• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Độc nhất sủng hôn (1 Viewer)

  • 2-62.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 62: Dùng em làm bồi thường




Đương nhiên Triệu Giai Lệ không tìm được Tân Ngữ Điệp, bà gọi cho Tân Ngữ Điệp nhiều lần đều không có người nghe máy, liền chạy đi tìm, ngay cả cửa cũng không vào được. Tân Bằng Phi cũng đã hết hi vọng, bây giờ việc ông hối hận nhất là không nên để Tân Tình đi xin phá sản. Những thứ tài sản kia hôm nay cũng bị ngân hàng niêm phong, trên tay hắn bây giờ chỉ còn biệt thự hiện tại cùng ba nơi bất động sản.





Thật ra thì, họ có thể như những người khác, bán đi biệt thự, sau đó đem hai căn hộ cho thuê. Nhà của Tân Bằng Phi đều ở khu vực tốt, mỗi tháng tiền thuê cộng thêm tiền bán biệt thự, cũng đủ cho bọn họ có cuộc sống ổn định qua ngày. Nhưng sao bọn họ có thể chịu được cuộc sống như vậy...





Tân Hạo Vũ thì không phản ứng gì nhiều, mỗi ngày tự giam mình trong phòng chơi game. Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt vào thuốc Đông y, hắn hi vọng có thể như lúc trước, Lâm Tiểu Vũ cũng thành thành thật thật mà nuôi thai. Hai người Triệu Giai Lệ và Tân Bằng Phi không chấp nhận được cuộc sống như vậy, Tân Bằng Phi ngày ngày đều ra ngoài uống rượu giải sầu, còn Triệu Giai Lệ thì ăn mặc thật đẹp ra ngoài cùng những người phụ nữ có tiền chơi mạt chược.





Tại nhà họ Doanh.





"Cho em!” Doanh Kình Thương đưa Tân Tình một văn kiện thật dày.





Tân Tình tò mò nhận lấy, sau đó mở ra nhìn, hình của cô được in phía trên:





"Công ty trang sức Tân thị!"





Cô ngạc nhiên kêu lên, phần trên người đại diện trước luật pháp là tên cô.





"Tuần tới thành lập, em có muốn tham dự không?"





Doanh Kình Thương sờ đầu cô, đây là lần đầu tiên Tân Tình nói ra yêu cầu của mình, hiện giờ hắn đã giúp cô thực hiện.





Tân Tình suy nghĩ:





"Bây giờ em xuất hiện thì không được tốt lắm, anh có thể xử lý trước giúp em hay không?"





Tân Tình hỏi, lại bổ sung thêm câu: "Em có thể chia cổ phần hoặc hoa hồng cho anh!"





"Em nói gì?"





Mặt Doanh Kình Thương trầm xuống, Tân Tình không biết mình nói sai chỗ nào, chớp chớp mắt nhìn hắn: "Không được sao? Vậy anh cảm thấy làm thế nào mới tốt?"





Doanh Kình Thương đứng lên, khiêng cô lên vai, vừa đánh lên mông cô, vừa tức giận nói: “Lấy thân bồi thường cũng được, lấy thân bồi thương là có lời nhất!"





Tân Tình muốn giãy giụa cũng không kịp, thì đã bị lột sạch ném lên giường, sau đó liền bị Doanh Kình Thương đè lên, tùy ý hắn đem cô bày ra các loại tư thế.





Sau khi xong việc, Doanh Kình Thương hài lòng nhìn dấu vết hắn lưu trên người Tân Tình, vừa hôn cô, vừa lẩm bẩm hỏi: "Bây giờ còn muốn phân rõ với anh không?"





"Không... Không muốn nữa..."





Tân Tình cả người run lên, Doanh Kình Thương hôn đến đâu, cô liền run đến đó: "Anh... Anh giúp em xử lý... Xử lý là được rồi."





Doanh Kình Thương cắn một cái trên cổ cô:





"Vậy thì được! Sau này còn muốn phân rõ với anh, sẽ làm cho em ba ngày không xuống giường được!"





"Được... Được!" Tân Tình gật đầu qua loa, nhắm mắt lại đã ngủ.





Công ty Tân Tình cuối cùng giao cho một người tên Lục Đồng làm giám đốc, người này Tân Tình đã gặp qua một lần, chính là lúc trước cô đi làm đồ trang sức cho những công ty kia. Bao gồm những châu báu Doanh Kình Thương đấu giá có được, còn có những tài xế kinh nghiệm, hôm nay tất cả thuộc về Tân thị. Đương nhiên, những châu báu kia sẽ không bán, chỉ triển lãm để đề cao cấp bậc công ty.





Doanh Kình Thương vốn muốn cho Tân Tình mỗi tháng sẽ phụ trách một lần và tham dự hội nghị thường lệ của công ty, kết quả Tân Tình đôi mắt long lanh nhìn hắn nói: "Của em cũng chính là của anh, có anh quản lý là được!"





Vì vậy tổng giám đốc Doanh liền để người khác quản lý công ty nhưng hắn cũng thừa cơ đưa ra điều kiện.





"Chúng ta tìm vợ cho Nhạc Nhạc đi!"





Doanh Kình Thương nói: "Nó đã trưởng thành, em nhìn một chút con chó bên kia biệt thự, đều đã có hai vợ, Nhạc Nhạc của chúng ta một con cũng không có."





Tân Tình nghĩ cũng phải, trước kia cô đã gặp qua ba con, nghe nói đều là giống quý.





"Được, vậy thì đi tìm! Em sẽ lên mạng tìm xem có hay không."





Doanh Kình Thương không đồng ý, hắn nói Nhạc Nhạc đối với Tân Tình rất quan trọng, hắn nhất định phải tự mình giúp Nhạc Nhạc chọn vợ. Mặc dù Tân Tình luôn cảm thấy chuyện này không giống như Doanh Kình Thương nói như vậy, nhưng lại không tìm được lời nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để cho hắn đi tìm.





Trong chớp mắt liền bước vào 7 tháng, Tân Tình bắt đầu bận thi, nhất là về chuyên ngành, cần phải thiết kế ra một tác phẩm, khiến cô phải chạy qua chạy lại giữ thư viện và ký túc xá. Đến khi kết thúc thi, thì trường cũng bắt đầu nghỉ hè. Lúc này Tân Tình nhận được thông báo, cuộc thi tranh tài học tập trước đó đã đưa thư mời đến. Phía bên trường nói với cô, có thể chọn học kỳ sau tạm nghỉ một năm để đi học, hoặc xin lùi lại một năm, chờ tốt nghiệp lại đi học. Tân Tình vốn muốn để tốt nghiệp lại đi, cho nên rất nhanh liền viết xin kéo dài việc đi học.





Lúc này Trần Minh đã lâu không liên lạc đột nhiên gọi điện cho cô.





"Tuần sau anh kết hôn, ngày mai có thể nói chuyện được không?" Giọng nói Trần Minh trầm thấp, mang chút khẩn cầu.





Tân Tình vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghe hắn nói như vậy, thật sự không thể mở miệng được từ chối được, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng. Cúp điện thoại len lén nhìn qua Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương ngẩng đầu lên: "Là Trần Minh?"





"Làm sao anh biết?" Tân Tình mắt tròn xoe.





Doanh Kình Thương buồn cười nhéo mặt cô: "Nhìn dáng vẻ có tật giật mình của em, liền đoán được."





"Không có, em nào có có tật giật mình."





Tân Tình bỉu môi: "Anh ta nói anh ta sắp kết hôn, ngày mai muốn gặp em một lát."





Cô cho là Doanh Kình Thương nhất định sẽ nói được, nhưng phải cùng cô đi, kết quả người này chỉ trầm tư một chút, sau đó liền gật đầu.





"Đi đi! Để cho A Triệt đưa em đi."





Tân Tình nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, có thể yên tâm như vậy?





Doanh Kình Thương nhìn cô, không lên tiếng. Đương nhiên không phải hắn yên tâm, chẳng qua là nếu như hắn đi theo, có những lời Trần Minh chắc hẳn sẽ không nói ra được, vậy hắn sẽ chưa từ bỏ ý định, sau này sẽ không ngừng kiếm cớ tìm Tân Tình. Còn không bằng để cho hắn một lần nói ra rõ ràng, khiến hắn chết tâm. Lời này đương nhiên không thể để Tân Tình biết, nếu không cô nhất định sẽ giận lên, cho là mình quá có lòng tin, một chút cũng không lo cô bị Trần Minh cướp đi.





Bây giờ hắn càng ngày càng hiểu Tân Tình, cô là một người thường xuyên thiếu cảm giác an toàn, rất để tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt. Nếu như không phải vì biến cố của họ Tân, sợ rằng cũng không có được tính cách mạnh mẽ như hiện tại, sẽ sẽ giống như cỏ Thỏ Ti (*), chỉ có thể nuôi trong nhà kính. Cho dù tính cách như thế nào, Doanh Kình Thương đều cho rằng mình sẽ rất thích. Loại cảm giác kỳ diệu này có lúc chính hắn cũng rất kỳ lạ, Tân Tình giống như là một đóa hoa, còn hắn chính là con ong nghe mùi mà đến, chỉ cần thấy được sẽ muốn nhào tới.





Hôm sau Tân Tình đúng hẹn đi gặp Trần Minh, A Triệt đưa cô tới cửa.





"Tiểu thư, tôi ở bên ngoài chờ cô."





Tân Tình gật đầu, trong lòng có chút vui, Doanh Kình Thương vẫn là không yên lòng, để A Triệt phụ trách bảo vệ cô!





"Sắc mặt em nhìn không tệ!" Trần Minh giúp cô kéo ghế ra.





Tân Tình ngồi xuống, nhìn hắn cười: "Anh cũng vậy! Sắp làm chú rể rồi."





Trên thực tế sắc mặt Trần Minh hoàn toàn không thể dùng từ không tệ để hình dung, nhìn qua có vẻ tiều tụy, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ lo lắng.





"A, em nhìn anh xem chỗ nào tốt."





Trần Minh cười khổ: "Em biết rõ anh không yêu cô ấy."





Tân Tình có chút kinh ngạc: "Vậy ít nhất cũng là thích đi, nếu không sao lại kết hôn."





"Bởi vì chúng ta kết hôn thì đối với hai nhà đều tốt."





Đột nhiên giọng nói Trần Minh có chút gấp: "Tân Tình, lời anh nói lúc trước sẽ không thay đổi, người anh muốn kết hôn là em."





Tân Tình cười: "Nhưng em không thể mang đến lợi ích cho nhà các người."





"Em đang châm chọc anh sao?" Trần Minh nhìn chằm chằm cô.





Tân Tình nhún vai: "Em không nói như vậy."





"Ai..."





Trần Minh thở dài, mặt đầy thành khẩn nhìn cô: "Tân Tình, em quá ngây thơ rồi, em cho là Doanh Kình Thương sẽ lấy em sao?"





Tân Tình trong lòng trầm xuống, cúi đầu không lên tiếng.





"Lấy điều kiện và địa vị của Doanh Kình Thương, ngày sau hôn nhân của Doanh Kình Thương nhất định cũng là liên hôn, anh ta có thể không yêu người phụ nữ anh ta cưới, có thể vẫn luôn yêu em. Nhưng em muốn làm tình nhân của anh ta suốt đời sao? Em có nghĩ đến đứa bé... Sau này đứa bé em sinh sẽ là con riêng, cả đời cũng không ngốc đầu lên được."





Trần Minh thấy sắc mặt Tân Tình bắt đầu trắng bệch, có chút không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói.





"Coi như Doanh Kình Thương vẫn luôn yêu em, vậy vợ anh ta thì sao? Cô ta là người vợ được cưới hợp pháp, nếu cô ta muốn gây bất lợi cho em, người chịu thiệt chỉ có mình em. Tân Tình, em tự hỏi lại mình xem, suy nghĩ thật kỹ, đây chính là cuộc sống em muốn. Nửa đời sau của em phải trải qua như vậy sao?"





Tân Tình mặt đã một mảnh trắng bệch, trong mắt hiển lên một mảnh mờ mịt cùng sợ hãi. Lời Trần Minh nói đã chọc thủng nỗi lo lắng sâu trong đáy lòng cô, nhưng lại vẫn không chịu đối mặt với hiện thực.





Với địa vị Doanh Kình Thương, người bạn thanh mai trúc mã với hắn còn chưa xuất hiện, tất cả những thứ này Tân Tình vẫn luôn biết, cô chính là không muốn đối mặt. Tay cô có chút kích động mà run rẩy, Tân Tình hít một hơi:





"Vậy còn anh? Tôi gả cho anh, thì Lục Mạn Mạn sẽ như thế nào?"





"Thật sự?" Trần Minh kích động thiếu chút nữa đứng lên:





"Chỉ cần em đồng ý, anh lập tức hủy hôn lễ, em sẽ là người vợ hợp pháp của anh, anh sẽ không để em chịu một chút uất ức nào."





Tân Tình nhìn hắn, khóe miệng miễn cưỡng cười: "Còn cha mẹ anh? Bọn họ đồng ý sao?"





"Việc này..."





Trần Minh do dự, sau đó nói: "Hiện tại họ chưa đồng ý, nhưng sau khi chúng ta kết hôn có đứa bé, họ sẽ chấp nhận."





Tân Tình cầm ly rượu trên bàn, uống một hơi, đứng lên nói với Trần Minh:





"Anh vẫn là người không có chủ kiến, cùng Lục Mạn Mạn kết hôn đi! Tôi không thể gả cho anh."





"Không thể?"





Trần Minh nghe cô nói là không thể, mà không phải là sẽ không: “Rốt cuộc em cùng Doanh Kình Thương có hiệp nghị gì, em yên tâm, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ giúp em giải quyết."





Tân Tình lắc đầu:





"Đời này tôi không có cách nào rời bỏ anh ấy, ngày sau anh ấy có cưới người phụ nữ khác, tôi cũng chỉ có thể làm tình nhân của anh ấy, tôi không có sự lựa chọn khác..."





Nói xong, Tân Tình cố ngăn nước mắt chạy ra ngoài, Trần Minh đuổi theo cô, thì bị A Triệt ngăn ở cửa xe, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn người rời đi. Bọn họ ai cũng không chú ý tới, cách không xa chỗ hắn cùng Tân Tình ngồi, có một người quen, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm gọi điện thoại.





(*) cỏ Thỏ Ti: là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác, hạt dùng làm thuốc, gọi là thỏ ti tử tức dây tơ hồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom