Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 861-870
Chương 861: Chìm vào say mê
Bàn tay to của Triệu Húc Hàn len lén men theo vòng eo nhỏ của cô bò lên trên. Cả người Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã mềm oặt, gần như để mặc cho hành động của anh được diễn ra.
Trong lòng Triệu Húc Hàn vô cùng hưng phấn, ngọn lửa như bốc lên ngùn ngụt, cuối cùng bàn tay này cũng có thể quang minh chính đại leo tới nơi muốn leo.
Lần trước chỉ vừa mới cảm nhận được độ đàn hồi mà mềm mại thì đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá cho hai phát, nên tính ra vẫn chưa chân chính cảm nhận được.
Triệu Húc Hàn càng lúc càng hưng phấn, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng lại. Bàn tay to của anh đang chuẩn bị leo lên trên, còn khoang miệng thì tràn đầy mùi thơm, thật sự rất mê người.
Đột nhiên, có thứ đó điên cuồng vang lên.
Triệu Húc Hàn sầm mặt, lập tức dừng động tác trong tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng hoang mang nhìn về hướng bàn làm việc.
“Anh Hàn, tiếng động gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói, là một âm thanh điện tử, nhưng không phải từ di động của Kỷ Hi Nguyệt, cũng không phải từ di động của Triệu Húc Hàn.
“Chết tiệt!” Triệu Húc Hàn tức đến méo mặt.
Nhưng anh cũng nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc máy tính điện tử mini màu đen.
Cô thấy anh mở chiếc máy tính nhỏ đó ra với sắc mặt khá ngưng trọng, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, sau đó sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi tò mò, tâm trạng của Triệu Húc Hàn hình như rất tệ.
“Bên khu vực Bắc Mỹ xảy ra chuyện, bị nhóm Hắc Hỏa ăn chặn khá nhiều thương vụ.” Triệu Húc Hàn vội vàng gõ vài chữ vào chiếc máy tính nhỏ màu đen, sau đó cầm di động lên bắt đầu gọi điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh bận rộn, cô đành ngồi xuống nhìn anh gọi điện thoại.
Không biết Triệu Húc Hàn gọi cho ai, nhưng suốt cuộc điện thoại đều là mệnh lệnh, kêu người đi xử lý chuyện bên Bắc Mỹ.
Cuối cùng anh cúp máy, đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, bây giờ anh phải sang Mỹ một chuyến.”
“Bây giờ?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, xem ra sự việc rất nghiêm trọng.
“Đúng vậy, thế lực của băng nhóm Hắc Hỏa bên đó tương đối mạnh, hơn nữa bọn họ cũng đã tính kế từ lâu. Vị giám đốc khu vực bên đó đã bị bọn chúng bắt cóc, cho nên chủ nhân anh bắt buộc phải đi. Nếu lần này không cứu được người, anh chắc chắn sẽ bị luận tội.” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn xẹt qua một tia lạnh lùng.
“Nghiêm trọng vậy sao? Hay là, em đi với anh nhé? Em, bây giờ em đã học được khí công, biết đâu có thể giúp anh cứu người thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói. Cô lo lắng cho Triệu Húc Hàn, ngay cả người đứng đầu khu vực của Triệu gia cũng bị bắt, vậy chứng tỏ đối phương rất lợi hại, có thể phá vỡ được an ninh của Triệu gia.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt đều là sự lo lắng.
Anh cười cười nói: “Em quên rồi à, anh vẫn còn hai vệ sĩ cao cấp như La Hi, bọn họ sẽ xử lý chuyện này.”
“Nhưng, nhưng lỡ như đối phương cũng có thì sao? Thêm một người thì càng tốt hơn chứ đúng không? Hơn nữa em còn có linh cảm, biết đâu có thể giúp được anh. Anh Hàn, bây giờ chúng ta đã là một cá thể, nên chuyện của anh cũng là chuyện của em.”
“Anh thường lo lắng cho sự an nguy của em, nhưng mặt khác, em cũng rất lo lắng cho sự an toàn của anh, vì vậy anh không thể hết lần nay tới lần khác đặt em ra khỏi ranh giới an toàn của anh được? Em cũng muốn giúp anh mà.” Kỷ Hi Nguyệt chân thành nói.
“Chuyện bên đó nguy hiểm gấp nhiều lần so với chuyện ở đây, hơn nữa còn là nước ngoài, có rất nhiều thứ không thể ứng dụng được.” Triệu Húc Hàn chau mày nói.
“Vậy thì đã sao? Cái chúng ta có là thực lực của bản thân mà. Với lại anh Hàn, anh cũng cảm thấy là em có thể tự bảo vệ bản thân rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn có chút rối rắm, đi tới đi tới trong văn phòng, chiếc máy tính nhỏ lại phát ta âm thanh chói tai.
Triệu Húc Hàn vội vàng chạy lại xem, Kỷ Hi Nguyệt cũng chạy tới, cô cũng muốn biết.
Chương 862: Ba trăm triệu đô la
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một đoạn video. Giữa không gian mờ tối, có một người đang bị trói gô trên chiếc ghế, mắt bị bịt chặt, hơn nữa còn ngồi ngược sáng. Trước mặt người đó có một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có dao, kìm, móc câu và cưa, đều là những công cụ để hành quyết.
Khiến cho Kỷ Hi Nguyệt có chút sởn gai ốc, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được thủ đoạn tra tấn biến thái trong những bộ phim truyền hình Mỹ.
“Đó là giám đốc khu vực Bắc Mỹ à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Bọn chúng muốn tra hỏi ông ta điều gì?”
“Đương nhiên là bí mật của Triệu gia. Tuy nhiên, người đứng đầu tám khu vực đều là người của Triệu gia, nên bình thường trong tình huống như vậy, bọn họ sẽ không phản bội Triệu gia.” Triệu Húc Hàn nhíu mày.
Trong video đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ngược sáng, giọng nói cũng đã được biến đổi thành âm thanh the thé: “Triệu chủ nhân, rất đơn giản, ba trăm triệu đô la Mỹ. Nếu không chuyển, người này sẽ biến mất.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, con mẹ nó, thật là công phu sư tử ngoạm, ba trăm triệu! Còn là đô la Mỹ! Đúng là lòng tham không đáy mà. Nhưng nghĩ đến việc mấy tên này là băng nhóm Hắc Hỏa, nên có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm.
“Nhóm Hắc Hỏa cũng to gan đấy chứ, dám động đến người nhà họ Triệu tôi.” Triệu Húc Hàn gằn giọng nói ra một câu, giọng điệu giống hệt như băng lạnh.
“Haha, bọn tao sắp đói đến nơi rồi, có gì mà không dám. Triệu gia của chúng mày quá sức độc tài, chiếm lĩnh hết vùng này sang vùng khác, không cho bọn tao lấy vài chỗ kiếm ăn. Nếu chúng mày đã có lòng tham lam, vậy thì đừng trách bọn tao không khách khí.”
“Triệu gia của chúng tôi đều kinh doanh chân chính, kiếm tiền bằng bản lĩnh, các anh lấy tư cách gì mà đến cướp địa bàn?” Triệu Húc Hàn nói.
“Không có tư cách? Hừm, vậy thì tao sẽ để cho mày xem bọn tao có tư cách hay không!” Tên đó nói xong liền đi tới bên cạnh người họ Triệu đang bị trói, lấy một chiếc móc câu trước mặt, sau đó đưa tới trước miệng người họ Triệu.
Người họ Triệu đó đột nhiên phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, một chiếc răng đã bị nhổ ra.
“Triệu chủ nhân, mày biết không? Sau khi giết người hủy xác, răng là thứ dễ nhất để xác định được thân phận. Nếu tao nhổ hết nguyên hàm của nó ra, làm thành một sợi dây chuyền hay đại loại gì đó, bảo đảm cảnh sát cũng không sẽ tìm ra người đâu, haha. Ba trăm triêu đô la Mỹ, đưa hay không đưa!” Đến câu cuối cùng, giọng nói của tên đó trở nên rất u ám.
Vị giám đốc họ Triệu vẫn đang kêu gào thảm thiết, chiếc ghế cũng loạng choạng chứng tỏ người đó đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn thẳng, vì thực sự quá mức tàn nhẫn và đẫm máu.
“Anh Hàn, sao tên này lại là người Trung Quốc? Không phải tên cầm đầu của nhóm Hắc Hỏa đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nếu ở Bắc Mỹ thì không nên nói tiếng Trung mới đúng chứ.
“Muốn đối phó với Triệu gia của anh, bên cạnh tất nhiên không thể thiếu người Trung Quốc.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.
“Vị giám đốc đó là người nào của Triệu gia vậy?” Kỷ Hi Nguyệt biết tám vị giám đốc khu vực đều là người của Triệu gia. Chủ nhân thừa hưởng phải thuộc chi trưởng, còn những khu vực khác là con của vợ lẽ.
“Là chú tư Triệu Thanh Hổ của anh, nhưng người trong video này hình như không phải.” Triệu Húc Hàn cười khẩy.
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng mừng rỡ, nhưng nhìn vào đoạn video tối lờ mờ, quả thực không thấy rõ được dáng vẻ.
Triệu Húc Hàn lại nói, “Cho dù không phải là chú tư anh thì có lẽ cũng là người nhà họ Triệu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Anh Hàn, không phải anh nói có ba khu vực trước giờ vẫn luôn phản đối anh sao? Khu vực Bắc Mỹ cũng là một trong số đó?”
“Phải, nhưng đều là người của Triệu gia, nên nhất định phải cứu.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi trả lời.
Sau đó anh bật nút và nói: “Cho tôi thời gian ba ngày!”
“Ba ngày? Triệu chủ nhân, mày đang đùa với tao đấy à? Nhiều nhất là một ngày! Nếu không giám đốc khu vực Bắc Mỹ của Triệu gia chúng mày phải đổi người khác đấy!” Nói rồi video lại đen kịt.
“Một ngày!?” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, vậy là phải trước giờ này ngày mai.
Chương 863: Cho phép cô được đi
Triệu Húc Hàn thu dọn vài thứ rồi quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, tối nay chắc không gặp bố em được rồi. Với lại em cũng đừng đi nữa, nguy hiểm lắm. Anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể, anh hứa.”
“Anh Hàn, hồi nãy em nói gì anh đều vờ như không nghe thấy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, bực bội nói. Đây là định không cho cô đi cùng?
“Em không có thị thực, làm sao vào được?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó đáp lại: “Em không tin, mọi lần anh cũng đi bất ngờ mà, anh vào được tại sao em không vào được? Triệu gia anh nhất định sẽ có cách giải quyết. Nếu lần này anh không dẫn em theo, chúng ta chia tay đi! Dù sao anh cũng đâu coi trọng em! Sau này còn làm vợ chồng gì nữa!”
Kỷ Hi Nguyệt tức giận, đứng chống hông nhìn anh, phì phò nói.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô thực sự đã nổi giận, trong lòng anh cũng rất rối rắm, cuối cùng nói: “Được rồi, em chạy về nhà lấy hộ chiếu đi, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ lên sân thượng xuất phát.”
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi điện cho La Hi, kêu anh ấy lái xe ra.
Trong văn phòng của Triệu Húc Hàn, Tiêu Ân đã bước vào, sắc mặt cũng rất lo lắng.
“Một tiếng nữa sẽ xuất phát! Có Tiểu Nguyệt đi cùng.” Triệu Húc Hàn nói.
“Sao cơ? Đại tiểu thư cũng đi?” Tiêu Ân có chút không dám tin.
“Ừm, không sao, để cô ấy đi cùng nhiều khi sẽ là chuyện tốt.” Triệu Húc Hàn nói, “Cậu đi chuẩn bị đi, tôi gọi vài cuộc điện thoại.”
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức ra ngoài chuẩn bị, còn Triệu Húc Hàn thì gọi điện cho Triệu gia bên Bắc Mỹ để hỏi thăm, tình hình quả thực rất tệ.
Triệu Thanh Hổ đúng là đã mất tích, hơn nữa trong camera giám sát cũng cho thấy ông ta đã bị bắt cóc, cho nên bất kể người vừa bị nhổ răng là ai, thì Triệu Thanh Hổ chắc chắn vẫn đang trong tay bọn chúng.
Triệu Húc Hàn yêu cầu bên kia gửi tình hình của nhóm Hắc Hỏa qua cho anh, đồng thời anh cũng vận động tài chính của Triệu gia, chuẩn bị số tiền mặt ba trăm triệu đô la Mỹ để dự phòng.
Bởi vì Triệu Húc Hàn hiểu rất rõ, nếu Triệu Thanh Hổ xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ bị luận tội với tội danh không bảo vệ được người của mình, vì so với tiền tài, tính mạng con người mới là thứ ưu tiên hàng đầu.
Triệu gia lớn mạnh lấy an toàn làm nền tảng, kế đến mới là công việc kinh doanh hùng mạnh.
Bên cạnh Triệu Thanh Hổ lúc nào cũng có hai vệ sĩ của Triệu gia túc trực, đây là tiêu chuẩn dành cho những giám đốc khu vực, và những vệ sĩ này có thân thủ tương đương với Tiêu Ân.
Trong tình huống như vậy mà cũng bị bắt cóc, lại không hề xảy ra đấu súng, chứng tỏ trong nhóm Hắc Hỏa nhất định có cao thủ.
Cho nên lần này Triệu Húc Hàn đã điều động hai ám vệ cao cấp còn lại, cùng xuất phát đến Bắc Mỹ với anh.
Bên phía Kỷ Hi Nguyệt, cô cũng gọi điện thoại báo cho bố biết. Kỷ Thượng Hải vốn dĩ đang hào hứng, còn có chút hoang mang mong chờ tối nay được gặp cậu con rể Triệu chủ nhân, ai ngờ lại nhận được tin con gái và Triệu chủ nhân phải đi Mỹ.
Sự thay đổi này quá nhanh, khiến ông ấy có chút khó chấp nhận.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không giải thích nhiều, chỉ nói là Triệu Húc Hàn có chuyện gấp, còn cô chỉ đi theo xem thử, kêu ông đừng lo lắng, lúc nào về sẽ đến ăn cơm.
Kỷ Thượng Hải không phải đứa ngốc, làm gì có chuyện dễ dỗ dành như vậy. Ông lập tức gọi điện thoại cho thím Lý, nhưng thím Lý lại không hề hay biết.
Cho nên Kỷ Thượng Hải cảm thấy chuyện xảy ra đột ngột như vậy hẳn là rất nghiêm trọng. Vậy thì liệu có xảy ra nguy hiểm không? Kỷ Hi Nguyệt đi theo sẽ không mất mạng đấy chứ?
Kỷ Thượng Hải tức tốc đến toà nhà của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, sau đó vào quầy tiếp tân báo tên của ông, muốn gặp Triệu Húc Hàn.
Khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Thượng Hải xuất hiện trên màn hình giám sát trong văn phòng, gương mặt điển trai không khỏi biến sắc, lật đật nhìn thời gian, Kỷ Hi Nguyệt chắc phải tầm mười phút nữa mới về tới.
Chương 864: Con rể và bố vợ (I)
Một người đàn ông cao cao tại thượng, gặp chuyện gì cũng đa mưu túc kế, vậy mà lại tỏ ra hoảng sợ trong tình huống như vậy. Tiêu Ân không có ở đây, nên anh mới trực tiếp nhận được tin thư ký nói rằng Kỷ Thượng Hải muốn gặp anh.
Anh bình tĩnh lại và nói: “Mời Kỷ tiên sinh lên đây trước đi. Nhớ tiếp đón cho chu đáo. Báo là tôi đang có cuộc họp trực tuyến, khoảng mười phút nữa là xong.”
Thư ký trả truyền đạt lại cho quầy lễ tân, còn Triệu Húc Hàn thì vội vàng gọi cho Kỷ Hi Nguyệt.
Cũng may là Kỷ Hi Nguyệt đang trên đường về đến, nghe bố mình đến tìm Triệu Húc Hàn, cô cũng dở khóc dở cười.
“Em về nhanh đi, càng sớm càng tốt!” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt, sự căng thẳng của anh khiến Kỷ Hi Nguyệt rất buồn cười. Quả nhiên là con rể sợ gặp nhạc phụ đại nhân.
Kỷ Thượng Hải được mời lên văn phòng trên tầng cao nhất. Đây là lần đầu tiên ông đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Độ xa hoa và hào nhoáng ở đây khiến ông không khỏi kinh hãi, có lẽ đây mới gọi là hào môn.
Thư ký mời ông đến phòng nghĩ ngồi chờ, pha cho ông tách trà thượng hạng, trò chuyện với ông đôi câu, nói là chủ nhân đang có cuộc họp khẩn cấp, quả thực rất xin lỗi, kêu Kỷ Thượng Hải đợi khoảng mời phút.
Kỷ Thượng Hải bị điều kiện xung quanh làm cho choáng ngợp, trong lòng cũng vơi đi tức giận. Nếu Triệu chủ nhân không bận thì đó mới là chuyện lạ, bình thường muốn gặp đều phải hẹn trước cả mấy ngày.
Bây giờ ông được mời lên trên ngay, xem ra là Triệu Húc Hàn vô cùng nể mặt ông.
Điều này khiến Kỷ Thượng Hải có cảm giác mình là thượng đẳng, nhưng ngay sau đó ông lại tự cười bản thân, tại sao mình lại có cảm giác này chứ?
Ông dầu gì cũng là chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải, ở Cảng Thành ít nhiều cũng là nhân vật có máu mặt, vậy mà không biết tại sao trước mặt Triệu gia lại tự thấy mình thấp hơn một bậc?
Dưới sự thúc giục của Kỷ Hi Nguyệt, La Hi kéo ga hết cỡ. Cũng may là anh ấy đã từng huấn luyện về các kỹ năng lái xe.
Chưa tới mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đã cầm ba lô chạy từ bãi đậu xe vào thang máy.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt thở hổn hển bước ra, thấy bố cô đang ở trong phòng nghĩ uống trà, chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy vào.
Kỷ Thượng Hải nhìn thấy cô liền trố mắt nói: “Sao con lại đến đây?”
“Con đương nhiên phải đến đây rồi, máy bay trực thăng sẽ đón bọn con ở đây mà. Bố, sao bố lại đến đây? Không phải con đã nói là quay về chúng con sẽ đến gặp bố sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải liền tối sầm lại: “Đây không phải vì bố lo lắng cho con sao?! Chuyện gì mà gấp đến vậy? Tại sao con phải đi cùng? Lẽ nào Triệu gia không có nổi người khác để đi thay?”
“Không phải vậy đâu ạ, là con muốn đi theo thôi. Bố cũng biết con chưa được đi Mỹ mà, nên nhân tiện sang đó đi chơi luôn.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.
“Con muốn đi lúc nào chẳng được, hà cớ gì phải gấp gáp như vậy? Con nói thật cho bố biết đi, có nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
“Bố, làm gì có chuyện nguy hiểm. Chẳng là Triệu gia bên đó có chút chuyện gấp cần xử lý, không phải chuyện nguy hiểm gì đâu. Với lại con cũng đang rãnh rỗi, nên đi theo thăm thú thôi, bố đừng lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
“Thật không? Chuyện gì mà gấp như vậy? Để ngày mai đi không được à? Thím Lý đã mua đồ ăn cả rồi đấy.” Lúc Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại cho thím Lý, thím Lý đang đi siêu thị, cho nên mới không hề hay biết, cũng không gặp Kỷ Hi Nguyệt về nhà lấy hộ chiếu.
“Vậy bố với thím Lý ăn cơm với nhau nhé, haha.” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Kỷ Thượng Hải sửng sốt, sau đó dí dí ngón tay vào đầu cô, hờn mát nói: “Con đã trưởng thành rồi đấy, có thể hiểu chuyện giùm bố được không hả? Cái gì cũng hấp tấp bộp chộp, muốn hù chết bố hay gì!”
“Con nào có.” Kỷ Hi Nguyệt xoa đầu.
Đúng lúc này Triệu Húc Hàn cũng bước ra. Nhìn dáng vẻ hối hả của anh, có vẻ như thật sự vừa mở cuộc họp trực tuyến mà quên mất Kỷ Thượng Hải.
Chương 865: Con rể và bố vợvợ (II)
Triệu Húc Hàn có vẻ rất căng thẳng, vừa bước vào phòng, thấy Kỷ Thượng Hải liền cúi đầu, kính cẩn nói: “Kỷ tiên sinh, thật sự xin lỗi, vừa nãy cháu có chút việc gấp, để bác đợi lâu rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa phụt cười, nhìn nụ cười cứng ngắc trên gương mặt điển trai của Triệu Húc Hàn, xem ra là người đàn ông này rất sợ gặp bố cô.
Kỷ Thượng Hải lập tức đứng lên, khách sao nói: “Triệu chủ nhân khách sáo rồi. Cậu công chuyện bộn bề, là tôi đã quấy rầy cậu mới đúng.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của bố, đây đâu phải là điều mà người một nhà nên có, còn xa lạ hơn việc gặp khách hàng nữa.
“Bố, anh Hàn, hai người đừng khách sáo như vậy nữa, ngồi xuống nói chuyện đi!” Kỷ Hi Nguyệt liền kêu hai người ngồi xuống.
Gương mặt điển trai của Triệu Húc Hàn vẫn còn căng thẳng và ngượng ngùng, nhìn Kỷ Thượng Hải với vẻ đầy dè dặt.
“Triệu chủ nhân, lần này các cậu đi Mỹ gấp như vậy liệu có nguy hiểm không? Tiểu Nguyệt không đi có được không?” Kỷ Thượng Hải đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt liền giậm chân nói: “Bố, đã nói là con chỉ đi theo để đi chơi thôi, có nguy hiểm gì được? Thật đấy. Là con đã xin anh Hàn dẫn con theo, chứ không phải anh ấy muốn con đi cùng đâu.”
“Con im miệng cho bố!” Kỷ Thượng Hải thấy con gái mình bảo vệ Triệu Húc Hàn thì nổi giận, còn chưa gả đi mà lòng đã hướng ra bên ngoài rồi.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo tủi thân, Triệu Húc Hàn vội kéo cô lại bên cạnh: “Em đừng chọc bố giận nữa. Hay là em đừng đi nữa? Anh sẽ cố gắng về sớm, lần sau dẫn em đi chơi?”
“Em không muốn!” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn anh, “Không dẫn em theo thì chúng ta chia tay!”
Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười nhìn Kỷ Thượng Hải.
Kỷ Thượng Hải coi như đã hiểu ra, thì ra đây là trò mèo của con gái mình!
Xem ra Triệu Húc Hàn đã cưng chiều con bé quá rồi, nếu không cũng đâu đến lượt cô tự tung tự tác như vậy, cậu ấy là chủ nhân của Triệu gia mà.
“Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt muốn đi chơi, hay là bác cho cô ấy đi cùng cháu nhé? Cháu xử lý công chuyện xong sẽ về ngay, sau đó lại đến nhà thăm hỏi bác.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Thượng Hải bực bội nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Với cái bộ dáng của con, sớm muộn gì cũng bị Triệu chủ nhân ghét bỏ cho xem!”
“Bố, làm gì có ai nói con gái mình như bố không cơ chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
Triệu Húc Hàn vội nói: “Không đâu ạ, con thích Tiểu Nguyệt hồn nhiên như vậy.”
“Khụ khụ khụ.” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, không ngờ EQ của tên này cũng có lúc cao như vậy.
“Triệu chủ nhân, cậu đừng nuông chiều con bé quá, con bé sẽ vô pháp vô thiên đấy. Đến cả người làm bố như tôi mà còn quản không được nó nữa là. Tôi thì không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong con bé được bình an! Mẹ con bé mất sớm, tôi chỉ có một mình đứa con gái này, nên tuyệt đối không cho phép con bé xảy ra chuyện.” Kỷ Thượng Hải nhìn Triệu Húc Hàn với ánh mắt đầy sắc bén.
Triệu Húc Hàn nghiêm túc gật đầu, chân thành nói: “Kỷ tiên sinh yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt an toàn. Cô ấy sống thì cháu sống, cô ấy chết, cháu sẽ không sống một mình!”
Kỷ Thượng Hải và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời sửng sốt.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt ươn ướt nước mắt nói: “Anh Hàn, anh nói ngốc nghếch gì vậy? Đừng nói linh tinh! Chúng ta sẽ sống tốt, thật đấy. Anh nói cảm động như vậy, lẽ nào anh chết rồi em cũng phải tự tử theo hay gì?”
“Nha đầu thối! Sao bố lại sinh ra một đứa con gái miệng nhanh hơn não như con thế này!” Kỷ Thượng Hải liền cốc vào đầu Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 866: Con rể và bố vợ (III)
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ôm đầu, khoa trương thét lên.
Triệu Húc Hàn vội vàng kéo cô ra sau lưng, gấp gáp nói: “Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt còn nhỏ, đây chẳng qua chỉ là buột miệng nói ra, bác đừng trách cô ấy.”
“Bố, con muốn chấn động não luôn rồi này!” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức hét lên.
“Ai kêu con nói linh tinh!” Kỷ Thượng Hải hờn mát lườm cô. Sau đó thấy Triệu Húc Hàn bảo vệ cô như vậy, ông đành nói: “Nếu con đã muốn đi thì đi đi. Nhớ chú ý an toàn. Về tới nơi là phải về nhà ăn cơm đấy biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi, cám ơn bố.” Kỷ Hi Nguyệt lại dính lấy bố mình, cười nói: “Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ chú ý an toàn. Bố nhớ ăn nhiều đồ ăn của thím Lý làm nhé, nếu không thím Lý sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Chắc mình con hiểu chuyện!” Kỷ Thượng Hải bị cô chọc cười, “Được rồi, bố về đây, để các con đi sớm về sớm.” Nói rồi ông lại quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, “Tiểu Nguyệt giao cho cháu, về rồi nhớ tới nhà bác ăn cơm.”
“Vâng, vâng, chắc chắn rồi ạ, bọn cháu sẽ về sớm thôi.” Triệu Húc Hàn được yêu chiều mà đâm ra có chút lo sợ, vui mừng nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ gấu trúc của anh mà không nhịn được phì cười.
“Đứng đắn chút đi! Cười cái gì?” Kỷ Thượng Hải lại gõ vào đầu Kỷ Hi Nguyệt một cái.
“Bố, bố mà đánh vào đầu con nữa là con sẽ càng ngày càng ngốc đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bất mãn phản đối.
“Ngốc được cũng đỡ, khỏi phải lo con chạy lung tung, đâm đầu vào nguy hiểm.” Kỷ Thượng Hải bực bội liếc cô.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất ấm áp và cảm động, vì chỉ những người yêu thương mình mới có thể nói ra những lời như vậy, và sẽ không ghét mình cho dù mình có thế nào.
“Bố, bố đừng vậy mà, con sẽ cẩn thận, con hứa đấy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đưa tay lên thề.
Kỷ Thượng Hải lại thở dài nói: “Được rồi được rồi, bố cũng không nói nhiều nữa. Các con không cần tiễn, bố về đây.” Nói rồi ông liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn đang đứng phía sau, sau đó nhấn nút thang máy.
Triệu Húc Hàn vội nói: “Kỷ tiên sinh, để cháu tiễn bác xuống dưới lầu.”
“Không cần đâu, thời gian của cậu quý báu, nếu đã có chuyện gấp thì nhanh đi xử lý đi, mọi việc đợi quay về rồi hẵng nói. Tiểu Nguyệt, con phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng mang thêm phiền phức cho Triệu chủ nhân đấy biết không?” Kỷ Thượng Hải bước vào thang máy, sau đó quay ra dặn dò.
“Bố, con đâu có tệ như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt nói.
Triệu Húc Hàn vẫy tay chào. Kỷ Thượng Hải nhìn anh, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười cứng nhắc trên gương mặt Triệu Húc Hàn cũng biến mất theo, thay vào đó là vẻ mặt như quan tài.
Quả thực cười nhiều cũng mệt, anh thấy mình vẫn hợp với dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hơn.
“Haha, anh Hàn, có phải anh rất sợ bố em không?” Kỷ Hi Nguyệt liền xoay người chọc Triệu Húc Hàn.
“Khụ! Còn không nhanh chân lên, sắp trễ giờ rồi đấy.” Triệu Húc Hàn không trả lời, chỉ để lại một câu rồi sải bước bỏ chạy.
Mười phút sau, máy bay trực thăng đã đậu trên đỉnh toà nhà, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân lần lượt lên máy bay. Sau khi máy bay cất cánh, Triệu Húc Hàn còn cầm một chiếc micro đặc biệt để liên lạc với Triệu gia bên Mỹ, bắt đầu bày binh bố trận.
Kỷ Hi Nguyệt có chút nhàm chán, ngồi suy nghĩ bâng quơ rồi dựa vào Triệu Húc Hàn ngủ thiếp đi.
Mười tiếng sau, cuối cùng máy bay cũng đã đáp đến sân thượng của tòa nhà doanh nghiệp Triệu Thị ở Mỹ.
Kỷ Hi Nguyệt đã tỉnh dậy từ sớm, ngồi ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bên dưới và cảnh giao thông đông đúc như mắc cửi. Lúc bọn họ xuất phát là buổi chiều, qua đến bên đây cũng là ban ngày. May là trên máy bay ba người đã tranh thủ nghĩ ngơi, nên qua đến nơi cũng không bị chênh lệch giờ giấc gì mấy.
Ngồi trên máy bay gọi điện thông báo xong, dưới lầu lập tức có người lên nhận máy bay.
Thời tiết tháng bảy ở Mỹ tương đối nóng, cho nên Kỷ Hi Nguyệt cũng không bị hiện tượng sốc nhiệt.
Chương 867: Xuyên dương quá hải
Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt chạy xuống lầu, bởi vì cánh quạt máy bay tạo ra gió rất lớn.
Dưới lầu là khu vực văn phòng rộng rãi, Kỷ Hi Nguyệt thầm tính tòa cao ốc này ít nhất cũng phải năm mươi tầng, lẽ nào là của phân khu Triệu gia tất?
Tiền gì mà lắm thế nhỉ.
“Chủ nhân, cuối cùng anh cũng đến rồi!” Hai người đàn ông lập tức bước tới chào hỏi Triệu Húc Hàn, một người trong số đó vẻ mặt khó coi nói: “Chủ nhân, giám đốc đã bị bắt cóc hơn hai mươi tiếng đồng hồ.”
“Bên đó có gửi tin tức gì đến không?” Triệu Húc Hàn vừa đi vừa hỏi, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đi phía sau.
“Không có, chỉ gửi đến một đoạn video, cho chúng ta thời gian một ngày. Tính đến bây giờ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa. Tiền mặt đã gom được hơn một nửa, nhưng vẫn chưa đủ.” Người đàn ông đó cẩn thận báo cáo chi tiết.
Tiêu Ân ở phía sau cúi đầu nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Người báo cáo là trợ lý riêng của giám đốc khu vực, chức vị giống tôi, tên là Phan Sinh. Người còn lại là vệ sĩ Khương Lộ. Hai người này đều là những người thân tín nhất của giám đốc khu vực.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Sắc mặt của cô lúc này đã trở nên lãnh đạm, trên người cũng đã thay sang một bộ vest chỉnh chu, đầu tóc cột cao, nhìn qua rất giống một cô thư ký.
Cho nên lúc hai người đàn ông thấy cô cũng không hỏi nhiều.
“Long Bân đến chưa?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Đến rồi, đang ở dưới lầu nghĩ ngơi. Cậu ấy đến trước chủ nhân ba tiếng.” Phan Sinh đáp.
“Ừm, trích xuất hết camera giám sát bên đây cho tôi, tôi cần xem lại một chút, đồng thời phải tìm ra nơi giám đốc khu vực bị bắt giữ càng sớm càng tốt để chúng ta còn thời gian ra tay.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, mọi người đều đang ở phòng hội nghị, chờ chủ nhân đến giúp đỡ.” Nhóm người đi thẳng đến phòng hội nghị.
Trước khi mở cửa, Triệu Húc Hàn quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Em có cần nghĩ ngơi một lát không?”
“Không cần, em cũng muốn biết tình hình cụ thể, hi vọng có thể giúp được mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, ba người cùng tiến vào phòng hội nghị.
Trên chiếc bàn trong phòng hội nghị lúc này đang đặt đầy thiết bị điện tử, còn trên tường là màn hình máy chiếu, có người đang nói gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có khoảng hơn chục người, thầm đoán những người này hẳn là thế lực then chốt nhất của Triệu gia ở Bắc Mỹ.
Trong số hơn chục người đó, có hai người là phụ nữ, nhìn rất tinh anh giỏi giang, còn lại tất cả đều là đàn ông trung niên.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ hết qua bên đây, nhưng không ai lên tiếng.
Triệu Húc Hàn cũng không giới thiệu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn rành về máy tính như vậy, chỉ kịp thấy những ngón tay của anh nhảy múa trên bàn phím, và sau đó trên màn hình có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Ánh mặt của mọi người đều dán chặt vào màn hình. Triệu Húc Hàn lại quay sang nói với nhân viên kỹ thuật mấy câu, sau đó bọn họ cũng nhập thứ gì đó vào máy tính.
Ngay sau đó giao diện thay đổi liên tục, cuối cùng chấm đỏ cũng dừng lại một chỗ.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ giám đốc khu vực đang ở trong toà nhà này. Bây giờ chúng ta cần crack tất cả camera giám sát trong tòa nhà này và tìm ra vị trí cụ thể để kịp thời cứu người.”
Triệu Húc Hàn vừa nói chuyện vừa chỉ vào máy tính.
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc, cô luôn nghĩ rằng IT mới là cao thủ kỹ thuật của Triệu gia, nhưng không ngờ Triệu Húc Hàn cũng biết làm. Người đàn ông này đúng là thâm tàng bất lộ, hay là vì bận quá nên không có thời gian làm mấy việc này?
Năng lực của anh mạnh như vậy, cho dù không làm chủ nhân của Triệu gia thì cuộc sống bình thường cũng rất thoải mái. Làm chủ nhân của Triệu gia, còn ra sức ra kiếm tiền cho mọi người, đúng là thiệt thòi cho anh.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt chợt nghĩ đến cái chết của mẹ anh, e rằng đối với Triệu Húc Hàn mà nói, việc tìm ra kẻ sát hại mẹ mình mới là lý do duy nhất để anh ngồi trên vị trí chủ nhân của Triệu gia.
Chương 868: Người đàn ông của cô
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong máy tính xuất hiện một mô hình ba chiều của tòa nhà, theo vài thao tác máy tính, chấm đỏ đó đã xác định là tầng tám của tòa nhà.
Xung quanh tòa nhà đều là các tòa nhà cao tầng, chứng tỏ vị trí này đang ở trong trung tâm thành phố.
Bình thường Triệu Húc Hàn rất ít nói, nhưng lúc này lại ra lệnh cho từng người một, khiến Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy được một mặt khác biệt của anh, và càng nhìn càng thấy anh đẹp trai.
Vừa giống hệt như một quân vương đang chỉ đạo giang sơn, lại vừa giống như một vị tướng quân đang bài binh bố trận.
Những người bên dưới rất chăm chú lắng nghe, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm cảm thấy người đàn ông của cô thực sự rất đẹp trai và cool ngầu.
Lúc Triệu Húc Hàn đứng trước màn hình máy chiếu giảng giải, cũng vài lần liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Thấy người phụ nữ này đang nhìn anh với ánh mắt mơ màng, lâu lâu còn cười kiểu si mê thì trong lòng không khỏi ba chấm.
Nhưng biểu cảm của cô có phải là càng ngày càng thích anh rồi chăng?
Nghĩ như vậy, tinh thần anh càng thêm hắng hái.
Nói thật, nếu Triệu Thanh Hổ không phải là giám đốc khu vực của Triệu Thị ở Bắc Mỹ, thì cho dù ông ta có chết và đổi sang người khác, anh càng ủng hộ hai tay hai chân. Vì chung quy, người chú tư này chưa bao giờ thích đứa cháu ba là anh.
Ông ta chỉ thích đứa cháu cả Triệu Hằng Sinh, cũng tức là Triệu Nhất Gia bố của Triệu Vân Sâm. Cho nên từ lúc Triệu Hằng Sinh bị anh đánh què chân, vị chú tư này đã trở thành một trong ba vị giám đốc khu vực phản đối anh.
Lần trước xảy ra chuyện ở Mỹ, anh đã nghi ngờ vị chú tư này giúp Triệu Hằng Sinh lập kế hoạch, chỉ là không ngờ lại bị Kỷ Hi Nguyệt đoán trước, nếu không trong cuộc đấu súng loạn xạ ở bãi đậu xe, có lẽ anh đã bị thương không ít.
“Chủ nhân, vậy chúng ta sẽ cử bao nhiêu người để chi viện?” Đợi Triệu Húc Hàn giải thích các đặc điểm chính của tòa nhà và đội hình giám sát, Phan Sinh lo lắng hỏi.
“Không cần nhiều, mất công lại rút dây động rừng.” Triệu Húc Hàn nói, “Tôi sẽ đích thân đi cứu chú tư.” Nói rồi anh dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn một vòng những người đang ngồi trong phòng hội nghị.
“Vậy chủ nhân cần bao nhiêu người?” Phan Sinh hỏi.
“Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp, cậu cứ ở đây trấn thủ, ngoài ra cũng cần phải thu hút sự chú ý của bên đó, để bọn chúng không biết đến kế hoạch của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, những người trong căn phòng này không được tự ý ra vào, cho đến khi tôi cứu được chú tư.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Phan Sinh biến sắc, sắc mặt mọi người cũng rất khó coi. Vệ sĩ Khương Lộ lên tiếng: “Chủ nhân, để tôi đi cùng anh được không?”
“Không cần.” Triệu Húc Hàn mở điện thoại ra, sau đó nói: “Thước Phong, vào đây!”
Vừa dứt câu, một người đàn ông mang mặt nạ đen bước vào, trong tay còn cầm thêm chiếc dao găm sắc bén, khiến người khác không khỏi rùng mình.
“Chủ nhân.” Người đàn ông tiến vào cúi đầu chào Triệu Húc Hàn.
“Từ bây giờ trở đi, chưa có mệnh lệnh của tôi, bất kỳ người nào trong đây cũng không được phép rời khỏi, và cũng không được phép gọi điện thoại. Cậu sẽ là người giám sát bọn họ, nếu ai vi phạm, giết không tha!” Triệu Húc Hàn trực tiếp ra lệnh.
Mọi người nghe xong không khỏi biến sắc, Phan Sinh tức giận nói: “Chủ nhân, ý của anh là gì? Lẽ nào anh nghi ngờ trong đây có nội gián?”
“Đúng vậy, đây là có ý gì?” Có người cũng lo lắng nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm có nội gián hay không, đây là tôi chỉ đề phòng. Nếu các người tự nhận mình không phải nội gián, thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Ở Triệu gia tôi là chủ nhân, nên hy vọng trong lòng mọi người tự có chừng mực.”
Nói xong Triệu Húc Hàn vẫy tay gọi Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy theo phía sau. Lúc bước qua Thước Phong, cô khẽ liếc nhìn một cái. Cô có cảm giác, tên này cũng là một trong bốn ám vệ của Triệu Húc Hàn.
Chương 869: Quân vô hí ngôn
Vừa bước ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, bên trong liền vang lên đủ loại âm thanh, ồn ào không ngớt.
“Anh Hàn, liệu có xảy ra vấn đề gì không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bên trong đang rất kích động.
Triệu Húc Hàn cười khẩy: “Nếu có thể bước qua được cửa ải của Thước Phong, tính ra bản lĩnh của bọn họ cũng rất lớn.” Nói rồi anh lại hừm một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người sao?”
“Ừm, Tiểu Nguyệt, lần này sẽ rất nguy hiểm, em chắc là vẫn muốn tham gia chứ?” Triệu Húc Hàn nói, “Đây không phải trong nước, cảnh sát ngược lại sẽ là một rắc rối cho chúng ta, em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây rồi khẽ nói: “Em hiểu. Em không sợ. Em muốn đi cùng anh.” Trên gương mặt nhỏ đầy vẻ kiên quyết.
“Được. Vừa nãy em nhìn rõ bản vẽ mặt cắt sàn của toà nhà đó rồi chứ?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em nhìn rõ rồi.”
“Tốt, bây giờ thế này, Tiêu Ân sẽ lái xe, em ngồi trên xe tiếp ứng, còn anh, Long Bân và Quy Mao sẽ vào trong cứu người.” Triệu Húc Hàn nói, “Tiêu Ân, cậu hiểu chưa?”
“Đã hiểu, cậu chủ.” Tiêu Ân lập tức đáp.
“Em ở trên xe?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hụt hẫng.
“Em tưởng ở trên xe an toàn lắm à? Bọn chúng chắc chắn sẽ giám sát xung quanh chiếc xe, nên đến lúc đó có thể rời đi hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của em đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Hả? Em, em thì có thể làm gì? Đến người nào giết người đó?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
Tiêu Ân nhàn nhặt liếc cô: “Đại tiểu thư, tùy cơ ứng biến.”
Kỷ Hi Nguyệt bèn ‘oh, oh’ mấy tiếng. Dưới ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn, cô khẽ cười khan hai tiếng, nói: “Nhưng anh Hàn, em cảm thấy em vào trong với anh sẽ tốt hơn đấy?”
“Anh sợ em cản chân anh. Nếu lần này em không xảy ra sơ sót, lần sau anh sẽ dẫn em theo.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đen lại như đít nồi, nhưng vẫn hào hứng nói: “Anh Hàn, anh nói thật đấy chứ?”
“Quân vô hí ngôn*!” Triệu Húc Hàn có chút kiêu ngạo nói, “Tiền đề là em không được sai phạm, Tiêu Ân không biết khí công, cho nên lát nữa mà có chuyện xảy ra thì em sẽ trở thành nhân vật chủ chốt. Nhiệm vụ tiếp ứng này anh còn không dám tùy tiện giao cho người khác nữa đấy!”
(Quân vô hí ngôn: Quân vương thì không bao giờ nói giỡn – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy vai hai nặng trĩu, vội vàng gật đầu nói: “Em hiểu rồi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.”
“Tốt. Giờ họp bàn một chút, chuẩn bị xuất phát.” Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đến phòng bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt đi vào theo thì thấy Long Bân đang đổi sang đồ đen. Long Bân thấy mọi người bước vào, lập tức chào hỏi.
“Chủ nhân.” Một thanh niên khác trạc tầm tuổi Long Bân nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền hành lễ.
“Quy Mao, lần này không được xảy ra sơ sót, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, cái tên này nghe lợi hại phết, sao lại lấy tên là Quy Mao nhỉ? Vậy tính ra người có tên Thước Phong kia dễ nghe hơn nhiều.
Vơi lại tên của La Hi và Long Bân cũng rất bình thường, còn tên của hai người này nghe rất lạ tai, chắc chỉ là danh xưng của ám vệ.
“Đã hiểu!” Quy Mao lập tức nói. Thực ra bốn người ám vệ này vóc dáng đều tương đương nhau, tướng mạo thì mỗi người một vẻ, nhưng đều trẻ tuổi, có một điểm chung duy nhất giữa bọn họ là hơi thở trên người rất khác biệt.
Trước đây Kỷ Hi Nguyệt không nhận ra, nhưng bây giờ so sánh giữa Long Bân và Quy Mao, còn có Thước Phong mới vừa gặp một lần ban nãy, cô cảm thấy những cao thủ tu luyện khí công đều có một hơi thở rất đặc biệt.
Không biết là cô có như vậy không nhỉ? Trên người Triệu Húc Hàn thì không dễ nhận ra, chắc là do anh ẩn giấu quá sâu.
Chương 870: Em khá hơn Quy Mao
Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất nhiệt tình, đợi Triệu Húc Hàn dặn dò xong, anh ấy quay sang cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, không ngờ cô cũng đến, quá tốt rồi.”
“Long Bân, vết thương của anh đã khỏi chưa? Lần trước thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi và Liễu Đông có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân thì rất thân thiết.
“Nào có, đây là bổn phận công việc của chúng tôi mà. Đúng rồi đại tiểu thư, xong vụ này rồi tôi có thể theo cô về Cảng Thành không?” Long Bân liếc nhìn Triệu Húc Hàn đang thay quần áo.
“Đương nhiên có thể. Cậu chủ nhà anh đã đồng ý rồi. Nhưng mà để anh bảo vệ tôi thì thật sự chẳng khác gì ‘giết gà bằng dao mổ trâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Long Bân liền lắc đầu: “Không đâu. Sau này cô rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia, nên có thể bảo vệ cho cô là vinh hạnh của tôi. Có điều, cậu chủ nói cô cũng biết khí công, nên tôi chỉ e là tương lai đại tiểu thư không cần đến sự bảo vệ của chúng tôi nữa.”
“Haha, tôi có thể tự lực cánh sinh tất nhiên là chuyện tốt, nhưng dầu gì tôi cũng là một người phụ nữ, bên cạnh vẫn cần có người đi theo, anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy nhướn nhướn mày, khuôn mặt rất lém lỉnh và giảo hoạt.
Quy Mao thấy dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt như vậy thì có chút hiếu kỳ, sau đó lại nhìn nụ cười trên mặt Long Bân. Mặc dù bốn người ám vệ bọn họ bình thường ít liên lạc và lui tới, nhưng dù sao cũng từng trưởng thành cùng nhau và cùng trải qua quá trình rèn luyện gian khổ, thành ra giữa họ cũng có sự hiểu biết nhất định về tính cách của nhau.
Long Bân trước giờ không phải mà kiểu người sôi nổi như vậy, dĩ nhiên có lúc cần diễn kịch thì anh ấy vẫn rất lưu manh, nhưng có thể nhìn thấy nụ cười chân thành trên gương mặt anh ấy như bây giờ là điều rất hiếm thấy.
Cho nên, rất có thể vị Kỷ tiểu thư này sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia.
“Chào đại tiểu thư, tôi tên là Quy Mao, là người lớn lên cùng Long Bân và đang làm việc cho chủ nhân.” Quy Mao lập tức bước tới chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
“Chào anh, tên của anh thật sự rất đặc biệt. Xem ra tôi không thể nào quên anh được.” Câu nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến Quy Mao nhất thời vui sướng trong lòng.
“Không sợ đại tiểu thư chê cười, trong bốn ám vệ, tôi là người làm việc khá lề mề, nên bị bọn họ đặt cho cái tên này luôn, haha.” Quy Mao ngại ngùng gãi đầu, nhìn có chút đáng yêu.
Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Được rồi, mọi người thay xong quần áo rồi thì lên đường thôi. Tiểu Nguyệt, đây là mặt nạ bảo hộ của em. Nhớ kỹ, chúng ta tuyệt đối không thể bai lộ, vì một khi bại lộ, hậu họa sẽ khôn cùng.’
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đanh lại, trong lòng có chút cả kinh, nhưng sau đó vẫn kiên định gật đầu.
Đây là trận chiến của Triệu gia và băng nhóm Hắc Hỏa, không thể lộ diện nên không thể để cho cảnh sát và người có liên quan biết được bất kỳ manh mối gì.
“Nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, nhớ là giết lầm còn hơn bỏ sót!” Triệu Húc Hàn nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong không khỏi tái mặt. Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn thoáng chút đau lòng: “Anh đã từng nói, chuyện của Triệu gia rất nguy hiểm, mà kẻ địch đối diện càng nguy hiểm hơn. Một khi em nhân từ, đó không còn là tai họa của bản thân, mà còn hại chết rất nhiều người. Em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghẹn ngào gật đầu: “Anh Hàn, anh yên tâm, em hiểu mà, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình! Em sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, hài lòng nói: “Em biết là tốt. Được rồi, thay đồ đi.”
Năm người trong phòng thoáng chốc đã thay đồ xong, chiếc mũ trùm đầu mà Kỷ Hi Nguyệt đội chỉ để lộ hai con mắt và lỗ mũi, ngay cả miệng cũng bị che lại. Bên trong mọi người đều mặc áo chống đạn.
Bốn người đàn ông còn trang bị thêm một khẩu súng lục, Triệu Húc Hàn đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một khẩu súng lục tinh xảo, Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, e dè nói: “Anh Hàn, em, em không biết bắn súng.”
Bàn tay to của Triệu Húc Hàn len lén men theo vòng eo nhỏ của cô bò lên trên. Cả người Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã mềm oặt, gần như để mặc cho hành động của anh được diễn ra.
Trong lòng Triệu Húc Hàn vô cùng hưng phấn, ngọn lửa như bốc lên ngùn ngụt, cuối cùng bàn tay này cũng có thể quang minh chính đại leo tới nơi muốn leo.
Lần trước chỉ vừa mới cảm nhận được độ đàn hồi mà mềm mại thì đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá cho hai phát, nên tính ra vẫn chưa chân chính cảm nhận được.
Triệu Húc Hàn càng lúc càng hưng phấn, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng lại. Bàn tay to của anh đang chuẩn bị leo lên trên, còn khoang miệng thì tràn đầy mùi thơm, thật sự rất mê người.
Đột nhiên, có thứ đó điên cuồng vang lên.
Triệu Húc Hàn sầm mặt, lập tức dừng động tác trong tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng hoang mang nhìn về hướng bàn làm việc.
“Anh Hàn, tiếng động gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói, là một âm thanh điện tử, nhưng không phải từ di động của Kỷ Hi Nguyệt, cũng không phải từ di động của Triệu Húc Hàn.
“Chết tiệt!” Triệu Húc Hàn tức đến méo mặt.
Nhưng anh cũng nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc máy tính điện tử mini màu đen.
Cô thấy anh mở chiếc máy tính nhỏ đó ra với sắc mặt khá ngưng trọng, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, sau đó sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi tò mò, tâm trạng của Triệu Húc Hàn hình như rất tệ.
“Bên khu vực Bắc Mỹ xảy ra chuyện, bị nhóm Hắc Hỏa ăn chặn khá nhiều thương vụ.” Triệu Húc Hàn vội vàng gõ vài chữ vào chiếc máy tính nhỏ màu đen, sau đó cầm di động lên bắt đầu gọi điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh bận rộn, cô đành ngồi xuống nhìn anh gọi điện thoại.
Không biết Triệu Húc Hàn gọi cho ai, nhưng suốt cuộc điện thoại đều là mệnh lệnh, kêu người đi xử lý chuyện bên Bắc Mỹ.
Cuối cùng anh cúp máy, đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, bây giờ anh phải sang Mỹ một chuyến.”
“Bây giờ?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, xem ra sự việc rất nghiêm trọng.
“Đúng vậy, thế lực của băng nhóm Hắc Hỏa bên đó tương đối mạnh, hơn nữa bọn họ cũng đã tính kế từ lâu. Vị giám đốc khu vực bên đó đã bị bọn chúng bắt cóc, cho nên chủ nhân anh bắt buộc phải đi. Nếu lần này không cứu được người, anh chắc chắn sẽ bị luận tội.” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn xẹt qua một tia lạnh lùng.
“Nghiêm trọng vậy sao? Hay là, em đi với anh nhé? Em, bây giờ em đã học được khí công, biết đâu có thể giúp anh cứu người thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói. Cô lo lắng cho Triệu Húc Hàn, ngay cả người đứng đầu khu vực của Triệu gia cũng bị bắt, vậy chứng tỏ đối phương rất lợi hại, có thể phá vỡ được an ninh của Triệu gia.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt đều là sự lo lắng.
Anh cười cười nói: “Em quên rồi à, anh vẫn còn hai vệ sĩ cao cấp như La Hi, bọn họ sẽ xử lý chuyện này.”
“Nhưng, nhưng lỡ như đối phương cũng có thì sao? Thêm một người thì càng tốt hơn chứ đúng không? Hơn nữa em còn có linh cảm, biết đâu có thể giúp được anh. Anh Hàn, bây giờ chúng ta đã là một cá thể, nên chuyện của anh cũng là chuyện của em.”
“Anh thường lo lắng cho sự an nguy của em, nhưng mặt khác, em cũng rất lo lắng cho sự an toàn của anh, vì vậy anh không thể hết lần nay tới lần khác đặt em ra khỏi ranh giới an toàn của anh được? Em cũng muốn giúp anh mà.” Kỷ Hi Nguyệt chân thành nói.
“Chuyện bên đó nguy hiểm gấp nhiều lần so với chuyện ở đây, hơn nữa còn là nước ngoài, có rất nhiều thứ không thể ứng dụng được.” Triệu Húc Hàn chau mày nói.
“Vậy thì đã sao? Cái chúng ta có là thực lực của bản thân mà. Với lại anh Hàn, anh cũng cảm thấy là em có thể tự bảo vệ bản thân rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn có chút rối rắm, đi tới đi tới trong văn phòng, chiếc máy tính nhỏ lại phát ta âm thanh chói tai.
Triệu Húc Hàn vội vàng chạy lại xem, Kỷ Hi Nguyệt cũng chạy tới, cô cũng muốn biết.
Chương 862: Ba trăm triệu đô la
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một đoạn video. Giữa không gian mờ tối, có một người đang bị trói gô trên chiếc ghế, mắt bị bịt chặt, hơn nữa còn ngồi ngược sáng. Trước mặt người đó có một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có dao, kìm, móc câu và cưa, đều là những công cụ để hành quyết.
Khiến cho Kỷ Hi Nguyệt có chút sởn gai ốc, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được thủ đoạn tra tấn biến thái trong những bộ phim truyền hình Mỹ.
“Đó là giám đốc khu vực Bắc Mỹ à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Bọn chúng muốn tra hỏi ông ta điều gì?”
“Đương nhiên là bí mật của Triệu gia. Tuy nhiên, người đứng đầu tám khu vực đều là người của Triệu gia, nên bình thường trong tình huống như vậy, bọn họ sẽ không phản bội Triệu gia.” Triệu Húc Hàn nhíu mày.
Trong video đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ngược sáng, giọng nói cũng đã được biến đổi thành âm thanh the thé: “Triệu chủ nhân, rất đơn giản, ba trăm triệu đô la Mỹ. Nếu không chuyển, người này sẽ biến mất.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, con mẹ nó, thật là công phu sư tử ngoạm, ba trăm triệu! Còn là đô la Mỹ! Đúng là lòng tham không đáy mà. Nhưng nghĩ đến việc mấy tên này là băng nhóm Hắc Hỏa, nên có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm.
“Nhóm Hắc Hỏa cũng to gan đấy chứ, dám động đến người nhà họ Triệu tôi.” Triệu Húc Hàn gằn giọng nói ra một câu, giọng điệu giống hệt như băng lạnh.
“Haha, bọn tao sắp đói đến nơi rồi, có gì mà không dám. Triệu gia của chúng mày quá sức độc tài, chiếm lĩnh hết vùng này sang vùng khác, không cho bọn tao lấy vài chỗ kiếm ăn. Nếu chúng mày đã có lòng tham lam, vậy thì đừng trách bọn tao không khách khí.”
“Triệu gia của chúng tôi đều kinh doanh chân chính, kiếm tiền bằng bản lĩnh, các anh lấy tư cách gì mà đến cướp địa bàn?” Triệu Húc Hàn nói.
“Không có tư cách? Hừm, vậy thì tao sẽ để cho mày xem bọn tao có tư cách hay không!” Tên đó nói xong liền đi tới bên cạnh người họ Triệu đang bị trói, lấy một chiếc móc câu trước mặt, sau đó đưa tới trước miệng người họ Triệu.
Người họ Triệu đó đột nhiên phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, một chiếc răng đã bị nhổ ra.
“Triệu chủ nhân, mày biết không? Sau khi giết người hủy xác, răng là thứ dễ nhất để xác định được thân phận. Nếu tao nhổ hết nguyên hàm của nó ra, làm thành một sợi dây chuyền hay đại loại gì đó, bảo đảm cảnh sát cũng không sẽ tìm ra người đâu, haha. Ba trăm triêu đô la Mỹ, đưa hay không đưa!” Đến câu cuối cùng, giọng nói của tên đó trở nên rất u ám.
Vị giám đốc họ Triệu vẫn đang kêu gào thảm thiết, chiếc ghế cũng loạng choạng chứng tỏ người đó đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn thẳng, vì thực sự quá mức tàn nhẫn và đẫm máu.
“Anh Hàn, sao tên này lại là người Trung Quốc? Không phải tên cầm đầu của nhóm Hắc Hỏa đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nếu ở Bắc Mỹ thì không nên nói tiếng Trung mới đúng chứ.
“Muốn đối phó với Triệu gia của anh, bên cạnh tất nhiên không thể thiếu người Trung Quốc.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.
“Vị giám đốc đó là người nào của Triệu gia vậy?” Kỷ Hi Nguyệt biết tám vị giám đốc khu vực đều là người của Triệu gia. Chủ nhân thừa hưởng phải thuộc chi trưởng, còn những khu vực khác là con của vợ lẽ.
“Là chú tư Triệu Thanh Hổ của anh, nhưng người trong video này hình như không phải.” Triệu Húc Hàn cười khẩy.
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng mừng rỡ, nhưng nhìn vào đoạn video tối lờ mờ, quả thực không thấy rõ được dáng vẻ.
Triệu Húc Hàn lại nói, “Cho dù không phải là chú tư anh thì có lẽ cũng là người nhà họ Triệu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Anh Hàn, không phải anh nói có ba khu vực trước giờ vẫn luôn phản đối anh sao? Khu vực Bắc Mỹ cũng là một trong số đó?”
“Phải, nhưng đều là người của Triệu gia, nên nhất định phải cứu.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi trả lời.
Sau đó anh bật nút và nói: “Cho tôi thời gian ba ngày!”
“Ba ngày? Triệu chủ nhân, mày đang đùa với tao đấy à? Nhiều nhất là một ngày! Nếu không giám đốc khu vực Bắc Mỹ của Triệu gia chúng mày phải đổi người khác đấy!” Nói rồi video lại đen kịt.
“Một ngày!?” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, vậy là phải trước giờ này ngày mai.
Chương 863: Cho phép cô được đi
Triệu Húc Hàn thu dọn vài thứ rồi quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, tối nay chắc không gặp bố em được rồi. Với lại em cũng đừng đi nữa, nguy hiểm lắm. Anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể, anh hứa.”
“Anh Hàn, hồi nãy em nói gì anh đều vờ như không nghe thấy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, bực bội nói. Đây là định không cho cô đi cùng?
“Em không có thị thực, làm sao vào được?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó đáp lại: “Em không tin, mọi lần anh cũng đi bất ngờ mà, anh vào được tại sao em không vào được? Triệu gia anh nhất định sẽ có cách giải quyết. Nếu lần này anh không dẫn em theo, chúng ta chia tay đi! Dù sao anh cũng đâu coi trọng em! Sau này còn làm vợ chồng gì nữa!”
Kỷ Hi Nguyệt tức giận, đứng chống hông nhìn anh, phì phò nói.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô thực sự đã nổi giận, trong lòng anh cũng rất rối rắm, cuối cùng nói: “Được rồi, em chạy về nhà lấy hộ chiếu đi, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ lên sân thượng xuất phát.”
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi điện cho La Hi, kêu anh ấy lái xe ra.
Trong văn phòng của Triệu Húc Hàn, Tiêu Ân đã bước vào, sắc mặt cũng rất lo lắng.
“Một tiếng nữa sẽ xuất phát! Có Tiểu Nguyệt đi cùng.” Triệu Húc Hàn nói.
“Sao cơ? Đại tiểu thư cũng đi?” Tiêu Ân có chút không dám tin.
“Ừm, không sao, để cô ấy đi cùng nhiều khi sẽ là chuyện tốt.” Triệu Húc Hàn nói, “Cậu đi chuẩn bị đi, tôi gọi vài cuộc điện thoại.”
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức ra ngoài chuẩn bị, còn Triệu Húc Hàn thì gọi điện cho Triệu gia bên Bắc Mỹ để hỏi thăm, tình hình quả thực rất tệ.
Triệu Thanh Hổ đúng là đã mất tích, hơn nữa trong camera giám sát cũng cho thấy ông ta đã bị bắt cóc, cho nên bất kể người vừa bị nhổ răng là ai, thì Triệu Thanh Hổ chắc chắn vẫn đang trong tay bọn chúng.
Triệu Húc Hàn yêu cầu bên kia gửi tình hình của nhóm Hắc Hỏa qua cho anh, đồng thời anh cũng vận động tài chính của Triệu gia, chuẩn bị số tiền mặt ba trăm triệu đô la Mỹ để dự phòng.
Bởi vì Triệu Húc Hàn hiểu rất rõ, nếu Triệu Thanh Hổ xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ bị luận tội với tội danh không bảo vệ được người của mình, vì so với tiền tài, tính mạng con người mới là thứ ưu tiên hàng đầu.
Triệu gia lớn mạnh lấy an toàn làm nền tảng, kế đến mới là công việc kinh doanh hùng mạnh.
Bên cạnh Triệu Thanh Hổ lúc nào cũng có hai vệ sĩ của Triệu gia túc trực, đây là tiêu chuẩn dành cho những giám đốc khu vực, và những vệ sĩ này có thân thủ tương đương với Tiêu Ân.
Trong tình huống như vậy mà cũng bị bắt cóc, lại không hề xảy ra đấu súng, chứng tỏ trong nhóm Hắc Hỏa nhất định có cao thủ.
Cho nên lần này Triệu Húc Hàn đã điều động hai ám vệ cao cấp còn lại, cùng xuất phát đến Bắc Mỹ với anh.
Bên phía Kỷ Hi Nguyệt, cô cũng gọi điện thoại báo cho bố biết. Kỷ Thượng Hải vốn dĩ đang hào hứng, còn có chút hoang mang mong chờ tối nay được gặp cậu con rể Triệu chủ nhân, ai ngờ lại nhận được tin con gái và Triệu chủ nhân phải đi Mỹ.
Sự thay đổi này quá nhanh, khiến ông ấy có chút khó chấp nhận.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không giải thích nhiều, chỉ nói là Triệu Húc Hàn có chuyện gấp, còn cô chỉ đi theo xem thử, kêu ông đừng lo lắng, lúc nào về sẽ đến ăn cơm.
Kỷ Thượng Hải không phải đứa ngốc, làm gì có chuyện dễ dỗ dành như vậy. Ông lập tức gọi điện thoại cho thím Lý, nhưng thím Lý lại không hề hay biết.
Cho nên Kỷ Thượng Hải cảm thấy chuyện xảy ra đột ngột như vậy hẳn là rất nghiêm trọng. Vậy thì liệu có xảy ra nguy hiểm không? Kỷ Hi Nguyệt đi theo sẽ không mất mạng đấy chứ?
Kỷ Thượng Hải tức tốc đến toà nhà của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, sau đó vào quầy tiếp tân báo tên của ông, muốn gặp Triệu Húc Hàn.
Khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Thượng Hải xuất hiện trên màn hình giám sát trong văn phòng, gương mặt điển trai không khỏi biến sắc, lật đật nhìn thời gian, Kỷ Hi Nguyệt chắc phải tầm mười phút nữa mới về tới.
Chương 864: Con rể và bố vợ (I)
Một người đàn ông cao cao tại thượng, gặp chuyện gì cũng đa mưu túc kế, vậy mà lại tỏ ra hoảng sợ trong tình huống như vậy. Tiêu Ân không có ở đây, nên anh mới trực tiếp nhận được tin thư ký nói rằng Kỷ Thượng Hải muốn gặp anh.
Anh bình tĩnh lại và nói: “Mời Kỷ tiên sinh lên đây trước đi. Nhớ tiếp đón cho chu đáo. Báo là tôi đang có cuộc họp trực tuyến, khoảng mười phút nữa là xong.”
Thư ký trả truyền đạt lại cho quầy lễ tân, còn Triệu Húc Hàn thì vội vàng gọi cho Kỷ Hi Nguyệt.
Cũng may là Kỷ Hi Nguyệt đang trên đường về đến, nghe bố mình đến tìm Triệu Húc Hàn, cô cũng dở khóc dở cười.
“Em về nhanh đi, càng sớm càng tốt!” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt, sự căng thẳng của anh khiến Kỷ Hi Nguyệt rất buồn cười. Quả nhiên là con rể sợ gặp nhạc phụ đại nhân.
Kỷ Thượng Hải được mời lên văn phòng trên tầng cao nhất. Đây là lần đầu tiên ông đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Độ xa hoa và hào nhoáng ở đây khiến ông không khỏi kinh hãi, có lẽ đây mới gọi là hào môn.
Thư ký mời ông đến phòng nghĩ ngồi chờ, pha cho ông tách trà thượng hạng, trò chuyện với ông đôi câu, nói là chủ nhân đang có cuộc họp khẩn cấp, quả thực rất xin lỗi, kêu Kỷ Thượng Hải đợi khoảng mời phút.
Kỷ Thượng Hải bị điều kiện xung quanh làm cho choáng ngợp, trong lòng cũng vơi đi tức giận. Nếu Triệu chủ nhân không bận thì đó mới là chuyện lạ, bình thường muốn gặp đều phải hẹn trước cả mấy ngày.
Bây giờ ông được mời lên trên ngay, xem ra là Triệu Húc Hàn vô cùng nể mặt ông.
Điều này khiến Kỷ Thượng Hải có cảm giác mình là thượng đẳng, nhưng ngay sau đó ông lại tự cười bản thân, tại sao mình lại có cảm giác này chứ?
Ông dầu gì cũng là chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải, ở Cảng Thành ít nhiều cũng là nhân vật có máu mặt, vậy mà không biết tại sao trước mặt Triệu gia lại tự thấy mình thấp hơn một bậc?
Dưới sự thúc giục của Kỷ Hi Nguyệt, La Hi kéo ga hết cỡ. Cũng may là anh ấy đã từng huấn luyện về các kỹ năng lái xe.
Chưa tới mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đã cầm ba lô chạy từ bãi đậu xe vào thang máy.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt thở hổn hển bước ra, thấy bố cô đang ở trong phòng nghĩ uống trà, chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy vào.
Kỷ Thượng Hải nhìn thấy cô liền trố mắt nói: “Sao con lại đến đây?”
“Con đương nhiên phải đến đây rồi, máy bay trực thăng sẽ đón bọn con ở đây mà. Bố, sao bố lại đến đây? Không phải con đã nói là quay về chúng con sẽ đến gặp bố sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải liền tối sầm lại: “Đây không phải vì bố lo lắng cho con sao?! Chuyện gì mà gấp đến vậy? Tại sao con phải đi cùng? Lẽ nào Triệu gia không có nổi người khác để đi thay?”
“Không phải vậy đâu ạ, là con muốn đi theo thôi. Bố cũng biết con chưa được đi Mỹ mà, nên nhân tiện sang đó đi chơi luôn.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.
“Con muốn đi lúc nào chẳng được, hà cớ gì phải gấp gáp như vậy? Con nói thật cho bố biết đi, có nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
“Bố, làm gì có chuyện nguy hiểm. Chẳng là Triệu gia bên đó có chút chuyện gấp cần xử lý, không phải chuyện nguy hiểm gì đâu. Với lại con cũng đang rãnh rỗi, nên đi theo thăm thú thôi, bố đừng lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
“Thật không? Chuyện gì mà gấp như vậy? Để ngày mai đi không được à? Thím Lý đã mua đồ ăn cả rồi đấy.” Lúc Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại cho thím Lý, thím Lý đang đi siêu thị, cho nên mới không hề hay biết, cũng không gặp Kỷ Hi Nguyệt về nhà lấy hộ chiếu.
“Vậy bố với thím Lý ăn cơm với nhau nhé, haha.” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Kỷ Thượng Hải sửng sốt, sau đó dí dí ngón tay vào đầu cô, hờn mát nói: “Con đã trưởng thành rồi đấy, có thể hiểu chuyện giùm bố được không hả? Cái gì cũng hấp tấp bộp chộp, muốn hù chết bố hay gì!”
“Con nào có.” Kỷ Hi Nguyệt xoa đầu.
Đúng lúc này Triệu Húc Hàn cũng bước ra. Nhìn dáng vẻ hối hả của anh, có vẻ như thật sự vừa mở cuộc họp trực tuyến mà quên mất Kỷ Thượng Hải.
Chương 865: Con rể và bố vợvợ (II)
Triệu Húc Hàn có vẻ rất căng thẳng, vừa bước vào phòng, thấy Kỷ Thượng Hải liền cúi đầu, kính cẩn nói: “Kỷ tiên sinh, thật sự xin lỗi, vừa nãy cháu có chút việc gấp, để bác đợi lâu rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa phụt cười, nhìn nụ cười cứng ngắc trên gương mặt điển trai của Triệu Húc Hàn, xem ra là người đàn ông này rất sợ gặp bố cô.
Kỷ Thượng Hải lập tức đứng lên, khách sao nói: “Triệu chủ nhân khách sáo rồi. Cậu công chuyện bộn bề, là tôi đã quấy rầy cậu mới đúng.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của bố, đây đâu phải là điều mà người một nhà nên có, còn xa lạ hơn việc gặp khách hàng nữa.
“Bố, anh Hàn, hai người đừng khách sáo như vậy nữa, ngồi xuống nói chuyện đi!” Kỷ Hi Nguyệt liền kêu hai người ngồi xuống.
Gương mặt điển trai của Triệu Húc Hàn vẫn còn căng thẳng và ngượng ngùng, nhìn Kỷ Thượng Hải với vẻ đầy dè dặt.
“Triệu chủ nhân, lần này các cậu đi Mỹ gấp như vậy liệu có nguy hiểm không? Tiểu Nguyệt không đi có được không?” Kỷ Thượng Hải đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt liền giậm chân nói: “Bố, đã nói là con chỉ đi theo để đi chơi thôi, có nguy hiểm gì được? Thật đấy. Là con đã xin anh Hàn dẫn con theo, chứ không phải anh ấy muốn con đi cùng đâu.”
“Con im miệng cho bố!” Kỷ Thượng Hải thấy con gái mình bảo vệ Triệu Húc Hàn thì nổi giận, còn chưa gả đi mà lòng đã hướng ra bên ngoài rồi.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo tủi thân, Triệu Húc Hàn vội kéo cô lại bên cạnh: “Em đừng chọc bố giận nữa. Hay là em đừng đi nữa? Anh sẽ cố gắng về sớm, lần sau dẫn em đi chơi?”
“Em không muốn!” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn anh, “Không dẫn em theo thì chúng ta chia tay!”
Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười nhìn Kỷ Thượng Hải.
Kỷ Thượng Hải coi như đã hiểu ra, thì ra đây là trò mèo của con gái mình!
Xem ra Triệu Húc Hàn đã cưng chiều con bé quá rồi, nếu không cũng đâu đến lượt cô tự tung tự tác như vậy, cậu ấy là chủ nhân của Triệu gia mà.
“Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt muốn đi chơi, hay là bác cho cô ấy đi cùng cháu nhé? Cháu xử lý công chuyện xong sẽ về ngay, sau đó lại đến nhà thăm hỏi bác.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Thượng Hải bực bội nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Với cái bộ dáng của con, sớm muộn gì cũng bị Triệu chủ nhân ghét bỏ cho xem!”
“Bố, làm gì có ai nói con gái mình như bố không cơ chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
Triệu Húc Hàn vội nói: “Không đâu ạ, con thích Tiểu Nguyệt hồn nhiên như vậy.”
“Khụ khụ khụ.” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, không ngờ EQ của tên này cũng có lúc cao như vậy.
“Triệu chủ nhân, cậu đừng nuông chiều con bé quá, con bé sẽ vô pháp vô thiên đấy. Đến cả người làm bố như tôi mà còn quản không được nó nữa là. Tôi thì không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong con bé được bình an! Mẹ con bé mất sớm, tôi chỉ có một mình đứa con gái này, nên tuyệt đối không cho phép con bé xảy ra chuyện.” Kỷ Thượng Hải nhìn Triệu Húc Hàn với ánh mắt đầy sắc bén.
Triệu Húc Hàn nghiêm túc gật đầu, chân thành nói: “Kỷ tiên sinh yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt an toàn. Cô ấy sống thì cháu sống, cô ấy chết, cháu sẽ không sống một mình!”
Kỷ Thượng Hải và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời sửng sốt.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt ươn ướt nước mắt nói: “Anh Hàn, anh nói ngốc nghếch gì vậy? Đừng nói linh tinh! Chúng ta sẽ sống tốt, thật đấy. Anh nói cảm động như vậy, lẽ nào anh chết rồi em cũng phải tự tử theo hay gì?”
“Nha đầu thối! Sao bố lại sinh ra một đứa con gái miệng nhanh hơn não như con thế này!” Kỷ Thượng Hải liền cốc vào đầu Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 866: Con rể và bố vợ (III)
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ôm đầu, khoa trương thét lên.
Triệu Húc Hàn vội vàng kéo cô ra sau lưng, gấp gáp nói: “Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt còn nhỏ, đây chẳng qua chỉ là buột miệng nói ra, bác đừng trách cô ấy.”
“Bố, con muốn chấn động não luôn rồi này!” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức hét lên.
“Ai kêu con nói linh tinh!” Kỷ Thượng Hải hờn mát lườm cô. Sau đó thấy Triệu Húc Hàn bảo vệ cô như vậy, ông đành nói: “Nếu con đã muốn đi thì đi đi. Nhớ chú ý an toàn. Về tới nơi là phải về nhà ăn cơm đấy biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi, cám ơn bố.” Kỷ Hi Nguyệt lại dính lấy bố mình, cười nói: “Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ chú ý an toàn. Bố nhớ ăn nhiều đồ ăn của thím Lý làm nhé, nếu không thím Lý sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Chắc mình con hiểu chuyện!” Kỷ Thượng Hải bị cô chọc cười, “Được rồi, bố về đây, để các con đi sớm về sớm.” Nói rồi ông lại quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, “Tiểu Nguyệt giao cho cháu, về rồi nhớ tới nhà bác ăn cơm.”
“Vâng, vâng, chắc chắn rồi ạ, bọn cháu sẽ về sớm thôi.” Triệu Húc Hàn được yêu chiều mà đâm ra có chút lo sợ, vui mừng nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ gấu trúc của anh mà không nhịn được phì cười.
“Đứng đắn chút đi! Cười cái gì?” Kỷ Thượng Hải lại gõ vào đầu Kỷ Hi Nguyệt một cái.
“Bố, bố mà đánh vào đầu con nữa là con sẽ càng ngày càng ngốc đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bất mãn phản đối.
“Ngốc được cũng đỡ, khỏi phải lo con chạy lung tung, đâm đầu vào nguy hiểm.” Kỷ Thượng Hải bực bội liếc cô.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất ấm áp và cảm động, vì chỉ những người yêu thương mình mới có thể nói ra những lời như vậy, và sẽ không ghét mình cho dù mình có thế nào.
“Bố, bố đừng vậy mà, con sẽ cẩn thận, con hứa đấy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đưa tay lên thề.
Kỷ Thượng Hải lại thở dài nói: “Được rồi được rồi, bố cũng không nói nhiều nữa. Các con không cần tiễn, bố về đây.” Nói rồi ông liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn đang đứng phía sau, sau đó nhấn nút thang máy.
Triệu Húc Hàn vội nói: “Kỷ tiên sinh, để cháu tiễn bác xuống dưới lầu.”
“Không cần đâu, thời gian của cậu quý báu, nếu đã có chuyện gấp thì nhanh đi xử lý đi, mọi việc đợi quay về rồi hẵng nói. Tiểu Nguyệt, con phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng mang thêm phiền phức cho Triệu chủ nhân đấy biết không?” Kỷ Thượng Hải bước vào thang máy, sau đó quay ra dặn dò.
“Bố, con đâu có tệ như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt nói.
Triệu Húc Hàn vẫy tay chào. Kỷ Thượng Hải nhìn anh, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười cứng nhắc trên gương mặt Triệu Húc Hàn cũng biến mất theo, thay vào đó là vẻ mặt như quan tài.
Quả thực cười nhiều cũng mệt, anh thấy mình vẫn hợp với dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hơn.
“Haha, anh Hàn, có phải anh rất sợ bố em không?” Kỷ Hi Nguyệt liền xoay người chọc Triệu Húc Hàn.
“Khụ! Còn không nhanh chân lên, sắp trễ giờ rồi đấy.” Triệu Húc Hàn không trả lời, chỉ để lại một câu rồi sải bước bỏ chạy.
Mười phút sau, máy bay trực thăng đã đậu trên đỉnh toà nhà, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân lần lượt lên máy bay. Sau khi máy bay cất cánh, Triệu Húc Hàn còn cầm một chiếc micro đặc biệt để liên lạc với Triệu gia bên Mỹ, bắt đầu bày binh bố trận.
Kỷ Hi Nguyệt có chút nhàm chán, ngồi suy nghĩ bâng quơ rồi dựa vào Triệu Húc Hàn ngủ thiếp đi.
Mười tiếng sau, cuối cùng máy bay cũng đã đáp đến sân thượng của tòa nhà doanh nghiệp Triệu Thị ở Mỹ.
Kỷ Hi Nguyệt đã tỉnh dậy từ sớm, ngồi ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bên dưới và cảnh giao thông đông đúc như mắc cửi. Lúc bọn họ xuất phát là buổi chiều, qua đến bên đây cũng là ban ngày. May là trên máy bay ba người đã tranh thủ nghĩ ngơi, nên qua đến nơi cũng không bị chênh lệch giờ giấc gì mấy.
Ngồi trên máy bay gọi điện thông báo xong, dưới lầu lập tức có người lên nhận máy bay.
Thời tiết tháng bảy ở Mỹ tương đối nóng, cho nên Kỷ Hi Nguyệt cũng không bị hiện tượng sốc nhiệt.
Chương 867: Xuyên dương quá hải
Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt chạy xuống lầu, bởi vì cánh quạt máy bay tạo ra gió rất lớn.
Dưới lầu là khu vực văn phòng rộng rãi, Kỷ Hi Nguyệt thầm tính tòa cao ốc này ít nhất cũng phải năm mươi tầng, lẽ nào là của phân khu Triệu gia tất?
Tiền gì mà lắm thế nhỉ.
“Chủ nhân, cuối cùng anh cũng đến rồi!” Hai người đàn ông lập tức bước tới chào hỏi Triệu Húc Hàn, một người trong số đó vẻ mặt khó coi nói: “Chủ nhân, giám đốc đã bị bắt cóc hơn hai mươi tiếng đồng hồ.”
“Bên đó có gửi tin tức gì đến không?” Triệu Húc Hàn vừa đi vừa hỏi, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đi phía sau.
“Không có, chỉ gửi đến một đoạn video, cho chúng ta thời gian một ngày. Tính đến bây giờ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa. Tiền mặt đã gom được hơn một nửa, nhưng vẫn chưa đủ.” Người đàn ông đó cẩn thận báo cáo chi tiết.
Tiêu Ân ở phía sau cúi đầu nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Người báo cáo là trợ lý riêng của giám đốc khu vực, chức vị giống tôi, tên là Phan Sinh. Người còn lại là vệ sĩ Khương Lộ. Hai người này đều là những người thân tín nhất của giám đốc khu vực.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Sắc mặt của cô lúc này đã trở nên lãnh đạm, trên người cũng đã thay sang một bộ vest chỉnh chu, đầu tóc cột cao, nhìn qua rất giống một cô thư ký.
Cho nên lúc hai người đàn ông thấy cô cũng không hỏi nhiều.
“Long Bân đến chưa?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Đến rồi, đang ở dưới lầu nghĩ ngơi. Cậu ấy đến trước chủ nhân ba tiếng.” Phan Sinh đáp.
“Ừm, trích xuất hết camera giám sát bên đây cho tôi, tôi cần xem lại một chút, đồng thời phải tìm ra nơi giám đốc khu vực bị bắt giữ càng sớm càng tốt để chúng ta còn thời gian ra tay.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, mọi người đều đang ở phòng hội nghị, chờ chủ nhân đến giúp đỡ.” Nhóm người đi thẳng đến phòng hội nghị.
Trước khi mở cửa, Triệu Húc Hàn quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Em có cần nghĩ ngơi một lát không?”
“Không cần, em cũng muốn biết tình hình cụ thể, hi vọng có thể giúp được mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, ba người cùng tiến vào phòng hội nghị.
Trên chiếc bàn trong phòng hội nghị lúc này đang đặt đầy thiết bị điện tử, còn trên tường là màn hình máy chiếu, có người đang nói gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có khoảng hơn chục người, thầm đoán những người này hẳn là thế lực then chốt nhất của Triệu gia ở Bắc Mỹ.
Trong số hơn chục người đó, có hai người là phụ nữ, nhìn rất tinh anh giỏi giang, còn lại tất cả đều là đàn ông trung niên.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ hết qua bên đây, nhưng không ai lên tiếng.
Triệu Húc Hàn cũng không giới thiệu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn rành về máy tính như vậy, chỉ kịp thấy những ngón tay của anh nhảy múa trên bàn phím, và sau đó trên màn hình có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Ánh mặt của mọi người đều dán chặt vào màn hình. Triệu Húc Hàn lại quay sang nói với nhân viên kỹ thuật mấy câu, sau đó bọn họ cũng nhập thứ gì đó vào máy tính.
Ngay sau đó giao diện thay đổi liên tục, cuối cùng chấm đỏ cũng dừng lại một chỗ.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ giám đốc khu vực đang ở trong toà nhà này. Bây giờ chúng ta cần crack tất cả camera giám sát trong tòa nhà này và tìm ra vị trí cụ thể để kịp thời cứu người.”
Triệu Húc Hàn vừa nói chuyện vừa chỉ vào máy tính.
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc, cô luôn nghĩ rằng IT mới là cao thủ kỹ thuật của Triệu gia, nhưng không ngờ Triệu Húc Hàn cũng biết làm. Người đàn ông này đúng là thâm tàng bất lộ, hay là vì bận quá nên không có thời gian làm mấy việc này?
Năng lực của anh mạnh như vậy, cho dù không làm chủ nhân của Triệu gia thì cuộc sống bình thường cũng rất thoải mái. Làm chủ nhân của Triệu gia, còn ra sức ra kiếm tiền cho mọi người, đúng là thiệt thòi cho anh.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt chợt nghĩ đến cái chết của mẹ anh, e rằng đối với Triệu Húc Hàn mà nói, việc tìm ra kẻ sát hại mẹ mình mới là lý do duy nhất để anh ngồi trên vị trí chủ nhân của Triệu gia.
Chương 868: Người đàn ông của cô
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong máy tính xuất hiện một mô hình ba chiều của tòa nhà, theo vài thao tác máy tính, chấm đỏ đó đã xác định là tầng tám của tòa nhà.
Xung quanh tòa nhà đều là các tòa nhà cao tầng, chứng tỏ vị trí này đang ở trong trung tâm thành phố.
Bình thường Triệu Húc Hàn rất ít nói, nhưng lúc này lại ra lệnh cho từng người một, khiến Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy được một mặt khác biệt của anh, và càng nhìn càng thấy anh đẹp trai.
Vừa giống hệt như một quân vương đang chỉ đạo giang sơn, lại vừa giống như một vị tướng quân đang bài binh bố trận.
Những người bên dưới rất chăm chú lắng nghe, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm cảm thấy người đàn ông của cô thực sự rất đẹp trai và cool ngầu.
Lúc Triệu Húc Hàn đứng trước màn hình máy chiếu giảng giải, cũng vài lần liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Thấy người phụ nữ này đang nhìn anh với ánh mắt mơ màng, lâu lâu còn cười kiểu si mê thì trong lòng không khỏi ba chấm.
Nhưng biểu cảm của cô có phải là càng ngày càng thích anh rồi chăng?
Nghĩ như vậy, tinh thần anh càng thêm hắng hái.
Nói thật, nếu Triệu Thanh Hổ không phải là giám đốc khu vực của Triệu Thị ở Bắc Mỹ, thì cho dù ông ta có chết và đổi sang người khác, anh càng ủng hộ hai tay hai chân. Vì chung quy, người chú tư này chưa bao giờ thích đứa cháu ba là anh.
Ông ta chỉ thích đứa cháu cả Triệu Hằng Sinh, cũng tức là Triệu Nhất Gia bố của Triệu Vân Sâm. Cho nên từ lúc Triệu Hằng Sinh bị anh đánh què chân, vị chú tư này đã trở thành một trong ba vị giám đốc khu vực phản đối anh.
Lần trước xảy ra chuyện ở Mỹ, anh đã nghi ngờ vị chú tư này giúp Triệu Hằng Sinh lập kế hoạch, chỉ là không ngờ lại bị Kỷ Hi Nguyệt đoán trước, nếu không trong cuộc đấu súng loạn xạ ở bãi đậu xe, có lẽ anh đã bị thương không ít.
“Chủ nhân, vậy chúng ta sẽ cử bao nhiêu người để chi viện?” Đợi Triệu Húc Hàn giải thích các đặc điểm chính của tòa nhà và đội hình giám sát, Phan Sinh lo lắng hỏi.
“Không cần nhiều, mất công lại rút dây động rừng.” Triệu Húc Hàn nói, “Tôi sẽ đích thân đi cứu chú tư.” Nói rồi anh dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn một vòng những người đang ngồi trong phòng hội nghị.
“Vậy chủ nhân cần bao nhiêu người?” Phan Sinh hỏi.
“Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp, cậu cứ ở đây trấn thủ, ngoài ra cũng cần phải thu hút sự chú ý của bên đó, để bọn chúng không biết đến kế hoạch của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, những người trong căn phòng này không được tự ý ra vào, cho đến khi tôi cứu được chú tư.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Phan Sinh biến sắc, sắc mặt mọi người cũng rất khó coi. Vệ sĩ Khương Lộ lên tiếng: “Chủ nhân, để tôi đi cùng anh được không?”
“Không cần.” Triệu Húc Hàn mở điện thoại ra, sau đó nói: “Thước Phong, vào đây!”
Vừa dứt câu, một người đàn ông mang mặt nạ đen bước vào, trong tay còn cầm thêm chiếc dao găm sắc bén, khiến người khác không khỏi rùng mình.
“Chủ nhân.” Người đàn ông tiến vào cúi đầu chào Triệu Húc Hàn.
“Từ bây giờ trở đi, chưa có mệnh lệnh của tôi, bất kỳ người nào trong đây cũng không được phép rời khỏi, và cũng không được phép gọi điện thoại. Cậu sẽ là người giám sát bọn họ, nếu ai vi phạm, giết không tha!” Triệu Húc Hàn trực tiếp ra lệnh.
Mọi người nghe xong không khỏi biến sắc, Phan Sinh tức giận nói: “Chủ nhân, ý của anh là gì? Lẽ nào anh nghi ngờ trong đây có nội gián?”
“Đúng vậy, đây là có ý gì?” Có người cũng lo lắng nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm có nội gián hay không, đây là tôi chỉ đề phòng. Nếu các người tự nhận mình không phải nội gián, thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Ở Triệu gia tôi là chủ nhân, nên hy vọng trong lòng mọi người tự có chừng mực.”
Nói xong Triệu Húc Hàn vẫy tay gọi Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy theo phía sau. Lúc bước qua Thước Phong, cô khẽ liếc nhìn một cái. Cô có cảm giác, tên này cũng là một trong bốn ám vệ của Triệu Húc Hàn.
Chương 869: Quân vô hí ngôn
Vừa bước ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, bên trong liền vang lên đủ loại âm thanh, ồn ào không ngớt.
“Anh Hàn, liệu có xảy ra vấn đề gì không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bên trong đang rất kích động.
Triệu Húc Hàn cười khẩy: “Nếu có thể bước qua được cửa ải của Thước Phong, tính ra bản lĩnh của bọn họ cũng rất lớn.” Nói rồi anh lại hừm một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người sao?”
“Ừm, Tiểu Nguyệt, lần này sẽ rất nguy hiểm, em chắc là vẫn muốn tham gia chứ?” Triệu Húc Hàn nói, “Đây không phải trong nước, cảnh sát ngược lại sẽ là một rắc rối cho chúng ta, em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây rồi khẽ nói: “Em hiểu. Em không sợ. Em muốn đi cùng anh.” Trên gương mặt nhỏ đầy vẻ kiên quyết.
“Được. Vừa nãy em nhìn rõ bản vẽ mặt cắt sàn của toà nhà đó rồi chứ?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em nhìn rõ rồi.”
“Tốt, bây giờ thế này, Tiêu Ân sẽ lái xe, em ngồi trên xe tiếp ứng, còn anh, Long Bân và Quy Mao sẽ vào trong cứu người.” Triệu Húc Hàn nói, “Tiêu Ân, cậu hiểu chưa?”
“Đã hiểu, cậu chủ.” Tiêu Ân lập tức đáp.
“Em ở trên xe?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hụt hẫng.
“Em tưởng ở trên xe an toàn lắm à? Bọn chúng chắc chắn sẽ giám sát xung quanh chiếc xe, nên đến lúc đó có thể rời đi hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của em đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Hả? Em, em thì có thể làm gì? Đến người nào giết người đó?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
Tiêu Ân nhàn nhặt liếc cô: “Đại tiểu thư, tùy cơ ứng biến.”
Kỷ Hi Nguyệt bèn ‘oh, oh’ mấy tiếng. Dưới ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn, cô khẽ cười khan hai tiếng, nói: “Nhưng anh Hàn, em cảm thấy em vào trong với anh sẽ tốt hơn đấy?”
“Anh sợ em cản chân anh. Nếu lần này em không xảy ra sơ sót, lần sau anh sẽ dẫn em theo.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đen lại như đít nồi, nhưng vẫn hào hứng nói: “Anh Hàn, anh nói thật đấy chứ?”
“Quân vô hí ngôn*!” Triệu Húc Hàn có chút kiêu ngạo nói, “Tiền đề là em không được sai phạm, Tiêu Ân không biết khí công, cho nên lát nữa mà có chuyện xảy ra thì em sẽ trở thành nhân vật chủ chốt. Nhiệm vụ tiếp ứng này anh còn không dám tùy tiện giao cho người khác nữa đấy!”
(Quân vô hí ngôn: Quân vương thì không bao giờ nói giỡn – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy vai hai nặng trĩu, vội vàng gật đầu nói: “Em hiểu rồi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.”
“Tốt. Giờ họp bàn một chút, chuẩn bị xuất phát.” Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đến phòng bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt đi vào theo thì thấy Long Bân đang đổi sang đồ đen. Long Bân thấy mọi người bước vào, lập tức chào hỏi.
“Chủ nhân.” Một thanh niên khác trạc tầm tuổi Long Bân nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền hành lễ.
“Quy Mao, lần này không được xảy ra sơ sót, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, cái tên này nghe lợi hại phết, sao lại lấy tên là Quy Mao nhỉ? Vậy tính ra người có tên Thước Phong kia dễ nghe hơn nhiều.
Vơi lại tên của La Hi và Long Bân cũng rất bình thường, còn tên của hai người này nghe rất lạ tai, chắc chỉ là danh xưng của ám vệ.
“Đã hiểu!” Quy Mao lập tức nói. Thực ra bốn người ám vệ này vóc dáng đều tương đương nhau, tướng mạo thì mỗi người một vẻ, nhưng đều trẻ tuổi, có một điểm chung duy nhất giữa bọn họ là hơi thở trên người rất khác biệt.
Trước đây Kỷ Hi Nguyệt không nhận ra, nhưng bây giờ so sánh giữa Long Bân và Quy Mao, còn có Thước Phong mới vừa gặp một lần ban nãy, cô cảm thấy những cao thủ tu luyện khí công đều có một hơi thở rất đặc biệt.
Không biết là cô có như vậy không nhỉ? Trên người Triệu Húc Hàn thì không dễ nhận ra, chắc là do anh ẩn giấu quá sâu.
Chương 870: Em khá hơn Quy Mao
Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất nhiệt tình, đợi Triệu Húc Hàn dặn dò xong, anh ấy quay sang cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, không ngờ cô cũng đến, quá tốt rồi.”
“Long Bân, vết thương của anh đã khỏi chưa? Lần trước thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi và Liễu Đông có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân thì rất thân thiết.
“Nào có, đây là bổn phận công việc của chúng tôi mà. Đúng rồi đại tiểu thư, xong vụ này rồi tôi có thể theo cô về Cảng Thành không?” Long Bân liếc nhìn Triệu Húc Hàn đang thay quần áo.
“Đương nhiên có thể. Cậu chủ nhà anh đã đồng ý rồi. Nhưng mà để anh bảo vệ tôi thì thật sự chẳng khác gì ‘giết gà bằng dao mổ trâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Long Bân liền lắc đầu: “Không đâu. Sau này cô rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia, nên có thể bảo vệ cho cô là vinh hạnh của tôi. Có điều, cậu chủ nói cô cũng biết khí công, nên tôi chỉ e là tương lai đại tiểu thư không cần đến sự bảo vệ của chúng tôi nữa.”
“Haha, tôi có thể tự lực cánh sinh tất nhiên là chuyện tốt, nhưng dầu gì tôi cũng là một người phụ nữ, bên cạnh vẫn cần có người đi theo, anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy nhướn nhướn mày, khuôn mặt rất lém lỉnh và giảo hoạt.
Quy Mao thấy dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt như vậy thì có chút hiếu kỳ, sau đó lại nhìn nụ cười trên mặt Long Bân. Mặc dù bốn người ám vệ bọn họ bình thường ít liên lạc và lui tới, nhưng dù sao cũng từng trưởng thành cùng nhau và cùng trải qua quá trình rèn luyện gian khổ, thành ra giữa họ cũng có sự hiểu biết nhất định về tính cách của nhau.
Long Bân trước giờ không phải mà kiểu người sôi nổi như vậy, dĩ nhiên có lúc cần diễn kịch thì anh ấy vẫn rất lưu manh, nhưng có thể nhìn thấy nụ cười chân thành trên gương mặt anh ấy như bây giờ là điều rất hiếm thấy.
Cho nên, rất có thể vị Kỷ tiểu thư này sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia.
“Chào đại tiểu thư, tôi tên là Quy Mao, là người lớn lên cùng Long Bân và đang làm việc cho chủ nhân.” Quy Mao lập tức bước tới chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
“Chào anh, tên của anh thật sự rất đặc biệt. Xem ra tôi không thể nào quên anh được.” Câu nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến Quy Mao nhất thời vui sướng trong lòng.
“Không sợ đại tiểu thư chê cười, trong bốn ám vệ, tôi là người làm việc khá lề mề, nên bị bọn họ đặt cho cái tên này luôn, haha.” Quy Mao ngại ngùng gãi đầu, nhìn có chút đáng yêu.
Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Được rồi, mọi người thay xong quần áo rồi thì lên đường thôi. Tiểu Nguyệt, đây là mặt nạ bảo hộ của em. Nhớ kỹ, chúng ta tuyệt đối không thể bai lộ, vì một khi bại lộ, hậu họa sẽ khôn cùng.’
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đanh lại, trong lòng có chút cả kinh, nhưng sau đó vẫn kiên định gật đầu.
Đây là trận chiến của Triệu gia và băng nhóm Hắc Hỏa, không thể lộ diện nên không thể để cho cảnh sát và người có liên quan biết được bất kỳ manh mối gì.
“Nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, nhớ là giết lầm còn hơn bỏ sót!” Triệu Húc Hàn nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong không khỏi tái mặt. Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn thoáng chút đau lòng: “Anh đã từng nói, chuyện của Triệu gia rất nguy hiểm, mà kẻ địch đối diện càng nguy hiểm hơn. Một khi em nhân từ, đó không còn là tai họa của bản thân, mà còn hại chết rất nhiều người. Em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghẹn ngào gật đầu: “Anh Hàn, anh yên tâm, em hiểu mà, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình! Em sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, hài lòng nói: “Em biết là tốt. Được rồi, thay đồ đi.”
Năm người trong phòng thoáng chốc đã thay đồ xong, chiếc mũ trùm đầu mà Kỷ Hi Nguyệt đội chỉ để lộ hai con mắt và lỗ mũi, ngay cả miệng cũng bị che lại. Bên trong mọi người đều mặc áo chống đạn.
Bốn người đàn ông còn trang bị thêm một khẩu súng lục, Triệu Húc Hàn đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một khẩu súng lục tinh xảo, Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, e dè nói: “Anh Hàn, em, em không biết bắn súng.”
Bình luận facebook