• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đối tác ăn uống (2 Viewers)

  • Phần 2

5

Vào đến nhà, nhìn Thẩm Nam Cường có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn chủ động xin lỗi tôi cũng như giải thích chuyện gì xảy ra.

Chuyện là khi hắn chuẩn bị tan sở, lãnh đạo bất ngờ gọi điện và yêu cầu hắn đến gặp khách hàng cùng với một đồng nghiệp nữ.

Nữ đồng nghiệp kia thì đang mang bầu 4 tháng, thế nhưng không đi thì sợ lãnh đạo trách cứ nên Trương Lệ Ni tình nguyện xung phong nhận nhiệm vụ này.

"Khách hàng là một lão già háo sắc, liên tục chuốc rượu cho Trương Lệ Ni. Anh không thể nào ngồi yên mặc kệ, thế nên đã giúp cô ấy chắn rượu. Vợ ơi, đừng tức giận nữa, tất cả là lỗi của anh, bữa tối này rất quan trọng, liên quan tới công việc của toàn bộ nhóm anh trong suốt năm nay."

......

Tôi ngắt lời hắn: “Trương Lệ Ni không biết uống rượu hay sao?”

“...À, cũng không hẳn.” Thẩm Nam Cường sửng sốt một chút rồi trả lời tôi.

"Không phải anh nói cô ta rất giống đàn ông à, các anh đều gọi cô ta là ‘Hán tử’ mà? Sao nào, đàn ông mà không biết uống rượu ư? Còn cần nhờ anh đến chắn rượu à?”

Những lời tôi hỏi khiến Thẩm Nam Cường sửng sốt.

“Anh không nhớ rõ phải không? Khi còn đang học đại học, anh bị dị ứng với rượu đến mức phải đưa đến viện cấp cứu. Sau đó anh đã không hề uống rượu trong nhiều năm. Bây giờ thì sao? Để bảo vệ Trương Lệ Ni, anh không cần sống nữa à?”

Tôi gằn hỏi hắn từng câu từng chữ.

Có lẽ câu hỏi của tôi quá khó trả lời nên vẻ mặt Thẩm Nam Cường càng lúc lại càng xấu hổ. Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì uống nhiều rượu của hắn giờ lại càng thêm đỏ bừng.

Hắn lắp bắp một hồi lâu cũng không thể nói rõ ràng, cuối cùng thẹn quá hóa giận:

"Lý Khả, anh vốn tưởng rằng em sẽ không giống những người phụ nữ nhỏ mọn ngoài kia, ai ngờ em lại hẹp hòi như vậy!"

"Anh còn dám trách tôi à? Cái tát vừa rồi còn chưa khiến cho anh tỉnh?"

Tôi đứng dậy, lạnh lùng hỏi:

"Nói thật đi, giữa anh và Trương Lệ Ni rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, quan hệ minh bạch! Đừng dùng tâm trí bẩn thỉu của mình để suy đoán người khác!"

Thẩm Nam Cường trở nên kích động, đứng dậy mắng và chỉ tay thẳng vào mặt tôi.

Tôi cố gạt tay hắn sang một bên nhưng đã bị hắn nắm lấy cổ tay. Một cơn đau nhói truyền từ cổ tay đâm vào tim tôi.

“Buông tay!” Tôi hét một tiếng, cố hất tay hắn ra.

"Vừa rồi cô vừa tát tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô."

Dứt lời, Thẩm Nam Cường giơ tay tát tôi một cái thật mạnh. Bàn tay to lớn đáp lên mặt tôi, hoàn toàn khiến tôi tỉnh hẳn, để tôi hiểu rằng, người đàn ông trước mặt này đã không còn là người yêu hoạn nạn có nhau, người chồng mà tôi từng gắn bó nữa.

Nên tỉnh mộng rồi.

Dù cho sự thật tàn khốc thế nào, thì tôi cũng phải chấp nhận!

Tôi trở về phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà.


6

Tôi đến nhà của bạn thân Hạ Lan.

Khi cô ấy mở cửa ra, vừa thấy cô ấy tôi đã không thể cầm được nước mắt.

"Sao lại phải khóc! Tên cặ.n b.ã đó, cứ để mặc hắn tự sinh tự di.ệt!"

Trên đường tới đây, tôi đã gọi điện khóc lóc kể lể cho Hạ Lan nghe, cô ấy đại khái cũng đã nắm được tình hình.

Đêm đó tôi ở lại nhà Hạ Lan.

Cô ấy gọi điện cho Thẩm Nam Cường, nói tôi ở đây cùng với cô ấy, trong lúc tức giận, cũng đã mắng Thẩm Nam Cường mấy câu.

Sau khi vừa cúp điện thoại, Hạ Lam nói tôi nhất định phải khiến cho Thẩm Nam Cường đến đây cầu xin mong tôi về nhà.

Tôi chỉ mỉm cười cay đắng:

"Nếu như hắn đã thay lòng đổi dạ, tôi còn giữ hắn lại để làm gì? Tốt nhất là nên buông tay."

Về việc lợi ích, đối với cuộc sống của tôi thì Thẩm Nam Cường chả giúp ích được gì, có ở cùng hắn hay không, đối với tôi cũng chẳng sao cả.

Không ngờ hôm sau, khi tôi vừa đến công ty đã nhìn thấy bóng hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi cho khách.

Là một người đàn ông và một người phụ nữ, cả hai đều đang cúi đầu, người phụ nữ đang nói chuyện gì đó với người đàn ông.

Người đàn ông này tôi rất quen thuộc, cho dù hắn có biến thành dạng gì tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Nếu không phải Thẩm Nam Cường, thì còn có thể là ai!

Người phụ nữ bên cạnh hắn, đang mặc trên người áo sơ mi trắng và quần âu màu đen. Dù là trang phục đơn giản và thông thường nhất, nhưng phần áo lại siết eo, phần dưới lại thu hẹp hông, nhìn qua kiểu gì cũng đầy dụng ý. Đó là Trương Lệ Ni.

Lòng tôi lập tức tràn đầy lửa giận, bước tới và hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu.

Vừa thấy là tôi, Thẩm Nam Cường mở miệng: “Vợ…”

Nhưng còn chưa kịp nói xong, thì Trương Lệ Ni đã vội đứng dậy và tranh nói trước:

"Chị dâu, chúng tôi tới đây để xin lỗi chị."

“Xin lỗi?” Tôi vô thức siết chặt nắm tay.

Hai người trở thành một thể là từ khi nào?

"Chị dâu, tôi biết chị đã hiểu lầm chúng tôi. Tôi và Nam Cường chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Là vì một lần anh ấy nếm thử bữa trưa mà tôi mang đến và cảm thấy nó rất ngon. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu có thể cùng đồng nghiệp trao đổi như vậy thì thật tốt quá, để thuận tiện nên tôi mới cùng với anh ấy ăn cơm.”

Trương Lệ Ni càng nói, lại càng tỏ ra đau khổ, hai mắt đỏ hoe: "Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, không hề có chuyện gì xảy ra đâu. Chị dâu, xin đừng hiểu lầm!"

Tôi lúc này chỉ muốn đấm cô ta.

Cô ta và gã đàn ông ch.ó m.á này đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, vậy mà dám ở chỗ này ra vẻ uất ức tổn thương cái khỉ khô gì.

Đúng là nực cười.

Tôi nhỏ giọng nói: "Các người cút khỏi đây ngay, tôi không muốn phải nhìn thấy các người."

Không ngờ, Trương Lệ Ni không những không chịu cút đi mà còn càng khóc lớn hơn.

"Chị dâu, thật xin lỗi chị, tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi thực sự không muốn làm tổn thương chị!"

Thẩm Nam Cường cũng đứng dậy, đỡ lấy vai Trương Lệ Ni, nhẹ nhàng an ủi cô ta.

Rồi hắn quay đầu trừng mắt nhìn tôi:

"Lý Khả, cô nghe không hiểu gì à! Có ai bắt nạt người khác như là cô không? Lệ Ni lo lắng cô sẽ hiểu lầm nên mới có lòng cùng tôi đến đây giải thích với cô. Cô thử nhìn lại cô xem, khác gì một kẻ ngang ngược không cho người ta nói lý lẽ không, cô có chút nào giống một người phụ nữ không?"

Trương Lệ Ni thuận theo tựa vào trên vai của Thẩm Gia Cường khóc đến hoa lê đái vũ.

Sau khi náo loạn một hồi, các đồng nghiệp đã dần dần tụ tập xung quanh để xem.

Có người phía sau nhỏ giọng gọi tôi: "Chị Lý Khả, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi tức giận đến mức sắp ngất đi, khó nhọc nói với người đồng nghiệp tốt bụng:

"Gọi bảo vệ tới đây giúp tôi, mau đuổi hai người này đi!"


7

Suốt ngày hôm đó, tôi ở công ty như bị tra tấn.

Rất nhiều người đã chứng kiến thảm kịch máu tó xảy ra ở khu vực dành cho khách vào buổi sáng nay.

Mỗi lần đi ngang qua tôi họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ và nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm xen lẫn xem thường.

Thật vất vả mới đợi được tới lúc tan sở, tôi trở lại nhà Hạ Lan, kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nay.

Hạ Lan tức giận chửi bới ầm ĩ, nói Thẩm Nam Cường là đồ cặn bã, còn Trương Lệ Ni là đồ trà xanh.

Tôi phải ngồi khuyên cô ấy hãy bình tĩnh lại.

"Hạ Lan, giúp mình phân tích chút đi, rốt cuộc là Trương Lệ Ni muốn làm cái gì?"

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, khi xảy ra những chuyện này, thì kết cục tồi tệ nhất chính là ly hôn.

Thế nên, ý đồ của Trương Lệ Ni là gì?

Cùng tình yêu đích thực Thẩm Nam Cường của cô ta kết hôn?

Nếu vậy thì đơn giản quá.

Bất kể lúc nào tôi cũng sẵn sàng ly hôn, thành toàn cho cặp tra nam tiện nữ bọn họ.

Ngồi đây suy đoán cũng chẳng ích gì, tôi trực tiếp hỏi còn hơn.

Gọi điện cho Thẩm Nam Cường, rất lâu sau hắn mới ấn trả lời, giọng hắn nghèn nghẹt, giống như vừa mới tỉnh dậy.

Tôi cố bình tĩnh: “Thẩm Nam Cường, tôi muốn nói chuyện với anh.”

"...Huh? Nói chuyện? Nói đi, cô muốn nói gì?"

Hắn vừa dứt lời, tôi nghe thấy từ bên kia có tiếng “ưm ư” truyền tới.

Đó là giọng của một người phụ nữ.

Có vẻ như là cuộc gọi của tôi đã đánh thức Thẩm Nam Cường và người phụ nữ kia, bọn họ vẫn còn đang ngủ.

Tôi cười khẩy:

“Anh cùng với Trương Lệ Ni không phải vô tội hay sao? Nhanh như vậy đã ngủ với nhau rồi?"

"Tôi nói cho cô nghe nè Lý Khả, tôi đã không cần cô nữa, tôi muốn ly hôn với cô."

Giọng điệu của Thẩm Nam Cường thay đổi, trở nên rất là cứng rắn:

“Kể từ bây giờ trở đi, tôi muốn ngủ cùng với ai thì ngủ, tôi và mụ quỷ dạ xoa như cô không còn liên quan gì cả.”

Ồ, vậy à?

Dù rất tức giận nhưng trên môi tôi vẫn nở nụ cười.

Vì trước khi thực hiện cuộc gọi này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và bật chức năng ghi âm cuộc gọi.

Thẩm Nam Cường mấy năm nay được tôi chăm sóc rất chu đáo, hắn có phần hơi bất cẩn.

Hắn không biết rằng, tình huống mà bên ngoại tình gặp phải khi tòa xét xử ly hôn sẽ rất tồi tệ.

Tôi và Thẩm Nam Cường không có con chung, về tài sản, tài sản chung của tôi và hắn trong thời kỳ hôn nhân chỉ là một ít tiền tiết kiệm.

Vấn đề lớn nhất chính là ngôi nhà chúng tôi đang sống bây giờ. Tuy nhiên, ngôi nhà này hoàn toàn là tài sản trước hôn nhân của tôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ tôi nói muốn mua cho tôi nhà cưới. Mặc dù khi đó quan hệ giữa tôi và Thẩm Nam Cường rất tốt, nhưng tôi lại vốn là người thận trọng. Trước khi kết hôn, đã sớm mua xong căn nhà.

Khi đó bố mẹ của tôi vừa bán một căn nhà cũ, số tiền kiếm được vừa đủ để tôi mua đứt căn nhà. Vì vậy, trong suốt thời gian kết hôn, tôi không cần phải lo lắng trả tiền thế chấp căn nhà.

Ngôi nhà này không có chút nào liên quan đến Thẩm Nam Cường.

Bây giờ hắn ngoại tình trong hôn nhân, tôi có thể khởi kiện hắn và không chia hắn số tiền tiết kiệm. Tuy rằng chút tiền đó chỉ khiến tôi chướng mắt, nhưng cũng coi như an ủi tôi về mặt tâm lý.

Sau khi vừa cúp điện thoại, tôi nói với Hạ Lan:

"Có quen luật sư hôn nhân gia đình nào đáng tin cậy được không? Giới thiệu cho mình một người với."

Hạ Lan học Luật, hiện tại đang làm việc cho một Công ty Luật rất lớn.

Trong giới luật sư ở thành phố này, rất nhiều người là người quen của cô ấy.

Chuyện của tôi và Thẩm Nam Cường không phức tạp, tôi sẽ thuê một luật sư, dạy cho hắn một bài học.

Phải dạy cho hắn biết rằng, phản bội người vợ kết tóc với mình sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng tôi rất nhanh đã nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

8

Ở nhà Hạ Lan mấy ngày, tôi quyết định quay về nhà thu dọn đồ đạc.

Sau giờ công ty tan sở, tôi lái xe trên con đường quen thuộc, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Trước khi lấy chồng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh như ngày hôm nay. Người chồng luôn yêu thương tôi, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào vòng tay của người phụ nữ khác. Tổ ấm tình yêu chúng tôi cùng nhau xây dựng, sẽ sớm trở nên hoang tàn.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn.

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, tập trung lái xe, không ngừng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh và lý trí.

Thế nhưng vừa đến cửa nhà, tôi đã cảm thấy có chuyện không ổn.

Tấm thảm trải sàn tôi mua trước kia đặt ở trước cửa, có họa tiết sọc ngang đen và trắng. Thế nhưng bây giờ lại là một tấm thảm trắng, in hình chó con và quả dâu tây.

Tôi ý thức được điều gì xảy ra. Khi lấy khóa để mở cửa, bàn tay của tôi run rẩy.

Quả nhiên, khi cửa vừa được mở ra, tôi nghe được tiếng có người nói chuyện phát ra từ bên trong nhà.

"Mặc quần áo vào nhanh lên......"

Là giọng của Trương Lệ Ni!

Tôi gần như xông vào nhà.

Vừa bước vào tới phòng khách, tôi bị trước cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Toàn bộ ngôi nhà được tôi tìm người thiết kế, và cẩn thận hướng dẫn thợ trang trí, biết bao nhiêu tâm huyết để tạo ra một không gian thật thoải mái.

Thế nhưng bây giờ phòng khách đang biến thành bãi rác, đồ nội thất đã bị di chuyển, ghế sofa vốn gấp lại thì nay đã được mở ra, trở thành có thể dùng cho người nằm.

Chiếc sofa này được tôi mua từ nước ngoài, với giá gần 10 vạn tệ. Phải mất rất nhiều công sức mới vận chuyển nó về được.

Nhưng mà bây giờ, lớp da mịn màng sạch bóng của nó lại bị bao phủ bởi những đốm vàng lấm tấm ghê tởm.

Tôi tức giận đến mức sắp phát đi.ên.

Lúc này, Thẩm Nam Cường nửa thân trên chưa kịp mặc đồ đi từ phòng ngủ chính ra.

"Lý Khả? Tại sao cô lại trở về?"

Hắn còn mặt mũi mà hỏi!

"Đôi cẩu nam nữ các người, đã làm những gì trong nhà của tôi?"

Tôi tức giận mắng thật to.

Thẩm Nam Cường sắc mặt lạnh lùng, vô cùng bình tĩnh mà nói:

"Mong cô chú ý một chút, hiện tại còn chưa ly hôn, đây cũng là nhà của tôi."

Tôi đang định chửi mắng hắn, thì nhìn thấy Trương Lệ Ni bước ra từ phòng ngủ chính, vẻ mặt vẫn giống trước kia vô cùng đáng thương.

Thứ mà cô ta đang mặc, chính là đồ ngủ bằng lụa tơ tằm của tôi!

Tôi lao thẳng về phía trước, muốn đem bộ đồ trên người cô ta lột xuống.

“Cô không được phép mặc đồ của tôi!"

Không ngờ Trương Lệ Ni lại né người, tôi nhào vào trong không khí, cả người đều ngã xuống đất.

Cô ta lại bắt đầu khóc sướt mướt với Thẩm Nam Cường:

"Nam Cường, chị Lý đang làm gì vậy? Không phải chỉ là em chỉ mượn quần áo của chị ấy thôi sao? Chị ấy muốn gi.ết em!"

Tôi đứng dậy trừng mắt nhìn Trương Lệ Ni: “Cô nói cái gì?”

Thẩm Nam Cường cau mày nhìn tôi: "Nhìn dáng vẻ của cô thế này, chả có duyên chút nào. Từ hôm nay, tôi tuyên bố với cô, tôi và Lâm Ni chính thức ở bên nhau, lúc nào tôi cũng có thể bàn chuyện ly hôn."

Tôi cười khẩy: “Tất nhiên là phải ly hôn rồi, anh phải gột rửa bản thân và nhanh chóng cút khỏi nhà tôi.”

Tên đàn ông c.hó m.á đó nheo mắt: "Thật sao? Cô chắc chứ?"

"Anh biết rõ mà, ngôi nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, nó không liên quan gì đến anh cả."

Tên tra nam kia cười vô cùng xấu xa, biểu hiện của hắn khiến tôi cảm thấy rất lạ.

“Đúng là nhà thì không liên quan gì, nhưng cô phải đưa tiền cho tôi. Mẹ cô đã viết một cam kết, cô quên rồi à?”

Những lời hắn nói như một tia sét đánh giữa trời quanh, khiến tôi sững sờ tại chỗ, không thể cử động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom