Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Trưởng công chúa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy ư?” Sở Diệp Hàn cười lạnh lùng còn ánh mắt thì tràn đầy vẻ chế giễu.
Hắn sẽ tin những lời này ư?
“Nếu như ngươi không tin thì đi hỏi hoàng thượng?” Vân Nhược Linh nhướng mày.
“Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám nói những lời không đáng nói trước mặt Hoàng thượng thì bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Sở Diệp Hàn gắn giọng đe dọa.
Vân Nhược Linh ngẩng đầu, to gan mà nhìn hắn: “Ta cũng cảnh cáo Vương gia, Vương gia đừng có mà cảnh cáo ta, ta cũng không phải người dễ chọc vào đâu”
Nói xong, nàng không để ý tới Sở Diệp Hàn nữa mà sải bước về phía Khiết Vũ Cung.
Sắc mặt Sở Diệp Hàn vô cùng nặng nề, hắn nghiến chặt răng, sự điển trai, lạnh lùng vừa rồi đều biến mất hoàn toàn.
Khiết Vũ Cung là nơi ở của Trưởng công chúa Sở Khiết Vũ.
Lúc Tiên đế, Tiên hậu còn chưa mất, nàng ta đã sống ở đó rồi.
Nàng nhớ ở thời hiện đại, mỗi địa phương đều có người được gọi là cô gái xinh đẹp nhất, thế nên danh xưng này mới là thứ làm nên tên tuổi của nàng ta, còn nếu so sánh về ngoại hình thì có những mỹ nữ còn vượt xa nàng ta rất nhiều.
Chắc có lẽ Nam Cung Nguyệt cũng như thế, nàng ta nổi danh ở nhân gian nhưng xét về tướng mạo thì lại không theo kịp những mỹ nhân sống trong cung.
Trưởng công chúa vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh thì bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Trưởng công chúa và Sở Diệp Hàn đều cho rằng người của Vân gia và Sở Dao gia là kẻ thù của nhau. Nàng ta muốn gặp Vân Nhược Linh cũng chỉ là vì muốn xem dung mạo của nàng.
Lúc Vân Nhược Linh được gả cho đệ đệ của Trưởng công chúa, nàng ta không tới tham dự hôn lễ. Mà chưa nói đến nàng ta, trong cái kinh thành này cũng chẳng có mấy người tới tham dự vì hắn vốn dĩ không tổ chức hôn lễ mà chỉ cho một cái kiệu nhỏ tới, rước Vân Nhược Linh từ cửa bên vào trong Vương phủ.
Nàng ta nâng mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Vân Nhược Linh thì giật mình, quả nhiên cũng là một mỹ nhân.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn tiến lên phía trước, nàng hành lễ với Trưởng công chúa: “Xin thỉnh an Trưởng công chúa”
Trưởng công chúa lạnh nhạt liếc nàng một cái, phất phất tay: “Được rồi, người thì ta cũng nhìn rồi, Diệp Hàn mau đưa nàng ta đi đi”
mắt của tỷ đỏ lên rồi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Nàng ta vừa đến Khiết Vũ Cung thì cũng chú ý tới, chỉ là không dám hỏi.
Vân Nhược Linh là thầy thuốc, vừa nghe thấy có người bị bệnh thì bước chân đang hướng ra ngoài bèn dừng lại.
Nàng xoay người, cẩn thận quan sát mắt của Trưởng công chúa thì thấy mắt nàng ta sưng đỏ, bên trong còn có các đốm vàng nhạt thì đột nhiên mở to mắt.
“Vậy ư?” Sở Diệp Hàn cười lạnh lùng còn ánh mắt thì tràn đầy vẻ chế giễu.
Hắn sẽ tin những lời này ư?
“Nếu như ngươi không tin thì đi hỏi hoàng thượng?” Vân Nhược Linh nhướng mày.
“Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám nói những lời không đáng nói trước mặt Hoàng thượng thì bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Sở Diệp Hàn gắn giọng đe dọa.
Vân Nhược Linh ngẩng đầu, to gan mà nhìn hắn: “Ta cũng cảnh cáo Vương gia, Vương gia đừng có mà cảnh cáo ta, ta cũng không phải người dễ chọc vào đâu”
Nói xong, nàng không để ý tới Sở Diệp Hàn nữa mà sải bước về phía Khiết Vũ Cung.
Sắc mặt Sở Diệp Hàn vô cùng nặng nề, hắn nghiến chặt răng, sự điển trai, lạnh lùng vừa rồi đều biến mất hoàn toàn.
Khiết Vũ Cung là nơi ở của Trưởng công chúa Sở Khiết Vũ.
Lúc Tiên đế, Tiên hậu còn chưa mất, nàng ta đã sống ở đó rồi.
Nàng nhớ ở thời hiện đại, mỗi địa phương đều có người được gọi là cô gái xinh đẹp nhất, thế nên danh xưng này mới là thứ làm nên tên tuổi của nàng ta, còn nếu so sánh về ngoại hình thì có những mỹ nữ còn vượt xa nàng ta rất nhiều.
Chắc có lẽ Nam Cung Nguyệt cũng như thế, nàng ta nổi danh ở nhân gian nhưng xét về tướng mạo thì lại không theo kịp những mỹ nhân sống trong cung.
Trưởng công chúa vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh thì bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Trưởng công chúa và Sở Diệp Hàn đều cho rằng người của Vân gia và Sở Dao gia là kẻ thù của nhau. Nàng ta muốn gặp Vân Nhược Linh cũng chỉ là vì muốn xem dung mạo của nàng.
Lúc Vân Nhược Linh được gả cho đệ đệ của Trưởng công chúa, nàng ta không tới tham dự hôn lễ. Mà chưa nói đến nàng ta, trong cái kinh thành này cũng chẳng có mấy người tới tham dự vì hắn vốn dĩ không tổ chức hôn lễ mà chỉ cho một cái kiệu nhỏ tới, rước Vân Nhược Linh từ cửa bên vào trong Vương phủ.
Nàng ta nâng mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Vân Nhược Linh thì giật mình, quả nhiên cũng là một mỹ nhân.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn tiến lên phía trước, nàng hành lễ với Trưởng công chúa: “Xin thỉnh an Trưởng công chúa”
Trưởng công chúa lạnh nhạt liếc nàng một cái, phất phất tay: “Được rồi, người thì ta cũng nhìn rồi, Diệp Hàn mau đưa nàng ta đi đi”
mắt của tỷ đỏ lên rồi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Nàng ta vừa đến Khiết Vũ Cung thì cũng chú ý tới, chỉ là không dám hỏi.
Vân Nhược Linh là thầy thuốc, vừa nghe thấy có người bị bệnh thì bước chân đang hướng ra ngoài bèn dừng lại.
Nàng xoay người, cẩn thận quan sát mắt của Trưởng công chúa thì thấy mắt nàng ta sưng đỏ, bên trong còn có các đốm vàng nhạt thì đột nhiên mở to mắt.
Bình luận facebook