanh Vũ, theo bà lên đây.”
Cố Uyên hơi nghiêng mặt qua, liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Cố Uyên nhìn ra được vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt của người đàn ông kia, cô quay mặt đi.
Bà cụ lấy ra một chiếc hộp nhung được làm từ gỗ.
Nhấc một chiếc vòng ngọc ra khỏi đó, nắm chặt bàn tay Cố Uyên và đeo lên cổ tay cô.
Chiếc vòng ngọc trong suốt, dịu dàng, chất ngọc rất cao cấp, có thể nhìn ra được điều này bằng mắt thường.
Cố Uyên vô thức muốn rụt tay về: “Bà nội ơi, thứ quý giá như vậy con không nhận được đâu.”
Chiếc vòng ngọc được bà cụ cất cẩn thận trong hộp gỗ, bảo quản chu đáo, vừa nhìn đã biết ngày thường bà cụ rất giữ gìn, Cố Uyên cảm thấy mình không thể lấy thứ này được.
“Thanh Vũ, chiếc vòng ngọc này là của mẹ Ngọc Kỳ, dặn ta phải đưa cho con dâu của nó. Thanh Vũ, con nhìn này, chiếc vòng này hợp với con biết bao.”
Cố Uyên cúi đầu, nhìn chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mình.
Mẹ của Tô Ngọc Kỳ.
Dường như từ khi cô đến nhà họ Tô, chưa từng gặp mẹ anh cũng chưa từng gặp ba anh bao giờ... Cố Uyên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: “Con cảm ơn bà nội.”
“Hầy, thằng bé Ngọc Kỳ này ấy hả, ta đã dõi theo nó từ nhỏ tới lớn, tính tình nó, ta quá hiểu rồi mà, Thanh Vũ, nếu như con chịu ấm ức thiệt thòi gì cứ nói với bà nội, bà nội ra mặt giúp con, con yên tâm, có bà nội ở đây, ở nhà họ Tô không có ai dám bắt nạt con đâu.”
“Bà ơi, Ngọc Kỳ đối xử với con rất tốt, bà cứ yên tâm ạ.”
Cố Uyên sắm tròn vai diễn một người vợ tốt.
Quay về đến phòng ngủ.
Tô Ngọc Kỳ đang thay quần áo, tuy rằng đã từng thân mật với người đàn ông này, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể anh rõ ràng và không hề tránh né như vậy.
Sau lưng người đàn ông này xăm một con rồng xanh, con rồng bò lên vị trí trên vai anh, nhìn chằm chằm như hổ đói, cô nhìn hình xăm sau lưng anh, lòng dạ run rẩy, sau đó cúi đầu xuống.
Hình xăm ấy sống động như thật vậy.
Người đàn ông này nhìn động tác của cô, bật cười, dường như vô cùng khinh thường, ánh mắt lướt xuống cổ tay trắng nõn của cô gái, nheo mắt lại, lạnh giọng quát: “Ai cho phép cô đeo cái này.”
Cố Uyên phản ứng kịp, nhìn xuống cổ tay mình: “Đây là... bà nội cho tôi.”
Tô Ngọc Kỳ lạnh nhạt nhếch môi, lạnh lùng thốt ra vài chữ: “Tháo xuống, cô không xứng với nó.”
Cố Uyên nói: “Cái này bà nội đeo cho tôi, nếu như tôi tháo ra mà bị bà nội tôi nhìn thấy, không tốt lắm, nếu không thì...” Nếu không thì đợi ngày mai về nhà rồi hẵng tháo.
Nhưng Cố Uyên còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông kia lạnh lùng cắt ngang: “Cô đang lấy bà nội ra uy hiếp tôi à?”
Cố Uyên cảm thấy mình càng giải thích càng biến thành nhân vật xấu xa.
Cô đưa tay định cởi chiếc vòng trên cổ tay ra.
Nhưng dường như chiếc vòng này kẹt trên cổ tay cô vậy, mặc cho cô gắng sức thế nào cũng không tháo ra được.
Cố Uyên nhíu mày.
Tô Ngọc Kỳ sải vài bước đến trước mặt cô, Cố Uyên vẫn chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia đã túm lấy cổ tay cô, mạnh bạo tháo chiếc vòng xuống.
Cố Uyên cắn môi.
Mu bàn tay cô đỏ ửng lên.
Các khớp tay đau đớn.
Sức lực của người đàn ông kia quá lớn, cũng rất dã man, căn bản không để tâm đến sự đau đớn của cô.
Ngay giây sau, Tô Ngọc Kỳ buông tay cô ra như chán ghét lắm, đặt chiếc vòng kia vào ngăn kéo tủ: “Lưu Thanh Vũ, đồ đạc của mẹ tôi, hạng con gái bẩn thỉu ham hư vinh như cô không xứng đáng được chạm vào, cũng đừng mơ sau này có thể lấy được thứ gì trên người tôi nữa.”
Nói xong, người đàn ông kia bước vào phòng tắm.
Cố Uyên ngẩng đầu lên, toàn thân mệt mỏi.
Cô ngồi trên sô pha, các đầu khớp ngón tay đau đớn từng hồi, Cố Uyên cúi đầu thổi thổi, nếu như người khác hiểu nhầm cô, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Nhưng mà, Cố Uyên ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, bên tai vang lên tiếng chảy róc rách, bên trong là bóng người mờ mờ ảo ảo...
Nhưng người này là người đàn ông đó...
Là người đàn ông đã giúp cô trước cửa hộp đêm...
Người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô ở khách sạn đêm ấy...
Là ba ruột của Tinh Tinh.
Lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, nhưng tất cả mọi thứ, cô đều không thể nói ra... Bây giờ cô là Lưu Thanh Vũ mà...
Trong hốc mắt có một hàng lệ đang đảo quanh.
Từ từ lăn dài xuống má.
Rơi xuống mu bàn tay đang bị trầy da xước xát, đau đớn dường như càng rõ ràng hơn.
Thưa anh, tôi không muốn khiến anh ghét tôi.
Bình luận facebook