Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
CHƯƠNG 130:
Cố Uyên nặn xong người tuyết, bảo vú Trương chụp cho cô một bức ảnh.
Cô suy nghĩ một chút, đem bức ảnh đăng lên bảng tin.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tuyết, Sở Vận, còn có Mộc Như Phương, Khả Di đều vào khen cô, Tiêu Tuyết nhắn lại: "Tôi cũng muốn nặn người tuyết!"
Mộc Như Phương: "Tôi vừa mới làm được trà sữa đỉnh tuyết."
Hôm nay Đường Cảnh Ngọc vừa vặn không có việc gì, hẹn Trần Kiên Trung đi tới Tô thị, Tô Ngọc Kỳ đang họp, hai người liền vào trong phòng làm việc chờ.
Đường Cảnh Ngọc nhàm chán lướt trong bảng tin, liền nhìn thấy Lưu Thanh Vũ đăng ảnh, lập tức lưu lại, chia sẻ vào nhóm chat trên Facebook.
Trần Kiên Trung nhìn thoáng qua anh ta: "Ảnh chụp ở đâu ra?"
Đường Cảnh Ngọc ngồi ở trên ghế sofa, hai chân nhàn nhã khoác lên bàn trà: "Tôi có Facebbok của chị dâu, như thế nào mà đến facebook của chị dâu các anh cũng không có vậy."
Trần Kiên Trung nhìn vẻ dáng vẻ khúc dạo đầu đầy đắc ý của Đường Cảnh Ngọc, xùy một tiếng: "Tôi có, cậu mới không có đấy."
Anh ta xác thực không có thêm facebook của Lưu Thanh Vũ.
Đường Cảnh Ngọc “a” một tiếng, cực kỳ muốn ăn đòn.
Trần Kiên Trung mở album ra, đây là những bức ảnh lần trước khi anh ta lướt Facebook có lưu lại, đưa cho Đường Cảnh Ngọc xem qua một chút: "Cậu xem, tấm ảnh này."
Đường Cảnh Ngọc nhìn sang: "Chết tiệt, chị dâu, người phụ nữ bên cạnh là ai…"
Trần Kiên Trung gật đầu.
"Cậu đoán xem."
Kỳ thật rất dễ đoán
Đường Cảnh Ngọc mở miệng: "Chẳng lẽ là, vợ sắp cưới của nhà họ Đào?"
Nhà họ Đào lập nghiệp từ giới hắc đạo, vợ sắp cưới thần bí của cậu ấm Đào Gia Thiên nhà họ Đào, ngoại hình nói như thế nào, cũng khiến người ta phải giật mình. Vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên, quả thật xinh đẹp không ngôn từ nào có thể hình dung được, nhưng rất thần bí, tấm ảnh duy nhất lộ ra ngoài chỉ có bóng lưng.
Vì sao đoán ra đó là vợ sắp cưới thần bí của cậu ấm nhà họ Đào.
Nhan sắc này, ngoại trừ người đó, ước chừng cũng không có ai…
"Chị dâu tại sao lại ở chung với vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên?" Đường Cảnh Ngọc quả thực là khiếp sợ.
"Ai biết được, nhìn thấy trên Facebook, rất nhanh liền bị xóa, có lẽ là Đào Gia Thiên sai người xóa bỏ, tôi có lưu lại." Dù sao vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên quá thần bí, không biết rõ lai lịch, giống như đột nhiên xuất hiện, liền phải kết hôn với Đào Gia Thiên, cũng không có công bố bất kỳ thân phận gì, bức ảnh duy nhất cũng chỉ là bị chụp có một bên mặt.
Vừa mới bị truyền thông đăng lên mạng, không bao lâu sau, đã bị gỡ bỏ.
Mà lần này, nghe nói là phát hiện trên mấy diễn đàn của trường cấp ba, giống như Mộc Như Phương mở một tiệm sách, một đám học sinh cấp ba đi mua sách, chụp lại, mấy ngày nay, thiếp mời đã xóa sạch, trên Facebook cũng gỡ bỏ hết rồi.
Trần Kiên Trung cũng là có một lần tham dự tiệc mừng thọ của bà Đào, từng nhìn thấy, khi đó hầu như tất cả đàn ông có mặt ở bữa tiệc đều nhìn chằm chằm Mộc Như Phương, ánh mắt đều nhìn thẳng, chăm chú.
Anh ta nhìn thoáng qua, lúc ấy cũng giật mình.
Cũng không có tâm tư khác, chẳng qua là cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn có người phụ nữ đẹp như vậy…
Xinh đẹp như vậy, lại muốn kết hôn với Đào Gia Thiên?
Đào Gia Thiên, đó là một nhân vật rất hung ác.
Tô Ngọc Kỳ đang họp, điện thoại vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua.
Là tin tức facebook.
Đường Cảnh Ngọc gửi một bức ảnh vào trong nhóm.
Nhìn bức ảnh, anh khẽ giật mình.
Ấn mở.
Hình ảnh phóng lớn, Lưu Thanh Vũ đứng bên cạnh người tuyết, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, hoa tuyết rơi phủ xuống đầu cô, cười xán lạn.
Ngón tay của cô bị đông lạnh đến nỗi đỏ ửng, nhưng lại cười vô cùng rạng rỡ.
Đứng bên cạnh người tuyết, đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nhìn một lần liền nhận ra ngay là Lưu Thanh Vũ.
Giám đốc Trần đang thuyết trình trên PPT, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như núi băng của người đàn ông lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, trong lòng chấn kinh, ông trời ơi, Tổng Giám đốc Tô vậy mà… lại cười…
Cuộc họp kết thúc, anh đi ra khỏi phòng họp, Hoàng Hưng nói: "Ngài Mạc và cậu Đường đã đến, đang đợi ngài trong văn phòng."
"Ừm."
Trong văn phòng.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Kiên Trung, Trần Kiên Trung mở miệng nói: "Anh ba, tối nay, mấy người chúng ta cùng đi Mỵ Sắc đánh bài đi."
Đường Cảnh Ngọc cũng phụ họa: "Đúng rồi, cùng đi đi."
Người đàn ông đưa tay vuốt vuốt mi tâm: "Không được, các cậu đi đi."
Trần Kiên Trung cau mày: "Anh ba, cũng đã nhiều năm như vậy…"
Giọng nói Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng: "Kiên Trung, cậu đi chơi với tiểu Đường là được, tối nay anh... không đi được, hôm khác cùng nhau tụ tập."
Buổi tối, Cố Uyên nhận được điện thoại của bà Tô, tiếng nói có chút bất lực: "Thanh Vũ à, Tô Ngọc Kỳ có đang ở chỗ con hay không?"
"Không có." Cố Uyên chần chờ nói: "Bà à, có chuyện gì sao?"
"Buổi chiều bà gọi điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ không được, phái người đi mộ viên , trở lại nói cũng không có ở đấy, hỏi mấy người bạn của nó, đều không biết...." Bà Tô có chút bận tâm: "Thanh Vũ à, con nếu biết Tô Ngọc Kỳ ở đâu, hãy nói với bà một tiếng."
"Bà à, anh ấy vẫn chưa về, nếu con biết, con nhất định nói với bà mà."
Cố Uyên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngọc Kỳ đi đâu?
Một lát sau, đầu kia điện thoại, bà Tô không có lên tiếng, Cố Uyên hô vài tiếng: "Bà à, bà vẫn đang nghe chứ?"
"Mợ chủ, là tôi." Thím Từ mở miệng nói: "Bà chủ đi Phật đường rồi, hôm nay, là ngày giỗ… của con trai, con dâu bà chủ… là ngài Tô và bà Tô... Dựa theo trước kia, cậu chủ đều đi mộ viên, ngẩn ngơ đứng ở đó cả buổi tối. Nhưng hôm nay, cậu chủ không đi, Gấm Nhu cũng không trở lại… Bà chủ lo lắng cho cậu chủ, trong lòng khó chịu, nên đi Phật đường."
Cố Uyên thật không ngờ, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ anh…
Cô do dự thêm vài phút đồng hồ, rất nhanh thay quần áo, vội vàng muốn đi ra ngoài, bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều, vú Trương ngăn cản cô: "Mợ chủ, cô muốn đi đâu?"
"Tôi có việc gấp, đi ra ngoài một lát." Cố Uyên một bên đổi giày, một bên buộc chặt khăn quàng cổ lại.
Vú Trương liếc mắt nhìn tuyết bên ngoài vẫn đang rơi tán loạn: "Đều đã trễ như vậy rồi, bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng nhiều."
Cố Uyên thay giày, mở cửa ra đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc Sedan màu đen đỗ bên ngoài cửa sắt. Trên mui xe còn đọng lại rất nhiều hoa tuyết trắng muốt, có lẽ cũng đã đỗ ở đó một khoảng thời gian.
Đây là…
Vú Trương cũng nhìn thấy: "A, đây không phải là xe của cậu chủ sao?"
Đây là xe của Tô Ngọc Kỳ, con ngươi của Cố Uyên bỗng chớp một cái.
Cô rất nhanh đi ra ngoài, mở cửa sắt ra.
Đi đến trước xe.
Cửa sổ xe mở ra, trên mặt đất chất đầy một tầng tro thuốc của đầu mẩu thuốc lá.
Người đàn ông một tay khoác bên ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay cầm điếu thuốc.
Trong xe không mở đèn.
Chỉ có đèn đường sáng loáng từ cửa số biệt thự.
Khuôn mặt của người đàn ông, dưới bóng tối, Cố Uyên nhìn không thấy nét mặt của anh: "Ngài Tô... anh lái xe vào đi."
Không có trả lời, khói lửa nơi đầu ngón tay người đàn ông xua tan màn đêm tối.
Cố Uyên cho rằng anh sẽ không lên tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng khàn khàn, nhàn nhạt phát ra nơi người đàn ông: "Tôi đợi một lát nữa sẽ đi."
"Anh đi đâu…" Tiếng nói của Cố Uyên dừng một chút: "Cũng đã rất muộn rồi."
Dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ của người đàn ông mơ hồ hiện lên dưới ánh sáng.
Trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc lá rồi gác tay lên cửa sổ xe.
Làn khói xám trắng từ đầu ngón tay người đàn ông chậm rãi bay lên.
Từ góc độ của Cố Uyên chỉ nhìn thấy từ cửa sổ xe lưu lại từng tầng bông tuyết mà trên đầu ngón tay thon dài của người đàn ông cũng điểm một vài bông hoa tuyết trắng.
Óng ánh trong suốt.
Nhưng rất nhanh đã biến mất trên mu bàn tay anh.
Cố Uyên nhìn tuyết trên mui xe, có lẽ anh đã ở ngoài này rất lâu rồi...
Ít nhất cũng đã một tiếng đồng hồ, nếu không sẽ không đọng lại một tầng tuyết như vậy.
“Anh Tô.”
Người đàn ông hút một hơi, mơ hồ không rõ nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.” Cửa sổ xe từ từ được kéo lên, xe bắt đầu khởi động.
Cố Uyên vỗ tay lên cửa sổ xe, xe chạy về phía trước.
Cố Uyên muốn anh dừng xe.
Thím Từ nói hôm nay là...
Vậy thì nhất định anh rất khó chịu, anh vẫn luôn quy cái chết của ông bà Tô và anh trai đổ lên đầu mình.
Thấy chiếc xe sắp biến mất trước mặt mình.
Cố Uyên nhanh chân chạy đuổi theo chặn trước đầu xe.
Ánh đèn xe sáng chói không thể không khiến cô nhắm chặt hai mắt.
Trước mặt là ánh sáng màu trắng chói mắt.
Cô đưa tay lên che đôi mắt lại.
Tiếng phanh gấp vang lên dữ dội.
Sau lưng Cố Uyên có cơn lạnh nhè nhẹ, cô mở mắt ra thấy chiếc xe dừng lại chỉ cách người mình nửa xăng-ti-mét.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, nắm lấy cổ tay trắng nõn của Cố Uyên: “Lưu Thanh Vũ, cô muốn làm gì?” Mặc dù vừa mới khởi động xe nên tốc độ cũng không nhanh, nhưng người con gái này điên rồi hay sao mà lại dám chặn trước đầu xe anh!
Bàn tay còn lại của người đàn ông vẫn đút trong tay túi quần Tây, nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng hơi mím lại.
Dáng người Cố Uyên so với con gái cũng được tính là cao, thân hình thon gầy, nhỏ bé nhưng ở trước mặt Tô Ngọc Kỳ, cô chỉ cao đến cằm anh, khi nói chuyện người đàn ông hơi khom lưng thì cằm sẽ như có như không ma sát trên đỉnh đầu cô.
Cố Uyên không phân biệt được vui buồn, tức giận của anh nhưng từ vẻ mặt anh có lẽ là không vui.
Cô ngẩng đầu: “Anh Tô...” Cố Uyên cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô rất lạnh, sự lạnh lẽo ngấm vào tận xương. Ngoài trời lạnh như vậy còn có tuyết rơi, anh gác tay lên cửa sổ xe đương nhiên sẽ rất lạnh.
Cô bị lạnh nên đột nhiên người hơi run lên.
Cố Uyên đứng cách anh rất gần nên cô ngửi được mùi rượu trên người anh.
Cô mở miệng: “Anh uống rượu rồi không được lái xe...”
Tô Ngọc Kỳ buông tay ra, nói với cô bằng giọng nói rất lãnh đạm: “Cô vào trong đi.”
Người đàn ông nói xong thì kéo cửa xe ra.
Cố Uyên theo anh vào xe, ngồi ở vị trí ghế sau.
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: “Lưu Thanh Vũ, xuống xe.”
Cố Uyên lắc đầu: “Anh Tô, anh định đi đâu? Bà nội vừa gọi điện tới...”
“Tôi nói rồi, xuống xe.” Sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng.
Có những lúc Cố Uyên rất quật cường: “Tôi không xuống.”
Anh đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm rồi khởi động xe.
Cố Uyên có chút lo lắng nhìn anh. Từ góc độ này chỉ thấy được sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong không khí quanh quẩn mùi rượu nhè nhẹ, mùi rượu không nồng có lẽ anh cũng không uống nhiều lắm.
Suy nghĩ, ý thức đều rất tỉnh táo, rõ ràng.
Cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng.
Cố Uyên muốn bảo Tô Ngọc Kỳ lái chậm lại một chút.
Cô thắt dây an toàn.
Rồi nắm chắt lấy.
Trong làn mưa tuyết trắng giờ này không một bóng người.
Mặt đường trống trơn.
Trong tầm mắt là một mảng sương mờ trắng xóa.
Xe cuối cùng cũng dừng lại ở mộ viên lưng chừng núi Ngu Sơn.
Người đàn ông mở cửa bước xuống xe, Cố Uyên cũng chuẩn bị xuống thì người đàn ông dừng bước, khóa cửa xe lại. Cố Uyên đập tay lên cửa sổ xe, nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ đi vào mộ viên.
“Anh Tô, anh Tô!”
Bóng lưng người đàn ông không còn cao ngạo lạnh lùng như ngày thường mà chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô đơn khó nói thành lời biến mất trước mắt Cố Uyên.
Cô đập cửa xe, kéo cửa sổ xuống nhưng đã bị anh khóa lại không mở được.
Nơi này là...
Mộ viên.
Nơi mai táng đời đời kiếp kiếp của nhà họ Tô.
Đêm nay là ngày giỗ của ông bà Tô và cậu chủ nhà họ Tô..
Cố Uyên ngồi trong xe nhắm mắt lại, không xuống được dù cô có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ phí sức. Chiếc xe này nếu như đã bị khóa mà cô còn mở ra được thì đúng là kỳ tích.
Tô Ngọc Kỳ đứng trước bia mộ, đưa tay phủi đi những bông hoa tuyết đọng lại trên đó. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn những bia đá liền nhau trước mặt.
Bóng dáng cao lớn màu đen cứ đứng thẳng tắp như vậy, đường nét lạnh lùng nhã nhặn ẩn hiện dưới tia sáng tối tăm mịt mờ. Anh không còn giống ngày thường, trong con ngươi đen như mực mang theo sự cô tịch thê lương.
Vai anh đã phủ thêm một tầng tuyết trắng.
Lông mi cong dài của người đàn ông cũng đã đọng lại những bông hoa tuyết nhỏ xinh.
Không biết qua bao lâu, khi người anh như đã đông cứng lại thì mới chậm rãi xoay người, bước xuống bậc thang ra khỏi mộ viên.
Mở cửa xe.
Khí lạnh bên ngoài theo anh vào trong xe, trên người anh mang theo hương vị của gió lạnh. Cố Uyên nhìn anh, vẻ mặt anh dường như đã ngưng lại, trên gương mặt tuấn mỹ chỉ có sự lạnh lẽo như băng, khởi động xe chạy đi với tốc độ rất nhanh.
Cố Uyên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là mười hai giờ.
Anh đã ở mộ viên... hai tiếng đồng hồ.
Phong cảnh đường phố bên ngoài lướt qua mắt Cố Uyên. Dù cô sống ở thành phố Hải Châu nhưng không có nghĩa cô đều biết các con phố lớn nhỏ trong thành phố này, cô cũng nững nơi chưa từng đi qua.
Tô Ngọc Kỳ dừng xe trước cửa quán bar sắc màu rực rỡ, lóng lánh.
Cố Uyên sợ Tô Ngọc Kỳ lại nhốt cô trong xe lần nữa nên khi anh xuống xe cô cũng nhanh chóng xuống theo.
Từng bước từng bước theo sát sau lưng Tô Ngọc Kỳ vào quán bar.
Vừa bước vào quán bar đập vào mắt Cố Uyên chính là sàn nhảy.
Những người nam nữ trẻ tuổi đang lắc lư vòng eo dưới ánh sáng mê ly lộng lẫy, âm thanh kim loại nặng đập vào màng nhĩ.
Cố Uyên rất ít khi đến những nơi như này.
Cô đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông tìm một chỗ ngồi xuống. Nhân viên quán bar đi đến, anh gọi vài chai rượu cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Thanh Vũ, cánh môi giật giật khàn khàn nói: “Thêm một ly nước trái cây.”
Vào quán bar uống nước trái cây cũng không phải không có.
Nhưng vì người đàn ông trước mặt quá mức đẹp trai, cao quý khiến nhân viên tạp vụ nhìn lâu hơn một chút, ánh mắt lại rơi trên người Cố Uyên. Cô mặc áo khoác màu đỏ, cổ áo có lông hồ ly trắng muốt để lộ gương mặt nhỏ bé tinh xảo, mái tóc đen dài buông thõng trên vai. Dường như đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, có hơi lo lắng không yên nhìn ngó xung quanh.
Nhân viên tạp vụ lại không tự chủ được nhìn Cố Uyên lâu hơn một chút.
Một người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng dẫn theo một cô gái trẻ xinh đẹp, đơn thuần đến quán bar uống rượu, thoạt nhìn khiến người ta...
Có vô số tư tưởng xa vời.
Rất nhanh vài chai rượu đã được mang lên.
Cố Uyên cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ. Nước trái cây là nước lạnh, cô uống vào trong miệng không dám nuốt xuống.
Một lát sau, khi cảm thấy đã ấm hơn cô mới chậm rãi nuốt xuống.
Cố Uyên đặt ly nước trái cây lên bàn không dám động vào nữa.
Cô thấy hai ly rượu trên bàn đã trống không...
Nhân viên quán bar lại mang tới hai chai rượu nữa đặt lên bàn.
Cố Uyên nhìn người đàn ông trước mặt cứ liên tục uống từng ly từng ly rượu, cô cắn môi nhưng cũng không khuyên bảo gì anh hay uống rượu cùng anh, trong lòng anh có lẽ đang rất khó chịu.
Cô ngồi trên ghế, không khí trong quán bar rất bí bách, bên tai là tiếng nhạc ồn ào, trước mắt là ánh sáng mê ly sáng lạn. Cố Uyên cảm thấy hơi mệt, cô đưa tay lên xoa xoa đôi mắt.
Nhìn Tô Ngọc Kỳ.
Anh vẫn đang uống rượu.
Cô há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trên người người đàn ông mang theo hơi thở lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc bén hiện rõ vẻ người lạ chớ tới gần, lạnh lùng xa cách.
Cố Uyên nặn xong người tuyết, bảo vú Trương chụp cho cô một bức ảnh.
Cô suy nghĩ một chút, đem bức ảnh đăng lên bảng tin.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tuyết, Sở Vận, còn có Mộc Như Phương, Khả Di đều vào khen cô, Tiêu Tuyết nhắn lại: "Tôi cũng muốn nặn người tuyết!"
Mộc Như Phương: "Tôi vừa mới làm được trà sữa đỉnh tuyết."
Hôm nay Đường Cảnh Ngọc vừa vặn không có việc gì, hẹn Trần Kiên Trung đi tới Tô thị, Tô Ngọc Kỳ đang họp, hai người liền vào trong phòng làm việc chờ.
Đường Cảnh Ngọc nhàm chán lướt trong bảng tin, liền nhìn thấy Lưu Thanh Vũ đăng ảnh, lập tức lưu lại, chia sẻ vào nhóm chat trên Facebook.
Trần Kiên Trung nhìn thoáng qua anh ta: "Ảnh chụp ở đâu ra?"
Đường Cảnh Ngọc ngồi ở trên ghế sofa, hai chân nhàn nhã khoác lên bàn trà: "Tôi có Facebbok của chị dâu, như thế nào mà đến facebook của chị dâu các anh cũng không có vậy."
Trần Kiên Trung nhìn vẻ dáng vẻ khúc dạo đầu đầy đắc ý của Đường Cảnh Ngọc, xùy một tiếng: "Tôi có, cậu mới không có đấy."
Anh ta xác thực không có thêm facebook của Lưu Thanh Vũ.
Đường Cảnh Ngọc “a” một tiếng, cực kỳ muốn ăn đòn.
Trần Kiên Trung mở album ra, đây là những bức ảnh lần trước khi anh ta lướt Facebook có lưu lại, đưa cho Đường Cảnh Ngọc xem qua một chút: "Cậu xem, tấm ảnh này."
Đường Cảnh Ngọc nhìn sang: "Chết tiệt, chị dâu, người phụ nữ bên cạnh là ai…"
Trần Kiên Trung gật đầu.
"Cậu đoán xem."
Kỳ thật rất dễ đoán
Đường Cảnh Ngọc mở miệng: "Chẳng lẽ là, vợ sắp cưới của nhà họ Đào?"
Nhà họ Đào lập nghiệp từ giới hắc đạo, vợ sắp cưới thần bí của cậu ấm Đào Gia Thiên nhà họ Đào, ngoại hình nói như thế nào, cũng khiến người ta phải giật mình. Vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên, quả thật xinh đẹp không ngôn từ nào có thể hình dung được, nhưng rất thần bí, tấm ảnh duy nhất lộ ra ngoài chỉ có bóng lưng.
Vì sao đoán ra đó là vợ sắp cưới thần bí của cậu ấm nhà họ Đào.
Nhan sắc này, ngoại trừ người đó, ước chừng cũng không có ai…
"Chị dâu tại sao lại ở chung với vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên?" Đường Cảnh Ngọc quả thực là khiếp sợ.
"Ai biết được, nhìn thấy trên Facebook, rất nhanh liền bị xóa, có lẽ là Đào Gia Thiên sai người xóa bỏ, tôi có lưu lại." Dù sao vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên quá thần bí, không biết rõ lai lịch, giống như đột nhiên xuất hiện, liền phải kết hôn với Đào Gia Thiên, cũng không có công bố bất kỳ thân phận gì, bức ảnh duy nhất cũng chỉ là bị chụp có một bên mặt.
Vừa mới bị truyền thông đăng lên mạng, không bao lâu sau, đã bị gỡ bỏ.
Mà lần này, nghe nói là phát hiện trên mấy diễn đàn của trường cấp ba, giống như Mộc Như Phương mở một tiệm sách, một đám học sinh cấp ba đi mua sách, chụp lại, mấy ngày nay, thiếp mời đã xóa sạch, trên Facebook cũng gỡ bỏ hết rồi.
Trần Kiên Trung cũng là có một lần tham dự tiệc mừng thọ của bà Đào, từng nhìn thấy, khi đó hầu như tất cả đàn ông có mặt ở bữa tiệc đều nhìn chằm chằm Mộc Như Phương, ánh mắt đều nhìn thẳng, chăm chú.
Anh ta nhìn thoáng qua, lúc ấy cũng giật mình.
Cũng không có tâm tư khác, chẳng qua là cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn có người phụ nữ đẹp như vậy…
Xinh đẹp như vậy, lại muốn kết hôn với Đào Gia Thiên?
Đào Gia Thiên, đó là một nhân vật rất hung ác.
Tô Ngọc Kỳ đang họp, điện thoại vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua.
Là tin tức facebook.
Đường Cảnh Ngọc gửi một bức ảnh vào trong nhóm.
Nhìn bức ảnh, anh khẽ giật mình.
Ấn mở.
Hình ảnh phóng lớn, Lưu Thanh Vũ đứng bên cạnh người tuyết, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, hoa tuyết rơi phủ xuống đầu cô, cười xán lạn.
Ngón tay của cô bị đông lạnh đến nỗi đỏ ửng, nhưng lại cười vô cùng rạng rỡ.
Đứng bên cạnh người tuyết, đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nhìn một lần liền nhận ra ngay là Lưu Thanh Vũ.
Giám đốc Trần đang thuyết trình trên PPT, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như núi băng của người đàn ông lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, trong lòng chấn kinh, ông trời ơi, Tổng Giám đốc Tô vậy mà… lại cười…
Cuộc họp kết thúc, anh đi ra khỏi phòng họp, Hoàng Hưng nói: "Ngài Mạc và cậu Đường đã đến, đang đợi ngài trong văn phòng."
"Ừm."
Trong văn phòng.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Kiên Trung, Trần Kiên Trung mở miệng nói: "Anh ba, tối nay, mấy người chúng ta cùng đi Mỵ Sắc đánh bài đi."
Đường Cảnh Ngọc cũng phụ họa: "Đúng rồi, cùng đi đi."
Người đàn ông đưa tay vuốt vuốt mi tâm: "Không được, các cậu đi đi."
Trần Kiên Trung cau mày: "Anh ba, cũng đã nhiều năm như vậy…"
Giọng nói Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng: "Kiên Trung, cậu đi chơi với tiểu Đường là được, tối nay anh... không đi được, hôm khác cùng nhau tụ tập."
Buổi tối, Cố Uyên nhận được điện thoại của bà Tô, tiếng nói có chút bất lực: "Thanh Vũ à, Tô Ngọc Kỳ có đang ở chỗ con hay không?"
"Không có." Cố Uyên chần chờ nói: "Bà à, có chuyện gì sao?"
"Buổi chiều bà gọi điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ không được, phái người đi mộ viên , trở lại nói cũng không có ở đấy, hỏi mấy người bạn của nó, đều không biết...." Bà Tô có chút bận tâm: "Thanh Vũ à, con nếu biết Tô Ngọc Kỳ ở đâu, hãy nói với bà một tiếng."
"Bà à, anh ấy vẫn chưa về, nếu con biết, con nhất định nói với bà mà."
Cố Uyên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngọc Kỳ đi đâu?
Một lát sau, đầu kia điện thoại, bà Tô không có lên tiếng, Cố Uyên hô vài tiếng: "Bà à, bà vẫn đang nghe chứ?"
"Mợ chủ, là tôi." Thím Từ mở miệng nói: "Bà chủ đi Phật đường rồi, hôm nay, là ngày giỗ… của con trai, con dâu bà chủ… là ngài Tô và bà Tô... Dựa theo trước kia, cậu chủ đều đi mộ viên, ngẩn ngơ đứng ở đó cả buổi tối. Nhưng hôm nay, cậu chủ không đi, Gấm Nhu cũng không trở lại… Bà chủ lo lắng cho cậu chủ, trong lòng khó chịu, nên đi Phật đường."
Cố Uyên thật không ngờ, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ anh…
Cô do dự thêm vài phút đồng hồ, rất nhanh thay quần áo, vội vàng muốn đi ra ngoài, bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều, vú Trương ngăn cản cô: "Mợ chủ, cô muốn đi đâu?"
"Tôi có việc gấp, đi ra ngoài một lát." Cố Uyên một bên đổi giày, một bên buộc chặt khăn quàng cổ lại.
Vú Trương liếc mắt nhìn tuyết bên ngoài vẫn đang rơi tán loạn: "Đều đã trễ như vậy rồi, bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng nhiều."
Cố Uyên thay giày, mở cửa ra đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc Sedan màu đen đỗ bên ngoài cửa sắt. Trên mui xe còn đọng lại rất nhiều hoa tuyết trắng muốt, có lẽ cũng đã đỗ ở đó một khoảng thời gian.
Đây là…
Vú Trương cũng nhìn thấy: "A, đây không phải là xe của cậu chủ sao?"
Đây là xe của Tô Ngọc Kỳ, con ngươi của Cố Uyên bỗng chớp một cái.
Cô rất nhanh đi ra ngoài, mở cửa sắt ra.
Đi đến trước xe.
Cửa sổ xe mở ra, trên mặt đất chất đầy một tầng tro thuốc của đầu mẩu thuốc lá.
Người đàn ông một tay khoác bên ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay cầm điếu thuốc.
Trong xe không mở đèn.
Chỉ có đèn đường sáng loáng từ cửa số biệt thự.
Khuôn mặt của người đàn ông, dưới bóng tối, Cố Uyên nhìn không thấy nét mặt của anh: "Ngài Tô... anh lái xe vào đi."
Không có trả lời, khói lửa nơi đầu ngón tay người đàn ông xua tan màn đêm tối.
Cố Uyên cho rằng anh sẽ không lên tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng khàn khàn, nhàn nhạt phát ra nơi người đàn ông: "Tôi đợi một lát nữa sẽ đi."
"Anh đi đâu…" Tiếng nói của Cố Uyên dừng một chút: "Cũng đã rất muộn rồi."
Dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ của người đàn ông mơ hồ hiện lên dưới ánh sáng.
Trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc lá rồi gác tay lên cửa sổ xe.
Làn khói xám trắng từ đầu ngón tay người đàn ông chậm rãi bay lên.
Từ góc độ của Cố Uyên chỉ nhìn thấy từ cửa sổ xe lưu lại từng tầng bông tuyết mà trên đầu ngón tay thon dài của người đàn ông cũng điểm một vài bông hoa tuyết trắng.
Óng ánh trong suốt.
Nhưng rất nhanh đã biến mất trên mu bàn tay anh.
Cố Uyên nhìn tuyết trên mui xe, có lẽ anh đã ở ngoài này rất lâu rồi...
Ít nhất cũng đã một tiếng đồng hồ, nếu không sẽ không đọng lại một tầng tuyết như vậy.
“Anh Tô.”
Người đàn ông hút một hơi, mơ hồ không rõ nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.” Cửa sổ xe từ từ được kéo lên, xe bắt đầu khởi động.
Cố Uyên vỗ tay lên cửa sổ xe, xe chạy về phía trước.
Cố Uyên muốn anh dừng xe.
Thím Từ nói hôm nay là...
Vậy thì nhất định anh rất khó chịu, anh vẫn luôn quy cái chết của ông bà Tô và anh trai đổ lên đầu mình.
Thấy chiếc xe sắp biến mất trước mặt mình.
Cố Uyên nhanh chân chạy đuổi theo chặn trước đầu xe.
Ánh đèn xe sáng chói không thể không khiến cô nhắm chặt hai mắt.
Trước mặt là ánh sáng màu trắng chói mắt.
Cô đưa tay lên che đôi mắt lại.
Tiếng phanh gấp vang lên dữ dội.
Sau lưng Cố Uyên có cơn lạnh nhè nhẹ, cô mở mắt ra thấy chiếc xe dừng lại chỉ cách người mình nửa xăng-ti-mét.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, nắm lấy cổ tay trắng nõn của Cố Uyên: “Lưu Thanh Vũ, cô muốn làm gì?” Mặc dù vừa mới khởi động xe nên tốc độ cũng không nhanh, nhưng người con gái này điên rồi hay sao mà lại dám chặn trước đầu xe anh!
Bàn tay còn lại của người đàn ông vẫn đút trong tay túi quần Tây, nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng hơi mím lại.
Dáng người Cố Uyên so với con gái cũng được tính là cao, thân hình thon gầy, nhỏ bé nhưng ở trước mặt Tô Ngọc Kỳ, cô chỉ cao đến cằm anh, khi nói chuyện người đàn ông hơi khom lưng thì cằm sẽ như có như không ma sát trên đỉnh đầu cô.
Cố Uyên không phân biệt được vui buồn, tức giận của anh nhưng từ vẻ mặt anh có lẽ là không vui.
Cô ngẩng đầu: “Anh Tô...” Cố Uyên cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô rất lạnh, sự lạnh lẽo ngấm vào tận xương. Ngoài trời lạnh như vậy còn có tuyết rơi, anh gác tay lên cửa sổ xe đương nhiên sẽ rất lạnh.
Cô bị lạnh nên đột nhiên người hơi run lên.
Cố Uyên đứng cách anh rất gần nên cô ngửi được mùi rượu trên người anh.
Cô mở miệng: “Anh uống rượu rồi không được lái xe...”
Tô Ngọc Kỳ buông tay ra, nói với cô bằng giọng nói rất lãnh đạm: “Cô vào trong đi.”
Người đàn ông nói xong thì kéo cửa xe ra.
Cố Uyên theo anh vào xe, ngồi ở vị trí ghế sau.
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: “Lưu Thanh Vũ, xuống xe.”
Cố Uyên lắc đầu: “Anh Tô, anh định đi đâu? Bà nội vừa gọi điện tới...”
“Tôi nói rồi, xuống xe.” Sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng.
Có những lúc Cố Uyên rất quật cường: “Tôi không xuống.”
Anh đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm rồi khởi động xe.
Cố Uyên có chút lo lắng nhìn anh. Từ góc độ này chỉ thấy được sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong không khí quanh quẩn mùi rượu nhè nhẹ, mùi rượu không nồng có lẽ anh cũng không uống nhiều lắm.
Suy nghĩ, ý thức đều rất tỉnh táo, rõ ràng.
Cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng.
Cố Uyên muốn bảo Tô Ngọc Kỳ lái chậm lại một chút.
Cô thắt dây an toàn.
Rồi nắm chắt lấy.
Trong làn mưa tuyết trắng giờ này không một bóng người.
Mặt đường trống trơn.
Trong tầm mắt là một mảng sương mờ trắng xóa.
Xe cuối cùng cũng dừng lại ở mộ viên lưng chừng núi Ngu Sơn.
Người đàn ông mở cửa bước xuống xe, Cố Uyên cũng chuẩn bị xuống thì người đàn ông dừng bước, khóa cửa xe lại. Cố Uyên đập tay lên cửa sổ xe, nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ đi vào mộ viên.
“Anh Tô, anh Tô!”
Bóng lưng người đàn ông không còn cao ngạo lạnh lùng như ngày thường mà chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô đơn khó nói thành lời biến mất trước mắt Cố Uyên.
Cô đập cửa xe, kéo cửa sổ xuống nhưng đã bị anh khóa lại không mở được.
Nơi này là...
Mộ viên.
Nơi mai táng đời đời kiếp kiếp của nhà họ Tô.
Đêm nay là ngày giỗ của ông bà Tô và cậu chủ nhà họ Tô..
Cố Uyên ngồi trong xe nhắm mắt lại, không xuống được dù cô có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ phí sức. Chiếc xe này nếu như đã bị khóa mà cô còn mở ra được thì đúng là kỳ tích.
Tô Ngọc Kỳ đứng trước bia mộ, đưa tay phủi đi những bông hoa tuyết đọng lại trên đó. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn những bia đá liền nhau trước mặt.
Bóng dáng cao lớn màu đen cứ đứng thẳng tắp như vậy, đường nét lạnh lùng nhã nhặn ẩn hiện dưới tia sáng tối tăm mịt mờ. Anh không còn giống ngày thường, trong con ngươi đen như mực mang theo sự cô tịch thê lương.
Vai anh đã phủ thêm một tầng tuyết trắng.
Lông mi cong dài của người đàn ông cũng đã đọng lại những bông hoa tuyết nhỏ xinh.
Không biết qua bao lâu, khi người anh như đã đông cứng lại thì mới chậm rãi xoay người, bước xuống bậc thang ra khỏi mộ viên.
Mở cửa xe.
Khí lạnh bên ngoài theo anh vào trong xe, trên người anh mang theo hương vị của gió lạnh. Cố Uyên nhìn anh, vẻ mặt anh dường như đã ngưng lại, trên gương mặt tuấn mỹ chỉ có sự lạnh lẽo như băng, khởi động xe chạy đi với tốc độ rất nhanh.
Cố Uyên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là mười hai giờ.
Anh đã ở mộ viên... hai tiếng đồng hồ.
Phong cảnh đường phố bên ngoài lướt qua mắt Cố Uyên. Dù cô sống ở thành phố Hải Châu nhưng không có nghĩa cô đều biết các con phố lớn nhỏ trong thành phố này, cô cũng nững nơi chưa từng đi qua.
Tô Ngọc Kỳ dừng xe trước cửa quán bar sắc màu rực rỡ, lóng lánh.
Cố Uyên sợ Tô Ngọc Kỳ lại nhốt cô trong xe lần nữa nên khi anh xuống xe cô cũng nhanh chóng xuống theo.
Từng bước từng bước theo sát sau lưng Tô Ngọc Kỳ vào quán bar.
Vừa bước vào quán bar đập vào mắt Cố Uyên chính là sàn nhảy.
Những người nam nữ trẻ tuổi đang lắc lư vòng eo dưới ánh sáng mê ly lộng lẫy, âm thanh kim loại nặng đập vào màng nhĩ.
Cố Uyên rất ít khi đến những nơi như này.
Cô đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông tìm một chỗ ngồi xuống. Nhân viên quán bar đi đến, anh gọi vài chai rượu cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Thanh Vũ, cánh môi giật giật khàn khàn nói: “Thêm một ly nước trái cây.”
Vào quán bar uống nước trái cây cũng không phải không có.
Nhưng vì người đàn ông trước mặt quá mức đẹp trai, cao quý khiến nhân viên tạp vụ nhìn lâu hơn một chút, ánh mắt lại rơi trên người Cố Uyên. Cô mặc áo khoác màu đỏ, cổ áo có lông hồ ly trắng muốt để lộ gương mặt nhỏ bé tinh xảo, mái tóc đen dài buông thõng trên vai. Dường như đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, có hơi lo lắng không yên nhìn ngó xung quanh.
Nhân viên tạp vụ lại không tự chủ được nhìn Cố Uyên lâu hơn một chút.
Một người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng dẫn theo một cô gái trẻ xinh đẹp, đơn thuần đến quán bar uống rượu, thoạt nhìn khiến người ta...
Có vô số tư tưởng xa vời.
Rất nhanh vài chai rượu đã được mang lên.
Cố Uyên cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ. Nước trái cây là nước lạnh, cô uống vào trong miệng không dám nuốt xuống.
Một lát sau, khi cảm thấy đã ấm hơn cô mới chậm rãi nuốt xuống.
Cố Uyên đặt ly nước trái cây lên bàn không dám động vào nữa.
Cô thấy hai ly rượu trên bàn đã trống không...
Nhân viên quán bar lại mang tới hai chai rượu nữa đặt lên bàn.
Cố Uyên nhìn người đàn ông trước mặt cứ liên tục uống từng ly từng ly rượu, cô cắn môi nhưng cũng không khuyên bảo gì anh hay uống rượu cùng anh, trong lòng anh có lẽ đang rất khó chịu.
Cô ngồi trên ghế, không khí trong quán bar rất bí bách, bên tai là tiếng nhạc ồn ào, trước mắt là ánh sáng mê ly sáng lạn. Cố Uyên cảm thấy hơi mệt, cô đưa tay lên xoa xoa đôi mắt.
Nhìn Tô Ngọc Kỳ.
Anh vẫn đang uống rượu.
Cô há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trên người người đàn ông mang theo hơi thở lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc bén hiện rõ vẻ người lạ chớ tới gần, lạnh lùng xa cách.
Bình luận facebook