Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
Chap 144: Cổ Trạch Dương
Hạ Vy bừng tỉnh trong cơn mê man đắm mình vào từng hình ảnh của quá khứ, cô thở dốc.
Tại sao cô lại nhớ đến những sự việc ?
Cô đã quyết để chúng vào dĩ vãng cớ sao lại....
Cô đưa tay lên day day trán, lại một hồi ức ùa về, chẳng phải là cô đang ở chỗ cây đàn sao và còn có
- Chị Hạ Vy
- Trạch Dương
Tiếng gọi cự nhiên chấm dứt bầu không khí trầm lặng trong căn phòng, Hạ Vy quay ra nhìn người vừa gọi mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt cười tươi của Trạch Dương, rất ôn nhu mà dịu dàng.
- Chị dậy rồi sao ? Em mang bữa sáng đến cho chị.
- Tại sao chị lại ở đây ?
- Chị không nhớ gì sao
- Chị không.
- Em thấy chị bị ai đó đưa lên xe con đường đối diện bên bệnh viện và..
- Em đã cứu chị sao ? Trạch Dương, cảm ơn em rất nhiều.
- Không sao, chị ăn sáng đi.
Trạch Dương hắng giọng, cậu nở nụ cười rồi nhã nhặn nâng bát cháo lên. Hạ Vy đờ đẫn một lúc, dù cô đã chung sống với Trạch Dương nhiều năm nhưng đột nhiên cô lại có cảm giác không thân quen, có lẽ là đột nhiên xa cách chừng ấy năm, việc gặp lại nhau bất chợt thế này cũng khó xử. Hạ Vy nhớ cái ngày cô đã lừa Trạch Dương lên máy bay sang nước ngoài, và đó là lần đầu tiên cô thấy Trạch Dương khóc nhiều đến vậy, cậu bé vùng vẫy, thậm chí là chạy đến ôm lấy Hạ Vy như muốn cô giữ cậu lại nhưng lúc ấy, cô không thể làm như vậy. Bỗng nhớ lại chuyện xưa, Hạ Vy cảm thấy có lỗi vô cùng, cô ái ngại nhìn Trạch Dương, định mở lời nhưng một thìa cháo được đưa đến trước mặt.
- Chị ăn thử đi.
- Cái này là em nấu sao ?
- Vâng.
- Ngon quá.
- Ăn nữa đi.
- Ừm
Chỉ trong chốc lát, Hạ Vy đã ăn ngon lành hết một bát cháo, cô xoa bụng, theo thói quen khi no không kìm bản thân mà ợ một tiếng to, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Trạch Dương, Hạ Vy như một đứa trẻ bịp miệng và cười trừ.
- Hahaha, Hạ Vy đúng là chị chẳng thay đổi gì cả.
- Chị..
- Lại đây em xem vết thương.
- Vết thương
- ở đằng sau đầu.
Nghe cậu nói, cô liền sờ ra phía sau gáy, đúng là đau thật, cô vừa ngước lên thấy Trạch Dương đang thổi phù phù vào vết thương, hơi thở thơm ngát của Trạch Dương, thật dễ chịu, Hạ Vy nhận ra, Trạch Dương đã không còn là một đứa trẻ nhút nhát, tự kỉ, bé nhỏ như ngày nào, giờ cậu đã ra dáng một thanh nên, chỉ cần vài sự xúc tác, Hạ Vy cũng có thể đoán ra cơ thể kia vạm vỡ đến nhường nào, có lẽ năm đó sự lựa chọn kia quả là đúng đắn. Mải mê suy nghĩ, Hạ Vy chớp chớp đôi mắt mình, lông mi như cánh quạt rung trong gió, Trạch Dương bị hành động lơ đãng của cô gây chú ý, cậu ủ bàn tay ấm áp lên vết thương, trong ánh mắt nổi lên chút tình thương, nhưng lý chí liền kéo cậu lại. Cậu ho vài tiếng rồi nói với Hạ Vy
- Vết thương của chị không sao, chỉ là có thể chị vẫn còn choáng vậy nên em nghĩ chị nên ở đây vài ngày.
- Trạch Dương chị đã thiếp bao nhiêu ngày rồi.
- đã ba ngày rồi
- Thật sao ?
Hạ Vy chợt lớn giọng, cô định ra khỏi chăn nhưng bị cánh tay Trạch Dương chặn lại.
- Chị định đi đâu ?
- Trạch Dương, chị phải về, anh ấy, chị muốn biết anh ấy hiện đang như thế nào.
- Mạc Cao Kì
- Phải rồi, là anh ấy. Chị muốn biết anh ấy giờ như thế nào.
- Hạ Vy, em mới trở về đây, chị không thể ở lại vài hôm sao, em thật sự.... đã rất nhớ chị.
- Trạch... Trạch Dương, chị xin lỗi, năm đó chị.
- Năm đó chị lừa em.
- Không, không Trạch...
Hạ Vy vừa ngẩng lên định phân bua, nhưng lại bắt gặp ánh mắt như những tia lạnh buốt giáng xuống mình. Một cái cảm giác tê lạnh sống lưng, nhưng chỉ vừa chớp mắt một cái, Trạch Dương lại trở nên dịu dàng khiến Hạ Vy ngỡ rằng việc cô vừa thấy chỉ là ảo giác, an ủi là ảo giác vậy mà nỗi sợ hãi cứ ghim chặt trong lòng. Mải suy nghĩ, Hạ Vy không để ý Trạch Dương đã mở ti vi lên chính tiếng ti vi phát lên ba chữ " Mạc Cao Kì" đã nhanh chóng kéo cô trở về với thực tại.
- Chị nói là muốn gặp Mạc Cao Kì sao, Hạ Vy chị có biết chỉ cần ra ngoài kia là chuyện gì xảy ra với chị không ?
Hạ Vy bị câu nói của cậu làm cho tò mò, thoạt nhiên những câu nói tiếp theo phát trêm ti vi tựa câu trả lời cho sự hiếu kì, càng nghe Hạ Vy càng nghẹn ứng họng lại, cô nấc nghẹn muốn nói nhưng lại không thể, cổ họng đau buốt cộng với chân tay tê cứng lại, chốc lát nước mắt lại chảy một cách không có chủ ý từ trước, vừa có tin vui lại vừa có tin buồn, Hạ Vy nên biểu đạt cảm xúc của bản thân như nào đây, khi những tin tức kia như cánh tay vô hình đua nhau dìm cô xuống.
Trên màn hình, Cao Kì với sắc mặt hồng hào mặc bộ vest được dàn vệ sĩ bảo vệ xung quanh tránh đám phóng viên gây rối. Có vẻ như liều thuốc cô tiêm chính là thuốc giải. Tạ ơn trời, đâu ai biết lúc tiêm chúng tim cô như ngừng đập cô sợ rằng mình sai, nhưng thật mừng khi thấy hắn đã trở nên mạnh khỏe như vậy, thế nhưng tiếp nối những hình ảnh đó là...
" Tuy nhiên, bất ngờ hơn nữa mới đây trong cuộc điều tra vụ truy sát chủ tịch Mạc Thị, nghi phạm đứng đầu hiện nay chính là cô Nguyệt Hạ Vy - người được cho là phu nhân tương lai của Mạc Thị. Cô Hạ Vy hiện đang trong tình trạng mất tích, nhưng không có dấu hiệu của bắt cóc hay tống tiền, điều này càng làm nổi lên sự nghi ngờ của cảnh sát điều tra về người phụ nữ này..."
Trạch Dương đột nhiên tắt ti vi, căn phòng một lần nữa rơi vào trạng thái lặng thinh, Trạch Dương thở dài, cậu vừa quay đầu nhìn Hạ Vy, chỉ thấy cô gục đầu. Nhìn giọt nước thấm đẫm trên chăn, cùng với bàn tay nắm chặt móng tay như đã ghim vào da thịt, Hạ Vy đã khóc, không gào thét mà là tiếng khóc của sự uất ức.
Trạch Dương ngồi kề bên Hạ Vy, anh vươn tay ôm lấy Hạ Vy gầy gò, tiều tụy, nhận được sự an ủi, Hạ Vy cự nhiên càng khóc nhiều hơn, một lúc sau, cô thút thít nắm lấy áo Trạch Dương. Nhưng dù cho là như vậy, Hạ Vy vẫn muốn quay về, Cao Kì đã nói chỉ cần là Hạ Vy nói không phải cô làm, hắn nhất định sẽ tin. Cô sẽ nhờ Trạch Dương đưa cô về gặp Mạc Cao Kì. Nhất định...
- Chị từ bỏ ý nghĩ đó đi.
- tại sao lại không được ?
- Hạ Vy là chị ngây thơ hay mù quáng. Chị không để ý việc anh ta bị ngộ độc chỉ có người trong cuộc biết rõ nhất hay sao, chị đã từng bị bắt và thả ngay sau đó là do họ không có chứng cứ để giữ chị lại, thế nhưng giờ đây cảnh sát lại đang truy lùng chị, chứng tỏ họ đã có chứng cứ và đợi đưa chị vào tròng, và người có nhiều chứng cứ nhất là người trong cuộc. Chị tin rằng họ sẽ không khởi tố chị sao.
- không, không thể nào...
- Chị không để ý là mới đây tin tức xunh quanh Cao Kì đều là chỉ trích nhưng mà lấy cái này đậy cái khác, sự việc với hắn như bây giờ vô cùng thuận tiện, Mạc Cao Kì đã thắng vụ xử, chứng tỏ được hắn không phải kẻ nằm chuôi vụ phóng hỏa thế nhưng người có quyền trong công ty đâu chỉ mình hắn, còn có các nhà cổ đông, họ cũng bị đưa vào danh sách điều tra, nhưng báo chí không đưa họ lên vậy chứng tỏ là họ đã có chứng cứ ngoại phạm, và kẻ gần hắn nhất là chị, chị có biết là bản hợp đồng dự án Sóng Xanh đặt ở khu đất đó được Cao Kì kí bằng dấu vân tay đỏ không. Nói đến đây chắc chị hiểu ý em chứ.
- nhưng không phải chị, Trạch Dương chị không làm, chị thật sự không có làm.
- Mọi việc cứ thế giáng xuống chị không chỉ bị nghi là giết Cao Kì, mà còn bị là kẻ đứng sau cái chết của những người thiệt mạng trong vụ cháy chung cư. Chị nói Mạc Cao Kì là người yêu chị, thế nhưng tại sao hắn lại không kéo chị ra khỏi dánh sách bị tình nghi, rõ ràng hắn là người duy nhất có thể phân định cho chị, nhưng hắn lại không làm thế. Hạ Vy, chị có biết Cao Kì là kẻ như nào không, hắn sẵn sàng đổi mọi thứ làm lá chắn để bảo vệ mình.
- không thể nào
- Hạ Vy, em có thể tin chị, thế nhưng hiện giờ Mạc Cao Kì không đi tìm chị, anh ta chỉ cần check camera là có thể biết chị đang ở đâu, việc này đối với Mạc Cao Kì mà nói thì dễ như trở bàn tay, nhưng không, anh ta không tìm chị.
Hạ Vy gần như chết lặng, Trạch Dương nói đúng, đi tìm cô là một việc quá dễ đối với Mạc Cao Kì, thế nhưng khi Hạ Vy mở điện thoại mình ra, không có một cuộc gọi nhỡ, Hạ Vy chợt nhớ đến lúc cuối cô ở cùng hắn, chết tiệt tại sao cô lại không nghĩ đến chứ, phòng bệnh của hắn, đương nhiên là có camera rồi, hắn sẽ xem và chỉ cần nhìn những hình ảnh đó, không thể chối cãi, cô đã tiêm một thứ chất lỏng vào đó dù không biết là độc hay thuốc giải. Thêm nữa hôm hắn mắc bệnh, cũng là do ăn đồ cô nấu, một câu không phải em, nào có thể gây dựng lòng tin trong hắn Cô đã quá ngốc nghếch rồi, tự bản thân đi vào cạm bẫy của kẻ đàn ông lạ mặt kia. Giờ Hạ Vy biết làm thế nào đây ? Nếu ngay từ đầu, cô đồng ý với tên kia sẽ rời xa hắn thì Cao Kì sẽ không bị trúng độc có đúng không ? Hắn vẫn sẽ khỏe mạnh, suy cho cùng cô là kẻ gián tiếp, nếu nói cô là kẻ giết hắn xem ra cũng không phải là sai.
- Hạ Vy chị ổn chứ.
- Chị muốn ở một mình.
- Được rồi, hãy gọi em nếu chị cần giúp nhé, còn về điều kiện đưa chị đi gặp hắn, Hạ Vy em sẽ không đồng ý, chị sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, đợi sự việc lắng xuống em mới có thể giúp được.
- Trạch Dương.
- Dạ.
- Chị cảm ơn em nhiều lắm.
Hạ Vy đột nhiên vòng tay ôm lấy Trạch Dương, cả người cô lả dần, chẳng lấy một sức lực, cô biết giờ Trạch Dương là người duy nhất cô có thể tựa vào. Hạ Vy mệt lắm, cô chẳng thể khóc, nước mắt cứ khô động lại. Đôi mắt nhắm lim dim, đôi môi khô khốc lại mờ hờ, cô nhớ Cao Kì, nếu như người đang ở bên cạnh an ủi cô, vỗ về cô hiện tại là Mạc Cao Kì thì thật là tốt.
***********
- Tiếp tục ủng hộ mình nhé
Hạ Vy bừng tỉnh trong cơn mê man đắm mình vào từng hình ảnh của quá khứ, cô thở dốc.
Tại sao cô lại nhớ đến những sự việc ?
Cô đã quyết để chúng vào dĩ vãng cớ sao lại....
Cô đưa tay lên day day trán, lại một hồi ức ùa về, chẳng phải là cô đang ở chỗ cây đàn sao và còn có
- Chị Hạ Vy
- Trạch Dương
Tiếng gọi cự nhiên chấm dứt bầu không khí trầm lặng trong căn phòng, Hạ Vy quay ra nhìn người vừa gọi mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt cười tươi của Trạch Dương, rất ôn nhu mà dịu dàng.
- Chị dậy rồi sao ? Em mang bữa sáng đến cho chị.
- Tại sao chị lại ở đây ?
- Chị không nhớ gì sao
- Chị không.
- Em thấy chị bị ai đó đưa lên xe con đường đối diện bên bệnh viện và..
- Em đã cứu chị sao ? Trạch Dương, cảm ơn em rất nhiều.
- Không sao, chị ăn sáng đi.
Trạch Dương hắng giọng, cậu nở nụ cười rồi nhã nhặn nâng bát cháo lên. Hạ Vy đờ đẫn một lúc, dù cô đã chung sống với Trạch Dương nhiều năm nhưng đột nhiên cô lại có cảm giác không thân quen, có lẽ là đột nhiên xa cách chừng ấy năm, việc gặp lại nhau bất chợt thế này cũng khó xử. Hạ Vy nhớ cái ngày cô đã lừa Trạch Dương lên máy bay sang nước ngoài, và đó là lần đầu tiên cô thấy Trạch Dương khóc nhiều đến vậy, cậu bé vùng vẫy, thậm chí là chạy đến ôm lấy Hạ Vy như muốn cô giữ cậu lại nhưng lúc ấy, cô không thể làm như vậy. Bỗng nhớ lại chuyện xưa, Hạ Vy cảm thấy có lỗi vô cùng, cô ái ngại nhìn Trạch Dương, định mở lời nhưng một thìa cháo được đưa đến trước mặt.
- Chị ăn thử đi.
- Cái này là em nấu sao ?
- Vâng.
- Ngon quá.
- Ăn nữa đi.
- Ừm
Chỉ trong chốc lát, Hạ Vy đã ăn ngon lành hết một bát cháo, cô xoa bụng, theo thói quen khi no không kìm bản thân mà ợ một tiếng to, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Trạch Dương, Hạ Vy như một đứa trẻ bịp miệng và cười trừ.
- Hahaha, Hạ Vy đúng là chị chẳng thay đổi gì cả.
- Chị..
- Lại đây em xem vết thương.
- Vết thương
- ở đằng sau đầu.
Nghe cậu nói, cô liền sờ ra phía sau gáy, đúng là đau thật, cô vừa ngước lên thấy Trạch Dương đang thổi phù phù vào vết thương, hơi thở thơm ngát của Trạch Dương, thật dễ chịu, Hạ Vy nhận ra, Trạch Dương đã không còn là một đứa trẻ nhút nhát, tự kỉ, bé nhỏ như ngày nào, giờ cậu đã ra dáng một thanh nên, chỉ cần vài sự xúc tác, Hạ Vy cũng có thể đoán ra cơ thể kia vạm vỡ đến nhường nào, có lẽ năm đó sự lựa chọn kia quả là đúng đắn. Mải mê suy nghĩ, Hạ Vy chớp chớp đôi mắt mình, lông mi như cánh quạt rung trong gió, Trạch Dương bị hành động lơ đãng của cô gây chú ý, cậu ủ bàn tay ấm áp lên vết thương, trong ánh mắt nổi lên chút tình thương, nhưng lý chí liền kéo cậu lại. Cậu ho vài tiếng rồi nói với Hạ Vy
- Vết thương của chị không sao, chỉ là có thể chị vẫn còn choáng vậy nên em nghĩ chị nên ở đây vài ngày.
- Trạch Dương chị đã thiếp bao nhiêu ngày rồi.
- đã ba ngày rồi
- Thật sao ?
Hạ Vy chợt lớn giọng, cô định ra khỏi chăn nhưng bị cánh tay Trạch Dương chặn lại.
- Chị định đi đâu ?
- Trạch Dương, chị phải về, anh ấy, chị muốn biết anh ấy hiện đang như thế nào.
- Mạc Cao Kì
- Phải rồi, là anh ấy. Chị muốn biết anh ấy giờ như thế nào.
- Hạ Vy, em mới trở về đây, chị không thể ở lại vài hôm sao, em thật sự.... đã rất nhớ chị.
- Trạch... Trạch Dương, chị xin lỗi, năm đó chị.
- Năm đó chị lừa em.
- Không, không Trạch...
Hạ Vy vừa ngẩng lên định phân bua, nhưng lại bắt gặp ánh mắt như những tia lạnh buốt giáng xuống mình. Một cái cảm giác tê lạnh sống lưng, nhưng chỉ vừa chớp mắt một cái, Trạch Dương lại trở nên dịu dàng khiến Hạ Vy ngỡ rằng việc cô vừa thấy chỉ là ảo giác, an ủi là ảo giác vậy mà nỗi sợ hãi cứ ghim chặt trong lòng. Mải suy nghĩ, Hạ Vy không để ý Trạch Dương đã mở ti vi lên chính tiếng ti vi phát lên ba chữ " Mạc Cao Kì" đã nhanh chóng kéo cô trở về với thực tại.
- Chị nói là muốn gặp Mạc Cao Kì sao, Hạ Vy chị có biết chỉ cần ra ngoài kia là chuyện gì xảy ra với chị không ?
Hạ Vy bị câu nói của cậu làm cho tò mò, thoạt nhiên những câu nói tiếp theo phát trêm ti vi tựa câu trả lời cho sự hiếu kì, càng nghe Hạ Vy càng nghẹn ứng họng lại, cô nấc nghẹn muốn nói nhưng lại không thể, cổ họng đau buốt cộng với chân tay tê cứng lại, chốc lát nước mắt lại chảy một cách không có chủ ý từ trước, vừa có tin vui lại vừa có tin buồn, Hạ Vy nên biểu đạt cảm xúc của bản thân như nào đây, khi những tin tức kia như cánh tay vô hình đua nhau dìm cô xuống.
Trên màn hình, Cao Kì với sắc mặt hồng hào mặc bộ vest được dàn vệ sĩ bảo vệ xung quanh tránh đám phóng viên gây rối. Có vẻ như liều thuốc cô tiêm chính là thuốc giải. Tạ ơn trời, đâu ai biết lúc tiêm chúng tim cô như ngừng đập cô sợ rằng mình sai, nhưng thật mừng khi thấy hắn đã trở nên mạnh khỏe như vậy, thế nhưng tiếp nối những hình ảnh đó là...
" Tuy nhiên, bất ngờ hơn nữa mới đây trong cuộc điều tra vụ truy sát chủ tịch Mạc Thị, nghi phạm đứng đầu hiện nay chính là cô Nguyệt Hạ Vy - người được cho là phu nhân tương lai của Mạc Thị. Cô Hạ Vy hiện đang trong tình trạng mất tích, nhưng không có dấu hiệu của bắt cóc hay tống tiền, điều này càng làm nổi lên sự nghi ngờ của cảnh sát điều tra về người phụ nữ này..."
Trạch Dương đột nhiên tắt ti vi, căn phòng một lần nữa rơi vào trạng thái lặng thinh, Trạch Dương thở dài, cậu vừa quay đầu nhìn Hạ Vy, chỉ thấy cô gục đầu. Nhìn giọt nước thấm đẫm trên chăn, cùng với bàn tay nắm chặt móng tay như đã ghim vào da thịt, Hạ Vy đã khóc, không gào thét mà là tiếng khóc của sự uất ức.
Trạch Dương ngồi kề bên Hạ Vy, anh vươn tay ôm lấy Hạ Vy gầy gò, tiều tụy, nhận được sự an ủi, Hạ Vy cự nhiên càng khóc nhiều hơn, một lúc sau, cô thút thít nắm lấy áo Trạch Dương. Nhưng dù cho là như vậy, Hạ Vy vẫn muốn quay về, Cao Kì đã nói chỉ cần là Hạ Vy nói không phải cô làm, hắn nhất định sẽ tin. Cô sẽ nhờ Trạch Dương đưa cô về gặp Mạc Cao Kì. Nhất định...
- Chị từ bỏ ý nghĩ đó đi.
- tại sao lại không được ?
- Hạ Vy là chị ngây thơ hay mù quáng. Chị không để ý việc anh ta bị ngộ độc chỉ có người trong cuộc biết rõ nhất hay sao, chị đã từng bị bắt và thả ngay sau đó là do họ không có chứng cứ để giữ chị lại, thế nhưng giờ đây cảnh sát lại đang truy lùng chị, chứng tỏ họ đã có chứng cứ và đợi đưa chị vào tròng, và người có nhiều chứng cứ nhất là người trong cuộc. Chị tin rằng họ sẽ không khởi tố chị sao.
- không, không thể nào...
- Chị không để ý là mới đây tin tức xunh quanh Cao Kì đều là chỉ trích nhưng mà lấy cái này đậy cái khác, sự việc với hắn như bây giờ vô cùng thuận tiện, Mạc Cao Kì đã thắng vụ xử, chứng tỏ được hắn không phải kẻ nằm chuôi vụ phóng hỏa thế nhưng người có quyền trong công ty đâu chỉ mình hắn, còn có các nhà cổ đông, họ cũng bị đưa vào danh sách điều tra, nhưng báo chí không đưa họ lên vậy chứng tỏ là họ đã có chứng cứ ngoại phạm, và kẻ gần hắn nhất là chị, chị có biết là bản hợp đồng dự án Sóng Xanh đặt ở khu đất đó được Cao Kì kí bằng dấu vân tay đỏ không. Nói đến đây chắc chị hiểu ý em chứ.
- nhưng không phải chị, Trạch Dương chị không làm, chị thật sự không có làm.
- Mọi việc cứ thế giáng xuống chị không chỉ bị nghi là giết Cao Kì, mà còn bị là kẻ đứng sau cái chết của những người thiệt mạng trong vụ cháy chung cư. Chị nói Mạc Cao Kì là người yêu chị, thế nhưng tại sao hắn lại không kéo chị ra khỏi dánh sách bị tình nghi, rõ ràng hắn là người duy nhất có thể phân định cho chị, nhưng hắn lại không làm thế. Hạ Vy, chị có biết Cao Kì là kẻ như nào không, hắn sẵn sàng đổi mọi thứ làm lá chắn để bảo vệ mình.
- không thể nào
- Hạ Vy, em có thể tin chị, thế nhưng hiện giờ Mạc Cao Kì không đi tìm chị, anh ta chỉ cần check camera là có thể biết chị đang ở đâu, việc này đối với Mạc Cao Kì mà nói thì dễ như trở bàn tay, nhưng không, anh ta không tìm chị.
Hạ Vy gần như chết lặng, Trạch Dương nói đúng, đi tìm cô là một việc quá dễ đối với Mạc Cao Kì, thế nhưng khi Hạ Vy mở điện thoại mình ra, không có một cuộc gọi nhỡ, Hạ Vy chợt nhớ đến lúc cuối cô ở cùng hắn, chết tiệt tại sao cô lại không nghĩ đến chứ, phòng bệnh của hắn, đương nhiên là có camera rồi, hắn sẽ xem và chỉ cần nhìn những hình ảnh đó, không thể chối cãi, cô đã tiêm một thứ chất lỏng vào đó dù không biết là độc hay thuốc giải. Thêm nữa hôm hắn mắc bệnh, cũng là do ăn đồ cô nấu, một câu không phải em, nào có thể gây dựng lòng tin trong hắn Cô đã quá ngốc nghếch rồi, tự bản thân đi vào cạm bẫy của kẻ đàn ông lạ mặt kia. Giờ Hạ Vy biết làm thế nào đây ? Nếu ngay từ đầu, cô đồng ý với tên kia sẽ rời xa hắn thì Cao Kì sẽ không bị trúng độc có đúng không ? Hắn vẫn sẽ khỏe mạnh, suy cho cùng cô là kẻ gián tiếp, nếu nói cô là kẻ giết hắn xem ra cũng không phải là sai.
- Hạ Vy chị ổn chứ.
- Chị muốn ở một mình.
- Được rồi, hãy gọi em nếu chị cần giúp nhé, còn về điều kiện đưa chị đi gặp hắn, Hạ Vy em sẽ không đồng ý, chị sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, đợi sự việc lắng xuống em mới có thể giúp được.
- Trạch Dương.
- Dạ.
- Chị cảm ơn em nhiều lắm.
Hạ Vy đột nhiên vòng tay ôm lấy Trạch Dương, cả người cô lả dần, chẳng lấy một sức lực, cô biết giờ Trạch Dương là người duy nhất cô có thể tựa vào. Hạ Vy mệt lắm, cô chẳng thể khóc, nước mắt cứ khô động lại. Đôi mắt nhắm lim dim, đôi môi khô khốc lại mờ hờ, cô nhớ Cao Kì, nếu như người đang ở bên cạnh an ủi cô, vỗ về cô hiện tại là Mạc Cao Kì thì thật là tốt.
***********
- Tiếp tục ủng hộ mình nhé
Bình luận facebook