Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-71.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 71: Bởi Vì Hắn Sắp Tuyệt Hậu Rồi
"Ông ngoại!"
Tân Tình đã hiểu, vội mở miệng kêu một tiếng:
"Ông ngoại, cháu không biết là gặp ông, cho nên không mang theo gì, sau khi trở về nước cháu sẽ gửi đến đây cho ông, ông thích gì?"
Ông lão nghe xong ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại nói: "Cháu có thể có cái gì tốt, nơi này của ông toàn là bảo vật..."
"Cho nên không cần gửi cho ông ấy." Doanh Kình Thương cười lạnh một tiếng.
Hiển nhiên ông lão phát hiện so với cháu, Tân Tình dễ lấy lòng hơn. Vì vậy kéo Tân Tình hỏi này hỏi kia, thỉnh thoảng lại nhìn Doanh Kình Thương, phát hiện mặt hắn đen lại, đang nhìn chằm chằm mình, nhất thời càng vui vẻ, một hai phải lưu bọn họ lại ăn một bữa.
"Chúng ta phải ra sân bay, không có thời gian ăn." Doanh Kình Thương cự tuyệt.
Ông lão “a” hai tiếng nhìn hắn: "Cháu ngồi là máy bay tư nhân, cần phải xem thời gian nữa sao. Còn nữa, ông mời là mời Tân Tình, cháu không ăn thì cháu ra cửa chờ đi."
Nói xong lại nói với Tân Tình: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Trên buổi cơm, Tân Tình thấy ông lão cùng Doanh Kình Thương không ngừng cười lạnh, ý muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương. Ông lão tự mình đưa bọn họ tới cửa, đưa cho cô nhiều hộp lớn nói là quà tặng, sau đó ám chỉ cô đừng quên gửi cho mình.
Cho đến lúc lên máy bay, khóe miệng Tân Tình vẫn còn cong lên, Doanh Kình Thương thấy vậy bóp mặt cô hỏi: "Em cười ngốc cái gì?"
"Ông ngoại anh là một ông lão rất đáng yêu!"
Tân Tình nhìn hắn: "Anh không nên có thái độ đó với ông, chuyện năm đó không phải lỗi của ông."
Doanh Kình Thương quay mặt đi nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, qua hồi lâu mới truyền đến câu: "Nếu không phải bọn họ tự cho mình thông minh, vì lợi ích gia tộc, sao sẽ tạo ra bi kịch ngày sau."
Tân Tình biết hắn đây là đem hôn nhân bất hạnh của cha mẹ cùng sự việc lúc nhỏ trải qua đổ lỗi hết lên người Doanh Hạo cùng ông ngoại. Việc này cũng bình thường, người nào cũng sẽ vì bất hạnh của mình mà tìm một cái cớ hay là trách móc người khác, để cho mình cảm thấy cuộc sống vẫn có hy vọng.
Hai tay vòng qua eo Doanh Kình Thương an ủi hắn: "Đều đi qua lâu như vậy, hãy quên đi!"
"Vậy chúng ta làm chút gì dời đi sự chú ý đi!"
Doanh Kình Thương xoay người ôm lấy cô, Tân Tình đẩy hắn ra, trừng mắt:
"Kinh nguyệt em sắp đến, cả người đều đau."
Doanh Kình Thương vội đem lưng ghế nằm ngang xuống, để cho cô nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô:
"Vậy em nhanh ngủ đi, ngủ một giấc liền đến!"
Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc xuống máy bay, thành phố S đã là nữa đêm. Cậu Thẩm biết hôm nay bọn họ trở về, gọi điện tới nói đi ăn khuya, kết quả muốn lúc ra cửa kinh nguyệt Tân Tình liền đến thăm, bụng đau gần chết không thể làm gì khác hơn là ở nhà nghỉ ngơi, mỗi lần Doanh Kình Thương thấy sắc mặt cô phờ phạc, dáng vẻ ôm bụng hừ hừ liền đau lòng, nghe dì Điền đề nghị, quyết định mang Tân Tình đi bác sĩ Đông y nhìn một chút.
Chờ kinh nguyệt Tân Tình qua đi, đúng lúc khai giảng!
"A! Tân Tình!"
Trương Mật trong ký túc xá thấy Tân Tình vui vẻ nhào lên: "Tớ nhìn một chút, đi một chuyến đến Anh quốc giống như trở nên đẹp hơn!"
Tân Tình thấy cô cũng rất vui, vừa nghe đến cô nói chuyện này trừng mắt một cái: "Cậu còn nói, sao đột nhiên lại đi? Lúc trước không phải cậu nói cha cậu cho cậu đi học vẽ tranh Trung Quốc sao?"
"Ai nha, những người bạn cao trung rủ đi, nên tớ quyết định đi."
Ánh mắt Trương Mật lảng tránh, vội đổi chủ đề: "Thiên Thiên còn chưa tới, cậu ấy chuyển khoa có phải hay không phải dọn ra ngoài?"
Tân Tình vừa định nói không thể nào, thì thấy Thi Thiên Thiên từ cửa đi vào.
"Dọn thì sẽ không dọn, nhưng tớ không ở nội trú nữa."
Trong tay cô xách theo hành lý nhỏ: "Mật Mật nếu không cậu cũng xin học ngoại trú đi, không thì chỉ còn mình cậu."
Trương Mật che ngực, biểu tình bi thương chỉ hai người:
"Các cậu... Các cậu... Các cậu những người trọng sắc khinh bạn này, vì đàn ông mà vứt bỏ tớ."
"Tớ vốn không có ý định ở nhà, dù sao tớ mới vừa chuyển khoa, rất nhiều thứ không tiện. Nhưng là..."
Thi Thiên Thiên cười lạnh: "Nhà tớ có người phụ nữ xa lạ ở, nếu tớ không về nhà, sợ là sẽ tu hú chiếm chỗ!"
Trương Mật cùng Tân Tình nhìn nhau: "Thế nào? Anh rể cậu tìm người phụ nữ khác?"
"Là mẹ anh ấy, nói là có con gái của một người bạn từ nước ngoài du học trở về đến thành phố S chơi, bảo hắn tiếp đón thật tốt."
Tân Tình đem sách đã thu thập xong vỗ tay một cái nói: "Không chỉ đơn giản như vậy đúng chứ?"
"Tất nhiên, bằng không vì cái gì để người ở nhà tớ."
"Anh rể cậu cũng đồng ý?" Trương Mật cảm thấy loại chuyện này đàn ông nên đứng ra.
Thi Thiên Thiên cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tất nhiên anh ấy không đồng ý, là tớ đồng ý."
"Cậu muốn hành người phụ nữ kia như thế nào..."
Tân Tình thấy vẻ mặt của cô, cũng biết, cô đây là chuẩn bị xong muốn đi đánh giặc.
Thi Thiên Thiên đi đến giường dựa vào: "Người phụ nữ kia tớ không để vào mắt, người tớ muốn hành chết là mẹ Đinh Lỗi!"
Tân Tình cùng Trương Mật run lên, cảm thấy Đinh Lỗi nhất định không biết em dâu hắn lúc không có ai là như vậy. Tân Tình nhớ tới khuôn mặt Đinh Lỗi mỗi khi nhìn Thi Thiên Thiên, giống như xem cô mỏng manh như đóa tiểu bạch hoa. Nếu Tân Tình giống Thi Thiên Thiên như vậy, nhất định sẽ không mỗi lần đều bị Doanh Kình Thương ức hiếp.
Chương trình học năm tư đại học căn bản đều học xong, học kỳ này Tân Tình đặc biệt chọn môn học liên quan đến nghệ thuật nước ngoài cùng tiếng Pháp, vì chuẩn bị cho sang năm xuất ngoại học tập. Bởi vì lịch học rất nhẹ nhàng, buổi chiều cơ bản không có giờ học, vì vậy cô nghĩ đến chuyện tìm vợ cho Nhạc Nhạc. Lên mạng tìm hồi lâu, phát hiện người nào cũng yêu cầu giấy chứng nhận huyết thống, Nhạc Nhạc cũng không biết là huyết thống gì, ở đâu ra giấy chứng nhận.
Lúc trước Doanh Kình Thương nói chuyện này giao cho hắn làm chính là trực tiếp cho người từ cửa hàng thú cưng mang về mấy con chó, kết quả Nhạc Nhạc cũng không thèm nhìn một cái. Cuối tuần A Triệt đến đón cô lên công ty, Trương Mật đột nhiên gọi điện thoại đến nói có một thẩm mỹ viện cho phái nữ nổi tiếng mở lạc viên(*) thú cưng, hỏi Tân Tình có muốn đi mang Nhạc Nhạc đi chơi hay không.
"Phải có thẻ hội viên, ông già nhà tớ không cho tớ làm, bảo người đàn ông của cậu làm cho cậu một cái thẻ hội viên, nếu không chúng ta không vào được."
Sau khi cúp điện thoại Tân Tình suy nghĩ một chút, hỏi A Triệt đang lái xe phía trước:
"Anh nghe qua câu lạc bộ Kim Sắc Quốc Gia này, không biết trong đó phí hội viên đắt hay không."
Hỏi xong Tân Tình lại ồ một tiếng nói: "Tôi hỏi anh làm gì, anh một người đàn ông khẳng định không biết."
A Triệt nhếch mép: "Tiểu thư, mặc dù tôi chưa từng nghe qua câu lạc bộ đó, nhưng tôi biết cô nhất định là hội viên."
"A!"
Tân Tình sững sốt: "Sao tôi lại không biết?"
"Bởi vì cô cho tới bây giờ chưa từng xem qua thẻ trong túi cô."
A Triệt nhìn kính chiếu hậu bất đắc dĩ nói: "Lúc đầu thiếu gia trừ cho cô thẻ tín dụng bên ngoài, còn làm cho cô các loại thẻ hội viên, cô cho tới bây giờ chưa từng mở ra xem bao giờ?"
Tân Tình a hai tiếng, căn bản là cô không dùng qua thẻ tín dụng, thẻ trong túi ném tới chỗ nào cũng không biết. Buổi tối sau khi trở về nhà, liền nhìn xem, đúng là có. Vì vậy cô vui mừng không thôi gọi cho Trương Mật, hẹn hôm sau cùng đi.
Sáng hôm sau vì Doanh Kình Thương quấn lấy không cho đi, Tân Tình không thể làm gì khác hơn là dùng thân thể hối lộ hắn một lần, phục vụ hắn thật tốt, lúc này mới ôm Nhạc Nhạc chuẩn bị đi coi mắt. Trương Mật đã sớm chờ ở cửa, thấy cô liền nói: "Đáng tiếc Thiên Thiên phải học thêm, không thể tới."
Lại nhìn Nhạc Nhạc trong ngực cô: "Chúng ta đi tắm cho Nhạc Nhạc trước, sửa sang lại thật đẹp!"
Câu lạc bộ cho phái nữ này là nhằm vào dịch vụ làm đẹp, tập thể dục và trang điểm, có lẽ vì thấy các phu nhân, tiểu thư đều nuôi thú cưng nhỏ, nên liền mở một nơi như vậy cho thú cưng. Tân Tình đeo một cái nơ nhỏ, đội nón Beret cho Nhạc Nhạc đi đến khu vui chơi cho thú cưng. Trương Mật thấy cô khẩn trương như vậy, vỗ cô một cái:
"Không cần khẩn trương, cậu xem Nhạc Nhạc cũng không vội, chúng ta ngồi đây, để nó tự đi chơi."
Kết quả chơi không được bao lâu, Tân Tình liền nghe được một giọng thét chói tai:
“Con chó vườn này từ đâu đến, đừng đụng vào Khả Mễ nhà chúng tôi!"
Tân Tình đang tán gẫu cùng Trương Mật theo tiếng thét nhìn qua, liền thấy một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ đang dùng chân đạp Nhạc Nhạc, Tân Tình gấp chạy đến đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ kia thấy cô gái nhỏ, liền muốn mở miệng mắng, người phụ nữ bên cạnh kéo cô ta nhỏ giọng nói:
"Bình tĩnh, cô nhìn một đồ trên người cô ta, đều là đồ kiểu mới số lượng có hạn, nhất định là đại tiểu thư nhà nào đó."
"Con mắt nào của cô thấy Nhạc Nhạc của chúng tôi là chó vườn?" Trương Mật chống eo bắt đầu cãi:
"Chó của cô lớn lên giống như heo Hà Lan, cô còn dám chế nhiễu chúng tôi, cô mới lấy chân nào đá nó? Ta đánh gãy chân ngươi!"
Hai người phụ nữ kia lúc đầu thấy quần áo Tân Tình mặc không dám lên tiếng nữa, sau lại thấy Trương Mật hung dữ như vậy, bị sợ đến khóc lên. Âm thanh bên này quá lớn, liền đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn quá, bỗng có người kêu tên Tân Tình.
"Tân Tình?"
Giọng nói này thật lâu rồi cũng chưa nghe qua, Tân tình đang kiểm tra tình hình của Nhạc Nhạc thì sững sờ một chút, xoay người lại thì thấy Tân Ngữ Điệp đang đứng ở cửa, Trương Mật mở to hai mắt nhỏ giọng hỏi:
"Cô ta có phải đang mang thai?"
"Hình như là vậy."
Tân Tình thấy bụng Tân Ngữ Điệp rõ ràng hơi nhô lên.
Tân Ngữ Điệp đang muốn đến cùng Tân Tình nói chuyện, bên ngoài cửa xông vào hai người phụ nữ, phía sau là người phụ nữ đang mang thai.
"Ngữ Điệp!" Triệu Giai Lệ mừng rỡ kêu lên.
Ánh mắt Tân Tình dừng lại trên người phụ nữ có thai phía sau, Lâm Tiểu Vũ cũng nhìn thấy cô, cắn môi một cái nhưng không lên tiếng.
"A, cậu ta đổi tính? Lúc trước không phải khoe khoang lắm sao?"
Trương Mật kéo Tân Tình đi tới cửa, cô thích nhất xem náo nhiệt.
Triệu Giai Lệ đã lâu chưa thấy qua Tân Ngữ Điệp, không nghĩ tới ở nới này sẽ thấy cô ta, lần này nói như thế nào cũng không thể cho cô ta đi. Bà đang khóc sướt mướt kêu khổ với Tân Ngữ Điệp, thì thấy Tân Tình đi tới, liền qua loa lau nước mắt, làm bộ làm tịch nói.
"Ngữ Điệp, con bây giờ mang thai, mẹ dọn qua chỗ con ở chăm sóc cho con!"
Lâm Tiểu Vũ nghe vậy cũng liền phản ứng, hai tháng này khi biết trong bụng cô là bé gái, gia đình họ Tân đối với cô ta càng ngày càng không tốt.
"Mẹ, con chuẩn bị sắp sinh, mẹ sao có thể bỏ con lại, không muốn cũng phải mang con đi!"
Cô ta biết bây giờ Tân Ngữ Điệp bị người bao nuôi, cuộc sống rất tốt.
Tân Ngữ Điệp cười lạnh nhìn Triệu Giai Lệ, lại đưa mắt nhìn về bụng Lâm Tiểu Vũ:
"Xem ra, họ Tân thật sự muốn tuyệt hậu."
"Cô có ý gì?
Lâm Tiểu Vũ ôm bụng kêu: "Trong bụng tôi là con gái thì thế nào, tôi với Hạo Vũ còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội sinh con trai!"
Tân Ngữ Điệp ha ha cười to mấy tiếng: "Sinh con trai? A, cô cùng ai sinh? Người anh trai tốt của tôi thứ đồ chơi đó đã không thể dùng, cô muốn cùng ai sinh?"
"Có ý gì? Cô nói xằng bậy gì đó?" Lâm Tiểu Vũ hốt hoảng hỏi.
Độc nhất sủng hôn - Chương 71: Bởi Vì Hắn Sắp Tuyệt Hậu Rồi
"Ông ngoại!"
Tân Tình đã hiểu, vội mở miệng kêu một tiếng:
"Ông ngoại, cháu không biết là gặp ông, cho nên không mang theo gì, sau khi trở về nước cháu sẽ gửi đến đây cho ông, ông thích gì?"
Ông lão nghe xong ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại nói: "Cháu có thể có cái gì tốt, nơi này của ông toàn là bảo vật..."
"Cho nên không cần gửi cho ông ấy." Doanh Kình Thương cười lạnh một tiếng.
Hiển nhiên ông lão phát hiện so với cháu, Tân Tình dễ lấy lòng hơn. Vì vậy kéo Tân Tình hỏi này hỏi kia, thỉnh thoảng lại nhìn Doanh Kình Thương, phát hiện mặt hắn đen lại, đang nhìn chằm chằm mình, nhất thời càng vui vẻ, một hai phải lưu bọn họ lại ăn một bữa.
"Chúng ta phải ra sân bay, không có thời gian ăn." Doanh Kình Thương cự tuyệt.
Ông lão “a” hai tiếng nhìn hắn: "Cháu ngồi là máy bay tư nhân, cần phải xem thời gian nữa sao. Còn nữa, ông mời là mời Tân Tình, cháu không ăn thì cháu ra cửa chờ đi."
Nói xong lại nói với Tân Tình: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Trên buổi cơm, Tân Tình thấy ông lão cùng Doanh Kình Thương không ngừng cười lạnh, ý muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương. Ông lão tự mình đưa bọn họ tới cửa, đưa cho cô nhiều hộp lớn nói là quà tặng, sau đó ám chỉ cô đừng quên gửi cho mình.
Cho đến lúc lên máy bay, khóe miệng Tân Tình vẫn còn cong lên, Doanh Kình Thương thấy vậy bóp mặt cô hỏi: "Em cười ngốc cái gì?"
"Ông ngoại anh là một ông lão rất đáng yêu!"
Tân Tình nhìn hắn: "Anh không nên có thái độ đó với ông, chuyện năm đó không phải lỗi của ông."
Doanh Kình Thương quay mặt đi nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, qua hồi lâu mới truyền đến câu: "Nếu không phải bọn họ tự cho mình thông minh, vì lợi ích gia tộc, sao sẽ tạo ra bi kịch ngày sau."
Tân Tình biết hắn đây là đem hôn nhân bất hạnh của cha mẹ cùng sự việc lúc nhỏ trải qua đổ lỗi hết lên người Doanh Hạo cùng ông ngoại. Việc này cũng bình thường, người nào cũng sẽ vì bất hạnh của mình mà tìm một cái cớ hay là trách móc người khác, để cho mình cảm thấy cuộc sống vẫn có hy vọng.
Hai tay vòng qua eo Doanh Kình Thương an ủi hắn: "Đều đi qua lâu như vậy, hãy quên đi!"
"Vậy chúng ta làm chút gì dời đi sự chú ý đi!"
Doanh Kình Thương xoay người ôm lấy cô, Tân Tình đẩy hắn ra, trừng mắt:
"Kinh nguyệt em sắp đến, cả người đều đau."
Doanh Kình Thương vội đem lưng ghế nằm ngang xuống, để cho cô nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô:
"Vậy em nhanh ngủ đi, ngủ một giấc liền đến!"
Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc xuống máy bay, thành phố S đã là nữa đêm. Cậu Thẩm biết hôm nay bọn họ trở về, gọi điện tới nói đi ăn khuya, kết quả muốn lúc ra cửa kinh nguyệt Tân Tình liền đến thăm, bụng đau gần chết không thể làm gì khác hơn là ở nhà nghỉ ngơi, mỗi lần Doanh Kình Thương thấy sắc mặt cô phờ phạc, dáng vẻ ôm bụng hừ hừ liền đau lòng, nghe dì Điền đề nghị, quyết định mang Tân Tình đi bác sĩ Đông y nhìn một chút.
Chờ kinh nguyệt Tân Tình qua đi, đúng lúc khai giảng!
"A! Tân Tình!"
Trương Mật trong ký túc xá thấy Tân Tình vui vẻ nhào lên: "Tớ nhìn một chút, đi một chuyến đến Anh quốc giống như trở nên đẹp hơn!"
Tân Tình thấy cô cũng rất vui, vừa nghe đến cô nói chuyện này trừng mắt một cái: "Cậu còn nói, sao đột nhiên lại đi? Lúc trước không phải cậu nói cha cậu cho cậu đi học vẽ tranh Trung Quốc sao?"
"Ai nha, những người bạn cao trung rủ đi, nên tớ quyết định đi."
Ánh mắt Trương Mật lảng tránh, vội đổi chủ đề: "Thiên Thiên còn chưa tới, cậu ấy chuyển khoa có phải hay không phải dọn ra ngoài?"
Tân Tình vừa định nói không thể nào, thì thấy Thi Thiên Thiên từ cửa đi vào.
"Dọn thì sẽ không dọn, nhưng tớ không ở nội trú nữa."
Trong tay cô xách theo hành lý nhỏ: "Mật Mật nếu không cậu cũng xin học ngoại trú đi, không thì chỉ còn mình cậu."
Trương Mật che ngực, biểu tình bi thương chỉ hai người:
"Các cậu... Các cậu... Các cậu những người trọng sắc khinh bạn này, vì đàn ông mà vứt bỏ tớ."
"Tớ vốn không có ý định ở nhà, dù sao tớ mới vừa chuyển khoa, rất nhiều thứ không tiện. Nhưng là..."
Thi Thiên Thiên cười lạnh: "Nhà tớ có người phụ nữ xa lạ ở, nếu tớ không về nhà, sợ là sẽ tu hú chiếm chỗ!"
Trương Mật cùng Tân Tình nhìn nhau: "Thế nào? Anh rể cậu tìm người phụ nữ khác?"
"Là mẹ anh ấy, nói là có con gái của một người bạn từ nước ngoài du học trở về đến thành phố S chơi, bảo hắn tiếp đón thật tốt."
Tân Tình đem sách đã thu thập xong vỗ tay một cái nói: "Không chỉ đơn giản như vậy đúng chứ?"
"Tất nhiên, bằng không vì cái gì để người ở nhà tớ."
"Anh rể cậu cũng đồng ý?" Trương Mật cảm thấy loại chuyện này đàn ông nên đứng ra.
Thi Thiên Thiên cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tất nhiên anh ấy không đồng ý, là tớ đồng ý."
"Cậu muốn hành người phụ nữ kia như thế nào..."
Tân Tình thấy vẻ mặt của cô, cũng biết, cô đây là chuẩn bị xong muốn đi đánh giặc.
Thi Thiên Thiên đi đến giường dựa vào: "Người phụ nữ kia tớ không để vào mắt, người tớ muốn hành chết là mẹ Đinh Lỗi!"
Tân Tình cùng Trương Mật run lên, cảm thấy Đinh Lỗi nhất định không biết em dâu hắn lúc không có ai là như vậy. Tân Tình nhớ tới khuôn mặt Đinh Lỗi mỗi khi nhìn Thi Thiên Thiên, giống như xem cô mỏng manh như đóa tiểu bạch hoa. Nếu Tân Tình giống Thi Thiên Thiên như vậy, nhất định sẽ không mỗi lần đều bị Doanh Kình Thương ức hiếp.
Chương trình học năm tư đại học căn bản đều học xong, học kỳ này Tân Tình đặc biệt chọn môn học liên quan đến nghệ thuật nước ngoài cùng tiếng Pháp, vì chuẩn bị cho sang năm xuất ngoại học tập. Bởi vì lịch học rất nhẹ nhàng, buổi chiều cơ bản không có giờ học, vì vậy cô nghĩ đến chuyện tìm vợ cho Nhạc Nhạc. Lên mạng tìm hồi lâu, phát hiện người nào cũng yêu cầu giấy chứng nhận huyết thống, Nhạc Nhạc cũng không biết là huyết thống gì, ở đâu ra giấy chứng nhận.
Lúc trước Doanh Kình Thương nói chuyện này giao cho hắn làm chính là trực tiếp cho người từ cửa hàng thú cưng mang về mấy con chó, kết quả Nhạc Nhạc cũng không thèm nhìn một cái. Cuối tuần A Triệt đến đón cô lên công ty, Trương Mật đột nhiên gọi điện thoại đến nói có một thẩm mỹ viện cho phái nữ nổi tiếng mở lạc viên(*) thú cưng, hỏi Tân Tình có muốn đi mang Nhạc Nhạc đi chơi hay không.
"Phải có thẻ hội viên, ông già nhà tớ không cho tớ làm, bảo người đàn ông của cậu làm cho cậu một cái thẻ hội viên, nếu không chúng ta không vào được."
Sau khi cúp điện thoại Tân Tình suy nghĩ một chút, hỏi A Triệt đang lái xe phía trước:
"Anh nghe qua câu lạc bộ Kim Sắc Quốc Gia này, không biết trong đó phí hội viên đắt hay không."
Hỏi xong Tân Tình lại ồ một tiếng nói: "Tôi hỏi anh làm gì, anh một người đàn ông khẳng định không biết."
A Triệt nhếch mép: "Tiểu thư, mặc dù tôi chưa từng nghe qua câu lạc bộ đó, nhưng tôi biết cô nhất định là hội viên."
"A!"
Tân Tình sững sốt: "Sao tôi lại không biết?"
"Bởi vì cô cho tới bây giờ chưa từng xem qua thẻ trong túi cô."
A Triệt nhìn kính chiếu hậu bất đắc dĩ nói: "Lúc đầu thiếu gia trừ cho cô thẻ tín dụng bên ngoài, còn làm cho cô các loại thẻ hội viên, cô cho tới bây giờ chưa từng mở ra xem bao giờ?"
Tân Tình a hai tiếng, căn bản là cô không dùng qua thẻ tín dụng, thẻ trong túi ném tới chỗ nào cũng không biết. Buổi tối sau khi trở về nhà, liền nhìn xem, đúng là có. Vì vậy cô vui mừng không thôi gọi cho Trương Mật, hẹn hôm sau cùng đi.
Sáng hôm sau vì Doanh Kình Thương quấn lấy không cho đi, Tân Tình không thể làm gì khác hơn là dùng thân thể hối lộ hắn một lần, phục vụ hắn thật tốt, lúc này mới ôm Nhạc Nhạc chuẩn bị đi coi mắt. Trương Mật đã sớm chờ ở cửa, thấy cô liền nói: "Đáng tiếc Thiên Thiên phải học thêm, không thể tới."
Lại nhìn Nhạc Nhạc trong ngực cô: "Chúng ta đi tắm cho Nhạc Nhạc trước, sửa sang lại thật đẹp!"
Câu lạc bộ cho phái nữ này là nhằm vào dịch vụ làm đẹp, tập thể dục và trang điểm, có lẽ vì thấy các phu nhân, tiểu thư đều nuôi thú cưng nhỏ, nên liền mở một nơi như vậy cho thú cưng. Tân Tình đeo một cái nơ nhỏ, đội nón Beret cho Nhạc Nhạc đi đến khu vui chơi cho thú cưng. Trương Mật thấy cô khẩn trương như vậy, vỗ cô một cái:
"Không cần khẩn trương, cậu xem Nhạc Nhạc cũng không vội, chúng ta ngồi đây, để nó tự đi chơi."
Kết quả chơi không được bao lâu, Tân Tình liền nghe được một giọng thét chói tai:
“Con chó vườn này từ đâu đến, đừng đụng vào Khả Mễ nhà chúng tôi!"
Tân Tình đang tán gẫu cùng Trương Mật theo tiếng thét nhìn qua, liền thấy một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ đang dùng chân đạp Nhạc Nhạc, Tân Tình gấp chạy đến đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ kia thấy cô gái nhỏ, liền muốn mở miệng mắng, người phụ nữ bên cạnh kéo cô ta nhỏ giọng nói:
"Bình tĩnh, cô nhìn một đồ trên người cô ta, đều là đồ kiểu mới số lượng có hạn, nhất định là đại tiểu thư nhà nào đó."
"Con mắt nào của cô thấy Nhạc Nhạc của chúng tôi là chó vườn?" Trương Mật chống eo bắt đầu cãi:
"Chó của cô lớn lên giống như heo Hà Lan, cô còn dám chế nhiễu chúng tôi, cô mới lấy chân nào đá nó? Ta đánh gãy chân ngươi!"
Hai người phụ nữ kia lúc đầu thấy quần áo Tân Tình mặc không dám lên tiếng nữa, sau lại thấy Trương Mật hung dữ như vậy, bị sợ đến khóc lên. Âm thanh bên này quá lớn, liền đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn quá, bỗng có người kêu tên Tân Tình.
"Tân Tình?"
Giọng nói này thật lâu rồi cũng chưa nghe qua, Tân tình đang kiểm tra tình hình của Nhạc Nhạc thì sững sờ một chút, xoay người lại thì thấy Tân Ngữ Điệp đang đứng ở cửa, Trương Mật mở to hai mắt nhỏ giọng hỏi:
"Cô ta có phải đang mang thai?"
"Hình như là vậy."
Tân Tình thấy bụng Tân Ngữ Điệp rõ ràng hơi nhô lên.
Tân Ngữ Điệp đang muốn đến cùng Tân Tình nói chuyện, bên ngoài cửa xông vào hai người phụ nữ, phía sau là người phụ nữ đang mang thai.
"Ngữ Điệp!" Triệu Giai Lệ mừng rỡ kêu lên.
Ánh mắt Tân Tình dừng lại trên người phụ nữ có thai phía sau, Lâm Tiểu Vũ cũng nhìn thấy cô, cắn môi một cái nhưng không lên tiếng.
"A, cậu ta đổi tính? Lúc trước không phải khoe khoang lắm sao?"
Trương Mật kéo Tân Tình đi tới cửa, cô thích nhất xem náo nhiệt.
Triệu Giai Lệ đã lâu chưa thấy qua Tân Ngữ Điệp, không nghĩ tới ở nới này sẽ thấy cô ta, lần này nói như thế nào cũng không thể cho cô ta đi. Bà đang khóc sướt mướt kêu khổ với Tân Ngữ Điệp, thì thấy Tân Tình đi tới, liền qua loa lau nước mắt, làm bộ làm tịch nói.
"Ngữ Điệp, con bây giờ mang thai, mẹ dọn qua chỗ con ở chăm sóc cho con!"
Lâm Tiểu Vũ nghe vậy cũng liền phản ứng, hai tháng này khi biết trong bụng cô là bé gái, gia đình họ Tân đối với cô ta càng ngày càng không tốt.
"Mẹ, con chuẩn bị sắp sinh, mẹ sao có thể bỏ con lại, không muốn cũng phải mang con đi!"
Cô ta biết bây giờ Tân Ngữ Điệp bị người bao nuôi, cuộc sống rất tốt.
Tân Ngữ Điệp cười lạnh nhìn Triệu Giai Lệ, lại đưa mắt nhìn về bụng Lâm Tiểu Vũ:
"Xem ra, họ Tân thật sự muốn tuyệt hậu."
"Cô có ý gì?
Lâm Tiểu Vũ ôm bụng kêu: "Trong bụng tôi là con gái thì thế nào, tôi với Hạo Vũ còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội sinh con trai!"
Tân Ngữ Điệp ha ha cười to mấy tiếng: "Sinh con trai? A, cô cùng ai sinh? Người anh trai tốt của tôi thứ đồ chơi đó đã không thể dùng, cô muốn cùng ai sinh?"
"Có ý gì? Cô nói xằng bậy gì đó?" Lâm Tiểu Vũ hốt hoảng hỏi.
Bình luận facebook