9
Đúng là tôi gần như quên mất một điều, tôi và Thẩm Nam Cường đã lựa chọn lối sống “DINK”, lý do gần như là từ phía tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tôi dồn hết tâm huyết vào công việc, thường xuyên làm thêm giờ cả ngày lẫn đêm.
Dù nhận được mức lương cao và tốc độ thăng tiến nhanh như tên lửa nhưng tôi cũng phải hy sinh sức khỏe của mình, tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang nên việc thụ thai không dễ dàng. Sau nhiều cố gắng, vẫn không thể có con.
Suy nghĩ của mẹ tôi tương đối truyền thống còn bố mẹ Thẩm Nam Cường thì đặc biệt mong muốn có cháu. Mẹ chồng tôi thậm chí còn bị trầm cảm và ốm nặng, phải nhập viện vì sự việc này.
Bởi vì chuyện như vậy xảy ra, mẹ tôi cảm thấy có lỗi với nhà họ Thẩm nên đã viết cho họ một cam kết. Đó là nếu tôi và Thẩm Nam Cường rạn nứt hôn nhân do vấn đề con cái, bố mẹ tôi sẽ chi 80 vạn tệ để tôi điều trị hoặc sinh con trong ống nghiệm.
Lúc đó tôi cảm thấy rất đau lòng. Sức khỏe không tốt tôi cũng đâu có muốn, tại sao tôi lại để bố mẹ phải cam kết những điều như thế này để xoa dịu bố mẹ chồng?
Vì cam kết này, tôi đã cãi vã với bố mẹ nhiều lần, nhưng họ nói với tôi rằng trên thế giới này không có người đàn ông nào sẵn sàng chấp nhận việc không có con nối dõi. Họ làm điều này để giúp tôi duy trì cuộc hôn nhân của mình.
Bố tôi thậm chí còn mắng tôi, nói rằng ban đầu họ không đồng ý cho tôi cưới Thẩm Nam Cường, nhưng tôi lại bướng bỉnh và nhất quyết đòi kết hôn, thế mà tôi còn đổ lỗi cho họ vì đã làm việc không nên làm.
Những lời này khiến tôi tức giận không nói nên lời.
Thẩm Nam Cường đã an ủi tôi, nói rằng gia đình hắn sẽ sẽ không coi trọng cam kết này: "Do tâm tình của mẹ anh không được tốt, lúc về tới sẽ xé tờ giấy đó thôi." Hắn nói.
Thời gian đó, quan hệ của tôi và hắn rất tốt và tôi chưa bao giờ nghi ngờ ý định của hắn. Bây giờ nghĩ lại, tôi cho là từ lúc đó, hắn đã quan tâm đến tiền bạc của gia đình tôi rồi.
Lúc này đây, trong căn phòng khách bừa bộn này, nghe những lời nói của Thẩm Nam Cường, tôi đổ từng tầng mồ hôi lạnh.
Tôi vô thức nói với hắn: "Bố mẹ của tôi đối xử với anh tốt như vậy, nếu anh còn chút lương tâm thì dừng thương nhớ đến tiền của họ."
Trương Lệ Ni xen mồm vào: “Là cô bất nhân với Thẩm Nam Cường, thì đừng trách anh ấy bất nghĩa với cô. Tôi và Nam Cường vốn dĩ chỉ là đồng nghiệp, nhưng chính cô đã đẩy chúng tôi đến gần nhau. Hoàn toàn là lỗi của cô. Bồi thường cho Nam Cường một số tiền là điều mà tôi, một người ngoài cuộc nghĩ là gia đình cô nên làm. "
Những lời cô ta nói thật là vô liêm sỉ, tay tôi run lên vì tức giận, nhưng lại không biết phải làm gì, chân tôi như bị bó chì, không thể di chuyển được.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Lý Khả, cậu có nhà không?"
Là giọng của Hạ Lam!
10
Nghe tiếng Hạ Lam, tôi như bừng tỉnh từ một giấc mơ, vội vàng đi ra mở cửa cho cô ấy.
Vừa mở cửa ra, tôi đã giật mình.
Còn có một người khác đứng ở phía sau Hạ Lam, một người đàn ông tuấn tú mặc vest, đi giày da.
“Cố Quân Chi?” Tôi lẩm bẩm gọi tên người đàn ông đó.
"Chào Lý Khả, đã lâu không gặp." Cố Quân Chi mỉm cười gật đầu với tôi: "Sao không mời tôi vào nhà?"
Tôi đón Hạ Lam và Cố Quân Chi vào phòng khách. Thẩm Nam Cường và Trương Lệ Ni vẫn đứng đó với vẻ mặt bối rối, cảnh giác như hai chú hề.
Cố Quân Chi mỉm cười khi nhìn thấy họ: “Hai người có nên đi thay quần áo trước không?”
Tôi nhìn anh và không thể tin vào mắt mình. Cố Quân Chi, Thẩm Nam Cường và tôi tốt nghiệp cùng trường đại học. Tôi và Thẩm Nam Cường là bạn học cùng lớp. Cố Quân Chi là đàn anh của tôi và hắn, cũng là người nổi bật nhất trong trường Luật của chúng tôi.
Lúc tra nam tiện nữ kia vào phòng thay quần áo, Hạ Lam lặng lẽ nói qua tình hình với tôi: “Mình nhờ người quen tìm cho cậu một luật sư đáng tin cậy, không ngờ đã tìm được đàn anh của cậu, trùng hợp quá phải không?”
Tôi gật đầu. Quả thực thế giới này quá nhỏ bé. Lúc còn học ở trường, cả Cố Quân Chi và Thẩm Nam Cường đều theo đuổi tôi. Cố Quân Chi và tôi đều có tính cánh kiêu ngạo nên cuối cùng chúng tôi đã bỏ lỡ nhau. Thẩm Nam Cường trở thành bạn trai của tôi vì rất quan tâm săn sóc tôi. Xem ra tôi đã lựa chọn sai lầm rồi.
Cố Quân Chi nhìn tôi mỉm cười và dường như đang có tâm trạng rất tốt. Nhìn vẻ mặt của anh, tôi có chút không vui: “Sao vậy, anh hả hê à?”
Hồi đi học, chúng tôi thường xuyên trêu chọc nhau. Vài năm sau nhìn lại, tôi nhận ra đây chính là cách Cố Quân Chi, một bông hoa cao lãnh trên núi cao bày tỏ tình cảm của mình. Thật đáng tiếc là lúc đó tôi đã không hiểu, lúc đó tôi nghĩ đó là vì anh chưa đủ thích tôi.
Cố Quân Chi mím môi với nụ cười trên khuôn mặt, anh nói: "Không phải, tôi không đến đây để hả hê với sự bất hạnh của em. Tôi đến đây để giúp em."
Không biết vì sao, nhìn Cố Quân Chi thoải mái như vậy, trong lòng tôi cũng dần dần thả lỏng.
Sau khi đôi cẩu nam nữ kia thay quần áo đi ra, Cố Quân Chi đưa cho Thẩm Nam Cường một tấm danh thiếp: "Đàn em, hân hạnh chào đón cậu đến với công ty luật của tôi nếu cậu có thời gian."
Tôi liếc nhìn tiêu đề bên trên tấm danh thiếp, là "Đối tác cấp cao". Tên của công ty luật đúng càng khó tin hơn, là một trong những công ty hàng đầu trong nước.
Quả nhiên, khi Thẩm Nam Cường nhìn thấy tấm danh thiếp này, sắc mặt liền thay đổi.
Trương Lệ Ni tựa cằm vào vai Thẩm Nam Cường như một con c.h ồn cái, hành động đó thật kinh tởm. Nhìn ngôn ngữ cơ thể của họ, tôi biết rằng hai người họ chắc chắn không chỉ mới yêu nhau ngày một ngày hai.
Cố Quân Chi cũng trầm ngâm nhìn họ. Cuối cùng, hắn chậm rãi nói: “Đàn em, theo như tôi được biết, ngôi nhà này do Lý Khả đứng tên. Tình huống trước mắt chúng ta là cậu đã ngoại tình trong hôn nhân. Bất kể vụ kiện hôn nhân của cậu sẽ như thế nào, tôi đề nghị cậu rời khỏi nhà này trước."
Thẩm Nam Cường trợn to hai mắt: "Cố Quân Chi, tôi rất tôn trọng anh, nhưng đừng vô sỉ như vậy. Sao lại có chuyện anh lại đến nhà tôi đuổi tôi đi?"
Cố Quân Chi lại cười, không có chút nào bất mãn: "Cậu sai rồi. Bây giờ thân phận của tôi đã rất rõ ràng. Tôi là luật sư của Lý Khả. Sau này tôi sẽ đại diện cho cô ấy trong vụ kiện ly hôn với cậu. "
"Đúng không, đàn em Lý Khả?" Anh hỏi tôi với một nụ cười.
Tôi sửng sốt một lát, gật đầu: “Đúng vậy!”
Có lẽ danh thiếp của Cố Quân Chi có tác dụng đe dọa, Thẩm Nam Cường và Trương Lâm Ni thật sự đã rời đi. Trước khi rời đi, Trương Lệ Ni còn nháy mắt với Cố Quân Chi. Anh chàng luật sư lại còn lịch sự, mỉm cười và gật đầu với ả.
Sau khi hai kẻ kh.ốn nạn kia rời đi, trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ: “Anh có biết Trương Lệ Ni không?”
Cố Quân Chi ngơ ngác: “Đó là ai?”
"Tôi không biết cô ta, nhưng cô ta có thể làm quen với tôi bất cứ lúc nào, không vấn đề gì cả!"
Tôi khịt mũi, đàn ông đúng là háo sắc, nhìn thấy hồ ly tinh, đầu óc liền quay cuồng.
Cố Quân Chi nhìn tôi cười: "Sao vậy, em ghen tị à?"
Tôi nhìn Hạ Lam ngồi bên cạnh xem kịch, quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh đang nói nhảm gì thế!"
"Nào, nào, tôi giúp em dọn dẹp nơi này"
Nói xong, Cố Quân Chi tìm dụng cụ, cùng Hạ Lam giúp tôi dọn dẹp phòng khách.
Không ngờ là Cố Quân Chi lại không nói đùa. Người này thực sự muốn "quen biết" Trương Lệ Ni.
Vài ngày sau, Cố Quân Chi mời tôi đi ăn tối. Tôi đang bận bù đầu bù cổ ở công ty. Việc này chồng lên việc khác, cứ như thể thấy tôi quan tâm đến việc đệ đơn ly hôn nên công việc cũng muốn được tôi quan tâm hơn.
May là, toàn việc tốt chứ không không có việc xấu. Cấp trên thấy tôi làm việc nhiều năm, siêng năng cần cù, không chậm trễ công việc nên đã đề nghị ông chủ lớn của tập đoàn thăng chức cho tôi, không chỉ là thăng một cấp mà là hai cấp. Nghĩa là lương của tôi cũng có thể tăng lên đáng kể.
Chỉ là điều này đòi hỏi tôi phải chuẩn bị báo cáo công việc và chấp nhận đánh giá phỏng vấn của các trưởng nhóm và sếp lớn.
Để chuẩn bị cho bản báo cáo này sau giờ làm việc, những ngày này tôi thường bận rộn đến tận nửa đêm. Nhưng vì Cố Quân Chi đã mời ăn tối nên tôi đương nhiên phải đi. Không chỉ vì chuyện ly hôn rất quan trọng mà tôi mơ hồ muốn làm quen lại với anh ấy.
Chúng tôi hẹn nhau ở phòng riêng của một nhà hàng Tây cao cấp. Khi tôi đến, Cố Quân Chi đã đợi rất lâu. Anh ấy gọi một số món ăn, tất cả đều là món tôi thích nhất.
“Anh còn nhớ sở thích ăn uống của em…”
Tôi không khỏi xấu hổ, mặt nóng bừng.
Anh cười nhạt: “Không phải người đàn ông nào cũng vô tâm và vô ơn như vậy đâu.”
Tôi không biết nên nói gì chỉ gật đầu.
Cố Quân Chi nhìn tôi hồi lâu: “Lý Khả, nói thật đi, mấy năm nay em sống thế nào?”
Khi anh ấy hỏi tôi câu hỏi này, tôi cảm thấy mũi cay cay.
"Được rồi, em còn cần trả lời." Cho dù quá trình như có thế nào thì kết quả đều đã ở trước mắt. Cố Quân Chi khẽ gật đầu: “Hắn nợ em những gì, tôi nhất định sẽ lấy lại cho em.”
Không khí quá nặng nề nên tôi giả vờ thoải mái, trêu chọc anh: “Khi nào?”
“Nhanh thôi.”
Cố Quân Chi mỉm cười nói tôi chờ ở đây: "Một lát nữa em đừng gây ra tiếng động, cũng đừng rời khỏi phòng này. Chỉ cần im lặng lắng nghe, thế thôi."
Cố Quân Chi vừa nói vừa đặt một chiếc máy nhỏ màu đen lên bàn, cắm tai nghe vào máy.
“Luật sư Cố vẫn dùng bug à?” Tôi cười lớn.
"Không phải, đây gọi là giám sát. Chúng tôi không làm chuyện lén lút, chúng tôi chỉ điều tra và thu thập chứng cứ thôi."
Sự nghiêm túc của Cố Quân khiến tôi bật cười.
Anh nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi. Em nhớ nghe kỹ nhé!"
Nói xong, anh nháy mắt với tôi, đứng dậy và bước ra khỏi phòng bao.
Tôi làm theo hướng dẫn của Cố Quân Chi, đeo tai nghe vào.
Bình luận facebook