Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-237
CHƯƠNG 237: TIỂU TỔ TÔNG NHÀ TÔI HỌC Ở ĐÂY, TÔI KHÔNG THỂ TỚI SAO?
CHƯƠNG 237: TIỂU TỔ TÔNG NHÀ TÔI HỌC Ở ĐÂY, TÔI KHÔNG THỂ TỚI ĐÂY SAO?
Đúng là nực cười.
Cố Nhã Thiển thật sự sắp bị cái miệng xấu xí già mồm át lẽ phải của Trần Gia Hoa làm tức cười.
Thật không ngờ, trường học quý tộc hàng đầu thành phố Vân Châu lại có phó hiệu trưởng tố chất thấp kém như vậy!
Cô nhìn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ông cũng nghĩ như vậy sao?"
Cố Nhã Thiển từng nghe anh hai nhắc đến gười hiệu trưởng này, là một người thích nịnh hót, gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng phẩm đức cũng tốt.
"Chuyện này..." Hiệu trưởng đẩy gọng kính, tự dưng nói chuyện với cô gái trẻ này lại có cảm giác áp bách mơ hồ: "Cô Cố, thực sự là ba em học sinh này đã trốn học đánh nhau, trường học sẽ điều tra rõ rồi xử phạt thích đáng."
Cố Nhã Thiển cười mỉm: "Hy vọng hiệu trưởng xử lý công bằng, nếu như là Dạ Lê làm sai, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, trái lại, con trai của phó hiệu trưởng Trần sai có phải chịu trách nhiệm với lỗi sai của mình không?"
Trần Gia Hoa nhìn hiệu trưởng, sắc mặt rất khó coi.
Rõ ràng là không hài lòng với quyết định của hiệu trưởng.
Cô ta lập tức cau mày: "Hiệu trưởng..."
Cố Nhã Thiển vốn định đi tìm Dạ Lê trước, cũng không biết bây giờ Dạ Lê đi đâu mà lại không có trong lớp.
Chợt nghe một đứa bé trai cố tình gây sự: "Tại sao lại muốn phạt con, dựa vào đâu mà lại phạt con vì đồ con hoang kia chứ!"
Cố Nhã Thiển nghe đến đây thì đỏ mắt, sắc mặt trầm xuống.
Cô cũng biết, Dạ Lê vốn sẽ không chủ động đánh người, cô lạnh lùng nhìn cậu bé vừa nói chuyện kia.
Trương Duệ Tử cũng cảm nhận được ánh mắt này, không dám lên tiếng nữa, cổ họng rên hai tiếng rồi trốn phía sau Trần Gia Hoa.
"Là phó hiệu trưởng trường học, phó hiệu trưởng Trần cũng thấy lời nói này của con trai mình không có vấn đề gì sao?" Cố Nhã Thiển siết chặt tay, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng: "Tuổi còn nhỏ mà mở miệng nói ra mấy lời dơ bẩn như thế, đây chính là dạy dỗ mà phó hiệu trưởng Trần đã nói sao?"
Trước đó, khi Trương Duệ Tử đánh nhau với bạn học khác trong trường, khi phụ huynh đối phương tìm tới, Trần Gia Hoa đều lạm dụng chức quyền đuổi học đi, mấy phụ huynh đó đều không phải nhà giàu có, cũng chỉ có thể nín nhịn.
Cho nên Trần Gia Hoa cũng không coi lời nói của Cố Nhã Thiển ra gì, trong mắt cô ta, Cố Nhã Thiển chỉ là bà mẹ đơn thân hơi có tiền, muốn cho con học ở trường quý tộc mà thôi.
Trần Gia Hoa nói: "Con tôi dạy dỗ thế nào thì liên quan gì đến cô, đứa nhỏ không có ba, nhìn cô Cố có vẻ cũng còn rất trẻ, chẳng nhẽ con tôi nói sai sao? Hơn nữa đây chỉ là một câu nói đùa của trẻ con, Cố Dạ Lê cũng không thể vì thế mà đánh người được, bắt Cố Dạ Lê xin lỗi con trai tôi, bằng không trường học này không thể tha thứ cho loại học sinh trốn học đi đánh bạn được!"
Hiệu trưởng cau mày, trước đây Trần Gia Hoa lạm dụng chức quyền, ông cũng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cô ta cũng đã làm việc ở trường nhiều năm, nhưng lúc này, ông nhìn Trần Gia Hoa, không nhịn được lên tiếng: "Đủ rồi!"
Người đàn bà chanh chua này đâu có giống phó hiệu trưởng một trường học!
Thật sự mất mặt!
Ông nhìn Cố Nhã Thiển, đánh giá: "Cô Cố, Cố Dạ Lê được anh Tô đưa đi rồi, hẳn cô cũng biết anh Tô chứ!"
Cố Nhã Thiển không ngờ Dạ Lê lại đi theo Tô Ngọc Kỳ. Cô lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Tô Ngọc Kỳ thì lại thấy Cố Thành Thái gọi đến.
"Alo, em hả, em đang ở đâu thế, anh đến công ty mà không thấy." Cố Thành Thái đến công ty tìm Âu Thời Phong, nhân tiện định đi xem Cố Nhã Thiển thế nào.
"Em đang ở trường của Dạ Lê."
"Dạ Lê sao vậy?"
Cố Nhã Thiển do dự vài giây rồi kể ngắn gọn chuyện ở trường cho Cố Thành Thái, anh cười lạnh: "Lại còn coi nhà họ Cố ta không có người sao? Ngay cả tiểu tổ tông nhà họ Cố chúng ta mà cũng dám bắt nạt, em chờ anh, anh lập tức đến đó."
Cố Nhã Thiển định bảo không cần.
Không cần Cố Thành Thái phải đến.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì điện thoại đã tắt mất. Cố Nhã Thiển thấy thế thì gọi cho Tô Ngọc Kỳ, giọng nói của Cố Dạ Lê vang lên: "Mẹ."
Cố Nhã Thiển nghe thấy giọng con, biết Dạ Lê không sao thì cũng yên lòng, nói: "Anh Tô, cảm ơn anh, chờ một lát nữa tôi sẽ đến, bây giờ anh và Dạ Lê đang ở đâu?"
Người đàn ông kia đáp: "Sắp đến nhà họ Cố rồi."
Phía trước bị kẹt xe, còn cách một đoạn nữa.
"Được." Cố Nhã Thiển nhìn đồng hồ, cúp điện thoại đi thẳng đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, cũng không hề có ý sẽ rời đi.
Trần Gia Hoa thấy thế thì cũng ngồi xuống bên kia ghế, bà ta nhất định phải khiến hiệu trưởng đòi lại công đạo cho mình, bằng không bà ta còn mặt mũi nào tiếp tục làm việc ở đây nữa!
Ngực bà ta phập phồng, nhìn con trai mình đang khóc nức nở, không nhịn được tát cho nó một cái: "Khóc cái gì mà khóc!"
Hiệu trưởng ngồi xuống ghế chủ tọa, vốn muốn tra rõ rồi xử phạt là được, nhưng Trần Gia Hoa không muốn, bà ta công tác ở trường nhiều năm, có mối quan hệ cấp trên cấp dưới với ông ta, ông cũng không thể không giúp.
Trước mắt là cục diện giằng co.
Lúc đầu hiệu trưởng định khuyên Cố Nhã Thiển, nhưng ông lại mơ hồ có cảm giác bị áp bách.
Ông đành bảo trợ lý bưng hai chén trà đến.
Hai mươi phút sau, Cố Thành Thái tới.
Cố Thành Thái là ai, làm sao hiệu trưởng có thể không biết, là cậu ba nhà họ Cố, mặc dù tuổi còn trẻ, nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện nhưng thực tế tuyệt đối không phải là người hiền lành gì.
Hiệu trưởng vội vàng chào hỏi: "Tổng giám đốc Cố, sao anh lại tới đây?"
Cố Thành Thái lạnh nhạt nhìn: "À, tiểu tổ tông nhà tôi học ở đây, tôi không thể tới sao?"
"Tiểu... Tiểu tổ tông?" Hiệu trưởng mở to mắt, đầu lưỡi cũng hơi cứng lại, ông nhìn Cố Thành Thái đi về phía Cố Nhã Thiển, lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Sao Cố Thành Thái lại biết mẹ của Cố Dạ Lê?
Đợi đã, Cố Dạ Lê...
Cũng họ Cố...
Sắc mặt hiệu trưởng xám như tro tàn, cũng may vừa rồi ông ta không ép đuổi học Cố Dạ Lê mà định điều tra một phen, nếu không thì giờ ông không còn ngồi ở chỗ này nữa rồi...
Vậy mà ông ta suýt đuổi học tiểu tổ tông nhà họ Cố…
Trần Gia Hoa mở to mắt, rõ ràng cũng nhận ra người nhà họ Cố, dù sao cậu ba này bình thường vẫn hay xuất hiện trên các tờ báo chí tài chính và kinh tế lớn của thành phố Vân Châu. Lúc thấy Cố Thành Thái đi đến chỗ Cố Nhã Thiển, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ.
Cố Thành Thái hỏi: "Em gái, Dạ Lê đâu rồi?"
"Dạ Lê đi cùng với anh Tô rồi, anh ba, anh tới rồi thì em đi trước đây, đi xem Dạ Lê thế nào."
Lưng hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, nhất là lúc nghe Cố Nhã Thiển gọi Cố Thành Thái là 'anh ba', sắc mặt thật sự khiếp sợ...
Cô tư nhà họ Cố...
Cố Thành Thái gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng và Trần Gia Hoa, đi đến ghế lớn ngồi xuống, xoay điếu thuốc trong tay, nhàn nhã hút một hơi, ánh mắt lạnh nhạt: "Nói đi, hiệu trưởng Vương, đã xảy ra chuyện gì?"
CHƯƠNG 237: TIỂU TỔ TÔNG NHÀ TÔI HỌC Ở ĐÂY, TÔI KHÔNG THỂ TỚI ĐÂY SAO?
Đúng là nực cười.
Cố Nhã Thiển thật sự sắp bị cái miệng xấu xí già mồm át lẽ phải của Trần Gia Hoa làm tức cười.
Thật không ngờ, trường học quý tộc hàng đầu thành phố Vân Châu lại có phó hiệu trưởng tố chất thấp kém như vậy!
Cô nhìn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ông cũng nghĩ như vậy sao?"
Cố Nhã Thiển từng nghe anh hai nhắc đến gười hiệu trưởng này, là một người thích nịnh hót, gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng phẩm đức cũng tốt.
"Chuyện này..." Hiệu trưởng đẩy gọng kính, tự dưng nói chuyện với cô gái trẻ này lại có cảm giác áp bách mơ hồ: "Cô Cố, thực sự là ba em học sinh này đã trốn học đánh nhau, trường học sẽ điều tra rõ rồi xử phạt thích đáng."
Cố Nhã Thiển cười mỉm: "Hy vọng hiệu trưởng xử lý công bằng, nếu như là Dạ Lê làm sai, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, trái lại, con trai của phó hiệu trưởng Trần sai có phải chịu trách nhiệm với lỗi sai của mình không?"
Trần Gia Hoa nhìn hiệu trưởng, sắc mặt rất khó coi.
Rõ ràng là không hài lòng với quyết định của hiệu trưởng.
Cô ta lập tức cau mày: "Hiệu trưởng..."
Cố Nhã Thiển vốn định đi tìm Dạ Lê trước, cũng không biết bây giờ Dạ Lê đi đâu mà lại không có trong lớp.
Chợt nghe một đứa bé trai cố tình gây sự: "Tại sao lại muốn phạt con, dựa vào đâu mà lại phạt con vì đồ con hoang kia chứ!"
Cố Nhã Thiển nghe đến đây thì đỏ mắt, sắc mặt trầm xuống.
Cô cũng biết, Dạ Lê vốn sẽ không chủ động đánh người, cô lạnh lùng nhìn cậu bé vừa nói chuyện kia.
Trương Duệ Tử cũng cảm nhận được ánh mắt này, không dám lên tiếng nữa, cổ họng rên hai tiếng rồi trốn phía sau Trần Gia Hoa.
"Là phó hiệu trưởng trường học, phó hiệu trưởng Trần cũng thấy lời nói này của con trai mình không có vấn đề gì sao?" Cố Nhã Thiển siết chặt tay, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng: "Tuổi còn nhỏ mà mở miệng nói ra mấy lời dơ bẩn như thế, đây chính là dạy dỗ mà phó hiệu trưởng Trần đã nói sao?"
Trước đó, khi Trương Duệ Tử đánh nhau với bạn học khác trong trường, khi phụ huynh đối phương tìm tới, Trần Gia Hoa đều lạm dụng chức quyền đuổi học đi, mấy phụ huynh đó đều không phải nhà giàu có, cũng chỉ có thể nín nhịn.
Cho nên Trần Gia Hoa cũng không coi lời nói của Cố Nhã Thiển ra gì, trong mắt cô ta, Cố Nhã Thiển chỉ là bà mẹ đơn thân hơi có tiền, muốn cho con học ở trường quý tộc mà thôi.
Trần Gia Hoa nói: "Con tôi dạy dỗ thế nào thì liên quan gì đến cô, đứa nhỏ không có ba, nhìn cô Cố có vẻ cũng còn rất trẻ, chẳng nhẽ con tôi nói sai sao? Hơn nữa đây chỉ là một câu nói đùa của trẻ con, Cố Dạ Lê cũng không thể vì thế mà đánh người được, bắt Cố Dạ Lê xin lỗi con trai tôi, bằng không trường học này không thể tha thứ cho loại học sinh trốn học đi đánh bạn được!"
Hiệu trưởng cau mày, trước đây Trần Gia Hoa lạm dụng chức quyền, ông cũng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cô ta cũng đã làm việc ở trường nhiều năm, nhưng lúc này, ông nhìn Trần Gia Hoa, không nhịn được lên tiếng: "Đủ rồi!"
Người đàn bà chanh chua này đâu có giống phó hiệu trưởng một trường học!
Thật sự mất mặt!
Ông nhìn Cố Nhã Thiển, đánh giá: "Cô Cố, Cố Dạ Lê được anh Tô đưa đi rồi, hẳn cô cũng biết anh Tô chứ!"
Cố Nhã Thiển không ngờ Dạ Lê lại đi theo Tô Ngọc Kỳ. Cô lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Tô Ngọc Kỳ thì lại thấy Cố Thành Thái gọi đến.
"Alo, em hả, em đang ở đâu thế, anh đến công ty mà không thấy." Cố Thành Thái đến công ty tìm Âu Thời Phong, nhân tiện định đi xem Cố Nhã Thiển thế nào.
"Em đang ở trường của Dạ Lê."
"Dạ Lê sao vậy?"
Cố Nhã Thiển do dự vài giây rồi kể ngắn gọn chuyện ở trường cho Cố Thành Thái, anh cười lạnh: "Lại còn coi nhà họ Cố ta không có người sao? Ngay cả tiểu tổ tông nhà họ Cố chúng ta mà cũng dám bắt nạt, em chờ anh, anh lập tức đến đó."
Cố Nhã Thiển định bảo không cần.
Không cần Cố Thành Thái phải đến.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì điện thoại đã tắt mất. Cố Nhã Thiển thấy thế thì gọi cho Tô Ngọc Kỳ, giọng nói của Cố Dạ Lê vang lên: "Mẹ."
Cố Nhã Thiển nghe thấy giọng con, biết Dạ Lê không sao thì cũng yên lòng, nói: "Anh Tô, cảm ơn anh, chờ một lát nữa tôi sẽ đến, bây giờ anh và Dạ Lê đang ở đâu?"
Người đàn ông kia đáp: "Sắp đến nhà họ Cố rồi."
Phía trước bị kẹt xe, còn cách một đoạn nữa.
"Được." Cố Nhã Thiển nhìn đồng hồ, cúp điện thoại đi thẳng đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, cũng không hề có ý sẽ rời đi.
Trần Gia Hoa thấy thế thì cũng ngồi xuống bên kia ghế, bà ta nhất định phải khiến hiệu trưởng đòi lại công đạo cho mình, bằng không bà ta còn mặt mũi nào tiếp tục làm việc ở đây nữa!
Ngực bà ta phập phồng, nhìn con trai mình đang khóc nức nở, không nhịn được tát cho nó một cái: "Khóc cái gì mà khóc!"
Hiệu trưởng ngồi xuống ghế chủ tọa, vốn muốn tra rõ rồi xử phạt là được, nhưng Trần Gia Hoa không muốn, bà ta công tác ở trường nhiều năm, có mối quan hệ cấp trên cấp dưới với ông ta, ông cũng không thể không giúp.
Trước mắt là cục diện giằng co.
Lúc đầu hiệu trưởng định khuyên Cố Nhã Thiển, nhưng ông lại mơ hồ có cảm giác bị áp bách.
Ông đành bảo trợ lý bưng hai chén trà đến.
Hai mươi phút sau, Cố Thành Thái tới.
Cố Thành Thái là ai, làm sao hiệu trưởng có thể không biết, là cậu ba nhà họ Cố, mặc dù tuổi còn trẻ, nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện nhưng thực tế tuyệt đối không phải là người hiền lành gì.
Hiệu trưởng vội vàng chào hỏi: "Tổng giám đốc Cố, sao anh lại tới đây?"
Cố Thành Thái lạnh nhạt nhìn: "À, tiểu tổ tông nhà tôi học ở đây, tôi không thể tới sao?"
"Tiểu... Tiểu tổ tông?" Hiệu trưởng mở to mắt, đầu lưỡi cũng hơi cứng lại, ông nhìn Cố Thành Thái đi về phía Cố Nhã Thiển, lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Sao Cố Thành Thái lại biết mẹ của Cố Dạ Lê?
Đợi đã, Cố Dạ Lê...
Cũng họ Cố...
Sắc mặt hiệu trưởng xám như tro tàn, cũng may vừa rồi ông ta không ép đuổi học Cố Dạ Lê mà định điều tra một phen, nếu không thì giờ ông không còn ngồi ở chỗ này nữa rồi...
Vậy mà ông ta suýt đuổi học tiểu tổ tông nhà họ Cố…
Trần Gia Hoa mở to mắt, rõ ràng cũng nhận ra người nhà họ Cố, dù sao cậu ba này bình thường vẫn hay xuất hiện trên các tờ báo chí tài chính và kinh tế lớn của thành phố Vân Châu. Lúc thấy Cố Thành Thái đi đến chỗ Cố Nhã Thiển, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ.
Cố Thành Thái hỏi: "Em gái, Dạ Lê đâu rồi?"
"Dạ Lê đi cùng với anh Tô rồi, anh ba, anh tới rồi thì em đi trước đây, đi xem Dạ Lê thế nào."
Lưng hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, nhất là lúc nghe Cố Nhã Thiển gọi Cố Thành Thái là 'anh ba', sắc mặt thật sự khiếp sợ...
Cô tư nhà họ Cố...
Cố Thành Thái gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng và Trần Gia Hoa, đi đến ghế lớn ngồi xuống, xoay điếu thuốc trong tay, nhàn nhã hút một hơi, ánh mắt lạnh nhạt: "Nói đi, hiệu trưởng Vương, đã xảy ra chuyện gì?"
Bình luận facebook