• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đoạt lại vợ yêu (5 Viewers)

  • Chap-639

Chương 639: Phối hợp​




Buổi tối Mộc Như Phương và Cố Uyên đi xem một bộ phim.



Là một bộ phim hài ý nghĩa.



Trong rạp chiếu phim, Mộc Như Phương trùng hợp gặp Diêu Kha, Diêu Kha và một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ cùng đi xem phim.



Trước khi phim chiếu thì Diêu Kha cũng nhìn thấy cô.



Dường như bởi vì người đàn ông bên cạnh nên cô ta không tiện chào hỏi cô, bộ phim chiếu được một nửa thì Diêu Kha gửi cho cô một tin nhắn.



“Cô Mộc, bà Tô ngồi bên cạnh là bạn của cô sao?”



Mộc Như Phương: “Cô quen cô ấy sao?”



Diêu Kha: “Bà Tô tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không biết chứ.”



“Phải, bạn của tôi.”



Mộc Như Phương trả lời một câu, bỗng nhiên nhớ tới Cố Uyên từng nói, Tống Tinh Tuyệt đã cướp một dự án của Đào Gia Thiên.



Hình như là khai phá xung quanh đảo Khang Long.



Bao gồm nuôi cấy ngọc trai.



Vốn dĩ phần lớn ngành sản xuất châu báu ở thành phố Hải Châu đều dựa vào Đào Thị, bởi vì dưới trướng Đào Thị kỳ hạ có một biển ngọc trai, nhưng đảo Khang Long cũng có thể khai thác ngọc trai, hơn nữa giá cả thấp hơn nhiều so với Đào Thị.



Vì vậy nhiều công ty rối tít hợp tác với Tống Tinh Tuyệt.



“Diêu Kha, cô biết chuyện đảo Khang Long không? Anh trai tôi...”



“Thưa cô, sớm hay muộn là Đào Gia Thiên cũng sẽ nhắm vào chúng ta, nhưng sau đó Đào Gia Thiên đối phó chúng ta, cho dù thế lực của ông chủ rất mạnh nhưng dù sao nền móng ở thành phố Hải Châu không được vững chắc, vốn không thể đấu với nhà họ Đào, lần này hành động của ông chủ chống lại nhà họ Đào, thật ra cũng là vì cô, lần này ông chủ quá kích động. Nhưng phóng lao thì phải theo lao.”



Qua mấy dòng chữ này, Mộc Như Phương có thể nhìn thấy trong lòng Diêu Kha đầy rối rắm.



“Thưa cô, tôi biết ông chủ không muốn cho cô nhúng tay vào, anh ấy muốn bảo vệ cô, từ khi tôi quen biết ông chủ đến lúc anh ấy tin tưởng tôi thì anh ấy đã nói chuyện của mình cho tôi biết, anh ấy vẫn luôn tìm cô, vẫn luôn hy vọng cô có thể an toàn, lúc anh ấy biết cơ thể Nặc Nặc khó chịu đã làm giao dịch với Tề Thâm, hy vọng Tề Thâm có thể đưa cô và Nặc Nặc rời khỏi thành phố Hải Châu, nhưng sau đó anh ấy và Tề Thâm đã xảy ra một chút chuyện.”



“Thưa cô, chỉ có cô mới có thể giúp ông chủ, cô chủ, cô cần phải nhanh chóng tìm thấy tài liệu bí mật nhà họ Đào.”



Trước mặt bỗng nhiên có một bóng người đi ngang qua làm cho Mộc Như Phương giật mình.



Cô lập tức tắt giao diện nhắn tin trên điện thoại, hai mắt nhìn màn hình.



Trái tim cô đập rất nhanh.



Hai mắt cũng càng kiên định.



Cô cần phải hành động nhanh hơn nữa.







Đào Y Y dưỡng bệnh trong bệnh viện một thời gian, cô ta cho rằng có thể sớm xuất viện, nhưng không được.



Cô ta không khỏi hoài nghi có phải hai mắt của mình bị thương rất nặng hay không, hoặc là xảy ra chuyện gì đó, mỗi lần hỏi Tiểu Lâm, Tiểu Lâm luôn an ủi cô ta, nói cô ta không cần nghĩ lung tung.



Trong bệnh viện Cố Thâm thỉnh thoảng đến phòng bệnh thăm Đào Y Y, nhưng ở trong phòng bệnh khác nhiều hơn...



Nhưng Đào Y Y cũng không biết chuyện này.



Cô ta chỉ biết mỗi ngày Cố Thâm đều tới, nhưng một lúc rồi đi.



Một tuần sau rốt cuộc Đào Y Y đau đầu cũng giảm đi nhiều, mỗi ngày cô ta cũng đã quen cuộc sống ở đây, dù sao hai mắt mù thì ở đâu cũng vậy.



Mà ám vệ của nhà họ Đào cũng theo dõi xung quanh chỗ này, nhưng bởi vì không thể tới gần phòng bệnh nên cũng không có biết được nhiều.



Tống Thấm Như biết được tin tức này thì bà ta cũng thầm sốt ruột, quan hệ của bà ta và Đào Kiệt đã rạn nứt, chỉ còn một tháng nữa là đến hôn lễ, Đào Y Y nhất định phải gả đến nhà họ Doãn!!



Bà ta vốn muốn liên lạc cầu cứu người kia, nhưng đối phương che giấu thân phận rất tốt, không muốn phối hợp, hơn nữa số điện thoại nhanh chóng không tồn tại.



Ám vệ nhà họ Đào không tìm được tin tức, vậy thì tìm người khác.



Tống Thấm Như nói Lôi Minh đến chợ đen treo giải thưởng, chỉ cần có thể tìm được Đào Y Y thì tiền thưởng là ba mươi tỷ.



bà ta biết không có ai từ chối tiền được.



Trùng hợp bà Bạch đúng là loại người này.



Bà Bạch ở trong quán bar bất ngờ biết được tiền thưởng nhà họ Đào.



Trong lòng bà ta vẫn chưa thể bình tĩnh, tuy rằng bà ta biết Doãn Minh Tước không dễ chọc vào, anh ta cũng không vô dụng như mọi người đồn đại.



Bởi vì anh ta mở bệnh viện của bác sĩ Bạch nên chỉ phục vụ một mình anh ta mà thôi.



So với những người trước đó, Doãn Minh Tước hoàn toàn khác một trời một vực.



Nhưng bà ta nhìn thấy giải thưởng ba mươi tỷ kia thì vẫn không nhịn được động lòng, càng chắc chắn người phụ nữ mù hai mắt ở bên cạnh Doãn Minh Tước chính là con gái duy nhất của nhà họ Đào ở thành phố Hải Châu tên là Đào Y Y.



Tuy rằng bà ta cũng không biết rốt cuộc Doãn Minh Tước tính toán cái gì, nhưng...



Ba mươi tỷ không quan trọng lắm, nếu bà ta có thể trở thành ân nhân cứu mạng con gái duy nhất của nhà họ Đào thì chỉ sợ càng có nhiều lợi ích.



Đêm đó, từ trong miệng của bác sĩ Bạch biết được Đào Y Y sẽ quan sát thêm hai ngày nữa, sau khi chắc chắn không có việc gì thì có thể xuất viện nghỉ ngơi, bà Bạch có chút ngồi không yên.



Bà ta nghe ngóng được đêm nay cậu hai Doãn sẽ ở quán bar Mị Sắc ở thành phố Hải Châu, vì vậy bà ta mới dám vào bệnh viện lúc trời tối.



“Người phụ nữ này là ai?”



Ở bên ngoài bệnh viện, một chiếc ô tô màu đen không nhìn thấy được bên trong, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.



Bọn họ nhìn một người phụ nữ khoác áo blouse thong thả đi tới vào đêm khuya thì trong lòng có chút nghi ngờ.



Bọn họ canh gác lâu như thế, đây là bác sĩ đầu tiên thong thả đi vào bệnh viện.



“Đã trễ như vậy mới đi làm, có vấn đề.”



Một người đàn ông áo đen khác ngáp một cái, có chút khó hiểu nhìn anh: “Không phải bác sĩ trực ban đều đến buổi tối sao?”



Ôm cây đợi thỏ nhiều ngày như thế lại không có một tin tức có ích nào, vì vậy cho dù một con ruồi bọ cũng không thể buông tha.



“Không muốn đắc tội với anh Đào thì nên theo dõi cẩn thận vẫn hơn.”



Anh ta vốn dĩ buồn ngủ, sau khi bị trừng mắt thì đành phải lên tinh thần.



“Có lẽ bà ta là khách quen của bệnh viện.” Trong xe truyền đến một giọng nói khôn ngoan: “Không có hệ thống nhận diện thân phận, cho dù bà ta cải trang thế nào cũng không thể đi vào, các người xem đi.”



Ánh mắt tập trung nhìn qua, bà Bạch lấy một tấm thẻ nhận diện thân phận, sau khi xác nhận thì nhẹ nhàng đi vào.



Bởi vì ca đêm cho nên buổi tối trong bệnh viện cũng không có quá nhiều người, ngoại trừ bác sĩ và y tá trực ban ở bên ngoài thì toàn bộ bệnh viện cũng chỉ hơn mười người.



Bởi vì Đào Y Y đến nên bệnh viện mới hơi bận rộn mà thôi, bình thường đều vô cùng thoải mái.



Bà Bạch lập tức đi vào một căn phòng nhỏ cho nhân viên trực đêm nghỉ ngơi, ở đó đã có người đợi bà ta.



“Cô đưa cô ta ra ngoài nói rằng bởi vì hệ thống có vấn đề nên một số thông tin của cô Tống trong bệnh án cần phải điền thủ công, cô hủy tệp bệnh án điện tử này trước, đến lúc đó cố gắng kéo dài thời gian lâu hơn một chút.”



Bà ta nói kế hoạch cho y tá biết, nhưng trước khi ra ngoài, y tá xòe tay ra.



“Bà nói tiền công thì sao?”



Bà Bạch liếc mắt y tá một cái, lấy một xấp tiền mặt trong túi ra: “Làm việc cho tốt.”



“Cầm tiền của người khác thì phải giúp họ tiêu trừ tai hoạ.” Y tá kia cũng mới đến không lâu, vẫn luôn không hiểu vì sao công việc rất nhẹ nhàng, vì vậy bình thường vô cùng nhàm chán, có thêm thu nhập cũng không thiệt thòi.



Trước khi ra cửa, y tá vỗ ngực nói: “Yên tâm, cứ để tôi lo.”



Bóng đêm dần sâu thẳm, sau khi Đào Y Y cố gắng khôi phục tinh thần một chút, cô ta vốn không ngủ sớm như thế, hơn nữa trong lòng nhớ Đoàn Tử và Tiểu Tuyết nên càng trằn trọc khó ngủ.



“Rốt cuộc chúng ta còn phải ở đây đến khi nào.” Đào Y Y chống cằm không muốn đi ngủ, mỗi ngày đều phải truyền dịch, đồ ăn cho bệnh nhân lại là canh không có mùi vị.



Tiểu Lâm nhìn dáng vẻ lười biếng của cô ta thì cười cười, sau đó vén góc chăn cho cô ta.



“Nếu thuận lợi thì có lẽ qua hai ngày nữa, cô cứ kiên nhẫn một thời gian, cũng không cần lo lắng hai con vật trong nhà, có người chăm sóc rồi, bảo đảm không có chuyện gì.”



Đào Y Y vừa nhớ tới dáng vẻ lông xù xù của Tiểu Tuyết thì tâm trạng khó chịu cũng tốt hơn rất nhiều.



Có lẽ bởi vì đôi mắt sắp tốt lên, mấy ngày nay ngoại trừ cảm thấy nhàm chán thì cũng không có gì, thậm chí cô ta có chút chờ mong khôi phục thị giác.



Đêm đó, cô ta lén sờ mặt của Cố Thâm.



Tuy rằng cô ta nhớ kỹ hình dáng, trong đầu cũng hình dung ra khuôn mặt, nhưng vẫn còn mơ hồ.



Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.



Đào Y Y không xoay người, Tiểu Lâm đi mở cửa.



Tiểu Lâm nhìn y tá không quen lắm đứng ngoài cửa thì cũng không mở rộng cửa ra: “Có việc gì sao?”



Cách khẩu trang có thể thấy y tá lễ phép tươi cười: “Xin chào, tôi là y tá trực đêm, bởi vì lúc nãy hệ thống giao ca xuất hiện một chút vấn đề, bệnh án điện tử của cô Tống hơi lộn xộn, chuyện này ảnh hưởng đến thuốc truyền dịch vào ban đêm, cô có thể theo chúng tôi kiểm tra thông tin cá nhân của cô Tống được không, chúng tôi phải điền bằng thủ công.”



Lý do đã được chuẩn bị từ trước làm cho Tiểu Lâm không hề nghi ngờ, lúc này mới mở cửa rộng hơn một chút.



“Được, tôi đi kiểm tra với các cô đúng không, hiện tại cô Tống không tiện xuống giường, cô ấy ngủ rồi.”



Y tá hơi mỉm cười, gật đầu, bởi vì mục tiêu của cô ta vốn không phải là Đào Y Y.



Có người bỗng nhiên gọi Tiểu Lâm đi, lại là nửa đêm, tuy rằng bình thường những y tá đó cũng nói cô ta đi tìm hiểu một số thông tin cơ bản về Đào Y Y, nhưng những chuyện này đã được lưu lại.



Hơn nữa nếu muốn dựa vào tình trạng của cô để truyền dịch thì không phải liên lạc với bác sĩ Bạch càng tiện hơn sao?



Đào Y Y nằm trong bóng tối có chút nghi ngờ xoay người, sau đó cô bỗng nhiên run lên, trong lòng có cảm giác khác thường, nếu cô đoán không sai...



“Cốc cốc cốc ——”



Tiếng gõ cửa làm cho Đào Y Y giật mình vội vàng đứng dậy, không ngờ đối phương nhanh chóng đi tới trước mặt cô, thấp giọng nói.



“Là tôi, không phải cô nói tôi đến cứu cô sao, tôi tới rồi.”



Bà Bạch dọa Đào Y Y giật mình, bởi vì cô vốn cho rằng bà ta sẽ không tới.



Nhưng mấy ngày nay tuy rằng cô vẫn luôn yên tâm dưỡng bệnh, nhưng luôn luôn chờ mong, có phải có người đến đưa cô đi hay không, dù sao chỉ cần trở về biệt thự Hồng Phong thì sợ là không có cơ hội đi ra nữa.



“Sao bà lại đến đây, bác sĩ Bạch đâu?”



Bà Bạch không nói nhiều với cô thì chỉ “Xuỵt” một tiếng, sau đó giúp Đào Y Y đi giày, không lấy gì cả rồi đưa cô ra khỏi phòng bệnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom