Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Tuyên Đế sững sờ, nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nàng khá thấp bé nhưng khí thế lại không hề nhỏ. Ánh mắt sắc bén sáng ngời, giống như hiểu rõ hết thảy, quanh thân giống như có giá lạnh tản ra.
Nhìn nàng như vậy, Tuyên Đế cảm thấy rét lạnh sau lưng không thể hiểu được. Ông thẹn trong lòng, hắng giọng một tiếng: "Trẫm cũng ngạc nhiên, trẫm sẽ điều tra rõ việc này. Dám to gan lớn mật tiến vào hoàng cung hành thích, quả là vô pháp vô thiên!"
Cố Tích Cửu mỉm cười, đôi mắt nàng đảo qua nhóm người đang chậm rãi tiến vào một vòng, lúc này mới mở miệng nói: "Bệ hạ, xin hãy thứ lỗi cho dân nữ nói một câu thật lòng mà khó nghe, hộ vệ hoàng cung đại nội thật sự bất tài! Lần này may mà bọn họ chỉ tập kích dân nữ, nếu lỡ may đó là bệ hạ, chẳng phải sẽ rất tệ hay sao?! Thống lĩnh Ngự lâm quân phụ trách hộ vệ cung đình thất trách quá nghiêm trọng, nên nhận hình phạt! Bệ hạ, ngài nói có phải hay không?"
Nàng nói rất đường hoàng, đầy đủ lý do, Tuyên Đế tự nhiên không thể phản bác, thuận miệng lên tiếng: "Không sai! Không sai! Nên phạt! Nên phạt!"
"Vậy bệ hạ muốn phạt như thế nào?"
"Điều này......"
"Dân nữ đã từng nghiên cứu quốc pháp triều đại, nếu thích khách tiến vào trong cung, trách nhiệm nặng nề nhất thuộc về thống lĩnh Ngự lâm quân, cần phải xem tình tiết nặng nhẹ mà dùng trượng hình. Nếu chúng tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, cần phải bị xử trảm, cảnh cáo răn đe. Bệ hạ, không biết Tích Cửu nói có đúng hay không?" Cố Tích Cửu mồm miệng lanh lợi, giọng nói thanh thuý như châu rơi trên mâm ngọc, quanh quẩn ở trong đại điện.
Tuyên Đế: "...... Điều này......"
Thống lĩnh Ngự lâm quân lúc này đang ở ngay bên người Tuyên Đế. Hắn không thể đứng yên được nữa, tiến lên hai bước và quỳ xuống, tạ tội với Tuyên Đế: "Bệ hạ, thần đúng thật là thất trách. Thần cam nguyện bị phạt!"
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều do chủ tử âm thầm ra chỉ thị, nhưng hậu quả vẫn cần một thần tử như hắn đứng ra, không thể khiến bệ hạ lâm vào thế khó xử, đúng không?
Hắn chỉ có thể cắn răng thể hiện lòng trung thành, nhận hết tất cả trách nhiệm về mình.
Tuyên Đế đành phải thuận thế làm theo, vì thế vị thống lĩnh Ngự lâm quân bị phạt một trăm roi, còn thêm một năm bổng lộc.
Một năm bổng lộc còn dễ, hoàng đế có thể đền bù cho hắn bằng bất kỳ hình thức nào đó, nhưng một trăm roi này lại là đánh thật. Hắn bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong.
Đến cuối cùng hắn còn phải khập khiễng quay lại đại điện để tạ ơn. Cố Tích Cửu nhìn hắn mình đầy thương tích thì có chút không đành lòng, hào phóng ban cho hắn một lọ thuốc trị thương. Nàng còn nói với hắn một lời thấm thía: "Tiếu thống lĩnh, hộ vệ cung đình không giống như hộ vệ tầm thường, cần phải rất cẩn thận! Lần sau nếu lại để thích khách công khai tiến vào giết người như vậy, chỉ sợ bệ hạ sẽ muốn lấy cái đầu của ngươi!"
Tiếu thống lĩnh có khổ mà nói không nên lời, quả thực buồn bực muốn hộc máu, còn phải kinh sợ nói một tiếng: "Cô nương giáo huấn rất đúng."
Trong lòng Tiếu thống lĩnh lại âm thầm nguyền rủa: Là hỗn đản nào nói tiểu cô nương này mềm yếu, dễ bắt nạt giống như con thỏ?
Nàng rõ ràng chính là một con sói đuôi to! Hơn nữa còn là loại ăn thịt người không thèm nhả xương!
Tiếu thống lĩnh bối rối mang theo trái tim bị thương, lui xuống chữa thương.
Quanh người Tuyên Đế còn có vài vị đại thần đi theo, ánh mắt Cố Tích Cửu đảo qua ở trên người bọn họ. Một cái quét mắt này của nàng khiến vài vị cầm lòng không đậu dựng thẳng lông tơ, lo sợ nàng sẽ xả ra lý do chính đáng nào đó trừng phạt bọn họ. Vì vậy bọn họ gần như đều muốn tìm một lý do nào đó để trốn chạy.
May mắn thay, Cố Tích Cửu chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó không hề chú ý tới bọn họ nữa. Lực chú ý của nàng đang nằm ở trong đại điện: "Bệ hạ, đại điện này quả là rất cổ quái, có rất nhiều màn vải và cây cột ngọc. Chúng được dùng để làm gì?"
Hiện tại, cuối cùng nàng cũng có chút giống như một hài tử mới hơn mười tuổi, có chút ngây thơ, có chút tò mò, cũng thu hồi mũi nhọn mơ hồ quanh thân.
Nhìn nàng như vậy, Tuyên Đế cảm thấy rét lạnh sau lưng không thể hiểu được. Ông thẹn trong lòng, hắng giọng một tiếng: "Trẫm cũng ngạc nhiên, trẫm sẽ điều tra rõ việc này. Dám to gan lớn mật tiến vào hoàng cung hành thích, quả là vô pháp vô thiên!"
Cố Tích Cửu mỉm cười, đôi mắt nàng đảo qua nhóm người đang chậm rãi tiến vào một vòng, lúc này mới mở miệng nói: "Bệ hạ, xin hãy thứ lỗi cho dân nữ nói một câu thật lòng mà khó nghe, hộ vệ hoàng cung đại nội thật sự bất tài! Lần này may mà bọn họ chỉ tập kích dân nữ, nếu lỡ may đó là bệ hạ, chẳng phải sẽ rất tệ hay sao?! Thống lĩnh Ngự lâm quân phụ trách hộ vệ cung đình thất trách quá nghiêm trọng, nên nhận hình phạt! Bệ hạ, ngài nói có phải hay không?"
Nàng nói rất đường hoàng, đầy đủ lý do, Tuyên Đế tự nhiên không thể phản bác, thuận miệng lên tiếng: "Không sai! Không sai! Nên phạt! Nên phạt!"
"Vậy bệ hạ muốn phạt như thế nào?"
"Điều này......"
"Dân nữ đã từng nghiên cứu quốc pháp triều đại, nếu thích khách tiến vào trong cung, trách nhiệm nặng nề nhất thuộc về thống lĩnh Ngự lâm quân, cần phải xem tình tiết nặng nhẹ mà dùng trượng hình. Nếu chúng tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, cần phải bị xử trảm, cảnh cáo răn đe. Bệ hạ, không biết Tích Cửu nói có đúng hay không?" Cố Tích Cửu mồm miệng lanh lợi, giọng nói thanh thuý như châu rơi trên mâm ngọc, quanh quẩn ở trong đại điện.
Tuyên Đế: "...... Điều này......"
Thống lĩnh Ngự lâm quân lúc này đang ở ngay bên người Tuyên Đế. Hắn không thể đứng yên được nữa, tiến lên hai bước và quỳ xuống, tạ tội với Tuyên Đế: "Bệ hạ, thần đúng thật là thất trách. Thần cam nguyện bị phạt!"
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều do chủ tử âm thầm ra chỉ thị, nhưng hậu quả vẫn cần một thần tử như hắn đứng ra, không thể khiến bệ hạ lâm vào thế khó xử, đúng không?
Hắn chỉ có thể cắn răng thể hiện lòng trung thành, nhận hết tất cả trách nhiệm về mình.
Tuyên Đế đành phải thuận thế làm theo, vì thế vị thống lĩnh Ngự lâm quân bị phạt một trăm roi, còn thêm một năm bổng lộc.
Một năm bổng lộc còn dễ, hoàng đế có thể đền bù cho hắn bằng bất kỳ hình thức nào đó, nhưng một trăm roi này lại là đánh thật. Hắn bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong.
Đến cuối cùng hắn còn phải khập khiễng quay lại đại điện để tạ ơn. Cố Tích Cửu nhìn hắn mình đầy thương tích thì có chút không đành lòng, hào phóng ban cho hắn một lọ thuốc trị thương. Nàng còn nói với hắn một lời thấm thía: "Tiếu thống lĩnh, hộ vệ cung đình không giống như hộ vệ tầm thường, cần phải rất cẩn thận! Lần sau nếu lại để thích khách công khai tiến vào giết người như vậy, chỉ sợ bệ hạ sẽ muốn lấy cái đầu của ngươi!"
Tiếu thống lĩnh có khổ mà nói không nên lời, quả thực buồn bực muốn hộc máu, còn phải kinh sợ nói một tiếng: "Cô nương giáo huấn rất đúng."
Trong lòng Tiếu thống lĩnh lại âm thầm nguyền rủa: Là hỗn đản nào nói tiểu cô nương này mềm yếu, dễ bắt nạt giống như con thỏ?
Nàng rõ ràng chính là một con sói đuôi to! Hơn nữa còn là loại ăn thịt người không thèm nhả xương!
Tiếu thống lĩnh bối rối mang theo trái tim bị thương, lui xuống chữa thương.
Quanh người Tuyên Đế còn có vài vị đại thần đi theo, ánh mắt Cố Tích Cửu đảo qua ở trên người bọn họ. Một cái quét mắt này của nàng khiến vài vị cầm lòng không đậu dựng thẳng lông tơ, lo sợ nàng sẽ xả ra lý do chính đáng nào đó trừng phạt bọn họ. Vì vậy bọn họ gần như đều muốn tìm một lý do nào đó để trốn chạy.
May mắn thay, Cố Tích Cửu chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó không hề chú ý tới bọn họ nữa. Lực chú ý của nàng đang nằm ở trong đại điện: "Bệ hạ, đại điện này quả là rất cổ quái, có rất nhiều màn vải và cây cột ngọc. Chúng được dùng để làm gì?"
Hiện tại, cuối cùng nàng cũng có chút giống như một hài tử mới hơn mười tuổi, có chút ngây thơ, có chút tò mò, cũng thu hồi mũi nhọn mơ hồ quanh thân.
Bình luận facebook