Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Trò chuyện với bạn thân về nguyên nhân tôi bị “đối tác” cũ từ chối
DỊCH: MIN
***
Khi Vân Nam Nam và Bùi Trì tới thì hai người Tô Niệm Nam đã tới rồi, Tô Niệm Nam vẫy tay với hai người họ, Vân Nam Nam đi thẳng tới.
Trời đã muộn rồi, người tới ăn lẩu vô cùng đông, Vân Nam Nam thấy hơi ồn ào.
Trên đường tới cô đã mua quần áo, cô chọn một chiếc áo nỉ cổ tròn màu đen, lại phối thêm chiếc quần sóc đen. Tới lúc thanh toán Bùi Trì hỏi cô liệu có lạnh không?
Cô xoay người sang cửa tiệm bên cạnh mua một đôi bốt dài.
“Ngồi đi, chỉ đợi hai người đến là gọi đồ thôi đấy.” Cô ấy vừa dứt lời, nhân viên phục vụ bên cạnh đã tới.
Vân Nam Nam vội gọi anh ta: “Cậu không cần giúp đâu, chúng tôi tự làm là được rồi.”
Chẳng rõ là nhân viên phục vụ đó có nghe thấy không, để thực đơn lại cho bọn họ rồi lượn mất.
Vân Nam Nam đoi meo bụng, một chốc đã gọi rất nhiều, Tô Niệm Nam nhắc nhở cô: “Gọi ít thôi, đợi lát nữa lại không ăn hết đâu.”
Vân Nam Nam không nghe, “Không sao, có thể ăn hết.”
Vân Nam Nam và Bùi Trì gọi xong thì đưa cho hai người Tô Niệm Nam, Vân Nam Nam nhìn hai người đang gọi món kia, thở dài một hơi. Cô chọc lên cánh tay Bùi Trì: “Anh xem, Giang Lâm An càng ngày càng đẹp trai.”
Bùi Trì mặt lạnh tanh uống một ngụm nước ô mai, anh lạnh nhạt nói một câu: “Anh còn nhớ trước kia em từng mắng cậu ta, còn chê cậu ta là tên bã đậu.”
“...”
Giang Lâm An ngẩng đầu lườm anh một cái: “Tôi nghe thấy đấy.”
Vân Nam Nam cười nhéo cánh tay Bùi Trì.
Ăn được nửa, Vân Nam Nam muốn đi vệ sinh, Tô Niệm Nam đi cùng với cô. Khi đứng trước bồn rửa tay, Tô Niệm Nam hỏi Vân Nam Nam: “Hai người các cậu làm lành chưa?”
Vân Nam Nam trợn ngược mắt, “Lành cái rắm, anh ấy còn chưa bày tỏ với tớ đâu.”
“Hả? Cơ thể hai người rung động trước cả trái tim hả.” Tô Niệm Nam cười cô, “Vậy cậu nói xem cậu muốn bày tỏ gì đây.”
“Làm sao tớ biết được, xem tình hình cái đã.” Thực ra Vân Nam Nam vẫn chưa suy nghĩ xong.
Phòng vệ sinh người ra người vào tấp nập, Tô Niện Nam không tiện nói to, cô ghé sát bên Vân Nam Nam nói: “Vậy cậu nhớ chú ý đấy, đừng để mang thai.”
Tô Niệm Nam không nói còn đỡ, vừa nói Vân Nam Nam lại nổi điên.
Cô hệt như một quả bóng sắp nổ, cô oán trách với Tô Niệm Nam: “Tớ làm với tên khốn kia ba lần, lần nào cũng bắn vào trong, tớ tức sắp ói máu rồi đây này.”
Tô Niệm Nam vô cùng ngạc nhiên: “Thế cậu uống thuốc chưa?”
“Nếu không thì sao?” Vân Nam Nam bực bội nói.
“Lần sau đừng uống nữa, không tốt cho cơ thể đâu, nhớ bảo cậu ta mang bao không thì cho cậu ta cút.”
“Tớ biết rồi.” Vân Nam Nam ghé lên vai cô ấy, “Thế nhưng uống thì uống thôi, dù sao thì tớ sẽ không mang thai được.”
Hai người thì thầm to nhỏ một hồi, lúc ra ngoài Bùi Trì còn hỏi một câu, Vân Nam Nam nói thẳng rằng anh quản được à.
Tô Niệm Nam buồn cười.
Ăn lẩu xong, Tô Niệm Nam đưa Vân Nam Nam đi làm móng tay, hai người Giang Lâm An và Bùi Trì rảnh rỗi thì bị sai đi mua đồ.
Trong lúc hai người làm móng thì nói đến mấy chuyện thường ngày, nói những thứ không đâu, trò chuyện một hồi móng tay đã được làm xong.
Móng tay đã xong mà hai người kia còn chưa quay về, Vân Nam Nam đi mua hai cốc trà sữa, hai người lại ngồi xuống rôm rả một hồi.
Vân Nam Nam vừa uống vừa thở dài, tố khổ với Tô Niệm Nam: “Tớ muốn mở triển lãm tranh, nhưng mà tớ sợ mệt lắm.”
Tô Niệm Nam thấy vậy đã thành thói quen, đề nghị cô: “Vậy cậu bảo Bùi Trì thu dọn cho.”
“Đúng rồi!” Hai mắt Vân Nam Nam sáng rực lên, “Tớ bảo anh ấy làm cho tớ, sau đó tớ vẽ, anh ấy mang tranh đi bán, không bán được tớ sẽ đạp anh ấy.”
Tô Niệm Nam im lặng mấy giây, sau đó vẫn mắng ra tiếng: “Đồ thần kinh.”
Vân Nam Nam khà khà hai tiếng, cô nhăn mặt, giọng điệu sầu lo.
“Cậu nói xem tại sao năm đó tên khốn kia lại từ chối tớ, , nếu không giờ bọn tớ đã đẻ đứa thứ hai rồi nhỉ?”
“Tỉnh lại đi, cậu không sinh con.”
“Ờ đúng, tớ quên mấy đấy.”
Trời vào đêm, gió cũng nổi lên.
Tô Niệm Nam đón gió thu, miệng nhau viên trân châu. Cô ấy nhìn Vân Nam Nam ở bên cạnh, Vân Nam Nam cũng nhìn sang cô, trong lúc Vân Nam Nam cho rằng Tô Niệm Nam sẽ nói gì cảm động lắm thì cô ấy đến một câu: “Đùi cậu không lạnh hả?”
“Đi đi, mỹ nữ không sợ lạnh đâu nhá.”
Tô Niệm Nam hút một ngụm trân châu, cô ấy lầu bầu hỏi Vân Nam Nam: “Vậy cậu nói cho tớ biết năm cậu ta từ chối cậu thế nào đi.”
***
Khi Vân Nam Nam và Bùi Trì tới thì hai người Tô Niệm Nam đã tới rồi, Tô Niệm Nam vẫy tay với hai người họ, Vân Nam Nam đi thẳng tới.
Trời đã muộn rồi, người tới ăn lẩu vô cùng đông, Vân Nam Nam thấy hơi ồn ào.
Trên đường tới cô đã mua quần áo, cô chọn một chiếc áo nỉ cổ tròn màu đen, lại phối thêm chiếc quần sóc đen. Tới lúc thanh toán Bùi Trì hỏi cô liệu có lạnh không?
Cô xoay người sang cửa tiệm bên cạnh mua một đôi bốt dài.
“Ngồi đi, chỉ đợi hai người đến là gọi đồ thôi đấy.” Cô ấy vừa dứt lời, nhân viên phục vụ bên cạnh đã tới.
Vân Nam Nam vội gọi anh ta: “Cậu không cần giúp đâu, chúng tôi tự làm là được rồi.”
Chẳng rõ là nhân viên phục vụ đó có nghe thấy không, để thực đơn lại cho bọn họ rồi lượn mất.
Vân Nam Nam đoi meo bụng, một chốc đã gọi rất nhiều, Tô Niệm Nam nhắc nhở cô: “Gọi ít thôi, đợi lát nữa lại không ăn hết đâu.”
Vân Nam Nam không nghe, “Không sao, có thể ăn hết.”
Vân Nam Nam và Bùi Trì gọi xong thì đưa cho hai người Tô Niệm Nam, Vân Nam Nam nhìn hai người đang gọi món kia, thở dài một hơi. Cô chọc lên cánh tay Bùi Trì: “Anh xem, Giang Lâm An càng ngày càng đẹp trai.”
Bùi Trì mặt lạnh tanh uống một ngụm nước ô mai, anh lạnh nhạt nói một câu: “Anh còn nhớ trước kia em từng mắng cậu ta, còn chê cậu ta là tên bã đậu.”
“...”
Giang Lâm An ngẩng đầu lườm anh một cái: “Tôi nghe thấy đấy.”
Vân Nam Nam cười nhéo cánh tay Bùi Trì.
Ăn được nửa, Vân Nam Nam muốn đi vệ sinh, Tô Niệm Nam đi cùng với cô. Khi đứng trước bồn rửa tay, Tô Niệm Nam hỏi Vân Nam Nam: “Hai người các cậu làm lành chưa?”
Vân Nam Nam trợn ngược mắt, “Lành cái rắm, anh ấy còn chưa bày tỏ với tớ đâu.”
“Hả? Cơ thể hai người rung động trước cả trái tim hả.” Tô Niệm Nam cười cô, “Vậy cậu nói xem cậu muốn bày tỏ gì đây.”
“Làm sao tớ biết được, xem tình hình cái đã.” Thực ra Vân Nam Nam vẫn chưa suy nghĩ xong.
Phòng vệ sinh người ra người vào tấp nập, Tô Niện Nam không tiện nói to, cô ghé sát bên Vân Nam Nam nói: “Vậy cậu nhớ chú ý đấy, đừng để mang thai.”
Tô Niệm Nam không nói còn đỡ, vừa nói Vân Nam Nam lại nổi điên.
Cô hệt như một quả bóng sắp nổ, cô oán trách với Tô Niệm Nam: “Tớ làm với tên khốn kia ba lần, lần nào cũng bắn vào trong, tớ tức sắp ói máu rồi đây này.”
Tô Niệm Nam vô cùng ngạc nhiên: “Thế cậu uống thuốc chưa?”
“Nếu không thì sao?” Vân Nam Nam bực bội nói.
“Lần sau đừng uống nữa, không tốt cho cơ thể đâu, nhớ bảo cậu ta mang bao không thì cho cậu ta cút.”
“Tớ biết rồi.” Vân Nam Nam ghé lên vai cô ấy, “Thế nhưng uống thì uống thôi, dù sao thì tớ sẽ không mang thai được.”
Hai người thì thầm to nhỏ một hồi, lúc ra ngoài Bùi Trì còn hỏi một câu, Vân Nam Nam nói thẳng rằng anh quản được à.
Tô Niệm Nam buồn cười.
Ăn lẩu xong, Tô Niệm Nam đưa Vân Nam Nam đi làm móng tay, hai người Giang Lâm An và Bùi Trì rảnh rỗi thì bị sai đi mua đồ.
Trong lúc hai người làm móng thì nói đến mấy chuyện thường ngày, nói những thứ không đâu, trò chuyện một hồi móng tay đã được làm xong.
Móng tay đã xong mà hai người kia còn chưa quay về, Vân Nam Nam đi mua hai cốc trà sữa, hai người lại ngồi xuống rôm rả một hồi.
Vân Nam Nam vừa uống vừa thở dài, tố khổ với Tô Niệm Nam: “Tớ muốn mở triển lãm tranh, nhưng mà tớ sợ mệt lắm.”
Tô Niệm Nam thấy vậy đã thành thói quen, đề nghị cô: “Vậy cậu bảo Bùi Trì thu dọn cho.”
“Đúng rồi!” Hai mắt Vân Nam Nam sáng rực lên, “Tớ bảo anh ấy làm cho tớ, sau đó tớ vẽ, anh ấy mang tranh đi bán, không bán được tớ sẽ đạp anh ấy.”
Tô Niệm Nam im lặng mấy giây, sau đó vẫn mắng ra tiếng: “Đồ thần kinh.”
Vân Nam Nam khà khà hai tiếng, cô nhăn mặt, giọng điệu sầu lo.
“Cậu nói xem tại sao năm đó tên khốn kia lại từ chối tớ, , nếu không giờ bọn tớ đã đẻ đứa thứ hai rồi nhỉ?”
“Tỉnh lại đi, cậu không sinh con.”
“Ờ đúng, tớ quên mấy đấy.”
Trời vào đêm, gió cũng nổi lên.
Tô Niệm Nam đón gió thu, miệng nhau viên trân châu. Cô ấy nhìn Vân Nam Nam ở bên cạnh, Vân Nam Nam cũng nhìn sang cô, trong lúc Vân Nam Nam cho rằng Tô Niệm Nam sẽ nói gì cảm động lắm thì cô ấy đến một câu: “Đùi cậu không lạnh hả?”
“Đi đi, mỹ nữ không sợ lạnh đâu nhá.”
Tô Niệm Nam hút một ngụm trân châu, cô ấy lầu bầu hỏi Vân Nam Nam: “Vậy cậu nói cho tớ biết năm cậu ta từ chối cậu thế nào đi.”
Bình luận facebook