Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-9.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 9: Biểu hiện của cô cũng chẳng nên hồn
Về tới nhà, quả nhiên Doanh Kình Thương đã trở lại, Tân Tình đứng trước cửa phòng hắn, phân vân không biết có nên gõ cửa đi vào để nói một câu cảm ơn hay không. Đang lúc do dự, cửa phòng đột ngột mở ra, Doanh Kình Thương vừa mới tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, đang đứng ngay trước cửa.
"Tôi... cảm ơn anh, đã an táng cho mẹ tôi!"
Tân Tình vừa nói vừa nhắm chặt mắt, nói xong cô cũng muốn bỏ chạy nhưng đúng lúc này, một sức mạnh đến từ phía sau lưng đã kéo thẳng cô vào trong phòng.
"Cũng đúng lúc lắm, tôi đỡ phải đi qua, bắt đầu đi."
Vẫn là giọng điệu lạnh băng kia, Tân Tình nghe thấy vậy thì cắn môi:
"Tôi vẫn chưa tắm rửa gì đâu."
Doanh Kình Thương tỏ ra khó chịu:
"Dù gì hôm qua cũng tắm rồi, tôi có chê gì cô đâu, nếu không làm sao cô có thể bước vào phòng tôi được."
Ha ha ha, tôi nên cảm ơn vì anh đã không chê hả? Tân Tình thầm cười lạnh, tất cả những cảm động lúc chiều khi biết được tin Doanh Kình Thương đã an táng cho mẹ mình bây giờ đều hoàn toàn biến mất tăm.
Doanh Kình Thương nhìn khuôn mặt vừa tái nhợt lại vừa nhẫn nhục của Tân Tình, chẳng hiểu vì sao hắn cảm thấy rất bực bội. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc việc chính, sau đó bước về phía nhà vệ sinh và chỉ để lại một câu nói:
"Cô về phòng mình đi."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tân Tình từ từ bò xuống giường, cô run rẩy rời khỏi phòng của Doanh Kình Thương. Sau khi về phòng, cô xả nước ấm đầy bồn tắm rồi trầm mình xuống đó, nước mắt hòa thành nước.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Doanh Thị, ngồi trong văn phòng xa hoa rộng lớn, Doanh Kình Thương cau mày nhìn tư liệu về Tân Tình. Cô gái trong hình có một đôi mắt thật to, lại trong suốt và sáng long lanh như thủy tinh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ mỉm cười. Bên dưới tấm hình có có chú thích: Hoa khôi khoa Thiết kế, đại học D, được ca tụng là "Ngọc mỹ nhân" vì có làn da mịn màng lại trắng như tuyết, có năng khiếu hơn người trong ngành thiết kế trang sức.
"Làn da mịn màng..."
Doanh Kình Thương thầm đọc mấy chữ này rồi hồi tưởng lại cảnh Tân Tình nằm dưới thân hắn trong vài ngày nay, vậy mà tại sao hắn không cảm nhận được nhỉ.
"Rõ ràng là cậu làm cho có lệ, hoàn toàn không sờ mó gì người ta rồi!"
Một giọng nói trêu tức vang lên, người đàn ông ngồi đối diện Doanh Kình Thương vừa nhìn hắn vừa cười trên nỗi đau của người khác.
Người này mặc một bộ đồ bó nóng bỏng, thậm chí còn cố ý cởi hai nút áo để lộ cần cổ khiêu gợi. Y có một cặp mắt đào hoa còn lẳng lơ hơn cả phụ nữ, đôi môi mỏng lúc này đang cười toe toét không thôi.
"Cậu nghĩ tôi giống cậu đấy chắc? Chẳng khác gì ngựa giống, không có đàn bà thì không sống nổi."
Doanh Kình Thương khinh bỉ bạn tốt của mình.
Cậu Thẩm tự rót một ly rượu vang đỏ cho mình rồi chỉ tấm ảnh của Tân Tình trên mặt bàn, nói:
"Cô nàng này nhìn đi nhìn lại cũng thấy đúng là cực phẩm, cậu nên đối xử với người ta cho tử tế vào, dù sao dựa theo lời dạy của tổ tiên nhà cậu thì cả đời này cậu phải ở với người ta rồi, làm cho mình dễ chịu một chút thì có gì không tốt cơ chứ?"
Doanh Kình Thương im lặng, hắn chỉ khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười tươi như hoa trong ảnh, nhìn rất lâu, rất lâu.
Đến tối, Tân Tình đang ở trong phòng mình thì bỗng cảm thấy bụng dưới quặn đau lên từng cơn. Tính thời gian thử thì hẳn bà dì hàng tháng sẽ ghé thăm vào mấy ngày này, cô hi vọng ít nhất thì có thể qua được vài đêm này rồi bà dì hẵng đến. Nghe thấy tiếng ô tô dưới nhà, cô nhanh chóng mặc một bộ váy ngủ vào, nằm ngay ngắn trên giường, như vậy cũng tiện để lát nữa Doanh Kình Thương dùng váy che kín mặt cô. Không nhìn thấy gì, vậy là ai cũng ổn cả.
Tân Tình nghĩ nếu mi đã không cho ta dễ chịu, vậy ta cũng để mi khó ở một phen, vậy nên lần nào cũng thế, cứ tới thời điểm quan trọng là cô lại bỏ váy che trên mặt xuống, bày ra bộ mặt quỷ thắt cổ rồi hô lớn một tiếng: "Gián kìa!", sau đó, cô sẽ cười ha ha nhìn Doanh Kình Thương cau có bỏ đi, cười cho tới khi nước mắt làm nhòe hết tầm nhìn.
Độc nhất sủng hôn - Chương 9: Biểu hiện của cô cũng chẳng nên hồn
Về tới nhà, quả nhiên Doanh Kình Thương đã trở lại, Tân Tình đứng trước cửa phòng hắn, phân vân không biết có nên gõ cửa đi vào để nói một câu cảm ơn hay không. Đang lúc do dự, cửa phòng đột ngột mở ra, Doanh Kình Thương vừa mới tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, đang đứng ngay trước cửa.
"Tôi... cảm ơn anh, đã an táng cho mẹ tôi!"
Tân Tình vừa nói vừa nhắm chặt mắt, nói xong cô cũng muốn bỏ chạy nhưng đúng lúc này, một sức mạnh đến từ phía sau lưng đã kéo thẳng cô vào trong phòng.
"Cũng đúng lúc lắm, tôi đỡ phải đi qua, bắt đầu đi."
Vẫn là giọng điệu lạnh băng kia, Tân Tình nghe thấy vậy thì cắn môi:
"Tôi vẫn chưa tắm rửa gì đâu."
Doanh Kình Thương tỏ ra khó chịu:
"Dù gì hôm qua cũng tắm rồi, tôi có chê gì cô đâu, nếu không làm sao cô có thể bước vào phòng tôi được."
Ha ha ha, tôi nên cảm ơn vì anh đã không chê hả? Tân Tình thầm cười lạnh, tất cả những cảm động lúc chiều khi biết được tin Doanh Kình Thương đã an táng cho mẹ mình bây giờ đều hoàn toàn biến mất tăm.
Doanh Kình Thương nhìn khuôn mặt vừa tái nhợt lại vừa nhẫn nhục của Tân Tình, chẳng hiểu vì sao hắn cảm thấy rất bực bội. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc việc chính, sau đó bước về phía nhà vệ sinh và chỉ để lại một câu nói:
"Cô về phòng mình đi."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tân Tình từ từ bò xuống giường, cô run rẩy rời khỏi phòng của Doanh Kình Thương. Sau khi về phòng, cô xả nước ấm đầy bồn tắm rồi trầm mình xuống đó, nước mắt hòa thành nước.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Doanh Thị, ngồi trong văn phòng xa hoa rộng lớn, Doanh Kình Thương cau mày nhìn tư liệu về Tân Tình. Cô gái trong hình có một đôi mắt thật to, lại trong suốt và sáng long lanh như thủy tinh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ mỉm cười. Bên dưới tấm hình có có chú thích: Hoa khôi khoa Thiết kế, đại học D, được ca tụng là "Ngọc mỹ nhân" vì có làn da mịn màng lại trắng như tuyết, có năng khiếu hơn người trong ngành thiết kế trang sức.
"Làn da mịn màng..."
Doanh Kình Thương thầm đọc mấy chữ này rồi hồi tưởng lại cảnh Tân Tình nằm dưới thân hắn trong vài ngày nay, vậy mà tại sao hắn không cảm nhận được nhỉ.
"Rõ ràng là cậu làm cho có lệ, hoàn toàn không sờ mó gì người ta rồi!"
Một giọng nói trêu tức vang lên, người đàn ông ngồi đối diện Doanh Kình Thương vừa nhìn hắn vừa cười trên nỗi đau của người khác.
Người này mặc một bộ đồ bó nóng bỏng, thậm chí còn cố ý cởi hai nút áo để lộ cần cổ khiêu gợi. Y có một cặp mắt đào hoa còn lẳng lơ hơn cả phụ nữ, đôi môi mỏng lúc này đang cười toe toét không thôi.
"Cậu nghĩ tôi giống cậu đấy chắc? Chẳng khác gì ngựa giống, không có đàn bà thì không sống nổi."
Doanh Kình Thương khinh bỉ bạn tốt của mình.
Cậu Thẩm tự rót một ly rượu vang đỏ cho mình rồi chỉ tấm ảnh của Tân Tình trên mặt bàn, nói:
"Cô nàng này nhìn đi nhìn lại cũng thấy đúng là cực phẩm, cậu nên đối xử với người ta cho tử tế vào, dù sao dựa theo lời dạy của tổ tiên nhà cậu thì cả đời này cậu phải ở với người ta rồi, làm cho mình dễ chịu một chút thì có gì không tốt cơ chứ?"
Doanh Kình Thương im lặng, hắn chỉ khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười tươi như hoa trong ảnh, nhìn rất lâu, rất lâu.
Đến tối, Tân Tình đang ở trong phòng mình thì bỗng cảm thấy bụng dưới quặn đau lên từng cơn. Tính thời gian thử thì hẳn bà dì hàng tháng sẽ ghé thăm vào mấy ngày này, cô hi vọng ít nhất thì có thể qua được vài đêm này rồi bà dì hẵng đến. Nghe thấy tiếng ô tô dưới nhà, cô nhanh chóng mặc một bộ váy ngủ vào, nằm ngay ngắn trên giường, như vậy cũng tiện để lát nữa Doanh Kình Thương dùng váy che kín mặt cô. Không nhìn thấy gì, vậy là ai cũng ổn cả.
Tân Tình nghĩ nếu mi đã không cho ta dễ chịu, vậy ta cũng để mi khó ở một phen, vậy nên lần nào cũng thế, cứ tới thời điểm quan trọng là cô lại bỏ váy che trên mặt xuống, bày ra bộ mặt quỷ thắt cổ rồi hô lớn một tiếng: "Gián kìa!", sau đó, cô sẽ cười ha ha nhìn Doanh Kình Thương cau có bỏ đi, cười cho tới khi nước mắt làm nhòe hết tầm nhìn.
Bình luận facebook