• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Độc nhất sủng hôn (1 Viewer)

  • 2-73.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 73: Bị Bắt Cóc




Tân Tình không nghĩ tới đến trung tâm thương mại dạo phố cũng có thể gặp Trần Minh.





"Em?" Trần Minh ngạc nhiên nhìn cô đẩy xe nôi.





Tân Tình cười: "Làm sao có thể! Bạn em xảy ra ngoài ý muốn, em cùng Doanh Kình Thương nhận nuôi đứa bé này."





"Dọa anh giật mình, anh cứ cho là em kết hôn rồi mà không báo cho anh."





Trần Minh nhìn xung quanh một chút, chỉ vào khu cà phê bên cạnh: "Nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc cùng trò chuyện."





Tân Tình suy nghĩ một chút gật đầu: "Được, gần đây anh thế nào?"





"Còn có thể thế nào, công ty không tệ, phát triển ổn định."





Trần Minh giúp cô kêu ly cà phê: "Còn em? Không phải cùng Doanh Kình Thương đi gặp trưởng bối sao rồi? Chuẩn bị lúc nào kết hôn chưa."





Tân Tình nhìn hắn:





"Em còn chưa có tốt nghiệp đâu! Làm sao có thể kết hôn."





"Làm sao không thể, bây giờ sinh viên kết hôn nhiều lắm, lại nói hai người có thể đính hôn trước."





Trần Minh nhìn chằm chằm cô: "Có phải gia tộc Doanh Kình Thương không đồng ý hay không?"





Tân Tình cười một tiếng: "Chuyện của em anh đừng dể ý, ngược lại là anh, đi nơi nào hưởng trăng mật?"





"Nơi nào cũng không đi."





Nói đến chuyện của hắn, hứng thú của Trần Minh ngược lại không cao.





"Sao lại như vậy?"





Tân Tình trừng hai mắt: "Chị dâu cũng đồng ý sao?"





Trần Minh nhếch mép: "Cô ta không đồng ý có thể làm gì, trong lòng cô ta biết rất rõ người anh thích là ai, còn muốn cùng anh kết hôn, vậy thì tự mình chịu đựng."





"Như vậy đối với cô ấy không công bằng."





Tân Tình tránh ánh mắt Trần Minh, nhíu mày nói: "Nếu đã kết hôn rồi, nên sống thật tốt qua ngày."





Trần Minh đưa tay ra, ở giữa không trung lại buông xuống, có chút không biết làm sao nhìn cô: "Em biết rõ trong lòng anh, anh...”





"Trần Minh."





Tân Tình đứng lên: "Anh đã kết hôn rồi, đừng để em xem thường anh."





"A, nhưng em thì sao? Doanh Kình Thương sẽ không cưới em, anh vẫn sẽ chờ em, chờ ngày nào đó em rời bỏ anh ta, hoặc là anh không cần em nữa."





Trần Minh đứng lên đến gần cô, Tân Tình đẩy xe nôi lên phía trước, làm trung gian ngăn cô cùng Trần Minh:





"Em nghĩ chúng ta không còn gì để nói, gặp lại sau."





Sao lúc nào cũng mong cô không được tốt, Tân Tình có chút tức giận.





Nhìn Tân Tình vội vàng rời đi, Trần Minh đứng đó nửa ngày đều không nhúc nhích, ánh mắt sâu xa nhìn tấm lưng càng ngày càng xa kia.





Chuyện vô tình gặp được Trần Minh, Tân Tình rất nhanh liền quên, thậm chí cũng không nói với Doanh Kình Thương, kết quả qua một thời gian, buổi chiều trên thông báo trường các cô đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh cô ôm đứa bé cùng một người đàn ông ngồi nói chuyện, phía dưới còn ghi rõ cô là người thứ ba, nói cô qua lại với người đàn ông đã có vợ, ngay cả đứa bé cũng sinh. Trong lúc nhất thời sinh viên toàn trường bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ về phía cô.





Nhà trường rất nhanh ra mặt đem hình gỡ xuống, Tân Tình khiếp sợ, chưa kịp lấy lại tinh tình, cùng ngày trên báo cũng đăng tấm ảnh giống vậy, nội dung cũng không khác nhiều lắm nhưng lại thêm một cái, nói cô vốn là tình nhân của người có tiền bao nuôi, nhưng giả mạo sinh viên câu dẫn đàn ông có vợ. Lúc tan học Tân Tình thấy trước cửa trường đều là phóng viên, cô chưa thấy qua trường hợp như vậy có chút kinh hoảng lo sợ. Lại thấy A Triệt cùng cậu Thẩm giúp Doanh Kình Thương đẩy phóng viên ra, Doanh Kình Thương kéo cô liền chui vào trong xe.





Những phóng viên kia vừa thấy Doanh Kình Thương, chạy nhanh đến chụp chiếc xe, A Triệt cho xe chạy nhanh chóng rời đi, Tân Tình uất ức nhìn Doanh Kình Thương:





"Cái này là xảy ra chuyện gì?"





"Ai cho em gặp tên kia." Doanh Kình Thương tức giận nói.





Nước mắt Tân Tình rơi xuống: "Em đi dạo trung tâm thương mại thì gặp phải, chỉ ngồi đó nói năm phút rồi rời đi, em biết là xảy ra chuyện gì sao? Anh ra ngoài gặp người nào? Anh chưa từng gặp trường hợp ngoài ý muốn sao?"





Cô không chút lưu tình hét về phía Doanh Kình Thương, người khác không biết, hắn không biết sao?





Doanh Kình Thương cảm thấy vì cô không kể với hắn việc gặp phải Trần Minh, có chút ghen, không ngờ rằng cô phản ứng mạnh như vậy, khiến hắn hoảng hồn.





"Đáng đời, Tiểu Tình Tình mắng tốt lắm."





Cậu Thẩm cười trên sự đau khổ của người khác:





"Người ta sắp bị hù chết, cậu còn hung dữ cái gì mà hung dữ."





Doanh Kình Thương đạp hắn một cái, đưa tay muốn ôm Tân Tình, bị Tân Tình hung hăng hất ra:





"Đừng đụng em!"





"Anh không phải cố ý, em cũng biết anh vừa nghe đến tên anh ta liền tức giận, với lại em cũng không cùng anh nói là gặp anh ta, hôm nay anh xem báo mới biết."





Doanh Kình Thương vội dỗ Tân Tình, chuẩn bị phải tiến hành kế hoạch của hắn, cũng không thể vào lúc này cùng Tân Tình gây gỗ.





Tân Tình mắt liếc nhìn hắn: "Em căn bản là không nhớ chuyện này, làm sao nói cho anh?"





"Được rồi, được rồi!"





Doanh Kình Thương lại tới gần: "Thái độ anh không tốt, đừng tức giận."





Tân Tình mắt đỏ lên: "Em không phải giận anh... Em... Em..."





"Anh biết, anh biết!"





Doanh Kình Thương vội ôm lấy cô: "Chúng ta đã cho người điều tra, rất nhanh sẽ biết là ai làm."





Cậu Thẩm nhìn Tân Tình hỏi cô: "Em không nghi ngờ là Trần Minh làm sao?"





"Không phải anh ta."





Tân Tình lập tức phủ nhận, Doanh Kình Thương liếc nhìn cậu Thẩm: "Tôi cũng nghĩ không phải là anh ta."





Cậu Thẩm bỉu môi: "Hai người hiểu anh ta như vậy?"





"Anh ta sẽ không làm tổn thương Tình Tình." Doanh Kình Thương tức giận nói.





Mặc dù hắn rất muốn bắt Trần Minh để đánh chết, nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể nào là Trần Minh làm, tên kia thích Tân Tình, hắn ta sẽ trực tiếp châm ngòi ly gián anh cùng Tân Tình, nhưng sẽ không làm loại chuyện khiến Tân Tình mất hết danh dự này.





"Người này hẳn biết em, lại không thân với em, nếu không sao có thể không biết A Sa là con ai."





Chuyện bọn họ nhận nuôi A Sa này, trừ cậu Thẩm với Trương Mật không còn ai biết, đây cũng là một loại bảo vệ đối với đứa bé, người biết càng ít càng tốt, nếu không lớn lên thân thế của A Sa rất dễ để lộ.





Doanh Kình Thương gật đầu: "Cho nên, người đó muốn lợi dụng đứa trẻ đến châm ngòi quan hệ của anh và em."





"Người này cũng nhất định rất thân với Trần Minh, nếu không sẽ không biết hắn đã có vợ." Tân Tình bổ sung thêm câu.





Cô cùng Doanh Kình Thương đột nhiên nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng mở miệng.





"Lục Mạn Mạn!"





Điện thoại cậu Thẩm đúng lúc vang lên, hắn nghe được hai câu, nhíu mày cắt đứt: "Đúng như hai người đoán, chính là vợ Trần Minh, Lục Mạn Mạn."





Lúc này mặt Trần Minh đang đen lại nhìn Lục Mạn Mạn.





"Tại sao cô phải làm vậy?"





Lục Mạn Mạn nhìn hắn hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"





"Đây là vấn đề giữa chúng ta, cô kéo Tân Tình vào làm gì? Còn vu oan cô ấy."





Trần Minh thật muốn cho người phụ nữ này một cái tát, dám theo dõi hắn, còn chụp trộm hình.





Lục Mạn Mạn “a” hai tiếng cười nhạt: "Trần Minh, lúc đầu là anh đồng ý kết hôn cùng tôi, nếu như anh đã yêu người khác, sao phải đáp ứng cửa hôn sự này."





Lục Mạn Mạn sờ chiếc nhẫn kim cương kết hôn trên ngón tay: "Nếu như lúc đầu anh từ chối tôi, tôi cũng sẽ không sa ngã vào, sẽ không yêu anh, càng sẽ không giữ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này!"





Đêm tân hôn, Trần Minh uống rượu say ôm cô ta gọi tên Tân Tình, bị cô ta đẩy xuống giường mới tỉnh táo lại, sau đó một mình đi vào phòng khách. Kết hôn ba tháng, cô ta vẫn còn là xử nữ, vũ nhục như vậy khiến Lục Mạn Mạn oán hận trong lòng càng ngày càng lớn, dựa vào cái gì hôn nhân của cô ta đau như vậy khổ, còn Tân Tình mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy?





"Là tôi có lỗi với cô, chúng ta có thể ly hôn, nhà cùng tiền tôi cũng để lại cho cô."





Trần Minh xoa xoa mi tâm: "Nếu cô đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục."





Lục Mạn Mạn đem bình hoa trên bàn đẩy xuống đất, một tiếng vang thật lớn cùng tiếng thét chói tai chói tai: "Ly hôn? Anh biết hai nhà chúng ta liên hôn là có ý gì sao? Anh biết cha tôi đã đề cử cha anh đi trung ương? Anh có biết một khi chúng ta ly hôn sẽ mang đến cho hai nhà đả kích gì không?"





Lục Mạn Mạn lạnh lùng nhìn hắn: "Trần Minh, anh không phải là đàn ông."





Nói xong mở cửa đi.





Trần Minh mặt đầy thống khổ nhìn đầy dưới sàn đầy bừa bãi, điện thoại hắn lúc này vang lên.





"A lô, Tân Tình."





"Đúng, là cô ta làm."





"Thật xin lỗi, là trách nhiệm của anh, chuyện này anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, Doanh Kình Thương muốn tính sổ, liền đến tìm anh."





---





Tân Tình cúp điện thoại, đem lời Trần Minh nói truyền lại cho Doanh Kình Thương, cậu Thẩm nghe xong chặc chặc miệng:





"Anh ta đối với vợ anh ta không tệ thì sao vợ anh ta sao còn làm loại chuyện này."





"Hừ!"





Doanh Kình Thương cười lạnh một tiếng:





"Họ Lục thế lực đều ở trung ương, cuộc hôn nhân này là họ Trần chiếm lợi, hắn không bảo vệ Lục Mạn Mạn, như thế nào đối phó được với hai bên."





Cậu Thẩm nhún vai: "Làm sao bây giờ? Tòa soạn báo bên kia tôi đã giải quyết, sẽ không có người dám đăng nữa, nhưng danh dự của Tình Tình xoay chuyển thế nào đây."





Hắn dừng lại nhìn về phía Tân Tình: "Còn có Trần Minh, muốn bắt hắn sao?"





Tân Tình không lên tiếng, nhìn Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương thở dài:





"Anh biết ý em, chúng ta sẽ không truy cứu."





"Cảm ơn anh!"





Tân Tình chủ động ôm lấy hắn, lấy tính cách Doanh Kình Thương, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, nhưng vì mình mà hắn nhịn. Chuyện này mặc dù Tân Tình rất chán ghét Lục Mạn Mạn, nhưng không có cách nào cùng Trần Minh tính sổ, cho nên chỉ có thể tìm cách.





"Danh dự của em, yên tâm, rất nhanh sẽ rửa sạch."





Doanh Kình Thương nhìn cậu Thẩm, người sau nhướng mày, cười mặt đầy âm mưu.





Bất kể lời đồn như thế nào, Tân Tình như thường mỗi ngày đi đến lớp học, người xung quanh chỉ chỉ chõ chõ cô cũng làm như nhìn thấy, con người là như vậy, qua một thời gian thì sẽ không sao nữa, Tân Tình cùng Trương Mật tìm một thời gian, lại mang Nhạc Nhạc đi tham gia xem mắt thú cưng, lần này Nhạc Nhạc may mắn nhất kiến chung tình với một con chó Chiwawa nhỏ, nhưng buồn cười là con chó chiwawa nhỏ này cũng là giống đực, chủ nhân nó bởi vì sở thích không bình thường của nó, muốn vứt nó đi, đúng lúc Tân Tình thấy, dù sao đều là bầu bạn, liền quyết định đem con Chiwawa nhỏ mang về nhà.





Hai người vừa ôm chó ra khỏi thang máy, liền nghe được Trương Mật hô một tiếng:





"Tân Tình cẩn thận!"





Sau đó cô cảm thấy một trận đau nhức sau đầu truyền tới, hai mắt tối sầm ngất đi. A Triệt đang chờ ở cửa đột nhiên thấy Nhạc Nhạc chạy đến hắn điên cuồng kêu, thầm nghĩ không tốt, xảy ra chuyện!





Thời điểm Tân Tình lần nữa có ý thức, phát hiện tay mình bị trói sau lưng, chân cũng bị dây trói một vòng từ trên xuống dưới. Cô vừa nghiêng đầu sau gáy liền truyền tới cảm giác đau nhức, nhìn cảnh vật xung quanh, hình như là nhà máy nhuộm bị bỏ hoang, khắp nơi đều là vải vóc bẩn không nhìn ra màu sắc.





Rất rõ ràng, cô bị bắt cóc, Tân Tình nhắm mắt, chờ mắt hoàn toàn thích ứng với ánh sáng mới lần nữa mở mắt, giật giật tay, phát hiện bị trói rất chặt. Là ai bắt cóc cô, trong lòng Tân Tình cò vài phần đoán ra, nhưng cô cảm thấy quả thực không cần phải làm đến nước này. Đang suy nghĩ, ở cửa truyền âm thanh của giày cao gót, một người phụ nữ đẩy cửa đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom