Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-528
CHƯƠNG 528: TRỌNG TỬ VIỆT TRỞ VỀ (2)
CHƯƠNG 528: TRỌNG TỬ VIỆT TRỞ VỀ (2)
Thứ sáu, Mộc Như Phương dẫn theo Hưu Hưu ra ngoài đi bộ, trong hoa viên ở biệt thự lớn Trọng gia, Mộc Như Phương vốn muốn tháo dây, nhưng lại sợ Hưu Hưu chạy quá nhanh sẽ bị lạc, cô vẫn là không tháo xuống, sờ sờ đầu Hưu Hưu.
Đang là mùa thu, Mộc Như Phương mặc áo khoác phong cách Anh, nhiệt độ vừa đúng, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt, hai bên xung quanh là cây ngô đồng lớn, cây ngô đồng vào mùa này đang bắt đầu từ từ ngả vàng, trên mặt đất chất đống lá cây ngô đồng, lại có một loại cảm giác xinh đẹp.
Mộc Như Phương dắt Hưu Hưu đi tản bộ, đột nhiên Hưu Hưu sủa lên, cô giật mình, Hưu Hưu đột nhiên hưng phấn chạy về phía trước, trọng lượng của Hưu Hưu rất lớn, Một Nam Phương nhất thời không nắm chắc dây thường, để nó thoát ra.
Hưu Hưu!
Hưu Hưu chạy như bay về phía trước.
Mộc Như Phương sợ nó chạy lạc, gấp gáp đuổi theo, cô có chút vội vàng, không biết Hưu Hưu sao lại đột nhiên trờ nên kích động kì lạ.
Chạy tới, mới phát hiện.
Hưu Hưu chạy đến bên một người đàn ông trẻ tuổi, đang sủa vui vẻ bên chân người này.
“Gâu gâu!” Hình như rất quen thuộc.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo choàng dài màu đen, để mở, lộ ra chiếc áo len cùng màu ở bên trong, chiếc áo len cổ cao, đẩy lên hầu kết trên chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Khuôn mặt rất anh tuấn yêu nghiệt, trẻ tuổi, làn da trắng nõn, dưới mắt phải có nốt ruồi.
Mà bên cạnh người đàn ông này còn có một vali.
Mộc Như Phương đột nhiên đoán được thân phận của anh ta.
Thấy Hưu Hưu quen thuộc với anh ta như vậy, cô nhớ tới lời dì Tang nói.
Con trai của Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, cũng chính là cậu chủ duy nhất của Trọng gia.
Về rồi.
Mà người trước mắt này...
Hẳn là Trọng Tử Việt.
Mà Trọng Tử Việt lúc này đang cúi người, sờ đầu Hưu Hưu, Hưu Hưu rất vui, nhìn thấy chủ nhân ở đây, kêu gâu gâu, không ngừng lẽ lưỡi thở phì phò.
Trọng Tử Việt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cách hơn ba mét ở trước mắt, cô không trang điểm, khuôn mặt mộc, áo khoác kaki, đôi chân thon dài trong chiếc quần jeans, cô dường như chạy một mạch tới, gò má trắng nõn phớt hồng, tóc đen trên vai có chút rối.
Cô...
Hưu Hưu liếm lòng bàn tay cô, Trọng Tử Việt lại có chút xuất thần, người phụ nữ này...
Rất đẹp.
Là loại, ánh mắt đầu tiên, nhìn một cái, đẹp trong ấn tượng chủ quan, làm người ta đột nhiên bỏ qua tất cả cảnh sắc xung quanh.
Người phụ nữ này là...
Trọng Tử Việt hôm nay vừa quay về, anh vốn đặt vé máy bay ngày mai, đã nói với Trọng Hoài Viên và Minh Lê là mai về, nhưng lại về sớm một ngày, vừa đi tới, Hưu Hưu đã phát hiện ra anh trước, chạy về phía anh, sau lưng, còn có người phụ nữ này.
Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp này.
Hưu Hưu là chó anh dẫn về, có thể ở cùng với Hưu Hưu tốt như vậy, theo lý mà nói, hẳn là người thân cận trong nhà, nhưng trong nhà, trước mắt chỉ có cô con gái nuôi mà Trọng gia thu nhận, ba mẹ xác thực có nhắc tới với anh.
“Cô là ai?” Trọng Tử Việt cong môi, gọi tên cô: “Hẳn là Mộc Như Phương.”
Mộc Như Phương gật gật đầu.
Hưu Hưu nhìn Mộc Như Phương, bắt đầu chạy tới bên người cô cọ cọ chân cô, giống như vui vẻ nói cho cô biết, chủ nhân của nó về rồi, chia sẻ chuyện vui này với cô, Mộc Như Phương cười, đột nhiên cúi người, cầm sợi dây trên mặt đất lên, sau đó sờ sờ đầu mềm mại của Hưu Hưu.
Trọng Tử Việt nhìn khóe miệng tươi cười của người phụ nữ, sững sờ hai giây.
Lúc Mộc Như Phương cầm dây buộc, mới nhớ ra, chủ nhân thật sự của Hưu Hưu đang ở bên cạnh, nghĩ vậy, liền đưa dây buộc trong tay qua, Trọng Tử Việt nhìn bàn tay trắng nõn, giơ tay tiếp nhận, sau đó đi nhanh về phía trước, Hưu Hưu chạy ở phía sau.
Này, vali của anh—
Một Nam Phương nhìn vali còn ở chỗ cũ, mà Trọng Tử Việt đã từ từ đi xa, lập tức kéo vali, đuổi theo.
--
“Cậu chủ, cậu không phải mai mới về sao, sao về cũng không nói với trong nhà một tiếng, để kêu tài xế đi đón cậu!” Dì Tang nhìn Trọng Tử Việt, khuôn mặt mập mạp vui vẻ tràn đầy ý cười, lập tức gọi với lên lầu: “Bà chủ, ông chủ, cậu chủ về rồi! Cậu chủ về rồi!”
Minh Lê đang luyện chữ trong thư phòng, nghe tiếng dì Tang, ban đầu không phản ứng kịp, bà cầm bút lông, giọt mực rơi trên giấy tuyên mới sực tỉnh, lập tức vui vẻ đặt bút lông xuống đi xuống lầu.
Trọng Tử Việt là con trai duy nhất của Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, Minh Lê sau khi sinh anh, tử cung bị bệnh không thể mang thai nữa, Trọng Tử Việt, là niềm kiêu ngạo và cũng là đứa con trai bà đặt trên đầu quả tim yêu thương.
“Tử Việt, cho mẹ xem xem.” Minh Lê đôi mắt kích động đỏ lên.
Trọng Tử Việt cũng cực tự hào về đứa con trai này: “Không phải nói mai về sao? Về rồi cũng không nói với trong nhà một tiếng, để tài xế đi đón con.”
Trọng Tử Việt nói: “Đúng lúc nghĩ muốn thử đi tàu lửa ở đây, rất tiện lợi.” Anh nói xong, cúi đầu chơi với chó.
“Tử Việt, đến đây, giới thiệu với con một chút.” Trọng Hoài Viễn nhìn Mộc Như Phương đang cách sau lưng Trọng Tử Việt hai mét: “Vị này, chính là chị của con, Mộc Như Phương.”
Con gái nuôi Trọng gia mới thu nhận.
Mộc Như Phương năm nay 25 tuổi.
Dựa theo tuổi tác, Trọng Tử Việt xác thực phải gọi cô một tiếng chị.
“Chị?” Giọng nói của Trọng Tử Việt thoải mái, anh cười một cái, xoay người nhìn Mộc Như Phương, lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng: “Chị, xin chào, em tên Tử Việt.”
Anh giơ tay ra.
Bàn tay rắn chắc, bàn tay thường xuyên vận động.
Mộc Như Phương giơ tay, nắm một lát, cô có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay Trọng Tử Việt.
Ngước mắt, vừa lúc chạm vào đáy mắt Trọng Tử Việt.
Nụ cười vẫn còn bên môi người đàn ông, người yêu nghiệt như vậy cười lên lại có hai chiếc răng khểnh.
Trọng Tử Việt nói chuyện với Minh Lê ở phòng khách, Mộc Như Phương lên lầu, cô ngồi lên ghế, xem sách một lát.
Thì nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
CHƯƠNG 528: TRỌNG TỬ VIỆT TRỞ VỀ (2)
Thứ sáu, Mộc Như Phương dẫn theo Hưu Hưu ra ngoài đi bộ, trong hoa viên ở biệt thự lớn Trọng gia, Mộc Như Phương vốn muốn tháo dây, nhưng lại sợ Hưu Hưu chạy quá nhanh sẽ bị lạc, cô vẫn là không tháo xuống, sờ sờ đầu Hưu Hưu.
Đang là mùa thu, Mộc Như Phương mặc áo khoác phong cách Anh, nhiệt độ vừa đúng, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt, hai bên xung quanh là cây ngô đồng lớn, cây ngô đồng vào mùa này đang bắt đầu từ từ ngả vàng, trên mặt đất chất đống lá cây ngô đồng, lại có một loại cảm giác xinh đẹp.
Mộc Như Phương dắt Hưu Hưu đi tản bộ, đột nhiên Hưu Hưu sủa lên, cô giật mình, Hưu Hưu đột nhiên hưng phấn chạy về phía trước, trọng lượng của Hưu Hưu rất lớn, Một Nam Phương nhất thời không nắm chắc dây thường, để nó thoát ra.
Hưu Hưu!
Hưu Hưu chạy như bay về phía trước.
Mộc Như Phương sợ nó chạy lạc, gấp gáp đuổi theo, cô có chút vội vàng, không biết Hưu Hưu sao lại đột nhiên trờ nên kích động kì lạ.
Chạy tới, mới phát hiện.
Hưu Hưu chạy đến bên một người đàn ông trẻ tuổi, đang sủa vui vẻ bên chân người này.
“Gâu gâu!” Hình như rất quen thuộc.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo choàng dài màu đen, để mở, lộ ra chiếc áo len cùng màu ở bên trong, chiếc áo len cổ cao, đẩy lên hầu kết trên chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Khuôn mặt rất anh tuấn yêu nghiệt, trẻ tuổi, làn da trắng nõn, dưới mắt phải có nốt ruồi.
Mà bên cạnh người đàn ông này còn có một vali.
Mộc Như Phương đột nhiên đoán được thân phận của anh ta.
Thấy Hưu Hưu quen thuộc với anh ta như vậy, cô nhớ tới lời dì Tang nói.
Con trai của Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, cũng chính là cậu chủ duy nhất của Trọng gia.
Về rồi.
Mà người trước mắt này...
Hẳn là Trọng Tử Việt.
Mà Trọng Tử Việt lúc này đang cúi người, sờ đầu Hưu Hưu, Hưu Hưu rất vui, nhìn thấy chủ nhân ở đây, kêu gâu gâu, không ngừng lẽ lưỡi thở phì phò.
Trọng Tử Việt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cách hơn ba mét ở trước mắt, cô không trang điểm, khuôn mặt mộc, áo khoác kaki, đôi chân thon dài trong chiếc quần jeans, cô dường như chạy một mạch tới, gò má trắng nõn phớt hồng, tóc đen trên vai có chút rối.
Cô...
Hưu Hưu liếm lòng bàn tay cô, Trọng Tử Việt lại có chút xuất thần, người phụ nữ này...
Rất đẹp.
Là loại, ánh mắt đầu tiên, nhìn một cái, đẹp trong ấn tượng chủ quan, làm người ta đột nhiên bỏ qua tất cả cảnh sắc xung quanh.
Người phụ nữ này là...
Trọng Tử Việt hôm nay vừa quay về, anh vốn đặt vé máy bay ngày mai, đã nói với Trọng Hoài Viên và Minh Lê là mai về, nhưng lại về sớm một ngày, vừa đi tới, Hưu Hưu đã phát hiện ra anh trước, chạy về phía anh, sau lưng, còn có người phụ nữ này.
Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp này.
Hưu Hưu là chó anh dẫn về, có thể ở cùng với Hưu Hưu tốt như vậy, theo lý mà nói, hẳn là người thân cận trong nhà, nhưng trong nhà, trước mắt chỉ có cô con gái nuôi mà Trọng gia thu nhận, ba mẹ xác thực có nhắc tới với anh.
“Cô là ai?” Trọng Tử Việt cong môi, gọi tên cô: “Hẳn là Mộc Như Phương.”
Mộc Như Phương gật gật đầu.
Hưu Hưu nhìn Mộc Như Phương, bắt đầu chạy tới bên người cô cọ cọ chân cô, giống như vui vẻ nói cho cô biết, chủ nhân của nó về rồi, chia sẻ chuyện vui này với cô, Mộc Như Phương cười, đột nhiên cúi người, cầm sợi dây trên mặt đất lên, sau đó sờ sờ đầu mềm mại của Hưu Hưu.
Trọng Tử Việt nhìn khóe miệng tươi cười của người phụ nữ, sững sờ hai giây.
Lúc Mộc Như Phương cầm dây buộc, mới nhớ ra, chủ nhân thật sự của Hưu Hưu đang ở bên cạnh, nghĩ vậy, liền đưa dây buộc trong tay qua, Trọng Tử Việt nhìn bàn tay trắng nõn, giơ tay tiếp nhận, sau đó đi nhanh về phía trước, Hưu Hưu chạy ở phía sau.
Này, vali của anh—
Một Nam Phương nhìn vali còn ở chỗ cũ, mà Trọng Tử Việt đã từ từ đi xa, lập tức kéo vali, đuổi theo.
--
“Cậu chủ, cậu không phải mai mới về sao, sao về cũng không nói với trong nhà một tiếng, để kêu tài xế đi đón cậu!” Dì Tang nhìn Trọng Tử Việt, khuôn mặt mập mạp vui vẻ tràn đầy ý cười, lập tức gọi với lên lầu: “Bà chủ, ông chủ, cậu chủ về rồi! Cậu chủ về rồi!”
Minh Lê đang luyện chữ trong thư phòng, nghe tiếng dì Tang, ban đầu không phản ứng kịp, bà cầm bút lông, giọt mực rơi trên giấy tuyên mới sực tỉnh, lập tức vui vẻ đặt bút lông xuống đi xuống lầu.
Trọng Tử Việt là con trai duy nhất của Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, Minh Lê sau khi sinh anh, tử cung bị bệnh không thể mang thai nữa, Trọng Tử Việt, là niềm kiêu ngạo và cũng là đứa con trai bà đặt trên đầu quả tim yêu thương.
“Tử Việt, cho mẹ xem xem.” Minh Lê đôi mắt kích động đỏ lên.
Trọng Tử Việt cũng cực tự hào về đứa con trai này: “Không phải nói mai về sao? Về rồi cũng không nói với trong nhà một tiếng, để tài xế đi đón con.”
Trọng Tử Việt nói: “Đúng lúc nghĩ muốn thử đi tàu lửa ở đây, rất tiện lợi.” Anh nói xong, cúi đầu chơi với chó.
“Tử Việt, đến đây, giới thiệu với con một chút.” Trọng Hoài Viễn nhìn Mộc Như Phương đang cách sau lưng Trọng Tử Việt hai mét: “Vị này, chính là chị của con, Mộc Như Phương.”
Con gái nuôi Trọng gia mới thu nhận.
Mộc Như Phương năm nay 25 tuổi.
Dựa theo tuổi tác, Trọng Tử Việt xác thực phải gọi cô một tiếng chị.
“Chị?” Giọng nói của Trọng Tử Việt thoải mái, anh cười một cái, xoay người nhìn Mộc Như Phương, lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng: “Chị, xin chào, em tên Tử Việt.”
Anh giơ tay ra.
Bàn tay rắn chắc, bàn tay thường xuyên vận động.
Mộc Như Phương giơ tay, nắm một lát, cô có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay Trọng Tử Việt.
Ngước mắt, vừa lúc chạm vào đáy mắt Trọng Tử Việt.
Nụ cười vẫn còn bên môi người đàn ông, người yêu nghiệt như vậy cười lên lại có hai chiếc răng khểnh.
Trọng Tử Việt nói chuyện với Minh Lê ở phòng khách, Mộc Như Phương lên lầu, cô ngồi lên ghế, xem sách một lát.
Thì nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
Bình luận facebook