Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-12.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 12: Đây là tiền tiêu vặt của cô
Buổi tối, Tân Tình ôm túi chườm nóng nằm trên ghế, đã mười hai giờ đêm nhưng Doanh Kình Thương vẫn chưa về.
Chắc là hắn không muốn đụng mặt mình đây mà, cô vừa nghĩ thế xong thì cửa phòng lại được đẩy ra, Doanh Kình Thương bước nhanh vào.
“Anh… anh định làm gì?”
Doanh Kình Thương cau mày:
“Cô thử nói xem tôi muốn làm gì, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nhanh lên.”
“Nhưng mà… nhưng tôi đang không tiện…”
Tân Tình nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
“Thế thì sao?”
Doanh Kình Thương lạnh lùng nhìn cô:
“Chẳng lẽ cô lại muốn bắt đầu bảy ngày lần nữa à? Cô cho rằng tôi thích lắm chắc?”
Doanh Kình Thương dùng thời gian ít hơn thường ngày nhiều, đợi khi hắn rời đi, Tân Tình liền lết vào nhà tắm xả nước rồi ngâm mình trong đó.
Trong lúc vô tình nhìn thấy con dao lam đã mua ở siêu thị hôm nay, Tân Tình cầm nó lên, chỉ muốn cửa một nhát kết thúc tất cả. Nhưng cô lại nghĩ tới Tân Ngữ Điệp, nghĩ tới Tân Bằng Phi và ả đàn bà trơ trẽn kia, nghĩ tới tất cả những chuyện mà bọn họ đã làm với mẹ cô.
Cô không thể chết được, chết đi rồi thì những khuất nhục phải chịu mấy hôm nay tính sao đây? Không thể để mẹ chết vô ích được, dựa vào cái gì mà đám người Tân Bằng Phi có thể chiếm lấy công ty, sống vui vẻ hạnh phúc chứ, Tân Tình ném mạnh con dao lam vào trong thùng rác.
Cô phải sống thật tốt, ít nhất từ giờ tới đêm trăng tròn tháng sau cô không cần phải đối mặt với Doanh Kình Thương nữa, tuần sau là khai giảng rồi, đến lúc đó cô ở lại trường, không cần gặp mặt hắn luôn.
Hai ngày tới quả đúng như những gì Tân Tình suy đoán. Doanh Kình Thương không hề trở lại, một mình cô ở trong biệt thự, tâm trạng cũng dần dần thư thái hơn.
Đêm trước khi khai giảng, bác Phúc đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng và hai mươi nghìn tệ tiền mặt.
“Thiếu gia đưa cho cô đấy, thẻ này không có hạn ngạch, cô có thể quẹt tùy ý, tiền mặt này là tiền tiêu vặt, cô cất cho kỹ.”
Trong nháy mắt Tân Tình thấy hơi hoảng hốt, nhìn số tiền trong tay mà thấy không chân thực, sau đó cô lại bật cười tự giễu, đây không phải là thứ mình nên có sao? Có gì mà sửng sốt chứ.
Sang ngày hôm sau, lúc cô cầm hành lý chuẩn bị lên xe thì tài xế nói cho cô biết Doanh Kình Thương không cho phép cô ở lại trường. Điều này khắc hẳn với những gì Tân Tình tính toán, cô muốn tìm Doanh Kình Thương, nói với hắn rằng mình muốn ở ký túc xá nhưng dì Điền lại bảo, những chuyện thiếu gia quyết định trước nay không bao giờ thay đổi, Tân Tình chỉ đành ủ rũ kéo hành lý quay về.
Đến trường, Tân Tình không về ký túc mà đi thẳng tới phòng hiệu trưởng. Nhưng cô không ngờ rằng có người còn nhanh chân hơn cô.
Độc nhất sủng hôn - Chương 12: Đây là tiền tiêu vặt của cô
Buổi tối, Tân Tình ôm túi chườm nóng nằm trên ghế, đã mười hai giờ đêm nhưng Doanh Kình Thương vẫn chưa về.
Chắc là hắn không muốn đụng mặt mình đây mà, cô vừa nghĩ thế xong thì cửa phòng lại được đẩy ra, Doanh Kình Thương bước nhanh vào.
“Anh… anh định làm gì?”
Doanh Kình Thương cau mày:
“Cô thử nói xem tôi muốn làm gì, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nhanh lên.”
“Nhưng mà… nhưng tôi đang không tiện…”
Tân Tình nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
“Thế thì sao?”
Doanh Kình Thương lạnh lùng nhìn cô:
“Chẳng lẽ cô lại muốn bắt đầu bảy ngày lần nữa à? Cô cho rằng tôi thích lắm chắc?”
Doanh Kình Thương dùng thời gian ít hơn thường ngày nhiều, đợi khi hắn rời đi, Tân Tình liền lết vào nhà tắm xả nước rồi ngâm mình trong đó.
Trong lúc vô tình nhìn thấy con dao lam đã mua ở siêu thị hôm nay, Tân Tình cầm nó lên, chỉ muốn cửa một nhát kết thúc tất cả. Nhưng cô lại nghĩ tới Tân Ngữ Điệp, nghĩ tới Tân Bằng Phi và ả đàn bà trơ trẽn kia, nghĩ tới tất cả những chuyện mà bọn họ đã làm với mẹ cô.
Cô không thể chết được, chết đi rồi thì những khuất nhục phải chịu mấy hôm nay tính sao đây? Không thể để mẹ chết vô ích được, dựa vào cái gì mà đám người Tân Bằng Phi có thể chiếm lấy công ty, sống vui vẻ hạnh phúc chứ, Tân Tình ném mạnh con dao lam vào trong thùng rác.
Cô phải sống thật tốt, ít nhất từ giờ tới đêm trăng tròn tháng sau cô không cần phải đối mặt với Doanh Kình Thương nữa, tuần sau là khai giảng rồi, đến lúc đó cô ở lại trường, không cần gặp mặt hắn luôn.
Hai ngày tới quả đúng như những gì Tân Tình suy đoán. Doanh Kình Thương không hề trở lại, một mình cô ở trong biệt thự, tâm trạng cũng dần dần thư thái hơn.
Đêm trước khi khai giảng, bác Phúc đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng và hai mươi nghìn tệ tiền mặt.
“Thiếu gia đưa cho cô đấy, thẻ này không có hạn ngạch, cô có thể quẹt tùy ý, tiền mặt này là tiền tiêu vặt, cô cất cho kỹ.”
Trong nháy mắt Tân Tình thấy hơi hoảng hốt, nhìn số tiền trong tay mà thấy không chân thực, sau đó cô lại bật cười tự giễu, đây không phải là thứ mình nên có sao? Có gì mà sửng sốt chứ.
Sang ngày hôm sau, lúc cô cầm hành lý chuẩn bị lên xe thì tài xế nói cho cô biết Doanh Kình Thương không cho phép cô ở lại trường. Điều này khắc hẳn với những gì Tân Tình tính toán, cô muốn tìm Doanh Kình Thương, nói với hắn rằng mình muốn ở ký túc xá nhưng dì Điền lại bảo, những chuyện thiếu gia quyết định trước nay không bao giờ thay đổi, Tân Tình chỉ đành ủ rũ kéo hành lý quay về.
Đến trường, Tân Tình không về ký túc mà đi thẳng tới phòng hiệu trưởng. Nhưng cô không ngờ rằng có người còn nhanh chân hơn cô.
Bình luận facebook