Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-8.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 8: Sau này sẽ là “bạn đời” của hắn ư?
Vì sai giờ nên lúc họ trở lại thành phố S đã là nửa đêm, đến biệt thự chỉ có một mình Tân Tình xuống xe.
“Đồ của cô đã đưa hết vào phòng rồi, mấy hôm này không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Doanh Kình Thương để lại những lời này rồi lập tức đi ngay. Tân Tình nhìn theo bóng đèn xe khuất dạng, cố nén cơn đau trên người, lòng thầm rủa hắn gặp tai nạn giao thông chết phứt đi cho rồi.
“Cô chủ, cô về rồi!”
Dì Điền đứng cạnh cửa mỉm cười nhìn cô, bên cạnh còn có một ông lão mặc vest đi giày da nghiêm chỉnh. Tân Tình hơi sửng sốt, trước giờ cô chưa từng thấy người này thì phải. Dì Điền đỡ cô vào trong, ông lão kia cũng lễ độ chào hỏi cô.
“Tôi là quản gia của thiếu gia, cô có thể gọi tôi là bác Phúc.”
Tân Tình nhanh chóng chào lại:
“Chào bác Phúc ạ!”
“Nào, cô mau đi nghỉ đi, có gì cứ để mai hãy nói.”
Dì Điền đỡ Tân Tình lên lầu, phòng của cô ở tận cùng trong góc, trên người dấp dính khó chịu quá nên việc đầu tiên cô làm là đi thẳng vào nhà tắm. Chẳng ngờ nước đều đã được đun nóng sẵn. Vành mắt cô đỏ hoe, một chút quan tâm này với cô bây giờ chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu vào nhà tù lạnh lẽo, cả người ấm sực lên.
Tắm rửa xong nằm lên giường Tân Tình nghĩ mai nhất định phải cảm ơn dì Điền mới được. Biết giờ Doanh Kình Thương không có trong phòng nên dây thần kinh vốn căng thẳng mấy hôm nay của cô cũng chậm rãi giãn ra, cô nhắm hai mắt lại thiếp đi.
Lần thứ hai mở mắt ra đã là giữa trưa hôm sau. Tân Tình không khỏi uể oải, cô vốn là người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hàng ngày cứ trước tám giờ sáng là cô sẽ tỉnh dậy, nhưng mấy hôm nay bị Doanh Kình Thương hành hạ thế...
Cô thở dài, cẩn thận đánh giá căn phòng sau này mình sẽ ở lại. Trông rất đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh xảo, đồ gia cụ nhìn qua đã biết là có giá trị cao. Mở tủ quần áo cô mới phát hiện đồ của mình đã nằm gọn gàng bên trong, ngay cả con búp bê vải đầu giường cô cũng đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Nước mắt lại rơi, đây là do tự tay mẹ làm cho cô. Tân Tình đột nhiên nhớ ra không biết sau khi mẹ qua đời thì an táng thế nào, cô đặt búp bê xuống đầu giường rồi thay quần áo chạy xuống nhà.
“Bác Phúc, tôi muốn ra ngoài một lát có được không?”
Nếu Doanh Kình Thương có dặn không cho cô ra ngoài thì chắc chắn cô không thể đi đâu được.
Bác Phúc đang bày bát đũa ra bàn, nghe thế ông mỉm cười đáp:
“Cô chủ có thể dùng bữa trước rồi sau đó lái xe sẽ đưa cô đi bái tế mộ mẹ mình.”
Tân Tình kinh ngạc nhìn ông:
“Bác sao lại biết... còn nữa, mẹ tôi được chôn cất ở nghĩa trang nào thế?”
“Đêm cô chủ tới nhà này thì thiếu gia cũng đã hạ táng cho mẹ cô rồi.”
Bác Phúc đẩy ghế cho cô ngồi xuống rồi lại nói:
“Thiếu gia còn dặn dò chúng tôi là hôm nay chắc chắn cô sẽ muốn đi gặp mẹ mình nữa.”
Tân Tình thấp thỏm ăn xong bữa trưa, lái xe đã chờ sẵn cô ngoài cửa, vốn chỉ tưởng là một nghĩa địa công cộng nhưng không ngờ xe lại chạy thẳng tới nghĩa trang đắt tiền nhất ở thành phố S. Biết mẹ mình không còn nhiều thời gian nên cô từng xem qua mấy nghĩa trang xung quanh, giá cả nơi này quả thực không hề rẻ chút nào.
Mộ của mẹ cô là loại đắt nhất ở đây, nằm ngay mảnh đất có phong thủy rất tốt, lái xe đi cùng cô vào trong cho cô biết người nhà họ Tân vốn chẳng để ý đến mẹ cô mà chỉ qua loa quẳng xác bà lại bệnh viện, đều nhờ Doanh Kình Thương an bài tất cả.
Lòng Tân Tình ngổn ngang như tơ vò, người đàn ông đó đã làm tổn thương cô quá nhiều nhưng cũng là cứu rỗi duy nhất cho cuộc đời cô. Ngơ ngác ngồi bên mộ mẹ tới khi trời tối đen, lái xe giục cô về Tân Tình mới lau khô nước mắt, cô nhìn ánh trăng trên trời cao, lòng không khỏi cười khổ.
“Ngày thứ tư rồi...”
Độc nhất sủng hôn - Chương 8: Sau này sẽ là “bạn đời” của hắn ư?
Vì sai giờ nên lúc họ trở lại thành phố S đã là nửa đêm, đến biệt thự chỉ có một mình Tân Tình xuống xe.
“Đồ của cô đã đưa hết vào phòng rồi, mấy hôm này không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Doanh Kình Thương để lại những lời này rồi lập tức đi ngay. Tân Tình nhìn theo bóng đèn xe khuất dạng, cố nén cơn đau trên người, lòng thầm rủa hắn gặp tai nạn giao thông chết phứt đi cho rồi.
“Cô chủ, cô về rồi!”
Dì Điền đứng cạnh cửa mỉm cười nhìn cô, bên cạnh còn có một ông lão mặc vest đi giày da nghiêm chỉnh. Tân Tình hơi sửng sốt, trước giờ cô chưa từng thấy người này thì phải. Dì Điền đỡ cô vào trong, ông lão kia cũng lễ độ chào hỏi cô.
“Tôi là quản gia của thiếu gia, cô có thể gọi tôi là bác Phúc.”
Tân Tình nhanh chóng chào lại:
“Chào bác Phúc ạ!”
“Nào, cô mau đi nghỉ đi, có gì cứ để mai hãy nói.”
Dì Điền đỡ Tân Tình lên lầu, phòng của cô ở tận cùng trong góc, trên người dấp dính khó chịu quá nên việc đầu tiên cô làm là đi thẳng vào nhà tắm. Chẳng ngờ nước đều đã được đun nóng sẵn. Vành mắt cô đỏ hoe, một chút quan tâm này với cô bây giờ chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu vào nhà tù lạnh lẽo, cả người ấm sực lên.
Tắm rửa xong nằm lên giường Tân Tình nghĩ mai nhất định phải cảm ơn dì Điền mới được. Biết giờ Doanh Kình Thương không có trong phòng nên dây thần kinh vốn căng thẳng mấy hôm nay của cô cũng chậm rãi giãn ra, cô nhắm hai mắt lại thiếp đi.
Lần thứ hai mở mắt ra đã là giữa trưa hôm sau. Tân Tình không khỏi uể oải, cô vốn là người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hàng ngày cứ trước tám giờ sáng là cô sẽ tỉnh dậy, nhưng mấy hôm nay bị Doanh Kình Thương hành hạ thế...
Cô thở dài, cẩn thận đánh giá căn phòng sau này mình sẽ ở lại. Trông rất đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh xảo, đồ gia cụ nhìn qua đã biết là có giá trị cao. Mở tủ quần áo cô mới phát hiện đồ của mình đã nằm gọn gàng bên trong, ngay cả con búp bê vải đầu giường cô cũng đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Nước mắt lại rơi, đây là do tự tay mẹ làm cho cô. Tân Tình đột nhiên nhớ ra không biết sau khi mẹ qua đời thì an táng thế nào, cô đặt búp bê xuống đầu giường rồi thay quần áo chạy xuống nhà.
“Bác Phúc, tôi muốn ra ngoài một lát có được không?”
Nếu Doanh Kình Thương có dặn không cho cô ra ngoài thì chắc chắn cô không thể đi đâu được.
Bác Phúc đang bày bát đũa ra bàn, nghe thế ông mỉm cười đáp:
“Cô chủ có thể dùng bữa trước rồi sau đó lái xe sẽ đưa cô đi bái tế mộ mẹ mình.”
Tân Tình kinh ngạc nhìn ông:
“Bác sao lại biết... còn nữa, mẹ tôi được chôn cất ở nghĩa trang nào thế?”
“Đêm cô chủ tới nhà này thì thiếu gia cũng đã hạ táng cho mẹ cô rồi.”
Bác Phúc đẩy ghế cho cô ngồi xuống rồi lại nói:
“Thiếu gia còn dặn dò chúng tôi là hôm nay chắc chắn cô sẽ muốn đi gặp mẹ mình nữa.”
Tân Tình thấp thỏm ăn xong bữa trưa, lái xe đã chờ sẵn cô ngoài cửa, vốn chỉ tưởng là một nghĩa địa công cộng nhưng không ngờ xe lại chạy thẳng tới nghĩa trang đắt tiền nhất ở thành phố S. Biết mẹ mình không còn nhiều thời gian nên cô từng xem qua mấy nghĩa trang xung quanh, giá cả nơi này quả thực không hề rẻ chút nào.
Mộ của mẹ cô là loại đắt nhất ở đây, nằm ngay mảnh đất có phong thủy rất tốt, lái xe đi cùng cô vào trong cho cô biết người nhà họ Tân vốn chẳng để ý đến mẹ cô mà chỉ qua loa quẳng xác bà lại bệnh viện, đều nhờ Doanh Kình Thương an bài tất cả.
Lòng Tân Tình ngổn ngang như tơ vò, người đàn ông đó đã làm tổn thương cô quá nhiều nhưng cũng là cứu rỗi duy nhất cho cuộc đời cô. Ngơ ngác ngồi bên mộ mẹ tới khi trời tối đen, lái xe giục cô về Tân Tình mới lau khô nước mắt, cô nhìn ánh trăng trên trời cao, lòng không khỏi cười khổ.
“Ngày thứ tư rồi...”
Bình luận facebook