Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Kể từ buổi tối một người đàn ông nào đó táo bạo mặc áo choàng tắm một màu lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Đường Tố Khanh, sau khi cô không có phản ứng gì, mấy ngày tiếp theo người đàn ông thay đổi hành động phơi bày trước kia, rốt cuộc trở về trong hàng ngũ bình thường, không mặc lộ như vậy.
Đối với người đàn ông đột nhiên thay đổi, cô chỉ coi như người đàn ông này đến mùa động kinh, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời không biết vì sao đột nhiên lại có chút tiếc nuối, chỉ là Đường Tố Khanh bận rộn cũng không suy nghĩ nhiều tại sao mình lại đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái này.
Không có hành động phơi bày, nhưng Đường Tố Khanh cứ có cảm giác ánh mắt của người đàn ông nhìn cô gần đây vô cùng kỳ lạ, thật sự giống như quét mắt nhìn cô từ trong ra ngoài một lần, thỉnh thoảng trong mắt tỏa ra ánh lửa khó hiểu, nhìn thấy khiến trong lòng cô sợ hãi.
Sau khi tan việc chiều hôm nay, Đường Tố Khanh cũng không về thẳng nhà, mà vội vàng đi ứng phó một bữa tiệc, chuyện là lúc đi làm buổi trưa hôm nay, Thị Trưởng tự mình đến phòng làm việc của cô nói cho cô biết cục trưởng cục tài chính của Thành phố S mời hai người ăn cơm, Đường Tố Khanh luôn luôn không thích những bữa tiệc xã giao thế này, bởi vì thật sự không được tự nhiên đối với một đám người nhà nước, hơn nữa uống rượu chiếm đa số, căn bản một bữa cơm lại không thể no bụng.
Nhưng người hẹn bọn họ hôm nay là cục trưởng cục tài chính, cô có chút do dự rồi, tòa nhà của tòa thị chính vẫn còn đang thi công, hạng mục ngân sách phải được cục trưởng cục tài chính tự mình ký văn kiện mới có thể triển khai xuống, nếu như cô không đến lại lo lắng đối phương bới móc, đến lúc đó ngân sách không đúng hạn, áp chế khắp nơi, vậy vô cùng không có lợi đối với việc thi công.
Trải qua suy nghĩ thì Đường Tố Khanh đồng ý, nếu như đến lúc đó không thích nơi đó, có thể tìm lý do rời đi trước, khi thời gian tới lúc tan việc, Đường Tố Khanh vừa mới đi ra cửa phòng làm việc vừa lúc nhìn thấy Thị trưởng Âu Dương Khiêm cũng đang chuẩn bị, hai người cười nhạt mà gật gật đầu, cùng nhau xuống lầu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, mở cửa xe, cho xe con đi tới cùng một chỗ.
Đi theo Âu Dương Khiêm lòng vòng dạo quanh lại đi đến giữa đoạn đường Hoa Sơn yên tĩnh, nơi này là chỗ các ông cụ thường tản bộ, cách nội thành rất xa, tới Thành phố S lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng tới con đường này, chỉ nhìn thấy chỗ này tồn tại trên bản đồ, hai bên đường xi-măng rộng rãi trồng đủ loại ngô đồng tiêu chuẩn, lái xe con ở trên con đường này, Đường Tố Khanh suy đoán chố hẹn sắp đến có thể là nhà hàng tiêu chuẩn, xe con của Âu Dương Khiêm chậm rãi dừng bên ngoài một nhà hàng cổ kính ở phía cuối đường Hoa Sơn.
Đi theo Âu Dương Khiêm vào nhà hang cổ kính này, đạp tấm gỗ đàn màu đỏ vang lên thùng thùng, trưng bày sứ thanh hoa, ghế dây mây cổ xưa, thắp sáng ngọn đèn dầu màu vàng sáng làm cho người ta hoảng hốt trong nháy mắt, khiến Đường Tố Khanh cho là đi tới thị trấn cổ cách rất xa, mỗi một góc nhà hàng cũng được bố trí tỉ mỉ, hiện lên tao nhã và cao quý.
Đi theo Âu Dương Khiêm đi tới trước cửa một gian phòng bao được đặt tên là Mặc Ngâm Hương, gõ cửa, nghe giọng nói đàn ông trung niên ở bên trong, Âu Dương Khiêm đi vào đó trước, Đường Tố Khanh theo sát ở phía sau.
Đi vào trong, cô lập tức có chút trợn tròn mắt, không phải nói cục trưởng cục tài chính hẹn hai người bọn họ ăn cơm không? Sao trong phòng có nhiều người như vậy, Đường Tố Khanh cười nhạt đi theo phía sau Âu Dương Khiêm chào hỏi mọi người, quét mắt nhìn đám người một vòng, phát hiện ít nhiều gì cũng có mười mấy người đang ngồi, hơn nữa đều là một số nhân vật quan trọng ở Thành phố S.
Giống như cô biết cục trưởng cục tài chính đang nói cười ríu rít nói chuyện cùng Âu Dương Khiêm, thư ký thị ủy, Lạc Mộ Thiên cũng ở hàng ngũ được mời, trong đó còn có nhân vật trung tâm kinh tế của Thành phố S nhìn tương đối nhìn quen mắt, Tề Ngạo Vũ chủ tịch tập đoàn Ngạo Thiên, còn dư lại một vài nhân vật đều không thể gọi tên, loáng thoáng mà cảm thấy đã gặp qua ở bữa tiệc nào đấy. Đối với ánh mắt nhìn tới của Lạc Mộ Thiên, hai người gật đầu x chào hỏi lẫn nhau một cái.
Ngay trong nháy mắt cô đang suy nghĩ, cục tài chính cục trưởng đã nhìn sang phía cô, một đôi mắt đen nhánh sáng loáng thoáng hiện lên vẻ tò mò nhìn về cô, thân thiện đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra, lớn giọng hét lên: " Phó Thị Trưởng của chúng ta thật sự là nữ anh hùng khó gặp, hân hạnh, hân hạnh!" .
"Đâu có, cục trưởng quá khen!" Đường Tố Khanh cười nhạt bắt tay với anh ta, trong khi anh quan sát cô, cô cũng đang quan sát đối phương, chỉ thấy cục trưởng cục tài chính trước mắt này nhìn qua ước chừng 30 tuổi, mặt chữ điền cương trực công chính, ngũ quan thâm thúy hợp với tròng mắt đen nhánh sáng loáng không ngừng, ngoại trừ bộ dáng khôn khéo mấy phần lại có khí thế không hề giận mà uy.
"Tiểu Khanh, không ngại anh gọi em như vậy chứ?" Cục trưởng cục tài chính Mặc Ly tự nhiên thân thiết nói, thấy dáng vẻ đột nhiên thân thiện đó thế nào cũng làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy mình giống như bạn tốt quen biết hơn mười năm của anh ta.
"Tùy ý cục trưởng, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
"Được, được, vậy Tiểu Khanh cũng đừng gọi cục trưởng, cục trưởng, gọi thẳng tên tuổi của anh, thân thiết như vậy một chút." Mặc Ly cười híp mắt nói, trong mắt lóe lên tình cảm nào đó, nắm tay của cô chốc lát liền thân sĩ buông ra.
Ngay lúc hai người bọn họ chào hỏi, một số người ngồi ở trên bàn ăn trực tiếp nổi lên tính trêu đùa, cười hì hì trêu ghẹo nói: "Lão Mặc, cậu đừng nhìn thấy mỹ nữ liền nhìn chằm chằm, giới thiệu giúp làm quen một chút đi." .
Nghe vậy, tròng mắt đen nhánh của Mặc Ly nhìn Đường Tố Khanh một cái, thấy cô vẫn nở nụ cười nhạt, cũng không có chỗ nào lúng túng, lúc này mới khẽ yên tâm, cười mắng: "Em đừng để ý, bọn họ luôn nói chuyện như vậy." .
"Thẳng thắn." Đường Tố Khanh cười nói một chút.
"Lão Mặc, anh sẽ không thật sự nhìn thấy mỹ nữ liền dấu riêng cho mình không để cho chúng ta nhìn một chút chứ?" Bàn ăn bên kia tiếp tục cười ha hả nói.
Trong lòng Mặc Ly khẽ tức giận, đám người này cũng không nhìn trường hợp liền loạn ồn ào trêu đùa lung tung, không nhìn thấy Phó Thị Trưởng người ta một mình ở chỗ này, trước tiên đừng nói chức vụ người ta cao bao nhiêu, chỉ một nói khí chất trên người cũng để cho người không đành lòng cho cô chịu uất ức.
Trong lòng Mặc Ly không vui, nhưng trên miệng lại cười mắng: "Đám người này thật là trà ngon cũng ngăn không được miệng của bọn họ, Tiểu Khanh, anh giới thiệu mấy người cho em làm quen một chút, nói không chừng về sau có một chút trợ giúp đối với sự nghiệp của em." , dứt lời sau đó thân thiết trực tiếp lôi kéo cánh tay của cô đi về phía bàn ăn.
Đường Tố Khanh luôn luôn không có thói quen thân thiết với người khác thừa dịp Mặc Ly và người trên bàn ăn trêu đùa, khẽ mở bàn tay to kia cầm tay mình ra, mỉm cười chào hỏi đối với mấy người ngồi trên bàn ăn.
Sau khi những người đang ngồi biết chức vụ của cô thì không dám quá mức càn rỡ, cho nên ngược lại xã giao chỉ dừng lại ở hữu kinh vô hiểm, chỉ là không tránh được những người nhiệt tình mời rượu, nói không uống người ta sẽ ngộ nhận là bạn ra vẻ nhìn anh ta, xem thường anh ta, cho nên khi từng người tới kính rượu thì cô đều cười nhạt uống vào bụng, trước đó bụng rỗng tuếch, hiện tại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy nên đầu bỗng hơi choáng váng, may tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, nếu không uống xong nhiều như vậy đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Nhìn mọi người rối rít mời cô rượu, Âu Dương Khiêm và Mặc Ly ngồi ở hai bên cô đều nhíu mày lại.
Mặc Ly cúi đầu, giọng nói mang theo đau lòng hỏi: "Tiểu Khanh, em không sao chứ, bọn họ kính rượu nhưng em là phụ nữ thì không cần phải uống cạn tất cả." .
"Mặc Ly, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm." Đường Tố Khanh vuốt vuốt trán của mình, cười nhạt mà nói, thấy lại có một người muốn tới nịnh bợ cô, giơ ly rượu lên về phía cô muốn mời rượu, cô nhất thời khách khí cầm ly rượu lên.
Nhưng không nghĩ ly rượu trong tay lập tức bị Mặc Ly bên cạnh đoạt đi, tròng mắt đen nhánh của anh làm cho người ta không thấy rõ tâm tình, giọng hùng hậu nói: "Mọi người đừng thấy Tiểu Khanh dễ ở chung liền tận lực chuốc rượu người ta, cũng không nhìn người ta là một cô gái, tôi giúp cô ấy uống rượu này." .
Âu Dương Khiêm nhìn bộ dáng Đường Tố Khanh cau mày, trong bụng không đành lòng, tiếp theo đứng lên nói: "Nếu như các vị cảm thấy cùng uống rượu như vậy còn chưa đủ đã nghiền, vậy tôi cũng đi theo làm ly này." . Sau khi dứt lời lập tức đưa ly rượu trong tay lên uống cạn.
Lạc Mạc Thiên vốn ngồi yên lặng, không nói chuyện với người khác với nhau cũng đứng dậy cười cười ha hả nói: "Mọi người tùy ý, thích uống rượu thì uống rượu, thích ăn món ăn thì dùng bữa." .
Tề Ngạo Vũ cầm ly rượu lên cười ha hả nói: "Tôi mời các vị một ly, mọi người tận hứng."
Mọi người nhìn chuyện tình cảnh này trên bàn ăn, hơi sững sờ, nhất thời đùa cợt nói: "Mọi người nhìn bốn người thanh niên này một chút, tập thể anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha, chúng ta những lão già này cũng sẽ không làm khó cô nhóc này nữa, nếu không bốn người thanh niên đang ngồi đây cũng sẽ không bỏ qua cho những lão già chúng ta." .
Mọi người cười ha hả gật đầu nói phải, trường hợp lúng túng này nhất thời khiến Đường Tố Khanh líu lưỡi không nói nên lời, Thị trưởng ra mặt giúp mình là bởi vì anh là cấp trên chính của mình, còn Mặc Ly bên cạnh giúp mình còn lại là nhiệt tình tự quen thuộc, còn Lạc Mạc Thiên là bởi vì trước kia từng gặp mặt một lần, về phần tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Vũ là Tề Ngạo Vũ đứng dậy giúp mình, cô nghi ngờ, dường như cô thật sự chưa từng quen biết với Tề Ngạo Vũ.
Ngay lúc Đường Tố Khanh sững sờ nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tròng mắt lóe sáng của Tề Ngạo Vũ nhìn về phía mình, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình gật đầu một cái đối với cô, trong lỗ mũi quanh quẩn mùi rượu nồng nặc, Đường Tố Khanh có phần hơi say rồi, cô đột nhiên nhớ tới hình như không nói mình đi đâu với người đàn ông trong nhà một tiếng, lên tiếng chào hỏi rồi ngượng ngùng đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa, hai chân vốn đứng thẳng lập tức mềm nhũn xuống, say lảo đảo đi tới trong đại sảnh nhà hàng, tay run run lấy điện thoại của mình từ trong túi áo ra, gọi điện về trong nhà. Gió lạnh từ cao bên ngoài thổi tới, để cho đầu óc cô tỉnh táo chốc lát.
Quả nhiên, sau khi điện thoại nhà reo không bao lâu liền có người nhận, giọng nói đàn ông lo lắng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn truyền tới bên tai: "Bảo bối, bây giờ em ở nơi nào? Sao chưa về nhà?" .
Vừa nghe giọng nói lo lắng của anh, Đường Tố Khanh lập tức cực kì áy náy, nhẹ giọng nói ra: "Tối nay em…. em….. không. . . . . . Nấc. . . . Không trở về nhà ăn cơm, đang cùng bạn ăn. . . . . . Nấc. . . . . . Ăn cơm." .
Nghe vậy, bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói càng thêm lo lắng: "Bạn? Bạn nào? Em uống rượu?" .
Sở Chiến quan tâm hỏi một câu lại một câu ném tới đây khiến Đường Tố Khanh trả lời không xuể, cô có chút khó chịu nhíu đầu mày xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Uống một chút." .
"Anh biết rồi, bây giờ em ở chỗ nào? Anh đi đón em có được hay không?" Sở Chiến nhẹ giọng dụ dỗ, bây giờ trong lòng anh cực kì lo lắng, nhưng mà người trong lòng anh có nhiều mê người thì anh rõ ràng nhất, cộng thêm uống rượu, có thể nghĩ nếu như bị người có chút ý xấu nhìn thấy, nổi lên chủ ý xấu cái gì đó, vậy lại hỏng chuyện rồi. thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn, đầu tiên Sở Chiến nghĩ đến tự mình đi mang bảo bối của anh về nhà, anh hoàn toàn quên mình từng phái ám vệ âm thầm bảo vệ người trong lòng của anh.
"Không. . . . Nấc. . . . . . Không cần, em tự trở về, anh ăn cơm đi." Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Sở Chiến vừa nghe thấy bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng rè, trong lòng rất lo lắng, cũng đánh nấc rượu rồi, khẳng định uống rất nhiều rượu, ngay vào lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, Sở Chiến tức giận nhận điện thoại, lúc này nhận, thế nhưng nhận được vị trí hiện tại của cô gái nhỏ do thuộc hạ trung thành báo cáo.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Chiến mang dép liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ngay cả tiền cũng không cầm, đi tới ngoài cửa chung cư vội vàng chặn một chiếc taxi liền đi tới chỗ ám vệ báo cáo, kết quả lúc xuống xe cũng bởi vì anh quên mang tiền khiến tài xế đưa tới ánh mắt khinh thường, dám lôi kéo anh không để cho anh đi, cuối cùng Sở Chiến không biết làm sao, đành phải lấy một cái đồng hồ Italy cực kỳ quý giá đeo ở trên người đưa cho tài xế.
Lại nói sau khi Đường Tố Khanh nói chuyện điện thoại xong, nấc mấy cái, vẻ mặt cũng tỉnh táo không ít, xoay người một cái, thế nhưng nhìn thấy cục trưởng cục tài chính Mặc Ly vốn nên uống rượu với người khác ở trong phòng bao riêng không biết đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, cũng không biết anh nghe nội dung cuộc điện thoại của mình bao nhiêu rồi.
Mặc Ly không ngờ cô đột nhiên xoay người lại, nhất thời toét miệng cười sảng khoái nói: "Thấy em lâu rồi cũng chưa trở lại, anh lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên ra ngoài xem một chút." .
"Cám ơn anh quan tâm, tôi không sao." Đường Tố Khanh khẽ cười nói, sau đó lắc lư thân mình chuẩn bị vào phòng.
Mặc Ly không biết vì sao sau khi nghe giọng nói cô gọi điện thoại vừa rồi, anh đột nhiên cảm thấy cho dù cô cười đối với mình, nhưng lại cười rất xa cách, hoàn toàn không giống như giọng nói mang theo chút nũng nịu khi vừa gọi điện thoại đó, trực giác một người khiến cho trong lòng anh không vui, trong lòng anh suy nghĩ cô vừa mới gọi điện thoại cho người nào? Sao dịu dàng như vậy?
Thật ra thì không phải lần đầu tiên anh thấy Đường Tố Khanh, trước chỉ thấy qua rất nhiều lần ở tin tức trên ti vi, đối với một cô gái bé bỏng có thể ngồi lên vị trí cao như vậy, lúc vừa mới bắt đầu anh khâm phục và kính nể đối với cô.
Cho đến khi vừa mới gặp nhau, lập tức cảm thấy bản thân cô càng đẹp mắt so với trên TV, càng thêm có khí chất, trên người vừa nói chuyện cũng làm cho anh không dừng mê muội được, còn có vẻ mặt quay tròn nhìn đám người trên bàn ăn, điều này làm cho anh nghĩ tới ánh mắt giảo hoạt của thiếu nữ trẻ tuổi mà anh mới thấy qua ở sân trường, rất động lòng người.
Vì vậy anh không nhịn được gần gũi cô, người phụ nữ này ở trong quan trường rất hỗn tạp còn có thể duy trì ánh mắt trong suốt như vậy, điểm này làm cho anh trân trọng và khâm phục hơn nữa.
Sau khi Đường Tố Khanh mỉm cười xa cách chuẩn bị bỏ lại anh trở về phòng bao, Mặc Ly lập tức kéo cánh tay sắp rời đi, Đường Tố Khanh nghi ngờ xoay người nhìn cánh tay cầm tay mình, bầu không khí rất lúng túng.
Đối với người đàn ông đột nhiên thay đổi, cô chỉ coi như người đàn ông này đến mùa động kinh, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời không biết vì sao đột nhiên lại có chút tiếc nuối, chỉ là Đường Tố Khanh bận rộn cũng không suy nghĩ nhiều tại sao mình lại đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái này.
Không có hành động phơi bày, nhưng Đường Tố Khanh cứ có cảm giác ánh mắt của người đàn ông nhìn cô gần đây vô cùng kỳ lạ, thật sự giống như quét mắt nhìn cô từ trong ra ngoài một lần, thỉnh thoảng trong mắt tỏa ra ánh lửa khó hiểu, nhìn thấy khiến trong lòng cô sợ hãi.
Sau khi tan việc chiều hôm nay, Đường Tố Khanh cũng không về thẳng nhà, mà vội vàng đi ứng phó một bữa tiệc, chuyện là lúc đi làm buổi trưa hôm nay, Thị Trưởng tự mình đến phòng làm việc của cô nói cho cô biết cục trưởng cục tài chính của Thành phố S mời hai người ăn cơm, Đường Tố Khanh luôn luôn không thích những bữa tiệc xã giao thế này, bởi vì thật sự không được tự nhiên đối với một đám người nhà nước, hơn nữa uống rượu chiếm đa số, căn bản một bữa cơm lại không thể no bụng.
Nhưng người hẹn bọn họ hôm nay là cục trưởng cục tài chính, cô có chút do dự rồi, tòa nhà của tòa thị chính vẫn còn đang thi công, hạng mục ngân sách phải được cục trưởng cục tài chính tự mình ký văn kiện mới có thể triển khai xuống, nếu như cô không đến lại lo lắng đối phương bới móc, đến lúc đó ngân sách không đúng hạn, áp chế khắp nơi, vậy vô cùng không có lợi đối với việc thi công.
Trải qua suy nghĩ thì Đường Tố Khanh đồng ý, nếu như đến lúc đó không thích nơi đó, có thể tìm lý do rời đi trước, khi thời gian tới lúc tan việc, Đường Tố Khanh vừa mới đi ra cửa phòng làm việc vừa lúc nhìn thấy Thị trưởng Âu Dương Khiêm cũng đang chuẩn bị, hai người cười nhạt mà gật gật đầu, cùng nhau xuống lầu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, mở cửa xe, cho xe con đi tới cùng một chỗ.
Đi theo Âu Dương Khiêm lòng vòng dạo quanh lại đi đến giữa đoạn đường Hoa Sơn yên tĩnh, nơi này là chỗ các ông cụ thường tản bộ, cách nội thành rất xa, tới Thành phố S lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng tới con đường này, chỉ nhìn thấy chỗ này tồn tại trên bản đồ, hai bên đường xi-măng rộng rãi trồng đủ loại ngô đồng tiêu chuẩn, lái xe con ở trên con đường này, Đường Tố Khanh suy đoán chố hẹn sắp đến có thể là nhà hàng tiêu chuẩn, xe con của Âu Dương Khiêm chậm rãi dừng bên ngoài một nhà hàng cổ kính ở phía cuối đường Hoa Sơn.
Đi theo Âu Dương Khiêm vào nhà hang cổ kính này, đạp tấm gỗ đàn màu đỏ vang lên thùng thùng, trưng bày sứ thanh hoa, ghế dây mây cổ xưa, thắp sáng ngọn đèn dầu màu vàng sáng làm cho người ta hoảng hốt trong nháy mắt, khiến Đường Tố Khanh cho là đi tới thị trấn cổ cách rất xa, mỗi một góc nhà hàng cũng được bố trí tỉ mỉ, hiện lên tao nhã và cao quý.
Đi theo Âu Dương Khiêm đi tới trước cửa một gian phòng bao được đặt tên là Mặc Ngâm Hương, gõ cửa, nghe giọng nói đàn ông trung niên ở bên trong, Âu Dương Khiêm đi vào đó trước, Đường Tố Khanh theo sát ở phía sau.
Đi vào trong, cô lập tức có chút trợn tròn mắt, không phải nói cục trưởng cục tài chính hẹn hai người bọn họ ăn cơm không? Sao trong phòng có nhiều người như vậy, Đường Tố Khanh cười nhạt đi theo phía sau Âu Dương Khiêm chào hỏi mọi người, quét mắt nhìn đám người một vòng, phát hiện ít nhiều gì cũng có mười mấy người đang ngồi, hơn nữa đều là một số nhân vật quan trọng ở Thành phố S.
Giống như cô biết cục trưởng cục tài chính đang nói cười ríu rít nói chuyện cùng Âu Dương Khiêm, thư ký thị ủy, Lạc Mộ Thiên cũng ở hàng ngũ được mời, trong đó còn có nhân vật trung tâm kinh tế của Thành phố S nhìn tương đối nhìn quen mắt, Tề Ngạo Vũ chủ tịch tập đoàn Ngạo Thiên, còn dư lại một vài nhân vật đều không thể gọi tên, loáng thoáng mà cảm thấy đã gặp qua ở bữa tiệc nào đấy. Đối với ánh mắt nhìn tới của Lạc Mộ Thiên, hai người gật đầu x chào hỏi lẫn nhau một cái.
Ngay trong nháy mắt cô đang suy nghĩ, cục tài chính cục trưởng đã nhìn sang phía cô, một đôi mắt đen nhánh sáng loáng thoáng hiện lên vẻ tò mò nhìn về cô, thân thiện đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra, lớn giọng hét lên: " Phó Thị Trưởng của chúng ta thật sự là nữ anh hùng khó gặp, hân hạnh, hân hạnh!" .
"Đâu có, cục trưởng quá khen!" Đường Tố Khanh cười nhạt bắt tay với anh ta, trong khi anh quan sát cô, cô cũng đang quan sát đối phương, chỉ thấy cục trưởng cục tài chính trước mắt này nhìn qua ước chừng 30 tuổi, mặt chữ điền cương trực công chính, ngũ quan thâm thúy hợp với tròng mắt đen nhánh sáng loáng không ngừng, ngoại trừ bộ dáng khôn khéo mấy phần lại có khí thế không hề giận mà uy.
"Tiểu Khanh, không ngại anh gọi em như vậy chứ?" Cục trưởng cục tài chính Mặc Ly tự nhiên thân thiết nói, thấy dáng vẻ đột nhiên thân thiện đó thế nào cũng làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy mình giống như bạn tốt quen biết hơn mười năm của anh ta.
"Tùy ý cục trưởng, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
"Được, được, vậy Tiểu Khanh cũng đừng gọi cục trưởng, cục trưởng, gọi thẳng tên tuổi của anh, thân thiết như vậy một chút." Mặc Ly cười híp mắt nói, trong mắt lóe lên tình cảm nào đó, nắm tay của cô chốc lát liền thân sĩ buông ra.
Ngay lúc hai người bọn họ chào hỏi, một số người ngồi ở trên bàn ăn trực tiếp nổi lên tính trêu đùa, cười hì hì trêu ghẹo nói: "Lão Mặc, cậu đừng nhìn thấy mỹ nữ liền nhìn chằm chằm, giới thiệu giúp làm quen một chút đi." .
Nghe vậy, tròng mắt đen nhánh của Mặc Ly nhìn Đường Tố Khanh một cái, thấy cô vẫn nở nụ cười nhạt, cũng không có chỗ nào lúng túng, lúc này mới khẽ yên tâm, cười mắng: "Em đừng để ý, bọn họ luôn nói chuyện như vậy." .
"Thẳng thắn." Đường Tố Khanh cười nói một chút.
"Lão Mặc, anh sẽ không thật sự nhìn thấy mỹ nữ liền dấu riêng cho mình không để cho chúng ta nhìn một chút chứ?" Bàn ăn bên kia tiếp tục cười ha hả nói.
Trong lòng Mặc Ly khẽ tức giận, đám người này cũng không nhìn trường hợp liền loạn ồn ào trêu đùa lung tung, không nhìn thấy Phó Thị Trưởng người ta một mình ở chỗ này, trước tiên đừng nói chức vụ người ta cao bao nhiêu, chỉ một nói khí chất trên người cũng để cho người không đành lòng cho cô chịu uất ức.
Trong lòng Mặc Ly không vui, nhưng trên miệng lại cười mắng: "Đám người này thật là trà ngon cũng ngăn không được miệng của bọn họ, Tiểu Khanh, anh giới thiệu mấy người cho em làm quen một chút, nói không chừng về sau có một chút trợ giúp đối với sự nghiệp của em." , dứt lời sau đó thân thiết trực tiếp lôi kéo cánh tay của cô đi về phía bàn ăn.
Đường Tố Khanh luôn luôn không có thói quen thân thiết với người khác thừa dịp Mặc Ly và người trên bàn ăn trêu đùa, khẽ mở bàn tay to kia cầm tay mình ra, mỉm cười chào hỏi đối với mấy người ngồi trên bàn ăn.
Sau khi những người đang ngồi biết chức vụ của cô thì không dám quá mức càn rỡ, cho nên ngược lại xã giao chỉ dừng lại ở hữu kinh vô hiểm, chỉ là không tránh được những người nhiệt tình mời rượu, nói không uống người ta sẽ ngộ nhận là bạn ra vẻ nhìn anh ta, xem thường anh ta, cho nên khi từng người tới kính rượu thì cô đều cười nhạt uống vào bụng, trước đó bụng rỗng tuếch, hiện tại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy nên đầu bỗng hơi choáng váng, may tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, nếu không uống xong nhiều như vậy đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Nhìn mọi người rối rít mời cô rượu, Âu Dương Khiêm và Mặc Ly ngồi ở hai bên cô đều nhíu mày lại.
Mặc Ly cúi đầu, giọng nói mang theo đau lòng hỏi: "Tiểu Khanh, em không sao chứ, bọn họ kính rượu nhưng em là phụ nữ thì không cần phải uống cạn tất cả." .
"Mặc Ly, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm." Đường Tố Khanh vuốt vuốt trán của mình, cười nhạt mà nói, thấy lại có một người muốn tới nịnh bợ cô, giơ ly rượu lên về phía cô muốn mời rượu, cô nhất thời khách khí cầm ly rượu lên.
Nhưng không nghĩ ly rượu trong tay lập tức bị Mặc Ly bên cạnh đoạt đi, tròng mắt đen nhánh của anh làm cho người ta không thấy rõ tâm tình, giọng hùng hậu nói: "Mọi người đừng thấy Tiểu Khanh dễ ở chung liền tận lực chuốc rượu người ta, cũng không nhìn người ta là một cô gái, tôi giúp cô ấy uống rượu này." .
Âu Dương Khiêm nhìn bộ dáng Đường Tố Khanh cau mày, trong bụng không đành lòng, tiếp theo đứng lên nói: "Nếu như các vị cảm thấy cùng uống rượu như vậy còn chưa đủ đã nghiền, vậy tôi cũng đi theo làm ly này." . Sau khi dứt lời lập tức đưa ly rượu trong tay lên uống cạn.
Lạc Mạc Thiên vốn ngồi yên lặng, không nói chuyện với người khác với nhau cũng đứng dậy cười cười ha hả nói: "Mọi người tùy ý, thích uống rượu thì uống rượu, thích ăn món ăn thì dùng bữa." .
Tề Ngạo Vũ cầm ly rượu lên cười ha hả nói: "Tôi mời các vị một ly, mọi người tận hứng."
Mọi người nhìn chuyện tình cảnh này trên bàn ăn, hơi sững sờ, nhất thời đùa cợt nói: "Mọi người nhìn bốn người thanh niên này một chút, tập thể anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha, chúng ta những lão già này cũng sẽ không làm khó cô nhóc này nữa, nếu không bốn người thanh niên đang ngồi đây cũng sẽ không bỏ qua cho những lão già chúng ta." .
Mọi người cười ha hả gật đầu nói phải, trường hợp lúng túng này nhất thời khiến Đường Tố Khanh líu lưỡi không nói nên lời, Thị trưởng ra mặt giúp mình là bởi vì anh là cấp trên chính của mình, còn Mặc Ly bên cạnh giúp mình còn lại là nhiệt tình tự quen thuộc, còn Lạc Mạc Thiên là bởi vì trước kia từng gặp mặt một lần, về phần tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Vũ là Tề Ngạo Vũ đứng dậy giúp mình, cô nghi ngờ, dường như cô thật sự chưa từng quen biết với Tề Ngạo Vũ.
Ngay lúc Đường Tố Khanh sững sờ nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tròng mắt lóe sáng của Tề Ngạo Vũ nhìn về phía mình, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình gật đầu một cái đối với cô, trong lỗ mũi quanh quẩn mùi rượu nồng nặc, Đường Tố Khanh có phần hơi say rồi, cô đột nhiên nhớ tới hình như không nói mình đi đâu với người đàn ông trong nhà một tiếng, lên tiếng chào hỏi rồi ngượng ngùng đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa, hai chân vốn đứng thẳng lập tức mềm nhũn xuống, say lảo đảo đi tới trong đại sảnh nhà hàng, tay run run lấy điện thoại của mình từ trong túi áo ra, gọi điện về trong nhà. Gió lạnh từ cao bên ngoài thổi tới, để cho đầu óc cô tỉnh táo chốc lát.
Quả nhiên, sau khi điện thoại nhà reo không bao lâu liền có người nhận, giọng nói đàn ông lo lắng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn truyền tới bên tai: "Bảo bối, bây giờ em ở nơi nào? Sao chưa về nhà?" .
Vừa nghe giọng nói lo lắng của anh, Đường Tố Khanh lập tức cực kì áy náy, nhẹ giọng nói ra: "Tối nay em…. em….. không. . . . . . Nấc. . . . Không trở về nhà ăn cơm, đang cùng bạn ăn. . . . . . Nấc. . . . . . Ăn cơm." .
Nghe vậy, bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói càng thêm lo lắng: "Bạn? Bạn nào? Em uống rượu?" .
Sở Chiến quan tâm hỏi một câu lại một câu ném tới đây khiến Đường Tố Khanh trả lời không xuể, cô có chút khó chịu nhíu đầu mày xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Uống một chút." .
"Anh biết rồi, bây giờ em ở chỗ nào? Anh đi đón em có được hay không?" Sở Chiến nhẹ giọng dụ dỗ, bây giờ trong lòng anh cực kì lo lắng, nhưng mà người trong lòng anh có nhiều mê người thì anh rõ ràng nhất, cộng thêm uống rượu, có thể nghĩ nếu như bị người có chút ý xấu nhìn thấy, nổi lên chủ ý xấu cái gì đó, vậy lại hỏng chuyện rồi. thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn, đầu tiên Sở Chiến nghĩ đến tự mình đi mang bảo bối của anh về nhà, anh hoàn toàn quên mình từng phái ám vệ âm thầm bảo vệ người trong lòng của anh.
"Không. . . . Nấc. . . . . . Không cần, em tự trở về, anh ăn cơm đi." Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Sở Chiến vừa nghe thấy bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng rè, trong lòng rất lo lắng, cũng đánh nấc rượu rồi, khẳng định uống rất nhiều rượu, ngay vào lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, Sở Chiến tức giận nhận điện thoại, lúc này nhận, thế nhưng nhận được vị trí hiện tại của cô gái nhỏ do thuộc hạ trung thành báo cáo.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Chiến mang dép liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ngay cả tiền cũng không cầm, đi tới ngoài cửa chung cư vội vàng chặn một chiếc taxi liền đi tới chỗ ám vệ báo cáo, kết quả lúc xuống xe cũng bởi vì anh quên mang tiền khiến tài xế đưa tới ánh mắt khinh thường, dám lôi kéo anh không để cho anh đi, cuối cùng Sở Chiến không biết làm sao, đành phải lấy một cái đồng hồ Italy cực kỳ quý giá đeo ở trên người đưa cho tài xế.
Lại nói sau khi Đường Tố Khanh nói chuyện điện thoại xong, nấc mấy cái, vẻ mặt cũng tỉnh táo không ít, xoay người một cái, thế nhưng nhìn thấy cục trưởng cục tài chính Mặc Ly vốn nên uống rượu với người khác ở trong phòng bao riêng không biết đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, cũng không biết anh nghe nội dung cuộc điện thoại của mình bao nhiêu rồi.
Mặc Ly không ngờ cô đột nhiên xoay người lại, nhất thời toét miệng cười sảng khoái nói: "Thấy em lâu rồi cũng chưa trở lại, anh lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên ra ngoài xem một chút." .
"Cám ơn anh quan tâm, tôi không sao." Đường Tố Khanh khẽ cười nói, sau đó lắc lư thân mình chuẩn bị vào phòng.
Mặc Ly không biết vì sao sau khi nghe giọng nói cô gọi điện thoại vừa rồi, anh đột nhiên cảm thấy cho dù cô cười đối với mình, nhưng lại cười rất xa cách, hoàn toàn không giống như giọng nói mang theo chút nũng nịu khi vừa gọi điện thoại đó, trực giác một người khiến cho trong lòng anh không vui, trong lòng anh suy nghĩ cô vừa mới gọi điện thoại cho người nào? Sao dịu dàng như vậy?
Thật ra thì không phải lần đầu tiên anh thấy Đường Tố Khanh, trước chỉ thấy qua rất nhiều lần ở tin tức trên ti vi, đối với một cô gái bé bỏng có thể ngồi lên vị trí cao như vậy, lúc vừa mới bắt đầu anh khâm phục và kính nể đối với cô.
Cho đến khi vừa mới gặp nhau, lập tức cảm thấy bản thân cô càng đẹp mắt so với trên TV, càng thêm có khí chất, trên người vừa nói chuyện cũng làm cho anh không dừng mê muội được, còn có vẻ mặt quay tròn nhìn đám người trên bàn ăn, điều này làm cho anh nghĩ tới ánh mắt giảo hoạt của thiếu nữ trẻ tuổi mà anh mới thấy qua ở sân trường, rất động lòng người.
Vì vậy anh không nhịn được gần gũi cô, người phụ nữ này ở trong quan trường rất hỗn tạp còn có thể duy trì ánh mắt trong suốt như vậy, điểm này làm cho anh trân trọng và khâm phục hơn nữa.
Sau khi Đường Tố Khanh mỉm cười xa cách chuẩn bị bỏ lại anh trở về phòng bao, Mặc Ly lập tức kéo cánh tay sắp rời đi, Đường Tố Khanh nghi ngờ xoay người nhìn cánh tay cầm tay mình, bầu không khí rất lúng túng.
Bình luận facebook