Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-547
Chương 547: Sơ kiến
Dì giúp việc đỡ lão phu nhân lên lầu, Thẩm Tiểu Nhu gọi Phó Cận Nhiên lại: “Cận Nhiên, Lương Tống mang cái gì về vậy, sao cậu cả đã chuyển biến tốt rồi.”
Bệnh tình của Phó Vân Châu vẫn luôn chuyển biến xấu.
Sau khi Lương Tống xách vali lên lầu thì đã hóa giải được nguy cơ.
Thẩm Tiểu Nhu cũng không phải kẻ ngốc, cũng nhìn ra được manh mối.
Vốn dĩ với bệnh của Phó Vân Châu, cơ thể của anh ta mười mấy năm nay vẫn luôn như vậy, lúc tốt lúc xấu, người trong nhà đã sớm chuẩn bị tâm lí, hơn nữa nhà họ Phó vốn là Phó Quân và con trai ông ta quản, nào có chuyện của Phó Vân Châu.
Nhưng mà Phó Vân Châu càng sớm mất đi bà ta càng bớt lo hơn.
“Mẹ, con còn có việc, con về trước đây, mẹ đó, đừng suy nghĩ nhiều, anh cả các nhân ắt có thiên tướng.” Phó Cận Nhiên nhớ lại, ở nhà còn có một thứ khiến anh ta vô cùng hiếu kì.
Thẩm Tiểu Nhu sao lại nỡ để con mình mới về một lát đã đi chứ, trước nay Phó Cận Nhiên vẫn luôn rất ít khi trở về, mỗi lần về cũng ở bên bà nội một lát rồi đi khỏi, lúc này: “Cận Nhiên, cũng trễ vậy rồi, hôm nay cứ ở nhà đi.”
“Không được, con còn có chuyện.”
Thẩm Tiểu Nhu không quản nổi đứa con này, sau khi nhìn Phó Cận Nhiên đi khỏi, bà cũng lên lầu, về tới phòng ngủ của mình, bà nhớ lại hôm nay bị lão phu nhân quỏ trách một trận thì hừ một tiếng, cái mụ già này có coi bà là con dâu đâu.
Trong nhà này nếu như không có Cận Nhiên thì bà có khác gì người hầu đâu.
…
Tang Lạc nhắm hai mắt trong bất an.
Cô không dám ngủ trên giường.
Chỉ đành tựa lên sofa ở lang cang ngoài trời trong phòng ngủ, cả người cuộn tròn lại.
Những khí tức lạ lẫm ở chỗ này đều tràn đầy sự nguy hiểm.
Gió dần nổi lên.
Phó Cận Nhiên về đến biệt thự.
Đèn trong phòng khách đang mở, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Lúc này đã là hai giờ sáng.
Tất cả đều tĩnh lặng.
Anh ta cởi áo vest đi tới phòng ngủ, đèn đóm tối om, khả năng nhìn trong bóng tối của anh ta không tệ, vừa nhìn đã biết trên giường không có người, cửa sổ trống toát, ánh mắt anh ta dừng lại trên lang cang, đây là một cái lang cang ngoài trời nhỏ, gió hơi lay động, rèm cửa màu kem bị thổi lên, Phó Cận Nhiên đi qua đó.
Một cục nho nhỏ cuộn lại, trên người mặc bộ đồ màu hồng nhạt, hai mắt nhắm lại, cả người cô rất nhỏ bé, cuộn trên sofa, mùa này, nhất là buổi tối, nhiệt độ rất thấp, hai tay cô gái ôm lấy chính mình, gió đêm lay động tóc cô.
Phó Cận Nhiên nhìn cô gái.
Qua vài phút anh ta mới dời tầm mắt đi, anh nhận được tin tức của thủ hạ, hôm nay ở buổi đấu giá có một đấu giá phẩm tương tự.
Người của Dược tộc cơ thể rất kì lạ, cô gái từ nhỏ đã được ngâm trong dược liệu quý hiếm.
Máu của cô rất có tác dụng.
Điểm này người ngoài rất ít biết đến.
Nhưng anh lại có được tin tức này, cho nên mới không tiếc tiền của mà mua về.
Lúc đó anh đưa ra yêu cầu với thủ hạ là không giới hạn giá, nhất định phải có được.
Nhưng ngoài nhà họ Phó, ở Hải Châu thành không có mấy ai có đủ tài lực để có được cô gái dược tộc này, hai nhà Đào, Phó, ngoài ra thì ngoài nhà họ Phó còn ai dám bỏ ra số tiền cực lớn như vậy nữa chứ.
Số tiền này chẳng qua chỉ là tài sản của công ty tư nhân của Phó Cận Nhiên mà thôi, không liên quan gì đến nhà họ Phó.
Anh ta không coi chút gia sản đó của ông cụ là gì hết, từ lúc anh ta 14 tuổi đã dùng danh nghĩa của người khác để thành lập công ty, sau khi về nước thì tự mình tiếp quản, trong mắt người khác anh ta chỉ là cậu hai không có thực quyền nhà họ Phó, nhưng đi khỏi cửa lớn nhà họ Phó, anh chính là chủ tịch thần bí của công ty GR.
Về việc mua về cô gái Dược tộc này, anh đúng thật có nghe qua, máu của cô có thể kéo dài sự sống.
Phó Vân Châu xác thực cần đến.
Phó Vân Châu bây giờ vẫn chưa thể xảy ra chuyện…
Nhưng mà cô gái này… lại khác với những gì Phó Cận Nhiên nghĩ.
Ngày hôm sau, Tang Lạc tỉnh lại, khoảng tám giờ sáng, cô ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường mềm mại, cô giật mình, lập tức đứng dậy, chăn tơ tằm cũng trượt xuống, lộ ra bộ đồ màu hồng nhạt trên người cô, đây là…
Cổ tay Tang Lạc truyền tới chút đau.
Vết thương hôm qua trên cổ tay đã kết mài, cảm giác đau truyền đến chỉ còn một chút, cơ thể cô có sức hồi phục rất nhanh.
Cô nhìn cổ tay mình một cái, sau đó nhìn xung quanh.
Hôm qua cô… Tối qua cô rõ ràng nằm ở sofa bên ngoài ngủ.
Nhưng khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, là ai ôm cô về giường, người làm ở đây sao?
Tang Lạc đi vào phòng tắm, cô định tắm một cái, tối qua do quá căng thẳng cùng lo sợ, cộng thêm vết thương trên tay, cô sợ bí mật của mình bị phát hiện, sợ bị người mua cô về tháo hết các cơ quan trên người, thấp thỏm cả buổi tối, nào có tâm trạng đi tắm, mắt thấy trời đã sáng, cô đến nơi để quần áo, quần áo bên trong rất chỉnh tề, người làm chuẩn bị rất thỏa đáng, đầm ngủ sạch sẽ mềm mại, còn có một số quần áo mặc thường ngày, đều có màu nhạt, trên đó có rất nhiều nhãn mác còn chưa tháo xuống.
Còn có một bên, quần áo đàn ông cùng xếp chỉnh tề.
Đây là…
Tang Lạc đưa tay, đầu ngón tay lướt qua tay áo của những bộ Tây trang, quần áo của đàn ông.
Đầu óc cô rối bời, gian phòng này, nhìn phong cách bày trí, hẳn là những bộ quần áo này cũng là của chủ nhân nơi đây, đa số đều là vest nam, áo sơ mi, các loại đồ thể thao, đồ nữ chỉ có vài bộ, hẳn là chỉ vừa mới đặt vào thôi.
Tất cả đều đong đầy hơi thở của đàn ông.
Tang Lạc lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Cô đang nghĩ chủ nhân của căn biệt thự này là ai?
Cô tuy rằng ở dược tộc trong thời gian dài nhưng đối với những chuyện bên ngoài cũng không phải không biết, hệ thống mạng phát triển, không có nơi nào là không có.
Những gia tộc đỉnh cấp ở Hải Châu thành cũng chỉ có mấy nhà.
Bỏ ra 2400 tỷ để mua cô, trước hết đã lấy máu của cô, mục đích chỉ có một… để duy trì mạng sống.
Máu của cô có công dụng thần kì, tuy rằng không thể cải tử hoàn sinh, thay da đổi thịt.
Tang Lạc nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao bọc lấy cô, vô cùng thoải mái, cánh tay cô gác hai bên thành bồn để tránh nước vào vết thương, nhưng cũng không cần lo lắng, khả năng phục hồi của cô gấp mấy lần người thường.
Tang Lạc tắm xong, thay một bộ đồ sạch sẽ, đầm ngủ này thuộc loại gợi cảm, không dài lắm, chỉ tới đầu gối, tơ tằm thượng hạng dán lên da vô cùng thoải mái.
Tang Lạc đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi đến phòng ngủ, cô còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy một giọng nói của đàn ông xa lạ mà dễ nghe.
“Tôi đây, chuyện này tôi sẽ giao cho Lương Tống giải quyết, cậu không cần nhúng tay vào.”
Tang Lạc ngây người, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, cửa kính ở lang cang ngoài trời đang mở, người đàn ông đứng ở nơi đó, đang nghe điện thoại.
Giọng nói cứ thỉnh thoảng lại truyền tới.
Tim cô nhảy lên cổ họng, hai tay nắm chặt, đứng ngây tại chỗ, thận trọng nhìn bóng lưng người đàn ông, cô ở lâu trong Dược tộc, có tiếp xúc cũng là những người trong tộc, rất ít khi tiếp xúc với người bên ngoài.
Bình luận facebook