Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Tuyên Đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi khí thế của Cố Tích Cửu quá băng hàn! Không ngờ lại khiến ông có một loại cảm giác kinh hãi.
Ông cảm thấy rất kỳ lạ, một tiểu hài tử sao lại có khí thế lớn như vậy?!
Mặc dù đã bí mật thí nghiệm, nàng không phải bị tà ma bám vào người, nhưng điều này vẫn khiến Tuyên Đế có cảm giác rất quỷ dị, cũng nâng cao cảnh giác mà không thể hiểu nổi.
Hiện tại bỗng nhiên thấy Cố Tích Cửu như thế, sự đề phòng khó hiểu kia thật ra đã tiêu tán một ít.
Trên thực tế, ông vẫn rất vui.
Nhân tài giống như Cố Tích Cửu cực kỳ hiếm có, nàng không phải bị tà ma bám vào người thì thật tốt quá!
Ông ho nhẹ một tiếng, bỏ qua công dụng của đại điện này: "Tích Cửu, ngươi không bị chấn kinh là tốt rồi. Đi, theo trẫm tới Bảo Hòa Điện, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi."
Để thể hiện sự thân thiết, Tuyên Đế tự mình nắm tay nàng bước đi.
Đó là một sự ân sủng rất lớn của đế vương, Cố Tích Cửu tự nhiên không thể cự tuyệt.
Nàng cũng không cự tuyệt, dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử. Khi nàng đang đi, không cẩn thận vấp ngã và đâm sầm vào một cây cột!
Cố Tích Cửu phản ứng rất nhanh, ôm chặt lấy cây cột kia!
Lực ngã này của nàng đương nhiên không nhỏ, hơn nữa còn bị nàng đâm một cái như vậy, cây cột kia lắc lư và gần như ngã xuống!
"Cẩn thận!" Hoắc hộ pháp vội vàng chạy tới, thuận tay đỡ lấy cây cột bảo bối của mình.
Mặc dù thứ này không dễ bị ngã, nhưng rốt cuộc nó quá quý trọng, vạn nhất không may xảy ra bất kỳ điều gì cũng sẽ trở thành thảm họa.
Hắn chỉ đỡ cây cột, nhưng lại quên mất người đã nhào vào cây cột. Cố Tích Cửu lảo đảo một cái, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn ——
Hoắc hộ pháp hoảng sợ, cả đời hắn không gần nữ sắc, người lại lạnh nhạt vô cùng, những nữ đệ tử trong tông khi nhìn thấy hắn đều giữ khoảnh cách rất xa, không dám gần hắn trong vòng ba trượng.
Hiện tại vẫn là lần đầu tiên có nữ hài tử nằm trong vòng tay của hắn. Tồi tệ hơn nữa chính là, đầu của nữ hài còn đánh vào ngực hắn. Một cây trâm trên đỉnh đầu của nàng bị tuột ra và đâm thẳng vào ngực của Hoắc hộ pháp.
Hoắc hộ pháp tê rần trên ngực, theo bản năng dùng một chưởng muốn đẩy nàng bay ra, nhưng Tuyên Đế bên cạnh lại nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cổ tay của hắn: "Hoắc hộ pháp, nàng vẫn là một hài tử."
Ông vừa nói vừa kéo Cố Tích Cửu qua, giúp nàng đứng vững: "Cẩn thận một chút."
Tuyên Đế sợ sẽ xảy ra sai lầm lần nữa, vì vậy mang theo Cố Tích Cửu rời đi.
Trong đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Hoắc hộ pháp thở dài, đã đến lúc nên thu hồi bộ cửu tinh pháp trận này của hắn......
Hắn vừa mới thu hai cây cột, bất chợt cảm thấy nơi ngực ngứa ngáy khó chịu, vì thế theo bản năng dùng một tay gãi nó.
Chờ đến khi hết ngứa, hắn lại tiếp tục thu những cây cột còn lại.
Hắn vừa mới thu một cây cột nữa, nơi ngực bỗng nhiên lại bị ngứa!
Lần này quả thực là ngứa xuyên tim! Hoắc hộ pháp đột nhiên không kịp đề phòng, bàn tay run lên, cây cột kia vô tình rơi xuống mặt đất!
Hoắc hộ pháp hoảng sợ, bất chấp ngứa ngáy trên người, cuống quít đỡ cây cột kia lên nhìn, sắc mặt đại biến!
Mặc dù cây cột kia không bị gãy, nhưng trên đó vẫn xuất hiện vô số vết rạn rất nhỏ......
........
Tuyên Đế vẫn trực tiếp nắm lấy bàn tay Cố Tích Cửu khi vào trong long liễn. Cố Tích Cửu vốn dĩ thoái thác, nhưng Tuyên Đế lại từ ái vỗ vỗ tay nhỏ của nàng: "Tích Cửu, ngươi giống như nữ nhi của trẫm, hãy trò chuyện với trẫm nhiều một chút."
Cố Tích Cửu luôn luôn có tâm phòng bị, cũng không thích có người kéo tay nàng.
Cho dù ở kiếp trước nàng ở chung với Long Tích, nhưng bọn họ cực kỳ hiếm khi tiếp xúc vật lý. Khi đó nàng thích nhất chính là ngồi một bên ngắm nhìn hắn pha trà, sau đó nàng sẽ thưởng thức một ly...
Hiện tại bàn tay nhỏ của nàng bị bao vây trong bàn tay to của Tuyên Đế, mặc dù ấm áp, nhưng lại khiến nàng phiền lòng. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, mới áp xuống được việc không sử dụng công lực để rút tay ra.
Võ công của Tuyên Đế cũng không hề yếu, vì vậy cách duy nhất để tay nhỏ của nàng có được tự do, chính là đá bay vị hoàng đế này ra ngoài......
Ông cảm thấy rất kỳ lạ, một tiểu hài tử sao lại có khí thế lớn như vậy?!
Mặc dù đã bí mật thí nghiệm, nàng không phải bị tà ma bám vào người, nhưng điều này vẫn khiến Tuyên Đế có cảm giác rất quỷ dị, cũng nâng cao cảnh giác mà không thể hiểu nổi.
Hiện tại bỗng nhiên thấy Cố Tích Cửu như thế, sự đề phòng khó hiểu kia thật ra đã tiêu tán một ít.
Trên thực tế, ông vẫn rất vui.
Nhân tài giống như Cố Tích Cửu cực kỳ hiếm có, nàng không phải bị tà ma bám vào người thì thật tốt quá!
Ông ho nhẹ một tiếng, bỏ qua công dụng của đại điện này: "Tích Cửu, ngươi không bị chấn kinh là tốt rồi. Đi, theo trẫm tới Bảo Hòa Điện, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi."
Để thể hiện sự thân thiết, Tuyên Đế tự mình nắm tay nàng bước đi.
Đó là một sự ân sủng rất lớn của đế vương, Cố Tích Cửu tự nhiên không thể cự tuyệt.
Nàng cũng không cự tuyệt, dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử. Khi nàng đang đi, không cẩn thận vấp ngã và đâm sầm vào một cây cột!
Cố Tích Cửu phản ứng rất nhanh, ôm chặt lấy cây cột kia!
Lực ngã này của nàng đương nhiên không nhỏ, hơn nữa còn bị nàng đâm một cái như vậy, cây cột kia lắc lư và gần như ngã xuống!
"Cẩn thận!" Hoắc hộ pháp vội vàng chạy tới, thuận tay đỡ lấy cây cột bảo bối của mình.
Mặc dù thứ này không dễ bị ngã, nhưng rốt cuộc nó quá quý trọng, vạn nhất không may xảy ra bất kỳ điều gì cũng sẽ trở thành thảm họa.
Hắn chỉ đỡ cây cột, nhưng lại quên mất người đã nhào vào cây cột. Cố Tích Cửu lảo đảo một cái, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn ——
Hoắc hộ pháp hoảng sợ, cả đời hắn không gần nữ sắc, người lại lạnh nhạt vô cùng, những nữ đệ tử trong tông khi nhìn thấy hắn đều giữ khoảnh cách rất xa, không dám gần hắn trong vòng ba trượng.
Hiện tại vẫn là lần đầu tiên có nữ hài tử nằm trong vòng tay của hắn. Tồi tệ hơn nữa chính là, đầu của nữ hài còn đánh vào ngực hắn. Một cây trâm trên đỉnh đầu của nàng bị tuột ra và đâm thẳng vào ngực của Hoắc hộ pháp.
Hoắc hộ pháp tê rần trên ngực, theo bản năng dùng một chưởng muốn đẩy nàng bay ra, nhưng Tuyên Đế bên cạnh lại nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cổ tay của hắn: "Hoắc hộ pháp, nàng vẫn là một hài tử."
Ông vừa nói vừa kéo Cố Tích Cửu qua, giúp nàng đứng vững: "Cẩn thận một chút."
Tuyên Đế sợ sẽ xảy ra sai lầm lần nữa, vì vậy mang theo Cố Tích Cửu rời đi.
Trong đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Hoắc hộ pháp thở dài, đã đến lúc nên thu hồi bộ cửu tinh pháp trận này của hắn......
Hắn vừa mới thu hai cây cột, bất chợt cảm thấy nơi ngực ngứa ngáy khó chịu, vì thế theo bản năng dùng một tay gãi nó.
Chờ đến khi hết ngứa, hắn lại tiếp tục thu những cây cột còn lại.
Hắn vừa mới thu một cây cột nữa, nơi ngực bỗng nhiên lại bị ngứa!
Lần này quả thực là ngứa xuyên tim! Hoắc hộ pháp đột nhiên không kịp đề phòng, bàn tay run lên, cây cột kia vô tình rơi xuống mặt đất!
Hoắc hộ pháp hoảng sợ, bất chấp ngứa ngáy trên người, cuống quít đỡ cây cột kia lên nhìn, sắc mặt đại biến!
Mặc dù cây cột kia không bị gãy, nhưng trên đó vẫn xuất hiện vô số vết rạn rất nhỏ......
........
Tuyên Đế vẫn trực tiếp nắm lấy bàn tay Cố Tích Cửu khi vào trong long liễn. Cố Tích Cửu vốn dĩ thoái thác, nhưng Tuyên Đế lại từ ái vỗ vỗ tay nhỏ của nàng: "Tích Cửu, ngươi giống như nữ nhi của trẫm, hãy trò chuyện với trẫm nhiều một chút."
Cố Tích Cửu luôn luôn có tâm phòng bị, cũng không thích có người kéo tay nàng.
Cho dù ở kiếp trước nàng ở chung với Long Tích, nhưng bọn họ cực kỳ hiếm khi tiếp xúc vật lý. Khi đó nàng thích nhất chính là ngồi một bên ngắm nhìn hắn pha trà, sau đó nàng sẽ thưởng thức một ly...
Hiện tại bàn tay nhỏ của nàng bị bao vây trong bàn tay to của Tuyên Đế, mặc dù ấm áp, nhưng lại khiến nàng phiền lòng. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, mới áp xuống được việc không sử dụng công lực để rút tay ra.
Võ công của Tuyên Đế cũng không hề yếu, vì vậy cách duy nhất để tay nhỏ của nàng có được tự do, chính là đá bay vị hoàng đế này ra ngoài......
Bình luận facebook