Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
CHƯƠNG 165: GẶP LẠI NƠI XỨ NGƯỜI (1)
CHƯƠNG 165: GẶP LẠI NƠI XỨ NGƯỜI (1)
Ăn sáng xong, Cố Uyên lại làm cho Dạ Lê một ít đồ ăn vặt, tìm cái găng tay đeo vào rồi ngồi xổm xuống, cô đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc đứa bé trắng hồng như được mài ra từ viên bạch ngọc này: “Dạ Lê, về với ba mẹ phải ngoan nhé, không được chạy lung tung nghe chưa?!”
Đứa bé đi mất, ba mẹ sẽ đau lòng biết nhường nào đây!
Dạ Lê chau cặp lông mày nhỏ xíu lại: “Mami, mẹ cùng con đi tìm ba đi.”
Cố Uyên cười, vuốt ve hai má mềm mại đáng yêu của bé, cô thật sự không biết tại sao đứa bé này lại cứ nhận cô là mẹ nó nữa.
Tô Ngọc Kỳ thay bộ quần áo khác rồi đi ra, một tay bế Dạ Lê lên, Dạ Lê khẽ ‘hừ’ một tiếng, bé mới không muốn người đàn ông xấu xa này ôm nhé, bé chỉ muốn mẹ thôi.
Thấy khoảng cách với Cố Uyên mỗi lúc một xa, Dạ Lê đưa tay với theo, giọng nói mang theo âm khóc: “Mami, mami...”
Cố Uyên đi lên vài bước.
Cô đưa tay đặt lên ngực.
Ngực, có một loại cảm giác chua xót.
Rất kỳ lạ.
Tô Ngọc Kỳ tét mông Dạ Lê một cái: “Nếu còn không thành thật chú sẽ đánh cháu.”
Vốn dĩ anh muốn đưa đứa bé này cho vệ sĩ bế nhưng ai ngờ người ta lại chưa đến, mà đứa bé trong lòng lại cứ giãy dụa như con cá chạch, vừa khóc vừa làm loạn, Tô Ngọc Kỳ chỉ còn cách bế nó: “Làm loạn với ông đây phải không?”
Dạ Lê nghểnh cổ lên, thấy đã ra khỏi thang máy xuống tầng rồi, mẹ cũng đã không thấy đâu từ lâu, đôi mắt nhỏ tròn xoe ngập nước trừng lên nhìn Tô Ngọc Kỳ sau đó ngoan ngoãn ôm cổ người đàn ông, áp mặt vào vai anh.
Người đàn ông khẽ cười.
Không ngờ đứa bé này cũng có lúc ngoan ngoãn.
...
Tần Xuyên ở lại bên cạnh Cố Uyên, buổi chiều cô đến nhà La Triết Bạch, Tần Xuyên cũng không hỏi gì, Cố Uyên không thẹn với lòng nên cũng không việc gì phải che giấu, cho dù Tần Xuyên có nói với Tô Ngọc Kỳ để anh đến thì đã sao.
Cũng không tra ra được gì.
Cô chỉ là muốn đi thăm người bạn cũ mà thôi, Cố Uyên giật mình phát hiện, Lưu Thanh Vũ ở Mỹ học ngụy trang, dường như rất phù hợp.
Nghĩ đến lại cảm thấy hơi buồn cười.
Ở nước ngoài vào buổi sáng, ô tô không được chạy trên con đường cư dân trước mặt cho nên Tần Xuyên đỗ xe ở bãi đậu xe.
Nhiệt độ vừa phải nên Cố Uyên mặc một chiếc áo len mỏng và áo khoác ngoài màu cà phê đi bộ trên đường, trong không khí mang theo hương hoa tường vi nhàn nhạt, dựa theo trí nhớ lần trước đến đây cô đi tới cửa nhà La Triết Bạch.
Cửa sắt không khóa, chỉ khép hờ ở đó, Cố Uyên gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Lẽ nào không có ai ở nhà.
Cô chuẩn bị đi thì nghe thấy có tiếng động từ bên trong truyền ra, dường như là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Cố Uyên cau mày, do dự hai giây rồi đẩy cửa bước vào.
“Chú La, dì Mạn Sênh, hai người có nhà không?”
Cố Uyên vừa gọi vừa đi vào trong.
Nguyễn Mạn Sênh đang nằm trên thảm trải sàn, khuôn mặt dịu dàng trắng bóc tiều tụy, bờ môi xanh tím, đôi mắt nhắm chặt, ngón tay cuộn lại đè lên vị trí ngực.
“Dì Mạn Sênh...” Cố Uyên kinh ngạc nhanh chóng chạy tới, nâng đầu dì Mạn Sênh: “Dì Mạn Sênh, dì tỉnh lại đi!”
Cố Uyên rất rõ, đây là dáng vẻ khi bệnh tim tái phát.
Thuốc đâu?
Thuốc của dì Mạn Sênh đâu?
Tần Xuyên vốn đứng ngoài cửa nhưng nghe thấy giọng cô thì nhanh chóng chạy tới, lập tức gọi xe cứu thương sau đó đỡ lấy Nguyễn Mạn Sênh: “Tôi đã gọi cứu thương rồi, bà chủ, cô mau đi tìm thuốc đi, tìm xem thuốc để ở đâu.”
Cố Uyên gật đầu, cô tìm được thuốc trợ tim trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ của Nguyễn Mạn Sênh trên lầu, nhanh chóng cho bà uống, bác sĩ rất nhanh cũng đã tới.
Cố Uyên đi theo tới bệnh viện.
Lời bác sĩ nói cũng giống như điều mà Cố Uyên đoán, Nguyễn Mạn Sênh bị bệnh tim quanh năm, hôm nay bệnh tim đột ngột tái phát nên mới ngất đi.
Bên cạnh không có ai.
May mắn là lúc Cố Uyên tới thăm Nguyễn Mạn Sênh kịp thời bắt gặp cảnh tượng này.
Bây giờ Nguyễn Mạn Sênh vẫn chưa tỉnh, đang nằm trên giường bệnh truyền nước nhưng hô hấp đã ổn định, sắc mặt cũng đã bình thường trở lại không còn dọa người như vừa nãy nữa, chỉ là đôi môi vẫn tái nhợt.
Bác sĩ nói đã không sao nữa, bác sĩ tưởng Cố Uyên là con gái Nguyễn Mạn Sênh nên dặn dò cô sau này không được để bà ở nhà một mình, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hiện tượng nguy hiểm như hôm nay.
Cố Uyên gật đầu, nói tiếng ‘cảm ơn’.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho La Triết Bạch nhưng gọi vài cuộc mà vẫn không có ai thưa máy, Cố Uyên nhíu mày.
...
Biệt thự nhà họ Cố.
Bên trong phòng khách được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc.
“Ba, ba, con tìm thấy mami rồi, mami ở cùng với một chú xấu xa.” Dạ Lê trừng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ sau đó nhào vào lòng Cố Giác.
Cố Giác thản nhiên cười, đưa tay xoa gáy Dạ Lê.
Trong phòng khách vang lên giọng nói trầm thấp chầm chậm của người đàn ông: “Cậu hai Cố đưa đứa bé này lên lầu đi.”
Cố Cẩn Hiên gật đầu rồi sửng sốt... anh cả còn chưa dặn dò hắn, ngược lại Tô Ngọc Kỳ đã nói mình rồi, thế mà bản thân lại còn thật sự đồng ý.
Nhìn người đàn ông mặc âu phục đen ngồi trên sô-pha một chút, mặc dù anh ta cũng có chút hiểu biết về đối thủ thương nghiệp rất cường thế Tô Ngọc Kỳ này, ngày đó cũng đã gặp mặt trong buổi tiệc tối nhưng hơi thở trên người đàn ông này thật sự... khiến anh ta có một cảm giác mình chỉ là một đầy tớ.
Cố Giác gật đầu.
Cố Cẩn Hiên đưa Dạ Lê lên lầu, khi đi tới ngã rẽ cầu thang, Dạ Lê giãy tay hắn ra, chạy vọt từ trên lầu xuống: “Chú xấu xa, cháu nhất định sẽ cướp mami về.”
Tô Ngọc Kỳ nâng mắt lên, vì lời này của Dạ Lê mà đáy mắt tối đen thâm thúy mang theo ý cười thản nhiên: “Được, để chú xem xem nhóc có bản lĩnh này không.”
Cố Giác nhìn qua đó thấy Dạ Lê mím môi, ngoan ngoãn lên lầu, Cố Cẩn Hiên muốn bế nhóc lại bị Dạ Lê trừng mắt nhìn.
Cố Cẩn Hiên vội vàng nói: “Được được được, tiểu tổ tông, chú đeo găng tay là được rồi chứ?!” Anh ta lấy đôi găng tay tiêu độc đã chuẩn bị tốt từ trong túi ra đeo vào rồi quơ quơ trước mặt Dạ Lê.
“Như này đã được chưa, tiểu tổ tông?”
Lúc này Dạ Lê mới gật đầu.
Cố Cẩn Hiên bế cậu bé lên: “Chú nói tiểu tổ tông cháu nhé, lúc chú Tô bế cháu đến cũng không thấy cháu ưa sạch sẽ thành thế này.”
Phải biết ở nhà có tiểu tổ tông này thì cũng chính là anh cả anh ta sẽ gặp anh ta bất cứ lúc nào.
Ô, còn có thể gặp chị dâu nữa.
Người khác cho dù là ông cụ, bà cụ cũng không được, nếu ai không đeo găng tay bế cậu nhóc thì sẽ phải thay quần áo cho cậu, mẹ nó, còn tuyệt thực một ngày.
Dạ Lê trừng mắt nhìn Cố Cẩn Hiên , thở phì phì.
“Được được được, chú không nói nữa.” Cố Cẩn Hiên tỏ vẻ không thể trêu vào.
Nếu chọc cho tiểu tổ tông này giận thì cậu nhóc sẽ nhốt mình trong phòng không ăn cơm, anh ta cũng không dám.
Nhưng cũng rất kỳ lạ.
Cố Cẩn Hiên hơi nhíu mày, tiểu tổ tông này thế mà lại chủ động ôm bà Tô... chẳng trách Tô Ngọc Kỳ người ta lại chủ động đưa về như vậy.
Dạ Lê ngồi lên giường, hai tay ôm má, Cố Cẩn Hiên cũng không dám rời đi, ngồi trên sô-pha bên cạnh nghịch điện thoại.
Tiện thể thông báo tin tức cho chị dâu, đã tìm thấy tiểu tổ tông này.
Đừng giận anh cả nữa.
CHƯƠNG 165: GẶP LẠI NƠI XỨ NGƯỜI (1)
Ăn sáng xong, Cố Uyên lại làm cho Dạ Lê một ít đồ ăn vặt, tìm cái găng tay đeo vào rồi ngồi xổm xuống, cô đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc đứa bé trắng hồng như được mài ra từ viên bạch ngọc này: “Dạ Lê, về với ba mẹ phải ngoan nhé, không được chạy lung tung nghe chưa?!”
Đứa bé đi mất, ba mẹ sẽ đau lòng biết nhường nào đây!
Dạ Lê chau cặp lông mày nhỏ xíu lại: “Mami, mẹ cùng con đi tìm ba đi.”
Cố Uyên cười, vuốt ve hai má mềm mại đáng yêu của bé, cô thật sự không biết tại sao đứa bé này lại cứ nhận cô là mẹ nó nữa.
Tô Ngọc Kỳ thay bộ quần áo khác rồi đi ra, một tay bế Dạ Lê lên, Dạ Lê khẽ ‘hừ’ một tiếng, bé mới không muốn người đàn ông xấu xa này ôm nhé, bé chỉ muốn mẹ thôi.
Thấy khoảng cách với Cố Uyên mỗi lúc một xa, Dạ Lê đưa tay với theo, giọng nói mang theo âm khóc: “Mami, mami...”
Cố Uyên đi lên vài bước.
Cô đưa tay đặt lên ngực.
Ngực, có một loại cảm giác chua xót.
Rất kỳ lạ.
Tô Ngọc Kỳ tét mông Dạ Lê một cái: “Nếu còn không thành thật chú sẽ đánh cháu.”
Vốn dĩ anh muốn đưa đứa bé này cho vệ sĩ bế nhưng ai ngờ người ta lại chưa đến, mà đứa bé trong lòng lại cứ giãy dụa như con cá chạch, vừa khóc vừa làm loạn, Tô Ngọc Kỳ chỉ còn cách bế nó: “Làm loạn với ông đây phải không?”
Dạ Lê nghểnh cổ lên, thấy đã ra khỏi thang máy xuống tầng rồi, mẹ cũng đã không thấy đâu từ lâu, đôi mắt nhỏ tròn xoe ngập nước trừng lên nhìn Tô Ngọc Kỳ sau đó ngoan ngoãn ôm cổ người đàn ông, áp mặt vào vai anh.
Người đàn ông khẽ cười.
Không ngờ đứa bé này cũng có lúc ngoan ngoãn.
...
Tần Xuyên ở lại bên cạnh Cố Uyên, buổi chiều cô đến nhà La Triết Bạch, Tần Xuyên cũng không hỏi gì, Cố Uyên không thẹn với lòng nên cũng không việc gì phải che giấu, cho dù Tần Xuyên có nói với Tô Ngọc Kỳ để anh đến thì đã sao.
Cũng không tra ra được gì.
Cô chỉ là muốn đi thăm người bạn cũ mà thôi, Cố Uyên giật mình phát hiện, Lưu Thanh Vũ ở Mỹ học ngụy trang, dường như rất phù hợp.
Nghĩ đến lại cảm thấy hơi buồn cười.
Ở nước ngoài vào buổi sáng, ô tô không được chạy trên con đường cư dân trước mặt cho nên Tần Xuyên đỗ xe ở bãi đậu xe.
Nhiệt độ vừa phải nên Cố Uyên mặc một chiếc áo len mỏng và áo khoác ngoài màu cà phê đi bộ trên đường, trong không khí mang theo hương hoa tường vi nhàn nhạt, dựa theo trí nhớ lần trước đến đây cô đi tới cửa nhà La Triết Bạch.
Cửa sắt không khóa, chỉ khép hờ ở đó, Cố Uyên gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Lẽ nào không có ai ở nhà.
Cô chuẩn bị đi thì nghe thấy có tiếng động từ bên trong truyền ra, dường như là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Cố Uyên cau mày, do dự hai giây rồi đẩy cửa bước vào.
“Chú La, dì Mạn Sênh, hai người có nhà không?”
Cố Uyên vừa gọi vừa đi vào trong.
Nguyễn Mạn Sênh đang nằm trên thảm trải sàn, khuôn mặt dịu dàng trắng bóc tiều tụy, bờ môi xanh tím, đôi mắt nhắm chặt, ngón tay cuộn lại đè lên vị trí ngực.
“Dì Mạn Sênh...” Cố Uyên kinh ngạc nhanh chóng chạy tới, nâng đầu dì Mạn Sênh: “Dì Mạn Sênh, dì tỉnh lại đi!”
Cố Uyên rất rõ, đây là dáng vẻ khi bệnh tim tái phát.
Thuốc đâu?
Thuốc của dì Mạn Sênh đâu?
Tần Xuyên vốn đứng ngoài cửa nhưng nghe thấy giọng cô thì nhanh chóng chạy tới, lập tức gọi xe cứu thương sau đó đỡ lấy Nguyễn Mạn Sênh: “Tôi đã gọi cứu thương rồi, bà chủ, cô mau đi tìm thuốc đi, tìm xem thuốc để ở đâu.”
Cố Uyên gật đầu, cô tìm được thuốc trợ tim trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ của Nguyễn Mạn Sênh trên lầu, nhanh chóng cho bà uống, bác sĩ rất nhanh cũng đã tới.
Cố Uyên đi theo tới bệnh viện.
Lời bác sĩ nói cũng giống như điều mà Cố Uyên đoán, Nguyễn Mạn Sênh bị bệnh tim quanh năm, hôm nay bệnh tim đột ngột tái phát nên mới ngất đi.
Bên cạnh không có ai.
May mắn là lúc Cố Uyên tới thăm Nguyễn Mạn Sênh kịp thời bắt gặp cảnh tượng này.
Bây giờ Nguyễn Mạn Sênh vẫn chưa tỉnh, đang nằm trên giường bệnh truyền nước nhưng hô hấp đã ổn định, sắc mặt cũng đã bình thường trở lại không còn dọa người như vừa nãy nữa, chỉ là đôi môi vẫn tái nhợt.
Bác sĩ nói đã không sao nữa, bác sĩ tưởng Cố Uyên là con gái Nguyễn Mạn Sênh nên dặn dò cô sau này không được để bà ở nhà một mình, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hiện tượng nguy hiểm như hôm nay.
Cố Uyên gật đầu, nói tiếng ‘cảm ơn’.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho La Triết Bạch nhưng gọi vài cuộc mà vẫn không có ai thưa máy, Cố Uyên nhíu mày.
...
Biệt thự nhà họ Cố.
Bên trong phòng khách được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc.
“Ba, ba, con tìm thấy mami rồi, mami ở cùng với một chú xấu xa.” Dạ Lê trừng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ sau đó nhào vào lòng Cố Giác.
Cố Giác thản nhiên cười, đưa tay xoa gáy Dạ Lê.
Trong phòng khách vang lên giọng nói trầm thấp chầm chậm của người đàn ông: “Cậu hai Cố đưa đứa bé này lên lầu đi.”
Cố Cẩn Hiên gật đầu rồi sửng sốt... anh cả còn chưa dặn dò hắn, ngược lại Tô Ngọc Kỳ đã nói mình rồi, thế mà bản thân lại còn thật sự đồng ý.
Nhìn người đàn ông mặc âu phục đen ngồi trên sô-pha một chút, mặc dù anh ta cũng có chút hiểu biết về đối thủ thương nghiệp rất cường thế Tô Ngọc Kỳ này, ngày đó cũng đã gặp mặt trong buổi tiệc tối nhưng hơi thở trên người đàn ông này thật sự... khiến anh ta có một cảm giác mình chỉ là một đầy tớ.
Cố Giác gật đầu.
Cố Cẩn Hiên đưa Dạ Lê lên lầu, khi đi tới ngã rẽ cầu thang, Dạ Lê giãy tay hắn ra, chạy vọt từ trên lầu xuống: “Chú xấu xa, cháu nhất định sẽ cướp mami về.”
Tô Ngọc Kỳ nâng mắt lên, vì lời này của Dạ Lê mà đáy mắt tối đen thâm thúy mang theo ý cười thản nhiên: “Được, để chú xem xem nhóc có bản lĩnh này không.”
Cố Giác nhìn qua đó thấy Dạ Lê mím môi, ngoan ngoãn lên lầu, Cố Cẩn Hiên muốn bế nhóc lại bị Dạ Lê trừng mắt nhìn.
Cố Cẩn Hiên vội vàng nói: “Được được được, tiểu tổ tông, chú đeo găng tay là được rồi chứ?!” Anh ta lấy đôi găng tay tiêu độc đã chuẩn bị tốt từ trong túi ra đeo vào rồi quơ quơ trước mặt Dạ Lê.
“Như này đã được chưa, tiểu tổ tông?”
Lúc này Dạ Lê mới gật đầu.
Cố Cẩn Hiên bế cậu bé lên: “Chú nói tiểu tổ tông cháu nhé, lúc chú Tô bế cháu đến cũng không thấy cháu ưa sạch sẽ thành thế này.”
Phải biết ở nhà có tiểu tổ tông này thì cũng chính là anh cả anh ta sẽ gặp anh ta bất cứ lúc nào.
Ô, còn có thể gặp chị dâu nữa.
Người khác cho dù là ông cụ, bà cụ cũng không được, nếu ai không đeo găng tay bế cậu nhóc thì sẽ phải thay quần áo cho cậu, mẹ nó, còn tuyệt thực một ngày.
Dạ Lê trừng mắt nhìn Cố Cẩn Hiên , thở phì phì.
“Được được được, chú không nói nữa.” Cố Cẩn Hiên tỏ vẻ không thể trêu vào.
Nếu chọc cho tiểu tổ tông này giận thì cậu nhóc sẽ nhốt mình trong phòng không ăn cơm, anh ta cũng không dám.
Nhưng cũng rất kỳ lạ.
Cố Cẩn Hiên hơi nhíu mày, tiểu tổ tông này thế mà lại chủ động ôm bà Tô... chẳng trách Tô Ngọc Kỳ người ta lại chủ động đưa về như vậy.
Dạ Lê ngồi lên giường, hai tay ôm má, Cố Cẩn Hiên cũng không dám rời đi, ngồi trên sô-pha bên cạnh nghịch điện thoại.
Tiện thể thông báo tin tức cho chị dâu, đã tìm thấy tiểu tổ tông này.
Đừng giận anh cả nữa.
Bình luận facebook