Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
CHƯƠNG 133:
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy tay cô: “Lưu Thanh vũ, không cho phép cô nghĩ linh tinh.” Anh bóp cằm cô: “Nhìn tôi.”
“Tô Ngọc Kỳ...” Cố Uyên mấp máy miệng: “Có phải tôi đã giết người rồi hay không....đều là máu...tay tôi đều là máu...đỏ tươi, đều là màu đỏ...”
“Câm mồm, Lưu Thanh Vũ, tôi bảo cô nhìn tôi!” Tô Ngọc Kỳ dùng lực, giữ cằm cô, bắt cô nhìn mình, đôi mắt cô ngập nước đầy sợ hãi khủng hoảng.
Tô Ngọc Quỳnh miết môi mô, lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, anh có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này khi đó có biết bao sợ hãi.
Anh lấy điện thoại gọi đi.
Cục cảnh sát.
Người đàn ông ngồi trên ghế, người cảnh sát trẻ tuổi gõ gõ bàn: “Tên gì?”
“Tô Ngọc Kỳ.”
Vị cảnh sát ngây ra một lúc, quay ra hỏi vị cảnh sát bên cạnh nói một câu: “Sao nghe quen thế nhỉ.”
“Tôi cũng thấy quen quen.”
Hai vị cảnh sát vừa nói xong không lâu thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra, một người đàn ông trung tuổi chạy vào, cúc áo còn cài lệch.
Ông ta hít sâu một hơi.
Hoàng Hưng đi theo đằng sau.
Hai vị cảnh sát: “Cục trưởng đã muộn như vậy rồi sao ngài còn đến.”
Mẹ kiếp, nếu ông không đến sợ là to chuyện rồi.
Châu Khai Minh đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Tô tổng, thật ngại quá, đây đều là người mới, không hiểu chuyện, không làm gì đến ngài chứ?”
Hoàng Hưng đi đến: “Ngài Tô .”
Tô Ngọc Kỳ nhìn đồng hồ, rảo bước đi ra ngoài.
Cố Uyên ngồi ở ngoài, có một vị nữ cạnh sát ngồi với cô, cô sợ hãi nhìn xung quanh, hai tay đan chặt vào nhau.
Nữ cảnh sát nhìn cô gái trước xinh đẹp trước mặt, mặt cô sưng đỏ, quần áo trên người thì rối loạn.
Vị nữ cảnh sát liền nghĩ đến vụ án cô vừa nhận được, vụ án đả thương người trong quán bar.
Thủ đoạn quá sức tàn nhẫn, nhưng sau khi biết kẻ bị thương là tên lưu manh khốn nạn Trương Khải Hoa, cô lại cảm thấy không tàn nhẫn chút nào, cái tên Trương Khải Hoa đó, ra vào đồn cảnh sát không biết bao lần nhưng không hề sửa đổi, luôn ức hiếp con gái nhà lành.
Lần trước vì mắc tội cưỡng hiếp mà hắn ta phải vào đây, nhưng lại được người khác bảo lãnh ra ngoài.
Cố Uyên nhìn thấy một thân ảnh đi ra, cô liền đứng dậy, Tô Ngọc Kỳ nhanh chóng bước đến, mím môi, sắc mặt vẫn lạnh băng, anh cúi người ôm lấy cô, nói: “Chỗ này tôi đã giải quyết xong rồi.” Sau đó bước đi.
“Tô tổng, ngài đi cẩn thận.” Châu Khai Minh chân mềm nhũn, lau đi mồ hôi trên mặt, ông ta quay đầu thì nhìn thấy người trực ban: “Lần sau nhìn cho kĩ là ai rồi hãng bắt người, cậu biết người cậu vừa bắt là ai không?”
Hoàng Hưng điều chỉnh lại kính: “Châu cục, cái tên Trương Khải Hoa này, phạm tội rất nhiều lần, lần trước giam hai tháng liền thả ra, lần này không thể được nữa ạ.’
Châu Khai Minh còn chưa hoàn hồn, nhìn Hoàng Hưng, cái tên Hoàng Hưng này cười đến giảo hoạt, cậu ta làm việc bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, làm gì có chuyện ăn nói dễ nghe cơ chứ.
“Người anh em, chuyện này cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng! Trương Khải Hoa này vốn dĩ là mạo phạm tới Mợ Tô quá đáng, Mợ Tô chỉ là tự vệ mà thôi.”
“Không còn sớm nữa, Châu cục ngài cũng nghỉ sớm đi, Châu cục làm việc cậu chủnhà tôi đương nhiên là yên tâm rồi.”
Tiễn Hoàng Hưng về.
Châu Khai Minh lúc này mới thở ra một hơi.
Ai mà có thể ngờ được?
Tên Trương Khải Hoa này lại ăn phải gan hùm dám động vào Mợ Tô.
Nói chính xác thì là hắn ta tự tìm đường chết.
“Tên Trương Khải Hoa như thế nào rồi?” Châu Khai Minh hỏi.
“Phía bệnh viện nói, vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ có nói cho dù có tỉnh lại thì từ phần cổ trở xuống cũng không thể động nổi nữa.”
May quá.
Châu Khai Minh uống ngụm nước, may mà Tô Ngọc Kỳ hạ thủ lưu tình, không làm chết người, vậy chuyện này cũng không khó giải quyết lắm.
Cho dù khó giải quyết, ông ta cũng phải giải quyết.
Cố Uyên tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Cô ngồi dậy.
Xuống giường.
Rèm cửa kéo vào, bên trong là một màu đen ảm đạm, cô đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào gương mặt cô mang theo chút ấm áp.
Cố Uyên ôm lấy mình.
Chuyện tối qua luôn dày vò cô.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó cúi đầu, lại nhìn vào tay mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đi ra mở cửa.
Là vú Trương.
Vú Trương thấy Cố Uyên tỉnh rồi: “Mợ chủ , cậu chủ có dặn, không được làm phiền cô, để cô ngủ thêm chút, bây giờ đã là buổi sáng rồi, tôi đi làm điểm tâm, mợ chủ muốn ăn gì nếu không muốn xuống tầng, tôi có thể đem lên cho mợ chủ .”
“Ngài Tô ....đâu”
“Cậu chủạ, ngài ấy một tiếng trước đã ra ngoài rồi, công ty có việc ạ.”Dì Trương không hề biết chuyện tối qua, nói: “Cậu chủ dặn tôi nấu cho cô bát cháo.”
“Ồ.”
Cố Uyên ăn chút đồ.
Lúc sáng, cô ra sân thượng, Tiểu Ngũ chạy đến liếm tay cô, cô ôm lấy Tiểu Ngũ, vuốt ve đầu của nó.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên chuyện tối qua, cô lại run lên, nhìn vào đôi tay mình, rồi lại đi vào nhà vệ sinh rửa tay, cô không ngừng lấy xà phòng chà sát vào tay.
Trần Kiên Trung gảy gảy điếu thuốc, tên thuộc hạ giúp anh châm lửa, người đàn ông rít một hơi rồi nhả ra.
Nhìn thấy người chết dưới đất, anh chau mày: “Tả đường đem một con chó chết qua làm gì? Vứt đi, đừng làm bẩn nơi đây.”
“Dạ.”
Lãnh dạ giơ tay, hai người đàn ông bên ngoài tiến vào, đem cái xác dưới đất lôi đi, anh nhìn Trần Kiên Trung, nói: ông chủ, Tả đường chuyển lời đến, Cao Lịch nói, là do hắn là quản giáo thuộc hạ không chu toàn, đắc tội với cậu ba nhà họ Tô, còn có một người, bọn họ nhất định tìm bắt giao đến tận nơi ạ.”
Trần Kiên Trung nhíu mày: “Tôi không hiểu đó. Cậu ba? Cao Lịch ăn phải gan gì lại dám động đến cậu ba vậy?”
Lãnh dạ trầm tư một lúc, lắc lắc đầu.
Cậu cũng không rõ.
Sáng nay thì thấy có người đến nói vậy.
“Ông chủ, Triển Kiêu Thiên đến rồi.” Một người vào thông báo.
Lãnh dạ mở miêng: “Ông ta đến làm gì?”
Nhà họ Đào và nhà họ Tư trước nay nước sông không phạm nước giếng, mà Tả đường, chỉ là một phần của Đào gia.
Trần Kiên Trung ngồi trên ghế, nghịch nắp trà: “Cho ông ta vào đi.”
Hai phút sau.
Một người đàn ông tầm 50 tuổi bước vào, nhìn có vẻ rất thân thiện, một chút cũng không giống với lão đại.
Nhưng có thể làm đường chủ của Tả đường, đều là giẫm lên máu tươi mà ngồi.
Trần Kiên Trung ngẩng mắt: “Ôi, Tư đường chủ sao lại đến đây.”
“Trần gia, lâu rồi không găp, lần này đặc biệt đến thăm một chuyến, quả nhiên Trần gia ở đây.”
Trần Kiên Trung không để cho ông ta chút mặt mũi nào, cười, việc gì ông phải cho loại người này mặt mũi cơ chứ, bảo người dâng trà, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Tư đường chủ có gì thì nói đi, tôi không tin ngài đến đây tìm tôi là vì tình xưa nghĩa cũ.”
Triển Kiêu Thiên nói: “Trần gia, Tư tôi hôm nay đến quả thực là có việc muốn xin Trần gia giúp..” Ông ta dừng một lúc rồi nói: “Bạn của một thuộc hạ chuốc lấy phiền phức, không ngờ lại động đến cậu ba.”
Ông nói theo lời của Cao Lịch, nói đối phương có thể là cậu ba nhà họ Tô, lúc đó Triển Kiêu Thiên đã mắng hắn một trận, đau đầu không thôi, vạy mà động vào cậu Tô.
Lúc này, Lãnh dạ đi vào, cúi vào nói thầm vào tai Trần Kiên Trung.
Trần Kiên Trung sắc mặt liền biến, nhìn Triển Kiêu Thiên, ánh mắt lạnh như băng, cong môi cười lạnh: “A, Triển Kiêu Thiên, sao ông không nói cho tôi, kẻ đó, mạo phạm tới chị dâu tôi.”
Mạo phạm rồi.
Mợ Tô .....
Triển Kiêu Thiên sắc mặt liền biến trắng xanh, thất kinh, đứng dậy, trong lòng chửi bới, tối qua Cao Lịch chỉ nói là có thể động vào cậu ba Tô, nhưng không hề nói là vì Trương Khải Hoa mạo phạm tới Mợ Tô .
Trương Khải Hoa làm ra những chuyện này ông đều biết.
Đã mấy lần ông cho người đi giải quyết việc này.
Lần trước hắn ta còn cưỡng hiếp nữ sinh đại học, học sinh đó suýt nữa tự sát, là Cao Lịch dùng tiền ép chuyện này xuống, Trương Khải Hoa đó là em họ của tình nhân của Cao Lịch, không ngờ...vậy mà ăn gan hùm dám động vào mợ Tô .
Triển Kiêu Thiên nắm chặt nắm đấm, trên mặt không còn nụ cười: “Cảm ơn Trần gia nói cho tôi biết, việc này Tư mỗ không hề hay biết, nếu Trần gia còn có việc, vậy Tư mỗ không làm phiền nữa.”
Trần Kiên Trung vuốt vuốt cằm, không ngờ tối qua anh ba và chị dâu ở cùng nhau, vậy mà hại anh và Đường Cảnh Ngọc lo lắng.
Trước đây cứ đến ngày này, cậu ba vẫn luôn một mình.
Mấy năm trước đều vậy, cả đêm không ngủ không nghỉ ngồi trước bia bộ của ba mẹ anh.
Uống rượu cả đêm.
Tô Ngọc Kỳ xử lí xong vấy văn kiện, xoa xoa thái dương, lấy điện thoại ra, gọi cho vú Trương.
“Mợ chủ đang làm gì?”
Vú Trương: “Mợ chủ đang ở sân thượng đọc sách.”
“Ừ, có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
Cúp điện thoại, anh nhìn vào màn hình, nghĩ đến Lưu Thanh Vũ, trong lòng anh có một cảm giác mà trước nay chưa từng có, cái cảm giác này, rất kì lạ.
Bắt đầu từ tối qua.
Lúc anh đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy một màn như vậy, anh phẫn nộ muốn giết người.
Bộ dạng cô sợ hãy run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống, quần áo trên người bị xé rách, lộ ra phần vai trắng ngần , tất cả khiến anh như phát điên lên muốn giết người.
Người phụ nữ này, cho dù anh thích hay không thì đều là của anh, dù có những lúc anh không vui nhưng anh chưa từng đánh cô, vậy mà tên súc vật kia lại dám làm vậy với cô.
Người của Tả đường à?
A....
Môi anh cong lên nụ cười lành lùng.
Hoàng Hưng gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, phía bên Trần cậu chủgọi điện đến, nói trưa nay người Tả đường đem xác của Khiết Tử đến, còn một tên nữa bọn họ vẫn đang tìm, tìm được sẽ đem qua cho họ xử lí.”
Tô Ngọc Kỳ giương lên nụ cười lạnh: “Muốn dùng một tên chó chết cho qua chuyện sao, nằm mơ đi.”
Ánh mắt anh, đầy sát khí.
“Đại ca, em thật sự không biết Trương Khải Hoa có gan xúc phạm mợ Tô!!! Sau đấy hai thằng đệ của Trương Khải Hoa tới tìm em, em mới gặp Trương Khải Hoa đã tức giận, nên nhất thời xúc động, mang theo mấy người làm chuyện không nên… Sao em nghĩ tới người đó là cậu ba nhà họ Tô chứ, càng không ngờ Trương Khải Hoa dám xúc phạm mợ Tô!! Nếu em biết, em đã sớm bắn chết tên đó ngay tại chỗ!”
“Chọc Tô Ngọc Kỳ, chúng ta chờ chết là vừa.” Triển Kiêu Thiên xách cổ áo Cao Lịch, bàn tay lạnh lẽo vỡi những khớp xương rõ ràng kêu răng rắc, gào lớn: “Mẹ nó, sao cậu không nói cho tôi biết, Trương Khải Hoa xúc phạm mợ Tô, cậu muốn tôi chết à???!!”
Hai chân Cao Lịch phát run: “Đại ca, em không nghĩ thế đâu, là Trương Khải Hoa làm, theo em thì không có vấn đề gì hết, em cũng bị tên đó làm phiền, đại ca, anh cứu em đi.”
“Cứu cậu, ai cứu tôi?” Triển Kiêu Thiên buông lỏng tay, ngồi lên ghế, anh ta hút hai ngụm thuốc tỉnh táo lại, nhìn Cao Lịch, hai mắt đỏ ngầu: “Chuyện này, cậu không thoát được đâu, Trương Khải Hoa gây chuyện, xử lí dấu vết không sạch sẽ, tôi không ổn, cậu mẹ nó đừng nghĩ sống khá giả hơn.”
Chưa kể Tả đường chỉ là một trong những nhánh nhà họ Đào dưới núi, cũng đã có ba bốn trăm anh em, đắc tội với nhà họ Tô, thôi toang rồi.
Cao Lịch bưng mặt bước đi, di động vang lên.
Anh ta có cả bụng tức còn chưa xả ra, nhìn thoáng qua điện thoại, là La Vân gọi tới: “Lượn qua đây cho tôi.”
Cao Lịch vừa thấy La Vân đi tới, đã vạch quần áo cô ta ra, đặt cô ta lên giường, phát tiết một phen, Cao Lịch ngồi xuống ghế, hút thuốc.
La Vân không mặc quần áo, quỳ trên mặt đất: “Anh Lịch, xin anh cho em gặp em trai em, em chỉ có một đứa em trai thôi.”
“Em trai cô, cô có biết nó hại tôi đây thảm bao nhiêu không.” Cao Lịch nói xong, khuôn mặt dữ tợn đứng dậy, anh ta túm tóc La Vân, dứng sức kéo: “Chết thì chết đi, còn để lại cho tôi đống lộn xộn.”
La Vân bị đau kêu to, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây, Trương Khải Hoa gây chuyện, cho dù lần trước cưỡng gian một nữ sinh viên, đối phương tự sát, Cao Lịch cũng áp chế được, lần này làm sao vậy.
Tối hôm qua, cậu trai đi theo Trương Khải Hoa gọi điện thoại cho cô, nói Trương Khải Hoa bị đưa tới bệnh viện, cảnh sát cũng đi theo, nghe nói bị thương rất nặng, người đầy máu được nâng ra từ trong quán bar.
Lúc đó cô ta hết hồn.
Cô ta cũng biết em trai cô ta làm xằng làm bậy, chắc chắn là trêu chọc đối phương trước, mới bị đánh cho như thế, cô ta từng khuyên bảo nhiều lần, nhưng mỗi lần Trương Khải Hoa đều đồng ý không gây chuyện rồi lần nào cũng tái phạm, nhưng dù sao cũng là em trai mình, cô ta không thể ngồi xem mặc kệ.La Vân ôm chân Cao Lịch: “Anh Lịch, em xin anh, cứu Hoa Tử nhà em đi…. Trước kia, trước kia không phải vẫn vậy sao?”
“Trước kia?” Cao Lịch nói: “Trước kia tôi nên bắn chết nó, bây giờ cũng khỏi liên lụy tới tôi.”
Tô Ngọc Kỳ nắm lấy tay cô: “Lưu Thanh vũ, không cho phép cô nghĩ linh tinh.” Anh bóp cằm cô: “Nhìn tôi.”
“Tô Ngọc Kỳ...” Cố Uyên mấp máy miệng: “Có phải tôi đã giết người rồi hay không....đều là máu...tay tôi đều là máu...đỏ tươi, đều là màu đỏ...”
“Câm mồm, Lưu Thanh Vũ, tôi bảo cô nhìn tôi!” Tô Ngọc Kỳ dùng lực, giữ cằm cô, bắt cô nhìn mình, đôi mắt cô ngập nước đầy sợ hãi khủng hoảng.
Tô Ngọc Quỳnh miết môi mô, lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, anh có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này khi đó có biết bao sợ hãi.
Anh lấy điện thoại gọi đi.
Cục cảnh sát.
Người đàn ông ngồi trên ghế, người cảnh sát trẻ tuổi gõ gõ bàn: “Tên gì?”
“Tô Ngọc Kỳ.”
Vị cảnh sát ngây ra một lúc, quay ra hỏi vị cảnh sát bên cạnh nói một câu: “Sao nghe quen thế nhỉ.”
“Tôi cũng thấy quen quen.”
Hai vị cảnh sát vừa nói xong không lâu thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra, một người đàn ông trung tuổi chạy vào, cúc áo còn cài lệch.
Ông ta hít sâu một hơi.
Hoàng Hưng đi theo đằng sau.
Hai vị cảnh sát: “Cục trưởng đã muộn như vậy rồi sao ngài còn đến.”
Mẹ kiếp, nếu ông không đến sợ là to chuyện rồi.
Châu Khai Minh đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Tô tổng, thật ngại quá, đây đều là người mới, không hiểu chuyện, không làm gì đến ngài chứ?”
Hoàng Hưng đi đến: “Ngài Tô .”
Tô Ngọc Kỳ nhìn đồng hồ, rảo bước đi ra ngoài.
Cố Uyên ngồi ở ngoài, có một vị nữ cạnh sát ngồi với cô, cô sợ hãi nhìn xung quanh, hai tay đan chặt vào nhau.
Nữ cảnh sát nhìn cô gái trước xinh đẹp trước mặt, mặt cô sưng đỏ, quần áo trên người thì rối loạn.
Vị nữ cảnh sát liền nghĩ đến vụ án cô vừa nhận được, vụ án đả thương người trong quán bar.
Thủ đoạn quá sức tàn nhẫn, nhưng sau khi biết kẻ bị thương là tên lưu manh khốn nạn Trương Khải Hoa, cô lại cảm thấy không tàn nhẫn chút nào, cái tên Trương Khải Hoa đó, ra vào đồn cảnh sát không biết bao lần nhưng không hề sửa đổi, luôn ức hiếp con gái nhà lành.
Lần trước vì mắc tội cưỡng hiếp mà hắn ta phải vào đây, nhưng lại được người khác bảo lãnh ra ngoài.
Cố Uyên nhìn thấy một thân ảnh đi ra, cô liền đứng dậy, Tô Ngọc Kỳ nhanh chóng bước đến, mím môi, sắc mặt vẫn lạnh băng, anh cúi người ôm lấy cô, nói: “Chỗ này tôi đã giải quyết xong rồi.” Sau đó bước đi.
“Tô tổng, ngài đi cẩn thận.” Châu Khai Minh chân mềm nhũn, lau đi mồ hôi trên mặt, ông ta quay đầu thì nhìn thấy người trực ban: “Lần sau nhìn cho kĩ là ai rồi hãng bắt người, cậu biết người cậu vừa bắt là ai không?”
Hoàng Hưng điều chỉnh lại kính: “Châu cục, cái tên Trương Khải Hoa này, phạm tội rất nhiều lần, lần trước giam hai tháng liền thả ra, lần này không thể được nữa ạ.’
Châu Khai Minh còn chưa hoàn hồn, nhìn Hoàng Hưng, cái tên Hoàng Hưng này cười đến giảo hoạt, cậu ta làm việc bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, làm gì có chuyện ăn nói dễ nghe cơ chứ.
“Người anh em, chuyện này cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng! Trương Khải Hoa này vốn dĩ là mạo phạm tới Mợ Tô quá đáng, Mợ Tô chỉ là tự vệ mà thôi.”
“Không còn sớm nữa, Châu cục ngài cũng nghỉ sớm đi, Châu cục làm việc cậu chủnhà tôi đương nhiên là yên tâm rồi.”
Tiễn Hoàng Hưng về.
Châu Khai Minh lúc này mới thở ra một hơi.
Ai mà có thể ngờ được?
Tên Trương Khải Hoa này lại ăn phải gan hùm dám động vào Mợ Tô.
Nói chính xác thì là hắn ta tự tìm đường chết.
“Tên Trương Khải Hoa như thế nào rồi?” Châu Khai Minh hỏi.
“Phía bệnh viện nói, vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ có nói cho dù có tỉnh lại thì từ phần cổ trở xuống cũng không thể động nổi nữa.”
May quá.
Châu Khai Minh uống ngụm nước, may mà Tô Ngọc Kỳ hạ thủ lưu tình, không làm chết người, vậy chuyện này cũng không khó giải quyết lắm.
Cho dù khó giải quyết, ông ta cũng phải giải quyết.
Cố Uyên tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Cô ngồi dậy.
Xuống giường.
Rèm cửa kéo vào, bên trong là một màu đen ảm đạm, cô đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào gương mặt cô mang theo chút ấm áp.
Cố Uyên ôm lấy mình.
Chuyện tối qua luôn dày vò cô.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó cúi đầu, lại nhìn vào tay mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đi ra mở cửa.
Là vú Trương.
Vú Trương thấy Cố Uyên tỉnh rồi: “Mợ chủ , cậu chủ có dặn, không được làm phiền cô, để cô ngủ thêm chút, bây giờ đã là buổi sáng rồi, tôi đi làm điểm tâm, mợ chủ muốn ăn gì nếu không muốn xuống tầng, tôi có thể đem lên cho mợ chủ .”
“Ngài Tô ....đâu”
“Cậu chủạ, ngài ấy một tiếng trước đã ra ngoài rồi, công ty có việc ạ.”Dì Trương không hề biết chuyện tối qua, nói: “Cậu chủ dặn tôi nấu cho cô bát cháo.”
“Ồ.”
Cố Uyên ăn chút đồ.
Lúc sáng, cô ra sân thượng, Tiểu Ngũ chạy đến liếm tay cô, cô ôm lấy Tiểu Ngũ, vuốt ve đầu của nó.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên chuyện tối qua, cô lại run lên, nhìn vào đôi tay mình, rồi lại đi vào nhà vệ sinh rửa tay, cô không ngừng lấy xà phòng chà sát vào tay.
Trần Kiên Trung gảy gảy điếu thuốc, tên thuộc hạ giúp anh châm lửa, người đàn ông rít một hơi rồi nhả ra.
Nhìn thấy người chết dưới đất, anh chau mày: “Tả đường đem một con chó chết qua làm gì? Vứt đi, đừng làm bẩn nơi đây.”
“Dạ.”
Lãnh dạ giơ tay, hai người đàn ông bên ngoài tiến vào, đem cái xác dưới đất lôi đi, anh nhìn Trần Kiên Trung, nói: ông chủ, Tả đường chuyển lời đến, Cao Lịch nói, là do hắn là quản giáo thuộc hạ không chu toàn, đắc tội với cậu ba nhà họ Tô, còn có một người, bọn họ nhất định tìm bắt giao đến tận nơi ạ.”
Trần Kiên Trung nhíu mày: “Tôi không hiểu đó. Cậu ba? Cao Lịch ăn phải gan gì lại dám động đến cậu ba vậy?”
Lãnh dạ trầm tư một lúc, lắc lắc đầu.
Cậu cũng không rõ.
Sáng nay thì thấy có người đến nói vậy.
“Ông chủ, Triển Kiêu Thiên đến rồi.” Một người vào thông báo.
Lãnh dạ mở miêng: “Ông ta đến làm gì?”
Nhà họ Đào và nhà họ Tư trước nay nước sông không phạm nước giếng, mà Tả đường, chỉ là một phần của Đào gia.
Trần Kiên Trung ngồi trên ghế, nghịch nắp trà: “Cho ông ta vào đi.”
Hai phút sau.
Một người đàn ông tầm 50 tuổi bước vào, nhìn có vẻ rất thân thiện, một chút cũng không giống với lão đại.
Nhưng có thể làm đường chủ của Tả đường, đều là giẫm lên máu tươi mà ngồi.
Trần Kiên Trung ngẩng mắt: “Ôi, Tư đường chủ sao lại đến đây.”
“Trần gia, lâu rồi không găp, lần này đặc biệt đến thăm một chuyến, quả nhiên Trần gia ở đây.”
Trần Kiên Trung không để cho ông ta chút mặt mũi nào, cười, việc gì ông phải cho loại người này mặt mũi cơ chứ, bảo người dâng trà, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Tư đường chủ có gì thì nói đi, tôi không tin ngài đến đây tìm tôi là vì tình xưa nghĩa cũ.”
Triển Kiêu Thiên nói: “Trần gia, Tư tôi hôm nay đến quả thực là có việc muốn xin Trần gia giúp..” Ông ta dừng một lúc rồi nói: “Bạn của một thuộc hạ chuốc lấy phiền phức, không ngờ lại động đến cậu ba.”
Ông nói theo lời của Cao Lịch, nói đối phương có thể là cậu ba nhà họ Tô, lúc đó Triển Kiêu Thiên đã mắng hắn một trận, đau đầu không thôi, vạy mà động vào cậu Tô.
Lúc này, Lãnh dạ đi vào, cúi vào nói thầm vào tai Trần Kiên Trung.
Trần Kiên Trung sắc mặt liền biến, nhìn Triển Kiêu Thiên, ánh mắt lạnh như băng, cong môi cười lạnh: “A, Triển Kiêu Thiên, sao ông không nói cho tôi, kẻ đó, mạo phạm tới chị dâu tôi.”
Mạo phạm rồi.
Mợ Tô .....
Triển Kiêu Thiên sắc mặt liền biến trắng xanh, thất kinh, đứng dậy, trong lòng chửi bới, tối qua Cao Lịch chỉ nói là có thể động vào cậu ba Tô, nhưng không hề nói là vì Trương Khải Hoa mạo phạm tới Mợ Tô .
Trương Khải Hoa làm ra những chuyện này ông đều biết.
Đã mấy lần ông cho người đi giải quyết việc này.
Lần trước hắn ta còn cưỡng hiếp nữ sinh đại học, học sinh đó suýt nữa tự sát, là Cao Lịch dùng tiền ép chuyện này xuống, Trương Khải Hoa đó là em họ của tình nhân của Cao Lịch, không ngờ...vậy mà ăn gan hùm dám động vào mợ Tô .
Triển Kiêu Thiên nắm chặt nắm đấm, trên mặt không còn nụ cười: “Cảm ơn Trần gia nói cho tôi biết, việc này Tư mỗ không hề hay biết, nếu Trần gia còn có việc, vậy Tư mỗ không làm phiền nữa.”
Trần Kiên Trung vuốt vuốt cằm, không ngờ tối qua anh ba và chị dâu ở cùng nhau, vậy mà hại anh và Đường Cảnh Ngọc lo lắng.
Trước đây cứ đến ngày này, cậu ba vẫn luôn một mình.
Mấy năm trước đều vậy, cả đêm không ngủ không nghỉ ngồi trước bia bộ của ba mẹ anh.
Uống rượu cả đêm.
Tô Ngọc Kỳ xử lí xong vấy văn kiện, xoa xoa thái dương, lấy điện thoại ra, gọi cho vú Trương.
“Mợ chủ đang làm gì?”
Vú Trương: “Mợ chủ đang ở sân thượng đọc sách.”
“Ừ, có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
Cúp điện thoại, anh nhìn vào màn hình, nghĩ đến Lưu Thanh Vũ, trong lòng anh có một cảm giác mà trước nay chưa từng có, cái cảm giác này, rất kì lạ.
Bắt đầu từ tối qua.
Lúc anh đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy một màn như vậy, anh phẫn nộ muốn giết người.
Bộ dạng cô sợ hãy run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống, quần áo trên người bị xé rách, lộ ra phần vai trắng ngần , tất cả khiến anh như phát điên lên muốn giết người.
Người phụ nữ này, cho dù anh thích hay không thì đều là của anh, dù có những lúc anh không vui nhưng anh chưa từng đánh cô, vậy mà tên súc vật kia lại dám làm vậy với cô.
Người của Tả đường à?
A....
Môi anh cong lên nụ cười lành lùng.
Hoàng Hưng gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, phía bên Trần cậu chủgọi điện đến, nói trưa nay người Tả đường đem xác của Khiết Tử đến, còn một tên nữa bọn họ vẫn đang tìm, tìm được sẽ đem qua cho họ xử lí.”
Tô Ngọc Kỳ giương lên nụ cười lạnh: “Muốn dùng một tên chó chết cho qua chuyện sao, nằm mơ đi.”
Ánh mắt anh, đầy sát khí.
“Đại ca, em thật sự không biết Trương Khải Hoa có gan xúc phạm mợ Tô!!! Sau đấy hai thằng đệ của Trương Khải Hoa tới tìm em, em mới gặp Trương Khải Hoa đã tức giận, nên nhất thời xúc động, mang theo mấy người làm chuyện không nên… Sao em nghĩ tới người đó là cậu ba nhà họ Tô chứ, càng không ngờ Trương Khải Hoa dám xúc phạm mợ Tô!! Nếu em biết, em đã sớm bắn chết tên đó ngay tại chỗ!”
“Chọc Tô Ngọc Kỳ, chúng ta chờ chết là vừa.” Triển Kiêu Thiên xách cổ áo Cao Lịch, bàn tay lạnh lẽo vỡi những khớp xương rõ ràng kêu răng rắc, gào lớn: “Mẹ nó, sao cậu không nói cho tôi biết, Trương Khải Hoa xúc phạm mợ Tô, cậu muốn tôi chết à???!!”
Hai chân Cao Lịch phát run: “Đại ca, em không nghĩ thế đâu, là Trương Khải Hoa làm, theo em thì không có vấn đề gì hết, em cũng bị tên đó làm phiền, đại ca, anh cứu em đi.”
“Cứu cậu, ai cứu tôi?” Triển Kiêu Thiên buông lỏng tay, ngồi lên ghế, anh ta hút hai ngụm thuốc tỉnh táo lại, nhìn Cao Lịch, hai mắt đỏ ngầu: “Chuyện này, cậu không thoát được đâu, Trương Khải Hoa gây chuyện, xử lí dấu vết không sạch sẽ, tôi không ổn, cậu mẹ nó đừng nghĩ sống khá giả hơn.”
Chưa kể Tả đường chỉ là một trong những nhánh nhà họ Đào dưới núi, cũng đã có ba bốn trăm anh em, đắc tội với nhà họ Tô, thôi toang rồi.
Cao Lịch bưng mặt bước đi, di động vang lên.
Anh ta có cả bụng tức còn chưa xả ra, nhìn thoáng qua điện thoại, là La Vân gọi tới: “Lượn qua đây cho tôi.”
Cao Lịch vừa thấy La Vân đi tới, đã vạch quần áo cô ta ra, đặt cô ta lên giường, phát tiết một phen, Cao Lịch ngồi xuống ghế, hút thuốc.
La Vân không mặc quần áo, quỳ trên mặt đất: “Anh Lịch, xin anh cho em gặp em trai em, em chỉ có một đứa em trai thôi.”
“Em trai cô, cô có biết nó hại tôi đây thảm bao nhiêu không.” Cao Lịch nói xong, khuôn mặt dữ tợn đứng dậy, anh ta túm tóc La Vân, dứng sức kéo: “Chết thì chết đi, còn để lại cho tôi đống lộn xộn.”
La Vân bị đau kêu to, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây, Trương Khải Hoa gây chuyện, cho dù lần trước cưỡng gian một nữ sinh viên, đối phương tự sát, Cao Lịch cũng áp chế được, lần này làm sao vậy.
Tối hôm qua, cậu trai đi theo Trương Khải Hoa gọi điện thoại cho cô, nói Trương Khải Hoa bị đưa tới bệnh viện, cảnh sát cũng đi theo, nghe nói bị thương rất nặng, người đầy máu được nâng ra từ trong quán bar.
Lúc đó cô ta hết hồn.
Cô ta cũng biết em trai cô ta làm xằng làm bậy, chắc chắn là trêu chọc đối phương trước, mới bị đánh cho như thế, cô ta từng khuyên bảo nhiều lần, nhưng mỗi lần Trương Khải Hoa đều đồng ý không gây chuyện rồi lần nào cũng tái phạm, nhưng dù sao cũng là em trai mình, cô ta không thể ngồi xem mặc kệ.La Vân ôm chân Cao Lịch: “Anh Lịch, em xin anh, cứu Hoa Tử nhà em đi…. Trước kia, trước kia không phải vẫn vậy sao?”
“Trước kia?” Cao Lịch nói: “Trước kia tôi nên bắn chết nó, bây giờ cũng khỏi liên lụy tới tôi.”
Bình luận facebook