Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
"Tố Khanh, tan việc rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm tối đi!" Cũng tại văn phòng chính phủ này, trên tầng lầu cao nhất, có một truyền kỳ khác của thành phố S; đó chính là thị trưởng thành phố S -Âu Dương Khiêm đang cười híp mắt nói chuyện vui vẻ, anh có khuôn mặt vô cùng tinh tế, sống mũi cao và thẳng tắp, ánh mắt màu bạc lấp lánh như những vì sao, trên người khoác một bộ âu phục đen, áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi vén lên ở chỗ cổ tay, cánh tay cầm một chiếc áo khoác màu đen. Cả người của anh khiến cho người khác vô tình cảm nhận anh là một công tử nhã nhặn, căn bản không giống như lời đồn đại của mọi người là một thị trưởng vô cùng sắc bén.
"Không được rồi ạ, mới vừa rồi em đã nói với ông nội sẽ về nhà cũ ăn cơm với ông ạ." Đường Tố Khanh thành thật trả lời.
Nếu giờ phút này trong thang máy có người khác, đoán chừng tròng mắt của người đó đã sớm rớt qua ngoài, dù sao cũng chẳng ai dám tin chuyện thị trường đã mở lời mời lại bị một cô gái từ chối thẳng thừng như thế.
"À, vậy thì anh cũng chẳng biết làm cách nào khác, lần sau có dịp cùng ăn với nhau vậy! Ông nội của em vẫn khỏe chứ? Đã lâu rồi anh cũng chưa đi gặp ông, không biết thân thể ông như thế nào? Để anh xem khi nào rãnh sẽ đến chơi với ông một chút." Âu Dương Khiêm suy nghĩ, một lúc sau mở miệng nói, trong giọng nói mơ hồ có một chút gọi là thăm dò ý tứ, không đa nghi, không có bộ dạng lo lắng vì thế Đường Tố Khanh cũng không có phát hiện.
"Không có chuyển biến gì lớn, thân thể ông vẫn tốt, chỉ là ông muốn em về thăm ông một chút mà thôi." Đường Tố Khanh lần nữa cất giọng đáp, cứ có cảm giác người thị trưởng này dường như quá quan tâm đến việc nhà của cô, điểm này để cho cô nghi ngờ.
Đinh…
Khi thang máy đến bãi đỗ xe, Đường Tố Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể nguyên nhân thị trưởng sống được lâu ở vị trí cao như thế là do một chữ ‘Tĩnh’, mặc dù bề ngoài của anh rất nhã nhặn, nhưng cũng khiến cho cô có một áp lực nhất định.
"Dạ, thị trưởng, gặp lại sau ạ!" Đường Tố Khanh cười hướng đến đối phương gật đầu một cái, bước nhanh tới chỗ đậu xe của mình, nhẹ nhõm, mở cửa xe, lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó lái xe, động tác như nước chảy mây trôi loại, quen thuộc tiến hành, chỉ để lại ở cửa thang máy là người thị trưởng đang lặng lẽ nhìn bóng chiếc xe, vẻ mặt không rõ mang cảm xúc gì.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Khi xe Đường Tố Khanh chạy ra đường lớn, cô cũng không có lái xe về nhà chung cư của mình, mà đi tới nhà cũ cũng không quá xa nhà mới, nơi đó chính là nơi cô và ông nội cùng nhau trưởng thành, cùng nhau lớn lên.
Trong trí nhớ của cô cũng chẳng có bất cứ khái niệm gì về cha mẹ của mình cả, những chú bác kia cùng là những người bạn thân lâu năm của ông nội mà kết nghĩa thành, sau khi học xong cô để mình ông nội ở nhà cũ, từ lúc cô lên chức phải vì nhân dân phục vụ, công việc quan trường không bỏ được, thay thế cô chăm sóc ông chỉ là người gọi là chồng trên danh nghĩa của cô.
Hiện tại nghiêm túc nhớ tới, dường như cô cũng chẳng còn nhớ cái người được gọi là chồng kia dáng dấp như thế nào nữa, bởi vì ở trước mặt cô, người đàn ông kia cứ như một con nai con, phần lớn thời gian đều cúi đầu và im lặng.
Cái ấn tượng khắc sâu nhất trong đầu cô có lẽ là những lúc anh khoanh hai tay không ngừng thưa thưa, dạ dạ, như bị người ta khi dễ, nghĩ tới đây đã khiến cho cô nổi da gà. Trời ạ! Thế kỷ hai mươi mốt đã đến lâu rồi, nam nữ trong thời đại này được bình quyền, cũng không phải là thời đại nữ được tôn thờ, nam thì nhèn nhát, cũng may tính tình của anh không gọi là xấu.
Xe vững vàng chạy nhanh vào một khu cao cấp ngoài ngoại thành, rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, cho dù giờ phút này là giữa những ngày đông giá rét, những đóa hoa kia vẫn không chịu kép mình, có những loại hoa vẫn kiên trì và bền bỉ nở, còn rất nhiều loại hoa tỏa hương khiến người ta nhớ thương.
Cuối đường là một tòa biệt thự ba tầng, căn biệt thự bị bỏ hoang bên cạnh nay đã được xây dựng lại, đèn điện sáng rực, hiện tại nhìn từ xa lại trông nó vô cùng thư thái, có lẽ đây là ngôi nhà của chú Ngô hàng xóm mới nhà ông nội đã nói qua.
Sau khi Đường Tố Khanh xuống xe, mắt tinh liền nhìn thấy trong sân vườn đã có ba người đang đợi cô, nhìn vào vẻ mặt của họ, cô biết mình sẽ gặp một trận bão to nên cũng thấy lo lắng, cầm túi tài liệu lên nhanh chóng đi tới.
"A! cô chủ đã đã trở về, mới vừa rồi ông chủ vẫn càu nhàu về cô đấy ạ." Quản gia thấy bóng dáng cô cung kính nói.
"Ông nội, thời tiết lạnh như vậy, làm sao ông lại ra đây đứng như thế" Đường Tố Khanh khẽ trách, hướng về người chồng bên cạnh khẽ nhíu mày một cái bày tỏ thái độ không đồng ý, sau đó tiến đến lồng ngực của người đàn ông với mái đầu bạc trắng, trước mặt ông thì cô vẫn luôn là một đứa trẻ nhỏ bé.
"Anh. . . . thật xin lỗi." Giang Thiếu Hiền – người chồng trên danh nghĩa của Đường Tố Khanh nghe được lời trách cứ của cô..., mất tự nhiên cúi thấp đầu nói xin lỗi, mặc dù mới vừa rồi anh cũng đã khuyên ông nội nhiều lắm rồi, nhưng anh không thể ngăn cản được ý muốn đi ra ngoài đợi cháu của ông cụ, anh biết vị trí của mình trong lòng của ông nội to lớn bao nhiêu, cũng biết mình trở thành chồng của cô, hoàn toàn là do ông nội nói vào và cả biện pháp ép buộc, trong lòng anh không thoát khỏi suy nghĩ nếu anh có thể đi vào lòng cô thì tốt biết bao.
"Không phải lỗi của Thiếu Hiền, là ông nội muốn ra đây, bởi vì ông nội muốn gặp A Khanh sớm một chút, đi, đi, đi vào ăn cơm tối, hôm nay Tiểu Hiền tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món ăn mà con thích đó." Ông cụ nâng hai tay lên một tay cầm lấy tay của Đường Tố Khanh, một tay cầm tay của Giang Thiếu Hiền, đem hai tay chồng lên nhau, sau đó bỏ tay ra, xoay người lại, thật vui mừng đi vào trong nhà.
Mặc dù Đường Tố Khanh không thói quen cùng người khác thân mật như vậy, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt vô cùng vui vẻ của ông nội thì cũng không nói gì chỉ thuận theo ý ông mà thôi.
Quản gia đi vào sau, vừa lúc thấy cảnh tưởng này, cũng tươi cười, nếu như cô Đường thật lòng thích người con trai Thiếu Hiền kia thì thật hoàn mỹ, thật ra thì Giang Thiếu Hiền cũng không tệ, tính tình tốt, là một người đàn ông tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lá gan quá nhỏ, điểm này nếu ở bên cô Đường thì xem như bổ sung qua lại, vừa lúc xứng với nhau.
Đi vào trong phòng khách, Đường Tố Khanh hơi sững sờ, lần trước lúc trở lại căn phòng này dường như không được bày trí như thế này? Vậy mà hiện tại nó trông như một ngôi nhà vô cùng ấm áp, chuyện gì xảy ra, tại sao không có người nào nói cho cô biết là ai đã bỏ công ra trang trí lại căn phòng này.
Ông cụ cảm thấy được sự dừng bước của cháu gái, sau đó là ánh mắt ngơ ngác nhìn căn phòng, cười híp mắt mở miệng giải thích: "Cái phòng này bây giờ không phải càng giống một ngôi nhà hoàn chỉnh sao? Đây đều công lao của Tiểu Hiền, cháu thấy như thế nào? Không tệ chứ!" .
Trong giọng nói của ông nội là sự tự hào to lớn, như một đứa bé đang cùng nhau tranh công, mà người chồng trên danh nghĩa của cô lại đứng bên cạnh thấp thỏm đợi câu trả lời của cô.
Quan sát một chút, Đường Tố Khanh gật đầu một cái: "Dạ, không tệ."
Sau khi nói xong quả nhiên cảm giác không khí chung quanh càng vui vẻ thêm nhiều lần, khóe miệng cô bất giác cong lên, chẳng lẽ thật coi cô là một đại ác ma hay sao? Nếu nó tốt thực sự cô tuyệt đối sẽ không keo kiết một lời khen.
"Ha ha. . . . . . Ông đã nói Tố Khanh nhất định sẽ thích, quả nhiên, mắt thẩm mỹ của ông cháu ta rất giống nhau." Ông cụ cười ha hả nói, khiến cho không khí trong phòng không còn cảm giác gượng ép nữa.
Quản gia vừa đóng cửa lại đi vào, đúng lúc nghe ông chủ không ngừng khoe khoang, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần là người bình thường đều sẽ có cảm giác căn phòng này ngày trước bố trí rất tệ, nhưng chỉ cần ông cụ thích nhất định cháu gái ông sẽ thích vì hai quả tim này là một kia mà, có thể nói nó vô cùng bình thường.
Nhớ trước kia, thời điểm cô Đường vừa mới nhận chức Phó Thị trưởng thành phố S, có rất nhiều ông chú bà thím điên cuồng chạy tới nịnh bợ ông cụ, hi vọng ông ở trước mặt cô Đường nói vài lời khen ngợi, kết quả ông cụ đối với đám người màu mè, õng ẹo, chỉ nói với người ta là Đường Tố Khanh vô cùng xuất sắc, cuối cùng ông sẽ tự hào trả lời một câu “Đứa bé này không tệ, giống tôi.”.
"Không được rồi ạ, mới vừa rồi em đã nói với ông nội sẽ về nhà cũ ăn cơm với ông ạ." Đường Tố Khanh thành thật trả lời.
Nếu giờ phút này trong thang máy có người khác, đoán chừng tròng mắt của người đó đã sớm rớt qua ngoài, dù sao cũng chẳng ai dám tin chuyện thị trường đã mở lời mời lại bị một cô gái từ chối thẳng thừng như thế.
"À, vậy thì anh cũng chẳng biết làm cách nào khác, lần sau có dịp cùng ăn với nhau vậy! Ông nội của em vẫn khỏe chứ? Đã lâu rồi anh cũng chưa đi gặp ông, không biết thân thể ông như thế nào? Để anh xem khi nào rãnh sẽ đến chơi với ông một chút." Âu Dương Khiêm suy nghĩ, một lúc sau mở miệng nói, trong giọng nói mơ hồ có một chút gọi là thăm dò ý tứ, không đa nghi, không có bộ dạng lo lắng vì thế Đường Tố Khanh cũng không có phát hiện.
"Không có chuyển biến gì lớn, thân thể ông vẫn tốt, chỉ là ông muốn em về thăm ông một chút mà thôi." Đường Tố Khanh lần nữa cất giọng đáp, cứ có cảm giác người thị trưởng này dường như quá quan tâm đến việc nhà của cô, điểm này để cho cô nghi ngờ.
Đinh…
Khi thang máy đến bãi đỗ xe, Đường Tố Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể nguyên nhân thị trưởng sống được lâu ở vị trí cao như thế là do một chữ ‘Tĩnh’, mặc dù bề ngoài của anh rất nhã nhặn, nhưng cũng khiến cho cô có một áp lực nhất định.
"Dạ, thị trưởng, gặp lại sau ạ!" Đường Tố Khanh cười hướng đến đối phương gật đầu một cái, bước nhanh tới chỗ đậu xe của mình, nhẹ nhõm, mở cửa xe, lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó lái xe, động tác như nước chảy mây trôi loại, quen thuộc tiến hành, chỉ để lại ở cửa thang máy là người thị trưởng đang lặng lẽ nhìn bóng chiếc xe, vẻ mặt không rõ mang cảm xúc gì.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Khi xe Đường Tố Khanh chạy ra đường lớn, cô cũng không có lái xe về nhà chung cư của mình, mà đi tới nhà cũ cũng không quá xa nhà mới, nơi đó chính là nơi cô và ông nội cùng nhau trưởng thành, cùng nhau lớn lên.
Trong trí nhớ của cô cũng chẳng có bất cứ khái niệm gì về cha mẹ của mình cả, những chú bác kia cùng là những người bạn thân lâu năm của ông nội mà kết nghĩa thành, sau khi học xong cô để mình ông nội ở nhà cũ, từ lúc cô lên chức phải vì nhân dân phục vụ, công việc quan trường không bỏ được, thay thế cô chăm sóc ông chỉ là người gọi là chồng trên danh nghĩa của cô.
Hiện tại nghiêm túc nhớ tới, dường như cô cũng chẳng còn nhớ cái người được gọi là chồng kia dáng dấp như thế nào nữa, bởi vì ở trước mặt cô, người đàn ông kia cứ như một con nai con, phần lớn thời gian đều cúi đầu và im lặng.
Cái ấn tượng khắc sâu nhất trong đầu cô có lẽ là những lúc anh khoanh hai tay không ngừng thưa thưa, dạ dạ, như bị người ta khi dễ, nghĩ tới đây đã khiến cho cô nổi da gà. Trời ạ! Thế kỷ hai mươi mốt đã đến lâu rồi, nam nữ trong thời đại này được bình quyền, cũng không phải là thời đại nữ được tôn thờ, nam thì nhèn nhát, cũng may tính tình của anh không gọi là xấu.
Xe vững vàng chạy nhanh vào một khu cao cấp ngoài ngoại thành, rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, cho dù giờ phút này là giữa những ngày đông giá rét, những đóa hoa kia vẫn không chịu kép mình, có những loại hoa vẫn kiên trì và bền bỉ nở, còn rất nhiều loại hoa tỏa hương khiến người ta nhớ thương.
Cuối đường là một tòa biệt thự ba tầng, căn biệt thự bị bỏ hoang bên cạnh nay đã được xây dựng lại, đèn điện sáng rực, hiện tại nhìn từ xa lại trông nó vô cùng thư thái, có lẽ đây là ngôi nhà của chú Ngô hàng xóm mới nhà ông nội đã nói qua.
Sau khi Đường Tố Khanh xuống xe, mắt tinh liền nhìn thấy trong sân vườn đã có ba người đang đợi cô, nhìn vào vẻ mặt của họ, cô biết mình sẽ gặp một trận bão to nên cũng thấy lo lắng, cầm túi tài liệu lên nhanh chóng đi tới.
"A! cô chủ đã đã trở về, mới vừa rồi ông chủ vẫn càu nhàu về cô đấy ạ." Quản gia thấy bóng dáng cô cung kính nói.
"Ông nội, thời tiết lạnh như vậy, làm sao ông lại ra đây đứng như thế" Đường Tố Khanh khẽ trách, hướng về người chồng bên cạnh khẽ nhíu mày một cái bày tỏ thái độ không đồng ý, sau đó tiến đến lồng ngực của người đàn ông với mái đầu bạc trắng, trước mặt ông thì cô vẫn luôn là một đứa trẻ nhỏ bé.
"Anh. . . . thật xin lỗi." Giang Thiếu Hiền – người chồng trên danh nghĩa của Đường Tố Khanh nghe được lời trách cứ của cô..., mất tự nhiên cúi thấp đầu nói xin lỗi, mặc dù mới vừa rồi anh cũng đã khuyên ông nội nhiều lắm rồi, nhưng anh không thể ngăn cản được ý muốn đi ra ngoài đợi cháu của ông cụ, anh biết vị trí của mình trong lòng của ông nội to lớn bao nhiêu, cũng biết mình trở thành chồng của cô, hoàn toàn là do ông nội nói vào và cả biện pháp ép buộc, trong lòng anh không thoát khỏi suy nghĩ nếu anh có thể đi vào lòng cô thì tốt biết bao.
"Không phải lỗi của Thiếu Hiền, là ông nội muốn ra đây, bởi vì ông nội muốn gặp A Khanh sớm một chút, đi, đi, đi vào ăn cơm tối, hôm nay Tiểu Hiền tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món ăn mà con thích đó." Ông cụ nâng hai tay lên một tay cầm lấy tay của Đường Tố Khanh, một tay cầm tay của Giang Thiếu Hiền, đem hai tay chồng lên nhau, sau đó bỏ tay ra, xoay người lại, thật vui mừng đi vào trong nhà.
Mặc dù Đường Tố Khanh không thói quen cùng người khác thân mật như vậy, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt vô cùng vui vẻ của ông nội thì cũng không nói gì chỉ thuận theo ý ông mà thôi.
Quản gia đi vào sau, vừa lúc thấy cảnh tưởng này, cũng tươi cười, nếu như cô Đường thật lòng thích người con trai Thiếu Hiền kia thì thật hoàn mỹ, thật ra thì Giang Thiếu Hiền cũng không tệ, tính tình tốt, là một người đàn ông tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lá gan quá nhỏ, điểm này nếu ở bên cô Đường thì xem như bổ sung qua lại, vừa lúc xứng với nhau.
Đi vào trong phòng khách, Đường Tố Khanh hơi sững sờ, lần trước lúc trở lại căn phòng này dường như không được bày trí như thế này? Vậy mà hiện tại nó trông như một ngôi nhà vô cùng ấm áp, chuyện gì xảy ra, tại sao không có người nào nói cho cô biết là ai đã bỏ công ra trang trí lại căn phòng này.
Ông cụ cảm thấy được sự dừng bước của cháu gái, sau đó là ánh mắt ngơ ngác nhìn căn phòng, cười híp mắt mở miệng giải thích: "Cái phòng này bây giờ không phải càng giống một ngôi nhà hoàn chỉnh sao? Đây đều công lao của Tiểu Hiền, cháu thấy như thế nào? Không tệ chứ!" .
Trong giọng nói của ông nội là sự tự hào to lớn, như một đứa bé đang cùng nhau tranh công, mà người chồng trên danh nghĩa của cô lại đứng bên cạnh thấp thỏm đợi câu trả lời của cô.
Quan sát một chút, Đường Tố Khanh gật đầu một cái: "Dạ, không tệ."
Sau khi nói xong quả nhiên cảm giác không khí chung quanh càng vui vẻ thêm nhiều lần, khóe miệng cô bất giác cong lên, chẳng lẽ thật coi cô là một đại ác ma hay sao? Nếu nó tốt thực sự cô tuyệt đối sẽ không keo kiết một lời khen.
"Ha ha. . . . . . Ông đã nói Tố Khanh nhất định sẽ thích, quả nhiên, mắt thẩm mỹ của ông cháu ta rất giống nhau." Ông cụ cười ha hả nói, khiến cho không khí trong phòng không còn cảm giác gượng ép nữa.
Quản gia vừa đóng cửa lại đi vào, đúng lúc nghe ông chủ không ngừng khoe khoang, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần là người bình thường đều sẽ có cảm giác căn phòng này ngày trước bố trí rất tệ, nhưng chỉ cần ông cụ thích nhất định cháu gái ông sẽ thích vì hai quả tim này là một kia mà, có thể nói nó vô cùng bình thường.
Nhớ trước kia, thời điểm cô Đường vừa mới nhận chức Phó Thị trưởng thành phố S, có rất nhiều ông chú bà thím điên cuồng chạy tới nịnh bợ ông cụ, hi vọng ông ở trước mặt cô Đường nói vài lời khen ngợi, kết quả ông cụ đối với đám người màu mè, õng ẹo, chỉ nói với người ta là Đường Tố Khanh vô cùng xuất sắc, cuối cùng ông sẽ tự hào trả lời một câu “Đứa bé này không tệ, giống tôi.”.
Bình luận facebook