• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Độc nhất sủng hôn (4 Viewers)

  • 2-37.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 37: Hối hận




Cánh cửa bị đạp hỏng nằm trên sàn nhà, sau khi hồi phục lý trí Doanh Kình Thương vô cùng hối hận.





“Cô… không sao chứ?”





Giọng hắn vẫn còn sự khàn khàn đặc trưng sau khi xong việc.





Tân Tình không nhúc nhích, Doanh Kình Thương thấy trên mặt cô toàn nước mắt, môi bị cắn nát. Trái tim của hắn thắt lại, muốn chạm vào cô nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung, hắn lặng lẽ đi ra khỏi cửa, nâng cánh cửa đã bị hỏng kia lên, không nói câu nào mà bỏ đi.





Lúc Tân Tình thức dậy lập tức cảm thấy toàn thân rã rời, hai mắt mơ mơ màng màng, cũng may hôm nay là thứ bảy đấy, cô mắng Doanh Kình Thương vài câu rồi lại ngủ tiếp.





“Thiếu gia, cô chủ vẫn chưa dậy.”





Đây đã là lần thứ năm bác Phúc báo lại tin tức cho Doanh Kình Thương rồi, hắn ngồi trong phòng khách, nhíu mày nói:





“Sao vẫn còn chưa tỉnh?”





Rồi nhìn đồng hồ:





“Có phải là bị bệnh không?”





“Không đâu, tôi đã lén nhìn rồi, chỉ là ngủ chưa dậy thôi.”





Dì Điền nhìn thiếu gia nhà mình với ánh mắt đồng tình. Nếu như đã để ý đến người ta như thế thì tối qua đừng có cãi nhau mới phải chứ!





Doanh Kình Thương nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu, đi được một nửa lại quay lại, đi ra khỏi nhà:





“Đợi cô ấy dậy thì gọi người sửa lại cửa.”





“Dạ vâng thiếu gia.”





Bác Phúc thấy hắn định đi ra ngoài thì lại nói:





“Thiếu gia đi đường cẩn thận.”





Đôi chân vốn định bước trở lại của hắn chỉ đành lê tiếp ra ngoài, còn không quên trừng mắt nhìn bác Phúc.





Hôm nay cả Doanh Thị bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề quái dị.





“Mọi người có nghe nói gì không? Cả phòng tài vụ đều ăn hành, mỗi người bị trừ lương ba tháng.”





“Đâu chỉ phòng tài vụ, người phụ trách bên bộ phận tuyên truyền còn bị điều đi nơi khác luôn kìa, không biết đến khi nào mới được quay lại!”





“Nghe cấp trên nói, lúc họp, trông tổng giám đốc như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ thôi ấy.”





“Thật đáng sợ, cũng may là chức vị của chúng ta không đủ để tham gia cuộc họp.”





Trong phòng nghỉ, vài nhân viên xì xào bàn tán mấy chuyện lớn hôm nay, tổng kết lại chính là tổng giám đốc Doanh của bọn họ đến kỳ, bực dọc tức tối, người sống chớ lại gần.





Người khác có thể tránh nhưng A Nam thì trốn không nổi, cậu ta nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của Doanh Kình Thương.





“Gọi điện về nhà, xem xem cô ấy đã dậy chưa.”





Doanh Kình Thương vừa nói vừa vứt một tập tài liệu xuống dưới đất.





A Nam vội vàng nhặt nó lên, đáp:





“Năm phút trước đã gọi rồi ạ, cô ấy còn chưa dậy.”





“Đó là lúc trước, giờ đã qua năm phút rồi đấy.”





Doanh Kình Thương lạnh giọng nói.





“Tôi đi gọi ngay ạ.”





A Nam vội vàng đi ra ngoài, đứng ở cửa gọi điện thoại, hỏi xong lại vội vàng đi vào:





“Thiếu gia, cô chủ dậy rồi.”





Vẻ mặt của Doanh Kình Thương dễ chịu hơn, tiện tay giở một tập tài liệu ra, suy nghĩ một lúc rồi nói:





“Lát nữa lại gọi về hỏi xem cô ấy đã ăn cơm chưa.”





“Vâng, năm phút nữa tôi sẽ gọi.”





“Cái gì mà năm phút? Gấp gáp thế làm gì?”





A Nam tủi thân đi ra khỏi văn phòng, vừa ra cửa liền chạm mặt cậu Thẩm.





“Tình hình thế nào?”





Cậu Thẩm kín đáo hỏi.





A Nam làm động tác cắt cổ, cậu Thẩm liền hiểu luôn.





Doanh Kình Thương thấy hắn đi vào thì tức giận hỏi:





“Ai cho cậu vào đây? Cậu đã gõ cửa chưa.”





“Ha ha…”





Cậu Thẩm nhếch miệng cười, Doanh Kình Thương ơi là Doanh Kình Thương, cậu đi soi gương xem thử xem, mặt cậu xụ ra đến mức không nỡ nhìn rồi kìa.





“Nếu như cậu không muốn biết về chuyện của người đàn ông ở cùng Tiểu Tình Tình hôm qua thì tôi không quấy rầy nữa.”





Cậu Thẩm vừa nói vừa định rời đi.





“Đứng lại.”





Doanh Kình Thương gọi, cậu Thẩm quay đầu nháy mắt với hắn, tự rót cho mình một ly rượu vang mới lại ngồi xuống:





“Chẳng phải tôi đã nói phải nói chuyện tử tế, đừng để hiểu lầm à, sao cậu lại làm loạn lên thế?”





Doanh Kình Thương không muốn giải thích với y, hắn hỏi thẳng:





“Người đàn ông đó là ai?”





“Anh ta tên là Trần Minh.”





Cậu Thẩm vứt mấy tờ giấy cho hắn.





“Cùng lớn lên với Tiểu Tình Tình, sau đó ra nước ngoài du học. Nói cách khác, tên Trần Minh này là trúc mã của Tiểu Tình Tình!”





Trúc mã cái quái gì, Doanh Kình Thương nhếch môi, càng xem tài liệu đôi mày càng nhíu chặt.





“Trần Mộ Sinh… bí thư tỉnh ủy tỉnh B à?”





“Đúng thế, Trần Minh là con trai út của ông ta.”





Cậu Thẩm chỉ vào tài liệu.





“Tên Trần Minh này không thích chính trị, anh ta đã mở một công ty điện tử ở thành phố S, có vẻ như định quay lại đây phát triển.”





“Thiếu gia!”





A Nam thò đầu vào, nói:





“Bác Phúc nói cô chủ đã ăn cơm rồi ạ!”





Doanh Kình Thương gật đầu, cậu Thẩm đột nhiên hỏi:





“Cậu có biết hôm qua là ngày gì không?”





“Đêm trăng tròn.”





Tất nhiên Doanh Kình Thương sẽ không quên ngày này.





Cậu Thẩm lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế:





“Hôm qua là sinh nhật của Tiểu Tình Tình.”











Sau một hồi im lặng, Doanh Kình Thương đứng bật dậy xông ra ngoài.





Tân Tình cúp điện thoại của Trương Mật, cả hai hẹn nhau tối nay cùng ăn cơm, hôm qua quẩy tới khuya nên chưa ăn bánh sinh nhật, hai cô bạn thân cứ nhất định phải bù lại cho cô.





“Nhạc Nhạc, có ngon không!”





Tân Tình nhìn chú chó đang ăn bánh kem nhồm nhoàm, vuốt đầu nó nói:





“Về sau mày đón sinh nhật với tao nhé, tối hôm qua không kịp cho mày ăn, hôm nay tao bù này.”





Nụ cười của Tân Tình nhạt dần, cô nhớ vào lúc này năm ngoái mẹ còn nấu mỳ trường thọ cho cô, cô còn đến Disney chơi một ngày nữa. Những tháng ngày đó chỉ có thể giấu trong hồi ức thôi, sau này sẽ không còn ai nấu mỳ trường thọ cho cô, ôm cô vào lòng nói con yêu, sinh nhật vui vẻ nữa…





Doanh Kình Thương chạy về nhà thì thấy Tân Tình đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh sáng hắt lên mặt cô nhưng không giấu nổi đôi mắt sưng đỏ, tay cô chậm rãi vuốt ve Nhạc Nhạc, vết tích để lại trên cổ tay khiến hắn vô cùng hổ thẹn. Hắn lặng lẽ đi tới, đứng sau lưng cô, bóng hai người trên mặt đất chồng lên nhau, nhìn có vẻ vô cùng hài hòa.





Tân Tình nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cô tránh ra xa. Nhìn thấy hai cái bóng đang dán vào nhau bị tách ra, đột nhiên Doanh Kình Thương lại có cảm giác tiếc nuối khó hiểu.





“Còn đau không?”





Tân Tình nhìn hắn, quơ quơ cổ tay của mình:





“Không đau.”





Doanh Kình Thương vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe cô nói tiếp:





“Không đau mới lạ, anh cứ thử bị trói xem.”





…Tôi không ngại để cô trói lại đâu, Doanh Kình Thương giật nảy mình, sao hắn lại có suy nghĩ này? Lắc lắc đầu, hắn nói với Tân Tình:





“Chúng ta có thể nói chuyện tử tế với nhau không?”





Tân Tình chẳng nói chẳng rằng, đặt Nhạc Nhạc xuống, ngồi xuống một đầu sopha.





Doanh Kình Thương vội đi tới đối diện:





“Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi cô.”





Ngữ khí của hắn vô cùng chân thành, thấy Tân Tình hơi kinh ngạc thì liền nhìn đi nơi khác. Vốn trên đường về đây hắn đã chuẩn bị kỹ phải nói xin lỗi thế nào, nhưng cô vừa nhìn hắn, hắn liền mất hết dũng khí.





Tân Tình thầm nhủ trong lòng, rốt cuộc hắn lại lên cơn gì vậy…





“Tên của người kia là Trần Minh, là hàng xóm hồi nhỏ của tôi, lúc trước anh ấy ra nước ngoài du học, mấy năm rồi chúng tôi không gặp lại. Hôm qua trong KTV, anh ấy giúp tôi đuổi hai tên nát rượu đi, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp lại thôi.”





Tân Tình không nhìn hắn, chỉ giải thích một lượt.





Vốn cô không muốn nói, trong lòng vẫn hận Doanh Kình Thương đã đối xử với mình như thế. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ của hắn tối hôm qua thì lại không kìm được run rẩy. Vẫn nên giải thích cho rõ ràng thì tốt hơn, nếu không sau này cô và Trần Minh còn chẳng thể gặp nhau được nữa ấy chứ.





Giống hệt kết quả điều tra, không biết tại sao Doanh Kình Thương lại thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi tiếp:





“Hai người là thanh mai trúc mã à? Cô có thích anh ta không?”





“Chỉ là cùng lớn lên với nhau thôi, tôi coi anh ấy là anh trai.”





Tân tình trừng hắn, không biết tại sao hắn lại hỏi như thế.





Doanh Kình Thương nhìn cô chăm chú, Tân Tình bị nhìn đến mức không được tự nhiên, cô vội nói:





“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không có tiếp xúc da thịt với anh ấy đâu.”





“Khụ khụ…”





Doanh Kình Thương hơi mất tự nhiên, giọng nói trầm xuống:





“Không cần, tôi không có ý đó.”





Hắn chỉ muốn nói, tôi không chê cô bẩn. Nhưng Tân Tình hoàn toàn không hiểu, cũng không có ý định hiểu. Sáng nay dậy cô chỉ hận không thể giết chết Doanh Kình Thương, đến lúc tắm rửa mới bình tĩnh hơn. Quả thật gần đây cả hai chung sống quá hòa hợp nên cô quên mất quan hệ giữa mình và hắn. Cô đã ký hợp đồng bán mình cho Doanh Kình Thương, hắn muốn đối xử với cô thế nào cũng được. Sau khi trải qua chuyện này, một lần nữa cô xác định lại vị trí của mình. Vì tốt cho bản thân, về sau tuyệt đối không được chọc tức Doanh Kình Thương như hôm qua.





“Công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”





Doanh Kình Thương đứng dậy, Tân Tình cũng đứng lên theo, nhưng qua hồi lâu hắn vẫn không hề nhúc nhích.





“Anh còn có việc gì à?”





Cô thử hỏi dò.





Doanh Kình Thương lắc đầu, đi nhanh ra ngoài, cuối cùng khi đã đứng ở cửa, hắn mới mở miệng:





“Chúc mừng sinh nhật.”





Sau đó không đợi Tân Tình nói gì đã đóng cửa rời đi.





Hắn trở về để nói chúc mừng sinh nhật với cô ư? Mãi một lúc lâu Tân Tình mới phản ứng lại được. Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận suy đoán này, cô không tin hắn khách khí thế đâu.





Doanh Kình Thương trở lại Doanh Thị, cậu Thẩm vẫn còn nằm trên sopha nhắm mắt dưỡng thần, thấy hắn trở lại thì kinh ngạc hỏi:





“Sao về nhanh thế? Tôi còn tưởng cậu sẽ ăn cơm với Tiểu Tình Tình chứ?”





Doanh Kình Thương không buồn để ý đến y, trên đường về hắn gọi điện cho bác Phúc, dặn dò ông sắp xếp bữa tối để đón sinh nhật cùng Tân Tình, nhưng lại nhận được tin tối nay cô có hẹn với bạn. Hắn nghĩ ngay tới tên Trần Minh kia, vì thế dặn dò A Triệt lúc đưa Tân Tình đi ăn cơm thì xem cô đi cùng ai, sau đó báo lại cho hắn.





Không thể cùng ăn cơm thì ít nhất cũng nên tặng quà, vì thế Doanh Kình Thương liền để ý tới cậu Thẩm.





“Tôi tặng gì thì cô ấy mới thích nhỉ?”





Cậu Thẩm nhún vai:





“Kim cương, trang sức, hàng hiệu! Phụ nữ đều thích mấy thứ này cả.”





Doanh Kình Thương bán tín bán nghi, lúc trước hắn từng tặng cho cô một chiếc đồng hồ nhưng lại không thấy cô đeo bao giờ.





“Tặng quà phải xem mục đích nữa.”





Cậu Thẩm bắt đầu dạy dỗ hắn:





“Ví dụ như tôi, tôi tặng quà cho phụ nữ là để dụ họ lên giường với mình, cậu tặng quà cho Tiểu Tình Tình với mục đích gì?”





Mục đích gì? Doanh Kình Thương nhíu mày lại, Tân Tình vốn là của hắn rồi, vậy còn vì cái gì? Hắn nghĩ kỹ lại, bởi vì hôm qua hắn hiểu lầm cô, đã thế còn đúng vào sinh nhật của cô nữa, vì thế hôm nay mình tặng quà là để xin lỗi. Đúng, đúng là vậy.





Doanh Kình Thương nói lý do rồi kéo cậu Thẩm đi:





“Đi mua quà trước đã.”





Cậu Thẩm không nói gì mà chỉ nhìn người đàn ông đang bừng bừng hứng thú này, hậu tri hậu giác đến mức này về sau biết làm sao đây…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom