Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
không biết khóc khóc nghẹn ngào bao lâu, Hòa Sinh từ trong ngực của hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mịt mờ mịt mờ tìm tòi bốn phía, Mai Nùng Chi sớm đã không còn ở đây.
Nàng hàm hồ mở miệng hỏi: "Mai cô nương đâu?"
Thẩm Hạo đáp cho có lệ: "Rời đi rồi."
hắn nhìn mắt của nàng, rất sợ trong đôi mắt xinh đẹp kia phủ đầy ấm ức.
Mai Nùng Chi đến Vương Phủ ở, nhất định là đã được cậu và mẫu phi đồng ý, A Sinh ngốc nghếch, vạn nhất nghe cái gì không nên nghe, sau này không thèm để ý tới hắnthì làm sao bây giờ.
"A Sinh?" hắn cẩn thận từng li từng tí gọi nàng.
Hòa Sinh nắm tay áo hắn, lau lau nước mắt ràn rụa, nhìn dáng vẻ hắn lo lắng trùng trùng.
Tiểu biệt trùng phùng, vốn phải ngọt ngào ôm ấp bù lại nỗi khổ tương tư, nhưng bởi vì chuyện Mai Nùng Chi, mới dẫn đến tình trạng lúng túng như vậy.
Hòa Sinh ôm cổ của hắn, ngữ khí yêu kiều, ra lệnh: "Ôm ta đi."
Là nói ôm nàng lên giường đi.
Thẩm Hạo theo lệnh mà làm, vừa dính tới giường, còn chưa kịp ngồi xuống, nàng sốt ruột hò hét, liền đi cởi hắn giày.
Thẩm Hạo trêu ghẹo nàng: "A Sinh, nàng cũng quá gấp rồi, bây giờ trời còn chưa tối,đã muốn cùng phu quân làm chuyện này sao?"
Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vui vẻ không thôi.
"không đứng đắn." Hòa Sinh ngồi ngay ngắn, giơ ngón tay lên chỉ chỉ trán hắn một cái.
Thẩm Hạo bụm cái trán, giả vờ đau đớn, lườm mắt nhìn nàng, hai mắt ẩn tình: "Nương tử.”
Thường ngày vào thời điểm này, hắn vừa bày ra giọng điệu như vậy, Hòa Sinh đã sớm cọ qua cọ lại trong ngực hắn, nhưng hôm nay hoàn toàn không làm chuyện như thế.
Nàng học bộ dạng mặt không biểu tình ngày thường của hắn, khẽ mở miệng: "Nằm xuống."
Trong lòng Thẩm Hạo lộp bộp, nhất định là chuyện của Mai Nùng Chi khiến A Sinhkhông thoải mái.
Ai, cho nàng phát tiết vừa một trận cũng tốt.
Nam nhân bảy thước boong boong nằm xuống, rất có bộ dáng nghiêm nghị đi chiến trường.
Đợi hắn nằm xong rồi, Hòa Sinh cũng nằm xuống bên cạnh hắn, không nói một lời ôm chân từ trên người hắn lăn qua lăn lại.
hắn tựa như thịt nằm trên cái thớt gỗ, mà nàng chính là cây lăn thịt đè lên.
Trải qua lật qua lật lại như thế, nàng rốt cuộc dừng lại, cọ cọ cái cằm của hắn, sờ sờ bộ ngực của hắn, "Vừa rồi ta đè trên người chàng, có đau hay không?"
Thẩm Hạo ước gì nàng "Trừng phạt" thêm nhiều lần như vậy nữa, "không đau, còn có thể cho nàng đè thêm một nghìn lần nữa."
Hòa Sinh bĩu bĩu môi, từ tủ âm tường trước giường lấy ra một quyển vở buộc chỉ, ném đến trước mặt hắn, "Mai biểu muội nhà chàng thật là hiểu rõ chàng, yêu thích chán ghét gì gì đó, nàng toàn bộ rõ ràng."
"Nếu muốn so với cái này, nàng ấy sợ là không sánh bằng Bùi Lương." hắn cười nhìn nàng, nàng nhất định là ghen rồi.
Hòa Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng một câu: "Đối với chàng, ta một chút cũng không hiểu..." hắn có thể cảm thấy nàng đối với hắn một chút cũng không để tâm hay không?
thì ra là vì cái này. Thẩm Hạo giữ chặt tay của nàng, đi đến phía trái lồng ngực đặt xuống, "Nàng chỉ cần hiểu được tim ta yêu nàng, là đủ rồi."
không biết xấu hổ, còn nói lời âu yếm khiến người ta xấu hổ nữa. trên mặt nàng nong nóng, dịch chuyển cả người dán lên phía trước, dán trên lồng ngực bên trái hắn.
Giọng nói của nàng vừa chậm vừa nhẹ, "Cho dù Mai cô nương và Bùi quản gia có hiểurõ chàng bao nhiêu, một ngày nào đó, bọn họ đều sẽ không sánh bằng ta." Thoáng dừng lại, nàng đưa tay vuốt ve môi của hắn, ngữ khí kiên định, "Ta muốn trở thành ngườihiểu rõ chàng nhất trên đời."
Lời nóingây thơ như vậy, từ trong miệng nàng nói ra, lại giống như lời đường mậtêm tai trên đời.
Thẩm Hạo sững sờ, đột nhiên đối với suy nghĩtrước kiacủa mình có chút hổ thẹn.
Từ lúc nhìn thấy Mai Nùng Chi xuất hiện, một khắc đó hắn liền chuẩn bị sẵn sàng, vô luận nàng làm cái gì, hắn đều muốn vui vẻ nhận lấy.
hắn cho rằng nàng sẽ giận dữchỉ trích hắn vì sao lại có một biểu muộinhư vậy.
Nhưng là nghĩ lầm rồi. Nàng không có tranh giành tình nhân, không có cố tình gây sự, nàng chỉ là dịu dàng một câu -- "Muốn trở thành người hiểu rõ chàng nhất trên đời này"
Nàng so với trong tưởng tượng của hắn, còn tốt hơn gấp trăm lần.
Thẩm Hạo ôm nàngthật chặt, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non: "Được, cho nàng thời gian cả đời, nàngtừ từ sẽ biết."
***
Mai Nùng Chi cũng không chuyển ra vương phủ, có lẽ biết Thẩm Hạo không hài lòng lắm với việc nàng ở đây, cho nên tự mình đưa ra thời hạnmười ngày.
Ở lại mười ngày cũng tốt tồi, nàng vẫn còn được nhìn thấy hắn.
Buổi tối dùng bữa, Mai Nùng Chi nói muốn cùng một chỗ ăn tối.
Hòa Sinh cảm thấy có chút không được tự nhiên, Thẩm Hạo ngược lại giống như thường ngày, nên như thế nào liền như thế ấy.
Rất lâu rồi không có hầu hạ nàng ăn cơm, động tác gắp thức ăn đều có chút xa lạ.
Ăn được một nửa, Mai Nùng Chi rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, "Hạo ca ca, sao huynh cũng không ăn? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?"
Đồ ăn mang lên nàng liền biết rõ, những thức ăn này đều là Hạo ca ca ngày thườngkhông thích ăn.
hắn thích ăn thanh đạm, hương cay đầy bàn, hiển nhiên hạo ca ca sẽ không có khẩu vị.
Thẩm Hạo khoát tay, tiếp tục đút Hòa Sinh ăn canh, "Đợi tẩu muội ăn no rồi, ta mới có thể an tâm ăn cơm. Muội đừng quản những thứ này, ăn cơm của mình là được."
Mai Nùng Chi cắn bờ môi, giọng nói run rẩy, "Vâng."
Hòa Sinh nhìn Thẩm Hạo.
-- như vậy không tốt lắm đâu?
Thẩm Hạo không cho là đúng.
-- có cái gì không tốt, ngày thường không phải đều như vậy sao?
Hòa Sinh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu vì người ngoài mà tận lực thay đổi phương thức ở chung, dường như không cần thiết.
Nàng thích thú tiếp tục an tâm hưởng thụ săn sóc tri kỷ của hắn.
một bữa cơm dùng xong, Mai Nùng Chi không ăn được mấy ngụm, chỉ là nhìn dáng vẻ hai người ân ái trước mắt, khiến cho nàng như nghẹn ở cổ họng, còn có khẩu vị gì nổi nữa?
Có lẽ yêu một người quá lâu, lâu đến mức nàng đã chết lặng, cho dù biết rõ sẽ bị tổn thương, vẫn còn muốn kiên trì nhiều hơn chút nữa.
Mai Nùng Chi cũng không tính buông tha như vậy, nàng tự an ủi mình như thế này: có lẽ hôm nay bộ dạng như keo như sơn như vậy là cố ý giả vờ.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng vài ngày sau, chỉ cần nơi có Hòa Sinh và Thẩm Hạo có đôi có cặp xuấthiện, Mai Nùng Chi cơ hồ có thể nghe được thanh âm cõi lòng mình tan nát.
-- là giả bộ, nhất định là giả bộ.
Nhiều lần mặc niệm như thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn không được mà sụp đổ.
trên đời này ở đâu có người có thể giả bộ nhu tình yêu thương giống như vậy? Nhất cử nhất động, giữa mặt mày, đều là tràn đầy yêu thích.
Hạo ca ca, thật sự yêu nàng.
Mai Nùng Chi hoảng hốt cảm thấy tín niệm chống đỡ nhiều năm thình thịch tan rã, chán chường vài ngày, đột nhiên người trong cung đến.
nói là Đức phi gọi nàng, nhưng đi vào cung, mới phát hiện, là Hoàng hậu triệu kiến.
Mai Nùng Chi cảm thấy ngoài ý muốn, rất nhanh kịp phản ứng, cung kính hành lễ.
Hoàng hậu vẻ mặt hòa ái dễ gần nâng nàng dậy.
"Mai cô nương, ở Bình Lăng vương phủ có tốt không?"
Hoàng hậu mở đầu hỏi như vậy, Mai Nùng Chi ngơ ngẩn, trong mắt nhuộm thấm u buồn.
Nghĩ đến chuyện nàng mặt dày mày dạn ở quý phủ của Hạo ca ca, sớm đã truyền đitoàn thành đều biết, nói không chừng, người khác cũng chê cười nàng.
"Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Bình Lăng Vương và Trắc phi đãi khách rất tốt, ta ở rất tốt."
Khóe mắt Hoàng hậu nhảy lên, nhìn qua ánh mắt Mai Nùng Chi thoáng trầm xuống.
Ai không biết ai không hiểu, trưởng nữ Mai gia lưu luyến si mê Bình Lăng Vương nhiều năm, hiện nay Bình Lăng Vương thành hôn, nàng liền trông mong đến ở trong phủ người ta, tính toán điều gì, chính nàng là rõ ràng nhất.
Đơn giản là muốn chặn ngang một cước.
Chuyện như vậy, thành thật mà nói khiến cho người khinh thường, nhưng Hoàng hậuthật ra vô cùng vui vẻ trông thấy nàng được đền bù tâm nguyện.
Hoàng hậu thậm chí còn muốn giúp nàng một chút.
không tại sao, cũng bởi vì thời gian trước chuyện bà ban thưởng người không được còn bị nhục nhã, bà quyết định phải báo thù này.
Vợ chồng Bình Lăng Vương không phải vô cùng ân ái sao, bà liền hết lần này tới lần khác không để cho bọn họ sống tốt!
Bà phái người không thể đánh vào Bình Lăng Vương phủ, nhưng lại có thể mượn nhân thủ, quấy nhiễu tình cảm giữa vợ chồng Bình Lăng Vương, nói thí dụ như Mai Nùng Chi.
Có tài có mạo còn có quan hệ biểu huynh muội không thể cắt đứt, quan trọng hơn là, Mai Nùng Chi đã ở trong Vương Phủ rồi.
Điều kiện được trời ưu ái như vậy, nhất định phải hảo sinh tiến hành lợi dụng.
"Người quang minh không nói chuyện ám muội, Mai cô nương đã lưu luyến Nhị Điện hạ như vậy, Bổn cung ngược lại có một biện pháp, có thể giúp Mai cô nương." Hoàng hậu vừa nói mục đích của mình, Mai Nùng Chi hoàn toàn lờ mờ.
Nàng cơ hồ không thể tin được Hoàng hậu vậy mà sẽ nói lời này với nàng.
Giúp nàng, giúp thế nào? Chẳng lẽ còn có thể một lần nữa đoạt lại trái tim Hạo ca ca sao?
Hoàng hậu hai tay giao nhau, loay hoay thúy giáp nạm vàng, căn bản không nhìn Mai Nùng Chi.
Ân huệ như vậy, Mai Nùng Chi nếu là tâm trí đầy đủ hết, chắc chắn sẽ mang ơn.
Bà tiếp tục nói: "Mai cô nương, ngày mai trong nội cung có yến hội, đến lúc đó tất cả phủ hoàng thân đều sẽ mang theo nội quyến tham gia. Với địa vị hoàng hậu của ta, mặc dù không cách nào nhúng tay vào chuyện Bình Lăng vương phủ, nhưng ở nơi này là hoàng cung, ta vẫn có thể làm chủ."
Mai Nùng Chi cúi đầu xuống, che lại vẻ mặt trên mặt, hỏi: "Nương nương muốn giúp ta thế nào?"
Hoàng hậu lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, ngoắt ngoắt tay, ra hiệu Mai Nùng Chi điqua.
"Bổn cung hỏi ngươi trước, nếu như ngày sau giúp ngươi leo lên vị trí chánh phi Bình Lăng, ngươi nên cảm tạ Bổn cung như thế nào?"
Mai Nùng Chi nghênh đón ánh mắt của bà ta, "Nghe lời Hoàng hậu nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
Hoàng hậu yêu thương vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, "Bé ngoan."
Như vậy mới đúng, Mai Nùng Chi quý nữ thế gia như vậy, so với nữ nhân bình dân hai lần gả như Diêu thị vậy quả thực tốt hơn trăm lần vạn lần, thức thời biết tiến thối, bà quả nhiên không có nhìn lầm người.
"Ngày mai đợi bọn họ tiến cung dự tiệc, ngươi chờ thêm một lát sau sẽ có người đón ngươi tiến cung, giữa tiệc rượu, không có gì bất ngờ xảy ra, Bình Lăng Vương sẽ bởi vì bị rượu ướt quần áo mà rời tiệc, đến lúc đó Bổn cung sẽ phái tâm phúc ma ma bên cạnh, bảo người đỡ Bình Lăng Vương đến Phượng Loan điện thay quần áo, ngươi chỉ cần ở Phượng Loan điện dốc lòng chờ đợi là được."
Hoàng hậu dương dương đắc ý, tiếp tục nói: "Ma ma này, bình thường biết nhất điều chế hương, Bình Lăng Vương dù lợi hại thế nào, cũng không tránh khỏi bị tạm thời mê hoặc. Bổn cung đơn giản cũng không cho nàng lộ ngón nghề này. Vì ngươi, ngược lại là nhọc lòng kêu gào."
Mai Nùng Chi nâng lên một đôi mắt hoảng sợ, hỏi: "Nương nương là muốn cho Nùng Chi..."
Hoàng hậu đưa tay phủ lên môi của nàng, "Gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Bình Lăng Vương nghĩ thế nào cũng không sao. Sao, chẳng lẽ lại ngươi không muốn sao?"
Mai Nùng Chi hô hấp trì trệ, hồi lâu nói: "Ta nguyện ý. Nhưng có một chút..."
Hoàng hậu không vui: "Cái gì?"
Mai Nùng Chi nói: "Việc này nếu muốn thành, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt, nương nương phái người đón ta vào cung, không khỏi làm cho người ta chú ý, hãy để cho tự chính mình cầm lấy Ngọc Bài tiến cung cho thỏa đáng, đến lúc đó Thánh Nhân nếu như trách tội xuống, ta cũng nói là mình muốn tiến cung tìm nương nương, màkhông phải là nương nương cố ý triệu kiến."
Có đạo lý. Hoàng hậu không quá yên tâm, vô thức vừa hỏi: "Ngươi muốn Ngọc Bài?"đã có Ngọc Bài của Hoàng hậu, không cần cho gọi, có thể bất cứ lúc nào ra vào cung đình.
Mai Nùng Chi yếu ớt nói: "Nùng Chi cũng chỉ là nhắc tới như vậy, bất cứ việc gì còn phải nhờ hoàng hậu nương nương định đoạt."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ là một cái Ngọc Bài, muốn thì cho thôi, dù sao đều là người trên một thuyền rồi.
Mai Nùng Chi cầm Ngọc Bài tạ ơn.
Nàng hàm hồ mở miệng hỏi: "Mai cô nương đâu?"
Thẩm Hạo đáp cho có lệ: "Rời đi rồi."
hắn nhìn mắt của nàng, rất sợ trong đôi mắt xinh đẹp kia phủ đầy ấm ức.
Mai Nùng Chi đến Vương Phủ ở, nhất định là đã được cậu và mẫu phi đồng ý, A Sinh ngốc nghếch, vạn nhất nghe cái gì không nên nghe, sau này không thèm để ý tới hắnthì làm sao bây giờ.
"A Sinh?" hắn cẩn thận từng li từng tí gọi nàng.
Hòa Sinh nắm tay áo hắn, lau lau nước mắt ràn rụa, nhìn dáng vẻ hắn lo lắng trùng trùng.
Tiểu biệt trùng phùng, vốn phải ngọt ngào ôm ấp bù lại nỗi khổ tương tư, nhưng bởi vì chuyện Mai Nùng Chi, mới dẫn đến tình trạng lúng túng như vậy.
Hòa Sinh ôm cổ của hắn, ngữ khí yêu kiều, ra lệnh: "Ôm ta đi."
Là nói ôm nàng lên giường đi.
Thẩm Hạo theo lệnh mà làm, vừa dính tới giường, còn chưa kịp ngồi xuống, nàng sốt ruột hò hét, liền đi cởi hắn giày.
Thẩm Hạo trêu ghẹo nàng: "A Sinh, nàng cũng quá gấp rồi, bây giờ trời còn chưa tối,đã muốn cùng phu quân làm chuyện này sao?"
Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vui vẻ không thôi.
"không đứng đắn." Hòa Sinh ngồi ngay ngắn, giơ ngón tay lên chỉ chỉ trán hắn một cái.
Thẩm Hạo bụm cái trán, giả vờ đau đớn, lườm mắt nhìn nàng, hai mắt ẩn tình: "Nương tử.”
Thường ngày vào thời điểm này, hắn vừa bày ra giọng điệu như vậy, Hòa Sinh đã sớm cọ qua cọ lại trong ngực hắn, nhưng hôm nay hoàn toàn không làm chuyện như thế.
Nàng học bộ dạng mặt không biểu tình ngày thường của hắn, khẽ mở miệng: "Nằm xuống."
Trong lòng Thẩm Hạo lộp bộp, nhất định là chuyện của Mai Nùng Chi khiến A Sinhkhông thoải mái.
Ai, cho nàng phát tiết vừa một trận cũng tốt.
Nam nhân bảy thước boong boong nằm xuống, rất có bộ dáng nghiêm nghị đi chiến trường.
Đợi hắn nằm xong rồi, Hòa Sinh cũng nằm xuống bên cạnh hắn, không nói một lời ôm chân từ trên người hắn lăn qua lăn lại.
hắn tựa như thịt nằm trên cái thớt gỗ, mà nàng chính là cây lăn thịt đè lên.
Trải qua lật qua lật lại như thế, nàng rốt cuộc dừng lại, cọ cọ cái cằm của hắn, sờ sờ bộ ngực của hắn, "Vừa rồi ta đè trên người chàng, có đau hay không?"
Thẩm Hạo ước gì nàng "Trừng phạt" thêm nhiều lần như vậy nữa, "không đau, còn có thể cho nàng đè thêm một nghìn lần nữa."
Hòa Sinh bĩu bĩu môi, từ tủ âm tường trước giường lấy ra một quyển vở buộc chỉ, ném đến trước mặt hắn, "Mai biểu muội nhà chàng thật là hiểu rõ chàng, yêu thích chán ghét gì gì đó, nàng toàn bộ rõ ràng."
"Nếu muốn so với cái này, nàng ấy sợ là không sánh bằng Bùi Lương." hắn cười nhìn nàng, nàng nhất định là ghen rồi.
Hòa Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng một câu: "Đối với chàng, ta một chút cũng không hiểu..." hắn có thể cảm thấy nàng đối với hắn một chút cũng không để tâm hay không?
thì ra là vì cái này. Thẩm Hạo giữ chặt tay của nàng, đi đến phía trái lồng ngực đặt xuống, "Nàng chỉ cần hiểu được tim ta yêu nàng, là đủ rồi."
không biết xấu hổ, còn nói lời âu yếm khiến người ta xấu hổ nữa. trên mặt nàng nong nóng, dịch chuyển cả người dán lên phía trước, dán trên lồng ngực bên trái hắn.
Giọng nói của nàng vừa chậm vừa nhẹ, "Cho dù Mai cô nương và Bùi quản gia có hiểurõ chàng bao nhiêu, một ngày nào đó, bọn họ đều sẽ không sánh bằng ta." Thoáng dừng lại, nàng đưa tay vuốt ve môi của hắn, ngữ khí kiên định, "Ta muốn trở thành ngườihiểu rõ chàng nhất trên đời."
Lời nóingây thơ như vậy, từ trong miệng nàng nói ra, lại giống như lời đường mậtêm tai trên đời.
Thẩm Hạo sững sờ, đột nhiên đối với suy nghĩtrước kiacủa mình có chút hổ thẹn.
Từ lúc nhìn thấy Mai Nùng Chi xuất hiện, một khắc đó hắn liền chuẩn bị sẵn sàng, vô luận nàng làm cái gì, hắn đều muốn vui vẻ nhận lấy.
hắn cho rằng nàng sẽ giận dữchỉ trích hắn vì sao lại có một biểu muộinhư vậy.
Nhưng là nghĩ lầm rồi. Nàng không có tranh giành tình nhân, không có cố tình gây sự, nàng chỉ là dịu dàng một câu -- "Muốn trở thành người hiểu rõ chàng nhất trên đời này"
Nàng so với trong tưởng tượng của hắn, còn tốt hơn gấp trăm lần.
Thẩm Hạo ôm nàngthật chặt, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non: "Được, cho nàng thời gian cả đời, nàngtừ từ sẽ biết."
***
Mai Nùng Chi cũng không chuyển ra vương phủ, có lẽ biết Thẩm Hạo không hài lòng lắm với việc nàng ở đây, cho nên tự mình đưa ra thời hạnmười ngày.
Ở lại mười ngày cũng tốt tồi, nàng vẫn còn được nhìn thấy hắn.
Buổi tối dùng bữa, Mai Nùng Chi nói muốn cùng một chỗ ăn tối.
Hòa Sinh cảm thấy có chút không được tự nhiên, Thẩm Hạo ngược lại giống như thường ngày, nên như thế nào liền như thế ấy.
Rất lâu rồi không có hầu hạ nàng ăn cơm, động tác gắp thức ăn đều có chút xa lạ.
Ăn được một nửa, Mai Nùng Chi rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, "Hạo ca ca, sao huynh cũng không ăn? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?"
Đồ ăn mang lên nàng liền biết rõ, những thức ăn này đều là Hạo ca ca ngày thườngkhông thích ăn.
hắn thích ăn thanh đạm, hương cay đầy bàn, hiển nhiên hạo ca ca sẽ không có khẩu vị.
Thẩm Hạo khoát tay, tiếp tục đút Hòa Sinh ăn canh, "Đợi tẩu muội ăn no rồi, ta mới có thể an tâm ăn cơm. Muội đừng quản những thứ này, ăn cơm của mình là được."
Mai Nùng Chi cắn bờ môi, giọng nói run rẩy, "Vâng."
Hòa Sinh nhìn Thẩm Hạo.
-- như vậy không tốt lắm đâu?
Thẩm Hạo không cho là đúng.
-- có cái gì không tốt, ngày thường không phải đều như vậy sao?
Hòa Sinh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu vì người ngoài mà tận lực thay đổi phương thức ở chung, dường như không cần thiết.
Nàng thích thú tiếp tục an tâm hưởng thụ săn sóc tri kỷ của hắn.
một bữa cơm dùng xong, Mai Nùng Chi không ăn được mấy ngụm, chỉ là nhìn dáng vẻ hai người ân ái trước mắt, khiến cho nàng như nghẹn ở cổ họng, còn có khẩu vị gì nổi nữa?
Có lẽ yêu một người quá lâu, lâu đến mức nàng đã chết lặng, cho dù biết rõ sẽ bị tổn thương, vẫn còn muốn kiên trì nhiều hơn chút nữa.
Mai Nùng Chi cũng không tính buông tha như vậy, nàng tự an ủi mình như thế này: có lẽ hôm nay bộ dạng như keo như sơn như vậy là cố ý giả vờ.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng vài ngày sau, chỉ cần nơi có Hòa Sinh và Thẩm Hạo có đôi có cặp xuấthiện, Mai Nùng Chi cơ hồ có thể nghe được thanh âm cõi lòng mình tan nát.
-- là giả bộ, nhất định là giả bộ.
Nhiều lần mặc niệm như thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn không được mà sụp đổ.
trên đời này ở đâu có người có thể giả bộ nhu tình yêu thương giống như vậy? Nhất cử nhất động, giữa mặt mày, đều là tràn đầy yêu thích.
Hạo ca ca, thật sự yêu nàng.
Mai Nùng Chi hoảng hốt cảm thấy tín niệm chống đỡ nhiều năm thình thịch tan rã, chán chường vài ngày, đột nhiên người trong cung đến.
nói là Đức phi gọi nàng, nhưng đi vào cung, mới phát hiện, là Hoàng hậu triệu kiến.
Mai Nùng Chi cảm thấy ngoài ý muốn, rất nhanh kịp phản ứng, cung kính hành lễ.
Hoàng hậu vẻ mặt hòa ái dễ gần nâng nàng dậy.
"Mai cô nương, ở Bình Lăng vương phủ có tốt không?"
Hoàng hậu mở đầu hỏi như vậy, Mai Nùng Chi ngơ ngẩn, trong mắt nhuộm thấm u buồn.
Nghĩ đến chuyện nàng mặt dày mày dạn ở quý phủ của Hạo ca ca, sớm đã truyền đitoàn thành đều biết, nói không chừng, người khác cũng chê cười nàng.
"Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Bình Lăng Vương và Trắc phi đãi khách rất tốt, ta ở rất tốt."
Khóe mắt Hoàng hậu nhảy lên, nhìn qua ánh mắt Mai Nùng Chi thoáng trầm xuống.
Ai không biết ai không hiểu, trưởng nữ Mai gia lưu luyến si mê Bình Lăng Vương nhiều năm, hiện nay Bình Lăng Vương thành hôn, nàng liền trông mong đến ở trong phủ người ta, tính toán điều gì, chính nàng là rõ ràng nhất.
Đơn giản là muốn chặn ngang một cước.
Chuyện như vậy, thành thật mà nói khiến cho người khinh thường, nhưng Hoàng hậuthật ra vô cùng vui vẻ trông thấy nàng được đền bù tâm nguyện.
Hoàng hậu thậm chí còn muốn giúp nàng một chút.
không tại sao, cũng bởi vì thời gian trước chuyện bà ban thưởng người không được còn bị nhục nhã, bà quyết định phải báo thù này.
Vợ chồng Bình Lăng Vương không phải vô cùng ân ái sao, bà liền hết lần này tới lần khác không để cho bọn họ sống tốt!
Bà phái người không thể đánh vào Bình Lăng Vương phủ, nhưng lại có thể mượn nhân thủ, quấy nhiễu tình cảm giữa vợ chồng Bình Lăng Vương, nói thí dụ như Mai Nùng Chi.
Có tài có mạo còn có quan hệ biểu huynh muội không thể cắt đứt, quan trọng hơn là, Mai Nùng Chi đã ở trong Vương Phủ rồi.
Điều kiện được trời ưu ái như vậy, nhất định phải hảo sinh tiến hành lợi dụng.
"Người quang minh không nói chuyện ám muội, Mai cô nương đã lưu luyến Nhị Điện hạ như vậy, Bổn cung ngược lại có một biện pháp, có thể giúp Mai cô nương." Hoàng hậu vừa nói mục đích của mình, Mai Nùng Chi hoàn toàn lờ mờ.
Nàng cơ hồ không thể tin được Hoàng hậu vậy mà sẽ nói lời này với nàng.
Giúp nàng, giúp thế nào? Chẳng lẽ còn có thể một lần nữa đoạt lại trái tim Hạo ca ca sao?
Hoàng hậu hai tay giao nhau, loay hoay thúy giáp nạm vàng, căn bản không nhìn Mai Nùng Chi.
Ân huệ như vậy, Mai Nùng Chi nếu là tâm trí đầy đủ hết, chắc chắn sẽ mang ơn.
Bà tiếp tục nói: "Mai cô nương, ngày mai trong nội cung có yến hội, đến lúc đó tất cả phủ hoàng thân đều sẽ mang theo nội quyến tham gia. Với địa vị hoàng hậu của ta, mặc dù không cách nào nhúng tay vào chuyện Bình Lăng vương phủ, nhưng ở nơi này là hoàng cung, ta vẫn có thể làm chủ."
Mai Nùng Chi cúi đầu xuống, che lại vẻ mặt trên mặt, hỏi: "Nương nương muốn giúp ta thế nào?"
Hoàng hậu lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, ngoắt ngoắt tay, ra hiệu Mai Nùng Chi điqua.
"Bổn cung hỏi ngươi trước, nếu như ngày sau giúp ngươi leo lên vị trí chánh phi Bình Lăng, ngươi nên cảm tạ Bổn cung như thế nào?"
Mai Nùng Chi nghênh đón ánh mắt của bà ta, "Nghe lời Hoàng hậu nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
Hoàng hậu yêu thương vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, "Bé ngoan."
Như vậy mới đúng, Mai Nùng Chi quý nữ thế gia như vậy, so với nữ nhân bình dân hai lần gả như Diêu thị vậy quả thực tốt hơn trăm lần vạn lần, thức thời biết tiến thối, bà quả nhiên không có nhìn lầm người.
"Ngày mai đợi bọn họ tiến cung dự tiệc, ngươi chờ thêm một lát sau sẽ có người đón ngươi tiến cung, giữa tiệc rượu, không có gì bất ngờ xảy ra, Bình Lăng Vương sẽ bởi vì bị rượu ướt quần áo mà rời tiệc, đến lúc đó Bổn cung sẽ phái tâm phúc ma ma bên cạnh, bảo người đỡ Bình Lăng Vương đến Phượng Loan điện thay quần áo, ngươi chỉ cần ở Phượng Loan điện dốc lòng chờ đợi là được."
Hoàng hậu dương dương đắc ý, tiếp tục nói: "Ma ma này, bình thường biết nhất điều chế hương, Bình Lăng Vương dù lợi hại thế nào, cũng không tránh khỏi bị tạm thời mê hoặc. Bổn cung đơn giản cũng không cho nàng lộ ngón nghề này. Vì ngươi, ngược lại là nhọc lòng kêu gào."
Mai Nùng Chi nâng lên một đôi mắt hoảng sợ, hỏi: "Nương nương là muốn cho Nùng Chi..."
Hoàng hậu đưa tay phủ lên môi của nàng, "Gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Bình Lăng Vương nghĩ thế nào cũng không sao. Sao, chẳng lẽ lại ngươi không muốn sao?"
Mai Nùng Chi hô hấp trì trệ, hồi lâu nói: "Ta nguyện ý. Nhưng có một chút..."
Hoàng hậu không vui: "Cái gì?"
Mai Nùng Chi nói: "Việc này nếu muốn thành, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt, nương nương phái người đón ta vào cung, không khỏi làm cho người ta chú ý, hãy để cho tự chính mình cầm lấy Ngọc Bài tiến cung cho thỏa đáng, đến lúc đó Thánh Nhân nếu như trách tội xuống, ta cũng nói là mình muốn tiến cung tìm nương nương, màkhông phải là nương nương cố ý triệu kiến."
Có đạo lý. Hoàng hậu không quá yên tâm, vô thức vừa hỏi: "Ngươi muốn Ngọc Bài?"đã có Ngọc Bài của Hoàng hậu, không cần cho gọi, có thể bất cứ lúc nào ra vào cung đình.
Mai Nùng Chi yếu ớt nói: "Nùng Chi cũng chỉ là nhắc tới như vậy, bất cứ việc gì còn phải nhờ hoàng hậu nương nương định đoạt."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ là một cái Ngọc Bài, muốn thì cho thôi, dù sao đều là người trên một thuyền rồi.
Mai Nùng Chi cầm Ngọc Bài tạ ơn.
Bình luận facebook