• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Độc nhất sủng hôn (1 Viewer)

  • 2-21.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 21: Sự dịu dàng của hắn




"Ha ha ha ha! Anh chắc chắn không phải Doanh Kình Thương rồi, tên biến thái kia sẽ không dịu dàng như thế này đâu..."





Doanh Kình Thương đen mặt, mắt hắn lúc này đã chỉ còn bóng tối, từ xưa tới nay hắn chưa bao giờ biết rằng một người phụ nữ lại có thể đẹp tới nhường này. Đôi môi đỏ khẽ cong, khóe mắt còn vương nước khiến hắn không nhịn được mà giơ tay lên, vuốt ve cánh môi đỏ kia.





Ánh trăng dần chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, chờ cho tới khi mọi thứ kết thúc, Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình đã ngất đi, hắn bỗng chợt không biết phải đối mặt với cô như thế nào nên đã bỏ chạy, trốn tránh như một đứa bé làm chuyện sai trái.





Doanh Kình Thương mặc kệ căn phòng bừa bộn và cả Tân Tình nữa, hắn vội vàng chạy trở về phòng của chính mình nhưng không hề hay biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Tân Tình uống say, bị hắn bỏ mặc, thậm chí hắn còn không đắp chăn cho cô nữa. Tới nửa đêm, nhiệt độ dần hạ xuống, Tân Tình nằm trên chiếc giường ẩm ướt nhưng toàn thân bắt đầu nóng lên rồi run rẩy không ngừng.





Doanh Kình Thương hoàn toàn không biết những chuyện này, hắn thức trắng một đêm, mãi cho tới gần sáng mới thiếp đi được một lát. Cho tới khi xuống nhà ăn sáng, thấy Tân Tình vẫn chưa xuống, hắn nhớ lại cảnh ân ái đêm qua rồi miễn cưỡng bảo dì Điền lên gác gọi cô dậy. Chẳng ngờ một lát sau, dì Điền hốt hoảng chạy xuống nói:





"Thiếu gia, cô chủ không ổn rồi."





Hành động của Doanh Kình Thương đã chạy trước cả suy nghĩ của hắn, chờ tới lúc hắn ý thức được thì hắn đã đứng ở một bên giường, trái tim cũng cảm thấy đau đớn. Trên cơ thể Tân Tình là những dấu vết mà hắn đã lưu lại đêm qua, mặt cô lúc này trắng bệch, mày nhíu chặt, hoàn toàn không phát ra bất cứ một tiếng động nào.





"Tân... Tình?"





Đây là lần đầu tiên Doanh Kình Thương gọi tên Tân Tình, đáng tiếc là cô không thể nghe thấy.





Sau khi bình tĩnh lại, Doanh Kình Thương lập tức quấn chặt Tần Tình trong chăn. Dì Điền đã dọn giường sạch sẽ, Tần Tình nằm trên giường, chỉ để lộ đúng khuôn mặt nhỏ đã không còn chút máu ra ngoài, nếu không vì cô vẫn đang thở dốc, có lẽ Doanh Kình Thương sẽ tưởng là cô đã chết cũng nên.





"Thiếu gia, tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Lý rồi, bác sĩ sẽ đưa người tới ngay thôi."





Bác Phúc đứng ngoài cửa, nói vọng vào.





Doanh Kình Thương khẽ gật đầu, rồi như sực nhớ ra gì đó, ánh mắt hắn lạnh hẳn xuống, sau đó hắn bước ra ngoài, gọi điện thoại cho cậu Thẩm.





Khi bác sĩ riêng của Doanh Kình Thương thấy Tân Tình, anh thực sự cảm thấy bàng hoàng. Sau khi khám xong, bác sĩ cũng không biết phải mở lời với Doanh Kình Thương như thế nào nữa.





"Nói đi."





"Sau khi uống quá nhiều rượu đã làm một số hoạt động mạnh, cũng không biết là hoạt động gì..."





Bác sĩ Lý nhìn Doanh Kình Thương một lát rồi mới tiếp tục:





"Tiếp đó bị cảm lạnh, sốt cao dẫn tới viêm phổi."





"Đưa đi bệnh viện."





Doanh Kình Thương đứng phắt dậy.





Bác sĩ Lý vội vàng ngăn hắn lại:





"Bị viêm phổi thì tới bệnh viện cũng chỉ truyền nước thôi, bây giờ cô ấy đã thế này rồi, phải hạn chế di chuyển hết mức có thể, đầu tiên cứ hạ sốt đã rồi tính sau."





Doanh Kình Thương nhìn bác sĩ, hỏi:





"Cam đoan không có vấn đề gì chứ?"





"Chỉ cần hạ sốt được là sẽ không sao cả."





Bác sĩ Lý chắc như đinh đóng cột.





"Thiếu gia, cậu Thẩm tới ạ."





"Bảo cậu ta chờ dưới nhà, tôi xuống ngay đây."





Doanh Kình Thương đi đến bên giường, thấy y tá đang dán miếng hạ sốt và đâm kim truyền lên mu bàn tay Tần Tình, hắn mím môi rồi quay người đi xuống nhà.





Cậu Thẩm đang cà lơ phất phơ ngồi dựa trên salon, thấy Doanh Kình Thương mặt mày cau có thì cứ tưởng hắn đang dục cầu bất mãn nên hỏi:





"Đêm qua không sướng à?"





"Sốt cao, viêm phổi rồi."





Doanh Kình Thương tức giận đáp lại.





Cậu Thẩm kinh ngạc thốt lên:





"Thuốc tôi đưa cho cậu làm gì có mấy di chứng đấy?"





"Tôi không dùng thuốc."





Giọng Doanh Kình Thương vẫn rất cáu kỉnh:





"Hôm qua cô ấy uống say."





Cậu Thẩm tặc tặc lưỡi:





"Cầm thú, giậu đổ bìm leo."





Doanh Kình Thương lạnh nhạt nhìn y, hắn vừa nghĩ xem có nên tống cổ tên này ra ngoài không vừa nói:





"Cậu có ý gì?"





Chẳng lẽ y nghĩ rằng mình cố ý ư?





"Không phải cậu cố ý à?"





Cậu Thẩm nhìn lại.





Doanh Kình Thương im lặng, nếu như ngày hôm qua hắn ở lại trong phòng thì chắc chắn sẽ nhận ra sự bất thường ở Tân Tình, như vậy cô ấy cũng không gặp phải tình trạng như ngày hôm nay.





Cảm giác chưa bao giờ xuất hiện này khiến Doanh Kình Thương rất bực bội, hắn xua xua tay:





"Thôi thôi, cậu đi đi,"





Cứ thế đi rồi cũng có lúc cậu phải hối hận cho mà xem! Cậu Thẩm vừa huýt sáo vừa ra ngoài.





Doanh Kình Thương ngồi một mình trên ghế salon một lúc lâu rồi mới đứng dậy để tới công ty. Bác Phúc tiễn hắn ra cửa, thấy bộ dáng đi không được mà ở không xong của hắn thì cười nói:





"Thiếu gia cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô chủ mà."





Doanh Kình Thương ừ một tiếng rầu rĩ rồi ngồi lên xe, đi làm.





Khi Tân Tình tỉnh lại thì trời cũng đã tối, cô lắc lắc đầu.





"Đau quá..."





Giọng cô lúc này khàn khàn, cổ họng cũng khô khốc.





Bác sĩ Lý luôn túc trực ở một bên, thấy Tân Tình tỉnh lại thì lập tức kiểm tra, sau đó để lại thuốc, dặn dì Điền nếu như nửa đêm cô lại sốt thì cho cô uống thuốc ngay, ngày mai bác sĩ sẽ lại tới truyền dịch cho cô thêm một lần nữa.





Tần Tình đã kiệt sức, cô chỉ có thể cố gắng ăn cháo. Bác Phúc bế Nhạc Nhạc tới cho cô, một lát sau, Tân Tình ôm chó con, thiêm thiếp ngủ.





Đến tối, Doanh Kình Thương gọi điện về nhà, bác Phúc báo cáo tình hình ở nhà cho hắn nghe rồi hỏi xem hắn có muốn nói chuyện với Tân Tình hay không.





"Tôi với cô ta thì có gì để nói với nhau à?"





Doanh Kình Thương khó chịu cúp điện thoại, hắn cảm thấy tình hình của mình cũng chẳng tốt hơn Tân Tình là bao, chỉ cần vừa nghe thấy tên cô là đã bức bối rồi.





Sáng hôm sau, bác sĩ lại tới để truyền dịch cho Tân Tình, lúc này cô cũng đã tỉnh táo hẳn. Sau khi biết mình bị cảm lạnh nên mới thành ra thế này, trong lòng cô thầm mắng Doanh Kình Thương, cứ lúc nào cô cảm thấy hắn cũng không tệ thì y như rằng hắn sẽ lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh xấu hổ và đau đớn.





Nhớ tới hình ảnh đêm hôm trước, khi mình ở dưới thân hắn, cô hận không thể đập đầu chết đi, Tân Tình thề từ nay về sau sẽ không uống rượu nữa! Tân Tình vừa nằm trên giường truyền dịch vừa xem tivi, bỗng nhiên một tin tức tên tivi khiến cô chú ý.





"Sắp tới, nhãn hiệu trang sức đứng đầu thế giới CK sẽ tổ chức một cuộc thi đấu tuyển chọn nhà thiết kế mới. Các cửa hàng trong mỗi khu vực sẽ trực tiếp đề cử một người vào lễ Giáng Sinh, sau đó trận chung kết sẽ được tổ chức ở trụ sở chính. Người thắng sẽ trở thành nhà thiết kế thế hệ mới của CK."





Tân Tình nhìn chằm chằm vào màn hình tivi không chớp mắt, mãi cho tới khi thấy thành phố S cũng có đấu trường, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhất định phải tham gia cuộc thi này, nếu có thể thắng được, biết đâu đấy cô có thể dựa vào thực lực của mình để lấy lại công ty của mẹ, thậm chí là trả lại số tiền mà Doanh Kình Thương đã dùng để mua mình.





Đến tối, sau khi Tân Tình đã ngủ, Doanh Kình Thương lại gọi về nhà để hỏi thăm thêm một lần nữa. Bác Phúc tốt bụng khuyên hắn nên tự mình trở về để xem xét tình hình của Tân Tình nhưng hắn lại làm kiêu nói:





"Tại sao tôi lại phải về thăm cô ta? Cô ta là tôi mua về, tôi làm thế nào cũng được, cô ta không có quyền từ chối."





Cúp máy, Doanh Kình Thương châm một điếu thuốc. Hắn rất ít khi hút thuốc, chỉ có khi nào cực kỳ bực bội mới hút một điếu mà thôi. Sau khi châm thuốc, hắn nhận ra mình đang bực, mà đối tượng cho cơn bực này chính là Tân Tình, vậy là hắn lại cáu kỉnh dập tắt thuốc.





Đến ngày thứ ba thì cơn sốt của Tân Tình đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng cô vẫn còn phải truyền dịch vì bệnh viêm phổi không dễ khỏi như vậy. Sáng nay, cô vừa nhận được điện thoại của Trương Mật hỏi thăm tình hình sức khỏe của mình, thậm chí cô bạn còn phàn nàn vì sao Tân Tình chỉ xin nghỉ với giáo viên mà không hề báo cho mấy người trong phòng biết.





"Tân Tình, nói địa chỉ bây giờ của cậu cho bọn tớ biết đi, mai bọn tớ phải qua thăm cậu mới được!"





Tân Tình cảm thấy có chút khó xử, cô không biết liệu Doanh Kình Thương có đồng ý để bạn mình tới đây hay không. Suy nghĩ một lát, cô mới đáp:





"Lát nữa mình nhắn địa chỉ cho cậu sau."





Cho tới trưa, Tân Tình xuống nhà ăn cơm, cô mới hỏi bác Phúc xem liệu bạn của mình có thể tới chơi hay không, thế nhưng bác Phúc lại bảo cô cứ gọi thẳng cho Doanh Kình Thương để hỏi.





Tân Tình không muốn nói chuyện với Doanh Kình Thương nhưng rồi đấu tranh nửa ngày, cô cũng vẫn gửi một tin nhắn qua hỏi.





Lúc này, Doanh Kình Thương đang nghe các trưởng phòng báo cáo công việc, vừa nhận được tin nhắn, hắn liền mở ra xem ngay.





"Tôi là Tân Tình đây, xin lỗi đã làm phiền anh trong lúc đang làm việc, bạn cùng phòng của tôi muốn tới thăm tôi, không biết liệu có được hay không?"





Doanh Kình Thương cau mày nghĩ xem mình nên trả lời tin nhắn thế nào, cuối cùng hắn quyết định trả lời là "Được", thế nhưng khi đang định đánh chữ, hắn bỗng nhận ra mình không biết gửi tin nhắn. Hoàn toàn chính xác đấy, Doanh Kình Thương hắn đã bao giờ phải gửi tin nhắn cho người khác?





Trưởng phòng đang đọc báo cáo bên dưới lúc này đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ông ta nhận thấy sắc mặt tổng giám đốc mỗi lúc một khó coi. Đang lúc sợ chết khiếp, vị trưởng phòng tội nghiệp mới nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:





"Nghỉ ngơi trong ba phút."





Sau đó, mười vị trưởng phòng liền thấy Doanh Kình Thương sải bước ra khỏi phòng họp.





Tiếng chuông điện thoại reo vang làm Tân Tình giật nảy mình, khi thấy trên màn hình hiển thị số của Doanh Kình Thương, cô run rẩy ấn nút trả lời.





"Xin... xin chào."





Giọng Doanh Kình Thương vang lên từ đầu dây bên kia: "Được." Sau đó là một loạt tiếng tít tít khó nghe.





Thế này nghĩa là đồng ý hả? Tân Tình mất cả nửa ngày mới hiểu ra được vấn đề.





Sau đó, cô gửi địa chỉ cho Trương Mật rồi ra vườn hoa chơi với Nhạc Nhạc. Đến chiều, Tân Tình lại cảm thấy mệt mỏi và đau nhức, cô về phòng ngủ, sau khi ngủ dậy đã là tối muộn. Khỏi phải hỏi cũng biết Doanh Kình Thương sẽ không về, lúc này, Tân Tình hoàn toàn không đoán ra được hắn đang ở cùng ai.





"Tổng giám đốc Doanh, nghe tên đã lâu, tối nay có thể gặp được cậu quả là phúc ba đời."





Tân Bằng Phi nâng chén rượu, nịnh nọt đứng bên cạnh Doanh Kình Thương.





Doanh Kình Thương thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta. Bữa tiệc từ thiện tối nay nếu không vì công ty hắn có quyên tặng một mảnh đất để xây cô nhi viện thì hắn sẽ không tới làm gì.





"Kẻ hèn này họ Tân, tên là Tân Bằng Phi."





Tân Bằng Phi hoàn toàn không quan tâm tới thái độ của Doanh Kình Thương, chỉ cần hôm nay ông ta có thể để hắn nhận biết tới sự tồn tại của mình cũng đã đủ rồi.





Chẳng ngờ Doanh Kình Thương lại nhìn sang, hỏi:





"Ông chính là Tân Bằng Phi?"





"Ôi chao, không ngờ tổng giám đốc Doanh lại biết đến tôi!"





Tân Bằng Phi vô cùng kinh ngạc, thêm nữa là vui mừng, ông ta vội vàng nói tiếp:





"Công ty của tôi vừa mới đặt chân vào lĩnh vực bất động sản thôi, hi vọng sẽ được tổng giám đốc Doanh chỉ điểm cho."





Doanh Kình Thương nhìn ông ta, nói một câu đầy ẩn ý:





"Tôi sẽ chỉ điểm cho ông thật cẩn thận."





Tân Bằng Phi ngớ người ra, ông ta còn đang định nói gì đó thì Doanh Kình Thương đã quay người đi mất. Mãi cho tới khi buổi tiệc kết thúc, Tân Bằng Phi đã trở về nhà rồi, thế nhưng ông ta vẫn còn lấn cấn về ý tứ trong câu nói của Doanh Kình Thương.





Triệu Giai Lệ thấy ông ta đã về thì dịu dàng đi theo, ả ta lại nói về chuyện của Tân Tình, Tân Bằng Phi khó chịu nói:





"Em cứ chú ý con ranh đấy làm gì? Bây giờ em là bà Tân rồi, đừng hẹp hòi như dân chợ búa thế."





Tân Ngữ Điệp vội vàng liếc mắt ra hiệu cho mẹ mình, sau đó cô ta bưng một chén trà lên cho Tân Bằng Phi, nhỏ nhẹ nói:





"Ba này, mẹ lo lắng nhỡ đâu nó theo được người nào ghê gớm, đến lúc ấy nó sẽ có khả năng gây ảnh hưởng tới chúng ta thôi."





Thái độ của Tân Bằng Phi với Tân Ngữ Điệp luôn rất tốt, đứa con gái này về sau sẽ được sử dụng để móc nối thông gia trong giới kinh doanh đây:





"Không thể nào, theo suy đoán của ba thì nó chắc chắn đã bị ông chủ Hoàng với mấy người kia chơi hỏng rồi, chẳng phải con nói mấy hôm nay nó đều không đi học hay sao?"





"Con cũng đừng có quan tâm đến mấy chuyện đó, những ngày gần đây không nên đi lung tung, chớ có đến mấy nơi bẩn thỉu kia với anh con, tháng sau sẽ có một buổi tiệc, những người có máu mặt ở thành phố S đều tới dự cả, tới lúc đó cha sẽ dẫn con đi."





"Vâng, con hiểu rồi ạ."





Khi Trương Mật, Thi Thiên và Lâm Tiểu Vũ đứng trước biệt thự của Doanh Kình Thương, cả ba người đều nghi ngờ không biết liệu bọn họ có đến nhầm chỗ hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom