• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 221-230

Chương 221: Làm nũng


Kỷ Hi Nguyệt đã cảm nhận được cơn tức giận của Triệu Húc Hàn, cô lật đật nói: “Anh Hàn, đối với tôi mà nói thì yêu cầu này rất quan trọng. Nhưng tôi không muốn bởi vì A Nhã đánh rơi tách trà mà phải chấp nhận hình phạt nghiêm khắc như vậy. Tôi nghĩ bố mẹ cô ấy, bạn trai cô ấy sẽ rất đau lòng. Anh Hàn, nếu là tôi thì anh cũng sẽ đau lòng chứ?”


“Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, tôi cảm thấy chuyện nghiêm trọng đương nhiên cần trách phạt, nhưng cô ấy thật sự không có cố ý. Anh Hàn, xin anh đấy có được không?”Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ cầu xin như con nai nhỏ.


“Cảm ơn Kỷ tiểu thư, cảm ơn cô.” A Nhã nước mắt lưng tròng, “Tôi, chúng tôi đều là trẻ mồ côi, may mắn được Triệu gia cưu mang và bồi dưỡng hai chị em chúng tôi, vì vậy chấp nhận hình phạt cũng là điều nên làm. Cảm ơn cô.”


“Cô đừng khách sáo.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, sau đó nũng nịu khẽ đẩy cánh tay triệu Húc Hàn, mè nheo nói: “Anh Hàn ~ ”


Mọi người nghe thấy tiếng gọi nũng nịu này thì sởn cả da gà da vịt. Người phụ nữ này dám gọi như vậy luôn sao.


Triệu Húc Hàn quả nhiên không thể chống lại sự làm nũng của Kỷ Hi Nguyệt, anh trầm tư một chút rồi thỏa hiệp.


“Thật sao? Có đúng là không cần phạt cô ấy không?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng xác nhận lại lần nữa. Cả khuôn mặt đưa sát tới trước mặt Triệu Húc Hàn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh.


“Ừm.” Triệu Húc Hàn nhìn vào đôi mắt cô thấp giọng đồng ý lần nữa. Sau đó anh lập tức cúi đầu. Người phụ nữ này không biết đôi mắt của cô đẹp thế nào sao? Dáng vẻ thế này không biết có bao nhiêu đáng yêu sao?


“Tốt quá, cám ơn anh Hàn, muaahhh ~” Kỷ Hi Nguyệt hôn vào trán anh một cái thật kêu, sau đó quay sang vui mừng nói với A Nhã, “Được rồi được rồi, cô mau đứng lên đi. Đi rót lại trà khác nhé, lần này đừng để xảy ra sơ sót nữa.”


“Cảm ơn Kỷ tiểu thư, cảm ơn cậu chủ!” A Nhã cũng vui vẻ mỉm cười, lập tức đứng dậy đi vào trong đổi trà khác.


Cố Cửu sau lưng thở dài: “Tiểu Nguyệt, cô cũng quá lương thiện rồi đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt cười tít mắt nói: “Lương thiện lẽ nào là chuyện xấu?”


“Không phải chuyện xấu, nhưng đôi lúc lương thiện cũng không hẳn là một chuyện tốt.” Cố Cửu giải thích.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi biết, nhưng ông cha ta có câu, ‘Chớ thấy việc ác nhỏ mà đi làm, đừng nghĩ việc thiện nhỏ mà bỏ qua’.”


Cố Cửu dở khóc dở cười.


Triệu Húc Hàn không lên tiếng, anh vẫn đang lâng lâng vì cái hôn mềm mại trên trán, cơn tức giận ban nãy cũng vì vậy mà tan tành mây khói.


Còn Vô Cốt thì siết chặt nấm đấm, ngồi im bất động. Gương mặt lạnh lùng giờ bí xị như thể ai đang mắc nợ cô ta năm trăm triệu.


Riêng Tiêu Ân thì nghĩ, quả nhiên chỉ có Kỷ tiểu thư mới có thể khiến cậu chủ chịu thua. Tình huống này nếu không phải có Kỷ tiểu thư ra tay thì chắc chắn không một ai có thể ngăn cản được hình phạt.


Xem ra anh ta phải đi theo bồi dưỡng mối quan hệ với cô mới được, để sau này còn có thể bảo toàn tính mạng.


Quay đầu nhìn Vô Cốt thì thấy vẻ mặt cô ta đang âm u kinh khủng, trong lòng Tiêu Ân đành thở dài, hy vọng cô ta đừng càng ngày càng đi xa hơn trên con đường tự tìm cái chết.


Bầu không khí trên máy bay lại hài hòa. A Nhã và A Ưu đã chuẩn bị bữa ăn rất tinh tế, phục vụ chu đáo niềm nở, đặc biệt là A Nhã, cô ấy phục vụ cho Kỷ Hi Nguyệt tốt đến mức không thể tốt hơn, trong đĩa thức ăn của cô còn len lén bỏ thêm rất nhiều đồ ngon.


Sau đó còn lén cười với Kỷ Hi Nguyệt, hai người bỗng chốc có một loại cảm giác tâm linh tương thông.


Ăn xong Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hơi mệt nên nhanh chóng ngủ thiếp đi, A Nhã định giúp cô đắp chăn nhưng Triệu Húc Hàn đã nhanh tay lấy chiếc chăn qua cẩn thận đắp lên người Kỷ Hi Nguyệt.


A Nhã trong lòng đã hiểu, xem ra cậu chủ rất thích Kỷ tiểu thư, hy vọng sau này Kỷ tiểu thư có thể làm chủ mẫu của bọn họ.


Chương 222: Bắt đầu diễn kịch (I)


Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế thủ đô, một chiếc Hummer chống đạn sang trọng chạy thẳng vào bãi đậu của máy bay đón người.


Tài xế bước xuống là một người lính mặc quân phục, trực tiếp chào hành lễ với Cố Cửu.


“Thiếu gia, lão gia nói sau khi đón anh thì về thẳng nhà cổ.”


“Biết rồi, Tiểu Liêu, vất vả cho cậu rồi.” Cố Cửu khẽ cười, sau đó đi đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt quan tâm hỏi: “Tiểu Nguyệt, em có mệt không?”


Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới sực tỉnh. Đã đến thủ đô rồi nên bây giờ thân phận của cô chính là bạn gái của Cố Cửu. Thảo nào lúc xuống máy bay Triệu Húc Hàn không kéo tay cô nữa.


“Em không mệt, vẫn còn ổn.” Kỷ Hi Nguyệt lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến Cố Cửu cảm giác chói mắt.


“Vậy chúng ta về nhà cổ gặp bố mẹ anh nhé.” Cố Cửu kéo tay Kỷ Hi Nguyệt.


Triệu Húc Hàn ngồi trong xe thấy hai người nắm tay nhau thì sắc mặt lại lạnh lùng.


May mà lúc Tiểu Liêu đóng cửa, Cố Cửu đã tự giác buông tay Kỷ Hi Nguyệt a, sau đó cười khổ khẽ vái lạy Triệu Húc Hàn, ý tứ chính là anh ấy bị bất đắc dĩ, đã diễn thì phải diễn cho trọn bộ.


“Hàn thiếu, lát nữa tới khách sạn Quốc Tế thủ đô sẽ để các anh xuống, còn tôi phải đưa Tiểu Nguyệt về nhà gặp bố mẹ.” Cố Cửu bắt đầu chuyển qua nói chuyện nghiêm túc, suy cho cùng bây giờ anh ấy đang trong tầm kiểm soát của bố.


Triệu Húc Hàn có chút không thoải mái, anh liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh gật đầu cười.


“Ừm, có chuyện gì thì gọi điện thoại, hoặc là gửi tin nhắn.” Triệu Húc Hàn hờ hững đáp lại, nhưng mà lời này là muốn nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu như giã tỏi.


Nửa tiếng sau, đến cổng khách sạn Quốc Tế thủ đô, Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân xuống xe.


Trước khi xuống xe, Triệu Húc Hàn còn đánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt lần nữa.


Kỷ Hi Nguyệt biết anh lo lắng, lập tức giơ di động lên nói trong im lặng với anh: “Đừng lo lắng, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.”


Triệu Húc Hàn lúc này mới yên tâm bước vào khách sạn. Trên xe còn lại Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu ngồi cùng một hàng, phía trước Tiểu Liêu lái xe, còn phía sau là Vô Cốt vẫn luôn im lặng, nhưng thỉnh thoảng Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ người cô ta.


“Anh Cửu, Vô Cốt cũng về với chúng ta luôn sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên, lẽ nào đến thủ đô rồi vẫn cần Vô Cốt làm vệ sĩ?


Cố Cửu nói: “Phải, như vậy lần sau bố anh mới yên tâm để anh ra ngoài. Vô Cốt, cảm ơn cô nhé.”


“Cố thiếu khách sáo rồi.” Vô Cốt đáp lại.


Kỷ Hi Nguyệt đành phải gật đầu. Cố Cửu bắt đầu hỏi thăm Tiểu Liêu ở phía trước: “Tiểu Liêu, thái độ của bố tôi thế nào?”


“Chuyện này, lão gia hình như không được vui vẻ.” Tiểu Liêu nói giảm nói tránh.


Cố Cửu cười khẩy một tiếng: “Ông ấy làm sao mà vui vẻ cho được. Không để con trai mình được vui vẻ thì bản thân làm gì mà vui vẻ nổi!”


“Anh Cửu, đừng nói như vậy, ông ấy là bố anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức vào vai cô bạn gái hiểu chuyện.


“Tiểu Nguyệt, lát nữa chắc chắn bố anh sẽ ra sức phản đối. Em đã hứa với anh là đứng về phía anh rồi đấy, tuyệt đối đừng tỏ ra sợ hãi nhé.” Cố Cửu kéo tay Kỷ Hi Nguyệt cầu xin.


Biểu cảm này cho dù thật hay diễn thì Kỷ Hi Nguyệt vẫn cho anh ấy một trăm điểm.


“Không có chuyện đó đâu. Nếu sợ hãi thì em đâu có đến, mà nếu đã đến rồi thì em sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của anh.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nghiêm túc nói.


Ánh mắt còn nhìn Cố Cửu tiếp thêm niềm tin.


Tim Cố Cửu như bị ai gõ một cái thật mạnh, rõ ràng biết chỉ là giả nhưng lại cảm động đến tim đập dồn dập.


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì nháy mắt cười đùa với anh ấy, làm cho Cố Cửu sực tỉnh giấc.


Vô Cốt ở phía sau nghe thấy cuộc nói chuyện thì muốn sởn cả da gà. Người phụ nữ này đúng là không biết nhục nhã. Không hiểu cậu chủ rốt cuộc là có bị mù mắt hay không mà lại đi thích một người phụ nữ như vậy.


Chương 223: Bắt đầu diễn kịch (II)


Tiểu Liêu ngồi phía trước cũng rất lo lắng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt anh ấy đã cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp và mềm yếu. Bản thân anh ấy là đàn ông cũng sẽ thích kiểu người phụ nữ như thế này.


Nhưng nhớ đến phong cách mạnh mẽ của Hạ Tâm Lan và tính khí nỏng nảy của Cố lão gia thì anh ấy thực sự rất lo lắng cho thiếu gia.


Thật ra thiếu gia cũng rất đáng thương, cô Hạ đó quả thực là…. ây da, không biết tướng quân nghĩ gì mà lại muốn đẩy con trai mình vào hố lửa nữa.


Lại bốn mươi phút trôi qua, Kỷ Hi Nguyệt luôn đưa mắt nhìn phong cảnh đường xá ở thủ đô trên đường về nhà cổ của Cố gia.


Nhà cổ của Cố gia ở thủ đô là kiểu tứ hợp viện, đường đi vào cũng nhỏ, chỉ vừa đủ để một chiếc ô-tô lọt qua, hơn nữa có lẽ nơi này thuộc khu vực quân sự nên ít người qua lại.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có rất nhiều anh lính mặc quân phục, đứng cầm súng gác ở các cửa sân nhỏ. Xem ra đây là nơi sinh sống của những nhân vật có địa vị quan trọng.


“Đây là nhà cổ, bình thường bố mẹ tôi cũng không sống ở đây mà sống ở biệt thự bên phía Di Viên. Có lẽ hôm này là một ngày quan trọng nên mới cùng với gia đình Hạ gia tới đây ở lại.” Cố Cửu chép miệng nói.


“Hạ gia cũng sống ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không hiểu.


Cố Cửu gật đầu: “Chắc chắn tối nay đều đang ở đây. Phòng ngủ của tứ hợp viện rất nhiều, bên trong còn có phòng nhỏ, ở tới chín mười người cũng không thành vấn đề.”


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tầm hiểu biết của mình quá hạn hẹp. Dù sao thì cô cũng sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, cách thủ đô cũng khá xa.


Nhưng cảnh vật trên đường tới đây vẫn khiến cô rất là kinh ngạc, chắc chắn ngày mai phải đi du lịch thưởng thức một chút mới được.


Vừa nghĩ đến chuyện được đi du ngoạn là lòng cô lại rạo rực.


Xe nhanh chóng tiến vào vào một mảnh sân rộng vẫn còn khá mới, trên cổng có tấm bảng đề chữ ‘Cố Phủ’. Xem ra đây chính là nhà cổ của Cố gia, có lẽ đây là nơi dành cho các vị tướng quân cao tuổi dưỡng lão.


Mặc dù đây là vùng đất giải phóng cũ, nhưng trên mặt đường được quét tước rất sạch sẽ, khắp nơi đều là cây bạch quả và cây hòe cổ thụ, trên bức tường trắng ngói xanh, hoa tươi đang thi nhau đua nở, khoe sắc rực rỡ. Có thể nói môi trường ở đây là tốt bậc nhất.


Cổng ra vào cũng có anh lính đang đứng gác, nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thì lập tức hành lễ.


Tiểu Liêu chào hành lễ xong thì người đó bước qua nhận vali hành lý. Cố Cửu dắt tay Kỷ Hi Nguyệt đi vào trong.


“Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải vững vàng đấy.” Lúc đang bước vào cửa nhà Cố Cửu thì thầm với Kỷ Hi Nguyệt một câu.


Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt đáp: “Không vững cũng phải vững chứ sao giờ?”


“Biết là tốt.” Cố Cửu rướn môi cười.


“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn đá cho anh ấy một phát.


Vừa mới bước vào cổng nhà cổ, Kỷ Hi Nguyệt đã bị khung cảnh tráng lệ ở bên trong làm cho choáng ngợp. Ở đây hệt như một dinh thự của gia tộc danh vọng trong phim cổ trang.


Ngoài những chậu hoa tươi ra thì còn một góc những khóm trúc nhỏ và một hồ cá koi, vừa đánh mắt nhìn là đã thấy từng đàn cá koi cỡ lớn đỏ đỏ vàng vàng tung tăng bơi lội trong hồ.


“A Cửu, tên tiểu tử thối này cuối cùng cũng về rồi.”


Kỷ Hi Nguyệt chưa kịp thưởng thức xong đã nghe thấy một giọng nữ đầy xúc động. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt đang phấn khích chạy ra từ gian nhà chính.


Sau lưng bà cũng nhanh chóng có vài người chạy ra theo.


“Mẹ, con về rồi đây. Mẹ, mẹ càng ngày càng trẻ ra đấy!” Cố Cửu buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ xinh đẹp.


“Tiểu tử thối, con lúc nào cũng biết chọc cho mẹ vui vẻ.” Người phụ nữ xinh đẹp cười rất vui vẻ, nhưng ánh mắt đã chuyển sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nở nụ cười đứng trước mắt bà.


Kỷ Hi Nguyệt thấy rõ tia sáng kinh ngạc trong đôi mắt của mẹ Cố, Ôn Cầm.


Cô nhủ bụng, có lẽ ấn tượng đầu tiên của mẹ Cố về cô không phải là quá tệ.


Chương 224: Tình địch giả so chiêu (I)


Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười tỏa nắng, nhìn mẹ của Cố Cửu ngọt ngào chào hỏi: “Chào mẹ Cố.”


Cố Cửu lúc này mới buông mẹ ra. Mẹ Cố vội vàng nói: “Tốt tốt, Tiểu Nguyệt phải không? Hoan nghênh hoan nghênh.”


Kỷ Hi Nguyệt nhủ thầm, quả nhiên là cô chưa đến mà mấy người bên đây phỏng chừng đã biết hết tổ tiên tám đời nhà cô rồi.


“Mẹ, đây là bạn gái của con, tên là Kỷ Hi Nguyệt. Cô ấy có đẹp không ạ?” Cố Cửu tự hào kéo vai Kỷ Hi Nguyệt lại giới thiệu.


“Đẹp, rất đẹp. Tên nhóc thối như con sao lại lừa được cô gái xinh xắn thế này?”


Mẹ Cố cười rất vui vẻ, bà nghĩ con trai mình đẹp trai như vậy dĩ nhiên phải cưới một cô vợ xinh đẹp đức hạnh mà thằng bé thích.


Tiếc là bà không dám nói, vì suy cho cùng chồng bà đã có giao tình với Hạ gia.


Mặc dù cô bé Hạ Tâm Lan cũng không phải tệ, nhưng tính cách của hai đứa nhỏ này quá khác biệt, bà cứ cảm thấy Hạ Tâm Lan không sao thích hợp với con trai mình, nếu làm con gái của bà thì được.


Khi Kỷ Hi Nguyệt đang chào hỏi mẹ Cố, Cố Cửu đưa mắt nhìn bốn người ở phía sau, nói: “Bố, chú Hạ, dì Hạ, Tâm Lan.”


Sắc mặt của bốn người phía sau lúc này rất khó coi, đặc biệt là khi Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp như vậy, trái tim cô ta như rơi thẳng xuống dạ dày.


Kỷ Hi Nguyệt cũng khẽ cười chào hỏi bốn người phía sau: “Chào bố Cố, chú Hạ, dì Hạ và Hạ tiểu thư.”


Bố Cố Toàn Nghĩa, vừa nhìn là đã biết ông xuất thân từ quân nhân, thân hình rắn rỏi thẳng tắp, mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên khuôn mặt nghiêm nghị lại khắc họa nên nét riêng biệt của ông giữa những con người đời thường.


Chú Hạ, Hạ Gia Quốc cũng mang đậm dáng dấp cường tráng của một người quân nhân máu lửa, ở ông cũng in hằn dấu vết thăng trầm dâu bể của tháng năm.


Dì Hạ, Lộ Hoàn Nhĩ là tiểu thư con nhà khuê các, dung mạo so ra thì không bằng mẹ Cố. Ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt lúc này không hiểu sao lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.


Còn Hạ Tâm Lan thì không khác mấy so với miêu tả của Cố Cửu. Cô ta cao khoảng một mét bảy, vóc dáng quả thực rất chắc khỏe, ngoại hình cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng vùng giữa hai chân mày lại đầy khí chất, điểm này lại khiến cô ta tăng thêm phần hấp dẫn.


Chỉ có điều nhìn thế nào cũng không cảm được sự mềm mại nhu mì của một người phụ nữ, trọng lượng của cô ta chắc phải gấp rưỡi Kỷ Hi Nguyệt.


“A Cửu, con không thể đối xử với Tâm Lan của chúng ta như thế được. Con bé đã đợi con hai mươi tám rồi đấy!”


Giọng nói của dì Hạ rất gượng gạo, con gái của bà bị vẻ ngoài của Kỷ Hi Nguyệt làm lu mờ, hơn nữa vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bà cũng rất choáng ngợp.


“Cố Cửu, anh chỉ xứng với một mình em!” Hạ Tâm Lan tức đến đỏ mắt, sau đó nhào lên đấm vào khuôn mặt đẹp trai của Cố Cửu.


Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng kéo Cố Cửu tránh khỏi, sau đó đưa một tay lên chắn ngang chặn nắm đấm của Hạ Tâm Lan.


Cảnh tượng xảy ra khiến ai nấy đều hoảng sợ.


“Hạ Tâm Lan, cô phát điên gì vậy!” Cố Cửu nổi cơn tam bành, vội vàng hỏi han Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”


Kỷ Hi Nguyệt mà bị thương thì điều đầu tiên Cố Cửu nghĩ tới là Triệu Húc Hàn sẽ giết chết anh ấy, thứ hai là anh ấy cũng cảm thấy đau lòng nếu gương mặt xinh đẹp như thế này bị Hạ Tâm Lan đánh trọng thương.


“Em không sao.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Lan. Cánh tay cô rất đau, điều này cho thấy Hạ Tâm Lan quả thực là một quân nhân đã qua huấn luyện.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà cản tôi!?” Hạ Tâm Lan sớm đã biết Cố Cửu không muốn lấy cô ta làm vợ, muốn đưa bạn gái về ra mắt, thế nên rất ghét Kỷ Hi Nguyệt.


Lúc nhìn thấy đối phương mơn mởn như gió xuân, cộng thêm chuyện Cố Cửu che chở chăm sóc cho cô thì cô ta càng thêm tức giận, hung dữ gào lên với Kỷ Hi Nguyệt.


Chương 225: Tình địch giả so chiêu (II)


Những người khác đều không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có tập luyện võ thuật, thấy cô dùng tốc độ nhanh chóng chặn nắm đấm của Hạ Tâm Lan thì ai nấy đều kinh ngạc.


Với tư cách là mẹ ruột của Cố Cửu, Ôn Cầm còn không nỡ đánh con trai, vậy thì sao đành lòng để người khác đánh con mình, cho dù là Hạ Tâm Lan cũng không được.


Con trai bà phải lấy người phụ nữ cộc cằn thô lỗ như vậy thì há chẳng phải thường xuyên bị ngược đãi sao?


Trong một khắc này, lòng mẹ Cố đã chuyển hướng về Kỷ Hi Nguyệt.


“Dựa vào tôi là bạn gái của Cố Cửu. Bạn trai tôi làm sao có thể để người khác muốn đánh là đánh chứ!” Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt hết sức lạnh lùng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tâm Lan.


Trước mặt bốn vị trưởng bối cũng không hề tỏ ra sợ hãi.


Nội tâm Cố Cửu đột nhiên rung động, anh ấy ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Mặc dù biết cô chỉ diễn kịch, nhưng trái tim anh ấy vẫn không tự chủ được mà đắm chìm.


“Tôi, tôi là vợ của anh Cửu!” Hạ Tâm Lan nhất thời phẫn nộ, “Chúng tôi đã đính hôn từ bé! Cỡ cô thì có tính là gì? Phụ nữ bây giờ không cần mặt mũi vậy sao? Thích làm người thứ ba thế à?”


“Hạ Tâm Lan!” Cố Cửu nổi đóa, “Cô đừng ăn nói xàm xí, đó chỉ là trò đùa giữa bố mẹ hai bên, mà chúng ta cũng chưa từng đăng ký giấy tờ. Hơn nữa chuyện đó đều do cô suy nghĩ viễn vông chứ tôi không hề kêu cô đợi tôi, cũng chưa bao giờ cho cô bất kỳ sự hứa hẹn nào. Từ nhỏ đến lớn tôi đều coi cô như em gái, chưa từng có suy nghĩ sẽ cưới cô làm vợ, cô đừng mãi u mê không tỉnh ngộ nữa!”


Nói xong anh ấy đẩy Hạ Tâm Lan đang khóc lóc ra, đi ngang qua cô ta nhìn bố ở phía sau.


Khuôn mặt già nua của Cố Toàn Nghĩa đã tối sầm lại, sắc mặt của Hạ Gia Quốc cũng rất khó coi, có thể thấy tâm trạng rất nặng nề.


“Bố, chú Hạ, dì Hạ, con thực sự sẽ không kết hôn với Hạ Tâm Lan. Con chưa bao giờ muốn mọi người hiểu lầm, nhưng đã năm năm rồi, lẽ nào mọi người còn muốn tiếp tục sai lầm? Con và Tâm Lan căn bản là không hợp nhau.” Cố Cửu đau khổ nói, “Con chỉ thích Tiểu Nguyệt.”


“Cố Cửu, anh lòng lan dạ sói!”, Hạ Tâm Lan tức giận vừa khóc vừa mắng, “Tôi đánh chết đôi cẩu nam nữ các người!” Nói xong lại quay sang đánh Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt không ngờ người phụ nữ này lại điên cuồng như vậy, quả nhiên phụ nữ mà ghen lên thì chẳng còn lý trí.


Khi cú đấm áp sát mặt, Kỷ Hi Nguyệt lập tức né đầu sang một bên để tránh đòn rồi oán trách: “Hạ Tâm Lan, cô đường đường là quân nhân mà lại ngang ngược vô lý như vậy sao?”


“Tôi ngang ngược vô lý? Con hồ ly tinh như cô tôi phải đánh chết mới được!” Hạ Tâm Lan trong bộ quần áo màu be, động tác vô cùng linh hoạt, một chân quét ngang với khí thế quyết liệt đá vào người Kỷ Hi Nguyệt.


“Dừng lại!” Cố Cửu lập tức xông lên, anh ấy không thể để Kỷ Hi Nguyệt bị đánh oan vì mình.


Kỷ Hi Nguyệt đồng thời cũng đưa chân ra đỡ, hai người phụ nữ chạm vào nhau sau đó lùi về sau, nhưng thực tế là sức của Kỷ Hi Nguyệt sao có thể đọ với Hạ Tâm Lan, vì vậy cô mới lùi lại mấy bước Hạ Tâm Lan đã xông lên lại, nhưng may là bị Cố Cửu ngăn chặn.


“Hạ Tâm Lan, cô đủ rồi đấy!” Cố Cửu túm lấy cánh tay của cô ta, “Giáo dưỡng của cô đâu cả rồi?”


“Tôi đủ rồi? Giáo dưỡng của tôi? Haha, Cố Cửu, anh thật sự không biết sao?” Hạ Tâm Lan hất cánh tay anh ấy ra, tung một đấm vào mắt Cố Cửu.


Vô Cốt lập tức chạy lại đẩy Cố Cửu ra, sau đó quay sang đánh trả Hạ Tâm Lan.


Hạ Tâm Lan rõ ràng bị kinh ngạc khi cảm nhận được sự lợi hại của Vô Cốt. Hai người phụ nữ ở trong sân đánh qua đánh lại.


“Hạ Tâm Lan, cùng là phụ nữ nên tôi rất đau lòng cho cô. Đàn ông sẽ chẳng bao giờ thích nổi một người nữ mạnh mẽ lấn át họ. Cô chỉ cần một câu không vừa lòng là đã động tay động chân, thử hỏi làm gì có người đàn ông nào dám yêu thương kiểu phụ nữ như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người phụ nữ đánh tới bên cạnh thì thuận tiện khuyên giải Hạ Tâm Lan.


Chương 226: Tình địch giả so chiêu (III)


Lập trường của bốn vị trưởng bối lúc này rất ngổn ngang, mẹ Cố đương nhiên là nóng ruột, nhưng nhìn chồng mình không lên tiếng, Hạ Gia Quốc cũng không lên tiếng, còn mẹ Hạ thì mặt mày hầm hầm, bà không biết nên nói gì cho đặng.


Thôi thì để lớp trẻ tự khuyên giải nhau trước vậy.


“Nếu không phải con hồ ly tinh như cô câu dẫn anh Cửu thì làm gì anh ấy thích cô?” Hạ Tâm Lan tức tối, tay chân có chút lộn xộn. Vô Cốt đúng là cao thủ, nếu không phải cô ta cố ý nương tay thì Hạ Tâm Lan đã mấy lần bị cô ta đánh trúng.


Thực ra, từ lúc bắt đầu Vô Cốt vẫn đi theo sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu, khoảnh khắc Cố Cửu suýt chút nữa bị Hạ Tâm Lan đánh, cô ta đương nhiên có thể ra mặt. Chỉ là thấy Kỷ Hi Nguyệt đã chặn lại nên cô ta lười ra tay. Trong lòng cô ta còn nghĩ, tốt nhất Hạ Lan Tâm nên đánh Kỷ Hi Nguyệt mạnh vào để cô bớt kiêu căng ngạo mạn.


Nhưng Vô Cốt không ngờ Kỷ Hi Nguyệt mới tập luyện chưa đến một tháng lại có thể tiếp chiêu như vậy.


Lúc này với trách nhiệm là vệ sĩ của Cố Cửu, cô ta không thể để Cố Cửu bị đánh lần nữa nên nhất thiết phải ra tay.


“Hạ Tâm Lan, phụ nữ như Tiểu Nguyệt không cần quyến rũ cũng có khối đàn ông theo đuổi. Cô có biết vì sao không?” Cố Cửu bực mình nói.


“Cô ta không phải chỉ có cái mặt hồ ly tinh đó sao? Còn gì nữa? Cố Cửu, không ngờ anh nông cạn vậy đấy!” Hạ Tâm Lan chế nhạo.


“Cô thực sự quá ngang ngược. Bố mẹ, nếu gọi con về để giải quyết vấn đề theo cách này thì con đành phải mang Tiểu Nguyệt về lại Cảng Thành vậy!” Cố Cửu quay sang nói với bố mẹ mình.


Anh ấy cảm thấy mất hết thể diện trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.


“Dừng tay!” Bố Cố đột nhiên quát lên một tiếng.


Vô Cốt lập tức lùi lại, Hạ Lan Tâm khẽ dụi cổ tay đau nhức, đưa mắt nhìn Vô Cốt hỏi, “Cô là ai?”


Vô Cốt nắm tay thành quyền đáp: “Tôi là vệ sĩ của Cố thiếu.”


“Người của Triệu gia?” Hạ Tâm Lan nheo mắt nói.


“Vâng.” Vô Cốt giống hệt với người máy, không hề có biểu cảm dư thừa.


Hạ Tâm Lan gật đầu đáp: “Người của Triệu gia quả nhiên lợi hại, Tâm Lan đã được lĩnh giáo.”


“Hạ tiểu thư khách sáo rồi.” Vô Cốt lùi về phía sau. Ánh mắt liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý, có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt có thể cảm nhận được.


“Lão Hạ, Hoàn Nhĩ, tên nhóc này mới về ngày đầu tiên, có gì chúng ta ăn cơm rồi nói chuyện sau.” Cố Toàn Nghĩa nhìn Hạ Gia Quốc.


“Được, Tâm Lan, ăn cơm trước đi. Kỷ tiểu thư đến là khách, con đừng thất lễ.” Hạ Gia Quốc ném cho con gái ánh mắt sắc bén.


Hạ Tâm Lan tỏ vẻ uất ức. Xoay đầu thấy nhìn Cố Cửu đang hết mực quan tâm Kỷ Hi Nguyệt, cô ta tức đến sùi bọt mép.


Sau đó thấy vẻ mặt của mẹ Cố nghiêm lại thì sửng sốt. Vội vàng chạy tới khoác cánh tay bà nói: “Dì, dì sẽ không ghét con đấy chứ?”


“Nói bậy bạ gì vậy, dì luôn xem con như con gái của mình, con đừng nghĩ lung tung. Chúng ta vào ăn cơm trước đi.” Trong lòng mẹ Cố cũng rất sầu não.


Quay đầu nhìn thấy con trai quan tâm Kỷ Hi Nguyệt, bà chỉ đành thở dài.


Trong gian chính của tứ hợp viện, một bàn ăn lớn đang ngồi rất nhiều người.


“Bố mẹ, em gái đâu rồi? Không phải nói hôm nay cũng về sao?” Cố Cửu không thấy em gái Cố Mỹ Tâm của mình có chút thắc mắc hỏi.


“Con bé nói tối nay bận việc, sáng mai mới về. Cho nên tối nay các con phải ở lại đây không được đi biết chưa? Nếu không em gái con chưa thấy được Tiểu Nguyệt sẽ buồn lắm đấy.” Mẹ Cố nói với Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu.


“Vốn dĩ là con định ở lại, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã gặp cảnh đánh nhau, như vậy còn ai còn dám ở lại nữa?” Cố Cửu oán trách Hạ Tâm Lan.


Chương 227: Tình địch giả so chiêu (IV)


Lời nói của Cố Cửu không hề tính đến thể diện của hai vị trưởng bối nhà họ Hạ, hiển nhiên là hai nhà đã quá quen thuộc nên không cần những lời sáo ngữ hay xa cách.


“Kỷ tiểu thư, thật là ngại quá, đã dọa cô sợ hãi rồi. Mong cô thông cảm cho tâm trạng của Tâm Lan nhé.” Mẹ Hạ nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt rướn môi đáp: “Cháu hiểu mà. Chung quy thì Hạ tiểu thư đã có tình cảm với anh Cửu nhiều năm như vậy, nên thực sự khó có thể chấp nhận được ngay lập tức. Mong là Hạ tiểu thư có thể nghĩ thoáng. Dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt, hai người không hợp mà cứ miễn cưỡng ở với nhau thì cả đời cũng không vui vẻ gì.”


Kỷ Hi Nguyệt nói câu này làcố ý cho Hạ Tâm Lan nghe.


“Sao cô biết tôi với anh Cửu không hợp? Anh ấy chỉ là u mê lạc lối thôi. Cũng đâu phải lần đầu tiên anh ấy chơi đùa với phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ.” Hạ Tâm Lan không muốn để Kỷ Hi Nguyệt được thoải mái.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cô ta: “Nói vậy là, nếu anh Cửu cứ mải miết chơi đùa bên ngoài, Hạ tiểu thư vẫn tình nguyện đợi chờ mà không sợ ‘hoa tàn ít bướm’?”


(Hoa tàn ít bướm: ví với những người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá – nguồn: Google.)


“Vâng. Tôi nhất định sẽ chờ!” Hạ Tâm Lan trợn mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


“Tiểu Nguyệt, em đôi co với người điên này làm gì. Cô ta thực sự có vấn đề về não đấy!” Cố Cửu mệt thật sự.


“Tên nhóc này, sao con lại nói Tâm Lan như vậy?” Mẹ Cố không thể nghe được nữa, bởi vì sắc mặt của mẹ Hạ đã rất khó coi.


“Mẹ, mẹ còn không biết cô ta sao? Trông không khác gì một tên đàn ông.” Cố Cửu bực bội nói.


Hạ Tâm Lan tức đến đỏ mặt, trong ánh mắt đều là vẻ tủi thân.


“Kỷ tiểu thư, nghe nói cô là phóng viên à?” Hạ Gia Quốc nheo mắt hỏi Kỷ Hi Nguyệt.


“Chú Hạ, cháu là phóng viên của đài truyền hình Cảng Thành, nhưng chỉ là thực tập sinh thôi ạ.” Kỷ Hi Nguyệt dịu dàng lễ phép đáp lại.


“Cô mới hai mươi mốt, còn Cố Cửu đã ba mươi, cô không cảm thấy cậu ấy lớn hơn cô quá nhiều sao?” Hạ Gia Quốc hỏi dò Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cười tươi như gió xuân: “Chú Hạ, tình yêu là thứ không phân biệt biên giới, không phân biệt tuổi tác. Có biết bao nhiêu người cũng chênh lệch tuổi tác đó thôi, miễn là hai người thật lòng yêu thương, son sắt với nhau là hạnh phúc rồi ạ.”


“Sẽ không vì tuổi trẻ nông nỗi mà quyết định nóng vội chứ?” Hạ Gia Quốc vẫn hỏi dò.


Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi trả lời: “Ít nhất là bây giờ cháu cảm thấy rất ổn. Chuyện của sau này chẳng ai nói trước được. Chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất ạ.”


“Đúng vậy, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Miễn cưỡng bên nhau thì lấy đâu ra hạnh phúc.” Cố Cửu lập tức nói chêm vào, sau đó mỉm cười với chú Hạ.


“Ăn cơm!” Cố Toàn Nghĩa từ đầu đến giờ vẫn chưa chính thức nói với Cố Cửu một câu nào.


“Tiểu Nguyệt, con kể cho mọi người nghe về Cảng Thành đi. Nhiều năm về trước dì có qua đó một lần. Vẫn đang đợi có cơ hội để sang chơi lần nữa.” Mẹ Cố bắt đầu bày ra chủ đề nói chuyện, tránh trường hợp ăn cơm trong bầu không khí ngột ngạt.


“Được ạ. Dì cứ qua đi ạ. Cháu sẽ làm hướng dẫn viên du lịch đưa dì đi tham quan từng danh lam thắng cảnh.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.


Cô thực sự rất thích mẹ của Cố Cửu, bà vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, ánh mắt còn rất hiền từ. Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà như đang thấy mẹ của mình vậy, cảm giác rất ấm áp.


“Mẹ, Tiểu Nguyệt giỏi lắm đấy. Chỗ nào ở Cảng Thành cô ấy cũng biết, vì phóng viên phải chạy cả thành phố mà. Hơn nữa còn đưa toàn là tin tức lớn.” Cố Cửu tranh thủ khen Kỷ Hi Nguyệt, “Ngay cả thành tích của mấy vị tiền bối ở đài truyền hình cũng không bằng cô ấy đâu nhé!”


“Thật sao. Vậy thì Tiểu Nguyệt quá giỏi rồi.” Mẹ Cố cười, “Nhìn con mỏng manh như vậy mà không ngờ lại giỏi giang phết nhỉ.”


Chương 228: Tình địch giả so chiêu (V)


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Làm gì có ạ. Vì con mới từ ghế nhà trường bước ra xã hội nên muốn cố gắng hơn một chút thôi.”


“Thực sự rất giỏi mà. Bố con có khỏe không?” Mẹ Cố lại hỏi thăm.


“Dạ, bố con khỏe ạ, chỉ là công việc hơi bận bịu một xíu.” Kỷ Nguyệt cười nói.


Cố Cửu lột một con tôm hùm bỏ vào chén của cô, Kỷ Hi Nguyệt cười ngọt ngào cảm ơn anh ấy.


Bởi vì Vô Cốt là người của Triệu gia nên cũng được mời vào bàn ngồi ăn chung. Mỗi lần liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt đều mang theo ánh mắt khinh thường, trong lòng trào phúng người phụ nữ này đúng là biết diễn kịch.


“Kỷ Hi Nguyệt, nghe nói bố cô có liên quan đến một vụ án mạng đúng không?” Hạ Tâm Lan cười mỉa mai, “Cô muốn bước chân vào cửa Cố gia thì bản thân và gia đình phải thật sự trong sạch!”


Mọi người hoàn toàn biến sắc. Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên rét lạnh, ánh mắt như gươm nhìn chằm chằm vào Hạ Tâm Lan.


“Hạ Tâm Lan, cô đang nói cái gì thế! Đúng là khốn nạn mà!” Cố Cửu nổi nóng.


“Tâm Lan, con nói xằng bậy gì vậy!” Bà Hạ không ngờ con gái lại động vào vết thương của người ta.


Cố Toàn Nghĩa, Hạ Gia Quốc và cả mẹ Hạ đều đờ đẫn.


“Hạ Tâm Lan, tôi rất ngưỡng mộ xuất thân quân nhân của cô, nhưng không ngờ bản chất của cô lại tệ hại như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, “Nếu các người đã điều tra về gia đình của tôi, thì có lẽ đã biết bố tôi đã được chứng minh trong sạch từ lâu. Cô muốn tìm lí do thoái thác thì cứ việc hạ thấp danh tính của tôi, nhưng mong cô đừng xúc phạm người thân của tôi. Cô cũng có người thân ở bên cạnh, chắc có lẽ đã hiểu rõ cảm giác này!”


Thực ra Hạ Tâm Lan vừa nói ra khỏi miệng là đã biết mình sai, nhưng cô ta quả thực quá ghanh tị, chỉ muốn đánh gục Kỷ Hi Nguyệt. Thấy mọi người trên bàn ăn đều tỏ vẻ căm phẫn và thất vọng, mắt cô ta đỏ lên.


“Tâm Lan, mau xin lỗi Kỷ tiểu thư!” Khuôn mặt già nua của Hạ Gia Quốc cũng đầy vẻ tức giận. cô con gái này của ông mỗi lần đối diện Cố Cửu đều đánh mất chính mình.


“Xin, xin lỗi. Tôi không nên nhắc đến chuyện của bố cô.” Hạ Tâm Lan cũng rất áy náy, kích động là ma quỷ.


Kỷ Hi Nguyệt cũng tức sôi máu, nhưng nhanh chóng đè nén xuống: “Tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng một người phụ nữ vì đàn ông mà đánh mất lý trí đến nỗi không còn là chính mình thì đó là một chuyện thảm thương nhất trên đời.”


“Cô biết Cố Cửu yêu tôi vì cái gì không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.


“Ngoại hình không phải là thứ tồn tại lâu dài, tính cách mới là điểm quyến rũ mấu chốt để thực sự thu hút người khác. Mặc dù tôi không dám nhận mình là tốt bụng và chất phác, nhưng ít nhất tôi có tự tin và bản lĩnh. Là một người quân nhân cô nên tự tin và kiêu ngạo hơn người bình thường, chứ không phải vì một người đàn ông mà trở nên méo mó và xấu xí như vậy.”


“Làm như vậy cô không những không được Cố Cửu thích, ngược lại càng khiến anh ấy ghét cô nhiều thêm. Đến cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng tự ghét bỏ chính mình.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn mọi người, nói một cách nghiêm túc.


Cố Cửu sâu sắc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng anh ấy cũng rất kinh ngạc. Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không giống với cô thực tập sinh hai mốt tuổi, mà y hệt như một người đã trải qua nhiều thăng trầm bể dâu.


“Tâm Lan, Kỷ tiểu thư nói rất đúng. Là một con người, bất cứ ở đâu và khi nào cũng không được đánh mất chính kiến của bản thân, là một quân nhân càng không được tùy hứng mà tổn thương người khác. Con đã hai mươi tám tuổi mà cách nhìn nhận còn không bằng Kỷ tiểu thư.” Hạ Gia Quốc sâu sắc tán thành.


Kỳ thực ông đã biết con gái và Cố Cửu không hợp nhau. Cố Cửu vốn dĩ không thích Tâm Lan, nhưng Tâm Lan từ nhỏ đã thích Cố Cửu, sau đó còn lẽo đẽo theo sau ầm ĩ đòi làm cô dâu của thằng bé, lớn lên vẫn còn khư khư cố chấp. Là bố ruột của Tâm Lan, mặc dù rất khổ tâm nhưng chỉ còn cách tận lực giúp đỡ.


Chương 229: Tình địch giả so chiêu (VI)


Nhưng lần này Hạ Gia Quốc thực sự quá thất vọng về con gái, nếu đổi lại bất cứ người đàn ông nào thì cũng sẽ chọn Kỷ Hi Nguyệt mà không phải là con bé.


Hạ Tâm Lan cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.


“Được rồi được rồi. Tâm Lan cũng không phải cố tình, Tiểu Nguyệt, con đừng để bụng nhé. Nào, mọi người ăn cơm đi.” Me Cố lập tức gắp đồ ăn cho Hạ Tâm Lan.


“Tiểu Nguyệt, xin lỗi nhé.” Cố Cửu thật lòng xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù chỉ đóng giả bạn gái anh ấy nhưng không ngờ cô lại bị người khác xúc phạm như vậy.


“Không phải lỗi của anh. Đây cũng không phải là chuyện anh có thể kiểm soát được. Chỉ là trong lòng ai cũng có một giới hạn, bố mẹ đối với em ơn trọng như núi, cho nên em mới tức giận như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Không sao đâu.”


“Thật sự xin lỗi Kỷ tiểu thư.” Mẹ Hạ cũng vội nói, “Tôi tin là bất cứ ai nói Tâm Lan như vậy con bé chắc chắn cũng sẽ tức giận. Tâm Lan, phải biết đặt mình trong hoàn cảnh người khác, những lời như thế này về sau tuyệt đối đừng nói nữa.”


“Mẹ, con biết sai rồi, con xin lỗi.” Hạ Tâm Lan nước mắt chảy dài.


Kỷ Hi Nguyệt cười: “Biết lỗi sửa sai thì chẳng còn gì tốt đẹp bằng. Tôi cũng không phải là kiểu người cố chấp, tâm trạng của cô tôi có thể lí giải được. Ăn cơm đi. Dù gì Cố Cửu lâu lâu mới về thăm nhà, mọi người quây quần được bên nhau cũng là chuyện hiếm khi. Không nói đến chuyện tình cảm nữa, chúng ta bàn về những nơi vui chơi ở thủ đô đi ạ.”


Bốn vị trưởng bối đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều đánh giá rất cao về Kỷ Hi Nguyệt, đây õ ràng là một cô gái có trái tim vị tha.


Bao gồm cả Cố Toàn Nghĩa, người từ ban đầu không để Kỷ Hi Nguyệt vào mắt, nhưng giờ phút này ông lại cảm thấy cô gái này có thể quản được đứa con trai bướng bỉnh của mình, hơn nữa ông đã nhìn thấy ánh mắt mà con trai dành cho cô là chân tình.


“Đúng đúng đúng, Tiểu Nguyệt, con dự định ở lại đây mấy ngày?” Mẹ Cố vội vàng nói, sau đó vỗ lưng Hạ Tâm Lan, “Được rồi, đừng khóc nữa. Coi như là một bài học, cũng không phải chuyện xấu gì.”


Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Cố Cửu rồi khẽ cười nói: “Con đã xin đài truyền hình nghỉ một tuần, nên có thể đi chơi được nhiều nơi ạ.”


“Ừm, ngày mai dẫn em đi tham quan.” Cố Cửu đưa tay khẽ xoa đầu cô, mái tóc dài gợn sóng êm mượt khiến anh vô cùng thoải mái và không nỡ buông tay.


Kỷ Hi Nguyệt giật mình đưa mắt nhìn Cố Cửu, chỉ thấy trong mắt anh đầy sự thích thú.


Tên này diễn kịch thôi có cần phải thật thế không?


Đến cô cũng phải thực lòng bái phục.


Di động của Vô Cốt đột nhiên vang lên, cô ta cười ngượng ngùng xin lỗi mọi người rồi mở điện thoại ra. Là tin nhắn của cậu chủ.


“Tình hình bên Cố gia thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn viết.


Vô Cốt đọc tin nhắn mà sửng sốt, một hồi lâu mới hoàn hồn lại ngước đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu, sau đó hồi âm: “Cậu chủ, vẫn đang dùng cơm. Tiểu thư và Cố thiếu diễn kịch rất chân thật.”


“Chụp ảnh.” Triệu Húc Hàn trả lời.


Tim Vô Cốt đập thình thịch, tình huống này có chút xấu hổ, làm sao để chụp đây? Cô ta chỉ còn cách giả vờ xem điện thoại, còn những người khác vẫn đang trò chuyện.


Lặng lẽ chụp được một bức ảnh, là hình ảnh Cố Cửu cười gắp đồ ăn cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nhìn lại anh ấy.


Cô ta nghĩ bụng, cậu chủ nhìn thấy tấm ảnh này sẽ nghĩ như thế nào đây, tốt nhất là cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt lẳng lơ mà vứt bỏ cô đi.


“Được,” Triệu Húc Hàn rất lâu sau mới hồi âm lại một chữ.


Vô Cốt có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo qua chữ ‘được’ của cậu chủ, khóe môi cô ta khẽ rướn lên.


Bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu tốt lên, Hạ Tâm im lặng ăn cơm còn những người khác trò chuyện về phong thổ nhân tình của thủ đô. Kỷ Hi Nguyệt nghe mà mắt sáng cả lên, không kiềm lòng được muốn đi chơi ngay lập tức.


Ăn cơm xong Cố Cửu đưa Kỷ Hi Nguyệt đến căn phòng mà tối nay cô ngủ lại: “Tiểu Nguyệt, thật sự có lỗi với cô quá. Tôi cũng không ngờ Hạ Tâm Lan lại điên cuồng đến mức nói ra những lời khiến cô tổn thương như vậy.”


Chương 230: Nhất định phải có cách (I)


Kỷ Hi Nguyệt thấy được sự áy náy trên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy: “Cũng đâu phải là lỗi của anh. Tôi chỉ không ngờ tình cảm Hạ Tâm Lan dành cho anh sâu đậm như vậy. Vì yêu anh mà đánh mất cả chính mình. Haizzz.”


Cố Cửu cười khổ: “Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì hai người đã chơi với nhau từ nhỏ cũng nên. Trong tiềm thức của cô ta luôn coi mình là cô dâu của tôi.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Chuyện tình cảm rất khó nói. Anh thực sự phải xử lý cho êm đẹp, không cẩn thận lại khiến người khác hiểu lầm.”


“Tôi hiểu, nhưng cứ đụng tới cô ta là hết cách. Hy vọng lần này sau khi nhìn thấy cô thì cô ta có có thể hiểu rõ tất cả.” Cố Cửu thở dài, “Cô nghĩ ngơi trước đi. Lát nữa muốn tập thể dục thì sang sân bên cạnh có phòng tập thể dục.”


“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tôi cứ nghĩ không ở khách sạn thì tối nay chắc phải đứng tấn trong phòng của mình. Đợi lát nữa tiêu cơm rồi tôi sẽ qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.


Sau khi Cố Cửu ra ngoài thì đi thẳng tới phòng của bố mẹ. Cố Toàn Nghĩa thấy rõ được sự mệt mỏi của con tra nhưng không lên tiếng.


“Tiểu Cửu, Tiểu Nguyệt nghĩ ngơi chưa? Hôm nay đúng là có chút xấu hổ.” Mẹ Cố nói rồi đánh mắt nhìn chồng mình.


Cố Cửu ngồi xuống, đáp: “Cô ấy nghĩ ngơi một lát sẽ sang sân bên cạnh tập thể dục. Bố, mẹ, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy. Lần này con quyết tâm nói rõ với Hạ Tâm Lan, nếu không cô ta cứ đợi đến lúc tuổi càng ngày càng lớn thì lại khó xử lý.”


Sắc mặt của Cố Toàn Nghĩa có chút khó xử. Mẹ Cố nói: “Ông xã, ông thấy Tiểu Nguyệt thế nào?”


“Cái gì mà thế nào. Cho dù con bé có tốt đi nữa, chúng ta cũng phải cho Hạ gia một lời giải thích. Tâm Lan dù sao cũng đã đợi thằng bé hai mươi tám năm.” Cố Toàn Nghĩa tức giận nói.


“Cũng đâu phải con kêu cô ta đợi. Năm năm trước con đã nói với cô ta rất rõ ràng. Là cô ta muốn đợi, liên quan gì đến con!”


Cố Cửu phát cáu, “Chuyện này lẽ nào là lỗi của con? Ai bảo mấy người lúc nhỏ nói cái gì mà đính hôn từ bé. Có bao giờ nghĩ qua cảm giác của con chưa?”


Cố Cửu cũng tức giận, vấn đề này quả thực đã trở thành trái bom của sự bất hòa trong gia đình. Cứ mỗi lần nhắc tới là cha con lại cãi nhau.


“Khốn kiếp!” Cố Toàn Nghĩa quả nhiên đã nổi giận, “Mày là con trai của bố, bố bảo mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó!”


“Ông xã, ông đừng tức giận. Ây da! Hai cha con nói chuyện đàng hoàng được không?” Mẹ Cố vội vàng khuyên ngăn: “Tiểu Cửu, con biết tính bố con mà, từ từ rồi nói chuyện.”


“Mẹ, bây giờ chứ không phải ngày xưa mà còn chuyện bố mẹ đặt đâu con ngồi đó. Con chỉ muốn tìm hạnh phúc của bản thân.” Cố Cửu vẫn khó chịu.


“Mày, mày! Thằng khốn! Mày đến để chọc tức ông đây đúng không!” Bố Cố rút chiếc giày quân đội ra toang đánh Cố Cửu.


“Ây da! Ông xã!” Mẹ Cố lao tới chắn trước mặt, “Hai người có thể ngưng cãi nhau được không! Để tôi nói mấy câu! Cãi nhau nữa là bà đây bỏ nhà đi đấy!”


Mẹ Cố cũng phát bực, hai tay chống hông gầm lên.


Hai cha con lập tức im bặt. Cố Toàn Nghĩa phủi mông sầm mặt ngồi xuống.


“Mẹ, mẹ đừng tức giận, cẩn thận sức khỏe.” Cố Cửu vội vàng chạy lại dìu bà ngồi xuống.


Mẹ Cố khẽ liếc nhìn con trai, sau đó nói với chồng mình: “Ông xã, Tiểu Cửu nói cũng không sai. Bảo thằng bé sống cùng với Tâm Lan chắc chắn sẽ không có hạnh phúc. Ông hà tất phải khăng khăng như vậy!”


“Không khăng khăng thì làm sao giải thích với Hạ gia? Rồi cái mặt già này của tôi biết để vào đâu?” Cố Toàn Nghĩa nhìn vợ mình bực bội nói.


“Thể diện của ông quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con trai mình sao?!” Mẹ Cố cũng nổi đóa, “Chúng ta đã cho hai đứa năm năm để tìm hiểu nhau, nhưng ông cũng thấy đấy, Tiểu Cửu căn bản là không thích con bé, loại chuyện này sao có thể cưỡng cầu.”


“Con trai là do tôi sinh ra, nếu phải cưới một người vợ mà suốt ngày chỉ biết đấm đá thì tôi cũng rất đau lòng. Cô bé Tâm Lan đó chúng ta có thể nhận làm con gái, nhưng con dâu thì bỏ đi. Nếu ông thấy khó mở miệng thì để tôi nói!”


Mẹ Cố nói xong thì quay đầu nhìn Cố Cửu, trong ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều của cha mẹ dành cho con cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom