Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-370
Chương 361: Tố chất của ảnh hậu
Cô diễn viên bị chửi lập tức rụt cổ, không dám lên tiếng.
Liễu Đông có chút vô tư ngốc nghếch nói: “Lâm San đâu có giống hồ ly tinh nhỉ? Ngũ quan cũng rất thần thái. Tôi cảm thấy không tệ. Không biết là bộ phim này lúc nào thì phát sóng.”
“Cậu là ai, đùng đùng ở đâu chui ra vậy? Đoàn làm phim của chúng ta sao cứ để người ngoài tùy tiện ra vào thế nhỉ? Nhân viên đâu cả rồi, mấy cậu không có mắt à? Còn không mau đuổi mấy người vô phận sự này ra ngoài. Đã đủ hầm hơi rồi còn đến gây ngột ngạt.”
Lý Mai tức giận, mỉa mai Liễu Đông.
“Lý Mai, cái tính cáu bẩn này của cô vẫn chưa thay đổi nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
“Cô là ai?” Lý Mai giật mình, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn Trần Manh Manh rồi trợn mắt nói: “Cô, cô là con bé xấu xí đó!”
“Chị Mai, chị đừng nói bậy, Tiểu Nguyệt không xấu xí. Bọn họ đều là bạn của tôi, đến tham quan nơi làm việc.” Trần Manh Manh lập tức đứng ra, bất bình nói.
“Nhân viên của bộ phận tin tức?” Lý Mai đương nhiên còn nhớ.
“Đúng vậy. Vương Nguyệt và Liễu Đông đều là những phóng viên năng lực mới nổi của bộ phận tin tức.” Trần Manh Manh có chút tự hào nói.
Có khá nhiều người nghe thấy câu nói này. Bỗng chốc, những người trong đoàn phim đều nhìn sang bên đây.
Dù sao thì tin tức của vụ án tử thi cũng quá chấn động, Vương Nguyệt và Liễu Đông là hai người đã đọ sức trực tiếp với kẻ sát nhân. Đều làm chung một đài truyền hình nên những người chưa xem qua băng ghi hình, đương nhiên cũng rất tò mò về hai anh hùng tân binh này.
Lý Mai cảm thấy bất ổn, cô ta vẫn còn nhớ chuyện trước đây bị Kỷ Hi Nguyệt uy hiếp. Thật không ngờ oan gia ngõ hẹp, xem ra chỉ cần Trần Manh Manh ở đâu thì con người quái dị này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở đó.
“Thăm quan thăm quan? Có cái gì hay mà thăm quan? Đúng là ăn no rững mỡ. Tránh ra, đừng cản gió của tôi.” Lý Mai ghét bỏ nói.
“Chị Nguyệt, tư chất của một ảnh hậu là đây sao?” Liễu Đông cười khẩy.
“Tiểu thử thối, cậu nói ai đấy!” Lý Mai nổi đóa, đứng bật dậy.
“Nói cô đấy, ảnh hậu tài ba ạ!” Liễu Đông trổ tính trẻ con, máu xông lên não.
Lý Mai đứng lên bật lại: “Ha! Ảnh hậu thì đương nhiên phải xuất sắc rồi, cậu không phục cũng chẳng làm được gì. Có cái chức phóng viên bé xíu xiu mà các cậu cũng đòi uy hiếp được tôi? Tôi nói cho các cậu biết, chúng ta làm cùng một công ty, bộ phận tin tức của các cậu muốn khui thông tin của tôi, hạ thấp nhân phẩm của tôi, tới lúc đó tỷ lệ người xem truyền hình bị giảm sút thì để xem cấp trên sẽ chỉnh đốn các cậu thế nào!”
“Cô!” Liễu Đông còn muốn nói, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã kéo cậu lại. Cô nói với Lý Mai: “Lý Mai, tôi thấy cô suy nghĩ nông cạn quá rồi đấy. Ảnh hậu đâu chỉ có mình cô, Lâm San đối diện sẽ nhanh chóng trở thành ảnh hậu trong nay mai thôi.”
Lý Mai nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên bật cười: “Cô bé xấu xí, cô đến kể chuyện cười đấy à? Người phụ nữ giả tạo như vậy mà đòi lấy giải ảnh hậu? Tôi thấy chắc là không có cơ hội rồi.”
“Cô mới giả tạo đấy! Sớm muộn gì nhân phẩm của cô cũng bị chính cái bản chất của cô mài mòn.” Liễu Đông nghiến răng nói.
Trần Manh Manh vội vàng kéo hai người ra xa, “Bỏ đi, đừng so đo với cô ta nữa. Tính khí của cô ta là vậy đấy. Hôm nay mình còn một cảnh quay, cũng sắp tới rồi, đợi quay xong mình mang các cậu đi ăn một bữa nhé.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười. Cô đưa mắt nhìn Lâm San, sau đó lại nhìn Lý Mai.
Khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên, gửi cho đại ma vương một tin nhắn.
“Anh Hàn, công việc kinh doanh của anh có bao gồm truyền hình và điện ảnh không?” Kỷ Hi Nguyệt tuy hoài nghi hai đài truyền hình đã bị Triệu Thị thu mua, nhưng cô vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức từ Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhìn thấy tin nhắn, mày khẽ nhíu lại, trả lời: “Sao thế?”
“Vài năm nữa điện ảnh và truyền hình rất phát triển. Đây là một ngành kinh doanh rất có triển vọng để kiếm tiền.” Kỷ Hi Nguyệt còn gửi kèm một nụ cười nham hiểm.
Chương 362: Kinh doanh kiếm tiền
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn icon cười nham hiểm của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng lại trỗi dậy chút suy nghĩ kì quái, anh trả lời tin nhắn: “Em muốn làm điện ảnh và truyền hình?”
“Đâu có, chỉ cảm thấy sẽ kiếm ra tiền, hơn nữa còn nhiều tiền là đằng khác. Nếu anh Hàn có công ty điện ảnh và truyền hình, sỡ hữu kịch bản hay và diễn viên giỏi, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản rất lớn.”
“Cảng Long và Hương Thành không phải đều có bộ phận điện ảnh và truyền hình sao?” Triệu Húc Hàn vẫn chưa hiểu được ý của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững người, sau đó gửi lại tin nhắn: “Ngoài đài truyền hình ra thì bên ngoài cũng có nhiều công ty điện ảnh và truyền hình mà đúng không?”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ. Công việc kinh doanh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đa dạng các ngành nghề, chủ yếu là để kết nối giao lưu với nhiều tầng lớp xã hội. Công ty điện ảnh và truyền hình đương nhiên cũng có, nhưng làm ăn bị thua lỗ, mà anh cũng không thể lưu tâm hết được mấy chuyện kinh doanh nhỏ lẻ đó.
Trước đây việc thu mua hai đài truyền hình cũng không hề liên quan đến công ty điện ảnh và truyền hình thuộc quản lý của Triệu Thị. Khi nào có phim ảnh cần ra mắt, bên công ty sẽ tự động bàn bạc thủ tục với hai đài truyền hình để cho phát sóng.
“Có, nhưng công ty nhỏ, vả lại còn lỗ vốn.” Triệu Húc Hàn trả lời đúng sự thật.
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ ‘lỗ vốn’ thì khóe miệng khẽ run rẫy. Không ngờ anh Hàn cũng có lúc kinh doanh thua lỗ.
“Anh Hàn, anh có muốn đầu tư vào một bộ phim không?” Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ bị cắt ngang xương, và tất nhiên không khỏi khen ngợi tài nghệ của Lâm San.
“Em chắc chắn bộ phim này sẽ bị cắt? Chắc chắn bộ phim này sẽ nổi tiếng? Chắc chắn Lâm San sẽ trở thành ảnh hậu sau bộ phim này?” Triệu Húc Hàn hỏi liên tục ba câu.
“Người nào tin em sẽ bất diệt.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, sau đó gửi đi một câu.
Triệu Húc Hàn vừa uống trà vừa đợi tin nhắn, vừa nhìn thấy tin nhắn Kỷ Hi Nguyệt gửi qua, anh suýt chút nữa phun ngụm trà lên điện thoại.
Sau đó não anh nhanh chóng suy nghĩ, trực giác của Kỷ Hi Nguyệt kinh khủng thế nào anh biết rất rõ. Người phụ nữ này một khi đã chủ động làm chuyện gì đó thì chứng tỏ cô đã rất chắc chắn.
Nhưng anh không muốn quan tâm đến chuyện của showbiz, càng không có chuyện vì Kỷ Hi Nguyệt mà đi để ý đến công ty điện ảnh và truyền hình của Triệu Thị, đề phòng sau lưng có người nói anh đưa công ty gia đình cho phụ nữ làm loạn.
“Thế này đi, anh giúp em thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, em tự quản lý, thế nào?” Triệu Húc Hàn muốn cá nhân giúp Kỷ Hi Nguyệt.
Đương nhiên là anh cũng có một tâm tư khác. Anh hy vọng một ngày nào đó, Kỷ Hi Nguyệt sẽ không làm phóng viên nữa.
Bây giờ là đến lượt Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Mặc dù cũng từng nghĩ qua chuyện này, nhưng cô làm gì có thời gian để quản lý, hơn nữa cô vẫn còn đam mê với công việc phóng viên này lắm.
Nhưng trước mắt là cơ hội để kiếm tiền, vả lại ngành điện ảnh và truyền hình sẽ ngày càng phát triển, nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Anh Hàn có ý gì thế nhỉ? Triệu Thị có công ty điện ảnh và truyền hình, tại sao không để Triệu Thị trực tiếp đi bàn bạc?
Lẽ nào anh Hàn muốn cô tự mở công ty kiếm tiền?
Triệu Húc Hàn đợi mãi không thấy Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, trong lòng tự nhiên thấp thỏm, không lý người phụ nữ này giận rồi?
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang suy nghĩ. Hay là kêu bố cô kinh doanh mảng này? Nhưng bây giờ bố cô cũng rất bận, nội chuyện của Bất Động Sản Kỷ Tinh thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán, cô không muốn ông thêm bận lòng.
“Anh Hàn, hay là như vậy đi. Em không có thời gian để quản lý, nhưng cứ thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình. Nhưng về việc tuyển dụng nhân tài các thứ thì anh Hàn có thể giúp em được không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu công ty cô thành lập sau này có thể trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất ở Cảng Thành, bản thân cô cũng sẽ có cảm giác thành tựu.
“Không thành vấn đề. Hôm nay anh sẽ kêu người đi sắp xếp thủ tục, em về ký tên là được. Anh sẽ đầu tư riêng cho em một trăm triệu, sau này có lãi chia 5-5. Nhớ kiếm tiền cho anh.” Triệu Húc Hàn cho cô câu trả lời cuối cùng.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc, cả người lập tức run rẩy.
Quả nhiên người có tiền muốn làm gì thì làm!
Chương 363: Đừng trách cô vô tình
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đã quyết định thành lập công ty điện ảnh và truyền hình. Bên này cũng đến lượt Trần Manh Manh quay phim, nhưng cô ấy vẫn đứng sau lưng thái tử phi Lý Mai.
Trang phục của thái tử phi rất lộng lẫy, tà váy phía sau kéo lê thê trên bãi cỏ, còn chưa bắt đầu Lý Mai đã cố ý phất tà váy về phía sau. Trần Manh Manh ở phía sau vô tình giẫm phải, trên mặt vải xuất hiện một dấu chân.
“Trần Manh Manh! Cô cố tình đúng không? Còn muốn đóng phim nữa không đây!” Lý Mai nổi điên, quay lại mắng chửi Trần Manh Manh, nhưng ánh mắt lại liếc qua chỗ Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiểu ra, đây là Lý Mai muốn cho cô biết, cô dám đắc tội với cô ta, cô ta sẽ trả đũa lại Trần Manh Manh.
“Xin lỗi chị Mai, là tôi không cẩn thận. Để tôi lau sạch cho chị nhé.” Trần Man Manh lật đật ngồi xổm xuống giúp cô ta phủi đi dấu chân, hy vọng có thể phủi sạch.
“Lau sạch? Vết cỏ cô lau bằng cách nào? Tránh xa tôi ra một chút, nhìn là thấy ngứa mắt!”
Lý Mai biết váy bẩn là chuyện bình thường, lúc quay phim che nó lại là được. Cô ta làm khó Trần Manh Manh là bởi vì muốn Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt biết, Lý Mai tôi không phải là người dễ dàng đắc tội.
“Quá đáng!” Liễu Đông tức tối muốn xông lên chửi nhau với Lý Mai, nhưng đã được Kỷ Hi Nguyệt túm lại.
“Lý Mai, tôi dám bảo đảm, với tư chất này của cô thì cho dù bộ phim này có nổi đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không cầm được giải ảnh hậu của năm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt sau cặp kính râm đầy vẻ lạnh lùng. Loại diễn viên mới có chút thành tựu đã thích hô mưa gọi gió, không đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt tôi thì không sao, đã không hiểu chuyện mà còn ngông cuồng thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi vô tình.
“Haha, cô bé xấu xí, cô nghĩ mình là nhà phê bình phim à? Cô đã nói vậy thì tôi cũng nói cho biết, Lý Mai tôi cho dù tính khí tệ hại, nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi giỏi, ảnh hậu của năm nay tôi nhận là cái chắc rồi!” Lý Mai trừng mắt nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Xì! Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!” Đối diện vang lên một giọng cười châm biếm.
Mọi người đều nhìn qua, thì là Lâm San đang trang điểm.
“Lâm San, sao đây? Lẽ nào cô cho rằng mình có khả năng nhận được giải ảnh hậu hay gì?” Lý Mai lập tức mắng chửi.
Lâm San đứng dậy: “Chị Mai, diễn xuất của chị quả thực rất tốt, thân làm hậu bối như tôi còn phải học hỏi chị thêm nhiều, nhưng chị làm ảnh hậu rồi còn gây khó dễ cho tiểu bối, phong thái này có phải là quá kém không đây? Tôi chỉ thấy oan ức cho cô gái nhỏ kia thôi.”
“Hừ, còn biết tôi là tiền bối thì câm miệng cho tôi! Cẩn thận coi chừng bị out khỏi làng giải trí đấy!” Lý Mai uy hiếp trắng trợn.
“Chị!” Lâm San biến sắc.
“Im lặng hết đi!” Đạo diễn đột nhiên hét lên.
Anh ta nhìn hai người phụ nữ, tức giận nói: “Bây giờ Cảng Long và Hương Thành đã là người một nhà, hai cô có cần phải tranh cãi với nhau thế không? Lỡ truyền ra bên ngoài cũng không sợ người khác cười cho à? Bộ hai cô tưởng các công ty điện ảnh và truyền hình khác đều chết cả rồi sao? Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, Điện Ảnh và Truyền Hình Đông Phương, Điện Ảnh và Truyền Hình Tung Hoành, mấy năm nay phát hành toàn phim hay, diễn viên giỏi liên tục xuất hiện, các cô còn cho rằng mình là át chủ bài sao? Có thời gian rãnh đứng đó cãi nhau, chi bằng ra sức lấy thành tích về đây!”
Đây là lần đầu tiên đạo diễn Tôn bộc phát tức giận như vậy, nguyên do là vì tiến độ quay phim của hôm nay quá chậm, cộng thêm chuyện Lý Mai quá vô lý nên đâm ra anh ta không chịu được nữa.
“Đạo diễn Tôn nói rất đúng, đều là người một nhà mà tranh cãi làm cái gì. Ai là ảnh hậu năm nay đến lúc đó sẽ biết. Sợ nhất là bị người mới của công ty điện ảnh và truyền hình khác nhận được, vậy thì mặt mũi của hai đài truyền hình chúng ta biết cất vào đâu? Đến lúc đó ai trong chúng ta cũng không thể đứng thẳng mà đi được.” Đạo diễn Liêu bên kia cũng lên tiếng.
Không một ai dám hó hé, dù sao hai vị đạo diễn cũng đã mở miệng. Lý Mai thở hổn hển, trừng mắt liếc Lâm San, sau đó đứng lại ngay ngắn chuẩn bị diễn xuất.
Những cảnh quay sau đó rất suôn sẻ, biểm cảm của Trần Manh Manh vô cùng tự nhiên, thậm chí chỉ cần quay qua một lần, ngược lại là Lý Mai lại NG* liên tục.
(NG: viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa là không tốt hay chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng – nguồn: Google.)
Lúc ăn cơm trưa, đoàn diễn viên đều dùng cơm hộp tại chỗ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông và Trần Manh Manh thì ra một nhà hàng nhỏ. Vừa bước vào một phòng bao đã nghe thấy tiếng của đạo diễn Liêu và Lâm San ở phòng bao kế bên.
Chương 364: Tôi sẽ đầu tư
Đạo diễn Liêu thở vấn than dài: “Lâm San, cô đừng kiếm chuyện với Lý Mai nữa, cô không có khả năng so kè với cô ta đâu.”
“Đạo diễn Liêu, anh, anh nói vậy là sao? Sản xuất, đạo diễn Liêu nói vậy là có ý gì?” Giọng của Lâm San rất lo lắng.
Ba người Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống. Liễu Đông gọi món, Kỷ Hi Nguyệt kêu Trần Manh Manh đừng lên tiếng, cô dỏng tai vào góc tường nghe lén.
Trang bị cách âm ở những nhà hàng nhỏ kiểu này không được tốt, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là bên đây có thể nghe rất rõ ràng.
“Sếp vừa gọi điện thoại nói là các nhà đầu tư của bộ phim này chuẩn bị thoái vốn.” Đạo diễn Liêu lại thở dài, “Thời vận của chúng ta sao đen đủi thế không biết!”
“Sao cơ!” Lâm San kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đạo diễn Liêu, nhưng bây giờ đã quay được một nửa, nếu thoái vốn thì chẳng phải thiệt hại toàn bộ sao?” Nhà sản xuất cũng rất lo lắng.
“Làm sao tôi biết được, chỉ nghe cấp trên nói như vậy, còn nghe bảo là đang ra ngoài tìm nhà đầu tư, nhưng năm mươi triệu tiền đầu tư đâu phải nhỏ. Dàn diễn viên có thể cắt bớt, chưa chắc có người sẽ thay thế.” Đạo diễn Liêu lắc đầu.
Lâm San sầu não nói: “Không phải chứ? Kêu cấp trên nghĩ cách thử xem, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, kịch bản thực sự rất hấp dẫn! Phù hợp với đông đảo khán giả yêu truyền hình nữa.”
“Lâm San, vấn đề không phải là nổi hay không nổi, mà chuyện khó ở đây là tìm nguồn đầu tư. Nhưng tôi đã nói chuyện với cấp trên rồi, tiền vốn vẫn còn một ít, có thể duy trì được thêm một tuần, sau một tuần nếu vẫn không tìm được nhà đầu tư mới thì lúc đó sẽ bị cắt ngang.”Đạo diễn Liêu nói.
“Vậy mọi người cùng nhau nghĩ cách thử xem. Cũng không thể trách nhà đầu tư, làm ăn lỗ lã thì họ đành phải thoái vốn, chỉ biết trách chúng ta thời vận không tốt.” Nhà sản xuất cũng chỉ biết thở dài.
Bên đây Trần Manh Manh vội vàng bụm miệng, thông tin nghe được khiến cô ấy hết hồn, một bộ phim cung đấu lớn như vậy mà phải bị cắt ngang thì thật sự rất đáng tiếc.
Với lại diễn xuất của Lâm San cũng rất tốt, rất nhiệt tâm. Bộ phim này có khả năng sẽ khiến cô ấy nổi tiếng sau một đêm và trở thành đàn chị trong nghề.
Cách vách không có tiếng nói chuyện, xem ra tâm trạng ba người rất nặng nề.
“Manh Manh, mình muốn đầu tư bộ phim này.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Manh Manh, nói.
Trần Manh Manh sững sờ, hết sức kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô ấy cũng lập tức nhớ ra Kỷ Hi Nguyệt là Kỷ đại tiểu thư, là người có tiền, đầu tư một bộ phim thì có tính là gì.
“Tiểu Nguyệt, cậu muốn giúp Lâm San sao?” Trần Manh Manh đè thấp giọng nói.
“Cậu không cảm thấy bộ phim này sẽ ăn khách sao? Diễn xuất của Lâm San thực sự rất tốt. Bộ phim này hoàn toàn có thể đánh bại được bộ phim của Lý Mai, nhưng mình nghĩ điều quan trọng nhất là đây sẽ là một cơ hội tốt để kiếm tiền.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch miệng.
Trần Manh Manh dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, ý của cậu là ‘Thái Tử Phi cát tường’ của bọn mình không bằng ‘Vượt qua khóa tình’ sao?”
“Chưa chắc, bộ phim của các cậu cũng không tệ, chỉ là Lý Mai quá đáng ghét nên mình hy vọng Lâm San sẽ nhận được vị trí ảnh hậu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh khẽ gật đầu: “Quả thực kịch bản rất chắc, diễn xuất của Lý Mai cũng rất ổn, nhưng người phụ nữ này lại mắc bệnh ngôi sao, yêu sách, tư chất thì quá tệ, làm mình cũng tức muốn chết. Tiểu Nguyệt, nếu cậu thấy có thể đầu tư kiếm tiền thì cậu cứ làm đi.”
“Cậu không sợ ‘Vượt qua khóa tình’ vượt mặt các cậu sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Vượt thì cũng đâu phải chuyện của mình, mình chỉ là vai nữ số bốn, đất diễn cũng không có là bao, với lại đây là lần đầu tiên mình đóng phim, chủ yếu chỉ để cho quen mặt. Cái chính là mình thực sự không muốn hợp tác với Lý Mai. Trước đây cô ta còn đăng ảnh mình lên Weibo, nói là nha hoàn của cô ta vừa xấu vừa đần, làm lãng phí thời gian của cô ta.”
Trần Manh Manh uất ức nói.
“Còn có chuyện như vậy à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, ngươi phụ nữ Lý Mai này có phải quá đáng quá rồi không?
“Mình hỏi cô ta, cô ta bảo chỉ là trò đùa hằng ngày với người hâm mộ.” Trần Manh Manh mếu máo nói.
“Đúng là khinh người quá đáng!” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại. Lý Mai, đây là cô tự chui đầu vào rọ đấy nhé! Vậy thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi thay trời hành đạo!
Chương 365: Áp đảo Lý Mai
Kỷ Hi Nguyệt kể lại đại khái kế hoạch cho Trần Manh Manh nghe, Trần Manh Manh không hiểu lắm, nhưng vẫn chắc chắc sẽ ủng hộ cô. Mặt khác, cô ấy thực sự cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại hoàn toàn khác với con người mê trai đeo đuổi Triệu Vân Sâm trước đây.
“Có chủ kiến, có quyết đoán!” Trần Manh Manh dựng ngón cái với Kỷ Hi Nguyệt.
“Xí, nói cứ như mình giỏi lắm không bằng, chẳng qua mình có ông bố giàu có, của cải dư dả đè chết người thôi, haha! Cho dù có thua lỗ, mình cũng phải knock-out Lý Mai, để cho giới showbiz bớt đi một người làm mưa làm gió cũng tốt.” Kỷ Hi Nguyệt tự giễu.
“Phải, đại tiểu thư, người muốn vui vẻ thế nào nô tì đều nghe theo người hết.” Trần Manh Manh còn phục thân hành lễ với Kỷ Hi Nguyệt, làm cho cả hai cười ngặt nghẽo.
Liễu Đông gọi món xong bước vào, hiếu kỳ hỏi: “Các cô cười gì vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh nhìn cậu cười, sau đó thấy Lâm San xuất hiện sau lưng Liễu Đông.
“Thì ra là các cô à? Hèn gì tôi nghe giọng nói có chút quen thuộc.” Lâm San thấy ba người Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười chào hỏi.
“Cô Lâm San cũng ăn cơm ở đây à?” Liễu Đông ngượng ngùng nói.
“Phải, tôi đang ăn cơm với đạo diễn và nhà sản xuất ở phòng bao bên cạnh. Đúng rồi, cám ơn các cô lúc nãy đã công nhận kỹ năng diễn xuất của tôi nhé.” Lâm San hào phóng nói.
“Diễn xuất của cô Lâm San vốn dĩ rất tốt, sau này cô nhất định sẽ đánh bại được Lý Mai.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói.
“Vậy sao? Cám ơn cô. Nhưng mà, haizza, thôi bỏ đi. Các cô ăn cơm đi nhé..” Lâm San nghĩ đến chuyện hơn hai tháng nay cô ấy cố gắng gọt giũa kỹ năng diễn xuất để quay phim, kết quả bộ phim này lại bị cắt ngang, tâm trạng lại trở nên buồn bã.
“Cô Lâm San, có khó khăn gì sao? Có thể chia sẻ với chúng tôi không? Dù sao chúng tôi cũng là phóng viên mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Lâm San thoáng sững sờ, sau đó nhìn ba người họ rồi lại nhìn sang phòng bên cạnh. Cô ấy nhanh chóng suy nghĩ, có lẽ phóng viên sẽ quen biết nhiều người và có nhiều mối quan hệ hơn, nhiều khi bọn cô có thể giúp cô ấy tìm được nhà đầu tư cũng nên.
“À thì, tôi muốn hỏi một chút, các cô cảm thấy bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ như thế nào?” Lâm San chưa lập tức vào vấn đề chính.
Liễu Đông nói trước: “Dựa vào diễn xuất của cô Lâm San đây, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắc sẽ ăn khách.”
“Tôi thấy tình tiết của bộ phim rất hấp dẫn. Phân cảnh cung đấu ngày hôm nay thật sự đẹp mắt.” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Manh Manh nói đúng đấy. Mặc dù bộ phim này diễn viên đa số là tân binh, nhưng người nào cũng được lựa chọn rất kỹ càng, cho khán giả cảm giác mới mẻ. Hơn nữa, diễn xuất của cô Lâm San không hề thua kém Lý Mai, cộng thêm việc kịch bản hấp dẫn, chắc chắn sẽ thành công rực rỡ.”
“Thật sao! Không phải các cô đang muốn dỗ tôi vui đấy chứ.” Lâm San như tìm được tri âm.
“Với tính khí ngôi sao của Lý Mai, sớm muộn gì cô ta cũng tự hủy hoại mình. Tôi thực sự không thích cô ta lại cướp giải ảnh hậu. Bộ phim của cô Lâm San nổi tiếng rồi, hoàn toàn có thể cạnh tranh cao thấp với cô ta.” Liễu Đông lại nói một câu.
Lâm San xúc động, nhưng sau đó lại thở dài nói: “Cám ơn các cậu đã khen ngợi tôi và bộ phim này như vậy. Một người bạn đại học của tôi đã viết kịch bản này bằng tất cả tâm huyết trong ba năm trước khi được đem ra đánh bóng. Tôi là người chủ động nhận vai diễn của bộ phim này , cũng là người đi tìm nhà đầu tư, nhưng bây giờ có khả năng là sẽ bị cắt ngang.”
“Tại sao chứ! Nhà đầu tư muốn thoái vốn sao?” Trần Manh Manh lo lắng nói, còn liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Lâm San đáp: “Đúng vậy. Đây là một bộ phim cung đình lớn, vì vậy cũng cần nguồn đầu tư lớn, nhưng nhà đầu tư đột ngột thoái vốn, quá bất ngờ làm chúng tôi không biết đi đâu tìm được nhiều tiền như vậy. Tôi nghĩ các cô làm phóng viên chắc hẳn có nhiều bạn bè, mối quan hệ cũng rộng khắp, có thể nào giúp tôi hỏi thử xem có ai có nhã ý đầu tư được không?”
“Không thành vấn đề! Cứ để tôi, tôi có quen nhiều người giàu có. Cho tôi một ngày, tôi sẽ cho cô câu trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ ngực bảo đảm, “Nhưng cô phải bảo đảm là diễn thật hay vào, để hoàn toàn áp đảo được Lý Mai!”
Lâm San giương mắt đờ đẫn, Liễu Đông cũng há hốc, chỉ có Trần Manh Manh là cười thầm trong lòng.
Chương 366: Bị tiết lộ
Đạo diễn và nhà sản xuất ở bên cạnh đột nhiên xông qua, hào hứng nói: “Thật sao? Vương Nguyệt, lời cô nói là thật chứ?”
Thì ra là cửa phòng của bọn cô đang mở, vì vậy hai người đó có thể nghe được cuộc đối thoại của Lâm San và bọn cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là thật rồi. Nói đi, các anh muốn đầu tư bao nhiêu?”
Khóe miệng đạo diễn khẽ run rẩy. Ngay cả đầu tư bao nhiêu cô cũng không biết mà dám vỗ ngực bảo đảm tìm được nhà đầu tư? Có phải tự tin quá rồi không?
Lâm San vội nói: “Năm chục triệu, không không không, giai đoạn đầu nhà đầu tư đã lỗ vốn rồi, đạo diễn, còn cần bao nhiêu?” Cô ấy nhìn đạo diễn.
“Ba chục triệu, tầm ba chục triệu là đủ rồi.” Đạo diễn vẫn mở miệng nói.
“Ba chục triệu? Không thành vấn đề! Ngày mai sẽ cho các anh câu trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Vương Nguyệt, cô nói chơi hay nói thật vậy? Đây là ba chục triệu tiền đầu tư, không phải ba triệu nhé?” Đạo diễn vẫn không dám tin.
“Tiểu Nguyệt không bao giờ nói khoác mấy chuyện này đâu. Có rất nhiều nhân vật lớn nợ ân tình của cô ấy lắm.” Trần Manh Manh vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười: “Đây là tôi đang giúp nhà đầu tư kiếm tiền. Bộ phim này rất có triển vọng, đến lúc kiếm được nhiều tiền rồi nhà đầu tư còn phải cảm ơn tôi đấy chứ?”
“OMG! Vậy thì quá tốt rồi. Vương Nguyệt, thật sự cảm ơn cô!” Đạo diễn xúc động đến run rẩy, vội vàng vươn tay bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.
Nhà sản xuất chết trân vì kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, mừng rỡ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Chị Nguyệt, phim của họ không phải do đài truyền hình Hương Thành đầu tư sao? Tại sao vẫn phải tự mình tìm kiếm đầu tư?” Liễu Đông không hiểu đoạn này.
“Chàng trai trẻ, cậu không hiểu ngành này rồi. Hương Thành là tập đoàn truyền thông, còn bên tôi là người hợp tác. Sau khi Hương Thành duyệt kịch bản, chúng tôi sẽ tiến hành quay phim. Đa số diễn viên đều là người của Hương Thành nên tiền công sẽ rẻ hơn. Bản phát hành đầu tiên cũng được phát trên đài truyền hình Hương Thành. Đài truyền hình cũng giúp chúng tôi làm công tác tuyên truyền. Như vậy sẽ đảm bảo mức độ hao hụt của chúng tôi không quá cao. Nhưng việc đầu tư cho toàn bộ bộ phim vẫn là do chúng tôi thực hiện. Thực tế là chúng tôi chỉ mượn danh nghĩa của đài truyền hình Hương Thành để tìm nhà đầu tư mà thôi.”
Đạo diễn giải thích cho Liễu Đông hiểu.
“Chuyện này có chút rắc rối, nhưng Cảng Long có lẽ cũng không được đầu tư hoàn toàn.” Nhà sản xuất nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Mặc dù tôi là người của Cảng Long, nhưng Cảng Long với Hương Thành thực ra cùng một ông chủ. Tôi thì không vừa mắt với cô Lý Mai này, nhưng vì bạn tốt của tôi nên tôi không muốn ra mặt đụng chạm. Tôi sẽ giúp các anh tìm nhà đầu tư, chỉ có một yêu cầu, đó là nhất định phải quay tốt diễn giỏi, đè bẹp hoàn toàn Lý Mai cho tôi!”
Đạo diễn và nhà sản xuất nghe tới đây thì trong lòng thoáng run rẩy. Ánh mắt của cô phóng viên này quả thực rất sắc bén, thảo nào có thể giao chiến với hung thủ giết người.
“Tôi nhất định sẽ nổ lực!” Lâm San là người đầu tiên bày tỏ thái độ tin tưởng.
“Liêu Hồng tôi cũng sẽ cố gắng. Đây là kịch bản hay nhất mà tôi từng thấy trong năm năm đổ lại đây.” Liêu Hồng cũng có lòng tin.
Sau đó mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện. Kỷ Hi Nguyệt lưu lại phương thức liên lạc với bọn họ.
Buổi chiều ở trường quay, Lý Mai thấy Lâm San quay lại liền cười nghiêng ngã: “Lâm San, cô còn quay lại làm gì? Nghe nói nhà đầu tư của các cô thoái vốn rồi đấy, haha. Có một số người uống nước cũng mắc nghẹn nhỉ.”
Quả nhiên biến động nhỏ gì trong giới giải trí cũng nhanh chóng bị lộ ra bên ngoài.
Sắc mặt của Lâm San rất khó coi. Lý Mai còn chưa nói đủ: “Thấy cô nổ lực diễn xuất, tôi đây cũng rất coi trọng cô, nhưng đáng tiếc là ông trời không coi trọng cô. Muốn làm ảnh hậu sao? Haha, vẫn nên quay về thắp nhang đi!”
Chương 367: Không phải người khoác lác (I)
Liễu Đông thật sự không nhịn được nữa, bước lên giận dữ nói: “Lý Mai, sao cô có thể nham hiểm như vậy chứ?”
“Các cậu đúng là vẫn không thức thời nhỉ. Buổi sáng đến thăm xét đã đành, buổi chiều còn quay lại làm gì nữa? Tưởng mình là quan to mặt lớn sao! Trần Manh Manh, tôi thấy cô mới là ảnh hậu đấy!”
Lý Mai cũng không chừa mặt mũi cho Trần Manh Manh.
“Chị! Lý Mai, chị đừng có quá đáng. Họ là bạn bè của tôi, chị diễn phần của chị, bọn họ cũng đâu có cản trở chị!” Trần Manh Manh nói với vẻ tức giận.
“Á à, còn cãi lại à? Sao lại không cản trở tôi? Hai người này gây phiền nhiễu đến tôi, làm tôi không tập trung diễn xuất, dẫn đến chậm tiến độ. Lỡ cấp trên trách tội xuống, cô nói ai là người chịu tội đây?” Lý Mai ngang ngược nói.
“Cô phô trương khoác lác quá rồi đấy. Cấp trên cấp trên, cô biết cấp trên là ai sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh lùng.
“Xìi!” Bỗng nhiên nhiều người bật cười, thầm nghĩ cô gái nhỏ này cũng thật là đáo để.
“Vương Nguyệt! Cô nói ai phô trương khoác lác!?” Lý Mai lúc này đã thực sự tức giận.
“Cô thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn ai thì người đó là kẻ phô trương khoác lác đấy!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Lý Mai đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta với biểu cảm cười mà không dám cười.
“Đạo diễn Tôn! Nếu anh không đuổi hai người này ra ngoài thì tôi sẽ không quay nữa!” Lý Mai đột nhiên vươn tay vơ một cái, đĩa hoa quả trên bàn rót xuống vỡ tan tành.
Đạo diễn Tôn tức đến run rẩy, nhưng Lý Mai là nhân vật chính, nếu tức lên không quay nữa thì tiến độ sẽ bị trì hoãn, đến lúc đó quả thực rất đau đầu, nhưng ai cũng nhìn thấy người phụ nữ này rất quá đáng, thích đi khắp nơi gây sự với người khác.
“Không cần đuổi! Chiều nay chúng tôi không xem Manh Manh làm việc nữa. Chúng tôi qua thăm đoàn phim của cô Lâm San chắc là được đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt dẫn Liễu Đông qua trường quay phía đối diện.
Lý Mai trố mắt, không thể tin nổi đưa mắt nhìn đạo diễn Liêu, nhà sản xuất và Lâm San tiếp đón Kỷ Hi Nguyệt như một vị khách quý.Cô ta hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
“Trần Manh Manh, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Mai lập tức túm Trần Manh Manh lại hỏi dò.
Trần Manh Manh nhún vai: “Không có gì, chỉ là Tiểu Nguyệt đã hứa giúp họ tìm nhà đầu tư thôi.”
“Sao cơ!” Lý Mai biến sắc, sau đó như nghĩ ra gì đó, đột nhiên phá lên cười: “Haha, buồn cười thật đấy. Chỉ dựa vào cô ta mà có thể tìm được nguồn đầu tư với con số nghìn vạn? Tôi thấy đạo diễn Liêu, Lâm San và các cô muốn có vốn đầu tư đến phát điện rồi! Haha!”
Mặc dù đạo diễn Liêu và Lâm Sam có phần tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cũng không dám tỏ ra quá chắc chắn, vì vậy không biết nên đáp chửi thế nào.
“Được hay không được thì cũng không phải người khoác lác. Lý Mai cô có bản lĩnh thì cứ cược với Vương Nguyệt tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Vương Nguyệt, cô đừng nghĩ rằng có thể đấu tay đôi với hung thủ thì có thể tìm được nhà đầu tư. Mới tí tuổi ranh mà tưởng mình là siêu anh hùng thật đấy à?” Lý Mai khoanh tay tức cười nói.
“Có phải siêu anh hùng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi dám cược, cô có dám cược không?” Kỷ Hi Nguyệt cũng khoanh tay cười khẩy.
“Cô ta làm gì dám cược. Nói cho sướng cái mồm hèn thôi!” Liễu Đông chế nhạo.
Lý Mai tức đến phát run, vòng ngực cúp D của cô ta nhấp nhô lên xuống, hai tay chống hông, quát lại: “Cược thì cược! Chắc tôi sợ bọn cô à!”
“Đúng là ngực to não phẳng. Cược cái gì cũng không biết mà dám nói cược.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai một câu.
“Vương Nguyệt! Cô đủ rồi đấy!” Lý Mai xông lên trước mặt cô.
Liễu Đông lập tức đứng trước mặt cô chắn lại: “Sao? Ảnh hậu muốn đánh phóng viên à?”
“Mấy người!” Lý Mai tức đến đen mặt, nhưng không thấy ai đứng về phe mình nên chỉ còn cách nhịn cục tức xuống, “Được được được, mấy người nói đi, cược cái gì!?”
“Rất đơn giản. Cược là tôi có tìm được nhà đầu tư cho bộ phim của Lâm San hay không. Nếu không tìm được, Vương Nguyệt tôi sẽ ở trước mặt mọi người dập đầu xin lỗi cô. Nhưng nếu tôi tìm được, Lý Mai cô phải ở trước mặt mọi người dập đầu xin lỗi tôi, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, khóe miệng hờ hững câu lên một nụ cười lạnh lùng.
Chương 368: Không phải người khoác lác (II)
Lý Mai kinh ngạc, sau đó bật cười: “Làm sao tôi biết lúc nào cô tìm được nhà đầu tư? Một năm, hay hai năm? Bà đây đâu có rãnh để chơi với cô mãi được!”
“Ba ngày, khoản đầu tư ba mươi triệu sẽ xuất hiện đúng hạn, ok?” Kỷ Hi Nguyệt búng tay.
Đạo diễn Liêu và Lâm San vui mừng khôn xiết, cảm thấy Vương Nguyệt của lúc này cho bọn họ niềm tin vững chắc hơn.
Đạo diễn Tôn bên này không biết là đang có mùi vị gì. Rõ ràng là bạn của Trần Manh Manh, sao đột nhiên lại quay qua giúp đỡ đoàn phim đối thủ? Nhưng có điều Lý Mai thực sự quá đáng ghét, có người áp đảo được tinh thần của cô ta cũng là chuyện tốt.
“Haha, ba ngày? Nói khoác mà không biết ngượng, haha, cược! Vương Nguyệt, đây là cô tự tìm xấu hổ nhé, đến lúc đó đừng mơ mà tôi tha cho cô. Cái đầu này của cô phải dập là cái chắc rồi! Mọi người nghe thấy cả rồi chứ? Nhớ làm chứng cho tôi! Ba ngày sau sẽ kiếm được khoản tiền đầu tư, haha, nằm mơ giữa ban ngày đi!” Lý Mai lúc này đã vui vẻ trở lại.
Cô ta nghĩ, một phóng viên nhỏ bé như cô cho dù mối quan hệ có dồi dào thế nào thì khi đi bàn bạc số tiền đầu tư ba mươi triệu, đối phương cũng cần thời gian để cân nhắc. Ba ngày? Đúng là nói chuyện viễn vông.
Cô bé ơi là cô bé, kích động lên là hoàn toàn không còn biết đông nam tây bắc gì sất.
“Được thôi, mọi người làm chứng nhé. Ba ngày sau, vào lúc một giờ chiều trước bồn hoa đài truyền hình Cảng Long, mọi người nhớ đến xem ai sẽ người quỳ gối, ok?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Lý Mai.
Trước đài truyền hình Cảng Long có một bồn hoa khá lớn, và trước bồn hoa đương nhiên cũng có một quảng trường nhỏ. Một số nhân viên văn phòng ăn cơm trưa xong có sở thích đi dạo trước bồn hoa đó.
“Được, một giờ chiều ba ngày sau. Dù tôi có bận việc đến đâu cũng sẽ đến nhận cái dập đầu nhận thua của cô!” Lý Mai nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Rất tốt! Trở về quay phim của cô đi, kết thúc cuộc cãi vã vô nghĩa ở đây, ba ngày sau đến xem kết quả là được.” Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay.
Lý Mai cười khẩy một tiếng đồng ý, sau đó xoay người trở lại trường quay của mình.
Nhưng vừa mới xoay người, cô ta chợt phát hiện tại sao bản thân lại nghe lời Kỷ Hi Nguyệt răm rắp như vậy? Cứ giống như cô là sếp lớn của cô ta vậy, bản thân thật sự bị trúng tà rồi.
Lâm San phì cười thành tiếng, Liễu Đông cũng nhịn không nổi.
Lý Mai đi cũng không được, không đi cũng không được.
“Lý Mai, nhanh chân lên!” Đạo diễn Tôn giúp cô ta giải vây.
Lúc này Lý Mai mới lúng túng bước về, nhưng vẫn còn hung hăn trừng mắt với Trần Manh Manh một cái.
Bây giờ Trần Manh Manh cũng không còn sợ cô ta nữa, bởi vì cô ấy biết Kỷ Hi Nguyệt đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, nếu cô ấy không muốn làm nữa thì hoàn toàn có thể nghĩ việc để qua chỗ khác làm, không hà tất gì phải làm vừa lòng người phụ nữ đáng ghét này nữa.
Trước đây vì để được đóng phim mà ngay cả tôn nghiêm cô ấy cũng phải vứt bỏ, lần này vì Tiểu Nguyệt cô nhất định sẽ không chịu lép vế.
“Trần Manh Manh, cô đứng ngây đó làm gì vậy? Còn không mau tránh đường!” Lý Mai thấy cô ấy đứng chắn đường của mình thì bực bội nói.
“Chị Mai, hai bên đều trống, chị đâu nhất thiết phải đi đường bên tôi đâu!” Trần Manh Manh cũng tức giận đáp lại, sau đó xoay người đi tới vị trí.
“Cô! Được lắm, đám người các cô tưởng mình có chỗ dựa thật đấy à!” Lý Mai tức giận đến run người, “Để coi ba ngày nữa các cô khóc thế nào!”
Mọi người đều lắc đầu ngao ngán, không ai thèm để ý đến cô ta đang tự lẩm bẩm một mình như kẻ điên. Cũng may là Lý Mai không gây sự nữa, nhanh chóng chuyên tâm vào quay phim.
Kỷ Hi Nguyệt ở bên kia đang xem Lâm San diễn xuất, càng xem càng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Lâm San không hề kém cạnh Lý Mai. Cô nhớ, sau này khi Lâm San trở thành ảnh hậu rồi mới lộ ra chuyện bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ gặp trở ngại, ai cũng nói rằng nếu bộ phim này có thể quay xong và phát sóng, có lẽ Lâm San đã trở thành ảnh hậu từ lâu, cũng không cần phải vất vả hơn một năm như vậy.
Sau đó bộ phim này được đầu tư để quay lại, mặc dù chi phí tốn trên một trăm triệu nhưng vẫn kiếm được bộn tiền, bởi vì tình tiết kịch bản rất lôi cuốn, đã xem qua thì rất khó quên.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ tác giả của cuốn kịch bản này tên là Tống Giai, bởi vì bộ phim này thành công rất vang dội, sau đó còn cho ra vài bộ phim truyền hình ăn khách khác. Đến lúc Kỷ Hi Nguyệt chết, Tống Giai vẫn là một nhà biên kịch tài ba.
Chương 369: Không phải người khoác lác (III)
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, nếu đã mở công ty điện ảnh và truyền hình thì không thể bỏ qua một biên kịch tài ba như Tống Giai, mà cô ấy lại là bạn tốt của Lâm San, cho nên lần này cô chắc chắn phải nắm bắt.
Hơn bốn giờ chiều, cô bàn bạc với Liễu Đông một chút rồi hai người về lại thành phố. Trước khi rời khỏi, Lâm San thân thiết nắm tay Kỷ Hi Nguyệt, cảm kích nói: “Vương Nguyệt, cảm ơn cô lần này đã giúp đỡ chúng tôi.”
“Chuyện vẫn chưa thành mà? Thành công rồi hẳn cám ơn tôi vẫn chưa muộn.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Bất kể có thành công hay không vẫn phải cảm ơn cô. Các cô đi đường cẩn thận nhé. Ngày mốt chúng tôi xong việc bên đây sẽ qua tìm cô.”
“Được, cố gắng diễn cho tốt nhé. Bộ phim này sẽ giúp cô thành công vang dội và vượt mặt Lý Mai. Phải có lòng tin với chính mình. Và tất nhiên cũng phải có lòng tin với tôi nữa, haha. Vào đi, chúng tôi về đây.” Kỷ Hi Nguyệt bái bai cô ấy.
Lâm San nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng không biết sao biểu hiện và lời nói của Kỷ Hi Nguyệt cả ngày hôm nay đều khiến cô ấy cảm thấy cô là một người rất uy tín.
Những bản tin mà cô đưa gần đây đa số đều là tin tức quan trọng, điều này cho thấy cô cũng là một người rất nghiêm túc với công việc, vì vậy cô ấy chấp nhận tin là cô sẽ không chém gió.
“Chị Lâm San, chị yên tâm đi, Tiểu Nguyệt sẽ giúp chị sắp xếp.” Trần Manh Manh nói với Lâm San.
“Manh Manh, Vương Nguyệt thực sự giỏi vậy sao?” Lâm San muốn từ Trần Manh Manh khẳng định lại một số chuyện.
“Đúng vậy, cô ấy thực sự rất giỏi, sau này chị sẽ biết.” Trần Manh Manh cười, “Vào trong nhanh lên, hôm nay tôi còn một phân cảnh cuối cùng nữa.”
Lâm San gật đầu cười: “Manh Manh, nếu Lý Mai vẫn cứ ức hiếp cô thì cô qua bên tôi đi.”
“Cảm ơn chị Lâm San, ở đâu cũng phải tôi luyện mà. Bây giờ tôi không còn sợ Lý Mai nữa. Đắc tội với Tiểu Nguyệt thì cô ta cứ đợi nhận xui xẻo đi, haha.” Trần Manh Manh nở nụ cười bí hiểm chào cô ấy rồi bỏ chạy.
Lâm San đứng đực ra một lúc lâu để nghĩ về câu nói của Trần Manh Manh, rốt cuộc Vương Nguyệt là thần thánh phương nào?
Song, niềm tin mà cô ấy dành cho Kỷ Hi Nguyệt lại càng lúc càng tăng lên.
Trên đường, Liễu Đông nhìn Vương Nguyệt lái xe, tâm trạng của cô hình như rất tốt, còn ngâm nga hát ca, khiến cậu có chút dở khóc dở cười.
“Chị Nguyệt, chị thật sự có thể giúp Lâm San kiếm được ba mươi triệu tiền đầu tư sao?” Liễu Đông hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu: “Cậu cảm thấy tôi không có năng lực đó à?”
“Đương nhiên không phải. Nhưng ba mươi triệu đâu phải là con số nhỏ, chị còn nói nội trong ba ngày, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn hoặc là không đúng hẹn thì sao? Chẳng phải Lý Mai sẽ sẽ được nước lấn tới?”
“Haha, Liễu Đông, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao? Tôi có bao giờ làm mấy việc không chắc ăn đâu? Cậu yên tâm đi. Cảng Thành người giàu vô số kể, ba mươi triệu vẫn chưa là nghĩa lý gì đâu!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Cho dù không có tiền đầu tư một trăm triệu của đại ma vương, cô vẫn có thể mở miệng mượn của bố cô.
Liễu Đông đột nhiên cảm thấy mình không hiểu gì về Vương Nguyệt. Rõ ràng là cô bằng độ tuổi với cậu, công việc cũng mới bắt đầu được một thời gian ngắn, nói thẳng ra là vẫn còn là một sinh viên đại học, quá lắm chỉ là một thực tập sinh, vậy thì cô lấy đâu ra nhiều mối quan hệ như vậy?
Chỉ có thể lý giải theo một khả năng duy nhất, đó là gia thế của cô rất vững chắc. Nhưng cô nói cô chỉ còn bố, mẹ đã mất sớm, vậy suy ra bố cô phải là một nhân vật rất tầm cỡ đúng không?
“Liễu Đông, cậu đừng nghĩ lung tung, cũng không cần lo lắng, tôi đã có cách của mình. Cảm ơn cậu hôm nay đã cùng tôi đến thăm Manh Manh nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Chị Nguyệt, giữa chúng ta còn nói cảm ơn cái gì. Manh Manh cũng coi như là bạn của tôi mà.” Liễu Đông nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt chỉ xem cậu như một người bạn gái, trong lòng lại có chút lạc lỏng.
“Cúng đúng.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Phải rồi, ba ngày nay có thể tôi sẽ rất bận, cậu tự ra ngoài đi dạo để kiếm tin tức nhé. Tháng sáu mới bắt đầu, cũng không cần gấp gáp.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Liễu Đông biết cô đi tìm nguồn đầu tư. Thực ra cậu rất muốn đi theo cô, nhưng biết làm sao để mở miệng.
Chương 370: Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt (I)
Lúc Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn vẫn chưa quay lại. Còn khoảng một tiếng nữa mới đến bữa tối, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng tập luyện trước, nhưng cô phát hiện lão Khôi đang cho người cấp tốc hoàn thành sân huấn luyện.
Kỷ Hi Nguyệt đành xuống lầu hai mươi chín để chạy máy chạy bộ. Tập đến khi mồ hôi nhễ nhãi cô mới quay về tầng ba mươi. Triệu Húc Hàn đang ngồi dựa lưng vào sô pha nghĩ ngơi,anh đã đổi sang quần áo ở nhà, có lẽ đã tắm rửa qua.
“Anh Hàn, anh về rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ tới sau lưng anh giúp anh massage.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, hưởng thụ xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, ban ngày nói chuyện về công ty điện ảnh và truyền hình, thực ra em có một điểm không hiểu.” Kỷ Hi Nguyệt vừa massage vừa nói.
Triệu Húc Hàn trầm giọng nói: “Không cần quá bận tâm. Chỉ cần em có tầm nhìn xa, lựa chọn kịch bản tốt là có thể thu được lợi nhuận ốn định. Tiêu Ân đã giúp em đăng ký công ty, lấy tên là Húc Nguyệt nhé, được không?”
“Húc Nguyệt?” Kỷ Hi Nguyệt có phần kinh ngạc, ‘Húc’ của Triệu Húc Hàn? Còn ‘Nguyệt’ là đồng âm trong Kỷ Hi Nguyệt*? Ý tứ hàm xúc là công ty của anh và cô?
(Chữ Nguyệt trong tên của nữ chính là 玥(phát âm là yue) có nghĩa là thần châu, ngọc trai thần, nói trong truyền thuyết. Còn chữ Nguyệt trong Húc Nguyệt cũng phát âm là yue, nhưng chữ viết là 月, có nghĩa là mặt trăng, tên Vương Nguyệt cũng lấy chữ Nguyệt này.)
“Là Tiêu Ân chọn đấy. Thấy em bận rộn nên anh để cậu ấy toàn quyền phục trách luôn. Nếu em không thích thì lát nữa đổi lại cũng được.” Triệu Húc Hàn nói.
“Không có, nghe hay mà. Tiêu Ân đúng là rất có lòng. Chắc ý tứ là công ty của em và anh Hàn nhỉ. Anh Hàn, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để tặng cho sếp lớn.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
“Em mới là sếp lớn đấy chứ. Nhưng có điều, để thuận tiện cho công việc của em, sau này em vẫn xuất hiện ở công ty với thân phận của Kỷ đại tiểu thư đi.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, thực ra chuyện này em cũng nghĩ qua rồi. Anh Hàn, em không hiểu biết nhiều, cho nên anh nhớ dạy em nên làm thế nào nhé. Nhưng chuyện đầu tiên em muốn làm đó là đầu tư ba mươi triệu nhân dân tệ vào bộ phim truyền hình của Lâm San dưới danh nghĩa công ty, vì vậy em cần gấp một hợp đồng để ký thỏa thuận và tiền chuyển vào tài khoản. Chỉ là em không hiểu gì về những thủ tục pháp lý, anh có thể giúp em được không?”
“Đây là những thủ tục bình thường, anh sẽ tìm người giúp em. Nhưng đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, em phải sáng suốt trong việc ký kết với các tài năng điện ảnh và truyền hình, cũng như những nhà biên kịch và đạo diễn giỏi, và tất cả những việc này em phải tự tay làm hết.”
Triệu Húc Hàn từ tốn nói.
“Được, đợi công ty thành lập, em sẽ công bố với bên ngoài và tìm người mới để ký kết hợp đồng. Tài năng trong giới điện ảnh và truyền hình rất nhiều, quan trọng là em có tinh tường để nhận ra ngọc châu hay không thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cong môi.
Kiếp trước trong thân phận đại tiểu thư, ngoại trừ suốt ngày đeo đuổi Triệu Vân Sâm ra thì cô chẳng có việc gì khác là cày phim. Minh tinh nào nổi tiếng, phim nào ăn khách là cô biết rất rành.
Những diễn viên gì đó, một số chưa tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh và Truyền Hình, một số vẫn đang miệt mài làm việc trong thầm lặng. Cô nhất định phải tìm cho ra những người này, để họ ký hợp đồng với công ty của mình. Cô không tin là sau này không kiếm được tiền.
Trước khi cô chết ở kiếp trước, Trần Á Nam là nam diễn viên nổi tiếng nhất thời gian ấy, và hiện tại đang theo học khoa Biểu Diễn Hí Kịch của đại học Truyền Thông Cảng Thành. Tính ra cậu ấy còn là đàn em của cô, cho nên cô nhất định phải nắm chắc!
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, hận không thể đi tìm ngay những nhà biên kịch tài ba và quản lý đắc lực mà cô biết trong tương lai sẽ tỏa sáng đến đây.
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt một trăm phần trăm tin tưởng và khẳng định.
“Anh Hàn, anh không sợ em làm thiệt hại một trăm triệu của anh sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt dâng lên cảm giác ngọt ngào. Đại ma vương quả nhiên đối tốt với cô không cần phải bàn cãi, haha.
“Lỗ thì bố em đền.” Triệu Húc Hàn lười biếng nói.
“….” Kỷ Hi Nguyệt sững người. Vừa rồi cảm thấy anh tốt chẳng qua chỉ là ảo giác, ảo giác thôi!
Cô diễn viên bị chửi lập tức rụt cổ, không dám lên tiếng.
Liễu Đông có chút vô tư ngốc nghếch nói: “Lâm San đâu có giống hồ ly tinh nhỉ? Ngũ quan cũng rất thần thái. Tôi cảm thấy không tệ. Không biết là bộ phim này lúc nào thì phát sóng.”
“Cậu là ai, đùng đùng ở đâu chui ra vậy? Đoàn làm phim của chúng ta sao cứ để người ngoài tùy tiện ra vào thế nhỉ? Nhân viên đâu cả rồi, mấy cậu không có mắt à? Còn không mau đuổi mấy người vô phận sự này ra ngoài. Đã đủ hầm hơi rồi còn đến gây ngột ngạt.”
Lý Mai tức giận, mỉa mai Liễu Đông.
“Lý Mai, cái tính cáu bẩn này của cô vẫn chưa thay đổi nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
“Cô là ai?” Lý Mai giật mình, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn Trần Manh Manh rồi trợn mắt nói: “Cô, cô là con bé xấu xí đó!”
“Chị Mai, chị đừng nói bậy, Tiểu Nguyệt không xấu xí. Bọn họ đều là bạn của tôi, đến tham quan nơi làm việc.” Trần Manh Manh lập tức đứng ra, bất bình nói.
“Nhân viên của bộ phận tin tức?” Lý Mai đương nhiên còn nhớ.
“Đúng vậy. Vương Nguyệt và Liễu Đông đều là những phóng viên năng lực mới nổi của bộ phận tin tức.” Trần Manh Manh có chút tự hào nói.
Có khá nhiều người nghe thấy câu nói này. Bỗng chốc, những người trong đoàn phim đều nhìn sang bên đây.
Dù sao thì tin tức của vụ án tử thi cũng quá chấn động, Vương Nguyệt và Liễu Đông là hai người đã đọ sức trực tiếp với kẻ sát nhân. Đều làm chung một đài truyền hình nên những người chưa xem qua băng ghi hình, đương nhiên cũng rất tò mò về hai anh hùng tân binh này.
Lý Mai cảm thấy bất ổn, cô ta vẫn còn nhớ chuyện trước đây bị Kỷ Hi Nguyệt uy hiếp. Thật không ngờ oan gia ngõ hẹp, xem ra chỉ cần Trần Manh Manh ở đâu thì con người quái dị này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở đó.
“Thăm quan thăm quan? Có cái gì hay mà thăm quan? Đúng là ăn no rững mỡ. Tránh ra, đừng cản gió của tôi.” Lý Mai ghét bỏ nói.
“Chị Nguyệt, tư chất của một ảnh hậu là đây sao?” Liễu Đông cười khẩy.
“Tiểu thử thối, cậu nói ai đấy!” Lý Mai nổi đóa, đứng bật dậy.
“Nói cô đấy, ảnh hậu tài ba ạ!” Liễu Đông trổ tính trẻ con, máu xông lên não.
Lý Mai đứng lên bật lại: “Ha! Ảnh hậu thì đương nhiên phải xuất sắc rồi, cậu không phục cũng chẳng làm được gì. Có cái chức phóng viên bé xíu xiu mà các cậu cũng đòi uy hiếp được tôi? Tôi nói cho các cậu biết, chúng ta làm cùng một công ty, bộ phận tin tức của các cậu muốn khui thông tin của tôi, hạ thấp nhân phẩm của tôi, tới lúc đó tỷ lệ người xem truyền hình bị giảm sút thì để xem cấp trên sẽ chỉnh đốn các cậu thế nào!”
“Cô!” Liễu Đông còn muốn nói, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã kéo cậu lại. Cô nói với Lý Mai: “Lý Mai, tôi thấy cô suy nghĩ nông cạn quá rồi đấy. Ảnh hậu đâu chỉ có mình cô, Lâm San đối diện sẽ nhanh chóng trở thành ảnh hậu trong nay mai thôi.”
Lý Mai nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên bật cười: “Cô bé xấu xí, cô đến kể chuyện cười đấy à? Người phụ nữ giả tạo như vậy mà đòi lấy giải ảnh hậu? Tôi thấy chắc là không có cơ hội rồi.”
“Cô mới giả tạo đấy! Sớm muộn gì nhân phẩm của cô cũng bị chính cái bản chất của cô mài mòn.” Liễu Đông nghiến răng nói.
Trần Manh Manh vội vàng kéo hai người ra xa, “Bỏ đi, đừng so đo với cô ta nữa. Tính khí của cô ta là vậy đấy. Hôm nay mình còn một cảnh quay, cũng sắp tới rồi, đợi quay xong mình mang các cậu đi ăn một bữa nhé.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười. Cô đưa mắt nhìn Lâm San, sau đó lại nhìn Lý Mai.
Khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên, gửi cho đại ma vương một tin nhắn.
“Anh Hàn, công việc kinh doanh của anh có bao gồm truyền hình và điện ảnh không?” Kỷ Hi Nguyệt tuy hoài nghi hai đài truyền hình đã bị Triệu Thị thu mua, nhưng cô vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức từ Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhìn thấy tin nhắn, mày khẽ nhíu lại, trả lời: “Sao thế?”
“Vài năm nữa điện ảnh và truyền hình rất phát triển. Đây là một ngành kinh doanh rất có triển vọng để kiếm tiền.” Kỷ Hi Nguyệt còn gửi kèm một nụ cười nham hiểm.
Chương 362: Kinh doanh kiếm tiền
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn icon cười nham hiểm của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng lại trỗi dậy chút suy nghĩ kì quái, anh trả lời tin nhắn: “Em muốn làm điện ảnh và truyền hình?”
“Đâu có, chỉ cảm thấy sẽ kiếm ra tiền, hơn nữa còn nhiều tiền là đằng khác. Nếu anh Hàn có công ty điện ảnh và truyền hình, sỡ hữu kịch bản hay và diễn viên giỏi, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản rất lớn.”
“Cảng Long và Hương Thành không phải đều có bộ phận điện ảnh và truyền hình sao?” Triệu Húc Hàn vẫn chưa hiểu được ý của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững người, sau đó gửi lại tin nhắn: “Ngoài đài truyền hình ra thì bên ngoài cũng có nhiều công ty điện ảnh và truyền hình mà đúng không?”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ. Công việc kinh doanh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đa dạng các ngành nghề, chủ yếu là để kết nối giao lưu với nhiều tầng lớp xã hội. Công ty điện ảnh và truyền hình đương nhiên cũng có, nhưng làm ăn bị thua lỗ, mà anh cũng không thể lưu tâm hết được mấy chuyện kinh doanh nhỏ lẻ đó.
Trước đây việc thu mua hai đài truyền hình cũng không hề liên quan đến công ty điện ảnh và truyền hình thuộc quản lý của Triệu Thị. Khi nào có phim ảnh cần ra mắt, bên công ty sẽ tự động bàn bạc thủ tục với hai đài truyền hình để cho phát sóng.
“Có, nhưng công ty nhỏ, vả lại còn lỗ vốn.” Triệu Húc Hàn trả lời đúng sự thật.
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ ‘lỗ vốn’ thì khóe miệng khẽ run rẫy. Không ngờ anh Hàn cũng có lúc kinh doanh thua lỗ.
“Anh Hàn, anh có muốn đầu tư vào một bộ phim không?” Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ bị cắt ngang xương, và tất nhiên không khỏi khen ngợi tài nghệ của Lâm San.
“Em chắc chắn bộ phim này sẽ bị cắt? Chắc chắn bộ phim này sẽ nổi tiếng? Chắc chắn Lâm San sẽ trở thành ảnh hậu sau bộ phim này?” Triệu Húc Hàn hỏi liên tục ba câu.
“Người nào tin em sẽ bất diệt.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, sau đó gửi đi một câu.
Triệu Húc Hàn vừa uống trà vừa đợi tin nhắn, vừa nhìn thấy tin nhắn Kỷ Hi Nguyệt gửi qua, anh suýt chút nữa phun ngụm trà lên điện thoại.
Sau đó não anh nhanh chóng suy nghĩ, trực giác của Kỷ Hi Nguyệt kinh khủng thế nào anh biết rất rõ. Người phụ nữ này một khi đã chủ động làm chuyện gì đó thì chứng tỏ cô đã rất chắc chắn.
Nhưng anh không muốn quan tâm đến chuyện của showbiz, càng không có chuyện vì Kỷ Hi Nguyệt mà đi để ý đến công ty điện ảnh và truyền hình của Triệu Thị, đề phòng sau lưng có người nói anh đưa công ty gia đình cho phụ nữ làm loạn.
“Thế này đi, anh giúp em thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, em tự quản lý, thế nào?” Triệu Húc Hàn muốn cá nhân giúp Kỷ Hi Nguyệt.
Đương nhiên là anh cũng có một tâm tư khác. Anh hy vọng một ngày nào đó, Kỷ Hi Nguyệt sẽ không làm phóng viên nữa.
Bây giờ là đến lượt Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Mặc dù cũng từng nghĩ qua chuyện này, nhưng cô làm gì có thời gian để quản lý, hơn nữa cô vẫn còn đam mê với công việc phóng viên này lắm.
Nhưng trước mắt là cơ hội để kiếm tiền, vả lại ngành điện ảnh và truyền hình sẽ ngày càng phát triển, nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Anh Hàn có ý gì thế nhỉ? Triệu Thị có công ty điện ảnh và truyền hình, tại sao không để Triệu Thị trực tiếp đi bàn bạc?
Lẽ nào anh Hàn muốn cô tự mở công ty kiếm tiền?
Triệu Húc Hàn đợi mãi không thấy Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, trong lòng tự nhiên thấp thỏm, không lý người phụ nữ này giận rồi?
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang suy nghĩ. Hay là kêu bố cô kinh doanh mảng này? Nhưng bây giờ bố cô cũng rất bận, nội chuyện của Bất Động Sản Kỷ Tinh thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán, cô không muốn ông thêm bận lòng.
“Anh Hàn, hay là như vậy đi. Em không có thời gian để quản lý, nhưng cứ thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình. Nhưng về việc tuyển dụng nhân tài các thứ thì anh Hàn có thể giúp em được không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu công ty cô thành lập sau này có thể trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất ở Cảng Thành, bản thân cô cũng sẽ có cảm giác thành tựu.
“Không thành vấn đề. Hôm nay anh sẽ kêu người đi sắp xếp thủ tục, em về ký tên là được. Anh sẽ đầu tư riêng cho em một trăm triệu, sau này có lãi chia 5-5. Nhớ kiếm tiền cho anh.” Triệu Húc Hàn cho cô câu trả lời cuối cùng.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc, cả người lập tức run rẩy.
Quả nhiên người có tiền muốn làm gì thì làm!
Chương 363: Đừng trách cô vô tình
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đã quyết định thành lập công ty điện ảnh và truyền hình. Bên này cũng đến lượt Trần Manh Manh quay phim, nhưng cô ấy vẫn đứng sau lưng thái tử phi Lý Mai.
Trang phục của thái tử phi rất lộng lẫy, tà váy phía sau kéo lê thê trên bãi cỏ, còn chưa bắt đầu Lý Mai đã cố ý phất tà váy về phía sau. Trần Manh Manh ở phía sau vô tình giẫm phải, trên mặt vải xuất hiện một dấu chân.
“Trần Manh Manh! Cô cố tình đúng không? Còn muốn đóng phim nữa không đây!” Lý Mai nổi điên, quay lại mắng chửi Trần Manh Manh, nhưng ánh mắt lại liếc qua chỗ Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiểu ra, đây là Lý Mai muốn cho cô biết, cô dám đắc tội với cô ta, cô ta sẽ trả đũa lại Trần Manh Manh.
“Xin lỗi chị Mai, là tôi không cẩn thận. Để tôi lau sạch cho chị nhé.” Trần Man Manh lật đật ngồi xổm xuống giúp cô ta phủi đi dấu chân, hy vọng có thể phủi sạch.
“Lau sạch? Vết cỏ cô lau bằng cách nào? Tránh xa tôi ra một chút, nhìn là thấy ngứa mắt!”
Lý Mai biết váy bẩn là chuyện bình thường, lúc quay phim che nó lại là được. Cô ta làm khó Trần Manh Manh là bởi vì muốn Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt biết, Lý Mai tôi không phải là người dễ dàng đắc tội.
“Quá đáng!” Liễu Đông tức tối muốn xông lên chửi nhau với Lý Mai, nhưng đã được Kỷ Hi Nguyệt túm lại.
“Lý Mai, tôi dám bảo đảm, với tư chất này của cô thì cho dù bộ phim này có nổi đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không cầm được giải ảnh hậu của năm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt sau cặp kính râm đầy vẻ lạnh lùng. Loại diễn viên mới có chút thành tựu đã thích hô mưa gọi gió, không đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt tôi thì không sao, đã không hiểu chuyện mà còn ngông cuồng thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi vô tình.
“Haha, cô bé xấu xí, cô nghĩ mình là nhà phê bình phim à? Cô đã nói vậy thì tôi cũng nói cho biết, Lý Mai tôi cho dù tính khí tệ hại, nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi giỏi, ảnh hậu của năm nay tôi nhận là cái chắc rồi!” Lý Mai trừng mắt nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Xì! Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!” Đối diện vang lên một giọng cười châm biếm.
Mọi người đều nhìn qua, thì là Lâm San đang trang điểm.
“Lâm San, sao đây? Lẽ nào cô cho rằng mình có khả năng nhận được giải ảnh hậu hay gì?” Lý Mai lập tức mắng chửi.
Lâm San đứng dậy: “Chị Mai, diễn xuất của chị quả thực rất tốt, thân làm hậu bối như tôi còn phải học hỏi chị thêm nhiều, nhưng chị làm ảnh hậu rồi còn gây khó dễ cho tiểu bối, phong thái này có phải là quá kém không đây? Tôi chỉ thấy oan ức cho cô gái nhỏ kia thôi.”
“Hừ, còn biết tôi là tiền bối thì câm miệng cho tôi! Cẩn thận coi chừng bị out khỏi làng giải trí đấy!” Lý Mai uy hiếp trắng trợn.
“Chị!” Lâm San biến sắc.
“Im lặng hết đi!” Đạo diễn đột nhiên hét lên.
Anh ta nhìn hai người phụ nữ, tức giận nói: “Bây giờ Cảng Long và Hương Thành đã là người một nhà, hai cô có cần phải tranh cãi với nhau thế không? Lỡ truyền ra bên ngoài cũng không sợ người khác cười cho à? Bộ hai cô tưởng các công ty điện ảnh và truyền hình khác đều chết cả rồi sao? Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, Điện Ảnh và Truyền Hình Đông Phương, Điện Ảnh và Truyền Hình Tung Hoành, mấy năm nay phát hành toàn phim hay, diễn viên giỏi liên tục xuất hiện, các cô còn cho rằng mình là át chủ bài sao? Có thời gian rãnh đứng đó cãi nhau, chi bằng ra sức lấy thành tích về đây!”
Đây là lần đầu tiên đạo diễn Tôn bộc phát tức giận như vậy, nguyên do là vì tiến độ quay phim của hôm nay quá chậm, cộng thêm chuyện Lý Mai quá vô lý nên đâm ra anh ta không chịu được nữa.
“Đạo diễn Tôn nói rất đúng, đều là người một nhà mà tranh cãi làm cái gì. Ai là ảnh hậu năm nay đến lúc đó sẽ biết. Sợ nhất là bị người mới của công ty điện ảnh và truyền hình khác nhận được, vậy thì mặt mũi của hai đài truyền hình chúng ta biết cất vào đâu? Đến lúc đó ai trong chúng ta cũng không thể đứng thẳng mà đi được.” Đạo diễn Liêu bên kia cũng lên tiếng.
Không một ai dám hó hé, dù sao hai vị đạo diễn cũng đã mở miệng. Lý Mai thở hổn hển, trừng mắt liếc Lâm San, sau đó đứng lại ngay ngắn chuẩn bị diễn xuất.
Những cảnh quay sau đó rất suôn sẻ, biểm cảm của Trần Manh Manh vô cùng tự nhiên, thậm chí chỉ cần quay qua một lần, ngược lại là Lý Mai lại NG* liên tục.
(NG: viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa là không tốt hay chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng – nguồn: Google.)
Lúc ăn cơm trưa, đoàn diễn viên đều dùng cơm hộp tại chỗ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông và Trần Manh Manh thì ra một nhà hàng nhỏ. Vừa bước vào một phòng bao đã nghe thấy tiếng của đạo diễn Liêu và Lâm San ở phòng bao kế bên.
Chương 364: Tôi sẽ đầu tư
Đạo diễn Liêu thở vấn than dài: “Lâm San, cô đừng kiếm chuyện với Lý Mai nữa, cô không có khả năng so kè với cô ta đâu.”
“Đạo diễn Liêu, anh, anh nói vậy là sao? Sản xuất, đạo diễn Liêu nói vậy là có ý gì?” Giọng của Lâm San rất lo lắng.
Ba người Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống. Liễu Đông gọi món, Kỷ Hi Nguyệt kêu Trần Manh Manh đừng lên tiếng, cô dỏng tai vào góc tường nghe lén.
Trang bị cách âm ở những nhà hàng nhỏ kiểu này không được tốt, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là bên đây có thể nghe rất rõ ràng.
“Sếp vừa gọi điện thoại nói là các nhà đầu tư của bộ phim này chuẩn bị thoái vốn.” Đạo diễn Liêu lại thở dài, “Thời vận của chúng ta sao đen đủi thế không biết!”
“Sao cơ!” Lâm San kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đạo diễn Liêu, nhưng bây giờ đã quay được một nửa, nếu thoái vốn thì chẳng phải thiệt hại toàn bộ sao?” Nhà sản xuất cũng rất lo lắng.
“Làm sao tôi biết được, chỉ nghe cấp trên nói như vậy, còn nghe bảo là đang ra ngoài tìm nhà đầu tư, nhưng năm mươi triệu tiền đầu tư đâu phải nhỏ. Dàn diễn viên có thể cắt bớt, chưa chắc có người sẽ thay thế.” Đạo diễn Liêu lắc đầu.
Lâm San sầu não nói: “Không phải chứ? Kêu cấp trên nghĩ cách thử xem, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, kịch bản thực sự rất hấp dẫn! Phù hợp với đông đảo khán giả yêu truyền hình nữa.”
“Lâm San, vấn đề không phải là nổi hay không nổi, mà chuyện khó ở đây là tìm nguồn đầu tư. Nhưng tôi đã nói chuyện với cấp trên rồi, tiền vốn vẫn còn một ít, có thể duy trì được thêm một tuần, sau một tuần nếu vẫn không tìm được nhà đầu tư mới thì lúc đó sẽ bị cắt ngang.”Đạo diễn Liêu nói.
“Vậy mọi người cùng nhau nghĩ cách thử xem. Cũng không thể trách nhà đầu tư, làm ăn lỗ lã thì họ đành phải thoái vốn, chỉ biết trách chúng ta thời vận không tốt.” Nhà sản xuất cũng chỉ biết thở dài.
Bên đây Trần Manh Manh vội vàng bụm miệng, thông tin nghe được khiến cô ấy hết hồn, một bộ phim cung đấu lớn như vậy mà phải bị cắt ngang thì thật sự rất đáng tiếc.
Với lại diễn xuất của Lâm San cũng rất tốt, rất nhiệt tâm. Bộ phim này có khả năng sẽ khiến cô ấy nổi tiếng sau một đêm và trở thành đàn chị trong nghề.
Cách vách không có tiếng nói chuyện, xem ra tâm trạng ba người rất nặng nề.
“Manh Manh, mình muốn đầu tư bộ phim này.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Manh Manh, nói.
Trần Manh Manh sững sờ, hết sức kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô ấy cũng lập tức nhớ ra Kỷ Hi Nguyệt là Kỷ đại tiểu thư, là người có tiền, đầu tư một bộ phim thì có tính là gì.
“Tiểu Nguyệt, cậu muốn giúp Lâm San sao?” Trần Manh Manh đè thấp giọng nói.
“Cậu không cảm thấy bộ phim này sẽ ăn khách sao? Diễn xuất của Lâm San thực sự rất tốt. Bộ phim này hoàn toàn có thể đánh bại được bộ phim của Lý Mai, nhưng mình nghĩ điều quan trọng nhất là đây sẽ là một cơ hội tốt để kiếm tiền.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch miệng.
Trần Manh Manh dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, ý của cậu là ‘Thái Tử Phi cát tường’ của bọn mình không bằng ‘Vượt qua khóa tình’ sao?”
“Chưa chắc, bộ phim của các cậu cũng không tệ, chỉ là Lý Mai quá đáng ghét nên mình hy vọng Lâm San sẽ nhận được vị trí ảnh hậu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh khẽ gật đầu: “Quả thực kịch bản rất chắc, diễn xuất của Lý Mai cũng rất ổn, nhưng người phụ nữ này lại mắc bệnh ngôi sao, yêu sách, tư chất thì quá tệ, làm mình cũng tức muốn chết. Tiểu Nguyệt, nếu cậu thấy có thể đầu tư kiếm tiền thì cậu cứ làm đi.”
“Cậu không sợ ‘Vượt qua khóa tình’ vượt mặt các cậu sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Vượt thì cũng đâu phải chuyện của mình, mình chỉ là vai nữ số bốn, đất diễn cũng không có là bao, với lại đây là lần đầu tiên mình đóng phim, chủ yếu chỉ để cho quen mặt. Cái chính là mình thực sự không muốn hợp tác với Lý Mai. Trước đây cô ta còn đăng ảnh mình lên Weibo, nói là nha hoàn của cô ta vừa xấu vừa đần, làm lãng phí thời gian của cô ta.”
Trần Manh Manh uất ức nói.
“Còn có chuyện như vậy à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, ngươi phụ nữ Lý Mai này có phải quá đáng quá rồi không?
“Mình hỏi cô ta, cô ta bảo chỉ là trò đùa hằng ngày với người hâm mộ.” Trần Manh Manh mếu máo nói.
“Đúng là khinh người quá đáng!” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại. Lý Mai, đây là cô tự chui đầu vào rọ đấy nhé! Vậy thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi thay trời hành đạo!
Chương 365: Áp đảo Lý Mai
Kỷ Hi Nguyệt kể lại đại khái kế hoạch cho Trần Manh Manh nghe, Trần Manh Manh không hiểu lắm, nhưng vẫn chắc chắc sẽ ủng hộ cô. Mặt khác, cô ấy thực sự cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại hoàn toàn khác với con người mê trai đeo đuổi Triệu Vân Sâm trước đây.
“Có chủ kiến, có quyết đoán!” Trần Manh Manh dựng ngón cái với Kỷ Hi Nguyệt.
“Xí, nói cứ như mình giỏi lắm không bằng, chẳng qua mình có ông bố giàu có, của cải dư dả đè chết người thôi, haha! Cho dù có thua lỗ, mình cũng phải knock-out Lý Mai, để cho giới showbiz bớt đi một người làm mưa làm gió cũng tốt.” Kỷ Hi Nguyệt tự giễu.
“Phải, đại tiểu thư, người muốn vui vẻ thế nào nô tì đều nghe theo người hết.” Trần Manh Manh còn phục thân hành lễ với Kỷ Hi Nguyệt, làm cho cả hai cười ngặt nghẽo.
Liễu Đông gọi món xong bước vào, hiếu kỳ hỏi: “Các cô cười gì vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh nhìn cậu cười, sau đó thấy Lâm San xuất hiện sau lưng Liễu Đông.
“Thì ra là các cô à? Hèn gì tôi nghe giọng nói có chút quen thuộc.” Lâm San thấy ba người Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười chào hỏi.
“Cô Lâm San cũng ăn cơm ở đây à?” Liễu Đông ngượng ngùng nói.
“Phải, tôi đang ăn cơm với đạo diễn và nhà sản xuất ở phòng bao bên cạnh. Đúng rồi, cám ơn các cô lúc nãy đã công nhận kỹ năng diễn xuất của tôi nhé.” Lâm San hào phóng nói.
“Diễn xuất của cô Lâm San vốn dĩ rất tốt, sau này cô nhất định sẽ đánh bại được Lý Mai.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói.
“Vậy sao? Cám ơn cô. Nhưng mà, haizza, thôi bỏ đi. Các cô ăn cơm đi nhé..” Lâm San nghĩ đến chuyện hơn hai tháng nay cô ấy cố gắng gọt giũa kỹ năng diễn xuất để quay phim, kết quả bộ phim này lại bị cắt ngang, tâm trạng lại trở nên buồn bã.
“Cô Lâm San, có khó khăn gì sao? Có thể chia sẻ với chúng tôi không? Dù sao chúng tôi cũng là phóng viên mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Lâm San thoáng sững sờ, sau đó nhìn ba người họ rồi lại nhìn sang phòng bên cạnh. Cô ấy nhanh chóng suy nghĩ, có lẽ phóng viên sẽ quen biết nhiều người và có nhiều mối quan hệ hơn, nhiều khi bọn cô có thể giúp cô ấy tìm được nhà đầu tư cũng nên.
“À thì, tôi muốn hỏi một chút, các cô cảm thấy bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ như thế nào?” Lâm San chưa lập tức vào vấn đề chính.
Liễu Đông nói trước: “Dựa vào diễn xuất của cô Lâm San đây, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắc sẽ ăn khách.”
“Tôi thấy tình tiết của bộ phim rất hấp dẫn. Phân cảnh cung đấu ngày hôm nay thật sự đẹp mắt.” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Manh Manh nói đúng đấy. Mặc dù bộ phim này diễn viên đa số là tân binh, nhưng người nào cũng được lựa chọn rất kỹ càng, cho khán giả cảm giác mới mẻ. Hơn nữa, diễn xuất của cô Lâm San không hề thua kém Lý Mai, cộng thêm việc kịch bản hấp dẫn, chắc chắn sẽ thành công rực rỡ.”
“Thật sao! Không phải các cô đang muốn dỗ tôi vui đấy chứ.” Lâm San như tìm được tri âm.
“Với tính khí ngôi sao của Lý Mai, sớm muộn gì cô ta cũng tự hủy hoại mình. Tôi thực sự không thích cô ta lại cướp giải ảnh hậu. Bộ phim của cô Lâm San nổi tiếng rồi, hoàn toàn có thể cạnh tranh cao thấp với cô ta.” Liễu Đông lại nói một câu.
Lâm San xúc động, nhưng sau đó lại thở dài nói: “Cám ơn các cậu đã khen ngợi tôi và bộ phim này như vậy. Một người bạn đại học của tôi đã viết kịch bản này bằng tất cả tâm huyết trong ba năm trước khi được đem ra đánh bóng. Tôi là người chủ động nhận vai diễn của bộ phim này , cũng là người đi tìm nhà đầu tư, nhưng bây giờ có khả năng là sẽ bị cắt ngang.”
“Tại sao chứ! Nhà đầu tư muốn thoái vốn sao?” Trần Manh Manh lo lắng nói, còn liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Lâm San đáp: “Đúng vậy. Đây là một bộ phim cung đình lớn, vì vậy cũng cần nguồn đầu tư lớn, nhưng nhà đầu tư đột ngột thoái vốn, quá bất ngờ làm chúng tôi không biết đi đâu tìm được nhiều tiền như vậy. Tôi nghĩ các cô làm phóng viên chắc hẳn có nhiều bạn bè, mối quan hệ cũng rộng khắp, có thể nào giúp tôi hỏi thử xem có ai có nhã ý đầu tư được không?”
“Không thành vấn đề! Cứ để tôi, tôi có quen nhiều người giàu có. Cho tôi một ngày, tôi sẽ cho cô câu trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ ngực bảo đảm, “Nhưng cô phải bảo đảm là diễn thật hay vào, để hoàn toàn áp đảo được Lý Mai!”
Lâm San giương mắt đờ đẫn, Liễu Đông cũng há hốc, chỉ có Trần Manh Manh là cười thầm trong lòng.
Chương 366: Bị tiết lộ
Đạo diễn và nhà sản xuất ở bên cạnh đột nhiên xông qua, hào hứng nói: “Thật sao? Vương Nguyệt, lời cô nói là thật chứ?”
Thì ra là cửa phòng của bọn cô đang mở, vì vậy hai người đó có thể nghe được cuộc đối thoại của Lâm San và bọn cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là thật rồi. Nói đi, các anh muốn đầu tư bao nhiêu?”
Khóe miệng đạo diễn khẽ run rẩy. Ngay cả đầu tư bao nhiêu cô cũng không biết mà dám vỗ ngực bảo đảm tìm được nhà đầu tư? Có phải tự tin quá rồi không?
Lâm San vội nói: “Năm chục triệu, không không không, giai đoạn đầu nhà đầu tư đã lỗ vốn rồi, đạo diễn, còn cần bao nhiêu?” Cô ấy nhìn đạo diễn.
“Ba chục triệu, tầm ba chục triệu là đủ rồi.” Đạo diễn vẫn mở miệng nói.
“Ba chục triệu? Không thành vấn đề! Ngày mai sẽ cho các anh câu trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Vương Nguyệt, cô nói chơi hay nói thật vậy? Đây là ba chục triệu tiền đầu tư, không phải ba triệu nhé?” Đạo diễn vẫn không dám tin.
“Tiểu Nguyệt không bao giờ nói khoác mấy chuyện này đâu. Có rất nhiều nhân vật lớn nợ ân tình của cô ấy lắm.” Trần Manh Manh vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười: “Đây là tôi đang giúp nhà đầu tư kiếm tiền. Bộ phim này rất có triển vọng, đến lúc kiếm được nhiều tiền rồi nhà đầu tư còn phải cảm ơn tôi đấy chứ?”
“OMG! Vậy thì quá tốt rồi. Vương Nguyệt, thật sự cảm ơn cô!” Đạo diễn xúc động đến run rẩy, vội vàng vươn tay bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.
Nhà sản xuất chết trân vì kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, mừng rỡ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Chị Nguyệt, phim của họ không phải do đài truyền hình Hương Thành đầu tư sao? Tại sao vẫn phải tự mình tìm kiếm đầu tư?” Liễu Đông không hiểu đoạn này.
“Chàng trai trẻ, cậu không hiểu ngành này rồi. Hương Thành là tập đoàn truyền thông, còn bên tôi là người hợp tác. Sau khi Hương Thành duyệt kịch bản, chúng tôi sẽ tiến hành quay phim. Đa số diễn viên đều là người của Hương Thành nên tiền công sẽ rẻ hơn. Bản phát hành đầu tiên cũng được phát trên đài truyền hình Hương Thành. Đài truyền hình cũng giúp chúng tôi làm công tác tuyên truyền. Như vậy sẽ đảm bảo mức độ hao hụt của chúng tôi không quá cao. Nhưng việc đầu tư cho toàn bộ bộ phim vẫn là do chúng tôi thực hiện. Thực tế là chúng tôi chỉ mượn danh nghĩa của đài truyền hình Hương Thành để tìm nhà đầu tư mà thôi.”
Đạo diễn giải thích cho Liễu Đông hiểu.
“Chuyện này có chút rắc rối, nhưng Cảng Long có lẽ cũng không được đầu tư hoàn toàn.” Nhà sản xuất nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Mặc dù tôi là người của Cảng Long, nhưng Cảng Long với Hương Thành thực ra cùng một ông chủ. Tôi thì không vừa mắt với cô Lý Mai này, nhưng vì bạn tốt của tôi nên tôi không muốn ra mặt đụng chạm. Tôi sẽ giúp các anh tìm nhà đầu tư, chỉ có một yêu cầu, đó là nhất định phải quay tốt diễn giỏi, đè bẹp hoàn toàn Lý Mai cho tôi!”
Đạo diễn và nhà sản xuất nghe tới đây thì trong lòng thoáng run rẩy. Ánh mắt của cô phóng viên này quả thực rất sắc bén, thảo nào có thể giao chiến với hung thủ giết người.
“Tôi nhất định sẽ nổ lực!” Lâm San là người đầu tiên bày tỏ thái độ tin tưởng.
“Liêu Hồng tôi cũng sẽ cố gắng. Đây là kịch bản hay nhất mà tôi từng thấy trong năm năm đổ lại đây.” Liêu Hồng cũng có lòng tin.
Sau đó mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện. Kỷ Hi Nguyệt lưu lại phương thức liên lạc với bọn họ.
Buổi chiều ở trường quay, Lý Mai thấy Lâm San quay lại liền cười nghiêng ngã: “Lâm San, cô còn quay lại làm gì? Nghe nói nhà đầu tư của các cô thoái vốn rồi đấy, haha. Có một số người uống nước cũng mắc nghẹn nhỉ.”
Quả nhiên biến động nhỏ gì trong giới giải trí cũng nhanh chóng bị lộ ra bên ngoài.
Sắc mặt của Lâm San rất khó coi. Lý Mai còn chưa nói đủ: “Thấy cô nổ lực diễn xuất, tôi đây cũng rất coi trọng cô, nhưng đáng tiếc là ông trời không coi trọng cô. Muốn làm ảnh hậu sao? Haha, vẫn nên quay về thắp nhang đi!”
Chương 367: Không phải người khoác lác (I)
Liễu Đông thật sự không nhịn được nữa, bước lên giận dữ nói: “Lý Mai, sao cô có thể nham hiểm như vậy chứ?”
“Các cậu đúng là vẫn không thức thời nhỉ. Buổi sáng đến thăm xét đã đành, buổi chiều còn quay lại làm gì nữa? Tưởng mình là quan to mặt lớn sao! Trần Manh Manh, tôi thấy cô mới là ảnh hậu đấy!”
Lý Mai cũng không chừa mặt mũi cho Trần Manh Manh.
“Chị! Lý Mai, chị đừng có quá đáng. Họ là bạn bè của tôi, chị diễn phần của chị, bọn họ cũng đâu có cản trở chị!” Trần Manh Manh nói với vẻ tức giận.
“Á à, còn cãi lại à? Sao lại không cản trở tôi? Hai người này gây phiền nhiễu đến tôi, làm tôi không tập trung diễn xuất, dẫn đến chậm tiến độ. Lỡ cấp trên trách tội xuống, cô nói ai là người chịu tội đây?” Lý Mai ngang ngược nói.
“Cô phô trương khoác lác quá rồi đấy. Cấp trên cấp trên, cô biết cấp trên là ai sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh lùng.
“Xìi!” Bỗng nhiên nhiều người bật cười, thầm nghĩ cô gái nhỏ này cũng thật là đáo để.
“Vương Nguyệt! Cô nói ai phô trương khoác lác!?” Lý Mai lúc này đã thực sự tức giận.
“Cô thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn ai thì người đó là kẻ phô trương khoác lác đấy!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Lý Mai đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta với biểu cảm cười mà không dám cười.
“Đạo diễn Tôn! Nếu anh không đuổi hai người này ra ngoài thì tôi sẽ không quay nữa!” Lý Mai đột nhiên vươn tay vơ một cái, đĩa hoa quả trên bàn rót xuống vỡ tan tành.
Đạo diễn Tôn tức đến run rẩy, nhưng Lý Mai là nhân vật chính, nếu tức lên không quay nữa thì tiến độ sẽ bị trì hoãn, đến lúc đó quả thực rất đau đầu, nhưng ai cũng nhìn thấy người phụ nữ này rất quá đáng, thích đi khắp nơi gây sự với người khác.
“Không cần đuổi! Chiều nay chúng tôi không xem Manh Manh làm việc nữa. Chúng tôi qua thăm đoàn phim của cô Lâm San chắc là được đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt dẫn Liễu Đông qua trường quay phía đối diện.
Lý Mai trố mắt, không thể tin nổi đưa mắt nhìn đạo diễn Liêu, nhà sản xuất và Lâm San tiếp đón Kỷ Hi Nguyệt như một vị khách quý.Cô ta hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
“Trần Manh Manh, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Mai lập tức túm Trần Manh Manh lại hỏi dò.
Trần Manh Manh nhún vai: “Không có gì, chỉ là Tiểu Nguyệt đã hứa giúp họ tìm nhà đầu tư thôi.”
“Sao cơ!” Lý Mai biến sắc, sau đó như nghĩ ra gì đó, đột nhiên phá lên cười: “Haha, buồn cười thật đấy. Chỉ dựa vào cô ta mà có thể tìm được nguồn đầu tư với con số nghìn vạn? Tôi thấy đạo diễn Liêu, Lâm San và các cô muốn có vốn đầu tư đến phát điện rồi! Haha!”
Mặc dù đạo diễn Liêu và Lâm Sam có phần tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cũng không dám tỏ ra quá chắc chắn, vì vậy không biết nên đáp chửi thế nào.
“Được hay không được thì cũng không phải người khoác lác. Lý Mai cô có bản lĩnh thì cứ cược với Vương Nguyệt tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Vương Nguyệt, cô đừng nghĩ rằng có thể đấu tay đôi với hung thủ thì có thể tìm được nhà đầu tư. Mới tí tuổi ranh mà tưởng mình là siêu anh hùng thật đấy à?” Lý Mai khoanh tay tức cười nói.
“Có phải siêu anh hùng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi dám cược, cô có dám cược không?” Kỷ Hi Nguyệt cũng khoanh tay cười khẩy.
“Cô ta làm gì dám cược. Nói cho sướng cái mồm hèn thôi!” Liễu Đông chế nhạo.
Lý Mai tức đến phát run, vòng ngực cúp D của cô ta nhấp nhô lên xuống, hai tay chống hông, quát lại: “Cược thì cược! Chắc tôi sợ bọn cô à!”
“Đúng là ngực to não phẳng. Cược cái gì cũng không biết mà dám nói cược.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai một câu.
“Vương Nguyệt! Cô đủ rồi đấy!” Lý Mai xông lên trước mặt cô.
Liễu Đông lập tức đứng trước mặt cô chắn lại: “Sao? Ảnh hậu muốn đánh phóng viên à?”
“Mấy người!” Lý Mai tức đến đen mặt, nhưng không thấy ai đứng về phe mình nên chỉ còn cách nhịn cục tức xuống, “Được được được, mấy người nói đi, cược cái gì!?”
“Rất đơn giản. Cược là tôi có tìm được nhà đầu tư cho bộ phim của Lâm San hay không. Nếu không tìm được, Vương Nguyệt tôi sẽ ở trước mặt mọi người dập đầu xin lỗi cô. Nhưng nếu tôi tìm được, Lý Mai cô phải ở trước mặt mọi người dập đầu xin lỗi tôi, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, khóe miệng hờ hững câu lên một nụ cười lạnh lùng.
Chương 368: Không phải người khoác lác (II)
Lý Mai kinh ngạc, sau đó bật cười: “Làm sao tôi biết lúc nào cô tìm được nhà đầu tư? Một năm, hay hai năm? Bà đây đâu có rãnh để chơi với cô mãi được!”
“Ba ngày, khoản đầu tư ba mươi triệu sẽ xuất hiện đúng hạn, ok?” Kỷ Hi Nguyệt búng tay.
Đạo diễn Liêu và Lâm San vui mừng khôn xiết, cảm thấy Vương Nguyệt của lúc này cho bọn họ niềm tin vững chắc hơn.
Đạo diễn Tôn bên này không biết là đang có mùi vị gì. Rõ ràng là bạn của Trần Manh Manh, sao đột nhiên lại quay qua giúp đỡ đoàn phim đối thủ? Nhưng có điều Lý Mai thực sự quá đáng ghét, có người áp đảo được tinh thần của cô ta cũng là chuyện tốt.
“Haha, ba ngày? Nói khoác mà không biết ngượng, haha, cược! Vương Nguyệt, đây là cô tự tìm xấu hổ nhé, đến lúc đó đừng mơ mà tôi tha cho cô. Cái đầu này của cô phải dập là cái chắc rồi! Mọi người nghe thấy cả rồi chứ? Nhớ làm chứng cho tôi! Ba ngày sau sẽ kiếm được khoản tiền đầu tư, haha, nằm mơ giữa ban ngày đi!” Lý Mai lúc này đã vui vẻ trở lại.
Cô ta nghĩ, một phóng viên nhỏ bé như cô cho dù mối quan hệ có dồi dào thế nào thì khi đi bàn bạc số tiền đầu tư ba mươi triệu, đối phương cũng cần thời gian để cân nhắc. Ba ngày? Đúng là nói chuyện viễn vông.
Cô bé ơi là cô bé, kích động lên là hoàn toàn không còn biết đông nam tây bắc gì sất.
“Được thôi, mọi người làm chứng nhé. Ba ngày sau, vào lúc một giờ chiều trước bồn hoa đài truyền hình Cảng Long, mọi người nhớ đến xem ai sẽ người quỳ gối, ok?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Lý Mai.
Trước đài truyền hình Cảng Long có một bồn hoa khá lớn, và trước bồn hoa đương nhiên cũng có một quảng trường nhỏ. Một số nhân viên văn phòng ăn cơm trưa xong có sở thích đi dạo trước bồn hoa đó.
“Được, một giờ chiều ba ngày sau. Dù tôi có bận việc đến đâu cũng sẽ đến nhận cái dập đầu nhận thua của cô!” Lý Mai nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Rất tốt! Trở về quay phim của cô đi, kết thúc cuộc cãi vã vô nghĩa ở đây, ba ngày sau đến xem kết quả là được.” Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay.
Lý Mai cười khẩy một tiếng đồng ý, sau đó xoay người trở lại trường quay của mình.
Nhưng vừa mới xoay người, cô ta chợt phát hiện tại sao bản thân lại nghe lời Kỷ Hi Nguyệt răm rắp như vậy? Cứ giống như cô là sếp lớn của cô ta vậy, bản thân thật sự bị trúng tà rồi.
Lâm San phì cười thành tiếng, Liễu Đông cũng nhịn không nổi.
Lý Mai đi cũng không được, không đi cũng không được.
“Lý Mai, nhanh chân lên!” Đạo diễn Tôn giúp cô ta giải vây.
Lúc này Lý Mai mới lúng túng bước về, nhưng vẫn còn hung hăn trừng mắt với Trần Manh Manh một cái.
Bây giờ Trần Manh Manh cũng không còn sợ cô ta nữa, bởi vì cô ấy biết Kỷ Hi Nguyệt đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, nếu cô ấy không muốn làm nữa thì hoàn toàn có thể nghĩ việc để qua chỗ khác làm, không hà tất gì phải làm vừa lòng người phụ nữ đáng ghét này nữa.
Trước đây vì để được đóng phim mà ngay cả tôn nghiêm cô ấy cũng phải vứt bỏ, lần này vì Tiểu Nguyệt cô nhất định sẽ không chịu lép vế.
“Trần Manh Manh, cô đứng ngây đó làm gì vậy? Còn không mau tránh đường!” Lý Mai thấy cô ấy đứng chắn đường của mình thì bực bội nói.
“Chị Mai, hai bên đều trống, chị đâu nhất thiết phải đi đường bên tôi đâu!” Trần Manh Manh cũng tức giận đáp lại, sau đó xoay người đi tới vị trí.
“Cô! Được lắm, đám người các cô tưởng mình có chỗ dựa thật đấy à!” Lý Mai tức giận đến run người, “Để coi ba ngày nữa các cô khóc thế nào!”
Mọi người đều lắc đầu ngao ngán, không ai thèm để ý đến cô ta đang tự lẩm bẩm một mình như kẻ điên. Cũng may là Lý Mai không gây sự nữa, nhanh chóng chuyên tâm vào quay phim.
Kỷ Hi Nguyệt ở bên kia đang xem Lâm San diễn xuất, càng xem càng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Lâm San không hề kém cạnh Lý Mai. Cô nhớ, sau này khi Lâm San trở thành ảnh hậu rồi mới lộ ra chuyện bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ gặp trở ngại, ai cũng nói rằng nếu bộ phim này có thể quay xong và phát sóng, có lẽ Lâm San đã trở thành ảnh hậu từ lâu, cũng không cần phải vất vả hơn một năm như vậy.
Sau đó bộ phim này được đầu tư để quay lại, mặc dù chi phí tốn trên một trăm triệu nhưng vẫn kiếm được bộn tiền, bởi vì tình tiết kịch bản rất lôi cuốn, đã xem qua thì rất khó quên.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ tác giả của cuốn kịch bản này tên là Tống Giai, bởi vì bộ phim này thành công rất vang dội, sau đó còn cho ra vài bộ phim truyền hình ăn khách khác. Đến lúc Kỷ Hi Nguyệt chết, Tống Giai vẫn là một nhà biên kịch tài ba.
Chương 369: Không phải người khoác lác (III)
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, nếu đã mở công ty điện ảnh và truyền hình thì không thể bỏ qua một biên kịch tài ba như Tống Giai, mà cô ấy lại là bạn tốt của Lâm San, cho nên lần này cô chắc chắn phải nắm bắt.
Hơn bốn giờ chiều, cô bàn bạc với Liễu Đông một chút rồi hai người về lại thành phố. Trước khi rời khỏi, Lâm San thân thiết nắm tay Kỷ Hi Nguyệt, cảm kích nói: “Vương Nguyệt, cảm ơn cô lần này đã giúp đỡ chúng tôi.”
“Chuyện vẫn chưa thành mà? Thành công rồi hẳn cám ơn tôi vẫn chưa muộn.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Bất kể có thành công hay không vẫn phải cảm ơn cô. Các cô đi đường cẩn thận nhé. Ngày mốt chúng tôi xong việc bên đây sẽ qua tìm cô.”
“Được, cố gắng diễn cho tốt nhé. Bộ phim này sẽ giúp cô thành công vang dội và vượt mặt Lý Mai. Phải có lòng tin với chính mình. Và tất nhiên cũng phải có lòng tin với tôi nữa, haha. Vào đi, chúng tôi về đây.” Kỷ Hi Nguyệt bái bai cô ấy.
Lâm San nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng không biết sao biểu hiện và lời nói của Kỷ Hi Nguyệt cả ngày hôm nay đều khiến cô ấy cảm thấy cô là một người rất uy tín.
Những bản tin mà cô đưa gần đây đa số đều là tin tức quan trọng, điều này cho thấy cô cũng là một người rất nghiêm túc với công việc, vì vậy cô ấy chấp nhận tin là cô sẽ không chém gió.
“Chị Lâm San, chị yên tâm đi, Tiểu Nguyệt sẽ giúp chị sắp xếp.” Trần Manh Manh nói với Lâm San.
“Manh Manh, Vương Nguyệt thực sự giỏi vậy sao?” Lâm San muốn từ Trần Manh Manh khẳng định lại một số chuyện.
“Đúng vậy, cô ấy thực sự rất giỏi, sau này chị sẽ biết.” Trần Manh Manh cười, “Vào trong nhanh lên, hôm nay tôi còn một phân cảnh cuối cùng nữa.”
Lâm San gật đầu cười: “Manh Manh, nếu Lý Mai vẫn cứ ức hiếp cô thì cô qua bên tôi đi.”
“Cảm ơn chị Lâm San, ở đâu cũng phải tôi luyện mà. Bây giờ tôi không còn sợ Lý Mai nữa. Đắc tội với Tiểu Nguyệt thì cô ta cứ đợi nhận xui xẻo đi, haha.” Trần Manh Manh nở nụ cười bí hiểm chào cô ấy rồi bỏ chạy.
Lâm San đứng đực ra một lúc lâu để nghĩ về câu nói của Trần Manh Manh, rốt cuộc Vương Nguyệt là thần thánh phương nào?
Song, niềm tin mà cô ấy dành cho Kỷ Hi Nguyệt lại càng lúc càng tăng lên.
Trên đường, Liễu Đông nhìn Vương Nguyệt lái xe, tâm trạng của cô hình như rất tốt, còn ngâm nga hát ca, khiến cậu có chút dở khóc dở cười.
“Chị Nguyệt, chị thật sự có thể giúp Lâm San kiếm được ba mươi triệu tiền đầu tư sao?” Liễu Đông hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu: “Cậu cảm thấy tôi không có năng lực đó à?”
“Đương nhiên không phải. Nhưng ba mươi triệu đâu phải là con số nhỏ, chị còn nói nội trong ba ngày, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn hoặc là không đúng hẹn thì sao? Chẳng phải Lý Mai sẽ sẽ được nước lấn tới?”
“Haha, Liễu Đông, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao? Tôi có bao giờ làm mấy việc không chắc ăn đâu? Cậu yên tâm đi. Cảng Thành người giàu vô số kể, ba mươi triệu vẫn chưa là nghĩa lý gì đâu!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Cho dù không có tiền đầu tư một trăm triệu của đại ma vương, cô vẫn có thể mở miệng mượn của bố cô.
Liễu Đông đột nhiên cảm thấy mình không hiểu gì về Vương Nguyệt. Rõ ràng là cô bằng độ tuổi với cậu, công việc cũng mới bắt đầu được một thời gian ngắn, nói thẳng ra là vẫn còn là một sinh viên đại học, quá lắm chỉ là một thực tập sinh, vậy thì cô lấy đâu ra nhiều mối quan hệ như vậy?
Chỉ có thể lý giải theo một khả năng duy nhất, đó là gia thế của cô rất vững chắc. Nhưng cô nói cô chỉ còn bố, mẹ đã mất sớm, vậy suy ra bố cô phải là một nhân vật rất tầm cỡ đúng không?
“Liễu Đông, cậu đừng nghĩ lung tung, cũng không cần lo lắng, tôi đã có cách của mình. Cảm ơn cậu hôm nay đã cùng tôi đến thăm Manh Manh nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Chị Nguyệt, giữa chúng ta còn nói cảm ơn cái gì. Manh Manh cũng coi như là bạn của tôi mà.” Liễu Đông nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt chỉ xem cậu như một người bạn gái, trong lòng lại có chút lạc lỏng.
“Cúng đúng.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Phải rồi, ba ngày nay có thể tôi sẽ rất bận, cậu tự ra ngoài đi dạo để kiếm tin tức nhé. Tháng sáu mới bắt đầu, cũng không cần gấp gáp.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Liễu Đông biết cô đi tìm nguồn đầu tư. Thực ra cậu rất muốn đi theo cô, nhưng biết làm sao để mở miệng.
Chương 370: Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt (I)
Lúc Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn vẫn chưa quay lại. Còn khoảng một tiếng nữa mới đến bữa tối, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng tập luyện trước, nhưng cô phát hiện lão Khôi đang cho người cấp tốc hoàn thành sân huấn luyện.
Kỷ Hi Nguyệt đành xuống lầu hai mươi chín để chạy máy chạy bộ. Tập đến khi mồ hôi nhễ nhãi cô mới quay về tầng ba mươi. Triệu Húc Hàn đang ngồi dựa lưng vào sô pha nghĩ ngơi,anh đã đổi sang quần áo ở nhà, có lẽ đã tắm rửa qua.
“Anh Hàn, anh về rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ tới sau lưng anh giúp anh massage.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, hưởng thụ xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, ban ngày nói chuyện về công ty điện ảnh và truyền hình, thực ra em có một điểm không hiểu.” Kỷ Hi Nguyệt vừa massage vừa nói.
Triệu Húc Hàn trầm giọng nói: “Không cần quá bận tâm. Chỉ cần em có tầm nhìn xa, lựa chọn kịch bản tốt là có thể thu được lợi nhuận ốn định. Tiêu Ân đã giúp em đăng ký công ty, lấy tên là Húc Nguyệt nhé, được không?”
“Húc Nguyệt?” Kỷ Hi Nguyệt có phần kinh ngạc, ‘Húc’ của Triệu Húc Hàn? Còn ‘Nguyệt’ là đồng âm trong Kỷ Hi Nguyệt*? Ý tứ hàm xúc là công ty của anh và cô?
(Chữ Nguyệt trong tên của nữ chính là 玥(phát âm là yue) có nghĩa là thần châu, ngọc trai thần, nói trong truyền thuyết. Còn chữ Nguyệt trong Húc Nguyệt cũng phát âm là yue, nhưng chữ viết là 月, có nghĩa là mặt trăng, tên Vương Nguyệt cũng lấy chữ Nguyệt này.)
“Là Tiêu Ân chọn đấy. Thấy em bận rộn nên anh để cậu ấy toàn quyền phục trách luôn. Nếu em không thích thì lát nữa đổi lại cũng được.” Triệu Húc Hàn nói.
“Không có, nghe hay mà. Tiêu Ân đúng là rất có lòng. Chắc ý tứ là công ty của em và anh Hàn nhỉ. Anh Hàn, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để tặng cho sếp lớn.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
“Em mới là sếp lớn đấy chứ. Nhưng có điều, để thuận tiện cho công việc của em, sau này em vẫn xuất hiện ở công ty với thân phận của Kỷ đại tiểu thư đi.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, thực ra chuyện này em cũng nghĩ qua rồi. Anh Hàn, em không hiểu biết nhiều, cho nên anh nhớ dạy em nên làm thế nào nhé. Nhưng chuyện đầu tiên em muốn làm đó là đầu tư ba mươi triệu nhân dân tệ vào bộ phim truyền hình của Lâm San dưới danh nghĩa công ty, vì vậy em cần gấp một hợp đồng để ký thỏa thuận và tiền chuyển vào tài khoản. Chỉ là em không hiểu gì về những thủ tục pháp lý, anh có thể giúp em được không?”
“Đây là những thủ tục bình thường, anh sẽ tìm người giúp em. Nhưng đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, em phải sáng suốt trong việc ký kết với các tài năng điện ảnh và truyền hình, cũng như những nhà biên kịch và đạo diễn giỏi, và tất cả những việc này em phải tự tay làm hết.”
Triệu Húc Hàn từ tốn nói.
“Được, đợi công ty thành lập, em sẽ công bố với bên ngoài và tìm người mới để ký kết hợp đồng. Tài năng trong giới điện ảnh và truyền hình rất nhiều, quan trọng là em có tinh tường để nhận ra ngọc châu hay không thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cong môi.
Kiếp trước trong thân phận đại tiểu thư, ngoại trừ suốt ngày đeo đuổi Triệu Vân Sâm ra thì cô chẳng có việc gì khác là cày phim. Minh tinh nào nổi tiếng, phim nào ăn khách là cô biết rất rành.
Những diễn viên gì đó, một số chưa tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh và Truyền Hình, một số vẫn đang miệt mài làm việc trong thầm lặng. Cô nhất định phải tìm cho ra những người này, để họ ký hợp đồng với công ty của mình. Cô không tin là sau này không kiếm được tiền.
Trước khi cô chết ở kiếp trước, Trần Á Nam là nam diễn viên nổi tiếng nhất thời gian ấy, và hiện tại đang theo học khoa Biểu Diễn Hí Kịch của đại học Truyền Thông Cảng Thành. Tính ra cậu ấy còn là đàn em của cô, cho nên cô nhất định phải nắm chắc!
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, hận không thể đi tìm ngay những nhà biên kịch tài ba và quản lý đắc lực mà cô biết trong tương lai sẽ tỏa sáng đến đây.
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt một trăm phần trăm tin tưởng và khẳng định.
“Anh Hàn, anh không sợ em làm thiệt hại một trăm triệu của anh sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt dâng lên cảm giác ngọt ngào. Đại ma vương quả nhiên đối tốt với cô không cần phải bàn cãi, haha.
“Lỗ thì bố em đền.” Triệu Húc Hàn lười biếng nói.
“….” Kỷ Hi Nguyệt sững người. Vừa rồi cảm thấy anh tốt chẳng qua chỉ là ảo giác, ảo giác thôi!
Bình luận facebook