Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-517
CHƯƠNG 517 : SAY RƯỢU.
CHƯƠNG 517 : SAY RƯỢU.
Mộc Như Phương chịu đựng, cô thật sự không còn cách nào khác nữa, đành phải nghe máy, cô không nói chuyện được nên đối phương cũng không cần đợi cô lên tiếng.
“ Mộc Như Phương, tôi có đưa cô đi mua nhẫn qua hay không…”
Qua vài giây, thì bên đầu dây bên kia.
Truyền tới một câu nói của người đàn ông.
Lúc này Mộc Như Phương im lặng.
Người đàn ông này đang nói cái quỷ gì vậy.
Sao bây giờ lại hỏi tới vấn đề này.
Cô định cúp máy, nhưng lại không dám, sợ anh ta sẽ lại dán mắt vào mình mất, nên cô đành phải âm thầm chịu đựng mà thôi, thanh âm người đàn ông trầm thấp, khàn khàn mà nhạt nhẽo : “ Chiếc nhẫn ….kim cương đỏ mà cô đeo, có phải là do tôi mua…cho cô không…”
Mộc Như Phương thật sự không hiểu nổi người đàn ông này nữa.
Anh rõ ràng đã hạ độc khiến cô câm bây giờ còn đòi gọi điện thoại cho cô.
“ Nói gì đi chứ Mộc Như Phương, cô câm sao?”
Anh không nghe thấy cô trả lời gì cả.
Ngữ điệu của người đàn ông lúc đó có chút không nhẫn nại được nữa.
Mộc Như Phương khẽ động môi dưới.
Đúng vậy đó, cô là người câm mà.
Người đàn ông này đúng là bệnh hoạn.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa, liền cúp thẳng điện thoại.
Cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã qua ba phút rồi, không biết có phải Tề Thâm gọi cho cô nhưng bị cuộc gọi lúc nãy làm gián đoạn hay không nữa, cô nhớ Nặc Nặc lắm, như thể mỗi giờ mỗi phút đều như ngồi trên đống lửa, nhưng sau khi cô cúp máy được 10 phút thì…..
Đào Gia Thiên lại gọi tới ! !
! !
Mộc Như Phương cắn môi.
Nếu như cô nói được, nhất định sẽ gióng mồm lên chửi hắn một câu thật thậm tệ.
Đồ điên ! !
Cô không nói được, anh còn gọi cô làm gì ??
Chuông điện thoại cứ mãi vang lên, sau khi cô thẳng tay cúp, nó lại vang lên tiếp.
Anh bị điên sao?
Cô nắm chặt chiếc điện thoại cứ mãi rung dữ dội trong tay.
Cuối cùng, cô đành nắn nắn mi tâm.
Rồi bắt máy nghe lần nữa.
“ Mộc Như Phương, cô dám….cúp điện thoại của tôi.”
“ Mộc Như Phương, ai cho cô lá gan cúp…cúp điện thoại của tôi hả…”
Bên đầu dây bên kia, thanh âm người đàn ông khàn khàn mà đứt quãng.
Mộc Như Phương cảm thấy, anh ấy hình như….
Anh uống say rồi sao?
Đào Gia Thiên say rồi? ?
Sau khi suy nghĩ này lóe lên, Mộc Như Phương càng khẳng định, anh ấy nhất định đã say rồi, hơn nữa là đã uống không ít rượu, nếu không sao cứ lần lần lượt lượt gọi cho cô được, cô cứ cúp máy còn anh thì cứ gọi, anh ấy hận cô như vậy, sao lại có thể đối tốt với cô vậy chứ.
Thì ra là do uống say rồi a.
Cô dứt khoác bật chế độ rảnh tay rồi ném qua một bên.
Sau đó cô lấy một quyển sách rồi nằm trên giường đọc, cô mặc kệ chiếc điện thoại luôn.
Bên kia, Đào Gia Thiên rõ ràng điên loạn rồi.
Anh cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Cứ một mực bám lấy chuyện cái nhẫn đó.
Mộc Như Phương vẫn nghe, anh thì luôn miệng hỏi, cô lại không trả lời được, kệ anh ta vậy, nói gì thì nói đi, cô nghe được rồi. Đột nhiên anh chuyển đề tài, từ chiếc nhẫn đến tiệm sách.
“ Cái tiệm sách đó, bây giờ nó là…là một tiệm bánh….”
Mộc Như Phương đang đọc sách, cô đang đọc quyển ‘ Người đua diều’, ngón tay cô lúc này đột nhiên ngừng lại, đầu ngón tay cô nắm chặt một trang sách mỏng, cô rũ mắt xuống nghe tiếng bên kia điện thoại, người đàn ông nói , tiệm sách sao?
Mộc Như Phương nhắm mắt lại.
Cô nhớ về tiệm sách kia.
Đó là tiệm sách mà Đào Gia Thiên mở cho cô, trước đây cô luôn mơ ước được mở một tiệm sách trong lòng thành phố náo nhiệt, Đào Gia Thiên biết cô thích nên đã mở một tiệm giúp cô, phong cách trang trí đều hoàn toàn dựa vào sở thích của cô, một tiệm sách mang nét cổ kính, các loại cửa sổ trong tiệm đều là hình tròn, tượng trưng cho sự tròn đầy hạnh phúc.
Lúc cô còn ở tiệm sách, cô thích nhất là ở trên tầng hai.
Tầng một có một nhân viên trông coi.
Còn tầng hai chính là đất trời của cô.
Trong náo nhiệt có yên tĩnh.
Cô rất thích làm trà sữa, lúc trước Đào Gia Thiên không thích mấy cái đồ ngọt, nhưng vì cô vui nên anh cũng chịu. Miễn là có thời gian, anh ấy sẽ đến tiệm sách, buổi tối thì cùng cô ấy ở đó. Hai người rất hiếm khi về nhà họ Đào, ngoại trừ tiệm sách, họ chỉ về biệt thự riêng của anh mà thôi.
Nhưng mà…
Những điều đó, đều đã qua rồi.
Bỗng nhiên nghe người đàn ông nhắc lại, kí ức của Mộc Như Phương lại quay về,cô gấp sách lại, ngón tay thon dài đẹp đẽ vuốt ve các góc sách sau đó cầm lấy điện thoại lên, Mộc Như Phương đưa mắt nhìn lên thời gian cuộc gọi trên màn hình.
Anh ấy say rồi.
Thích lảm nhảm lắm.
Thật là không giống với bộ dạng lãnh khốc, cao ngạo không chút lưu tình bình thường tí nào.
Đợi đã…..
Sao anh ấy lại nhớ tiệm sách Như Phương?
Không phải anh ấy mất trí nhớ rồi sao?
Mộc Như Phương cắn chặt môi dưới.
Không lẽ gần đây anh ấy đã nhớ ra cái gì rồi?
Mộc Như Phương đang suy nghĩ thì bỗng bên đầu dây bên kia vang lên một thanh âm đàn ông lạ.
“ Tổng giám đốc Đào, Tổng giám đốc Đào, tôi có gọi xe cho anh rồi….”
……
CHƯƠNG 517 : SAY RƯỢU.
Mộc Như Phương chịu đựng, cô thật sự không còn cách nào khác nữa, đành phải nghe máy, cô không nói chuyện được nên đối phương cũng không cần đợi cô lên tiếng.
“ Mộc Như Phương, tôi có đưa cô đi mua nhẫn qua hay không…”
Qua vài giây, thì bên đầu dây bên kia.
Truyền tới một câu nói của người đàn ông.
Lúc này Mộc Như Phương im lặng.
Người đàn ông này đang nói cái quỷ gì vậy.
Sao bây giờ lại hỏi tới vấn đề này.
Cô định cúp máy, nhưng lại không dám, sợ anh ta sẽ lại dán mắt vào mình mất, nên cô đành phải âm thầm chịu đựng mà thôi, thanh âm người đàn ông trầm thấp, khàn khàn mà nhạt nhẽo : “ Chiếc nhẫn ….kim cương đỏ mà cô đeo, có phải là do tôi mua…cho cô không…”
Mộc Như Phương thật sự không hiểu nổi người đàn ông này nữa.
Anh rõ ràng đã hạ độc khiến cô câm bây giờ còn đòi gọi điện thoại cho cô.
“ Nói gì đi chứ Mộc Như Phương, cô câm sao?”
Anh không nghe thấy cô trả lời gì cả.
Ngữ điệu của người đàn ông lúc đó có chút không nhẫn nại được nữa.
Mộc Như Phương khẽ động môi dưới.
Đúng vậy đó, cô là người câm mà.
Người đàn ông này đúng là bệnh hoạn.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa, liền cúp thẳng điện thoại.
Cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã qua ba phút rồi, không biết có phải Tề Thâm gọi cho cô nhưng bị cuộc gọi lúc nãy làm gián đoạn hay không nữa, cô nhớ Nặc Nặc lắm, như thể mỗi giờ mỗi phút đều như ngồi trên đống lửa, nhưng sau khi cô cúp máy được 10 phút thì…..
Đào Gia Thiên lại gọi tới ! !
! !
Mộc Như Phương cắn môi.
Nếu như cô nói được, nhất định sẽ gióng mồm lên chửi hắn một câu thật thậm tệ.
Đồ điên ! !
Cô không nói được, anh còn gọi cô làm gì ??
Chuông điện thoại cứ mãi vang lên, sau khi cô thẳng tay cúp, nó lại vang lên tiếp.
Anh bị điên sao?
Cô nắm chặt chiếc điện thoại cứ mãi rung dữ dội trong tay.
Cuối cùng, cô đành nắn nắn mi tâm.
Rồi bắt máy nghe lần nữa.
“ Mộc Như Phương, cô dám….cúp điện thoại của tôi.”
“ Mộc Như Phương, ai cho cô lá gan cúp…cúp điện thoại của tôi hả…”
Bên đầu dây bên kia, thanh âm người đàn ông khàn khàn mà đứt quãng.
Mộc Như Phương cảm thấy, anh ấy hình như….
Anh uống say rồi sao?
Đào Gia Thiên say rồi? ?
Sau khi suy nghĩ này lóe lên, Mộc Như Phương càng khẳng định, anh ấy nhất định đã say rồi, hơn nữa là đã uống không ít rượu, nếu không sao cứ lần lần lượt lượt gọi cho cô được, cô cứ cúp máy còn anh thì cứ gọi, anh ấy hận cô như vậy, sao lại có thể đối tốt với cô vậy chứ.
Thì ra là do uống say rồi a.
Cô dứt khoác bật chế độ rảnh tay rồi ném qua một bên.
Sau đó cô lấy một quyển sách rồi nằm trên giường đọc, cô mặc kệ chiếc điện thoại luôn.
Bên kia, Đào Gia Thiên rõ ràng điên loạn rồi.
Anh cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Cứ một mực bám lấy chuyện cái nhẫn đó.
Mộc Như Phương vẫn nghe, anh thì luôn miệng hỏi, cô lại không trả lời được, kệ anh ta vậy, nói gì thì nói đi, cô nghe được rồi. Đột nhiên anh chuyển đề tài, từ chiếc nhẫn đến tiệm sách.
“ Cái tiệm sách đó, bây giờ nó là…là một tiệm bánh….”
Mộc Như Phương đang đọc sách, cô đang đọc quyển ‘ Người đua diều’, ngón tay cô lúc này đột nhiên ngừng lại, đầu ngón tay cô nắm chặt một trang sách mỏng, cô rũ mắt xuống nghe tiếng bên kia điện thoại, người đàn ông nói , tiệm sách sao?
Mộc Như Phương nhắm mắt lại.
Cô nhớ về tiệm sách kia.
Đó là tiệm sách mà Đào Gia Thiên mở cho cô, trước đây cô luôn mơ ước được mở một tiệm sách trong lòng thành phố náo nhiệt, Đào Gia Thiên biết cô thích nên đã mở một tiệm giúp cô, phong cách trang trí đều hoàn toàn dựa vào sở thích của cô, một tiệm sách mang nét cổ kính, các loại cửa sổ trong tiệm đều là hình tròn, tượng trưng cho sự tròn đầy hạnh phúc.
Lúc cô còn ở tiệm sách, cô thích nhất là ở trên tầng hai.
Tầng một có một nhân viên trông coi.
Còn tầng hai chính là đất trời của cô.
Trong náo nhiệt có yên tĩnh.
Cô rất thích làm trà sữa, lúc trước Đào Gia Thiên không thích mấy cái đồ ngọt, nhưng vì cô vui nên anh cũng chịu. Miễn là có thời gian, anh ấy sẽ đến tiệm sách, buổi tối thì cùng cô ấy ở đó. Hai người rất hiếm khi về nhà họ Đào, ngoại trừ tiệm sách, họ chỉ về biệt thự riêng của anh mà thôi.
Nhưng mà…
Những điều đó, đều đã qua rồi.
Bỗng nhiên nghe người đàn ông nhắc lại, kí ức của Mộc Như Phương lại quay về,cô gấp sách lại, ngón tay thon dài đẹp đẽ vuốt ve các góc sách sau đó cầm lấy điện thoại lên, Mộc Như Phương đưa mắt nhìn lên thời gian cuộc gọi trên màn hình.
Anh ấy say rồi.
Thích lảm nhảm lắm.
Thật là không giống với bộ dạng lãnh khốc, cao ngạo không chút lưu tình bình thường tí nào.
Đợi đã…..
Sao anh ấy lại nhớ tiệm sách Như Phương?
Không phải anh ấy mất trí nhớ rồi sao?
Mộc Như Phương cắn chặt môi dưới.
Không lẽ gần đây anh ấy đã nhớ ra cái gì rồi?
Mộc Như Phương đang suy nghĩ thì bỗng bên đầu dây bên kia vang lên một thanh âm đàn ông lạ.
“ Tổng giám đốc Đào, Tổng giám đốc Đào, tôi có gọi xe cho anh rồi….”
……
Bình luận facebook