Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
Chap 98: Tất cả là vì chữ yêu ( 3 )
Sau chữ cất lên, làm hắn muốn nổ tung sự giận giữ của mình,hắn đã liều mạng đến để cứu cô, nhưng Hạ Vy luôn gọi tên kia không phải hắn, cái tên chết tiệt kẻ thù không đội trời chung. Hắn đang nghi ngờ rằng là cô cố tình quên hắn hay Lục Phong đã giở trò gì.
-" Em mong tôi là hắn ta "
Trong giọng nói lúc này của Mạc Cao Kì chẳng thể nào giữ được bình tình, hắn đang cực kì cố gắng kìm nén cơn giận của bản thân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Trái lại, Hạ Vy không đáp gì cả, cô lại im lặng nhìn hắn, một cái nhìn mà hai người xa lạ dành cho nhau.
-" Hạ Vy, đừng tàn nhẫn như thế với anh được không ? Đánh anh, giết anh cũng được, đừng ruồng bỏ anh"
Cao Kì đặt hai tay lên đôi vai gầy của cô, chẳng thể kiềm chế được nỗi niềm bi thương đang lan tỏa, hắn liền ôm chặt lấy Hạ Vy như trấn an bản thân rằng cô đang ở đây nhưng cho dù như vậy, tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy họ như hai đường song song chạy dài vô tận nhưng chẳng thể nào cắt nhau. Hắn không tin, cô hận hắn sao ?
Người ta nói yêu bao nhiêu hận bấy nhiêu.
Hắn đã tin tình yêu của họ sẽ vị tha cho tội lỗi mà hắn gây ra. Nhưng niềm tin đó bây giờ sao mong manh quá.
Được, hắn chấp nhận cô hận hắn cũng được, hắn chỉ cần cô ở cạnh hắn, sáng sớm thức dậy hắn sẽ thấy cô ngủ yêu bình trong lòng mình, mỗi bữa ăn hắn sẽ thấy cô đang chăm chú thưởng thức món ngon cùng hắn, hắn muốn thấy hình dáng bé bỏng ấy lặng lẽ ngồi dưới cây rẻ quạt, xé lá đủ hình con vật kẹp chúng trong mỗi quyển sách mà cô đọc, hắn chỉ cần vậy, hắn chỉ muốn cô sẽ không bao giờ rời xa hắn kể cả là một giây.
Một nụ hôn nhẹ như phiếm cánh hoa hồng rơi trên đôi môi đầy ngọt ngào nhưng cũng đầy chua cay của Hạ Vy, hắn vùi mình hòa tan bản thân vào cái hôn thân mật tiếp xúc giữa họ, hương hoa mê người vốn có của Hạ Vy khiến hắn càng tham lam hơn, hắn vòng tay qua eo cô kéo sát làm giảm khoảng cách giữ họ . Phản ứng đầu tiên của Hạ Vy là bàn tay lúng túng đầy yếu ớt đẩy hắn ra, hắn nhận thấy cô không hẳn là muốn từ chối nụ hôn này chỉ có chưa kịp thời thích ứng và biết cách tiếp nhận mà thôi. Nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Lướt hắn lướt trên môi Hạ Vy, cảm giác đầy ướt át và tên dại làm cô khó mà bình tĩnh được, hắn nhận thấy cô đang thở dốc, Hạ Vy thật sự rất mẫn cảm.
Khi đầu lưỡi hắn chạm đầu lưỡi cô, Hạ Vy bất giác cất tiếng rên khẽ, cô bấu chặt vào da thịt hắn, cô thở gấp loạng choạng không vững tay theo phản ứng vòng qua ôm lấy hắn để giữ thăng bằng, Mạc Cao Kì biết mình đã phạm sai lầm rồi, nụ hôn là khởi điểm cho tất cả mọi thứ ái muội sao đó. Nhưng hoàn cảnh bây giờ rất không thích hợp, trước khi thú tính nổi lên, hắn liền dứt nụ hôn của mình, gỡ bàn tay của Hạ Vy đang ôm lấy hắn ra. Trong chốc lát hai má cô ửng đỏ, từ đôi môi sưng đỏ vẫn còn vẫn vương hơi thở của hắn trên đó thở mạnh phả ra nhưng hơi thở man mát. Ánh mắt cô đã sớm tê dại nhưng không hề trốn tránh hắn, giống như cô đang tìm một điều gì từ hắn vậy. Bỗng cô nhíu mày lại, hắn tưởng cô tức giận thì lại luống cuống không biết làm thế nào.
-" Anh xin lỗi, đáng lẽ anh nên kiềm chết hơn"
Hạ Vy vẫn không phản ứng gì, cô cự nhiên đặt tay lên tim mình rồi nhìn Mạc Cao Kì mà nói.
-" Chỗ này đau lắm "
Hắn mở to mắt, mỉm cười. Khi chứng kiến hắn bây giờ, người khác sẽ hiểu rằng tại sao Mạc Cao Kì lại ít khi cười như vậy, bởi nụ cười của hắn quá mê hoặc đối phương, làm cho hồn siêu phách lạc. Bàn tay to lớn, rắn rỏi đầy mạnh mẽ bao bọc lấy tay Hạ Vy, đặt lên tim mình.
-" Của anh còn đau gấp vạn lần. Hạ Vy, anh yêu em, em yêu anh, lỡ nhịp là mất nhau cả đời. Nhưng hãy cho anh thời gian, anh sẽ khiến em yêu anh thêm lần nữa. Được không ?"
Lời nói của hắn rất chắc nịch đến nỗi Hạ Vy nghe xong cũng bất giác mà gật đầu. Hắn vui sướng như muốn thét lên, hạnh phúc đang trong tầm tay hắn có chết hắn cũng không để vuột mất.
-" Hạ Vy, trời đã ngớt mưa rồi. Chúng ta đi"
Dự định là thế nhưng cánh cửa đi đến hạnh phúc chẳng bao giờ là dễ dàng, thực tế lại quá phũ phàng với đôi uyên ương, Cao Kì áp tai xuống mặt đất lạnh, tiếng chân chạy càng lúc càng rõ hơn, lần này hắn biết mình sắp bị bao vây rồi, hắn vốn đang trong địa bàn của Lục Phong Thần có chạy cũng khó thoát được, ánh mắt hắn lóe một tia bối rồi rồi lại mỉm cười an ủi Hạ Vy, hắn móc trong túi mình ra hai chiếc vòng, một là chiếc vòng tím của cô, hai là chiếc cỏ bốn lá kỉ vật của mẹ hắn. Hắn ôn hòa mà dịu dàng chỉnh chiếc khăn trắng trùm lên cô, bàn tay xoa đầu cô đầy vẻ yêu chiều.
-" Hạ Vy, đây là kỉ vật mà cũng ta đã trao nhau, cỏ bốn lá em nhớ không, còn chiếc vòng tím là em trao anh, lần này em giữ nó hộ anh được không. Anh đã ấn vào mặt đồng hồ, sẽ có người thay anh đến bảo vệ em. " - Mạc Cao Kì dịu dàng mà ân cần giúp cô đeo vòng, dặn dò cô từng điều, nỗi xúc cảm của bản thân làm tay hắn đôi lúc cũng run lên, nhưng hắn phải thật bình tĩnh, bởi hắn nhận thấy hơi thở của Hạ Vy đã không còn đều nữa.
-" Hạ Vy đừng sợ, ở yên đây và hãy nhớ anh luôn bảo vệ em được không ?"
Nói rồi hắn vội vã rời đi nhưng ai kia đã nắm tay níu hắn lại. Mạc Cao Kì thừa nhận rằng hắn không còn bình tĩnh nữa, hắn biết hắn khó mà thoát được, đây là địa bàn của Phong Thần, mối hận Phong Thần với hắn là cực kì lớn, thà một lần để cả hai cùng giải quyết cho xong hơn là ngày nào cũng ngầm mà đấu đá nhau. Mạc Cao Kì cá rằng mình phải là người cực kì may mắn được ông trời rủ lòng thương thì mới có thể sống sót qua lần này, chi ít không thể đảm bảo toàn phần trở về. Nhưng Hạ Vy nhất định phải được an toàn. Cao Kì không giấu nổi lòng mình, nỗi niềm như sóng biển dập dệnh trôi nổi nhất là khi Hạ Vy cầm tay hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, đây là cái ôm chặt nhất nó chan chứa bao điều khó có thể nói hết được.
-" Hạ Vy, anh yêu em, Mạc Cao Kì này cả đời chỉ yêu mình em"
Nếu ngày trước hắn nói câu này, họ sẽ thật hạnh phúc nhưng trong hoàn cảnh bây giờ sao lại chua xót đến vậy. Hắn dứt lòng gạt tay Hạ Vy ra không quên trao cô nụ hôn đầy nồng nhiệt, trong đáy mắt Hạ Vy đầy sự hôn loạn của cảm xúc, chân tay cô luống cuống rồi là dần hòa tan trước nụ hôn của hắn, không kịp hắn lại thì bóng Mạc Cao Kì đã khuất dần, cô chới với đưa tay lên không trung. Hạ Vy bàng hoàng ngước nhìn, tay cô đưa lên gần mặt mình. Mọi thứ trước mắt cô mở dần, khóe mắt đã sớm ướt.
Nước mắt.
Chúng đang thi nhau rơi xuống, vị mặn chát của chúng như xát vào trái tim cô, Hạ Vy khóc nức nở, cô cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, cô đấm mạnh vào ngực mình, ai đó đang bóp nghẹt chúng. Một ánh sáng le lói trước cổ, cô nâng chiếc vòng lên, nó lại phát sáng, từng hình ảnh ùa về, khuôn mặt Mạc Cao Kì cho đến nhưng lời nói thay nhau vọng lại.
-"Đêm đó, anh thề anh không cố ý cưỡng bức em. Đáng lẽ ra người có lỗi là, anh lại không chịu hiểu nhưng uất ức mà em phải dồn nén trong mình, mà ép em tha thứ để rồi... trên chiếc vực đó, đáng lẽ ra anh phải nhanh hơn, nhanh hơn mà nắm lấy tay em... anh .. anh là kẻ ngốc. Ai bảo không, anh có đi tìm em chứ, 3 tháng anh như thằng điên, đâm đầu vào công việc,thậm chí bao lần anh đứng trước cổng biệt thự của mình mà không dám vào, bao ngày anh không về nhà. Vì ... nơi đó giờ không có em.. không phải là nhà. Họ cho anh hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Đến bây giờ, vẫn không một tin tức, em đang trốn anh phải không. Em không chết.... em chỉ là... đang trốn phải không ? Em trách anh thế nào cũng được. Về nhà được không em, về nhà nơi anh đợi."
-" Về nhà đi em, về với anh được không ? Một lần thôi để anh nhìn thấy nụ cười của em... chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa nha
-" Em tha thứ cho anh chứ ?"
-" Không oán hận anh "
-" Vẫn tiếp tục yêu anh được không ?"
.......
-" Aa..." -
Cả người Hạ Vy run lên, cô dùng tay ôm lấy tấm thân gầy xơ xác của mình. Cả cổ họng nghẹn ứng lại. Đôi môi hồng như cánh hoa đào của Hạ Vy khẽ giật, nó vẫn còn hơi ấm của Mạc Cao Kì ở đó.
Đau quá... tim cô đau quá,cô không chịu nổi nữa rồi.
Nguyệt Hạ Vy nhìn ra ngoài cửa hang, miệng không ngừng lẩm bẩm.
-" Mạc Cao Kì..."
-" Mạc.. "
Rồi cuối cùng cô thét lên tiếng thét xé lòng hoà tan cùng với những dòng nước mắt lã chã, tựa viên pha lê kim cương rơi xuống.
-" Mạc Cao Kì ..."
*********
Vote và follow au để tốc độ truyện ra nhanh hơn nhé ❤
Bộ tiếp theo mình định viết về cặp Lucy và Cố Từ Niên có ai ủng hộ không ạ. Để lại cho au lời nhận xét nhé
Sau chữ cất lên, làm hắn muốn nổ tung sự giận giữ của mình,hắn đã liều mạng đến để cứu cô, nhưng Hạ Vy luôn gọi tên kia không phải hắn, cái tên chết tiệt kẻ thù không đội trời chung. Hắn đang nghi ngờ rằng là cô cố tình quên hắn hay Lục Phong đã giở trò gì.
-" Em mong tôi là hắn ta "
Trong giọng nói lúc này của Mạc Cao Kì chẳng thể nào giữ được bình tình, hắn đang cực kì cố gắng kìm nén cơn giận của bản thân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Trái lại, Hạ Vy không đáp gì cả, cô lại im lặng nhìn hắn, một cái nhìn mà hai người xa lạ dành cho nhau.
-" Hạ Vy, đừng tàn nhẫn như thế với anh được không ? Đánh anh, giết anh cũng được, đừng ruồng bỏ anh"
Cao Kì đặt hai tay lên đôi vai gầy của cô, chẳng thể kiềm chế được nỗi niềm bi thương đang lan tỏa, hắn liền ôm chặt lấy Hạ Vy như trấn an bản thân rằng cô đang ở đây nhưng cho dù như vậy, tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy họ như hai đường song song chạy dài vô tận nhưng chẳng thể nào cắt nhau. Hắn không tin, cô hận hắn sao ?
Người ta nói yêu bao nhiêu hận bấy nhiêu.
Hắn đã tin tình yêu của họ sẽ vị tha cho tội lỗi mà hắn gây ra. Nhưng niềm tin đó bây giờ sao mong manh quá.
Được, hắn chấp nhận cô hận hắn cũng được, hắn chỉ cần cô ở cạnh hắn, sáng sớm thức dậy hắn sẽ thấy cô ngủ yêu bình trong lòng mình, mỗi bữa ăn hắn sẽ thấy cô đang chăm chú thưởng thức món ngon cùng hắn, hắn muốn thấy hình dáng bé bỏng ấy lặng lẽ ngồi dưới cây rẻ quạt, xé lá đủ hình con vật kẹp chúng trong mỗi quyển sách mà cô đọc, hắn chỉ cần vậy, hắn chỉ muốn cô sẽ không bao giờ rời xa hắn kể cả là một giây.
Một nụ hôn nhẹ như phiếm cánh hoa hồng rơi trên đôi môi đầy ngọt ngào nhưng cũng đầy chua cay của Hạ Vy, hắn vùi mình hòa tan bản thân vào cái hôn thân mật tiếp xúc giữa họ, hương hoa mê người vốn có của Hạ Vy khiến hắn càng tham lam hơn, hắn vòng tay qua eo cô kéo sát làm giảm khoảng cách giữ họ . Phản ứng đầu tiên của Hạ Vy là bàn tay lúng túng đầy yếu ớt đẩy hắn ra, hắn nhận thấy cô không hẳn là muốn từ chối nụ hôn này chỉ có chưa kịp thời thích ứng và biết cách tiếp nhận mà thôi. Nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Lướt hắn lướt trên môi Hạ Vy, cảm giác đầy ướt át và tên dại làm cô khó mà bình tĩnh được, hắn nhận thấy cô đang thở dốc, Hạ Vy thật sự rất mẫn cảm.
Khi đầu lưỡi hắn chạm đầu lưỡi cô, Hạ Vy bất giác cất tiếng rên khẽ, cô bấu chặt vào da thịt hắn, cô thở gấp loạng choạng không vững tay theo phản ứng vòng qua ôm lấy hắn để giữ thăng bằng, Mạc Cao Kì biết mình đã phạm sai lầm rồi, nụ hôn là khởi điểm cho tất cả mọi thứ ái muội sao đó. Nhưng hoàn cảnh bây giờ rất không thích hợp, trước khi thú tính nổi lên, hắn liền dứt nụ hôn của mình, gỡ bàn tay của Hạ Vy đang ôm lấy hắn ra. Trong chốc lát hai má cô ửng đỏ, từ đôi môi sưng đỏ vẫn còn vẫn vương hơi thở của hắn trên đó thở mạnh phả ra nhưng hơi thở man mát. Ánh mắt cô đã sớm tê dại nhưng không hề trốn tránh hắn, giống như cô đang tìm một điều gì từ hắn vậy. Bỗng cô nhíu mày lại, hắn tưởng cô tức giận thì lại luống cuống không biết làm thế nào.
-" Anh xin lỗi, đáng lẽ anh nên kiềm chết hơn"
Hạ Vy vẫn không phản ứng gì, cô cự nhiên đặt tay lên tim mình rồi nhìn Mạc Cao Kì mà nói.
-" Chỗ này đau lắm "
Hắn mở to mắt, mỉm cười. Khi chứng kiến hắn bây giờ, người khác sẽ hiểu rằng tại sao Mạc Cao Kì lại ít khi cười như vậy, bởi nụ cười của hắn quá mê hoặc đối phương, làm cho hồn siêu phách lạc. Bàn tay to lớn, rắn rỏi đầy mạnh mẽ bao bọc lấy tay Hạ Vy, đặt lên tim mình.
-" Của anh còn đau gấp vạn lần. Hạ Vy, anh yêu em, em yêu anh, lỡ nhịp là mất nhau cả đời. Nhưng hãy cho anh thời gian, anh sẽ khiến em yêu anh thêm lần nữa. Được không ?"
Lời nói của hắn rất chắc nịch đến nỗi Hạ Vy nghe xong cũng bất giác mà gật đầu. Hắn vui sướng như muốn thét lên, hạnh phúc đang trong tầm tay hắn có chết hắn cũng không để vuột mất.
-" Hạ Vy, trời đã ngớt mưa rồi. Chúng ta đi"
Dự định là thế nhưng cánh cửa đi đến hạnh phúc chẳng bao giờ là dễ dàng, thực tế lại quá phũ phàng với đôi uyên ương, Cao Kì áp tai xuống mặt đất lạnh, tiếng chân chạy càng lúc càng rõ hơn, lần này hắn biết mình sắp bị bao vây rồi, hắn vốn đang trong địa bàn của Lục Phong Thần có chạy cũng khó thoát được, ánh mắt hắn lóe một tia bối rồi rồi lại mỉm cười an ủi Hạ Vy, hắn móc trong túi mình ra hai chiếc vòng, một là chiếc vòng tím của cô, hai là chiếc cỏ bốn lá kỉ vật của mẹ hắn. Hắn ôn hòa mà dịu dàng chỉnh chiếc khăn trắng trùm lên cô, bàn tay xoa đầu cô đầy vẻ yêu chiều.
-" Hạ Vy, đây là kỉ vật mà cũng ta đã trao nhau, cỏ bốn lá em nhớ không, còn chiếc vòng tím là em trao anh, lần này em giữ nó hộ anh được không. Anh đã ấn vào mặt đồng hồ, sẽ có người thay anh đến bảo vệ em. " - Mạc Cao Kì dịu dàng mà ân cần giúp cô đeo vòng, dặn dò cô từng điều, nỗi xúc cảm của bản thân làm tay hắn đôi lúc cũng run lên, nhưng hắn phải thật bình tĩnh, bởi hắn nhận thấy hơi thở của Hạ Vy đã không còn đều nữa.
-" Hạ Vy đừng sợ, ở yên đây và hãy nhớ anh luôn bảo vệ em được không ?"
Nói rồi hắn vội vã rời đi nhưng ai kia đã nắm tay níu hắn lại. Mạc Cao Kì thừa nhận rằng hắn không còn bình tĩnh nữa, hắn biết hắn khó mà thoát được, đây là địa bàn của Phong Thần, mối hận Phong Thần với hắn là cực kì lớn, thà một lần để cả hai cùng giải quyết cho xong hơn là ngày nào cũng ngầm mà đấu đá nhau. Mạc Cao Kì cá rằng mình phải là người cực kì may mắn được ông trời rủ lòng thương thì mới có thể sống sót qua lần này, chi ít không thể đảm bảo toàn phần trở về. Nhưng Hạ Vy nhất định phải được an toàn. Cao Kì không giấu nổi lòng mình, nỗi niềm như sóng biển dập dệnh trôi nổi nhất là khi Hạ Vy cầm tay hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, đây là cái ôm chặt nhất nó chan chứa bao điều khó có thể nói hết được.
-" Hạ Vy, anh yêu em, Mạc Cao Kì này cả đời chỉ yêu mình em"
Nếu ngày trước hắn nói câu này, họ sẽ thật hạnh phúc nhưng trong hoàn cảnh bây giờ sao lại chua xót đến vậy. Hắn dứt lòng gạt tay Hạ Vy ra không quên trao cô nụ hôn đầy nồng nhiệt, trong đáy mắt Hạ Vy đầy sự hôn loạn của cảm xúc, chân tay cô luống cuống rồi là dần hòa tan trước nụ hôn của hắn, không kịp hắn lại thì bóng Mạc Cao Kì đã khuất dần, cô chới với đưa tay lên không trung. Hạ Vy bàng hoàng ngước nhìn, tay cô đưa lên gần mặt mình. Mọi thứ trước mắt cô mở dần, khóe mắt đã sớm ướt.
Nước mắt.
Chúng đang thi nhau rơi xuống, vị mặn chát của chúng như xát vào trái tim cô, Hạ Vy khóc nức nở, cô cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, cô đấm mạnh vào ngực mình, ai đó đang bóp nghẹt chúng. Một ánh sáng le lói trước cổ, cô nâng chiếc vòng lên, nó lại phát sáng, từng hình ảnh ùa về, khuôn mặt Mạc Cao Kì cho đến nhưng lời nói thay nhau vọng lại.
-"Đêm đó, anh thề anh không cố ý cưỡng bức em. Đáng lẽ ra người có lỗi là, anh lại không chịu hiểu nhưng uất ức mà em phải dồn nén trong mình, mà ép em tha thứ để rồi... trên chiếc vực đó, đáng lẽ ra anh phải nhanh hơn, nhanh hơn mà nắm lấy tay em... anh .. anh là kẻ ngốc. Ai bảo không, anh có đi tìm em chứ, 3 tháng anh như thằng điên, đâm đầu vào công việc,thậm chí bao lần anh đứng trước cổng biệt thự của mình mà không dám vào, bao ngày anh không về nhà. Vì ... nơi đó giờ không có em.. không phải là nhà. Họ cho anh hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Đến bây giờ, vẫn không một tin tức, em đang trốn anh phải không. Em không chết.... em chỉ là... đang trốn phải không ? Em trách anh thế nào cũng được. Về nhà được không em, về nhà nơi anh đợi."
-" Về nhà đi em, về với anh được không ? Một lần thôi để anh nhìn thấy nụ cười của em... chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa nha
-" Em tha thứ cho anh chứ ?"
-" Không oán hận anh "
-" Vẫn tiếp tục yêu anh được không ?"
.......
-" Aa..." -
Cả người Hạ Vy run lên, cô dùng tay ôm lấy tấm thân gầy xơ xác của mình. Cả cổ họng nghẹn ứng lại. Đôi môi hồng như cánh hoa đào của Hạ Vy khẽ giật, nó vẫn còn hơi ấm của Mạc Cao Kì ở đó.
Đau quá... tim cô đau quá,cô không chịu nổi nữa rồi.
Nguyệt Hạ Vy nhìn ra ngoài cửa hang, miệng không ngừng lẩm bẩm.
-" Mạc Cao Kì..."
-" Mạc.. "
Rồi cuối cùng cô thét lên tiếng thét xé lòng hoà tan cùng với những dòng nước mắt lã chã, tựa viên pha lê kim cương rơi xuống.
-" Mạc Cao Kì ..."
*********
Vote và follow au để tốc độ truyện ra nhanh hơn nhé ❤
Bộ tiếp theo mình định viết về cặp Lucy và Cố Từ Niên có ai ủng hộ không ạ. Để lại cho au lời nhận xét nhé
Bình luận facebook