Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 891-900
Chương 891: Em chưa từng giết người
Tiêu Ân nghe cô nói mà không biết nên khóc hay cười: “Đại tiểu thư, cô, cô ăn ở có đức chút đi.”
“Đi thôi. Tranh thủ chút thời gian này đi mua vài món quà gì đó, nếu không quay về bố tôi lại mắng tôi bất hiếu nữa.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, dường như đã quên đi chuyện kinh khủng vừa nãy.
Tiêu Ân lái một chiếc Cadillac màu đen bình thường đưa Kỷ Hi Nguyệt đến khu trung tâm thương mại sầm uất nhất.
Bên này đang gần về đêm, các toà nhà đều đã sáng đèn, dưới sắc trời tối đen như mực càng thêm rực rỡ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đây chắc chắn là một đất nước phồn vinh và yên bình.
Tiêu Ân theo chân Kỷ Hi Nguyệt ra vào các trung tâm thương mại, mua được không ít các túi to túi nhỏ. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới miễn cưỡng cùng Tiêu Ân trở về.
Lúc cô bước vào phòng, Long Bân đang đeo mặt nạ đứng ở đó.
“Anh Hàn, em về rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Ăn cơm trước đi.” Triệu Húc Hàn cười với cô. Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên thì nhìn thấy trên chiếc bàn lớn đã bày sẵn rất nhiều món ăn, có cả món Trung và món Tây.
Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đói bụng, vừa nãy đang định rủ Tiêu Ân ăn chút gì đó ở bên ngoài, kết quả điện thoại đến, bọn họ phải vội vàng chạy về.
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Tiêu Ân, anh đưa đồ đạc vào phòng giùm tôi trước nhé, lát nữa tôi sẽ sắp xếp lại.”
Tiêu Ân đáp lại một tiếng. Để đồ đạc xong, anh ta và Long Bân cùng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện Triệu Húc Hàn, nhìn vẻ mặt của anh có chút nặng nề, bèn hỏi: “Anh Hàn, đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Ăn cơm đi đã, đừng để đói. Chuyện này không đơn giản vậy đâu.”
“Oh, vậy anh nói em nghe xem, biết đâu đối với em không phức tạp như vậy thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, đáng yêu nhìn anh.
Sau khi đi mua sắm, tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt đã được cải thiện. Bây giờ đối với yêu cầu muốn cô đi giết kẻ xấu, cô đã không còn canh cánh trong lòng.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn giật giật một hồi lâu, chậm rãi nhai nuốt thức ăn, sau đó nói: “Dillon, thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa rất thích hoạt động về đêm, về điểm này đối với chúng ta lại là một lợi thế. Lần hành động này, anh sẽ đi cùng với em.”
“Ồ? Anh cũng đi sao? Không phải chỉ có mình em thôi ư? Lỡ anh bị phát hiện sẽ phiền phức lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói, “Anh yên tâm, em rất tự tin, chỉ cần một mình em là đủ xử gọn hắn ta rồi.”
Triệu Húc Hàn đảo mắt liếc cô: “Em chưa từng giết người mà lấy đâu ra lắm tự tin thế?”
“Khụ khụ, anh đừng nói vậy chứ. Chưa từng thấy heo nhưng vẫn ăn thịt heo như thường đấy thôi. Với lại trước đây em đã từng trải qua nhiều vụ án, nên dầu gì cũng có chút tâm lý chuẩn bị, quan trọng là năng lực khí công của em thực sự rất đáng gờm. Ngoài ra em cũng biết cổ, ngực và đầu là những bộ phận then chốt, nên chỉ cần em ra tay dứt khoát, tranh thủ trong vòng một đòn dứt điểm đối phương sau đó xoay người bỏ chạy là được.”
Kỷ Hi Nguyệt ngoài miệng thì nói năng rất hùng hổ, nhưng trong lòng lại run cầm cập. Nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Vì sự an toàn, anh sẽ đi cùng với em. Anh đã sắp xếp Long Bân yểm trợ cho chúng ta. Với lại, chỉ cần Tiêu Ân ở đây, bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không hề ra khỏi cửa.” Triệu Húc Hàn nói.
“Tối nay hành động luôn ư?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh.
“Đúng vậy. Chúng ta phải tranh thủ thời điểm Dillon đang tức giận mà xuống tay mới là cơ hội tốt.” Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng, “Anh đã kiểm tra được vị trí của hắn rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự bái phục. Hiểu biết công nghệ là một điều rất tuyệt vời, đáng tiếc là cô không biết gì về nó.
“Ừm, tối nay Dillon đang ở câu lạc bộ Midnight, nếu không có gì thay đổi thì trước ba giờ sáng hắn ta sẽ không rời khỏi đó, bởi vì trong câu lạc bộ có tình nhân cũ của hắn.” Triệu Húc Hàn nói.
Chương 892: Không cho em bảo vệ sao?
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, nói: “Vậy chúng ta vào câu lạc bộ bằng cách nào? Hơn nữa, nếu chúng ta xuất hiện với thân phận thật, liệu có bị điều tra ra không?”
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh sẽ kêu bên IT phối hợp với chúng ta, ngoài ra em với anh cũng nên thay đổi diện mạo một chút. Chuyện này anh đã kêu Long Bân đi chuẩn bị đồ rồi.”
Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Hóa trang?”
“Có thể cho là như vậy, nhưng không giống như Vương Nguyệt của em đâu.” Triệu Húc Hàn có chút nghẹn lời.
Kỷ Hi Nguyệt ho khan vài tiếng: “Dáng vẻ như vậy em thấy khá tốt mà, đâu có mấy ai nhận ra em.”
Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa chuyển chủ đề: “Tên Mai Ngọc tóc trắng chỏm vàng mà hôm nay chúng ta gặp đã được nhóm Thước Phong tìm ra, nhưng vẫn đang trong quá trình âm thầm theo dõi. Có vẻ tên này không dễ dàng đối phó. Hai ám vệ mà vẫn không hạ gục được hắn, chứng tỏ lính đánh thuê của Tôn Thị thế gia lần này rất đáng gờm.”
“Vậy đã biết mục tiêu ám sát của hắn ta là ai chưa? Không phải giúp đỡ cho nhóm Hắc Hỏa sao?” Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nếu trong thời gian bọn cô hành động gặp phải tên này, cơ hội thành công sẽ giảm đi rất nhiều.
“Vẫn chưa biết mục tiêu cụ thể, nhưng không gấp, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Dù sao cũng đã có Thước Phong và Quy Mao theo dõi hắn, nên tạm thời không có gì đáng kể, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta.” Triệu Húc Hàn gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt, “Em ráng ăn nhiều một chút mới có sức để làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
“Anh nghĩ kĩ rồi, người cứ để anh giết, em chỉ cần yểm trợ cho anh là được.” Triệu Húc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đành lòng để hai tay của Kỷ Hi Nguyệt vấy máu.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, anh cũng ba phải quá nhỉ! Sao lại mất lòng tin vào em như vậy? Em nói cho anh biết, chỉ cần là những chuyện của anh, đừng nói giết một người, kêu em giết mười người em cũng bằng lòng nữa là.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm động, sau đó xoa xoa đầu cô: “Chính vì em quá lương thiện, nên anh không muốn để em làm nhiều chuyện vì anh, như vậy anh sẽ rất áy náy. Dù sao anh cũng là người đàn ông của em, để anh bảo vệ em mới chuyện nên làm.”
“Xí, anh Hàn, là do chủ nghĩa đàn ông của anh quá mạnh. Người nào thực lực mạnh thì người đó bảo vệ thôi. Trước đây thực lực của em không bằng anh, đương nhiên phải để anh bảo vệ em, nhưng bây giờ rõ ràng em cũng rất lợi hại, sau này biết đâu còn mạnh hơn cả anh, đến lúc đó gặp nguy hiểm không chừng em còn bảo vệ ngược lại anh, lẽ nào anh không cho em bảo vệ anh?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của cô với ánh mắt sâu thẳm, không hiểu sao càng nhìn cô anh lại càng không dứt ra được. Suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với người bình thường, nội tâm của cô cũng mạnh mẽ hơn cả những người phụ nữ bình thường.
Anh thật sự rất vui mừng vì mình có được tình yêu của cô.
“Anh không cho em bảo vệ anh thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại bĩu môi hỏi anh lần nữa.
Triệu Húc Hàn lập tức lắc đầu: “’Đương nhiên không phải. Nếu em mạnh hơn anh, anh sẽ nấp sau lưng em để em bảo vệ. Vì em, anh có thể vứt bỏ chủ nghĩa đàn ông của mình. Bởi vì anh biết, nếu anh chết đi, chắc chắn em sẽ rất đau lòng. Cũng giống như nếu em xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ sống không nổi. Cho nên chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau, đừng mãi lấn cấn chuyện ai sẽ ra mặt bảo vệ ai.”
“Yeah! Tốt quá rồi, anh Hàn giác ngộ được như vậy, rất xứng đáng là người đàn ông mà Kỷ Hi Nguyệt em đã nhìn trúng.” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi vui mừng. Anh nói rất đúng, nếu cô khoe sức khoe tài mà bị thương, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu, vậy thì chi bằng để anh bảo vệ và ngược lại cô cũng thế.
Triệu Húc Hàn bật cười, nụ cười mang theo nhiệt độ ấm áp. Kỷ Hi Nguyệt cũng cười dịu dàng với anh, giữa hai người như có tâm linh tương thông, không cần phải nói gì quá nhiều.
Ăn cơm xong, hai người nghĩ ngơi một lát. Long Bân quay lại mang thêm một chiếc hộp. Trong lúc này Triệu Thanh Hổ, Phan Sinh và những người khác cũng đến hỏi thăm và báo cáo gì đó.
Chương 893: Có muốn sờ một chút không
Kỷ Hi Nguyệt trốn trong phòng không ra ngoài, còn Triệu Húc Hàn thì cuối cùng lấy lí do chênh lệch thời gian cần nghĩ ngơi để đuổi đám người đó về. Về phần những rắc rối mà Triệu Thanh Hổ đã gây ra, Triệu Húc Hàn kêu ông ta về tự nghĩ cách, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để khai chiến.
Sau khi Triệu Húc Hàn giải quyết ổn thoả mọi chuyện, anh bước vào phòng của Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nói với anh: “Anh Hàn, tới hóa trang nhanh lên, mấy thứ này công nhận hay phết.”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã đổi sang mái tóc xoăn màu vàng, đương nhiên là tóc giả, con ngươi cũng chuyển sang màu xanh lam do mang kính áp tròng thẩm mỹ, kết hợp với cặp lông mi giả dày đặc.
Lông mày cũng được cô dán giả màu vàng nâu, sóng mũi lót cao thêm vài phần, khóe miệng được vẽ thêm viền môi tạo cảm giác đầy đặn, cuối cùng là hai bên má chấm thêm vài nốt tàn nhang rất rõ rệt.
Trên người cô cũng đã đổi sang bộ váy ngắn ôm mông, phần cổ áo còn trễ xuống rất thấp.
Nhìn tổng thể trông cô rất giống một quý cô ngoại quốc, còn vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Tất nhiên nếu nói khó nghe một chút thì nhìn cô có vẻ giống với mấy em gái đứng bên lề đường ở khu đèn đỏ hơn.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm, chỉ cần không nhận ra diện mạo thật của cô là được. Với lại càng ngắm mình trong gương, cô càng cảm thấy hài lòng. Nếu đổi sang bộ quần áo bảo thủ hơn một chút, chắc chắn sẽ mất đi nét quý cô, hơn nữa còn khác xa với con người thật của Kỷ Hi Nguyệt.
Tạo hình này rõ ràng thượng đẳng hơn rất nhiều so với tạo hình của Vương Nguyệt, đồ đạc cũng rất tinh vi, hoàn toàn không nhận ra chiếc mũi giả, lông mày dán, ngay cả tóc giả cũng y hệt như tóc thật, dài đến chấm vai, nhìn rất gọn gàng và sạch sẽ.
Đôi môi đỏ rực, gợi cảm đến mê hồn.
Triệu Húc Hàn đứng chết trân ở cửa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ cô lại hóa trang thành ra như vậy, quả thực đến anh cũng xém chút không nhận ra người phụ nữ này là Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, đứng đó nhìn gì vậy? Còn không nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt có chút nghẹn lời, người đàn ông này đứng đực ra đó làm gì thế?
Triệu Húc Hàn lúc này mới hoàn hồn: “Em, em hóa trang xong nhìn hơi lạ.”
“Lạ mới tốt. Em còn đang định độn thêm ngực giả đây này. Mấy cô gái ngoại quốc toàn size khủng, còn em thì nhỏ quá.” Kỷ Hi Nguyệt cầm hai miếng silicon trong hộp lên, sau đó đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, kéo cổ áo của mình xuống, nhét vào bên trong áo ngực.
“Khụ khụ.” Triệu Húc Hàn quả thực không nhịn được, người phụ nữ này đúng là quá mức cường điệu rồi.
Anh không nhìn được nữa, vội vàng quay đầu lại. Kỷ Hi Nguyệt sau khi độn xong phần ngực, tiếp tục độn sang phần mông, chẳng mấy chốc cơ thể đã biến thành một đường cong hình chữ S, chính cô nhìn xong cũng phải bật cười.
“Anh Hàn, thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật Triệu Húc Hàn lại, hỏi anh.
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh vẫn thích dáng vẻ thật của em hơn.” Thực sự nhìn cô của bây giờ quá mức cường điệu. Huống hồ người phụ nữ này vốn dĩ đâu có nhỏ, chẳng qua là cô tự coi nhẹ mình thôi. Thật chẳng biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.
“Đi hộp đêm mà, chẳng phải mấy cô ngoại quốc toàn thế này sao? Cho dù bị người khác sờ mông cũng chỉ là mông giả, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Triệu Húc Hàn đanh mặt nói: “Giả cũng không được để họ sờ.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói: “OK OK, giả hay thật đều của anh tất. Vậy anh có muốn sờ thử đồ giả không? Cơ hội ngàn năm hiếm có đấy.”
“Không muốn!” Triệu Húc Hàn trán nổi cả gân xanh, người phụ nữ này đang giỡn mặt với anh sao?
“Không muốn thì thôi vậy. Em sẽ giữ nguyên dáng vẻ thế này, bên ngoài khoác thêm áo gió nữa là được. Bảo đảm có chạm mặt trực diện cũng không nhận ra em là Kỷ Hi Nguyệt đâu.” Nhìn dáng vẻ hư hỏng và gợi tình của mình trong gương, Kỷ Hi Nguyệt hết sức hài lòng, trong miệng còn bật ra tiếng cười khanh khách.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, không thèm để ý đến cô nữa, bắt đầu mở chiếp hộp ra tìm đồ tự hóa trang cho mình.
Chương 894: Hai người cùng hành động (I )
Anh chọn mái tóc xoăn màu nâu, hơi dài, che đi nửa trán. Mắt cũng màu nâu. Mũi thì tạo hình thành chiếc mũi đại bàng. Lông mày đen rậm, hình dáng lông mày cũng có chút thay đổi. Trong hốc mắt còn dán thêm thứ gì đó, làm cho đôi mắt hõm sâu hơn, nhìn giống hệt với mấy người đàn ông ngoại quốc.
Chỉ riêng lông mi là đàn ông không thể gắn giả được. Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng thấy anh không giống Triệu Húc Hàn, cũng cảm thấy rất thần kỳ, trên cằm của anh còn dán một miếng phim nhựa, làm cho khuôn mặt nhìn vuông vức hơn.
“Anh Hàn, mấy thứ này dùng xong rồi có thể cho em được không? Sau này có làm chuyện xấu em cũng cảm thấy tự tin hơn.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn cô, đây là logic gì vậy? Chẳng lẽ chỉ cần thay đổi diện mạo là có thể ưỡn ngực thẳng lưng làm chuyện xấu sao?
“Em đừng tưởng bở nữa. Bây giờ công nghệ rất hiện đại, hoàn toàn có thể nhận diện được khuôn mặt. Nếu người ta đã có lòng muốn điều tra thì cho dù có thay đổi cũng sẽ bị phát hiện như thường thôi.” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi hụt hẫng: “Không phải chứ, công nghệ bây giờ đáng sợ thế cơ à? Nhưng mấy việc như nhận diện khuôn mặt người bình thường đâu làm được đúng không?”
“Em tưởng chúng ta đang đối phó với người bình thường sao? Bây giờ làm thế này chẳng qua là để kéo dài thời gian điều tra sau khi bị phát hiện thôi. Đến lúc đó chú tư đã bị đá văng, cho dù có biết em với anh làm thì nguyên lão cũng không làm được gì.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói, “Vậy băng nhóm Hắc Hỏa đó liệu có điều tra chúng ta không?”
“Rất khó để nói, có thể là không. Dù chúng ta đã hóa trang, nhưng cũng phải cố gắng cúi thấp đầu. Bình thường camera chỉ quay được đỉnh đầu, em cứ cúi đầu thấp xuống một chút là có thể giấu được mặt, với lại trong hộp đêm vừa tối vừa nhiều người, muốn điều tra được phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, mà có khi còn không điều tra được.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Triệu Húc Hàn cởi áo sơ mi trên người xuống, sau đó cầm chiếc áo may ô màu đen mặc lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thân hình tráng kiện và gợi cảm của anh mà xém chút chảy cả nước miếng.
Người có huấn luyện quả nhiên thân thể luôn giữ được phong độ, nhìn phần cơ bắp trên bụng anh mà thật sự muốn sờ thử một chút.
Triệu Húc Hàn lại cởi quần tây xuống, thay sang một chiếc quần jean màu xanh, trong nháy mắt từ một đại boss với khuôn mặt lạnh lùng trở thành một chàng thanh niên đẹp trai tỏa nắng.
“Các thanh niên trong hộp đêm đều thích kiểu ăn mặc như vậy, còn phụ nữ thì đa số giống như em, cho nên hóa trang thế này cũng không quá chói mắt.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Haha, anh Hàn thế này thật sự rất đẹp trai. Nhìn qua chẳng thấy giống anh chút nào, đến cả em cũng không nhận ra nữa đấy.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cứ sáng rực lên.
“Nhận không ra mới là chuyện tốt. Mặc áo khoác vào đi, chúng ta xuất phát.” Triệu Húc Hàn mặc thêm áo khoác jean, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khoác một chiếc áo gió dài màu đen có mũ.
Hai người bước tới cửa, gọi Long Bân một tiếng. Cánh cửa mở ra, Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt sải bước về hướng cửa cầu thang thoát hiểm.
“Không đi thang máy sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Đây đang là tầng bốn mươi tám, con mẹ nó lẽ nào phải đi bộ xuống dưới?
Triệu Húc Hàn đáp: “Đến tầng bốn mươi sẽ đổi qua thang máy.”
Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cất bước chạy theo anh. Tốc độc của Triệu Húc Hàn càng lúc càng nhanh. Kỷ Hi Nguyệt lập tức hít vào một hơi thật sâu, khí công liền bộc phát, chỉ cần một bước nhảy nhẹ nhàng đã đi được một tầng bậc thang.
Triệu Húc Hàn xoay đầu thấy cô đang nhẹ nhàng như không đuổi theo anh, khóe miệng vô thức cong lên: “Khá lắm.”
“Chứ sao!” Kỷ Hi Nguyệt không ngại nhận lời khen.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Nhớ, tối nay cố gắng đừng nói chuyện, vì giọng nói rất dễ dàng nhận ra.”
“Em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu.
Chương 895: Hai người cùng hành động (II)
Hai người nhanh chóng đến tầng bốn mươi, Triệu Húc Hàn nhìn điện thoại di động, đứng lại trước cửa, nói: “Long Bân sẽ giúp chúng ta điều chuyển màn hình giám sát, như vậy phòng an ninh sẽ không nhìn thấy chúng ta xuống lầu.”
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc. Cô bây giờ giống như đang đóng phim bom tấn của Hollywood vậy, cảm giác thật sự rất phấn khích.
Một chốc sau, Triệu Húc Hàn dẫn theo Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa bước ra, bước tới trước cửa thang máy, thang máy vừa hay cũng đang dừng lại ở tầng bốn mươi, hai người bước vào rồi nhấn nút đóng cửa.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn có chút căng thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Triệu Húc Hàn, trong lòng cô cảm thấy bản thân như vậy là không được. Cô phải học cách làm quen với việc này, để trong bất cứ tình huống nào bản thân cũng phải điềm tĩnh và lạnh lùng.
Vì vậy cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm nén khí công, để nhịp tim đập một cách bất thường của cô bình tĩnh lại và trở về trạng thái bình thường.
Dưới bãi đậu xe đã đậu sẵn một chiếc xe thể thao màu trắng, nhìn rất ngầu lòi.
Triệu Húc Hàn leo thẳng lên ghế lái, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ngồi lên ghế lái phụ.
“Anh Hàn, chiếc xe này liệu có bị nhận ra không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chiếc xe này là Long Bân ăn trộm, đêm nay dùng xong thì vứt luôn.” Triệu Húc Hàn nói xong liền đạp ga, chiếc xe vọt nhanh ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, chuyện này làm sao mà Triệu Húc Hàn chưa cân nhắc tới. Bọn cô đã che giấu thân phận để hành động, vậy thì chắc chắn anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng, trừ phi có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra.
Bên ngoài trời đã về khuya, nhưng xe cộ vẫn còn rất nhiều, đèn đuốc gần như sáng trưng, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Chưa đầy hai mươi phút sau, xe đã tới bãi đậu xe. Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không nhìn rõ được quang cảnh bên ngoài, nhưng cô cứ tin vào Triệu Húc Hàn một trăm phần trăm là được.
Sau khi đậu xe xong, Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Chuẩn bị diễn kịch nhé. Chúng ta sẽ là một đôi tình nhân ra ngoài chơi, cố gắng cúi thấp đầu.”
“Được, em biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Hai người bước ra ngoài.
Triệu Húc Hàn khoác cổ Kỷ Hi Nguyệt, hai người gật gù đắc ý bước về hướng thang máy kế bên cửa an toàn.
Hai bên phòng thang máy đều có camera, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đều hơi cúi đầu.
Lát sau cũng có vài đám thanh niên bước vào, còn cười hihi haha. Hai người Kỷ Hi Nguyệt hơi tránh ra một chút, cũng cười giả lả vài tiếng, nhưng nụ cười có chút giả trân.
Cửa thang máy mở ra, mọi người đồng loạt bước vào. Triệu Húc Hàn đẩy Kỷ Hi Nguyệt lên phía trước, ôm chặt cô, đề phòng có người dở trò sàm sỡ, nhưng lúc này Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang mặc áo gió.
Chờ đến cổng hộp đêm mới cởi ra.
Cửa thang máy lại mở ra, bên tai liền vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, một lối đi ngổn ngang ánh đèn neon, vô cùng chói mắt, ngay trước mặt là đường kiểm tra an ninh để vào hộp đêm.
Vì lẽ đó mà Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không hề thủ súng hay dao trên người, nhưng trên cổ tay của Triệu Húc Hàn có một chiếc vòng tay màu đen với thiết kế cổ xưa, trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng thấy qua.
Nó giống với chiếc vòng trên tay cô, và sợi dây thép bên trong đủ để cắt đứt cổ người khác.
Trên ngón giữa của anh cũng có mang một chiếc nhẫn khá phô trương, nhìn giống như trang sức của mấy anh chàng thanh niên bây giờ. Triệu Húc Hàn từng nói với Kỷ Hi Nguyệt, bên trong có một cây kim độc, chỉ cần một kim có đủ giết chết người khác.
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến cây kim gây mê trong chiếc nhẫn của mình. Xem ra Triệu Húc Hàn rất bảo vệ cô, không muốn để cô tự tay giết người.
Hai người qua cổng an ninh một cách thuận lợi, những nhân viên bảo vệ ở đây đều đeo dùi cui điện quanh eo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng hàng người qua lại.
“Cất áo khoác.” Trước khi bước vào bên trong, hai bên đều có hai tấm bảng chỉ dẫn, là nơi để nam nữ cất giữ áo khoác.
Chương 896: Gã trai hư phóng đãng
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên đọc được tiếng Anh. Cô nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu với cô, hai người tách ra đi cất áo khoác của chính mình.
Chiếc áo gió của Kỷ Hi Nguyệt rất bình thường, bên trong cũng không có đồ gì giá trị, nên dù có mất cũng không sao. Của Triệu Húc Hàn dĩ nhiên cũng như vậy. Những việc này hai người họ đã sớm cân nhắc tới.
Hai người nhanh chóng cất áo khoác và bước ra ngoài, sau khi gặp nhau ở cửa, Triệu Húc Hàn dắt tay Kỷ Hi Nguyệt vào trong.
Cách ăn mặc nóng bỏng của Kỷ Hi Nguyệt lập tức khiến nhiều đấng mày râu phải xuýt xoa hú hét, làm cô đầu đầy gạch đen.
Cũng may là bên trong có không ít các cô gái làng chơi, vừa đông người vừa ồn ào nói chuyện, nhìn chung sôi nổi và điên loạn hơn rất nhiều so với hộp đêm ở Cảng Thành. Điều quan trọng là sàn nhảy ở đây rất lớn, cho người khác cảm giác như đang ở trong một sân bóng rổ.
Trên sàn nhảy chật ních người, đủ loại ánh sáng và âm thanh, khiến Kỷ Hi Nguyệt như được mở mang tầm mắt.
Hai người đứng ở bên ngoài sàn nhảy, nhưng ở đó cũng rất đông người. Có khá nhiều phụ nữ ăn mặc giống Kỷ Hi Nguyệt, nhưng đúng là lúc sượt qua sượt lại, một số người đã bị bàn tay không đứng đắn của mấy tên đàn ông quấy rối.
Kỷ Hi Nguyệt còn nhìn thấy có người đang bán m.a tú.y. Tuy có vẻ lén lút, nhưng trên thực tế thì rất ngang nhiên và dứt khoát. Quả nhiên là bên đây rất hỗn loạn.
Nhân viên bảo vệ ở đây cũng không ít, có điều nếu không xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ không đả động đến những việc này. Dù sao thế giới ngầm cũng có quy tắc của thế giới ngầm, bán những thứ này cũng phải chia theo khu vực, khách hàng. Nếu địa bàn nào không có những thứ này, e là công việc kinh doanh sẽ không suôn sẻ như vậy.
Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn xung quanh, Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn quanh bốn phía. Tầng hai ở đây giống như căn hộ thông tầng, người cũng đông như trẩy hội, bên trên đều là quầy bar, diện tích rộng rãi vừa có thể khiêu vũ nhảy nhót, vừa có chút không gian độc lập.
Nhìn chung, đa số những người giàu có đều chọn tầng hai, còn giới trẻ thì lại thích chen chúc trên sàn nhảy đông đúc và nhún nhảy theo điệu nhạc.
Phải công nhận một điều là hộp đêm này làm ăn rất phát đạt.
Triệu Húc Hàn đột nhiên dùng sức nắm lấy bàn tay Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy một nhóm nam nữ đang đứng bên cạnh lan can tầng hai.
“Người đàn ông da trắng đeo sợi dây chuyền dày cộp trên cổ là Dillon.” Triệu Húc Hàn thì thầm bên tai Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Cô thấy Dillon đang hút xì gà, mặt bóng bẩy dầu mỡ, đầy nét dữ tợn, quả thực rất có dáng dấp của một tên đại ca có máu mặt. Đôi mắt to hệt chuông đồng của hắn đang nhìn xuống sàn nhảy bên dưới, giống như đang thưởng thức sự náo nhiệt.
Hai tên đàn em đứng hai bên thỉnh thoảng nói với hắn đôi ba câu gì đó, còn Dillon thì lâu lâu đột nhiên nổi giận vỗ đầu hai tên đàn em, thỉnh thoảng lại bật cười haha kéo mấy phụ nữ lại hôn mấy cái.
Quả nhiên là điển hình cho những tên lão đại thích sống thác loạn về đêm.
Cách đó khoảng mười mấy mét, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông Trung Quốc đang mặc một bộ đồ đen bó sát, khí chất trên người anh ta rất lạnh lùng. Trực giác Kỷ Hi Nguyệt cho cô cảm giác người này chính là tên vệ sĩ của Triệu gia mà Dillon đã thuê mướn.
Ngoài ra cũng không thiếu mấy tên vệ sĩ cao to dũng mãnh với súng ống bên người. Có thể nói Dillon thiết lập cho mình một tuyến phòng ngự rất chặt chẽ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn đang quan sát xung quanh.
“Anh Hàn, chúng ta định khi nào sẽ ra tay?” Kỷ Hi Nguyệt thấp giọng hỏi Triệu Húc Hàn.
“Đợi, đợi hắn ta rời khỏi tầng hai đã.” Triệu Húc Hàn cảm thấy nếu ra tay ở tầng hai, sợ rằng sẽ gây ra một cuộc đấu súng, đến lúc đó chắc chắn bảo vệ ở đây sẽ rút súng và làm hại đến nhiều người. Quan trọng là việc rút lui của hai người họ cũng sẽ khó khăn hơn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn dẫn cô vào sàn nhảy, bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.
Song nhìn Triệu Húc Hàn lúc này thật sự rất giống với mấy tay thiếu gia thích ăn chơi, còn ôm ấp đụng chạm cô, rất phù phiếm phóng đãng, cảm giác hệt như một gã trai hư thường xuyên ra ngoài chơi bời.
Chương 897: Giả vờ say rượu (I)
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng phối hợp với anh. Hai người từ từ di chuyển về hướng bên kia sàn nhảy, nhằm tìm cơ hội tốt hơn, cũng như hiểu rõ thêm tình hình.
Một tiếng sau, Dillon vẫn chưa rời khỏi tầng hai, lúc này người trong hộp đêm càng lúc càng đông, ngay cả lầu hai cũng đứng chật cứng người, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Địa điểm ban đầu của Dillon cũng bị thu hẹp đi đôi phần, các nhân viên bảo vệ lúc này đã dồn về xung quanh quầy bar của hắn ta.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong quầy bar của hắn ta có rất nhiều phụ nữ, người nào cũng ngực nở eo thon, còn bàn tay Dillon thì không rời điếu xì gà và thỉnh thoảng dở trò sàm sở với đám phụ nữ.
“Không phải Dillon có tình nhân cũ đang ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Đang ở bên kia.Cô ta là tú bà ở đây.” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thảo nào Dillon phóng đãng như vậy mà người tình nhân cũ đó không thấy qua đánh ghen.
Xem ra cô ta là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của những người đàn ông như vậy. Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút bái phục.
“Có vẻ Dillon sẽ không xuống nữa. Thế này đi, em nghĩ cách đánh lạc hướng người vệ sĩ của Triệu gia, anh sẽ đi giết Dillon, sau đó theo đường cũ ra ngoài, xuống bãi đậu xe, vẫn là chiếc xe thể thao màu trắng đó.” Triệu Húc Hàn thấy chờ đợi cũng không phải là cách. Dù sao anh cũng đã nói đang ở trong phòng nghĩ ngơi, nếu có người tới tìm, sợ là Tiêu Ân sẽ không ngăn được.
“Không, để em đi cho. Nhìn tình hình này e là chỉ có phụ nữ mới tiếp cận được hắn ta thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt Triệu Húc Hàn.
“Không được, để anh đi, em đừng lộn xộn!” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất nghiêm khắc.
“Anh Hàn, anh phải cho em cơ hội chứ. Anh yên tâm đi, đối phó với những loại khốn nạn này, em tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Đây cũng là cơ hội để em chứng minh cho anh thấy mà đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu cô đi, phần thắng chắc chắn sẽ nhỉnh hơn một chút. Dù sao thì đàn ông muốn tiếp cận Dillon cũng không dễ dàng gì, nhiều khi còn bị nghi ngờ nữa.
Triệu Húc Hàn nhìn lên trên, Kỷ Hi Nguyệt nói rất có lý, cơ hội để anh tiếp cận được hắn ta là rất thấp, nhưng phụ nữ thì khác.
“Yên tâm đi!” Kỷ Hi Nguyệt siết chặt tay anh, “Nếu em làm không được, vẫn còn có anh mà đúng không?”
Triệu Húc Hàn rất rối rắm. Kỷ Hi Nguyệt buông tay anh ra: “Mua rượu trước đã, em sẽ giả vờ say.”
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, sau đó đành phải chen chúc theo cô, bên cạnh đều là nơi bán rượu.
Kỷ Hi Nguyệt mua một chai rượu ngoại, uống vài hớp, trên người cũng dính vài giọt rượu, sau đó cô nheo mắt lại, cảm giác rất giống với dạng phụ nữ rượu chè bê bết.
Triệu Húc Hàn cũng uống vài ngụm, dù sao cũng phải phối hợp diễn kịch.
Sau đó Triệu Húc Hàn cầm nửa chai rượu còn lại, vòng tay ôm Kỷ Hi Nguyệt, hai người say sưa đi về phía tầng hai.
Thanh niên kề vai bá cổ, tay cầm chai rượu lắc lư say sỉn là chuyện thường tình ở những nơi thế này.
Mọi người đều chen qua chen lại, nhìn không có gì khác thường.
Hai người nhanh chóng lên tới vị trí của Dillon ở tầng hai, muốn tìm chỗ đứng nhưng đi qua đi lại vẫn chưa kiếm ra được.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng về hướng Dillon, bất ngờ bị một bảo vệ chặn lại. Trong miệng cô cứ ô ô a a muốn xông vào trong, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, trông có vẻ rất say sỉn.
Nhân viên bảo vệ hét vào mặt cô vài câu tiếng Anh, Kỷ Hi Nguyệt nghe hiểu, ý là kêu cô tránh ra chỗ khác, trong đây đã hết chỗ.
Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt mê man, cười cười chỉ tay về hướng Dillon.
Nhân viên bảo vệ sửng sốt, tưởng Kỷ Hi Nguyệt là một trong những người phụ nữ của lão đại, bèn kêu Kỷ Hi Nguyệt đứng đợi để anh ta vào hỏi thử.
Chương 898: Giả vờ say rượu (II)
Vệ sĩ của Triệu gia đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Triệu Húc Hàn, người đi cùng cô. Triệu Húc Hàn lúc này đã ngồi trên chỗ dựa của một quầy bar khác, đang cầm chai rượu uống ừng ực.
Hình như không mấy để ý bạn gái của mình đang đi về phía này, xem ra là một kẻ nát rượu.
Tên vệ sĩ cao lớn thấy Kỷ Hi Nguyệt cười híp mắt với mình, anh ta khẽ gật đầu.
Sau đó bước tới chỗ Dillon, ghé vào bên tai Dillon đang nằm sải lai nói vài câu, còn dùng tay chỉ chỉ về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ưỡn ngực hóp eo, bày ra dáng vẻ sexy, còn tặng cho hắn ta một nụ hôn gió.
Triệu Húc Hàn liếc thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi run rẩy, lá gan của người phụ nữ này hình như còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Dillon quan sát Kỷ Hi Nguyệt qua làn khói xì gà, sau đó vẫy tay gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt được bật đèn xanh, lập tức loạng choạng bước tới, nhưng cô không đi tới quầy bar của Dillon, mà bước đến thành lan can, xoay lưng về phía Dillon. Phần mông đầy đặn vểnh cao khiến ánh mắt của đám đàn ông bất chợt sáng lên.
Dillon có vẻ rất hứng thú, dưới sự giúp đỡ của hai người phụ nữ, hắn ta loạng choạng đứng lên, sau đó cũng lắc lư đi về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn trở nên căng thẳng, Dillon sẽ không sờ soạn phần mông của Kỷ Hi Nguyệt đấy chứ? Người phụ nữ này rõ ràng là đang mời gọi.
May là Dillon chưa qua đến nơi, Kỷ Hi Nguyệt đã xoay người lại, lưng dựa vào lan can, ánh mắt mê man nhìn theo bước chân của Dillon, trên mặt cô còn nở một nụ cười rất duyên dáng.
Dillon gần như đã bị cô mê hoặc, dang cánh tay đòi ôm, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã kịp thời né người sang một bên. Thấy Dillon vồ hụt, Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng. Cô che miệng cười ngặt nghẽo, còn đưa ngón tay móc móc Dillon vừa mới chụp hụt.
Dillon vốn dĩ sắp nổi giận, người phụ nữ này hắn ta không hề quen biết, nhưng body và khuôn mặt của cô lại khiến hắn ta rất có hứng thú. Nếu đã tự mình dâng tới cửa, chắc chắn là loại phụ nữ muốn tìm người chống lưng.
Giống như những người phụ nữ đang ngồi phía sau vậy, nếu biết người chống lưng là thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa, sau này sẽ chẳng có người khách nào dám bắt nạt bọn họ nữa.
Cho nên chắc chắn người phụ nữ này cũng như vậy. Chỉ có điều, sao không thấy tình nhân cũ của hắn qua thông báo một tiếng nhỉ? Hay là muốn tạo cho hắn điều bất ngờ?
Nhưng nhìn chung thì người phụ nữ này rất chịu chơi, hắn thích.
Nghĩ đến đây, Dillon khẽ thì thào vài tiếng trong miệng, sau đó mỉm cười rồi lại lao đến chỗ Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lại né tránh, lần này cô ngồi sụp xuống, cười khanh khách, như thể đang chê Dillon già rồi không bắt được cô.
Dillon chửi thề một tiếng, sau đó lại xoay người bắt Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, hai người chơi trò trốn tìm quanh quầy bar.
Dillon còn bị ngã nhào một cú, một nhân viên bảo vệ liền bước tới dìu hắn ta đứng dậy, còn nói với hắn ta gì đó.
Dillon lập tức xua tay, sau đó quay sang nở một nụ cười mê mẩn với Kỷ Hi Nguyệt, còn vẫy tay gọi cô lại.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi bước tới, che miệng cười, sau đó đưa một bàn tay ra trước mặt Dillon.
Mắt Dillon nhất thời sáng lên, vừa định nắm lấy bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rút tay về, sau đó lại nở một nụ cười chế giễu.
Lần này Dillon đã thay đổi sắc mặt.
Kỷ Hi Nguyệt lại vươn một cánh tay ra, một tay còn lại đỡ bộ ngực giả đang sóng sánh cuộn trào của mình.
Dillon sửng sốt, đôi mắt dán chặt vào phần ngực của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn xuống chiếc eo thon thả của cô. Đây quả nhiên là một báu vật trời ban, khiến cho hắn ta hoàn toàn bị ‘tinh trùng xông lên não’.
Kỷ Hi Nguyệt từ từ di chuyển qua quầy bar của hắn ta, mấy người phụ nữ ở đó đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt thù địch, trong miệng còn thốt ra lời chửi rủa.
Chương 899: Ám sát thành công
Triệu Húc Hàn nãy giờ vẫn luôn dõi theo hành động của Kỷ Hi Nguyệt, đợi đến lúc cô sắp ra khỏi tầm mắt của anh, Kỷ Hi Nguyệt đã ngồi vào quầy bar, còn Dillon thì đang đi về phía cô với nụ cười mê mẩn trên mặt.
Chai rượu trên tay Triệu Húc Hàn đột nhiên rơi xuống sàn, tiếng vỡ nát vang lên làm cho đám người ngồi bên cạnh không khỏi hú hét và mắng chửi.
Sau đó anh loạng choạng đứng dậy, vờ như thật sự đã say khướt, đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Tên vệ sĩ của Triệu gia lập tức chặn Triệu Húc Hàn lại. Triệu Húc Hàn liền đẩy anh ta ra, trong miệng còn thốt ra vài câu tiếng Anh dặt dẹo, nói là đi tìm bạn gái, sau đó chỉ chỉ về phía Dillon.
Hai tên vệ sĩ cao lớn cũng bước tới, Kỷ Hi Nguyệt bên đây liền túm lấy bàn tay lang sói đang định nhào lên người cô của Dillon, sau đó ghé vào tai hắn ta nói bên kia là bạn trai của cô.
Dillon sửng sốt, xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên chửi thề một tiếng, sau đó vẫy tay với vệ sĩ bên phía Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn lảo đảo bước tới, đặt mông ngồi xuống bậc thang dưới chân Dillon. Dillon thấy vậy liền bật cười ha hả, đưa tay lấy vài chai rượu trên bàn đặt vào tay Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhận lấy rồi bắt đầu uống, nhưng phần nhiều là đổ ra ngoài, chỉ có một ít là cho vào miệng. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhướng mày, tính ra Triệu Húc Hàn cũng rất có năng khiếu diễn xuất.
Dillon luôn miệng chửi thề, bật cười rồi ôm chầm lấy Kỷ Hi Nguyệt, ghé vào tai cô nói gì đó. Một tay Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nắm chặt bàn tay của hắn ta.
Kỷ Hi Nguyệt cũng bật cười yểu điệu, cô thì thào vào tai Dillon vài câu tiếng Anh sứt sẹo, còn vươn chân ra đá Triệu Húc Hàn vài cái.
Triệu Húc Hàn quay đầu lại nhìn, sau đó bày ra một nụ cười như con ma men, đứng dậy lao vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thoát khỏi cánh tay của Dillon, mục tiêu của Triệu Húc Hàn bất ngờ chuyển sang Dillon đang ngồi trên ghế sô pha, đây cũng chính là lúc Triệu Húc Hàn hành động.
Tranh thủ lúc hỗn loạn, cây kim độc trên chiếc nhẫn của anh không chút do dự đâm thẳng vào động mạch cổ của Dillon.
Sau đó anh vẫn giả vờ phát điên, tự mình ngã ra như thể vừa bị Dillon đẩy, làm đổ vài chiếc bàn, đồ uống văng tung tóe, vài người phụ nữ ở gần đó nhảy dựng lên la hét. Triệu Húc Hàn vừa ngã xuống liền lật người đứng dậy.
Đúng lúc này, vệ sĩ của Triệu gia đã xông lên tóm lấy cánh tay của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt lách người sang một bên, đánh thẳng một quyền vào gáy của tên vệ sĩ Triệu gia.
Tên vệ sĩ xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cả người ngã gục xuống đất, không ngờ lại bị đánh úp.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bỏ chạy, hai tên vệ sĩ còn lại phát hiện điều bất thường, lập tức xông lên.
Triệu Húc Hàn bật người lên, một cú đá giải quyết gọn gàng hai tên vệ sĩ.
Bên phía bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới kiểm tra lão đại của mình, phát hiện Dillon đã ngừng thở mới biết trong vở kịch náo nhiệt vừa rồi có người muốn giết hại Dillon.
Ai nấy đều biến sắc, các nhân viên bảo vệ ở phía sau lập tức rút súng chĩa vào sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn, đồng thời thét lên, bảo họ đứng lại, nhưng Triệu Húc Hàn lúc này lại xách một tên đồng bọn của Dillon và ném ra khỏi tầng hai.
Tiếng la hét lập tức vang lên, sàn nhảy bên dưới nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Trên tầng hai cũng không khỏi náo loạn, tiếng súng lập tức vang lên.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt buông tay nhau ra, đồng thời cả hai trực tiếp nhảy từ lan can tầng hai xuống dưới, lẫn vào đám đông.
Tiếng súng là điều cấm kỵ ở một nơi như thế này, cho nên vừa thấy tiếng súng, những người đang nhảy nhót liền hét toáng lên, sau đó ào ạt tháo chạy ra cửa như ong vỡ tổ. Ai cũng sợ mình sẽ bị trúng đạn oan ức.
Chương 900: Căng thẳng thoát thân (I)
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng bị tách nhau ra do người quá đông và cảnh tượng hỗn loạn.
Nhưng cả hai đều bình tĩnh, đều biết không cần lo lắng cho đối phương, nên cứ theo đám đông tháo chạy ra cửa.
Đàn em của Dillon ở phía trên đều đã tỉnh rượu, lập tức bắn vô số phát súng chỉ thiên. Tiếng động lớn này là đang muốn thông báo đóng cửa lại để bắt hung thủ, còn Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn thì đã bị đám đông hỗn loạn chia tách đứng hai bên trái phải.
Đám đông đã chạy ra tới cửa, nhưng cánh cửa sắp bị bốn nhân viên bảo vệ cầm súng đóng sập lại trước mắt.
Cả Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều biết rằng, một khi cánh cửa này đóng lại, hai người họ sẽ chẳng khác gì ba ba bị bắt vào trong rọ, bị tóm gọn là điều chắc chắn.
Vì vậy, Kỷ Hi Nguyệt liền dùng lực tác động từ phía sau, lao thẳng vào hai nhân viên bảo vệ ở giữa, đồng thời vận động khí công, dùng hai tay trực tiếp đẩy ra.
Một nguồn lực cực mạnh khiến cánh cửa sắp đóng lại trong nháy mắt liền bật tung, bốn nhân viên bảo vệ cũng đồng thời ngã ra. Trong tiếng la hét, đám đông vẫn một mực muốn xông ra ngoài, chen chúc phá cửa.
Giữa tiếng la hét chói tai, khóc lóc nức nở, tiếng súng và tiếng gầm rú, mọi người tranh nhau chạy trốn khỏi hộp đêm.
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn bị đám đông xô đẩy đến cửa thang máy, nhưng thang máy đã chật ních người. Còn có mấy người đứng trước cửa thang máy cãi nhau, giành giật bước vào.
Hai người đồng thời chọn cầu thang thoát hiểm, đương nhiên cũng có rất nhiều người đi lối này, dường như họ cũng muốn thoát khỏi nơi ma quỷ này bằng cách an toàn hơn một chút.
Nơi này chưa từng xảy ra loại cố lớn như vậy. Mọi người đều nghĩ rằng địa bàn của băng nhóm Hắc Hỏa sẽ rất an toàn. Đâu ai ngờ rằng một khi xảy ra chuyện lại đáng sợ như vậy, thực sự không khác gì một thảm họa.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy có chút áy náy, vì cô không biết sẽ có bao nhiều người bị thương do chen chúc và giẫm đạp, hoặc vô tình bị trúng đạn oan, nhưng những việc này đã vượt xa khỏi phạm vi tính toán của cô.
Triệu Húc Hàn chạy trước, Kỷ Hi Nguyệt đi phía sau, hai người cách nhau một tầng lầu. Cả hai nhanh chóng chạy xuống dưới, đi thẳng về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Giữa đám đông hỗn loạn, hai người họ không thể thi triển khí công để nhảy cầu thang, chỉ có thể theo dòng người chạy xuống. Cũng may là người đông, đa số mọi người đều vừa chạy vừa la hét.
Cuối cùng cũng ra hết cầu thang và chạy tới bãi đậu xe. Thấy Triệu Húc Hàn ở phía trước xoay đầu nhìn mình, Kỷ Hi Nguyệt lập tức giơ tay lên.
Có điều, cái giơ tay này lại thu hút tiếng súng!
Đám đông khó khăn lắm mới ổn định, giờ lại hét toáng lên vì sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.
Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu khom lưng, xoay người lại thì thấy có một đám xã hội đen đang cầm súng chạy qua hướng bên đây. Xem ra bên trên đã thông báo cho đồng bọn phía dưới.
Mặc dù người ở bãi đậu xe rất đông, nhưng không dày đặc như trên lầu. Sau tiếng súng nổ, một số người sợ hãi ôm đầu nằm gục xuống đất, một số khác thì nhanh chân chạy vào phía sau xe ô tô để ẩn nấp.
Kỷ Hi Nguyệt cũng chỉ còn cách trốn vào hai bên.
Nhưng tiếng súng rõ ràng là đang nhắm về phía cô. Xem ra tạo hình của cô vẫn bị người khác dễ dàng nhận ra.
Bên phía Triệu Húc Hàn vẫn ổn. Người của hộp đêm hình như đã xác định được Kỷ Hi Nguyệt. Cô gái với mái tóc vàng chấm vai, cộng thêm chiếc váy body và thắt lưng ngọc trai thực sự rất dễ dàng nhận dạng.
Kỷ Hi Nguyệt nấp vào sau lưng một chiếc xe van, tiếng súng vẫn đang đổ về phía bên đây, làm cho mặt trước của chiếc xe van phát ra tiếng đùng đùng chói tai.
Bên đó có người thét lên, ý là đã thấy Kỷ Hi Nguyệt, kêu cô bước ra đầu hàng.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, nhưng cô sẽ không đầu hàng. Trong tay không có những thứ ám khí như đồng xu, nên nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất căng thẳng.
Sau đó cô nhìn chiếc xe van, khóe môi khẽ cong lên, đột nhiên vươn hai tay đẩy mạnh về phía chiếc xe.
Chiếc xe van bị khí công của Kỷ Hi Nguyệt đẩy mạnh về phía trước. Đúng lúc này, tiếng còi xe dồn dập vang lên, Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn đã lên xe tiếp ứng cô.
Tiêu Ân nghe cô nói mà không biết nên khóc hay cười: “Đại tiểu thư, cô, cô ăn ở có đức chút đi.”
“Đi thôi. Tranh thủ chút thời gian này đi mua vài món quà gì đó, nếu không quay về bố tôi lại mắng tôi bất hiếu nữa.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, dường như đã quên đi chuyện kinh khủng vừa nãy.
Tiêu Ân lái một chiếc Cadillac màu đen bình thường đưa Kỷ Hi Nguyệt đến khu trung tâm thương mại sầm uất nhất.
Bên này đang gần về đêm, các toà nhà đều đã sáng đèn, dưới sắc trời tối đen như mực càng thêm rực rỡ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đây chắc chắn là một đất nước phồn vinh và yên bình.
Tiêu Ân theo chân Kỷ Hi Nguyệt ra vào các trung tâm thương mại, mua được không ít các túi to túi nhỏ. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới miễn cưỡng cùng Tiêu Ân trở về.
Lúc cô bước vào phòng, Long Bân đang đeo mặt nạ đứng ở đó.
“Anh Hàn, em về rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Ăn cơm trước đi.” Triệu Húc Hàn cười với cô. Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên thì nhìn thấy trên chiếc bàn lớn đã bày sẵn rất nhiều món ăn, có cả món Trung và món Tây.
Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đói bụng, vừa nãy đang định rủ Tiêu Ân ăn chút gì đó ở bên ngoài, kết quả điện thoại đến, bọn họ phải vội vàng chạy về.
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Tiêu Ân, anh đưa đồ đạc vào phòng giùm tôi trước nhé, lát nữa tôi sẽ sắp xếp lại.”
Tiêu Ân đáp lại một tiếng. Để đồ đạc xong, anh ta và Long Bân cùng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện Triệu Húc Hàn, nhìn vẻ mặt của anh có chút nặng nề, bèn hỏi: “Anh Hàn, đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Ăn cơm đi đã, đừng để đói. Chuyện này không đơn giản vậy đâu.”
“Oh, vậy anh nói em nghe xem, biết đâu đối với em không phức tạp như vậy thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, đáng yêu nhìn anh.
Sau khi đi mua sắm, tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt đã được cải thiện. Bây giờ đối với yêu cầu muốn cô đi giết kẻ xấu, cô đã không còn canh cánh trong lòng.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn giật giật một hồi lâu, chậm rãi nhai nuốt thức ăn, sau đó nói: “Dillon, thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa rất thích hoạt động về đêm, về điểm này đối với chúng ta lại là một lợi thế. Lần hành động này, anh sẽ đi cùng với em.”
“Ồ? Anh cũng đi sao? Không phải chỉ có mình em thôi ư? Lỡ anh bị phát hiện sẽ phiền phức lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói, “Anh yên tâm, em rất tự tin, chỉ cần một mình em là đủ xử gọn hắn ta rồi.”
Triệu Húc Hàn đảo mắt liếc cô: “Em chưa từng giết người mà lấy đâu ra lắm tự tin thế?”
“Khụ khụ, anh đừng nói vậy chứ. Chưa từng thấy heo nhưng vẫn ăn thịt heo như thường đấy thôi. Với lại trước đây em đã từng trải qua nhiều vụ án, nên dầu gì cũng có chút tâm lý chuẩn bị, quan trọng là năng lực khí công của em thực sự rất đáng gờm. Ngoài ra em cũng biết cổ, ngực và đầu là những bộ phận then chốt, nên chỉ cần em ra tay dứt khoát, tranh thủ trong vòng một đòn dứt điểm đối phương sau đó xoay người bỏ chạy là được.”
Kỷ Hi Nguyệt ngoài miệng thì nói năng rất hùng hổ, nhưng trong lòng lại run cầm cập. Nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Vì sự an toàn, anh sẽ đi cùng với em. Anh đã sắp xếp Long Bân yểm trợ cho chúng ta. Với lại, chỉ cần Tiêu Ân ở đây, bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không hề ra khỏi cửa.” Triệu Húc Hàn nói.
“Tối nay hành động luôn ư?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh.
“Đúng vậy. Chúng ta phải tranh thủ thời điểm Dillon đang tức giận mà xuống tay mới là cơ hội tốt.” Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng, “Anh đã kiểm tra được vị trí của hắn rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự bái phục. Hiểu biết công nghệ là một điều rất tuyệt vời, đáng tiếc là cô không biết gì về nó.
“Ừm, tối nay Dillon đang ở câu lạc bộ Midnight, nếu không có gì thay đổi thì trước ba giờ sáng hắn ta sẽ không rời khỏi đó, bởi vì trong câu lạc bộ có tình nhân cũ của hắn.” Triệu Húc Hàn nói.
Chương 892: Không cho em bảo vệ sao?
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, nói: “Vậy chúng ta vào câu lạc bộ bằng cách nào? Hơn nữa, nếu chúng ta xuất hiện với thân phận thật, liệu có bị điều tra ra không?”
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh sẽ kêu bên IT phối hợp với chúng ta, ngoài ra em với anh cũng nên thay đổi diện mạo một chút. Chuyện này anh đã kêu Long Bân đi chuẩn bị đồ rồi.”
Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Hóa trang?”
“Có thể cho là như vậy, nhưng không giống như Vương Nguyệt của em đâu.” Triệu Húc Hàn có chút nghẹn lời.
Kỷ Hi Nguyệt ho khan vài tiếng: “Dáng vẻ như vậy em thấy khá tốt mà, đâu có mấy ai nhận ra em.”
Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa chuyển chủ đề: “Tên Mai Ngọc tóc trắng chỏm vàng mà hôm nay chúng ta gặp đã được nhóm Thước Phong tìm ra, nhưng vẫn đang trong quá trình âm thầm theo dõi. Có vẻ tên này không dễ dàng đối phó. Hai ám vệ mà vẫn không hạ gục được hắn, chứng tỏ lính đánh thuê của Tôn Thị thế gia lần này rất đáng gờm.”
“Vậy đã biết mục tiêu ám sát của hắn ta là ai chưa? Không phải giúp đỡ cho nhóm Hắc Hỏa sao?” Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nếu trong thời gian bọn cô hành động gặp phải tên này, cơ hội thành công sẽ giảm đi rất nhiều.
“Vẫn chưa biết mục tiêu cụ thể, nhưng không gấp, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Dù sao cũng đã có Thước Phong và Quy Mao theo dõi hắn, nên tạm thời không có gì đáng kể, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta.” Triệu Húc Hàn gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt, “Em ráng ăn nhiều một chút mới có sức để làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
“Anh nghĩ kĩ rồi, người cứ để anh giết, em chỉ cần yểm trợ cho anh là được.” Triệu Húc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đành lòng để hai tay của Kỷ Hi Nguyệt vấy máu.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, anh cũng ba phải quá nhỉ! Sao lại mất lòng tin vào em như vậy? Em nói cho anh biết, chỉ cần là những chuyện của anh, đừng nói giết một người, kêu em giết mười người em cũng bằng lòng nữa là.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm động, sau đó xoa xoa đầu cô: “Chính vì em quá lương thiện, nên anh không muốn để em làm nhiều chuyện vì anh, như vậy anh sẽ rất áy náy. Dù sao anh cũng là người đàn ông của em, để anh bảo vệ em mới chuyện nên làm.”
“Xí, anh Hàn, là do chủ nghĩa đàn ông của anh quá mạnh. Người nào thực lực mạnh thì người đó bảo vệ thôi. Trước đây thực lực của em không bằng anh, đương nhiên phải để anh bảo vệ em, nhưng bây giờ rõ ràng em cũng rất lợi hại, sau này biết đâu còn mạnh hơn cả anh, đến lúc đó gặp nguy hiểm không chừng em còn bảo vệ ngược lại anh, lẽ nào anh không cho em bảo vệ anh?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của cô với ánh mắt sâu thẳm, không hiểu sao càng nhìn cô anh lại càng không dứt ra được. Suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với người bình thường, nội tâm của cô cũng mạnh mẽ hơn cả những người phụ nữ bình thường.
Anh thật sự rất vui mừng vì mình có được tình yêu của cô.
“Anh không cho em bảo vệ anh thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại bĩu môi hỏi anh lần nữa.
Triệu Húc Hàn lập tức lắc đầu: “’Đương nhiên không phải. Nếu em mạnh hơn anh, anh sẽ nấp sau lưng em để em bảo vệ. Vì em, anh có thể vứt bỏ chủ nghĩa đàn ông của mình. Bởi vì anh biết, nếu anh chết đi, chắc chắn em sẽ rất đau lòng. Cũng giống như nếu em xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ sống không nổi. Cho nên chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau, đừng mãi lấn cấn chuyện ai sẽ ra mặt bảo vệ ai.”
“Yeah! Tốt quá rồi, anh Hàn giác ngộ được như vậy, rất xứng đáng là người đàn ông mà Kỷ Hi Nguyệt em đã nhìn trúng.” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi vui mừng. Anh nói rất đúng, nếu cô khoe sức khoe tài mà bị thương, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu, vậy thì chi bằng để anh bảo vệ và ngược lại cô cũng thế.
Triệu Húc Hàn bật cười, nụ cười mang theo nhiệt độ ấm áp. Kỷ Hi Nguyệt cũng cười dịu dàng với anh, giữa hai người như có tâm linh tương thông, không cần phải nói gì quá nhiều.
Ăn cơm xong, hai người nghĩ ngơi một lát. Long Bân quay lại mang thêm một chiếc hộp. Trong lúc này Triệu Thanh Hổ, Phan Sinh và những người khác cũng đến hỏi thăm và báo cáo gì đó.
Chương 893: Có muốn sờ một chút không
Kỷ Hi Nguyệt trốn trong phòng không ra ngoài, còn Triệu Húc Hàn thì cuối cùng lấy lí do chênh lệch thời gian cần nghĩ ngơi để đuổi đám người đó về. Về phần những rắc rối mà Triệu Thanh Hổ đã gây ra, Triệu Húc Hàn kêu ông ta về tự nghĩ cách, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để khai chiến.
Sau khi Triệu Húc Hàn giải quyết ổn thoả mọi chuyện, anh bước vào phòng của Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nói với anh: “Anh Hàn, tới hóa trang nhanh lên, mấy thứ này công nhận hay phết.”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã đổi sang mái tóc xoăn màu vàng, đương nhiên là tóc giả, con ngươi cũng chuyển sang màu xanh lam do mang kính áp tròng thẩm mỹ, kết hợp với cặp lông mi giả dày đặc.
Lông mày cũng được cô dán giả màu vàng nâu, sóng mũi lót cao thêm vài phần, khóe miệng được vẽ thêm viền môi tạo cảm giác đầy đặn, cuối cùng là hai bên má chấm thêm vài nốt tàn nhang rất rõ rệt.
Trên người cô cũng đã đổi sang bộ váy ngắn ôm mông, phần cổ áo còn trễ xuống rất thấp.
Nhìn tổng thể trông cô rất giống một quý cô ngoại quốc, còn vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Tất nhiên nếu nói khó nghe một chút thì nhìn cô có vẻ giống với mấy em gái đứng bên lề đường ở khu đèn đỏ hơn.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm, chỉ cần không nhận ra diện mạo thật của cô là được. Với lại càng ngắm mình trong gương, cô càng cảm thấy hài lòng. Nếu đổi sang bộ quần áo bảo thủ hơn một chút, chắc chắn sẽ mất đi nét quý cô, hơn nữa còn khác xa với con người thật của Kỷ Hi Nguyệt.
Tạo hình này rõ ràng thượng đẳng hơn rất nhiều so với tạo hình của Vương Nguyệt, đồ đạc cũng rất tinh vi, hoàn toàn không nhận ra chiếc mũi giả, lông mày dán, ngay cả tóc giả cũng y hệt như tóc thật, dài đến chấm vai, nhìn rất gọn gàng và sạch sẽ.
Đôi môi đỏ rực, gợi cảm đến mê hồn.
Triệu Húc Hàn đứng chết trân ở cửa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ cô lại hóa trang thành ra như vậy, quả thực đến anh cũng xém chút không nhận ra người phụ nữ này là Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, đứng đó nhìn gì vậy? Còn không nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt có chút nghẹn lời, người đàn ông này đứng đực ra đó làm gì thế?
Triệu Húc Hàn lúc này mới hoàn hồn: “Em, em hóa trang xong nhìn hơi lạ.”
“Lạ mới tốt. Em còn đang định độn thêm ngực giả đây này. Mấy cô gái ngoại quốc toàn size khủng, còn em thì nhỏ quá.” Kỷ Hi Nguyệt cầm hai miếng silicon trong hộp lên, sau đó đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, kéo cổ áo của mình xuống, nhét vào bên trong áo ngực.
“Khụ khụ.” Triệu Húc Hàn quả thực không nhịn được, người phụ nữ này đúng là quá mức cường điệu rồi.
Anh không nhìn được nữa, vội vàng quay đầu lại. Kỷ Hi Nguyệt sau khi độn xong phần ngực, tiếp tục độn sang phần mông, chẳng mấy chốc cơ thể đã biến thành một đường cong hình chữ S, chính cô nhìn xong cũng phải bật cười.
“Anh Hàn, thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật Triệu Húc Hàn lại, hỏi anh.
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh vẫn thích dáng vẻ thật của em hơn.” Thực sự nhìn cô của bây giờ quá mức cường điệu. Huống hồ người phụ nữ này vốn dĩ đâu có nhỏ, chẳng qua là cô tự coi nhẹ mình thôi. Thật chẳng biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.
“Đi hộp đêm mà, chẳng phải mấy cô ngoại quốc toàn thế này sao? Cho dù bị người khác sờ mông cũng chỉ là mông giả, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Triệu Húc Hàn đanh mặt nói: “Giả cũng không được để họ sờ.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói: “OK OK, giả hay thật đều của anh tất. Vậy anh có muốn sờ thử đồ giả không? Cơ hội ngàn năm hiếm có đấy.”
“Không muốn!” Triệu Húc Hàn trán nổi cả gân xanh, người phụ nữ này đang giỡn mặt với anh sao?
“Không muốn thì thôi vậy. Em sẽ giữ nguyên dáng vẻ thế này, bên ngoài khoác thêm áo gió nữa là được. Bảo đảm có chạm mặt trực diện cũng không nhận ra em là Kỷ Hi Nguyệt đâu.” Nhìn dáng vẻ hư hỏng và gợi tình của mình trong gương, Kỷ Hi Nguyệt hết sức hài lòng, trong miệng còn bật ra tiếng cười khanh khách.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, không thèm để ý đến cô nữa, bắt đầu mở chiếp hộp ra tìm đồ tự hóa trang cho mình.
Chương 894: Hai người cùng hành động (I )
Anh chọn mái tóc xoăn màu nâu, hơi dài, che đi nửa trán. Mắt cũng màu nâu. Mũi thì tạo hình thành chiếc mũi đại bàng. Lông mày đen rậm, hình dáng lông mày cũng có chút thay đổi. Trong hốc mắt còn dán thêm thứ gì đó, làm cho đôi mắt hõm sâu hơn, nhìn giống hệt với mấy người đàn ông ngoại quốc.
Chỉ riêng lông mi là đàn ông không thể gắn giả được. Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng thấy anh không giống Triệu Húc Hàn, cũng cảm thấy rất thần kỳ, trên cằm của anh còn dán một miếng phim nhựa, làm cho khuôn mặt nhìn vuông vức hơn.
“Anh Hàn, mấy thứ này dùng xong rồi có thể cho em được không? Sau này có làm chuyện xấu em cũng cảm thấy tự tin hơn.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn cô, đây là logic gì vậy? Chẳng lẽ chỉ cần thay đổi diện mạo là có thể ưỡn ngực thẳng lưng làm chuyện xấu sao?
“Em đừng tưởng bở nữa. Bây giờ công nghệ rất hiện đại, hoàn toàn có thể nhận diện được khuôn mặt. Nếu người ta đã có lòng muốn điều tra thì cho dù có thay đổi cũng sẽ bị phát hiện như thường thôi.” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi hụt hẫng: “Không phải chứ, công nghệ bây giờ đáng sợ thế cơ à? Nhưng mấy việc như nhận diện khuôn mặt người bình thường đâu làm được đúng không?”
“Em tưởng chúng ta đang đối phó với người bình thường sao? Bây giờ làm thế này chẳng qua là để kéo dài thời gian điều tra sau khi bị phát hiện thôi. Đến lúc đó chú tư đã bị đá văng, cho dù có biết em với anh làm thì nguyên lão cũng không làm được gì.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói, “Vậy băng nhóm Hắc Hỏa đó liệu có điều tra chúng ta không?”
“Rất khó để nói, có thể là không. Dù chúng ta đã hóa trang, nhưng cũng phải cố gắng cúi thấp đầu. Bình thường camera chỉ quay được đỉnh đầu, em cứ cúi đầu thấp xuống một chút là có thể giấu được mặt, với lại trong hộp đêm vừa tối vừa nhiều người, muốn điều tra được phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, mà có khi còn không điều tra được.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Triệu Húc Hàn cởi áo sơ mi trên người xuống, sau đó cầm chiếc áo may ô màu đen mặc lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thân hình tráng kiện và gợi cảm của anh mà xém chút chảy cả nước miếng.
Người có huấn luyện quả nhiên thân thể luôn giữ được phong độ, nhìn phần cơ bắp trên bụng anh mà thật sự muốn sờ thử một chút.
Triệu Húc Hàn lại cởi quần tây xuống, thay sang một chiếc quần jean màu xanh, trong nháy mắt từ một đại boss với khuôn mặt lạnh lùng trở thành một chàng thanh niên đẹp trai tỏa nắng.
“Các thanh niên trong hộp đêm đều thích kiểu ăn mặc như vậy, còn phụ nữ thì đa số giống như em, cho nên hóa trang thế này cũng không quá chói mắt.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Haha, anh Hàn thế này thật sự rất đẹp trai. Nhìn qua chẳng thấy giống anh chút nào, đến cả em cũng không nhận ra nữa đấy.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cứ sáng rực lên.
“Nhận không ra mới là chuyện tốt. Mặc áo khoác vào đi, chúng ta xuất phát.” Triệu Húc Hàn mặc thêm áo khoác jean, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khoác một chiếc áo gió dài màu đen có mũ.
Hai người bước tới cửa, gọi Long Bân một tiếng. Cánh cửa mở ra, Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt sải bước về hướng cửa cầu thang thoát hiểm.
“Không đi thang máy sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Đây đang là tầng bốn mươi tám, con mẹ nó lẽ nào phải đi bộ xuống dưới?
Triệu Húc Hàn đáp: “Đến tầng bốn mươi sẽ đổi qua thang máy.”
Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cất bước chạy theo anh. Tốc độc của Triệu Húc Hàn càng lúc càng nhanh. Kỷ Hi Nguyệt lập tức hít vào một hơi thật sâu, khí công liền bộc phát, chỉ cần một bước nhảy nhẹ nhàng đã đi được một tầng bậc thang.
Triệu Húc Hàn xoay đầu thấy cô đang nhẹ nhàng như không đuổi theo anh, khóe miệng vô thức cong lên: “Khá lắm.”
“Chứ sao!” Kỷ Hi Nguyệt không ngại nhận lời khen.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Nhớ, tối nay cố gắng đừng nói chuyện, vì giọng nói rất dễ dàng nhận ra.”
“Em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu.
Chương 895: Hai người cùng hành động (II)
Hai người nhanh chóng đến tầng bốn mươi, Triệu Húc Hàn nhìn điện thoại di động, đứng lại trước cửa, nói: “Long Bân sẽ giúp chúng ta điều chuyển màn hình giám sát, như vậy phòng an ninh sẽ không nhìn thấy chúng ta xuống lầu.”
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc. Cô bây giờ giống như đang đóng phim bom tấn của Hollywood vậy, cảm giác thật sự rất phấn khích.
Một chốc sau, Triệu Húc Hàn dẫn theo Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa bước ra, bước tới trước cửa thang máy, thang máy vừa hay cũng đang dừng lại ở tầng bốn mươi, hai người bước vào rồi nhấn nút đóng cửa.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn có chút căng thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Triệu Húc Hàn, trong lòng cô cảm thấy bản thân như vậy là không được. Cô phải học cách làm quen với việc này, để trong bất cứ tình huống nào bản thân cũng phải điềm tĩnh và lạnh lùng.
Vì vậy cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm nén khí công, để nhịp tim đập một cách bất thường của cô bình tĩnh lại và trở về trạng thái bình thường.
Dưới bãi đậu xe đã đậu sẵn một chiếc xe thể thao màu trắng, nhìn rất ngầu lòi.
Triệu Húc Hàn leo thẳng lên ghế lái, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ngồi lên ghế lái phụ.
“Anh Hàn, chiếc xe này liệu có bị nhận ra không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chiếc xe này là Long Bân ăn trộm, đêm nay dùng xong thì vứt luôn.” Triệu Húc Hàn nói xong liền đạp ga, chiếc xe vọt nhanh ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, chuyện này làm sao mà Triệu Húc Hàn chưa cân nhắc tới. Bọn cô đã che giấu thân phận để hành động, vậy thì chắc chắn anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng, trừ phi có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra.
Bên ngoài trời đã về khuya, nhưng xe cộ vẫn còn rất nhiều, đèn đuốc gần như sáng trưng, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Chưa đầy hai mươi phút sau, xe đã tới bãi đậu xe. Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không nhìn rõ được quang cảnh bên ngoài, nhưng cô cứ tin vào Triệu Húc Hàn một trăm phần trăm là được.
Sau khi đậu xe xong, Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Chuẩn bị diễn kịch nhé. Chúng ta sẽ là một đôi tình nhân ra ngoài chơi, cố gắng cúi thấp đầu.”
“Được, em biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Hai người bước ra ngoài.
Triệu Húc Hàn khoác cổ Kỷ Hi Nguyệt, hai người gật gù đắc ý bước về hướng thang máy kế bên cửa an toàn.
Hai bên phòng thang máy đều có camera, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đều hơi cúi đầu.
Lát sau cũng có vài đám thanh niên bước vào, còn cười hihi haha. Hai người Kỷ Hi Nguyệt hơi tránh ra một chút, cũng cười giả lả vài tiếng, nhưng nụ cười có chút giả trân.
Cửa thang máy mở ra, mọi người đồng loạt bước vào. Triệu Húc Hàn đẩy Kỷ Hi Nguyệt lên phía trước, ôm chặt cô, đề phòng có người dở trò sàm sỡ, nhưng lúc này Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang mặc áo gió.
Chờ đến cổng hộp đêm mới cởi ra.
Cửa thang máy lại mở ra, bên tai liền vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, một lối đi ngổn ngang ánh đèn neon, vô cùng chói mắt, ngay trước mặt là đường kiểm tra an ninh để vào hộp đêm.
Vì lẽ đó mà Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không hề thủ súng hay dao trên người, nhưng trên cổ tay của Triệu Húc Hàn có một chiếc vòng tay màu đen với thiết kế cổ xưa, trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng thấy qua.
Nó giống với chiếc vòng trên tay cô, và sợi dây thép bên trong đủ để cắt đứt cổ người khác.
Trên ngón giữa của anh cũng có mang một chiếc nhẫn khá phô trương, nhìn giống như trang sức của mấy anh chàng thanh niên bây giờ. Triệu Húc Hàn từng nói với Kỷ Hi Nguyệt, bên trong có một cây kim độc, chỉ cần một kim có đủ giết chết người khác.
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến cây kim gây mê trong chiếc nhẫn của mình. Xem ra Triệu Húc Hàn rất bảo vệ cô, không muốn để cô tự tay giết người.
Hai người qua cổng an ninh một cách thuận lợi, những nhân viên bảo vệ ở đây đều đeo dùi cui điện quanh eo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng hàng người qua lại.
“Cất áo khoác.” Trước khi bước vào bên trong, hai bên đều có hai tấm bảng chỉ dẫn, là nơi để nam nữ cất giữ áo khoác.
Chương 896: Gã trai hư phóng đãng
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên đọc được tiếng Anh. Cô nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu với cô, hai người tách ra đi cất áo khoác của chính mình.
Chiếc áo gió của Kỷ Hi Nguyệt rất bình thường, bên trong cũng không có đồ gì giá trị, nên dù có mất cũng không sao. Của Triệu Húc Hàn dĩ nhiên cũng như vậy. Những việc này hai người họ đã sớm cân nhắc tới.
Hai người nhanh chóng cất áo khoác và bước ra ngoài, sau khi gặp nhau ở cửa, Triệu Húc Hàn dắt tay Kỷ Hi Nguyệt vào trong.
Cách ăn mặc nóng bỏng của Kỷ Hi Nguyệt lập tức khiến nhiều đấng mày râu phải xuýt xoa hú hét, làm cô đầu đầy gạch đen.
Cũng may là bên trong có không ít các cô gái làng chơi, vừa đông người vừa ồn ào nói chuyện, nhìn chung sôi nổi và điên loạn hơn rất nhiều so với hộp đêm ở Cảng Thành. Điều quan trọng là sàn nhảy ở đây rất lớn, cho người khác cảm giác như đang ở trong một sân bóng rổ.
Trên sàn nhảy chật ních người, đủ loại ánh sáng và âm thanh, khiến Kỷ Hi Nguyệt như được mở mang tầm mắt.
Hai người đứng ở bên ngoài sàn nhảy, nhưng ở đó cũng rất đông người. Có khá nhiều phụ nữ ăn mặc giống Kỷ Hi Nguyệt, nhưng đúng là lúc sượt qua sượt lại, một số người đã bị bàn tay không đứng đắn của mấy tên đàn ông quấy rối.
Kỷ Hi Nguyệt còn nhìn thấy có người đang bán m.a tú.y. Tuy có vẻ lén lút, nhưng trên thực tế thì rất ngang nhiên và dứt khoát. Quả nhiên là bên đây rất hỗn loạn.
Nhân viên bảo vệ ở đây cũng không ít, có điều nếu không xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ không đả động đến những việc này. Dù sao thế giới ngầm cũng có quy tắc của thế giới ngầm, bán những thứ này cũng phải chia theo khu vực, khách hàng. Nếu địa bàn nào không có những thứ này, e là công việc kinh doanh sẽ không suôn sẻ như vậy.
Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn xung quanh, Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn quanh bốn phía. Tầng hai ở đây giống như căn hộ thông tầng, người cũng đông như trẩy hội, bên trên đều là quầy bar, diện tích rộng rãi vừa có thể khiêu vũ nhảy nhót, vừa có chút không gian độc lập.
Nhìn chung, đa số những người giàu có đều chọn tầng hai, còn giới trẻ thì lại thích chen chúc trên sàn nhảy đông đúc và nhún nhảy theo điệu nhạc.
Phải công nhận một điều là hộp đêm này làm ăn rất phát đạt.
Triệu Húc Hàn đột nhiên dùng sức nắm lấy bàn tay Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy một nhóm nam nữ đang đứng bên cạnh lan can tầng hai.
“Người đàn ông da trắng đeo sợi dây chuyền dày cộp trên cổ là Dillon.” Triệu Húc Hàn thì thầm bên tai Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Cô thấy Dillon đang hút xì gà, mặt bóng bẩy dầu mỡ, đầy nét dữ tợn, quả thực rất có dáng dấp của một tên đại ca có máu mặt. Đôi mắt to hệt chuông đồng của hắn đang nhìn xuống sàn nhảy bên dưới, giống như đang thưởng thức sự náo nhiệt.
Hai tên đàn em đứng hai bên thỉnh thoảng nói với hắn đôi ba câu gì đó, còn Dillon thì lâu lâu đột nhiên nổi giận vỗ đầu hai tên đàn em, thỉnh thoảng lại bật cười haha kéo mấy phụ nữ lại hôn mấy cái.
Quả nhiên là điển hình cho những tên lão đại thích sống thác loạn về đêm.
Cách đó khoảng mười mấy mét, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông Trung Quốc đang mặc một bộ đồ đen bó sát, khí chất trên người anh ta rất lạnh lùng. Trực giác Kỷ Hi Nguyệt cho cô cảm giác người này chính là tên vệ sĩ của Triệu gia mà Dillon đã thuê mướn.
Ngoài ra cũng không thiếu mấy tên vệ sĩ cao to dũng mãnh với súng ống bên người. Có thể nói Dillon thiết lập cho mình một tuyến phòng ngự rất chặt chẽ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn đang quan sát xung quanh.
“Anh Hàn, chúng ta định khi nào sẽ ra tay?” Kỷ Hi Nguyệt thấp giọng hỏi Triệu Húc Hàn.
“Đợi, đợi hắn ta rời khỏi tầng hai đã.” Triệu Húc Hàn cảm thấy nếu ra tay ở tầng hai, sợ rằng sẽ gây ra một cuộc đấu súng, đến lúc đó chắc chắn bảo vệ ở đây sẽ rút súng và làm hại đến nhiều người. Quan trọng là việc rút lui của hai người họ cũng sẽ khó khăn hơn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn dẫn cô vào sàn nhảy, bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.
Song nhìn Triệu Húc Hàn lúc này thật sự rất giống với mấy tay thiếu gia thích ăn chơi, còn ôm ấp đụng chạm cô, rất phù phiếm phóng đãng, cảm giác hệt như một gã trai hư thường xuyên ra ngoài chơi bời.
Chương 897: Giả vờ say rượu (I)
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng phối hợp với anh. Hai người từ từ di chuyển về hướng bên kia sàn nhảy, nhằm tìm cơ hội tốt hơn, cũng như hiểu rõ thêm tình hình.
Một tiếng sau, Dillon vẫn chưa rời khỏi tầng hai, lúc này người trong hộp đêm càng lúc càng đông, ngay cả lầu hai cũng đứng chật cứng người, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Địa điểm ban đầu của Dillon cũng bị thu hẹp đi đôi phần, các nhân viên bảo vệ lúc này đã dồn về xung quanh quầy bar của hắn ta.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong quầy bar của hắn ta có rất nhiều phụ nữ, người nào cũng ngực nở eo thon, còn bàn tay Dillon thì không rời điếu xì gà và thỉnh thoảng dở trò sàm sở với đám phụ nữ.
“Không phải Dillon có tình nhân cũ đang ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Đang ở bên kia.Cô ta là tú bà ở đây.” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thảo nào Dillon phóng đãng như vậy mà người tình nhân cũ đó không thấy qua đánh ghen.
Xem ra cô ta là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của những người đàn ông như vậy. Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút bái phục.
“Có vẻ Dillon sẽ không xuống nữa. Thế này đi, em nghĩ cách đánh lạc hướng người vệ sĩ của Triệu gia, anh sẽ đi giết Dillon, sau đó theo đường cũ ra ngoài, xuống bãi đậu xe, vẫn là chiếc xe thể thao màu trắng đó.” Triệu Húc Hàn thấy chờ đợi cũng không phải là cách. Dù sao anh cũng đã nói đang ở trong phòng nghĩ ngơi, nếu có người tới tìm, sợ là Tiêu Ân sẽ không ngăn được.
“Không, để em đi cho. Nhìn tình hình này e là chỉ có phụ nữ mới tiếp cận được hắn ta thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt Triệu Húc Hàn.
“Không được, để anh đi, em đừng lộn xộn!” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất nghiêm khắc.
“Anh Hàn, anh phải cho em cơ hội chứ. Anh yên tâm đi, đối phó với những loại khốn nạn này, em tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Đây cũng là cơ hội để em chứng minh cho anh thấy mà đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu cô đi, phần thắng chắc chắn sẽ nhỉnh hơn một chút. Dù sao thì đàn ông muốn tiếp cận Dillon cũng không dễ dàng gì, nhiều khi còn bị nghi ngờ nữa.
Triệu Húc Hàn nhìn lên trên, Kỷ Hi Nguyệt nói rất có lý, cơ hội để anh tiếp cận được hắn ta là rất thấp, nhưng phụ nữ thì khác.
“Yên tâm đi!” Kỷ Hi Nguyệt siết chặt tay anh, “Nếu em làm không được, vẫn còn có anh mà đúng không?”
Triệu Húc Hàn rất rối rắm. Kỷ Hi Nguyệt buông tay anh ra: “Mua rượu trước đã, em sẽ giả vờ say.”
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, sau đó đành phải chen chúc theo cô, bên cạnh đều là nơi bán rượu.
Kỷ Hi Nguyệt mua một chai rượu ngoại, uống vài hớp, trên người cũng dính vài giọt rượu, sau đó cô nheo mắt lại, cảm giác rất giống với dạng phụ nữ rượu chè bê bết.
Triệu Húc Hàn cũng uống vài ngụm, dù sao cũng phải phối hợp diễn kịch.
Sau đó Triệu Húc Hàn cầm nửa chai rượu còn lại, vòng tay ôm Kỷ Hi Nguyệt, hai người say sưa đi về phía tầng hai.
Thanh niên kề vai bá cổ, tay cầm chai rượu lắc lư say sỉn là chuyện thường tình ở những nơi thế này.
Mọi người đều chen qua chen lại, nhìn không có gì khác thường.
Hai người nhanh chóng lên tới vị trí của Dillon ở tầng hai, muốn tìm chỗ đứng nhưng đi qua đi lại vẫn chưa kiếm ra được.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng về hướng Dillon, bất ngờ bị một bảo vệ chặn lại. Trong miệng cô cứ ô ô a a muốn xông vào trong, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, trông có vẻ rất say sỉn.
Nhân viên bảo vệ hét vào mặt cô vài câu tiếng Anh, Kỷ Hi Nguyệt nghe hiểu, ý là kêu cô tránh ra chỗ khác, trong đây đã hết chỗ.
Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt mê man, cười cười chỉ tay về hướng Dillon.
Nhân viên bảo vệ sửng sốt, tưởng Kỷ Hi Nguyệt là một trong những người phụ nữ của lão đại, bèn kêu Kỷ Hi Nguyệt đứng đợi để anh ta vào hỏi thử.
Chương 898: Giả vờ say rượu (II)
Vệ sĩ của Triệu gia đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Triệu Húc Hàn, người đi cùng cô. Triệu Húc Hàn lúc này đã ngồi trên chỗ dựa của một quầy bar khác, đang cầm chai rượu uống ừng ực.
Hình như không mấy để ý bạn gái của mình đang đi về phía này, xem ra là một kẻ nát rượu.
Tên vệ sĩ cao lớn thấy Kỷ Hi Nguyệt cười híp mắt với mình, anh ta khẽ gật đầu.
Sau đó bước tới chỗ Dillon, ghé vào bên tai Dillon đang nằm sải lai nói vài câu, còn dùng tay chỉ chỉ về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ưỡn ngực hóp eo, bày ra dáng vẻ sexy, còn tặng cho hắn ta một nụ hôn gió.
Triệu Húc Hàn liếc thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi run rẩy, lá gan của người phụ nữ này hình như còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Dillon quan sát Kỷ Hi Nguyệt qua làn khói xì gà, sau đó vẫy tay gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt được bật đèn xanh, lập tức loạng choạng bước tới, nhưng cô không đi tới quầy bar của Dillon, mà bước đến thành lan can, xoay lưng về phía Dillon. Phần mông đầy đặn vểnh cao khiến ánh mắt của đám đàn ông bất chợt sáng lên.
Dillon có vẻ rất hứng thú, dưới sự giúp đỡ của hai người phụ nữ, hắn ta loạng choạng đứng lên, sau đó cũng lắc lư đi về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn trở nên căng thẳng, Dillon sẽ không sờ soạn phần mông của Kỷ Hi Nguyệt đấy chứ? Người phụ nữ này rõ ràng là đang mời gọi.
May là Dillon chưa qua đến nơi, Kỷ Hi Nguyệt đã xoay người lại, lưng dựa vào lan can, ánh mắt mê man nhìn theo bước chân của Dillon, trên mặt cô còn nở một nụ cười rất duyên dáng.
Dillon gần như đã bị cô mê hoặc, dang cánh tay đòi ôm, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã kịp thời né người sang một bên. Thấy Dillon vồ hụt, Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng. Cô che miệng cười ngặt nghẽo, còn đưa ngón tay móc móc Dillon vừa mới chụp hụt.
Dillon vốn dĩ sắp nổi giận, người phụ nữ này hắn ta không hề quen biết, nhưng body và khuôn mặt của cô lại khiến hắn ta rất có hứng thú. Nếu đã tự mình dâng tới cửa, chắc chắn là loại phụ nữ muốn tìm người chống lưng.
Giống như những người phụ nữ đang ngồi phía sau vậy, nếu biết người chống lưng là thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa, sau này sẽ chẳng có người khách nào dám bắt nạt bọn họ nữa.
Cho nên chắc chắn người phụ nữ này cũng như vậy. Chỉ có điều, sao không thấy tình nhân cũ của hắn qua thông báo một tiếng nhỉ? Hay là muốn tạo cho hắn điều bất ngờ?
Nhưng nhìn chung thì người phụ nữ này rất chịu chơi, hắn thích.
Nghĩ đến đây, Dillon khẽ thì thào vài tiếng trong miệng, sau đó mỉm cười rồi lại lao đến chỗ Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lại né tránh, lần này cô ngồi sụp xuống, cười khanh khách, như thể đang chê Dillon già rồi không bắt được cô.
Dillon chửi thề một tiếng, sau đó lại xoay người bắt Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, hai người chơi trò trốn tìm quanh quầy bar.
Dillon còn bị ngã nhào một cú, một nhân viên bảo vệ liền bước tới dìu hắn ta đứng dậy, còn nói với hắn ta gì đó.
Dillon lập tức xua tay, sau đó quay sang nở một nụ cười mê mẩn với Kỷ Hi Nguyệt, còn vẫy tay gọi cô lại.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi bước tới, che miệng cười, sau đó đưa một bàn tay ra trước mặt Dillon.
Mắt Dillon nhất thời sáng lên, vừa định nắm lấy bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rút tay về, sau đó lại nở một nụ cười chế giễu.
Lần này Dillon đã thay đổi sắc mặt.
Kỷ Hi Nguyệt lại vươn một cánh tay ra, một tay còn lại đỡ bộ ngực giả đang sóng sánh cuộn trào của mình.
Dillon sửng sốt, đôi mắt dán chặt vào phần ngực của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn xuống chiếc eo thon thả của cô. Đây quả nhiên là một báu vật trời ban, khiến cho hắn ta hoàn toàn bị ‘tinh trùng xông lên não’.
Kỷ Hi Nguyệt từ từ di chuyển qua quầy bar của hắn ta, mấy người phụ nữ ở đó đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt thù địch, trong miệng còn thốt ra lời chửi rủa.
Chương 899: Ám sát thành công
Triệu Húc Hàn nãy giờ vẫn luôn dõi theo hành động của Kỷ Hi Nguyệt, đợi đến lúc cô sắp ra khỏi tầm mắt của anh, Kỷ Hi Nguyệt đã ngồi vào quầy bar, còn Dillon thì đang đi về phía cô với nụ cười mê mẩn trên mặt.
Chai rượu trên tay Triệu Húc Hàn đột nhiên rơi xuống sàn, tiếng vỡ nát vang lên làm cho đám người ngồi bên cạnh không khỏi hú hét và mắng chửi.
Sau đó anh loạng choạng đứng dậy, vờ như thật sự đã say khướt, đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Tên vệ sĩ của Triệu gia lập tức chặn Triệu Húc Hàn lại. Triệu Húc Hàn liền đẩy anh ta ra, trong miệng còn thốt ra vài câu tiếng Anh dặt dẹo, nói là đi tìm bạn gái, sau đó chỉ chỉ về phía Dillon.
Hai tên vệ sĩ cao lớn cũng bước tới, Kỷ Hi Nguyệt bên đây liền túm lấy bàn tay lang sói đang định nhào lên người cô của Dillon, sau đó ghé vào tai hắn ta nói bên kia là bạn trai của cô.
Dillon sửng sốt, xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên chửi thề một tiếng, sau đó vẫy tay với vệ sĩ bên phía Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn lảo đảo bước tới, đặt mông ngồi xuống bậc thang dưới chân Dillon. Dillon thấy vậy liền bật cười ha hả, đưa tay lấy vài chai rượu trên bàn đặt vào tay Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhận lấy rồi bắt đầu uống, nhưng phần nhiều là đổ ra ngoài, chỉ có một ít là cho vào miệng. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhướng mày, tính ra Triệu Húc Hàn cũng rất có năng khiếu diễn xuất.
Dillon luôn miệng chửi thề, bật cười rồi ôm chầm lấy Kỷ Hi Nguyệt, ghé vào tai cô nói gì đó. Một tay Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nắm chặt bàn tay của hắn ta.
Kỷ Hi Nguyệt cũng bật cười yểu điệu, cô thì thào vào tai Dillon vài câu tiếng Anh sứt sẹo, còn vươn chân ra đá Triệu Húc Hàn vài cái.
Triệu Húc Hàn quay đầu lại nhìn, sau đó bày ra một nụ cười như con ma men, đứng dậy lao vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thoát khỏi cánh tay của Dillon, mục tiêu của Triệu Húc Hàn bất ngờ chuyển sang Dillon đang ngồi trên ghế sô pha, đây cũng chính là lúc Triệu Húc Hàn hành động.
Tranh thủ lúc hỗn loạn, cây kim độc trên chiếc nhẫn của anh không chút do dự đâm thẳng vào động mạch cổ của Dillon.
Sau đó anh vẫn giả vờ phát điên, tự mình ngã ra như thể vừa bị Dillon đẩy, làm đổ vài chiếc bàn, đồ uống văng tung tóe, vài người phụ nữ ở gần đó nhảy dựng lên la hét. Triệu Húc Hàn vừa ngã xuống liền lật người đứng dậy.
Đúng lúc này, vệ sĩ của Triệu gia đã xông lên tóm lấy cánh tay của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt lách người sang một bên, đánh thẳng một quyền vào gáy của tên vệ sĩ Triệu gia.
Tên vệ sĩ xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cả người ngã gục xuống đất, không ngờ lại bị đánh úp.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bỏ chạy, hai tên vệ sĩ còn lại phát hiện điều bất thường, lập tức xông lên.
Triệu Húc Hàn bật người lên, một cú đá giải quyết gọn gàng hai tên vệ sĩ.
Bên phía bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới kiểm tra lão đại của mình, phát hiện Dillon đã ngừng thở mới biết trong vở kịch náo nhiệt vừa rồi có người muốn giết hại Dillon.
Ai nấy đều biến sắc, các nhân viên bảo vệ ở phía sau lập tức rút súng chĩa vào sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn, đồng thời thét lên, bảo họ đứng lại, nhưng Triệu Húc Hàn lúc này lại xách một tên đồng bọn của Dillon và ném ra khỏi tầng hai.
Tiếng la hét lập tức vang lên, sàn nhảy bên dưới nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Trên tầng hai cũng không khỏi náo loạn, tiếng súng lập tức vang lên.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt buông tay nhau ra, đồng thời cả hai trực tiếp nhảy từ lan can tầng hai xuống dưới, lẫn vào đám đông.
Tiếng súng là điều cấm kỵ ở một nơi như thế này, cho nên vừa thấy tiếng súng, những người đang nhảy nhót liền hét toáng lên, sau đó ào ạt tháo chạy ra cửa như ong vỡ tổ. Ai cũng sợ mình sẽ bị trúng đạn oan ức.
Chương 900: Căng thẳng thoát thân (I)
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng bị tách nhau ra do người quá đông và cảnh tượng hỗn loạn.
Nhưng cả hai đều bình tĩnh, đều biết không cần lo lắng cho đối phương, nên cứ theo đám đông tháo chạy ra cửa.
Đàn em của Dillon ở phía trên đều đã tỉnh rượu, lập tức bắn vô số phát súng chỉ thiên. Tiếng động lớn này là đang muốn thông báo đóng cửa lại để bắt hung thủ, còn Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn thì đã bị đám đông hỗn loạn chia tách đứng hai bên trái phải.
Đám đông đã chạy ra tới cửa, nhưng cánh cửa sắp bị bốn nhân viên bảo vệ cầm súng đóng sập lại trước mắt.
Cả Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều biết rằng, một khi cánh cửa này đóng lại, hai người họ sẽ chẳng khác gì ba ba bị bắt vào trong rọ, bị tóm gọn là điều chắc chắn.
Vì vậy, Kỷ Hi Nguyệt liền dùng lực tác động từ phía sau, lao thẳng vào hai nhân viên bảo vệ ở giữa, đồng thời vận động khí công, dùng hai tay trực tiếp đẩy ra.
Một nguồn lực cực mạnh khiến cánh cửa sắp đóng lại trong nháy mắt liền bật tung, bốn nhân viên bảo vệ cũng đồng thời ngã ra. Trong tiếng la hét, đám đông vẫn một mực muốn xông ra ngoài, chen chúc phá cửa.
Giữa tiếng la hét chói tai, khóc lóc nức nở, tiếng súng và tiếng gầm rú, mọi người tranh nhau chạy trốn khỏi hộp đêm.
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn bị đám đông xô đẩy đến cửa thang máy, nhưng thang máy đã chật ních người. Còn có mấy người đứng trước cửa thang máy cãi nhau, giành giật bước vào.
Hai người đồng thời chọn cầu thang thoát hiểm, đương nhiên cũng có rất nhiều người đi lối này, dường như họ cũng muốn thoát khỏi nơi ma quỷ này bằng cách an toàn hơn một chút.
Nơi này chưa từng xảy ra loại cố lớn như vậy. Mọi người đều nghĩ rằng địa bàn của băng nhóm Hắc Hỏa sẽ rất an toàn. Đâu ai ngờ rằng một khi xảy ra chuyện lại đáng sợ như vậy, thực sự không khác gì một thảm họa.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy có chút áy náy, vì cô không biết sẽ có bao nhiều người bị thương do chen chúc và giẫm đạp, hoặc vô tình bị trúng đạn oan, nhưng những việc này đã vượt xa khỏi phạm vi tính toán của cô.
Triệu Húc Hàn chạy trước, Kỷ Hi Nguyệt đi phía sau, hai người cách nhau một tầng lầu. Cả hai nhanh chóng chạy xuống dưới, đi thẳng về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Giữa đám đông hỗn loạn, hai người họ không thể thi triển khí công để nhảy cầu thang, chỉ có thể theo dòng người chạy xuống. Cũng may là người đông, đa số mọi người đều vừa chạy vừa la hét.
Cuối cùng cũng ra hết cầu thang và chạy tới bãi đậu xe. Thấy Triệu Húc Hàn ở phía trước xoay đầu nhìn mình, Kỷ Hi Nguyệt lập tức giơ tay lên.
Có điều, cái giơ tay này lại thu hút tiếng súng!
Đám đông khó khăn lắm mới ổn định, giờ lại hét toáng lên vì sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.
Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu khom lưng, xoay người lại thì thấy có một đám xã hội đen đang cầm súng chạy qua hướng bên đây. Xem ra bên trên đã thông báo cho đồng bọn phía dưới.
Mặc dù người ở bãi đậu xe rất đông, nhưng không dày đặc như trên lầu. Sau tiếng súng nổ, một số người sợ hãi ôm đầu nằm gục xuống đất, một số khác thì nhanh chân chạy vào phía sau xe ô tô để ẩn nấp.
Kỷ Hi Nguyệt cũng chỉ còn cách trốn vào hai bên.
Nhưng tiếng súng rõ ràng là đang nhắm về phía cô. Xem ra tạo hình của cô vẫn bị người khác dễ dàng nhận ra.
Bên phía Triệu Húc Hàn vẫn ổn. Người của hộp đêm hình như đã xác định được Kỷ Hi Nguyệt. Cô gái với mái tóc vàng chấm vai, cộng thêm chiếc váy body và thắt lưng ngọc trai thực sự rất dễ dàng nhận dạng.
Kỷ Hi Nguyệt nấp vào sau lưng một chiếc xe van, tiếng súng vẫn đang đổ về phía bên đây, làm cho mặt trước của chiếc xe van phát ra tiếng đùng đùng chói tai.
Bên đó có người thét lên, ý là đã thấy Kỷ Hi Nguyệt, kêu cô bước ra đầu hàng.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, nhưng cô sẽ không đầu hàng. Trong tay không có những thứ ám khí như đồng xu, nên nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất căng thẳng.
Sau đó cô nhìn chiếc xe van, khóe môi khẽ cong lên, đột nhiên vươn hai tay đẩy mạnh về phía chiếc xe.
Chiếc xe van bị khí công của Kỷ Hi Nguyệt đẩy mạnh về phía trước. Đúng lúc này, tiếng còi xe dồn dập vang lên, Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn đã lên xe tiếp ứng cô.
Bình luận facebook