Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Sáng sớm hôm sau, Đường Tố Khanh thức dậy theo đồng hồ sinh lý của mình, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, vốn định duỗi tay chân của mình sau đó ngồi dậy, không ngờ tay chân của cô đã bị người ta chế trụ, muốn ngồi dậy cũng là chuyện khó khăn.
Trong lòng Đường Tố Khanh nghi ngờ, thấy trước mắt mình là cái gì đó màu trắng đen, màu sắc này không giống với màu sắc của trần nhà, nhưng nhìn cảnh sắc chung quanh, Đường Tố Khanh có thể xác định đây là phòng ngủ của mình.
Vậy nguồn nhiệt ấm kia là cái gì?, tuyệt đối không thể nào là nằm mộng, bởi vì hiện tại phía sau lưng của cô liên tục truyền đến khí nóng, Đường Tố Khanh lập tức cúi đầu nhìn về dưới bụng của mình, lúc này mới phát hiện ra nguồn khí nóng ấy được truyền đến từ đâu
Cảm thấy nhịp tim của người kia vẫn trầm ổn, lần này Đường Tố Khanh đã kịp nhớ hết những chuyện xảy ra tối hôm qua rồi, đó là người chồng trên danh nghĩa của cô và anh ta đang quấn dây trên người cô, cả người ôm lấy cô
Nghĩ đến chuyện cả đêm hôm qua cô đều ôm anh ngủ như thế, mặt Đường Tố Khanh lại đỏ ửng, giống như đã chịu sự ảnh hưởng của nhịp tim trần ổn phía sau, tim của cô đập loạn nhịp vì anh, rồi dần chậm lại giúp cô trở nên an tĩnh hơn.
Đường Tố Khanh không thể không thừa nhận mình rất hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể người đàn ông phía sau sẽ tỉnh lại thì hơi lúng túng, cô không thể không giãy giũa chuẩn bị rời giường, không ngờ việc cô giãy giụa chẳng những không giải thoát được cho mình, ngược lại còn bị anh siết chặt hơn.
Ngay lúc Đường Tố Khanh hơi khó chịu, Sở Chiến liền tỉnh, giấc ngủ của anh luôn rất ngắn, kể từ khi anh chính thức quản lý giới hắc đạo, anh rất ít khi được ngủ thoải mái và an tâm như thế.
Khó được hưởng thụ cái loại đó hạnh phúc ôm người yêu và trong ngực mà ngủ nên Sở Chiến đời nào cam lòng để cô rời đi, hận không được cứ ôm cô như thế cho đến già, nắm thật chặt cánh tay của người đang cố lui, Sở Chiến cố dùng chiêu thức chiếm đoạt ôm lấy người cô vào trong ngực.
Khuôn mặt anh tuấn đến gần cô giống như tơ lụa, mái tóc mang hương vị ngọt ngào, vừa ngửi đến đã khiến người ta mất hồn
Sở Chiến đang cố gắng hưởng thụ, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhanh chóng tránh thoát được đôi tay anh. Nhưng không nghĩ người đàn ông ngủ say lại bá đạo như thế, nên khiến cô càng gấp rút.
Nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường chuyển động từng chút, từng chút, Đường Tố Khanh khóc không ra nước mắt, trước kia khi bắt buộc phải ngủ cùng giường với anh cũng đều phân ranh giới rõ ràng, ai ngủ phần người nấy, không được vi phạm dù bất cứ tình cảnh nào đến, chứ đừng nói chi đến chuyện ngủ chung như hai đứa bé sinh đôi, chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này ngã bệnh, cho nên mới dính lấy người khác như vậy? Nhưng mà nghĩ đến những ngày gần đây dường như anh đều như thế, Đường Tố Khanh muốn trách anh vài câu cũng chẳng biết phải trách thế nào
Trong lòng suy nghĩ nếu người đàn ông này đã tỉnh lại, đến lúc đó hai người phải gặp nhiều lúng túng lắm, Đường Tố Khanh lấy tay tách bàn tay to ở bụng nhỏ ra, nhưng tất cả đều vô dụng, người đàn ông này có khuynh hướng càng tách càng bám chặt, Đường Tố Khanh khốn quẫn lắm rồi, thời gian này so với thời gian rời giường thường ngày đã trễ hơn nửa giờ, đến lúc nào rồi mà anh cứ như thế, nhưng nghĩ thì nghĩ chứ cô cũng không biết nên nói gì
Đang lúc Đường Tố Khanh tiếp tục giãy giụa muốn rời giường, người đàn ông sau lưng chậm rãi mở mắt, dùng giọng khàn khàn nhưng đầy hấp dẫn nói: "Vợ yêu, chào buổi sáng.", sau khi dứt lời liền ngẩng đầu lên hôn một cái lên trán cô.
Nụ hôn nóng bỏng chạm vào trán, Đường Tố Khanh kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt mờ mịt của người đàn ông trước mặt, đôi mắt kia đầy vẻ mông lung và thâm tình, Đường Tố Khanh nhìn thấy một bóng người cô đơn bên trong, thật giống như toàn thế giới của anh chỉ có một mình cô mà thôi. Trong nháy mắt đấy, cô cứ để mình đắm chìm trong màn đêm nhu huyền mà không cách nào thoát ra được.
Giật giật đôi mắt, Đường Tố Khanh sững sờ mặc cho anh ôm, chỉ có thể luống cuống trả lời một câu ‘sớm’, đầu giống như là bị ai đó nhão bột dán vào, chẳng nhớ nổi mình cần làm việc gì nữa.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ngủ tiếp đi." Sở Chiến khàn khàn nói, ôm thân thể cô gái nhỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Những lời này tựa như có một lực lôi kéo, khiến cho Đường Tố Khanh nhanh chóng tỉnh lại, cô vội vàng tránh ra khỏi cánh tay của anh, bởi vì dùng sức quá độ, trọng tâm không vững, lắc một cái đã nằm trên sàn nhà.
Lần này Sở Chiến chẳng còn tâm tư để mà ngủ nữa, đau lòng đẩy người dưới đất lên ôm trong ngực, thận trọng đặt cô lên giường, cái ánh mắt kia, động tác kia mang theo vô hạn tự trách cùng ảo não, đau lòng không dứt hỏi "Vì sao lại để mình ngã vậy?" .
Sau khi dứt lời cũng không cho cô cơ hội trả lời, đem cơ thể cô lật qua lật lại kiểm tra xem có vết thương mới không, sự mạnh mẽ và bá đạo ban nãy chẳng còn nữa, anh dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cẩn thận như thể cô là một con búp bê dễ vỡ.
Không ngờ mình nhận được sự quan tâm quá mức như thế, nên Đường Tố Khanh cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không ngờ lúc này phòng ngủ bị người ta gõ cửa, cạnh cửa truyền đến giọng nói của ông nội: "Khụ khụ, A Khanh, biết con rất mệt mỏi, nhưng thời gian không còn sớm, hôm nay sẽ đi làm hay ở nhà nghỉ ngơi? Nếu chọn ở nhà nghỉ ngơi thì cũng nên gọi báo với cơ quan một tiếng, nếu cháu chọn đi làm thì hiện tại phải rời giường rồi." .
Hiển nhiên Đường Tố Khanh còn chưa rõ lời của ông nội, chẳng biết xấu hổ mà còn lên tiếng: "Dạ, cháu biết rồi thưa ông nội.", sau đó không để ý người chồng bên cạnh, vội vàng rời giường đi phòng tắm rửa mặt và thay quần áo.
Người thông minh như Sở Chiến đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của ông cụ, cũng không giải thích, mặc cho cô gái nhỏ giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, anh còn ước gì mọi người trên thế giới sẽ hiểu lầm mối quan hệ của anh và cô.
"Tiểu Hiền, ông biết cháu trẻ tuổi, lực còn dư lại, nhưng cũng nên chú ý tiết chế, trước mắt A Khanh còn rất nhiều việc quan trọng." Lời của ông cụ đi qua cánh cửa phòng truyền nên tai mọi người, đạo lý được nói rõ ràng, trong giọng nói không có chút lúng túng nào, hoàn toàn ra dáng một một tiền bối dặn dò hậu bối.
Nghe vậy, Sở Chiến kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng cảm thán về trí tưởng tượng phong phú của ông cụ, dậy trễ trong chốc lát liền nghĩ đến tiết chế phương diện kia đi, cúi đầu nhìn bộ phận bắt đầu rục rịch của mình, khóe miệng của Sở Chiến không tự chủ mà nở ra một nụ cười, nghĩ thầm anh thật ra vẫn chưa tiết chế được mình, vấn đề là hiện tại anh phải chờ cơ hội đến nếu không sẽ hỏng hết việc, trước mắt liền hưởng thụ phúc lợi căn bản rồi lén lút lặp quỷ kế mới được, anh phải trở thành chồng thật sự của cô?
Trong lòng Đường Tố Khanh nghi ngờ, thấy trước mắt mình là cái gì đó màu trắng đen, màu sắc này không giống với màu sắc của trần nhà, nhưng nhìn cảnh sắc chung quanh, Đường Tố Khanh có thể xác định đây là phòng ngủ của mình.
Vậy nguồn nhiệt ấm kia là cái gì?, tuyệt đối không thể nào là nằm mộng, bởi vì hiện tại phía sau lưng của cô liên tục truyền đến khí nóng, Đường Tố Khanh lập tức cúi đầu nhìn về dưới bụng của mình, lúc này mới phát hiện ra nguồn khí nóng ấy được truyền đến từ đâu
Cảm thấy nhịp tim của người kia vẫn trầm ổn, lần này Đường Tố Khanh đã kịp nhớ hết những chuyện xảy ra tối hôm qua rồi, đó là người chồng trên danh nghĩa của cô và anh ta đang quấn dây trên người cô, cả người ôm lấy cô
Nghĩ đến chuyện cả đêm hôm qua cô đều ôm anh ngủ như thế, mặt Đường Tố Khanh lại đỏ ửng, giống như đã chịu sự ảnh hưởng của nhịp tim trần ổn phía sau, tim của cô đập loạn nhịp vì anh, rồi dần chậm lại giúp cô trở nên an tĩnh hơn.
Đường Tố Khanh không thể không thừa nhận mình rất hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể người đàn ông phía sau sẽ tỉnh lại thì hơi lúng túng, cô không thể không giãy giũa chuẩn bị rời giường, không ngờ việc cô giãy giụa chẳng những không giải thoát được cho mình, ngược lại còn bị anh siết chặt hơn.
Ngay lúc Đường Tố Khanh hơi khó chịu, Sở Chiến liền tỉnh, giấc ngủ của anh luôn rất ngắn, kể từ khi anh chính thức quản lý giới hắc đạo, anh rất ít khi được ngủ thoải mái và an tâm như thế.
Khó được hưởng thụ cái loại đó hạnh phúc ôm người yêu và trong ngực mà ngủ nên Sở Chiến đời nào cam lòng để cô rời đi, hận không được cứ ôm cô như thế cho đến già, nắm thật chặt cánh tay của người đang cố lui, Sở Chiến cố dùng chiêu thức chiếm đoạt ôm lấy người cô vào trong ngực.
Khuôn mặt anh tuấn đến gần cô giống như tơ lụa, mái tóc mang hương vị ngọt ngào, vừa ngửi đến đã khiến người ta mất hồn
Sở Chiến đang cố gắng hưởng thụ, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhanh chóng tránh thoát được đôi tay anh. Nhưng không nghĩ người đàn ông ngủ say lại bá đạo như thế, nên khiến cô càng gấp rút.
Nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường chuyển động từng chút, từng chút, Đường Tố Khanh khóc không ra nước mắt, trước kia khi bắt buộc phải ngủ cùng giường với anh cũng đều phân ranh giới rõ ràng, ai ngủ phần người nấy, không được vi phạm dù bất cứ tình cảnh nào đến, chứ đừng nói chi đến chuyện ngủ chung như hai đứa bé sinh đôi, chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này ngã bệnh, cho nên mới dính lấy người khác như vậy? Nhưng mà nghĩ đến những ngày gần đây dường như anh đều như thế, Đường Tố Khanh muốn trách anh vài câu cũng chẳng biết phải trách thế nào
Trong lòng suy nghĩ nếu người đàn ông này đã tỉnh lại, đến lúc đó hai người phải gặp nhiều lúng túng lắm, Đường Tố Khanh lấy tay tách bàn tay to ở bụng nhỏ ra, nhưng tất cả đều vô dụng, người đàn ông này có khuynh hướng càng tách càng bám chặt, Đường Tố Khanh khốn quẫn lắm rồi, thời gian này so với thời gian rời giường thường ngày đã trễ hơn nửa giờ, đến lúc nào rồi mà anh cứ như thế, nhưng nghĩ thì nghĩ chứ cô cũng không biết nên nói gì
Đang lúc Đường Tố Khanh tiếp tục giãy giụa muốn rời giường, người đàn ông sau lưng chậm rãi mở mắt, dùng giọng khàn khàn nhưng đầy hấp dẫn nói: "Vợ yêu, chào buổi sáng.", sau khi dứt lời liền ngẩng đầu lên hôn một cái lên trán cô.
Nụ hôn nóng bỏng chạm vào trán, Đường Tố Khanh kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt mờ mịt của người đàn ông trước mặt, đôi mắt kia đầy vẻ mông lung và thâm tình, Đường Tố Khanh nhìn thấy một bóng người cô đơn bên trong, thật giống như toàn thế giới của anh chỉ có một mình cô mà thôi. Trong nháy mắt đấy, cô cứ để mình đắm chìm trong màn đêm nhu huyền mà không cách nào thoát ra được.
Giật giật đôi mắt, Đường Tố Khanh sững sờ mặc cho anh ôm, chỉ có thể luống cuống trả lời một câu ‘sớm’, đầu giống như là bị ai đó nhão bột dán vào, chẳng nhớ nổi mình cần làm việc gì nữa.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ngủ tiếp đi." Sở Chiến khàn khàn nói, ôm thân thể cô gái nhỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Những lời này tựa như có một lực lôi kéo, khiến cho Đường Tố Khanh nhanh chóng tỉnh lại, cô vội vàng tránh ra khỏi cánh tay của anh, bởi vì dùng sức quá độ, trọng tâm không vững, lắc một cái đã nằm trên sàn nhà.
Lần này Sở Chiến chẳng còn tâm tư để mà ngủ nữa, đau lòng đẩy người dưới đất lên ôm trong ngực, thận trọng đặt cô lên giường, cái ánh mắt kia, động tác kia mang theo vô hạn tự trách cùng ảo não, đau lòng không dứt hỏi "Vì sao lại để mình ngã vậy?" .
Sau khi dứt lời cũng không cho cô cơ hội trả lời, đem cơ thể cô lật qua lật lại kiểm tra xem có vết thương mới không, sự mạnh mẽ và bá đạo ban nãy chẳng còn nữa, anh dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cẩn thận như thể cô là một con búp bê dễ vỡ.
Không ngờ mình nhận được sự quan tâm quá mức như thế, nên Đường Tố Khanh cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không ngờ lúc này phòng ngủ bị người ta gõ cửa, cạnh cửa truyền đến giọng nói của ông nội: "Khụ khụ, A Khanh, biết con rất mệt mỏi, nhưng thời gian không còn sớm, hôm nay sẽ đi làm hay ở nhà nghỉ ngơi? Nếu chọn ở nhà nghỉ ngơi thì cũng nên gọi báo với cơ quan một tiếng, nếu cháu chọn đi làm thì hiện tại phải rời giường rồi." .
Hiển nhiên Đường Tố Khanh còn chưa rõ lời của ông nội, chẳng biết xấu hổ mà còn lên tiếng: "Dạ, cháu biết rồi thưa ông nội.", sau đó không để ý người chồng bên cạnh, vội vàng rời giường đi phòng tắm rửa mặt và thay quần áo.
Người thông minh như Sở Chiến đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của ông cụ, cũng không giải thích, mặc cho cô gái nhỏ giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, anh còn ước gì mọi người trên thế giới sẽ hiểu lầm mối quan hệ của anh và cô.
"Tiểu Hiền, ông biết cháu trẻ tuổi, lực còn dư lại, nhưng cũng nên chú ý tiết chế, trước mắt A Khanh còn rất nhiều việc quan trọng." Lời của ông cụ đi qua cánh cửa phòng truyền nên tai mọi người, đạo lý được nói rõ ràng, trong giọng nói không có chút lúng túng nào, hoàn toàn ra dáng một một tiền bối dặn dò hậu bối.
Nghe vậy, Sở Chiến kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng cảm thán về trí tưởng tượng phong phú của ông cụ, dậy trễ trong chốc lát liền nghĩ đến tiết chế phương diện kia đi, cúi đầu nhìn bộ phận bắt đầu rục rịch của mình, khóe miệng của Sở Chiến không tự chủ mà nở ra một nụ cười, nghĩ thầm anh thật ra vẫn chưa tiết chế được mình, vấn đề là hiện tại anh phải chờ cơ hội đến nếu không sẽ hỏng hết việc, trước mắt liền hưởng thụ phúc lợi căn bản rồi lén lút lặp quỷ kế mới được, anh phải trở thành chồng thật sự của cô?
Bình luận facebook