Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-36.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 36: Lần đầu yêu
Giọng nói của người đàn ông kia rất lớn, vừa hay lúc đó có mấy người đi tới nhà vệ sinh, rõ ràng là hai tên nát rượu kia không định làm lớn chuyện nên hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Tân Tình thấy người đàn ông kia định quay người bỏ đi thì vội vàng chạy lên cảm ơn, nhưng người đó vừa quay lại, con ngươi trong mắt Tân Tình co lại, bật thốt lên:
“Trần Minh!!”
Trần Minh thấy không có chuyện gì, vốn định rời đi, nhưng lại nghe thấy cô gái kia gọi tên của mình, anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sự vui mừng trong mắt càng ngày càng lớn:
“Tiểu… Tiểu Tình!?”
Cậu Thẩm nhìn kẻ cả đêm đều không yên lòng là Doanh Kình Thương, không nhịn được mà vạch trần hắn:
“Chẳng phải cuộc thi đã kết thúc rồi ư? Tiểu Tình giành giải nhất, cậu còn lo lắng cái gì?”
Đúng thật là, đã lo thế thì tại sao không đến tận nơi mà xem chứ.
“Ai bảo tôi lo lắng?”
Doanh Kình Thương trợn trừng mắt lên.
Cậu không lo lắng, cậu không lo lắng mà tối mịt thế này cũng không về nhà, còn bắt tôi ở công ty với cậu nữa. Cậu Thẩm đang định nói thì điện thoại đổ chuông.
“Nói.”
“Cái gì? Không phải tôi đã bảo cậu phải trông chừng họ sao?”
“Bây giờ sao rồi?”
“Được rồi, đọc địa chỉ đi.”
Doanh Kình Thương nhìn y chằm chằm, cậu Thẩm cười khan, bảo:
“Thuộc hạ của tôi nói… nói…”
“Nói gì?”
Doanh Kình Thương cau chặt mày lại.
“Họ nói Tiểu Tình Tình vào KTV chơi, bị hai tên lưu manh uống say trêu ghẹo.”
Doanh Kình Thương tiện tay quơ lấy gạt tàn thuốc ném vào người cậu Thẩm:
“Chẳng phải cậu đã phái người đi theo bảo vệ cô ấy rồi sao? Cậu bảo vệ thế này hả?”
“Nhưng mà cậu đã nói là không được để cô ấy phát hiện ra có người đi theo mà, thế nên người của tôi chỉ có thể dõi theo từ xa. Cậu yên tâm đi, không sao cả, chỉ bị trêu ghẹo vài câu thôi. Lúc bọn họ định ra tay thì đã có người khác cứu cô ấy rồi.”
Cậu Thẩm nhanh nhẹn đón lấy gạt tàn.
“Thật sự không sao mà, bây giờ cô ấy lại đang quẩy tiếp rồi.”
Y còn chưa nói xong đã thấy Doanh Kình Thương cầm áo khoác lên chạy ra ngoài.
“Cậu đi đâu đấy?”
Doanh Kình Thương ngoái đầu lại:
“Nhanh lên, cậu lái xe đi.”
Cậu Thẩm vừa lái xe vừa cười trộm, hình như y đã quên không nói chuyện Tân Tình quen biết với người cứu cô ấy rồi…
Lúc này Tân Tình đang kéo Trần Minh tới giới thiệu cho Trương Mật và Thi Thiên Thiên.
“Đây là Trần Minh, là anh hàng xóm gần nhà tớ hồi bé, hồi đó anh ấy thường chăm sóc tớ.”
Trương Mật nghiêng đầu cười:
“Tớ biết rồi! Là thanh mai trúc mã nha!”
“Ha ha!”
Tràn Minh mỉm cười chào hỏi:
“Hồi bé anh cũng từng nói là mai sau phải lấy Tiểu Tình làm vợ đấy.”
Thi Thiên Thiên thấy Tân Tình chỉ mỉm cười không lên tiếng thì bảo:
“Lúc bé vẫn là sướng nhất, cái gì cũng dám nói.”
“Trần Minh hay chăm sóc tớ, lúc đấy bọn tớ cùng sống trong một khu nhà, nếu có đứa trẻ nào bắt nạt tớ thì Trần Minh sẽ giúp tớ tẩn chúng một trận!”
Tân Tình vỗ vai Trần Minh.
“Sau đó cả hai đều chuyển nhà, mới đầu còn giữ liên lạc nhưng sau đó anh ấy đi du học, bọn tớ đã không gặp nhau năm sáu năm rồi.”
“Lần này về anh sẽ không đi nữa, chúng ta còn nhiều thời gian để gặp nhau lắm!”
Trần Minh đỡ cô ngồi xuống, Thi Thiên Thiên híp mắt tằng hắng một tiếng, Trương Mật uống nhiều rượu, giờ lại bắt đầu vừa múa vừa hát.
Tân Tình suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đã muộn rồi, Mật Mật cũng không uống được nữa, chúng ta về thôi.”
“Tớ không muốn về, tớ chưa say, còn uống tiếp được!”
Trương Mật ôm chặt lấy sopha không buông, cuối cùng Trần Minh phải bế cô ra ngoài. Nhìn thấy có cả xe ô tô tới đón Tân Tình, anh ta cau mày lại nhưng không nói gì, đặt Trương Mật vào trong xe, đợi Thi Thiên Thiên cũng ngồi vào thì mới nói với Tân Tình.
“Hay là để anh tiễn em nhé, đã lâu không gặp nhau rồi, chúng ta nói chuyện phiếm một lúc?”
Tân Tình nghĩ thế cũng được, cô để A Triệt đưa Trương Mật và Thi Thiên Thiên về nhà còn mình lát nữa tự về sau. A Triệt khóc ròng nhưng cũng không dám nói gì, trước lúc lái xe đi đột nhiên nhớ ra chuyện thiếu gia sắp tới đây, cách cửa sổ xe anh ta nói vọng ra với Tân Tình những khổ nỗi Trương Mật hết hò lại hét nên cô không hề nghe thấy gì cả.
Dưới KTV có một tiệm cà phê không gian khá đẹp, Trần Minh đề nghị vào đó ngồi, Tân Tình tất nhiên cũng không phản đối. Cô thật sự rất vui khi gặp lại Trần Minh, đây là ký ức thời thơ ấu, là những tháng ngày vô lo vô nghĩ của cô.
Hai người ngồi ở gần cửa sổ, sau khi tuyết rơi, cửa sổ bằng kính lại càng lạnh giá hơn, hương cà phê trong quán vấn vít, nồng đượm ấm áp. Cả hai hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, những ký ức tốt đẹp hồi nhỏ khiến Tân Tình luôn mỉm cười một cách rực rỡ nhất. Tuy nhiên nụ cười này lại đâm thẳng vào đôi mắt của một người nào đó.
“Người đó là ai?”
Doanh Kình Thương đứng bên đường, nhìn cô gái đang cười tươi như hoa sau lớp cửa kính, trái tim không ngừng kêu gào. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy cô cười như thế, đó là nụ cười tự tận trái tim, là nụ cười buông bỏ hết thảy phòng bị, nhưng lại ở trước mặt một người đàn ông khác…
Cậu Thẩm thấy sắc mặt hắn không tốt thì ngồi im trong xe không dám xuống:
“Hình như chính là người giải vây hộ cô ấy, nghe nói hai người là người quen cũ.”
“Người quen cũ?”
Doanh Kình Thương cười lạnh:
“Một người quen cũ mà có thể làm cô ấy vui vẻ đến thế, cứ như bình thường phải chịu nhiều uất ức lắm vậy.”
Cậu thật sự khiến người ta bị uất ức mà, nhưng lúc này cậu Thẩm không dám nói ra câu này, sự lạnh lùng của Doanh Kình Thương lúc này còn giá băng hơn cả băng tuyết đọng trên mặt đất kìa.
Lúc Tân Tình và Trần Minh ra khỏi tiệm cà phê, vì bậc thang trơn trượt nên suýt nữa cô ngã xuống, cũng may là Trần Minh đỡ cô, Tân Tình dựa nửa người vào lòng anh ta, cúi đầu nói cảm ơn.
Hình ảnh chướng mắt này khiến một chút bình tĩnh cuối cùng của Doanh Kình Thương biến mất, hắn bước lên hai bước, lạnh giọng nói:
“Đây chính là nguyên nhân khiến cô về muộn à?”
Tân Tình ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Doanh Kình Thương đang đứng dưới bậc thang với gương mặt đầy tức giận, cô không khỏi hoảng hốt. Trần Minh phát hiện sự bất thường của cô, anh ta đánh giá cẩn thận Doanh Kình Thương một phen rồi khách khí đỡ Tân Tình đi qua chào hỏi.
“Xin chào, anh là bạn của Tiểu Tình à?”
Tiểu Tình… Doanh Kình Thương cắn chặt răng, người phụ nữ đáng chết này. Hắn cảm thấy vật thuộc về bình bị người khác làm bẩn, nhìn thấy một cánh tay Tân Tình còn nằm trong tay Trần Minh bèn kéo mạnh cô về phía mình.
“Có phải cô đã quên tôi từng nói gì rồi không.”
Tân Tình xoa xoa cánh tay bị hắn niết tới đau điếng, tức giận nói:
“Anh từng nói bao nhiêu thứ như thế, tôi biết được anh nói câu nào.”
“Có vẻ như gần đây tôi đã quá khoan dung với cô nên cô mới quên đi thân phận của mình nhỉ.”
Doanh Kình Thương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Tân Tình tái cả mặt, hoảng loạn nhìn sang Trần Minh, nếu như để anh ta biết tình trạng của cô hiện giờ thì cô còn mặt mũi nào đối diện với người bạn cũ này đây.
Nhưng trong mắt hai người đàn ông, vẻ mặt của cô hoàn toàn mang một ý nghĩa khác.
Doanh Kình Thương càng tức giận hơn, cô sợ hãi để anh ta biết quan hệ giữa họ, cô thật sự để ý tới người đàn ông đó tới vậy sao?
Mà Trần Minh thì vẫn luôn suy nghĩ tới quan hệ giữa Tân Tình và Doanh Kình Thương, nhưng giờ xem ra, Tân Tình không để ý đến người đàn ông đó mấy, vậy thì họ không phải là người yêu rồi.
“Chúng ta liên lạc sau nhé.”
Tân Tình nhìn Trần Minh với ánh mắt xin lỗi:
“Lần sau em mời anh ăn cơm.”
Trần Minh nhìn cô rồi lại nhìn Doanh Kình Thương lạnh lùng, mỉm cười gật đầu:
“Được, anh đợi em.”
Ánh mắt như dao của Doanh Kình Thương xẹt qua, Trần Minh coi như không thấy, vẫy tay chào Tân Tình rồi rời đi.
“Tiểu Tình Tình à, nào nào nào, lên xe, lên xe đi, bên ngoài lạnh chết đi được, chúng ta về nhà rồi nói tiếp!”
Người vẫn luôn trốn ở trong xe là cậu Thẩm vội vàng xuống xe mở cửa cho Tân Tình, đụng phải Doanh Kình Thương, hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi lên xe.
Trên đường đi, cậu Thẩm cố gắng điều tiết không khí, nhưng khổ nỗi Doanh Kình Thương vẫn cứ xụ mặt ra, Tân Tình thì cúi đầu, không có ai để ý đến y. Vừa đến nhà họ Doanh y liền vứt hai người lại rồi chuồn trước, trước khi đi còn nói riêng với Doanh Kình Thương.
“Hỏi cho rõ đi, đừng để hiểu lầm.”
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình đi thẳng lên tầng, nói:
“Đứng lại.”
Tân Tình dừng chân nhưng không quay đầu lại. Doanh Kình Thương bước từng bước lại gần, cho đến khi đi tới trước mặt cô, đứng trên cầu thang cúi đầu xuống, nói:
“Cô có gì muốn nói không.”
“Tôi không có gì để nói cả.”
Tân Tình không thèm nhìn hắn.
Giọng nói ẩn chứa sự tức giận của Doanh Kình Thương vang lên trên đỉnh đầu cô:
“Cô đồng ý để đàn ông lại gần, đó là chuyện của cô. Nhưng bây giờ cơ thể của cô thuộc về tôi, tôi đã từng nói không cho phép bất cứ một người đàn ông nào khác khác động vào, tôi thấy ghê tởm, nhưng cô lại vẫn dám để bọn chúng động chạm.”
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói của Tân Tình lộ vẻ nghẹn ngào, khiến trái tim Doanh Kình Thương run lên:
“Ngẩng đầu lên.”
Tân Tình lắc đầu, một tay ôm chặt miệng.
Doanh Kình Thương nắm lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình nhưng lại đối diện với một đôi mắt ngập nước, đôi môi bị cắn chặt để lại vết thương vẫn đang rỉ máu.
“Buông ra, không được cắn nữa.”
Doanh Kình Thương nhíu chặt mày, Tân Tình thì vẫn cắn chặt môi mà nhìn hắn. Mắt thấy màu đỏ sậm của máu ngày càng rõ, trong lúc nóng vội, Doanh Kình Thương nhét luôn ngón tay của mình vào miệng cô.
Tân Tình trừng mắt nhìn hắn, liều mạng đẩy đầu lưỡi lên trên, đầu ngón tay tê dại khiến cơ thể Doanh Kình Thương căng ra. Hắn vuốt ve hàm răng của Tân Tình, giọng nói trầm xuống.
“Nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai.”
Tân Tình đẩy hắn ra:
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Một người bạn thôi.”
Cô xoa môi mình, trong cổ họng toàn là mùi máu tươi.
“Đừng ép tôi phải tức giận.”
Doanh Kình Thương muốn vươn tay ra bắt lấy tiên tử nhưng cô chạy vội xuống tầng:
“Là ai thì có quan hệ gì, chẳng phải anh đã nhìn thấy hết rồi ư? Chẳng phải anh đã có kết luận rồi à?”
Cô đẩy cửa phòng ra, hét thẳng vào mặt hắn:
“Đáng lẽ đêm nay sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi, nhưng bởi vì anh mà tôi không bao giờ muốn nghĩ về nó nữa.”
Cửa đóng sập lại, đánh thức Doanh Kình Thương đang ngẩn người vì bị mắng.
Cô nói thế là sao? Vì người đàn ông kia nên đây là buổi tối tốt đẹp nhất à? Mà sự xuất hiện của hắn lại như một cơn ác mộng, đến nghĩ lại cũng không muốn?
Lửa giận trong lòng lan ra khắp ngũ tạng lục phủ, Doanh Kình Thương tức đùng đùng định đẩy cửa nhưng lại phát hiện ra nó bị khóa trái từ bên trong. Hắn đạp tung cửa rồi xông vào. Tân Tình đang ghé vào giường mà khóc, thấy dáng vẻ của Doanh Kình Thương thì giật bắn mình, vơ lấy điện thoại lên định gọi điện cầu cứu Thi Thiên Thiên.
“Muốn tìm thằng kia à?”
Doanh Kình Thương ném điện thoại của cô xuống đất, giẫm lên:
“Cả đời này cô đừng hòng ở bên nó.”
“Tôi… tôi không…”
Tân Tình sợ hãi, muốn giải thích nhưng hắn đã giơ tay ra đẩy ngã cô. Tân Tình ngã xuống giường, cả người nảy lên vài lần, đang định đứng dậy thì bị Doanh Kình Thương tóm lại.
“Nếu như cô đã nói tối nay là cơn ác mộng không muốn nhớ lại thì tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể quên được nó.”
Độc nhất sủng hôn - Chương 36: Lần đầu yêu
Giọng nói của người đàn ông kia rất lớn, vừa hay lúc đó có mấy người đi tới nhà vệ sinh, rõ ràng là hai tên nát rượu kia không định làm lớn chuyện nên hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Tân Tình thấy người đàn ông kia định quay người bỏ đi thì vội vàng chạy lên cảm ơn, nhưng người đó vừa quay lại, con ngươi trong mắt Tân Tình co lại, bật thốt lên:
“Trần Minh!!”
Trần Minh thấy không có chuyện gì, vốn định rời đi, nhưng lại nghe thấy cô gái kia gọi tên của mình, anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sự vui mừng trong mắt càng ngày càng lớn:
“Tiểu… Tiểu Tình!?”
Cậu Thẩm nhìn kẻ cả đêm đều không yên lòng là Doanh Kình Thương, không nhịn được mà vạch trần hắn:
“Chẳng phải cuộc thi đã kết thúc rồi ư? Tiểu Tình giành giải nhất, cậu còn lo lắng cái gì?”
Đúng thật là, đã lo thế thì tại sao không đến tận nơi mà xem chứ.
“Ai bảo tôi lo lắng?”
Doanh Kình Thương trợn trừng mắt lên.
Cậu không lo lắng, cậu không lo lắng mà tối mịt thế này cũng không về nhà, còn bắt tôi ở công ty với cậu nữa. Cậu Thẩm đang định nói thì điện thoại đổ chuông.
“Nói.”
“Cái gì? Không phải tôi đã bảo cậu phải trông chừng họ sao?”
“Bây giờ sao rồi?”
“Được rồi, đọc địa chỉ đi.”
Doanh Kình Thương nhìn y chằm chằm, cậu Thẩm cười khan, bảo:
“Thuộc hạ của tôi nói… nói…”
“Nói gì?”
Doanh Kình Thương cau chặt mày lại.
“Họ nói Tiểu Tình Tình vào KTV chơi, bị hai tên lưu manh uống say trêu ghẹo.”
Doanh Kình Thương tiện tay quơ lấy gạt tàn thuốc ném vào người cậu Thẩm:
“Chẳng phải cậu đã phái người đi theo bảo vệ cô ấy rồi sao? Cậu bảo vệ thế này hả?”
“Nhưng mà cậu đã nói là không được để cô ấy phát hiện ra có người đi theo mà, thế nên người của tôi chỉ có thể dõi theo từ xa. Cậu yên tâm đi, không sao cả, chỉ bị trêu ghẹo vài câu thôi. Lúc bọn họ định ra tay thì đã có người khác cứu cô ấy rồi.”
Cậu Thẩm nhanh nhẹn đón lấy gạt tàn.
“Thật sự không sao mà, bây giờ cô ấy lại đang quẩy tiếp rồi.”
Y còn chưa nói xong đã thấy Doanh Kình Thương cầm áo khoác lên chạy ra ngoài.
“Cậu đi đâu đấy?”
Doanh Kình Thương ngoái đầu lại:
“Nhanh lên, cậu lái xe đi.”
Cậu Thẩm vừa lái xe vừa cười trộm, hình như y đã quên không nói chuyện Tân Tình quen biết với người cứu cô ấy rồi…
Lúc này Tân Tình đang kéo Trần Minh tới giới thiệu cho Trương Mật và Thi Thiên Thiên.
“Đây là Trần Minh, là anh hàng xóm gần nhà tớ hồi bé, hồi đó anh ấy thường chăm sóc tớ.”
Trương Mật nghiêng đầu cười:
“Tớ biết rồi! Là thanh mai trúc mã nha!”
“Ha ha!”
Tràn Minh mỉm cười chào hỏi:
“Hồi bé anh cũng từng nói là mai sau phải lấy Tiểu Tình làm vợ đấy.”
Thi Thiên Thiên thấy Tân Tình chỉ mỉm cười không lên tiếng thì bảo:
“Lúc bé vẫn là sướng nhất, cái gì cũng dám nói.”
“Trần Minh hay chăm sóc tớ, lúc đấy bọn tớ cùng sống trong một khu nhà, nếu có đứa trẻ nào bắt nạt tớ thì Trần Minh sẽ giúp tớ tẩn chúng một trận!”
Tân Tình vỗ vai Trần Minh.
“Sau đó cả hai đều chuyển nhà, mới đầu còn giữ liên lạc nhưng sau đó anh ấy đi du học, bọn tớ đã không gặp nhau năm sáu năm rồi.”
“Lần này về anh sẽ không đi nữa, chúng ta còn nhiều thời gian để gặp nhau lắm!”
Trần Minh đỡ cô ngồi xuống, Thi Thiên Thiên híp mắt tằng hắng một tiếng, Trương Mật uống nhiều rượu, giờ lại bắt đầu vừa múa vừa hát.
Tân Tình suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đã muộn rồi, Mật Mật cũng không uống được nữa, chúng ta về thôi.”
“Tớ không muốn về, tớ chưa say, còn uống tiếp được!”
Trương Mật ôm chặt lấy sopha không buông, cuối cùng Trần Minh phải bế cô ra ngoài. Nhìn thấy có cả xe ô tô tới đón Tân Tình, anh ta cau mày lại nhưng không nói gì, đặt Trương Mật vào trong xe, đợi Thi Thiên Thiên cũng ngồi vào thì mới nói với Tân Tình.
“Hay là để anh tiễn em nhé, đã lâu không gặp nhau rồi, chúng ta nói chuyện phiếm một lúc?”
Tân Tình nghĩ thế cũng được, cô để A Triệt đưa Trương Mật và Thi Thiên Thiên về nhà còn mình lát nữa tự về sau. A Triệt khóc ròng nhưng cũng không dám nói gì, trước lúc lái xe đi đột nhiên nhớ ra chuyện thiếu gia sắp tới đây, cách cửa sổ xe anh ta nói vọng ra với Tân Tình những khổ nỗi Trương Mật hết hò lại hét nên cô không hề nghe thấy gì cả.
Dưới KTV có một tiệm cà phê không gian khá đẹp, Trần Minh đề nghị vào đó ngồi, Tân Tình tất nhiên cũng không phản đối. Cô thật sự rất vui khi gặp lại Trần Minh, đây là ký ức thời thơ ấu, là những tháng ngày vô lo vô nghĩ của cô.
Hai người ngồi ở gần cửa sổ, sau khi tuyết rơi, cửa sổ bằng kính lại càng lạnh giá hơn, hương cà phê trong quán vấn vít, nồng đượm ấm áp. Cả hai hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, những ký ức tốt đẹp hồi nhỏ khiến Tân Tình luôn mỉm cười một cách rực rỡ nhất. Tuy nhiên nụ cười này lại đâm thẳng vào đôi mắt của một người nào đó.
“Người đó là ai?”
Doanh Kình Thương đứng bên đường, nhìn cô gái đang cười tươi như hoa sau lớp cửa kính, trái tim không ngừng kêu gào. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy cô cười như thế, đó là nụ cười tự tận trái tim, là nụ cười buông bỏ hết thảy phòng bị, nhưng lại ở trước mặt một người đàn ông khác…
Cậu Thẩm thấy sắc mặt hắn không tốt thì ngồi im trong xe không dám xuống:
“Hình như chính là người giải vây hộ cô ấy, nghe nói hai người là người quen cũ.”
“Người quen cũ?”
Doanh Kình Thương cười lạnh:
“Một người quen cũ mà có thể làm cô ấy vui vẻ đến thế, cứ như bình thường phải chịu nhiều uất ức lắm vậy.”
Cậu thật sự khiến người ta bị uất ức mà, nhưng lúc này cậu Thẩm không dám nói ra câu này, sự lạnh lùng của Doanh Kình Thương lúc này còn giá băng hơn cả băng tuyết đọng trên mặt đất kìa.
Lúc Tân Tình và Trần Minh ra khỏi tiệm cà phê, vì bậc thang trơn trượt nên suýt nữa cô ngã xuống, cũng may là Trần Minh đỡ cô, Tân Tình dựa nửa người vào lòng anh ta, cúi đầu nói cảm ơn.
Hình ảnh chướng mắt này khiến một chút bình tĩnh cuối cùng của Doanh Kình Thương biến mất, hắn bước lên hai bước, lạnh giọng nói:
“Đây chính là nguyên nhân khiến cô về muộn à?”
Tân Tình ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Doanh Kình Thương đang đứng dưới bậc thang với gương mặt đầy tức giận, cô không khỏi hoảng hốt. Trần Minh phát hiện sự bất thường của cô, anh ta đánh giá cẩn thận Doanh Kình Thương một phen rồi khách khí đỡ Tân Tình đi qua chào hỏi.
“Xin chào, anh là bạn của Tiểu Tình à?”
Tiểu Tình… Doanh Kình Thương cắn chặt răng, người phụ nữ đáng chết này. Hắn cảm thấy vật thuộc về bình bị người khác làm bẩn, nhìn thấy một cánh tay Tân Tình còn nằm trong tay Trần Minh bèn kéo mạnh cô về phía mình.
“Có phải cô đã quên tôi từng nói gì rồi không.”
Tân Tình xoa xoa cánh tay bị hắn niết tới đau điếng, tức giận nói:
“Anh từng nói bao nhiêu thứ như thế, tôi biết được anh nói câu nào.”
“Có vẻ như gần đây tôi đã quá khoan dung với cô nên cô mới quên đi thân phận của mình nhỉ.”
Doanh Kình Thương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Tân Tình tái cả mặt, hoảng loạn nhìn sang Trần Minh, nếu như để anh ta biết tình trạng của cô hiện giờ thì cô còn mặt mũi nào đối diện với người bạn cũ này đây.
Nhưng trong mắt hai người đàn ông, vẻ mặt của cô hoàn toàn mang một ý nghĩa khác.
Doanh Kình Thương càng tức giận hơn, cô sợ hãi để anh ta biết quan hệ giữa họ, cô thật sự để ý tới người đàn ông đó tới vậy sao?
Mà Trần Minh thì vẫn luôn suy nghĩ tới quan hệ giữa Tân Tình và Doanh Kình Thương, nhưng giờ xem ra, Tân Tình không để ý đến người đàn ông đó mấy, vậy thì họ không phải là người yêu rồi.
“Chúng ta liên lạc sau nhé.”
Tân Tình nhìn Trần Minh với ánh mắt xin lỗi:
“Lần sau em mời anh ăn cơm.”
Trần Minh nhìn cô rồi lại nhìn Doanh Kình Thương lạnh lùng, mỉm cười gật đầu:
“Được, anh đợi em.”
Ánh mắt như dao của Doanh Kình Thương xẹt qua, Trần Minh coi như không thấy, vẫy tay chào Tân Tình rồi rời đi.
“Tiểu Tình Tình à, nào nào nào, lên xe, lên xe đi, bên ngoài lạnh chết đi được, chúng ta về nhà rồi nói tiếp!”
Người vẫn luôn trốn ở trong xe là cậu Thẩm vội vàng xuống xe mở cửa cho Tân Tình, đụng phải Doanh Kình Thương, hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi lên xe.
Trên đường đi, cậu Thẩm cố gắng điều tiết không khí, nhưng khổ nỗi Doanh Kình Thương vẫn cứ xụ mặt ra, Tân Tình thì cúi đầu, không có ai để ý đến y. Vừa đến nhà họ Doanh y liền vứt hai người lại rồi chuồn trước, trước khi đi còn nói riêng với Doanh Kình Thương.
“Hỏi cho rõ đi, đừng để hiểu lầm.”
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình đi thẳng lên tầng, nói:
“Đứng lại.”
Tân Tình dừng chân nhưng không quay đầu lại. Doanh Kình Thương bước từng bước lại gần, cho đến khi đi tới trước mặt cô, đứng trên cầu thang cúi đầu xuống, nói:
“Cô có gì muốn nói không.”
“Tôi không có gì để nói cả.”
Tân Tình không thèm nhìn hắn.
Giọng nói ẩn chứa sự tức giận của Doanh Kình Thương vang lên trên đỉnh đầu cô:
“Cô đồng ý để đàn ông lại gần, đó là chuyện của cô. Nhưng bây giờ cơ thể của cô thuộc về tôi, tôi đã từng nói không cho phép bất cứ một người đàn ông nào khác khác động vào, tôi thấy ghê tởm, nhưng cô lại vẫn dám để bọn chúng động chạm.”
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói của Tân Tình lộ vẻ nghẹn ngào, khiến trái tim Doanh Kình Thương run lên:
“Ngẩng đầu lên.”
Tân Tình lắc đầu, một tay ôm chặt miệng.
Doanh Kình Thương nắm lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình nhưng lại đối diện với một đôi mắt ngập nước, đôi môi bị cắn chặt để lại vết thương vẫn đang rỉ máu.
“Buông ra, không được cắn nữa.”
Doanh Kình Thương nhíu chặt mày, Tân Tình thì vẫn cắn chặt môi mà nhìn hắn. Mắt thấy màu đỏ sậm của máu ngày càng rõ, trong lúc nóng vội, Doanh Kình Thương nhét luôn ngón tay của mình vào miệng cô.
Tân Tình trừng mắt nhìn hắn, liều mạng đẩy đầu lưỡi lên trên, đầu ngón tay tê dại khiến cơ thể Doanh Kình Thương căng ra. Hắn vuốt ve hàm răng của Tân Tình, giọng nói trầm xuống.
“Nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai.”
Tân Tình đẩy hắn ra:
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Một người bạn thôi.”
Cô xoa môi mình, trong cổ họng toàn là mùi máu tươi.
“Đừng ép tôi phải tức giận.”
Doanh Kình Thương muốn vươn tay ra bắt lấy tiên tử nhưng cô chạy vội xuống tầng:
“Là ai thì có quan hệ gì, chẳng phải anh đã nhìn thấy hết rồi ư? Chẳng phải anh đã có kết luận rồi à?”
Cô đẩy cửa phòng ra, hét thẳng vào mặt hắn:
“Đáng lẽ đêm nay sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi, nhưng bởi vì anh mà tôi không bao giờ muốn nghĩ về nó nữa.”
Cửa đóng sập lại, đánh thức Doanh Kình Thương đang ngẩn người vì bị mắng.
Cô nói thế là sao? Vì người đàn ông kia nên đây là buổi tối tốt đẹp nhất à? Mà sự xuất hiện của hắn lại như một cơn ác mộng, đến nghĩ lại cũng không muốn?
Lửa giận trong lòng lan ra khắp ngũ tạng lục phủ, Doanh Kình Thương tức đùng đùng định đẩy cửa nhưng lại phát hiện ra nó bị khóa trái từ bên trong. Hắn đạp tung cửa rồi xông vào. Tân Tình đang ghé vào giường mà khóc, thấy dáng vẻ của Doanh Kình Thương thì giật bắn mình, vơ lấy điện thoại lên định gọi điện cầu cứu Thi Thiên Thiên.
“Muốn tìm thằng kia à?”
Doanh Kình Thương ném điện thoại của cô xuống đất, giẫm lên:
“Cả đời này cô đừng hòng ở bên nó.”
“Tôi… tôi không…”
Tân Tình sợ hãi, muốn giải thích nhưng hắn đã giơ tay ra đẩy ngã cô. Tân Tình ngã xuống giường, cả người nảy lên vài lần, đang định đứng dậy thì bị Doanh Kình Thương tóm lại.
“Nếu như cô đã nói tối nay là cơn ác mộng không muốn nhớ lại thì tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể quên được nó.”
Bình luận facebook