Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13: Lạc trong rừng sâu
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc trực thăng của Cố Thâm, nhưng trước khi nó nổ thì anh ta đã thấy lão đại kịp nhảy xuống, anh ta thầm thở phào, bên dưới thuộc hạ của Chu Nham đã chết gần hết, ông ta cũng bị thương nặng, có lẽ cũng khó sống sót. Điều quan trọng bây giờ là cần phải tìm ra Cố Thâm.
Anh ta vừa ra lệnh cho thuộc hạ ở dưới thu dọn cục diện, đồng thời ra lệnh cho trực thăng bay về hướng mà trực thăng của Cố Thâm rơi lúc nãy. Mạc Tư Huyền nói vào thiết bị liên lạc
“Tư Duệ. Tư Duệ. Hàn Thước. Lão đại…”
Đám người Cố Thâm đáp xuống đất, nhìn xung quanh thì đây là một khu rừng, Tư Duệ nghe thấy Mạc Tư Huyền gọi thì ngay lập tức trả lời
“Mạc Tư Huyền, tôi đây.”
“Các anh đang ở đâu thế? Lão đại không sao chứ?” Mạc Tư Huyền vội hỏi.
Tư Duệ nhìn qua thấy Hàn Kỳ Âm vẫn ôm chặt lấy Cố Thâm không rời thì khóe miệng hơi giật giật đáp
“Không sao. Có lẽ chúng tôi đang ở trong một khu rừng.”
Hàn Thước đi xung quanh xem xét.
“Ở đó là ở đâu?”
“Tôi cũng không biết…” Tư Duệ suy nghĩ một lát, lúc chiếc trực thăng rơi xuống thì ở hướng tây nam, có lẽ nơi mà bọn họ đang đứng là một khu rừng ở hướng tây nam.
“Có lẽ là ở hướng Tây nam.” Tư Duệ nói.
Nhưng ở bên kia, Mạc Tư Huyền bỗng nhiên không nghe thấy Tư Duệ nói gì cả, anh ta vội gọi “Tư Duệ. Tư Duệ...”
“Anh có nghe thấy tôi…”
“Ở…”
“Mạc Tư…”
Âm thanh rè rè vang lên một lúc sau đó tắt hẳn, Mạc Tư Huyền thầm lo lắng, tại sao thiết bị liên lạc đột nhiên mất tín hiệu chứ?
Tư Duệ cũng gặp phải trường hợp như vậy, trong lòng thầm chửi thề, hỏng lúc nào không hỏng, lại hỏng đúng lúc này.
Cố Thâm ánh mắt lạnh như băng, hai người đã đáp xuống đất được một lúc rồi mà cô vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, thanh âm lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai cô, khiến cô giật mình mở bừng mắt ra
“Buông tay.”
Hàn Kỳ Âm tức thì buông tay ra, bước lui về sau một bước nới rộng khoảng cách với hắn, cô e dè quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn không lộ ra biểu cảm tức giận mà chỉ có nét mặt lạnh lùng như mọi khi, liền không biết hắn đang nghĩ gì.
Đúng thật là mất mặt quá mà, cô đã không biết lái trực thăng, cả quá trình còn ôm lấy hắn như vậy. Nhưng rõ ràng là cô rất sợ hắn, chứng kiến hành động máu lạnh của hắn xóa sổ cả gia tộc Chu gia chỉ bằng một câu nói, vậy mà khi hắn giúp cô, còn quyết đoán ra lệnh nhảy khỏi trực thăng trước khi phát nổ, đôi tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn đã khiến cô an tâm hơn, một suy nghĩ đã hiện lên trong đầu cô.
Nếu như Cố Thâm không tàn nhẫn, máu lạnh như vậy thì ngày hôm nay, e rằng kẻ bị tiêu diệt có lẽ là Cố gia.
Đối với kẻ thù, tuyệt đối không được nhân nhượng. Nhân từ với kẻ thù, cũng chính là tàn nhẫn với bản thân.
Tư Duệ thấy cuối cùng hai người bọn họ cũng tách ra, liền đi đến báo cáo với Cố Thâm
“Lão đại. Thiết bị liên lạc bị hỏng rồi, không biết đây là đâu, Mạc Tư Huyền đang đi tìm chúng ta.”
Anh ta muốn hỏi ý Cố Thâm xem có nên đợi Mạc Tư Huyền ở đây không hay là đi tìm lối ra.
Đằng nào ở đây cũng thuộc trong vùng núi Tây An, Thiểm Tây, có lẽ cũng không quá khó tìm.
Với tính cách của Cố Thâm, quả nhiên hắn chọn phương án thứ hai
“Đi tìm lối ra.”
Hắn ra lệnh.
Cả bốn người đi men theo con đường rậm rạp lá cây, Hàn Kỳ Âm đi phía sau hắn, đằng sau cô là hai người Tư Duệ cùng Hàn Thước. Hàn Thước luôn là dáng vẻ lãnh đạm ít nói, trong bốn người ở Cố gia, anh ta là người ít nói nhất, chỉ im lặng làm theo lệnh của Cố Thâm. Anh ta cũng là người có sức khỏe kinh người nhất mà cô từng gặp, không biết sức mạnh đó lấy từ đâu, Hàn Kỳ Âm chỉ cảm thấy có thiện cảm với anh ta hơn là Tư Duệ.
Bốn người đi được một lúc mà vẫn không tìm thấy lối ra, tựa như càng đi thì càng lạc vào sâu bên trong vậy. Cô dừng lại quan sát cây ở xung quanh, còn lấy tay ngắt một chiếc lá cây đưa lên xem xét, sau đó cất tiếng gọi Cố Thâm ở phía trước.
“Lão đại.”
Cố Thâm đứng lại quay đầu nhìn cô
“Chúng ta càng đi sâu vào rừng hơn rồi.”
Hắn im lặng ra hiệu cho cô nói tiếp, Hàn Kỳ Âm cầm chiếc lá lên nói
“Chiếc lá này về cơ bản màu sắc rất nhạt do thiếu diệp lục, cây ở xung quanh còn có chiều cao rất cao. Bởi vì ở đây thiếu ánh sáng mặt trời nên sẽ ảnh hưởng đến quang hợp và sự sinh trưởng của cây, những cây bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời thường sẽ có chiều cao cây thấp hơn, do cường độ ánh sáng mạnh ức chế sự pha giãn của tế bào…”
Cố Thâm lạnh lùng ngắt lời cô
“Nói đơn giản thôi.”
Cô hít sâu một hơi rồi nói
“Có nghĩa là chúng ta đã đi sâu hơn vào bên trong khu rừng rồi. Ở đây thiếu ánh sáng mặt trời nên cây cối mới phát triển như vậy.”
Tư Duệ “ Không thể nào.”
“Có gì mà không thể chứ?” Cô nhìn anh ta.
Tư Duệ ngoảnh mặt nhìn Cố Thâm, hắn im lặng, biểu cảm lạnh lùng, xem ra hắn tin những gì Hàn Kỳ Âm nói, có nghĩa là hiện tại bọn họ càng đi càng không thoát ra được ư?
Cô đang định bước tới gần hắn hơn thì hắn bỗng nhiên giơ súng hướng thẳng về phía cô, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
“Lão đại…?” Cô đứng sững lại, hoảng sợ nhìn hắn.
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc trực thăng của Cố Thâm, nhưng trước khi nó nổ thì anh ta đã thấy lão đại kịp nhảy xuống, anh ta thầm thở phào, bên dưới thuộc hạ của Chu Nham đã chết gần hết, ông ta cũng bị thương nặng, có lẽ cũng khó sống sót. Điều quan trọng bây giờ là cần phải tìm ra Cố Thâm.
Anh ta vừa ra lệnh cho thuộc hạ ở dưới thu dọn cục diện, đồng thời ra lệnh cho trực thăng bay về hướng mà trực thăng của Cố Thâm rơi lúc nãy. Mạc Tư Huyền nói vào thiết bị liên lạc
“Tư Duệ. Tư Duệ. Hàn Thước. Lão đại…”
Đám người Cố Thâm đáp xuống đất, nhìn xung quanh thì đây là một khu rừng, Tư Duệ nghe thấy Mạc Tư Huyền gọi thì ngay lập tức trả lời
“Mạc Tư Huyền, tôi đây.”
“Các anh đang ở đâu thế? Lão đại không sao chứ?” Mạc Tư Huyền vội hỏi.
Tư Duệ nhìn qua thấy Hàn Kỳ Âm vẫn ôm chặt lấy Cố Thâm không rời thì khóe miệng hơi giật giật đáp
“Không sao. Có lẽ chúng tôi đang ở trong một khu rừng.”
Hàn Thước đi xung quanh xem xét.
“Ở đó là ở đâu?”
“Tôi cũng không biết…” Tư Duệ suy nghĩ một lát, lúc chiếc trực thăng rơi xuống thì ở hướng tây nam, có lẽ nơi mà bọn họ đang đứng là một khu rừng ở hướng tây nam.
“Có lẽ là ở hướng Tây nam.” Tư Duệ nói.
Nhưng ở bên kia, Mạc Tư Huyền bỗng nhiên không nghe thấy Tư Duệ nói gì cả, anh ta vội gọi “Tư Duệ. Tư Duệ...”
“Anh có nghe thấy tôi…”
“Ở…”
“Mạc Tư…”
Âm thanh rè rè vang lên một lúc sau đó tắt hẳn, Mạc Tư Huyền thầm lo lắng, tại sao thiết bị liên lạc đột nhiên mất tín hiệu chứ?
Tư Duệ cũng gặp phải trường hợp như vậy, trong lòng thầm chửi thề, hỏng lúc nào không hỏng, lại hỏng đúng lúc này.
Cố Thâm ánh mắt lạnh như băng, hai người đã đáp xuống đất được một lúc rồi mà cô vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, thanh âm lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai cô, khiến cô giật mình mở bừng mắt ra
“Buông tay.”
Hàn Kỳ Âm tức thì buông tay ra, bước lui về sau một bước nới rộng khoảng cách với hắn, cô e dè quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn không lộ ra biểu cảm tức giận mà chỉ có nét mặt lạnh lùng như mọi khi, liền không biết hắn đang nghĩ gì.
Đúng thật là mất mặt quá mà, cô đã không biết lái trực thăng, cả quá trình còn ôm lấy hắn như vậy. Nhưng rõ ràng là cô rất sợ hắn, chứng kiến hành động máu lạnh của hắn xóa sổ cả gia tộc Chu gia chỉ bằng một câu nói, vậy mà khi hắn giúp cô, còn quyết đoán ra lệnh nhảy khỏi trực thăng trước khi phát nổ, đôi tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn đã khiến cô an tâm hơn, một suy nghĩ đã hiện lên trong đầu cô.
Nếu như Cố Thâm không tàn nhẫn, máu lạnh như vậy thì ngày hôm nay, e rằng kẻ bị tiêu diệt có lẽ là Cố gia.
Đối với kẻ thù, tuyệt đối không được nhân nhượng. Nhân từ với kẻ thù, cũng chính là tàn nhẫn với bản thân.
Tư Duệ thấy cuối cùng hai người bọn họ cũng tách ra, liền đi đến báo cáo với Cố Thâm
“Lão đại. Thiết bị liên lạc bị hỏng rồi, không biết đây là đâu, Mạc Tư Huyền đang đi tìm chúng ta.”
Anh ta muốn hỏi ý Cố Thâm xem có nên đợi Mạc Tư Huyền ở đây không hay là đi tìm lối ra.
Đằng nào ở đây cũng thuộc trong vùng núi Tây An, Thiểm Tây, có lẽ cũng không quá khó tìm.
Với tính cách của Cố Thâm, quả nhiên hắn chọn phương án thứ hai
“Đi tìm lối ra.”
Hắn ra lệnh.
Cả bốn người đi men theo con đường rậm rạp lá cây, Hàn Kỳ Âm đi phía sau hắn, đằng sau cô là hai người Tư Duệ cùng Hàn Thước. Hàn Thước luôn là dáng vẻ lãnh đạm ít nói, trong bốn người ở Cố gia, anh ta là người ít nói nhất, chỉ im lặng làm theo lệnh của Cố Thâm. Anh ta cũng là người có sức khỏe kinh người nhất mà cô từng gặp, không biết sức mạnh đó lấy từ đâu, Hàn Kỳ Âm chỉ cảm thấy có thiện cảm với anh ta hơn là Tư Duệ.
Bốn người đi được một lúc mà vẫn không tìm thấy lối ra, tựa như càng đi thì càng lạc vào sâu bên trong vậy. Cô dừng lại quan sát cây ở xung quanh, còn lấy tay ngắt một chiếc lá cây đưa lên xem xét, sau đó cất tiếng gọi Cố Thâm ở phía trước.
“Lão đại.”
Cố Thâm đứng lại quay đầu nhìn cô
“Chúng ta càng đi sâu vào rừng hơn rồi.”
Hắn im lặng ra hiệu cho cô nói tiếp, Hàn Kỳ Âm cầm chiếc lá lên nói
“Chiếc lá này về cơ bản màu sắc rất nhạt do thiếu diệp lục, cây ở xung quanh còn có chiều cao rất cao. Bởi vì ở đây thiếu ánh sáng mặt trời nên sẽ ảnh hưởng đến quang hợp và sự sinh trưởng của cây, những cây bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời thường sẽ có chiều cao cây thấp hơn, do cường độ ánh sáng mạnh ức chế sự pha giãn của tế bào…”
Cố Thâm lạnh lùng ngắt lời cô
“Nói đơn giản thôi.”
Cô hít sâu một hơi rồi nói
“Có nghĩa là chúng ta đã đi sâu hơn vào bên trong khu rừng rồi. Ở đây thiếu ánh sáng mặt trời nên cây cối mới phát triển như vậy.”
Tư Duệ “ Không thể nào.”
“Có gì mà không thể chứ?” Cô nhìn anh ta.
Tư Duệ ngoảnh mặt nhìn Cố Thâm, hắn im lặng, biểu cảm lạnh lùng, xem ra hắn tin những gì Hàn Kỳ Âm nói, có nghĩa là hiện tại bọn họ càng đi càng không thoát ra được ư?
Cô đang định bước tới gần hắn hơn thì hắn bỗng nhiên giơ súng hướng thẳng về phía cô, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
“Lão đại…?” Cô đứng sững lại, hoảng sợ nhìn hắn.
Bình luận facebook