• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Độc sủng (2 Viewers)

  • Chương 27~28

Chương 27: Nhà thơ ăn thịt người (kết)

Edit: An Dung Ni

Beta: Tửu Thanh

Bùi Bạch Mặc nói không sai, trong vụ án liên quan đến nhiều người thế này, dựa vào việc phác họa chân dung tội phạm để bắt nghi phạm không phải là cách làm có hiệu suất cao.

Bùi Bạch Mặc không nói cho Dạ Sắc nghe dự định tiếp theo của bản thân.

Sau khi trêu ghẹo mấy câu, anh liền bảo Dạ Sắc trả điện thoại lại cho Hứa Nam Khang. Dạ Sắc thấy lông mày của Hứa Nam Khang dần nhíu lại.

Người lạ mặt kia là một tội phạm IQ cao, nếu không thì cũng không thể núp trong đám đông để gây án lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện. Đối phương không ngốc, những gì Đỗ Mục Nguyên kể cho cảnh sát, mấy phần là thật, mấy phần là giả, cũng khó có thể kết luận.

Trước kia, Bùi Bạch Mặc chỉ mượn thân phận của Đỗ Mục Nguyên chứ không phải là Đỗ Mục Nguyên.

Nếu tiếp tục kéo dài việc tiếp xúc với hung phạm, dù che dấu tốt đến mức nào, cuối cùng rồi cũng sẽ bị nghi phạm vạch trần.

Dạ Sắc dần dần suy đoán ra ý nghĩ của Bùi Bạch Mặc.

Sớm muộn gì cũng bị vạch trần, thà rằng chủ động để lộ còn hơn.

Một tên sát thủ liên hoàn, chắc chắn sẽ có vấn đề về trạng thái tâm lý và trạng thái tinh thần.

Hắn cần kích thích, một người kín đáo như hắn, chắc chắn sẽ ghét nhất là bị lừa dối. Sau khi kích thích,cũng có thể hắn sẽ hành động và để lộ dấu vết.

Mà ngòi nổ tốt nhất lúc này là để lộ chuyện Đỗ Mục Nguyên giả.

***********************

Dạ Sắc, Hứa Nam Khang và những tổ viên khác cùng trở lại khu nhà của Đỗ Mục Nguyên. Bùi Bạch Mặc vẫn còn trong nhà hắn, đợi hành động tiếp theo của đối phương.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần buông, khiến tầm nhìn của mọi người thu hẹp hẳn lại.

Trong khu chung cư, ánh đèn đường cũng không đủ sáng, chỉ nhập nhòe, nhấp nháy, ngoài sáng thì trong tối, cứ thay phiên nhau như vậy.

Mùa đông năm nay còn chưa có tuyết rơi, Dạ Sắc nhìn qua cửa kính xe ra ngoài, gió bắc đang gào thét, nhìn thế nào cũng có vẻ như sắp mưa.

Hứa Nam Khang nói chuyện với Bùi Bạch Mặc qua tai nghe.

Người lạ mặt kia chắc chắn đang theo dõi ‘Đỗ Mục Nguyên’, cũng giống như Đỗ Mục Nguyên thật sự đang tìm kiếm lai lịch của hắn.

Muốn để thân phận của 'Đỗ Mục Nguyên’ bị vạch trần, biện pháp đơn giản nhất là dựa vào người thân còn khỏe mạnh duy nhất của Đỗ Mục Nguyên, mẹ anh ta.

Quan hệ của bà cụ và Đỗ Mục Nguyên rất căng thẳng, cảnh sát đi nói chuyện với bà, vừa nhắc đến tên Đỗ Mục Nguyên liền bị bà từ chối tiếp chuyện, phải đứng ngoài cửa.

Nhưng bà cũng là người hiểu chuyện, cuối cùng vẫn đồng ý hỗ trợ.

**************************

Cuộc xung đột với Đỗ Mục Nguyên không cần phải làm giả, bà cụ vẫn luôn có rất nhiều lời oán giận với người con trai duy nhất này.

Dạ Sắc quan sát động tác của bà cụ qua máy giám sát dưới lầu nhà Đỗ Mục Nguyên.

Cô không biết bà cụ lấy sức từ đâu mà vừa đập, vừa đá cửa nhà Đỗ Mục Nguyên rồi bắt đầu chửi mắng.

Đột nhiên Dạ Sắc cảm thấy để mẹ Đỗ Mục Nguyên đến tham gia hành động lần này là một sai lầm. Để người già phải nhắc lại những mâu thuẫn khó giải quyết giữa mình và con trai, cũng là một loại vô nhân đạo.

Cô nghiêng đầu sang một bên, không nhìn động tác của bà cụ nữa.

Cho đến tận khi những lời chửi mắng của bà cụ kết thúc, một câu "Cậu là ai?" vang lên.

Đó là người con trai bà cụ hận đến tận xương tủy, không có khả năng không nhận ra. Khả năng duy nhất, Đỗ Mục Nguyên đó là giả.

******************

"Kẻ lạ mặt kia sẽ làm thế nào?" Sau khi bà cụ rời đi, khu vực quan sát trở lại yên tĩnh như cũ. Dạ Sắc không nhịn được, hỏi Hứa Nam Khang, người có kinh nghiệm đầy mình.

"Khá hơn thì chó cùng rứt giậu, tệ nhất là án binh bất động."

Chó cùng rứt giậu?

Dạ Sắc cũng không biết nếu thật sự xảy ra khả năng này, cục diện lúc ấy, liệu còn có thể dùng chữ "khá" để hình dung nữa không.

***************

Bùi Bạch Mặc đọc qua giá sách của Đỗ Mục Nguyên, chờ đợi bước tiếp theo của người kia.

Nhà tang lễ, thi thể, dù hoàn cảnh lớn lên của người này có thuận lợi hơn nữa, cũng khó có thể bảo đảm là tâm lý của Đỗ Mục Nguyên sẽ không xảy ra vấn đề dưới áp lực công việc.

Huống chi, quá trình trưởng thành của anh ta còn có vấn đề, điều cơ bản nhất là tình thân, cũng không có.

Trừ tuyển tập thơ của Shelly, tất cả các loại sách khác trên giá sách nhà Đỗ Mục Nguyên đều mới tinh, không có hạt bụi nào.

Giống như chúng được xếp lên giá sách chỉ để trang trí, lâu lắm rồi không có ai động đến.

Mẹ Đỗ Mục Nguyên rời đi đã hơn nửa tiếng.

Để bà cụ xuống núi hỗ trợ, có rất nhiều chỗ không hợp lý. Đỗ Mục Nguyên đáng lẽ không cần phải mở cửa cho bà trong khi biết bà là ai để rồi tự vạch trần thân phận của mình.

Nhưng cá là chỉ cần hung thủ xúc động, dưới cơn phẫn nộ, hắn sẽ mất đi năng lực suy đoán căn bản nhất.

Một tiếng... Nếu thêm một lúc nữa, thì coi như lần hành động này thất bại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm đã xâm chiếm toàn bộ không gian, nặng nề đè ép khiến người ta không thở nổi.

Máy điện thoại bàn trong nhà Đỗ Mục Nguyên, cuối cùng cũng đổ chuông.

Bùi Bạch Mặc không đi nghe luôn, đợi cho cảm xúc của đối phương bắt đầu mất bình tĩnh, anh mới ấn nút loa ngoài, đầu bên kia liền vang lên một tràng cười dài.

Anh nghe được, trong đó có cảm xúc oán giận, không cam lòng, mỉa mai...

"Bạn tao đâu?"

Bùi Bạch Mặc đi thẳng vào vấn đề chính: "Cái mày gọi là tiệc thịt người ở đâu"

ĐM, trên đời này tao ghét nhất là cảnh sát, kể cả cảnh sát hợp khẩu vị của tao."

Bùi Bạch Mặc ừ một tiếng, tỏ thái độ đang nghe: "Nói vậy, tức là tao hợp khẩu vị của mày."

"Muốn tài xế taxi còn sống đúng không?" Người lạ mặt lại hỏi.

"Đúng, nói điều kiện của mày đi."

Người kia cười nhạo một tiếng: "Rất đơn giản. Mày mang bạn tao đến, đổi lấy mạng của thằng cha đáng thương kia. Nghe cho kĩ đấy. Mày, mang Đỗ Mục Nguyên đổi lấy mạng của thằng cha kia."

"Được." Bùi Bạch Mặc lập tức đồng ý, "Thời gian, địa điểm."

"Ga Huyền Hồ, đường số 1 chạy về thủ đô. Lập tức! Ngay lập tức!"

**********************

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, kĩ thuật viên của đội cảnh sát hình sự thành phố không tra được nơi phát ra cuộc gọi.

Đã chọn cách ngả bài, Bùi Bạch Mặc liền xuống lầu, đi vào xe của đám người Dạ Sắc.

"Ga tàu là nơi ngư long hỗn tạp, người ra vào không biết bao nhiêu, cũng liên quan quá nhiều đến giao thông của người dân, đối với chúng ta mà nói, đó là nơi xấu nhất. Chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Đỗ Mục Nguyên và kẻ lạ mặt kia cùng gây án. Nhỡ chẳng may thả chạy Đỗ Mục Nguyên, lại còn làm liên lụy đến người của chúng ta, mà hậu quả nghiêm trọng nhất là bên chúng ta không bảo đảm nổi an toàn của nhân dân xung quanh."

Hứa Nam Khang nói hoàn toàn chính xác, trên mặt mọi người ai cũng lộ vẻ lo lắng.

"Đỗ Mục Nguyên đâu ?" Bùi Bạch Mặc nhìn về phía Dạ Sắc.

"Vẫn còn đang hỗ trợ điều tra trong cục, hắn là một trong những nghi phạm của vụ án này, dùng hắn làm mồi dụ, có chút nguy hiểm."

Bùi Bạch Mặc nhíu mày: "Chúng ta còn cách nào khác sao?"

Mạng người quan trọng, dù khó khăn, cũng phải đi tiếp.

"Đừng nhăn mày như thế, hắn chỉ là một tên tội phạm nghĩ quẩn, thế thôi." Anh sờ sờ đầu Dạ Sắc.

"Hắn nghĩ quẩn chỗ nào?" Dạ Sắc thầm muốn chửi thề với Bùi Bạch Mặc.

"Yên tâm, anh không thả chạy tên hung phạm nói anh hợp khẩu vị hắn đâu."

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: "Tài xế taxi nói anh là một thanh niên tốt. Anh vẫn muốn nghe lại lần nữa."

Anh tiếp thêm niềm tin cho cô: "Dù vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa, em vẫn có thể tin anh vô điều kiện. Nhất là khi gặp tội phạm tự cho mình là đúng."

*******************

Không thể phong tỏa ga tàu, cảnh sát đành phải sắp xếp rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, nhưng vẫn không thể ngăn chặn cảm giác bất an trong lòng.

Bùi Bạch Mặc còng tay mình với tay Đỗ Mục Nguyên lại với nhau.

Vừa tiến vào ga tàu lớn nhất thành phố, trước mặt hai người liền xuất hiện cục diện hết sức nhốn nháo.

Sắc mặt người xung quanh, ai cũng vội vàng, nhìn qua thậm chí còn không ai thèm để ý đến hai người đàn ông đứng yên ở một góc. Thi thoảng cũng có lác đác vài người ngoái lại nhìn còng tay của hai người, sau đó liền tránh ra xa.

Thời gian dần trôi qua, xung quanh Bùi Bạch Mặc và Đỗ Mục Nguyên dần hình thành một vòng vây vô hình.

Đỗ Mục Nguyên lắc lắc tay, cười: "Cậu không lo bạn tôi sẽ chặt luôn tay cậu mang đi à?"

Bùi Bạch Mặc quay sang: "Thế thì anh nên cầu nguyện, trước khi bạn anh chặt tay tôi, tôi chưa tháo đầu hắn xuống."

Vẻ mặt anh rất đàng hoàng, nghiêm túc, Đỗ Mục Nguyên híp mắt, cuối cùng cũng bình luận hai chữ: "Điên rồ."

"Đỗ tiên sinh." Bùi Bạch Mặc lập tức lên tiếng, "Sau khi vụ án này kết thúc, cả đời chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nên xin anh đừng dùng giọng điệu thân thiết ấy để đánh giá tôi. Cảm ơn."

"Dài dòng."

Bùi Bạch Mặc quay đầu nhìn anh ta một cái, sờ sờ trong túi áo, dùng hai ngón tay xé băng dính, trực tiếp dán lên môi Đỗ Mục Nguyên.

Đỗ Mục Nguyên ừ ừ, hừ hừ một câu, Bùi Bạch Mặc nghe hiểu, nhưng tên tội phạm kia chưa xuất hiện, anh vẫn còn rảnh rỗi để đối phó với Đỗ Mục Nguyên.

"Khiếu nại tôi? Xin lỗi, tôi không phải là cảnh sát chính thức của cục. Nếu anh thật sự chướng mắt tôi thì có thể trực tiếp thuê người giết tôi."

Hai người vừa nói chuyện với nhau vài câu, đột nhiên đằng sau có một lực tác động, đẩy Đỗ Mục Nguyên về phía trước.

Mặc dù đầu óc Đỗ Mục Nguyên nhanh nhẹn, nhưng thân thể anh ta là một tên công tử bột chính hiệu, không thể chống lại được lực tác dụng kia.

Bùi Bạch Mặc siết chặt tay ở eo anh ta, kéo ngược về vị trí cũ.

Trong tai nghe vang lên tiếng nhắc nhở của Lâm Khẩn: "Nhân viên thường phục đã chặn đường kiểm tra người kia rồi, là một lưu manh, không phải hắn."

Hai người tiếp tục đợi, đoàn tàu số 1 chạy về thủ đô vào bến, Bùi Bạch Mặc liền kéo Đỗ Mục Nguyên lên tàu.

Trên tàu chỉ lác đác vài người, cũng không tính là nhiều, dần dần những người trên tàu bắt đầu xuống bến, cả toa tàu chỉ còn lại mỗi Bùi Bạch Mặc và Đỗ Mục Nguyên.

Đột nhiên cửa chính của khoang tàu nơi hai người đang đứng có tiếng vật nặng đập vào, khi Bùi Bạch Mặc kéo Đỗ Mục Nguyên ra kiểm tra, đột nhiên cửa sổ phía trên khoang tàu bật mở, một cơn gió lạnh lùa vào, xua tan nhiệt độ ấm nóng do điều hòa tản ra.

Đối phương không để cho anh có thời gian để xoay sở.

Bùi Bạch Mặc nhìn người nhảy vào từ cửa sổ, đột nhiên một lưỡi dao sắc bén bay thẳng đến chỗ Đỗ Mục Nguyên.

Kẻ lạ mặt kia bảo mình mang Đỗ Mục Nguyên đến, không phải để giải cứu. Mà là để giết chết.

Đỗ Mục Nguyên không để ý đến sự uy hiếp từ phía sau, đến lúc anh ta phản ứng kịp thì không còn né được lưỡi dao kia nữa.

Bùi Bạch Mặc đưa tay che gáy Đỗ Mục Nguyên, kéo anh ta ngã nhào xuống đất.

Lúc này Đỗ Mục Nguyên mới ý thức được trong khoang tàu có sự xuất hiện của người thứ ba, lập tức xé băng dán trên môi nói: "Tôi là Đỗ Mục Nguyên."

Lưỡi dao của đối phương lại lao đến chỗ anh ta, Đỗ Mục Nguyên xoay người quá chậm, dùng mắt thường cũng có thể thấy mũi dao đã chạm đến da thịt của anh ta.

Bùi Bạch Mặc nhíu mày, di chuyển ra chỗ khác, dắt Đỗ Mục Nguyên rời khỏi phạm vi công kích của đối phương.

Người phía sau thấy hai người tránh được lưỡi dao, liền chém vào cánh tay anh che ở cổ Đỗ Mục Nguyên.

Trong nháy mắt, máu tươi liền tràn ra, anh cũng chỉ cảm thấy hơi tê tê mà thôi.

Lúc này lực lượng mặc thường phục mới xông lên, bắt đối phương.

******************

Khi Dạ Sắc gặp lại Bùi Bạch Mặc, từ xa đã nhìn thấy vết rách trên áo khoác anh.

Cô không cố kị ánh nhìn của những người xung quanh, nhanh chóng lao vào ngực Bùi Bạch Mặc.

Ngay từ khi bắt đầu vụ án, anh vẫn luôn gần cô, nhưng lại không ở ngay cạnh cô như trước.

"Anh bị thương?" Cô không khóc như lúc nhận được tin anh bị uy hiểm bởi bom, lúc này anh đang bên cạnh cô, dù bị thương, cô vẫn mỉm cười.

Bùi Bạch Mặc duỗi cánh tay không bị thương ra, ôm chặt lấy cô.

"Đau lòng à?"

Dạ Sắc cười một tiếng, "Không phải là anh nên giấu đi, không cho em biết vì sợ em lo lắng sao? Làm gì có ai còn cố khoe ra như anh."

Rất lâu về sau, Bùi Bạch Mặc tàn tạ nằm trên giường bệnh, bạn tốt Linser của anh cũng hỏi vấn đề này. "Chẳng lẽ cậu không thấy Katze khóc thảm đến mức nào sao? Cậu không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì à? Chẳng phải cậu nên lo mình sống không nổi qua ngày mai, lặng lẽ rời đi rồi dưỡng bệnh, đợi đến lúc khỏe mạnh bình thường thì trở lại, không để cô ấy lo lắng sao?

Khi đó mặc dù Bùi Bạch Mặc cực kì yếu ớt, nhưng vẫn cực kì tỉnh táo, nói rất hùng hồn: "Trước giờ Sắc Sắc rất yếu lòng, rất dễ đồng tình với người khác. Tôi ra vẻ thê thảm, mà thực tế tôi cũng đủ thê thảm rồi nhưng vẫn dịu dàng với cô ấy thì sao. Tôi cũng không rảnh rỗi để ra vẻ vĩ đại như thánh mẫu, trong tình yêu không cần phân biệt giữa đồng cảm và không đồng cảm. Đúng, có lẽ lúc này cô ấy đau lòng. Nhưng đồng thời tôi cũng biết được cô ấy quan tâm tôi bao nhiêu, sau đó lại càng thêm yêu tôi hơn, điều này chẳng phải cũng là một loại thành quả sao?"

********************

Người muốn giết Đỗ Mục Nguyên trên ga tàu cuối cùng cũng sa lưới.

Rất đơn giản, dễ dàng, dường như đó không phải là tội phạm giết người hàng loạt mà họ đang tìm.

Nhưng một người, khi đã xúc động, không ai biết được người đó sẽ có thể làm ra bao nhiêu chuyện trái với lẽ thường.

Chẳng hạn như từ kín đáo mà trở nên liều lĩnh.

Hay từ gian trá, giảo hoạt trở nên sơ hở.

Sau khi sa lưới, người kia không nói lời nào.

Mọi người cũng không thể xác nhận xem đó có đúng là hung thủ hay không.

Tài xế taxi bị người bí ẩn kia mang đi, sống hay chết, cũng không ai hay.

Lúc này danh sách nghi phạm mới được in ra. Tổng cộng có mười ba người.

Đến khi đội cảnh sát hình sự xác minh được thân phận của tên lưu manh ở ga tàu, so sánh với danh sách cảnh sát địa phương gần khu ga tàu đưa lên, phát hiện ra hai bên trùng khớp nhau, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

******************

Sau khi rời ga tàu, Dạ Sắc liền giám sát Bùi Bạch Mặc đến bệnh viện băng bó.

Trong phòng cấp cứu, mọi người đi lại hối hả, trên tay Bùi Bạch Mặc vẫn còn rươm rướm máu. Nhưng vẻ mặt anh lại dịu dàng xán lạn. Dạ Sắc thì chỉ nhìn miệng vết thương của anh đã cảm thấy đau .

Dạ Sắc chọt chọt phần cơ bắp hai bên vết thương của anh, "Dây thần kinh đau của anh có vấn đề gì không vậy?"

"Trình độ này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của anh."

Khi Bùi Bạch Mặc nói những lời này, không để ý đến biểu cảm của Dạ Sắc, đến khi anh thấy bất thường, sắc mặt Dạ Sắc đã ảm đạm.

Anh nói, vết dao này nằm trong phạm vi chịu đựng của anh. Không đáng nhắc đến.... Rốt cuộc, anh đã từng chịu nỗi đau lớn đến nhường nào?

Suy cho cùng thì cô vẫn còn là một cô nhóc, dù là một cô nhóc đang dần trưởng thành đi chăng nữa.

Bùi Bạch Mặc vừa định an ủi Dạ Sắc vài câu, liền nghe thấy có người gọi tên mình.

"Bùi Bạch Hắc!" (1)

(1) Hắc ( 黑) Mặc ( 墨) Nhân viên ghi chép ghi nhầm tên anh nhà :v

Dạ Sắc phì cười, lúc đăng kí rõ ràng đã đọc đúng là Bùi Bạch Mặc mà. sao ai lại đánh nhầm thành Bạch Hắc rồi.

Cô vui lên, lòng Bùi Bạch Mặc ấm áp trở lại, nhưng vẫn đen mặt với y tá gọi số.

Anh lớn từng này, ghét nhất bị gọi là đen hoặc đất.

*********************

Hai người băng bó xong, Bùi Bạch Mặc nhíu mày nhìn đường chỉ uốn lượn trên tay

Dạ Sắc nhìn vết thương đã được khâu, rồi nhìn hàng lông mày nhíu chặt lại của Bùi Bạch Mặc.

"Chỗ này dù có con rết đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh đâu." Cô đưa tay, vuốt vuốt dãy núi trên mi tâm anh: "Cứ nhíu nhiều vào, cẩn thận lại nhanh già đấy."

Nhanh già?

Bùi Bạch Mặc nhìn Dạ Sắc, không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của cô khi già.

Ông cụ Bùi và bà cụ Dạ, nghe có vẻ rất viên mãn.

Trên đường về, Dạ Sắc nhận được cuộc gọi thông báo về vụ án của Lâm Khẩn.

"Đúng vậy, là cảnh sát." Lâm Khẩn ở đầu bên kia thở dài, chửi thề một tiếng, "Thằng khốn đó, vậy mà lại trốn trong nội bộ cảnh sát. Bên mình không tiếp xúc nhiều với đội bên đó, nếu không phải mới đầu vụ án, có lẽ sẽ không bị nắm mũi dắt đi như vậy. Hắn sống chết không chịu mở miệng, cuối cùng nhờ có Đỗ Mục Nguyên hắn mới hiện nguyên hình. Sa lưới nhẹ nhàng, sau khi sa lưới thì rất thành thật, lừa người rất giỏi. Nhưng gặp Đỗ Mục Nguyên xong, hắn liền điên lên. Hắn thấy mình bị Đỗ Mục Nguyên phản bội nên mới dính đến cảnh sát. Người giết cũng đủ rồi, liền định giải quyết Đỗ Mục Nguyên.

Hắn là cảnh sát đấy!!!"

Từ đầu đến cuối, Lâm Khẩn vẫn canh cánh chuyện này.

Dạ Sắc dịu giọng: "Được rồi, được rồi, ngoan, tìm được tài xế taxi chưa?"

"Đã biết địa chỉ rồi, người của đội cảnh sát đang trên đường đi.

Dạ Sắc yên lòng, Bùi Bạch Mặc cũng đang nghe cuộc trò chuyện, cô đang định nói gì đó với Lâm Khẩn, Bùi Bạch Mặc liền lấy tai nghe bluetooth của cô.

Dạ Sắc khó hiểu nhìn anh.

"Đừng nhìn anh, tập trung lái xe đi."

Anh tỏ vẻ mình chưa làm gì hết.

Dạ Sắc bật cười, chẳng lẽ vì cô dỗ Lâm Khẩn bằng chữ "ngoan" kia nên anh ghen? Bùi Bạch Mặc biết ăn giấm thật sao?

**************************

Lần này Linser đến tỉnh N rất đột ngột, vừa đến nơi liền gặp Dạ Sắc đưa Bùi Bạch Mặc bị thương về nhà.

Mặc dù đã xong việc, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, Dạ Sắc chào hỏi với Linser xong liền quay xe về.

Linser nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Bùi Bạch Mặc, cười: "Để tôi đoán xem nào, anh hùng cứu mỹ nhân? Không đúng? Chẳng lẽ anh hùng cứu cẩu hùng?"

Bùi Bạch Mặc không để ý đến anh, trực tiếp xoay người đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lông.

Linser vẫn quen nói một mình, lúc này mới nhớ đến chính sự, lấy trong vali nhỏ một tấm thiệp mời, để trước mặt Bùi Bạch Mặc: "Phương Tân nóng lòng muốn gả cho tôi, tôi không còn cách nào khác đành phải chiều lòng cô ấy. Cuối tuần này chúng tôi tổ chức lễ cưới."

Anh dứt lời, thấy Bùi Bạch Mặc không có phản ứng gì, lại hỏi "Cậu không ngạc nhiên?"

Bùi Bạch Mặc nhìn anh khinh bỉ: "Ngạc nhiên? Chẳng phải trước giờ Phương Tân sai đâu cậu như Thiên Lôi đánh đó sao? Phương Tân nói muốn gả, tất nhiên cậu sẽ cưới. Phương Tân nói muốn cưới, chắc cậu cũng sẽ mặc áo cưới gả cho cô ấy thật. Chuyện rõ rành rành như vậy, sao tôi cần phải lãng phí tế bào để ngạc nhiên làm gì."

'Tên này dám nói mình mặc áo cưới gả người.' Linser cắn răng: "Được, coi như chuyện này là đương nhiên đi. Vậy tốt xấu gì cậu cũng phải chúc phúc cho tôi chứ, trăm năm hạnh phúc chẳng hạn."

Bùi Bạch Mặc nhíu mày: "Nếu cậu thích những câu như vậy, tôi sẽ bảo Phương Tân mỗi ngày nói với cậu một lần."

Anh cũng không tỏ ra vui sướng, lại càng không chút thương cảm nào.

Linser cảm thấy vô cùng thất bại: "Cậu không hề lưu luyến tôi sao?"

Anh vẫn không từ bỏ, tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của Bùi Bạch Mặc.

"Tôi và cậu sống trong thế giới hai người nhiều năm như vậy, giờ tôi kết hôn chẳng lẽ cậu không thấy buồn, mất mát gì sao? Về sau phòng tôi, giường tôi cậu không thể tự tiện ngủ nữa."

Bùi Bạch Mặc nhíu mày: "Dường như mấy năm nay, chỉ có cậu mặt dày mày dạn đòi ngủ ở địa bàn của tôi. Đổi giường tôi cũng làm rồi, sao cậu vẫn cứ thích làm khó người mắc chứng sạch sẽ chứ."

Linser: "...."

Anh bình ổn lại cảm xúc, quyết định chuyển chủ đề: "Làm phù rể cho tôi đi."

Bùi Bạch Mặc lập tức từ chối: "Không làm."

Linser vò đầu: "Vì sao? Tôi gần như là người bạn duy nhất của cậu, đây có thể là lần duy nhất trong đời cậu có thể làm phù rể đấy!"

Bùi Bạch Mặc cười: "Người đã kết hôn không thể làm phù rể.

Linser lập tức phản bác: "Ai là người đã kết hôn? Đùa nhau à?"

Bùi Bạch Mặc lại cực kì nghiêm túc: "Không phải đùa. Đến ngày cậu cưới, theo kế hoạch của tôi, tôi cũng là người đã có gia đình rồi."

Linser cực kì kích động: "Cậu cầu hôn Katze rồi? Lúc nào? Sao tôi không biết. Hai người tiến triển quá nhanh rồi đấy."

Bùi Bạch Mặc bình tĩnh trả lời: "Không, tôi không cầu hôn."

"Còn chưa cầu hôn mà đã muốn kết hôn? Từ giờ đến hôn lễ của tôi chỉ còn một tuần thôi đấy."

Đột nhiên trong đầu Linser lóe lên một ý nghĩ: "Đừng nói là cậu thấy thiệp cưới của tôi nên liền nghĩ đến chuyện kết hôn đấy nhé."

Bùi Bạch Mặc cực kì chính trực gật đầu: "Đúng, cậu biết đấy. Tôi là loại người một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không lãng phí thời gian, phải đạt được thành quả nhanh nhất có thể."

Anh mở thiệp cưới của Linser ra: "Rất đẹp, có vẻ kết hôn cũng không phải chuyện xấu gì. Sắc Sắc là người duy nhất tôi cần. Đối với cô ấy, tôi cũng vậy. Nên vì sao tôi phải học theo cậu, lãng phí tận 7 năm mới tu thành chính quả?"

Anh đứng dậy cầm áo khoác trên ghế, dáng vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài, Linser vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

"Thông báo với Sắc Sắc, đi kết hôn."

Thông báo.... Mà còn chưa cả cầu hôn.

Linser sầm mặt lại: "Đứng lại, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta liền tuyệt giao."

Anh hung tợn: "Tôi nói thật, TUYỆT GIAO, cả đời này không qua lại với nhau nữa.

Nếu người ta biết bạn anh lại đi làm loại chuyện này... Thật sự rất mất mặt...

"Quá mất mặt!!! Bùi Bạch Mặc !!!! IQ của cậu để lại hết ở Đức rồi à? Cậu đang làm trò hề gì thế?!?"

Chương 28: Vạn Lý Trường Thành từ xương người. (1)

Edit: An Dung Ni

Beta: Tửu Thanh

Linser đen mặt lại: “Đứng lại, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta liền tuyệt giao.”

Anh hung tợn: “Tôi nói thật, TUYỆT GIAO, cả đời này không qua lại với nhau nữa.”

Nếu người ta biết bạn anh lại đi làm loại chuyện này… Thật sự rất mất mặt…

“Quá mất mặt!!! Bùi Bạch Mặc !!!! IQ của cậu để lại hết ở Đức rồi à? Cậu đang làm trò hề gì thế?!?”

Linser dứt lời mới nhận ra mình vẫn còn quá dịu dàng, bình thường anh rất ít khi gọi cả họ và tên tiếng Trung của Bùi Bạch Mặc, trừ phi có việc gấp.

Bùi Bạch Mặc dừng bước, quay người lại nhìn, rồi đột nhiên tiến đến ngồi đối diện Linser.

Anh thấy mình cần phải tuyên bố: “Tôi ở lại không phải vì sợ cậu tuyệt giao.”

Linser lườm anh một cái: “Đừng nói nhảm. Hôn lễ cuối tuần, cậu không chịu làm phù rể, thì đến làm hoa đồng cũng được.”

Bùi Bạch Mặc ngồi yên, nhìn chăm chú vào Linser vài giây đồng hồ.

Bên gáy vẫn còn những vết cào sâu cạn, hốc mắt hơi thâm xanh, trên môi còn nửa vết cắn.

Anh hỏi: “Lần này cậu về Đức, cùng Phương Tân giao chiến suốt đêm?”

Linser nhặt thiệp mời trên bàn, khóe môi nhếch lên: “Mình bằng lòng.”

Anh cẩn thận vuốt ve mép thiệp mời, trong mắt toàn là ý cười.

Anh nói với mọi người rằng đã cãi nhau rồi chia tay Phương Tân, cuối cùng sau một đêm giường chiến lại quyết định kết hôn.

Chuyển hướng nhanh như vậy, ai rồi cũng sẽ trách anh,

Nhưng giờ phút này, ngồi đối diện anh, không phải ai khác, mà là Bùi Bạch Mặc, người không cần lời giải thích của anh.

“Xem ra số 7 là số may mắn của cậu. Vừa rồi là lần thứ 77 Phương Tân cãi nhau đòi chia tay cậu, lý do là gì thế? Không cãi nhau nổi với cậu nữa?”

Linser bị đâm trúng chỗ đau, ném thiệp mời vào người Bùi Bạch Mặc, ôm tay liếc xéo anh: “Đừng dùng ánh mắt nhìn tội phạm ấy để phân tích mình. Đây là niềm vui thú mà chỉ thanh mai trúc mã mới cảm nhận được, cậu không hiểu nổi đâu.”

“Phenylethylamine truyền tin.

Dopamine mang lại cảm giác an toàn.

Khiến cậu ý loạn tình mê là norepinephrine.

Sản phẩm phụ của việc thân mật là endorphins.

Và vasopressin thúc giục lòng trung thành của cậu.”

Vẻ mặt Bùi Bạch Mặc cực kì ôn hòa: “Bài tiết nhiều chất hóa học như vậy cậu có mệt không?”

Linser buồn cười nhìn anh: “Đàn ông độc thân, vừa yêu nhau đã muốn dẫn người ta đi kết hôn như Bùi Bạch Mặc tiên sinh đây, nhiều chất hóa học tác dụng một lúc như vậy, thấy dễ chịu không?”

Bùi Bạch Mặc mỉm cười, trả lại câu vừa rồi của Linser: “Tôi bằng lòng. Cảm ơn”

Linser không muốn tự chuốc lấy nhục nữa, bèn chuyển đề tài sang Dạ Sắc.

“Katze là một cô gái trẻ bình thường.” Linser còn đặc biệt bổ sung: “Người ngoài hành tinh không nhiễm khói bụi trần gian như cậu đừng áp đặt suy nghĩ của người bất thường lên cô ấy.

Ngay cả Phương Tây trên giường thì hùng hùng hổ hổ không giống phụ nữ cũng cần lãng mạn. Katze càng cần.

Cầu hôn? Nhất định phải có.

Hẹn hò? Càng phải có, từ đó tình cảm hai người mới sâu sắc hơn được.

Gặp phụ huynh? Ải này nhất định phải qua.”

Linser đứng ở góc độ một người có thâm niên yêu đương nhiều năm, chỉ chiêu cho Bùi Bạch Mặc: “Ba điều này, cậu đã làm chưa?”

Bùi Bạch Mặc vừa muốn lên tiếng, Linser vội cắt lời: “Làm việc chung một chỗ không tính,cùng nhau giải quyết các vụ án không gọi là hẹn hò.”

Bùi Bạch Mặc nghe vậy nhíu mày: “Tiên sinh sợ vợ tương lai, mỗi lần nhắc đến chuyện yêu đương của người khác, cậu nhiều lời như vậy, Phương Tân biết không?”

Tính xấu này vẫn khó sửa như cũ. Linser dứt khoát không thèm để ý đến anh.

Điều tiến bộ duy nhất, Bùi Bạch Mặc kiệm lời ngày nào, giờ càng ngày càng nói nhiều hơn rồi.

*************************

Phần sau của vụ án không liên quan nhiều lắm đến tổ phân tích.

Dạ Sắc đi theo nhân viên cục cảnh sát, điều tra qua về người lạ mặt, tiện thể đi viết báo cáo.

Lúc về nhà tắm rửa thay quần áo,cô nhận được tin Tiêu Tử Quy đã chuyển nguy thành an.

Vụ án liên quan đến virus qua đã vài ngày, thời gian này việc phá vụ án ăn thịt người vừa rồi đã chiếm toàn bộ sự chú ý của cô.

Tiêu Tử Quy chiếm một phần tư trong gia đình cô, chính là phần quan trọng nhất. Cả đời này, Dạ Sắc cũng không thể chấp nhận được chuyện mất đi anh.

Kết thúc cuộc gọi điện với Dạ Văn Tây, Dạ Sắc vẫn rất kích động, nhất thời không khống chế được lực tay, khiến Sảo Sảo đang dưới tay cô phải vùng ra, chạy cách xa cô vài bước mới dám ngồi xuống.

Dạ Sắc biết mẹ cô, Khương Bắc Vi cũng có để ý đến mọi chuyện bên ngoài.

Ngày thường Tiêu Tử Quy là người hay liên lạc với bà nhất, khoảng thời gian này lại không thấy tăm hơi đâu, nhất định trong lòng bà cũng đã tự hiểu.

Nhưng mọi người đã chọn phương án không nói với bà, bà nể mặt, giả như không biết gì.

Trước khi kết án, mọi người phát hiện ra rất nhiều máu người, tay, tim của người bị hại ở trong tủ lạnh nhà hung thủ. Hình ảnh lúc đó quá kích thích, từ trưa đến đêm không ăn gì, Dạ Sắc vẫn không cảm thấy đói bụng.

Đã mười một giờ đêm, bệnh viện không cho thăm hỏi. Cũng quá muộn để đến nhà họ Tiêu.

Hành trình sáng mai đúng là bận rộn. Cô phải đến bệnh viện, xem có thể vào thăm Tiêu Tử Quy một lúc được không. Còn phải kiểm tra tình hình của Bùi Bạch Mặc nữa, xem vết thương của anh thế nào rồi. Cũng cần phải về nhà họ Tiêu, hỏi thăm Tiêu Hà và Khương Bắc Vi, xem hai người đã yên lòng chưa.

Lúc này Sảo Sảo đã chạy đến bên cô, cọ cọ chân cô, Dạ Sắc cúi đầu cười, đúng rồi, còn cho mày ăn nữa.

*********************

Sáng sớm hôm sau, Dạ Sắc liền chuẩn bị lên đường.

Vừa mở cửa ra, một thân hình cao to đẹp trai đã dọa cô giật mình.

Bùi Bạch Mặc đứng nghiêm trước cửa, không biết đứng đã bao lâu rồi.

Dạ Sắc còn chưa kịp hỏi anh đến từ bao giờ, đến làm gì. Bùi Bạch Mặc thấy cô trang điểm, thay đồ mới chuẩn bị đi ra ngoài liền hỏi trước: “Định đi đâu thế?”

Ánh mắt anh quá chăm chú, Dạ Sắc bị anh nhìn chằm chằm , cảm thấy khó hiểu: “Đến thăm mẹ em, cả dượng nữa.”

Dạ Sắc không biết nên để anh vào nhà hay dẫn anh đi cùng nữa, dường như chọn cái gì cũng không hợp lắm.

Nhất là khi anh còn tỏ vẻ, tay phải anh bị thương, anh rất tội nghiệp.

Cô vẫn còn đang phân vân tự hỏi, anh đã giải quyết vấn đề nan giải này cho cô. “Thật khéo, anh đang định mời em đi gặp phụ huynh cùng anh.”

Dạ Sắc: “Hả?”

Bùi Bạch Mặc ai oán: “Em cảm thấy không thể dẫn anh đi gặp người khác?”

Dạ Sắc vô thức lắc đầu.

Bùi Bạch Mặc thỏa mãn gật gật đầu, đưa tay trái không bị thương lên, chạm vào má cô, ngừng hành động lắc đầu của cô lại: “Được rồi, anh biết em thích anh đến mức không kiềm chế nổi bản thân, không cần dùng cách lắc đầu đến rơi não này để thể hiện đâu.”

Anh nhấn nút xuống thang máy, thấy Dạ Sắc không đứng bên mình, liền quay đầu tìm.

Anh vốn luôn khác người như vậy.

Dạ Sắc quả thực có chút lo lắng, nếu anh gặp phải

Khương Bắc Vi gặp thần giết thần, liệu có thương

tích đầy mình không.

Cô quyết tâm ra tay ngăn chặn khả năng này: “Bùi Bạch Mặc, mẹ em không thích người nói nhiều, thích yên tĩnh.”

Bùi Bạch Mặc gật đầu: “Không sao, bọn anh giao lưu trên giấy cũng được.”

Dạ Sắc: “…”

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom