Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Tình nhân cũ yếu đuối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Diệp Hàn, ta không ngờ Ly Vương phi lại trở nên xinh đẹp như vậy. Chàng có nàng rồi, thật sự là phúc phận của chàng, bây giờ nàng trở nên xuất sắc như vậy, chàng chắc chắn rất thích nàng đúng không?” Tô Thường Tiếu chua xót nói.
Sở Diệp Hàn chán ghét nghiêng mắt đi: “Đừng nhắc đến nàng ta, bổn vương không thích nàng ta, trong lòng bổn vương chỉ có Nguyệt Nhi”
Đây đúng là kỹ nữ trong kỹ nữ, liên hoa chiến đấu trong Bạch Liên Hoa.
Sở Diệp Hàn không hề đáp lại mà chỉ nghiêm mặt, nhìn bên hồ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tô Thường Tiếu lại nói: “Năm đó thật sự là ta quá bất đắc dĩ, bị ép không có cách nào khác mới phải gả. Nếu như chàng bằng lòng đến tìm ta, đưa ta đi, nói không chừng mọi chuyện sẽ không như thế này rồi.”
“Đừng nói nữa, bổn vương không muốn nhắc đến những chuyện này” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
Tô Thường Tiếu lại khóc ròng nói: “Có phải chàng vẫn còn hận ta không? Chàng biết rõ là ta muốn nhưng lực bất tòng tâm, ta không hề phản bội chàng, trái tim ta vẫn luôn hướng về phía chàng.”
Sở Diệp Hàn cười khẩy: “Không có yêu thì lấy đâu ra hận?
Tấn Vương phi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta đều đã có gia thất của riêng mình, cũng không còn quan hệ gì với nhau nữa. Ngươi không cần đến tìm bổn vương, bổn vương…đã sớm quên ngươi rồi”
Nghe hắn nói vậy, Tô Thường Tiếu chỉ cảm thấy trái tim như bị dao cứa, nàng ta khó chịu đến mức suýt chút nữa không thở nổi.
“Không, sao chàng có thể quên ta được chứ? Sao chàng có thể quên đi những lời thề non hẹn biển trước kia của chúng ta? Ta vẫn luôn yêu chàng, chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là ta là con cháu của Tô gia, không thể quyết định việc hôn sự của bản thân, chỉ được coi là một con cờ mưu cầu lợi ích cho gia tộc. Ta yêu chàng, ta chỉ hy vọng chàng sống tốt, chàng đừng quên ta có được không?”
Nghe được lời nói này của Tô Thường Tiếu, Vân Nhược Linh thầm nghĩ một chút. Những gì Tô Thường Tiếu nói cũng là hiện trạng hôn nhân của thế giới này.
Ông ta là một người lòng đây dã tâm như vậy thì sao có thể gả nữ nhi ưu tú của mình cho một hoàng tử không nơi nương tựa như Sở Diệp Hàn cơ chứ?
Mà dù có gả nữ nhi cho bất kỳ một nhi tử không nên thân nào của Hành Nguyên đế thì ông ta cũng sẽ không gả cho Sở Diệp Hàn. Bởi vì ông ta tin răng một mình Sở Diệp Hàn không thể lật đổ được bầu trời của Hành Nguyên đế. Thế nên ông ta mới chia rẽ đôi uyên ương, gả Tô Thường Tiếu cho Tấn Vương danh tiếng vang trời.
Đúng lúc này, đột nhiên Vân Nhược Linh không cẩn thận, giãm vào một cành cây gãy trên mặt đất.
Một tiếng “rắc” vang lên, trái tim nhỏ bé của nàng cũng theo đó mà treo lên.
“Ai đó?” Tô Thường Tiếu dè dặt lên tiếng, khuôn mặt đã trắng thành mặt quỷ rồi.
“Diệp Hàn, ta không ngờ Ly Vương phi lại trở nên xinh đẹp như vậy. Chàng có nàng rồi, thật sự là phúc phận của chàng, bây giờ nàng trở nên xuất sắc như vậy, chàng chắc chắn rất thích nàng đúng không?” Tô Thường Tiếu chua xót nói.
Sở Diệp Hàn chán ghét nghiêng mắt đi: “Đừng nhắc đến nàng ta, bổn vương không thích nàng ta, trong lòng bổn vương chỉ có Nguyệt Nhi”
Đây đúng là kỹ nữ trong kỹ nữ, liên hoa chiến đấu trong Bạch Liên Hoa.
Sở Diệp Hàn không hề đáp lại mà chỉ nghiêm mặt, nhìn bên hồ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tô Thường Tiếu lại nói: “Năm đó thật sự là ta quá bất đắc dĩ, bị ép không có cách nào khác mới phải gả. Nếu như chàng bằng lòng đến tìm ta, đưa ta đi, nói không chừng mọi chuyện sẽ không như thế này rồi.”
“Đừng nói nữa, bổn vương không muốn nhắc đến những chuyện này” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
Tô Thường Tiếu lại khóc ròng nói: “Có phải chàng vẫn còn hận ta không? Chàng biết rõ là ta muốn nhưng lực bất tòng tâm, ta không hề phản bội chàng, trái tim ta vẫn luôn hướng về phía chàng.”
Sở Diệp Hàn cười khẩy: “Không có yêu thì lấy đâu ra hận?
Tấn Vương phi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta đều đã có gia thất của riêng mình, cũng không còn quan hệ gì với nhau nữa. Ngươi không cần đến tìm bổn vương, bổn vương…đã sớm quên ngươi rồi”
Nghe hắn nói vậy, Tô Thường Tiếu chỉ cảm thấy trái tim như bị dao cứa, nàng ta khó chịu đến mức suýt chút nữa không thở nổi.
“Không, sao chàng có thể quên ta được chứ? Sao chàng có thể quên đi những lời thề non hẹn biển trước kia của chúng ta? Ta vẫn luôn yêu chàng, chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là ta là con cháu của Tô gia, không thể quyết định việc hôn sự của bản thân, chỉ được coi là một con cờ mưu cầu lợi ích cho gia tộc. Ta yêu chàng, ta chỉ hy vọng chàng sống tốt, chàng đừng quên ta có được không?”
Nghe được lời nói này của Tô Thường Tiếu, Vân Nhược Linh thầm nghĩ một chút. Những gì Tô Thường Tiếu nói cũng là hiện trạng hôn nhân của thế giới này.
Ông ta là một người lòng đây dã tâm như vậy thì sao có thể gả nữ nhi ưu tú của mình cho một hoàng tử không nơi nương tựa như Sở Diệp Hàn cơ chứ?
Mà dù có gả nữ nhi cho bất kỳ một nhi tử không nên thân nào của Hành Nguyên đế thì ông ta cũng sẽ không gả cho Sở Diệp Hàn. Bởi vì ông ta tin răng một mình Sở Diệp Hàn không thể lật đổ được bầu trời của Hành Nguyên đế. Thế nên ông ta mới chia rẽ đôi uyên ương, gả Tô Thường Tiếu cho Tấn Vương danh tiếng vang trời.
Đúng lúc này, đột nhiên Vân Nhược Linh không cẩn thận, giãm vào một cành cây gãy trên mặt đất.
Một tiếng “rắc” vang lên, trái tim nhỏ bé của nàng cũng theo đó mà treo lên.
“Ai đó?” Tô Thường Tiếu dè dặt lên tiếng, khuôn mặt đã trắng thành mặt quỷ rồi.
Bình luận facebook