Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chiếc BMW màu trắng bạc chạy đến, giống như dã thú mất khống chế, chạy điên cuồng, mắt Sở Chiến như viên hồng tinh, nghĩ đến cuộc điện thoại mới vừa rồi, khiến trái tim của anh hung hăng nhíu lại một cái, không để ý tới đèn đỏ, nhấp ga xe, tăng tốc chạy về phía trước.
Vô số ngã tư đường, chiếc xe BMW màu trắng bạc vẫn chạy với vận tốc cực lớn, đèn tăng tốc chớp tắt, anh giống như kẻ điên đánh mất lý trí, không ngừng tăng tốc, đồng hồ tốc độ luôn ở mức cao nhất, nhưng tốc độ ấy vẫn chưa thõa mãn được anh.
Tay cầm lái giống như đang gãy trên phím Piano, bởi vì khẩn trương mà nổi gân xanh, Sở Chiến không biết trên đường anh lái đã gây ra bao nhiêu tai họa, có đụng người ta hay không, trong suy nghĩ của anh, chỉ có một mình Đường Tố Khanh, vừa nghĩ tới sự sống chết của cô vẫn còn phải đợi anh đến, cô đang nằm trên giường bệnh lạnh lẽo đấu tranh sinh tồn, Sở Chiến lập tức có cảm giác khó thở nghiêm trọng.
Hồi tưởng lại những ngày đầu gặp gỡ cô, cô vì cứu anh mà để bản thân trở thành mồi dụ, thời điểm đó anh ghen ghét vì mình chỉ là người thế thân, nghĩ thầm nếu như mình không phải chồng trên danh nghĩa của cô, có lẽ cô đã không thèm để ý đến anh; còn có nhìn thấy một bầy người xa lạ ở thôn quê đến nịnh bợ làm quen với cô, nhìn bộ mặt áy náy của cô vì không thường về quê của Giản Thiếu Hiền khiến cho lòng anh chẳng có cảm xúc nào, bởi vì người sống trong hoàn cảnh đó không phải là anh, mà là người chồng thực sự của cô, điều này khiến anh ghen tỵ đến nổi điên; buổi tối từ thôn Lăng Thủy trở về, cô nhận được điện thoại của người thần bí, sau đó bỏ mặc anh ở khu chung cư đi, anh còn bị bạn tốt gọi điện dò xét tình hình….
Một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên giữa bầu trời, không để ý đến sự ồn ào của mình ở bệnh viện, Sở Chiến vội vàng xuống xe, mặc kệ quần áo bông xốc xếch, vội vã chạy vào đại sảnh bệnh viện.
Trong hành lang vắng vẻ, mùi thuốc khử trùng lạnh đến tận xương tủy, từng đợt từng đợt gió lùa, dấu tích những vệt máu rọi vào tim anh.
Chút lý trí còn sót lại của Sở Chiến nói cho anh biết phải cố chống đỡ để đi đến phòng phẩu thuật, trong mắt của anh chẳng còn dáng vẻ ngụy trang như quá khứ, đôi mắt sắc bén mang theo chút sốt ruột và đau lòng.
Mấy người đứng chờ trước phòng phẩu nghe được tiếng bước chân của anh, đều đồng loạt xoay người lại, cùng nhau nhìn người đàn ông đang vội vã đi vào, trên người anh tỏa ra cỗ khí lạnh, mặt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lãnh khốc giống như một sư tử bị thương.
Tờ Kế Nao và người chủ thầu nhìn thấy Sở Chiến đi vào, sững sờ đưa mặt nhìn nhau, giống như người đàn ông này đến từ địa ngục vậy? Chỉ có Âu Dương Khiêm cẩn thận nhìn người đàn ông đi đến gần mình, xác nhận đó là chồng của Đường Tố Khanh.
Tâm Âu Dương Khiêm đang lo lắng cho sự an nguy của cô gái nhỏ nên không có chú ý đến sự biến hóa của Sở Chiến, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy xác nhận trong tay y tá đưa cho Sở Chiến.
Bị đoạt lấy đơn xác nhận phẩu thuật, y tá khó khăn lên tiếng: "Thị trưởng, này, cái này phải do người thân của bệnh nhân ký tên mới được.", mặc dù bị dáng vẻ mạnh mẽ của đối phương thu hút, nhưng cô vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ biết làm theo sự phân phó của bác sĩ.
Âu Dương Khiêm cho dù vô cùng không tình nguyện, cũng lên tiếng giải thích thay Sở Chiến: "Anh ta chính là người thân bệnh nhân.", anh không có cách nào để nói Sở Chiến là chồng của cô, trong lòng Âu Dương Khiêm không thực sự thừa nhận quan hệ mật thiết của Sở Chiến và Đường Tố Khanh.
Sở Chiến giơ tay lên ký vào giấy xác nhận, không chút suy nghĩ, xoạt xoạt, cũng chẳng quan tâm đến chuyện anh đang ký chữ ‘Sở Chiến’ bên trên, sau đó đưa cho y tá.
Ký xong, Sở Chiến đứng bên ngoài nhìn lom lom đèn phòng phẩu thuật, trong óc thoáng qua những từ được ghi trong tờ giấy xác nhận của người thân, ‘cực kỳ nguy hiểm’, ‘ giải phẫu tỷ lệ thành công 10% ’, ‘sinh mạng có thể nguy hiểm’ khiến cổ họng của anh trở nên khô rát, cơ thể phát ra cỗ khí lạnh lẽo.
Từ cuối hành lang, có một vệt máu đỏ thẫm kéo dài đến phòng phẩu thuật, điều đó nói cho anh biết cô gái kia bị thương khá nặng, Sở Chiến chợt cảm thấy trước mặt trở nên tối sầm, không nhịn được lùi lại một bước vịn vào vách tường, thân thể lạnh buốt.
Màu đỏ tươi giống như ngọn lửa địa ngục uy hiếp đến tâm tình Sở Chiến, thu lấy chút lý trí còn sót lại của mình, anh nhấn chìm bản thân trong biển lửa tuyệt vọng.
Chút lý trí còn sót lại giúp cho Sở Chiến mò mẫm vào túi quần lấy một chiếc điện thoại di động ra, bấm một dãy số, không có lời thừa thải, chỉ nói một câu nặng trịch ‘cứu sống cô ấy, cầu xin ông.’.
Thời điểm đối phương nghe được câu nói kia, trong lòng hơi chấn động, sau khi cúp điện thoại, nghĩ thầm về cái người con trai bá đạo kia, không biết ai lại khiến anh lo lắng đến thế, có lo lắng nhiều lắm mới khiến anh ăn nói khép nép như vậy.
Sở Chiến nghe được tiếng tút tút ở đầu dây điện thoại bên kia, mặt không tỏ vẻ gì, thu hồi điện thoại di động, trong lòng cũng chẳng biết mới vừa rồi mình khiến ông ta kinh hoàng thế nào, chỉ biết chắc là ông sẽ dùng mọi biện pháp để cứu cô.
Tờ Kế Nao thủy chung đứng một bên, yên lặng nhìn Sở Chiến, trong lòng suy đoán anh và Phó Thị trưởng có quan hệ như thế nào? Đây là lần đầu tiên Tờ Kế Nao nhìn thấy người như lạnh lẽo vậy.
Trong nhận thức của Âu Dương Khiêm, chồng của Đường Tố Khanh có lá gan vô cùng nhỏ, lúc bác sĩ bảo gọi điện thoại cho người thân của cô, cũng không thể đem chuyện này nói cho ai, lập tức móc ra điện thoại gọi cho anh ta. Còn bây giờ anh đi gọi điện thoại ra lệnh cho người phong tỏa tin tức, thứ nhất để miễn bị người ta nói anh có lòng lợi dụng; thứ hai phòng ngừa ông nội của cô lớn tuổi nghe thấy tin tức này lại chống đỡ không nổi.
Trong chốc lát, phòng phẩu thuật lại có một bác sĩ đi ra, cuối hành lang có đám bác sĩ đang hấp tấp đứng đợi, mắt mang kính đen, tay cầm gương sắt chuyên dụng, số tuổi khác nhau, mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm trang.
Đi tới cửa phòng mổ, toàn thể đám người ấy nhìn thấy Sở Chiến đều cúi người, gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa phòng giải phẩu ra, trực tiếp đi vào.
Chuyện xảy ra ở trong nháy mắt, chờ Âu Dương Khiêm gọi điện thoại trở lại, đám kia áo khoác trắng đã đi vào phòng phẩu thuật, ngay sau đó là những tiếng thét thất thanh truyền ra ngoài.
Trừ Sở Chiến là yên lặng, mọi người đều sững sờ nhìn cửa phòng phẩu thuật, không rõ đám người kia là ai.
Trong phòng phẩu thuật, y tá trưởng cùng mấy trợ lý bác sĩ đang tiến hành phẩu thuật cau mày, đột nhiên một đám người mặc áo trắng xông vào, chạy tới chỗ bọn họ, sau đó mở gương sắt của mình ra.
Một người đi cạnh nói vài câu để họ quen với trang thiết bị kỹ thuật bên trong, chỉ thấy họ chắt lưỡi không dứt, cái dao phẩu thuật trong tay người bác sĩ tuần lễ trước còn xuất hiện ở Châu Âu tham gia một tiệc đấu giá, với giá trên trời, không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại nơi này; còn có kềm ánh vàng rực rỡ, mấy ngày trước trên tạp chí có thấy qua, giá tiền cao dọa người, bây giờ lại cũng xuất hiện trong gương sắt của tên bác sĩ trước mặt, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ sửng sốt một lát, lập tức ý thức được lần này phẫu thuật tính nguy hiểm rất cao, mà bọn đàn ông kia gây sự như vậy, tánh mạng của bệnh nhân rất khó giữ.
Một người trợ lý bác sĩ lập tức tức giận khiển trách: "Các người là ai vậy? Ai cho các người vào đây? Không phải là bác sĩ thì không được vào phòng phẩu thuật?" .
Quở mắng không được mấy câu thấy một người mặc áo bác sĩ trắng trừng mắt nhìn cậu, đối phương sợ đến mức lập tức im lặng.
Bác sĩ An với kiến thức rộng thấy bọn họ tiến hành đâu vào đấy trước khi phẩu thuật, lập tức không tự chủ được cung kính lên tiếng hỏi thăm: "Không ngại để tôi làm trợ lý cho ông chứ?" .
"Nhíp!" Người bác sĩ đang tiến hành giải phẫu lên tiếng nói.
Bác sĩ An cẩn thận cầm một cây nhíp lên đưa tới cho bác sĩ, nhìn thấy đối phương nhận lấy cái nhíp, bác sĩ An cũng an tâm, vừa đứng một bên giúp một tay, vừa quan sát cuộc phẫu thuật của bọn họ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, nhìn thế này mới biết phương thức phẫu thuật thông thường của bọn họ có nhiều thiếu xót.
Một đám trở lý bị đuổi ra xa, nhìn bác sĩ An cung kính với đám người xông vào, hai mắt nhìn nhau, không nói không rằng, lẳng lặng nhìn bọn họ giải phẫu. Trong chốc lát, mắt mọi người đều lộ ra tia vui mừng, khiếp sợ, và tâm tình bình ổn đợi chờ.
Vô số ngã tư đường, chiếc xe BMW màu trắng bạc vẫn chạy với vận tốc cực lớn, đèn tăng tốc chớp tắt, anh giống như kẻ điên đánh mất lý trí, không ngừng tăng tốc, đồng hồ tốc độ luôn ở mức cao nhất, nhưng tốc độ ấy vẫn chưa thõa mãn được anh.
Tay cầm lái giống như đang gãy trên phím Piano, bởi vì khẩn trương mà nổi gân xanh, Sở Chiến không biết trên đường anh lái đã gây ra bao nhiêu tai họa, có đụng người ta hay không, trong suy nghĩ của anh, chỉ có một mình Đường Tố Khanh, vừa nghĩ tới sự sống chết của cô vẫn còn phải đợi anh đến, cô đang nằm trên giường bệnh lạnh lẽo đấu tranh sinh tồn, Sở Chiến lập tức có cảm giác khó thở nghiêm trọng.
Hồi tưởng lại những ngày đầu gặp gỡ cô, cô vì cứu anh mà để bản thân trở thành mồi dụ, thời điểm đó anh ghen ghét vì mình chỉ là người thế thân, nghĩ thầm nếu như mình không phải chồng trên danh nghĩa của cô, có lẽ cô đã không thèm để ý đến anh; còn có nhìn thấy một bầy người xa lạ ở thôn quê đến nịnh bợ làm quen với cô, nhìn bộ mặt áy náy của cô vì không thường về quê của Giản Thiếu Hiền khiến cho lòng anh chẳng có cảm xúc nào, bởi vì người sống trong hoàn cảnh đó không phải là anh, mà là người chồng thực sự của cô, điều này khiến anh ghen tỵ đến nổi điên; buổi tối từ thôn Lăng Thủy trở về, cô nhận được điện thoại của người thần bí, sau đó bỏ mặc anh ở khu chung cư đi, anh còn bị bạn tốt gọi điện dò xét tình hình….
Một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên giữa bầu trời, không để ý đến sự ồn ào của mình ở bệnh viện, Sở Chiến vội vàng xuống xe, mặc kệ quần áo bông xốc xếch, vội vã chạy vào đại sảnh bệnh viện.
Trong hành lang vắng vẻ, mùi thuốc khử trùng lạnh đến tận xương tủy, từng đợt từng đợt gió lùa, dấu tích những vệt máu rọi vào tim anh.
Chút lý trí còn sót lại của Sở Chiến nói cho anh biết phải cố chống đỡ để đi đến phòng phẩu thuật, trong mắt của anh chẳng còn dáng vẻ ngụy trang như quá khứ, đôi mắt sắc bén mang theo chút sốt ruột và đau lòng.
Mấy người đứng chờ trước phòng phẩu nghe được tiếng bước chân của anh, đều đồng loạt xoay người lại, cùng nhau nhìn người đàn ông đang vội vã đi vào, trên người anh tỏa ra cỗ khí lạnh, mặt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lãnh khốc giống như một sư tử bị thương.
Tờ Kế Nao và người chủ thầu nhìn thấy Sở Chiến đi vào, sững sờ đưa mặt nhìn nhau, giống như người đàn ông này đến từ địa ngục vậy? Chỉ có Âu Dương Khiêm cẩn thận nhìn người đàn ông đi đến gần mình, xác nhận đó là chồng của Đường Tố Khanh.
Tâm Âu Dương Khiêm đang lo lắng cho sự an nguy của cô gái nhỏ nên không có chú ý đến sự biến hóa của Sở Chiến, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy xác nhận trong tay y tá đưa cho Sở Chiến.
Bị đoạt lấy đơn xác nhận phẩu thuật, y tá khó khăn lên tiếng: "Thị trưởng, này, cái này phải do người thân của bệnh nhân ký tên mới được.", mặc dù bị dáng vẻ mạnh mẽ của đối phương thu hút, nhưng cô vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ biết làm theo sự phân phó của bác sĩ.
Âu Dương Khiêm cho dù vô cùng không tình nguyện, cũng lên tiếng giải thích thay Sở Chiến: "Anh ta chính là người thân bệnh nhân.", anh không có cách nào để nói Sở Chiến là chồng của cô, trong lòng Âu Dương Khiêm không thực sự thừa nhận quan hệ mật thiết của Sở Chiến và Đường Tố Khanh.
Sở Chiến giơ tay lên ký vào giấy xác nhận, không chút suy nghĩ, xoạt xoạt, cũng chẳng quan tâm đến chuyện anh đang ký chữ ‘Sở Chiến’ bên trên, sau đó đưa cho y tá.
Ký xong, Sở Chiến đứng bên ngoài nhìn lom lom đèn phòng phẩu thuật, trong óc thoáng qua những từ được ghi trong tờ giấy xác nhận của người thân, ‘cực kỳ nguy hiểm’, ‘ giải phẫu tỷ lệ thành công 10% ’, ‘sinh mạng có thể nguy hiểm’ khiến cổ họng của anh trở nên khô rát, cơ thể phát ra cỗ khí lạnh lẽo.
Từ cuối hành lang, có một vệt máu đỏ thẫm kéo dài đến phòng phẩu thuật, điều đó nói cho anh biết cô gái kia bị thương khá nặng, Sở Chiến chợt cảm thấy trước mặt trở nên tối sầm, không nhịn được lùi lại một bước vịn vào vách tường, thân thể lạnh buốt.
Màu đỏ tươi giống như ngọn lửa địa ngục uy hiếp đến tâm tình Sở Chiến, thu lấy chút lý trí còn sót lại của mình, anh nhấn chìm bản thân trong biển lửa tuyệt vọng.
Chút lý trí còn sót lại giúp cho Sở Chiến mò mẫm vào túi quần lấy một chiếc điện thoại di động ra, bấm một dãy số, không có lời thừa thải, chỉ nói một câu nặng trịch ‘cứu sống cô ấy, cầu xin ông.’.
Thời điểm đối phương nghe được câu nói kia, trong lòng hơi chấn động, sau khi cúp điện thoại, nghĩ thầm về cái người con trai bá đạo kia, không biết ai lại khiến anh lo lắng đến thế, có lo lắng nhiều lắm mới khiến anh ăn nói khép nép như vậy.
Sở Chiến nghe được tiếng tút tút ở đầu dây điện thoại bên kia, mặt không tỏ vẻ gì, thu hồi điện thoại di động, trong lòng cũng chẳng biết mới vừa rồi mình khiến ông ta kinh hoàng thế nào, chỉ biết chắc là ông sẽ dùng mọi biện pháp để cứu cô.
Tờ Kế Nao thủy chung đứng một bên, yên lặng nhìn Sở Chiến, trong lòng suy đoán anh và Phó Thị trưởng có quan hệ như thế nào? Đây là lần đầu tiên Tờ Kế Nao nhìn thấy người như lạnh lẽo vậy.
Trong nhận thức của Âu Dương Khiêm, chồng của Đường Tố Khanh có lá gan vô cùng nhỏ, lúc bác sĩ bảo gọi điện thoại cho người thân của cô, cũng không thể đem chuyện này nói cho ai, lập tức móc ra điện thoại gọi cho anh ta. Còn bây giờ anh đi gọi điện thoại ra lệnh cho người phong tỏa tin tức, thứ nhất để miễn bị người ta nói anh có lòng lợi dụng; thứ hai phòng ngừa ông nội của cô lớn tuổi nghe thấy tin tức này lại chống đỡ không nổi.
Trong chốc lát, phòng phẩu thuật lại có một bác sĩ đi ra, cuối hành lang có đám bác sĩ đang hấp tấp đứng đợi, mắt mang kính đen, tay cầm gương sắt chuyên dụng, số tuổi khác nhau, mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm trang.
Đi tới cửa phòng mổ, toàn thể đám người ấy nhìn thấy Sở Chiến đều cúi người, gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa phòng giải phẩu ra, trực tiếp đi vào.
Chuyện xảy ra ở trong nháy mắt, chờ Âu Dương Khiêm gọi điện thoại trở lại, đám kia áo khoác trắng đã đi vào phòng phẩu thuật, ngay sau đó là những tiếng thét thất thanh truyền ra ngoài.
Trừ Sở Chiến là yên lặng, mọi người đều sững sờ nhìn cửa phòng phẩu thuật, không rõ đám người kia là ai.
Trong phòng phẩu thuật, y tá trưởng cùng mấy trợ lý bác sĩ đang tiến hành phẩu thuật cau mày, đột nhiên một đám người mặc áo trắng xông vào, chạy tới chỗ bọn họ, sau đó mở gương sắt của mình ra.
Một người đi cạnh nói vài câu để họ quen với trang thiết bị kỹ thuật bên trong, chỉ thấy họ chắt lưỡi không dứt, cái dao phẩu thuật trong tay người bác sĩ tuần lễ trước còn xuất hiện ở Châu Âu tham gia một tiệc đấu giá, với giá trên trời, không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại nơi này; còn có kềm ánh vàng rực rỡ, mấy ngày trước trên tạp chí có thấy qua, giá tiền cao dọa người, bây giờ lại cũng xuất hiện trong gương sắt của tên bác sĩ trước mặt, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ sửng sốt một lát, lập tức ý thức được lần này phẫu thuật tính nguy hiểm rất cao, mà bọn đàn ông kia gây sự như vậy, tánh mạng của bệnh nhân rất khó giữ.
Một người trợ lý bác sĩ lập tức tức giận khiển trách: "Các người là ai vậy? Ai cho các người vào đây? Không phải là bác sĩ thì không được vào phòng phẩu thuật?" .
Quở mắng không được mấy câu thấy một người mặc áo bác sĩ trắng trừng mắt nhìn cậu, đối phương sợ đến mức lập tức im lặng.
Bác sĩ An với kiến thức rộng thấy bọn họ tiến hành đâu vào đấy trước khi phẩu thuật, lập tức không tự chủ được cung kính lên tiếng hỏi thăm: "Không ngại để tôi làm trợ lý cho ông chứ?" .
"Nhíp!" Người bác sĩ đang tiến hành giải phẫu lên tiếng nói.
Bác sĩ An cẩn thận cầm một cây nhíp lên đưa tới cho bác sĩ, nhìn thấy đối phương nhận lấy cái nhíp, bác sĩ An cũng an tâm, vừa đứng một bên giúp một tay, vừa quan sát cuộc phẫu thuật của bọn họ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, nhìn thế này mới biết phương thức phẫu thuật thông thường của bọn họ có nhiều thiếu xót.
Một đám trở lý bị đuổi ra xa, nhìn bác sĩ An cung kính với đám người xông vào, hai mắt nhìn nhau, không nói không rằng, lẳng lặng nhìn bọn họ giải phẫu. Trong chốc lát, mắt mọi người đều lộ ra tia vui mừng, khiếp sợ, và tâm tình bình ổn đợi chờ.
Bình luận facebook