• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đông Hoang Thần Vương (7 Viewers)

  • Chương 26-29

Chương 26: Sát thủ Ám Dạ

"Đánh mẹ mày là còn nhẹ đấy. Mau giao con trai tao ra, nếu không tao giết bà ta".

Đầu Tiền Quán Thần nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ửng, ông ta khẽ gầm lên.

"Bây giờ ông quỳ xuống cầu xin mẹ tôi tha thứ!"

Trần Thiên Hạo mặt mày vô cảm đáp. Cơ thể của anh tỏa ra sát khí ngút trời.

Ông ta chết cũng không thể khiến anh nguôi giận.

"Ha ha ha ha, thằng nhãi, mày sợ đến ngu luôn rồi à?"

Tiền Quán Thần ngẩng đầu cười lớn, nhặt một cái ống thép lên.

Vẻ mặc lộ rõ sự độc ác!

"Người phải nói câu này là tao chứ, mày mau giao con trai tao ra, sau đó quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ cho hai mẹ con mày được chết toàn thây".

Trần Thiên Hạo không nói nữa.

Chu Tước mở cốp xe ra.

Sau đó vứt Tiền Cẩm đầu nứt toác từ trong xe xuống.

Tiền Quán Thần nhìn thấy vậy, hai mắt long sòng sọc, lập tức nổi cơn điên.

"Tiền, Cẩm!"

"Dám giết con trai tao, mày phải chết!"

Ông ta điên cuồng gào thét, đập ống thép trong tay về phía bà Trần.

"Vèo!"

Một thanh mã tấu lóe sáng trong công xưởng u tối.

"Vù!"

Nó xuyên thủng bàn tay đang cầm cái ống thép của Tiền Quán Thần, mũi dao lóe sáng, tóe lên ánh lửa khi va chạm vào ống thép.

Ống thép lập tức trở nên nóng bỏng tay, Tiền Quán Thần hét lên một tiếng, vứt nó ra xa.

Bàn tay bị đâm bị bỏng nổi mụn nước.

Thanh mã tấu thứ hai lại đâm xuyên qua đùi ông ta.

Tiền Quán Thần thét lên thảm thiết, ôm cái đùi đầm đìa máu, nằm dưới đất thở hổn hển.

"Tôi tốn tiền mời mấy người đến để xem kịch à? Mau ra tay!"

Hai mắt Tiền Quán Thần đỏ bừng, hét lớn vào mặt bốn tên kia.

Đùi, bàn tay đau đớn vô cùng, nỗi đau này khiến ông ta nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy xuống từ trên trán như những viên ngọc trai.

Trần Thiên Hạo chẳng thèm nhìn ai.

Anh rút ra một điếu thuốc, khẽ châm lửa.

Sau đó bước đến chỗ bà Trần.

Bốn tên sát thủ nhìn nhau.

Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Giết!"

Cậu Ba hét lên, dây xích trong tay điên cuồng quay tròn, quả cầu sắt cực lớn lao vù vù, xuyên qua không khí, đập thẳng về phía lưng Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo coi thường bọn họ, khiến hắn nổi giận.

Chu Tước cười khẩy một tiếng.

Cô ấy lộn người cầm lấy hai ống thép sắt bén, sau đó ngồi xổm ở đó, phi thẳng một ống thép vào ấn đường trên trán cậu Ba.

Ống thép vang lên tiếng vù vù.

Sắc mặt cậu Ba thay đổi, dây xích bị kéo lại.

Quả cầu sắt được kéo về, chặn ống thép kia lại.

Cậu Ba cười khẩy.

Quả cầu sắt lại được kéo lại, nó vang lên tiếng bộp, cậu Ba tóm lấy sợi xích sắt.

Quả cầu sắt này nặng tầm hai trăm năm mươi cân, vậy mà cậu Ba coi nó như đồ chơi vậy.

Hắn quăng nó, tạo ra tiếng gió rít gào như xé vỡ không khí.

Thực lực của cậu Ba lại mạnh lên rồi!

Ba tên kia thầm tán dương.

E rằng dù là ai trong ba bọn họ cũng khó lòng đánh lại cậu Ba bây giờ.

"Đùng!"

Quả cầu sắt rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang dội, khiến mặt đất nứt toác ra.

Cơ thể nhỏ bé của Chu Tước nhanh chóng tránh đòn, mấy hòn đá vụn va vào lưng cô ấy, khiến cô ấy khẽ hừ một tiếng.

Nhưng chỉ vậy mà thôi!

Chu Tước như ma quỷ, cô ấy lóe lên như một cái bóng, lao thẳng đến bên người cậu Ba.

Cậu Ba lại vung quả cầu sắt, Chu Tước lộn vòng tại chỗ.

Ống thép sắc bén trong tay đâm thẳng vào bụng cậu Ba.

"Phụt!"

Ống thép đâm thẳng vào bụng cậu Ba, máu tươi tuôn ra từ giữa ống thép như như nước lũ.

Cậu Ba trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Chu Tước.

Sau đó hắn ngã xuống đất.

Quả cầu sắt lớn đập đầu hắn thành đống thịt nát.

"Cậu Ba!"

Chị Hoa hét lớn, quay đầu nhìn Chu Tước, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, trông vô cùng vặn vẹo.

"Chết đi!"

Cùng lúc đó, hai người đàn ông cao to rút kiếm Nhật ra, phối hợp cùng chị Hoa tấn công Chu Tước.

Chu Tước nhướng mày.

Mũi chân cô ấy liên tục ấn xuống đất, cả người nhanh chóng lùi lại mấy chục mét.

Cô ấy đến bên cạnh Tiền Quán Thần, lộn người, rút hai thanh mã tấu ra.

Tiền Quán Thần hét lên thảm thiết.

Gương mặt ảm đạm lập tức co quắp đến dữ tợn, ông ta sắp ngất rồi.

Mã tấu ở trong tay.

Chu Tước như một con mãnh thú xổ lồng, lao thẳng về phía hai tên đang xông đến.

"Bốp bốp bốp!"

Tiếng vũ khí va chạm, hai bên đánh không rời!

Trần Thiên Hạo đi đến trước mặt bà Trần, anh ngồi xổm xuống, cởi sợi dây trói trên người bà.

"Mẹ!"

Trần Thiên Hạo khẽ gọi.

Một lúc sau bà Trần mới, tỉnh dậy, khẽ đáp lại.

"Thiên Hạo à? Con trai mẹ đó sao?"

"Mẹ, là con Thiên Hạo đây, con đến rồi", hốc mắt Trần Thiên Hạo đỏ ửng lên, anh nắm chặt tay bà Trần.

"Con trai mẹ, con trai mẹ tới rồi".

"Ha ha ha... mẹ biết, mẹ biết con trai mẹ sẽ đến cứu mẹ mà".

Bà Trần bất lực mỉm cười.

Gò má bà tím bầm lại, đang cười thì cơn đau kéo đến, bà Trần khẽ rên rỉ một tiếng.

"Mẹ, mẹ ngồi nghỉ một lúc".

Trần Thiên Hạo cởi áo vest ra, để bà Trần ngồi xuống dựa vào cột trụ của công xưởng.

Anh cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

"Mau phái người đến, đưa mẹ tôi đi".

"Thiên Hạo, tên nhãi nhà họ Tiền kia đâu?", bà Trần thở hổn hển, nghiến răng nói.

"Bị thương thôi, đang nằm dưới đất".

"Ừm, tí nữa con làm thịt thằng nhãi ấy cho mẹ".

"Nhà họ Tiền là một trong tứ đại gia tộc của Nam Thành, chúng ta không thể giữ lại mối họa này", bà Trần hung tợn nói.

"Vâng ạ".

Trần Thiên Hạo mặc áo sơ mi trắng, đứng bên trông nom bà.

Anh sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vụt vụt!"

Mã tấu vụt qua, chị Hoa và gã cao hai mét đã bị cắt mất động mạch trên đùi.

Hai người hét lên thảm thiết, chỉ có thể lùi về sau.

Chu Tước lộn người ngay tại chỗ, mã tấu múa trên tay, cắt đứt gân chân của hai người.

Hai chân đau nhức, hai tên đó lập tức bất lực ngã xuống đất.

Giây phút bọn chúng ngã xuống đất.

Mã tấu trên tay Chu Tước lại vụt qua.

Yết hầu hai người bị cắt đứt.

Máu tươi phun ra cả mấy mét.

Hai tên đó ôm cổ, tuyệt vọng co giật ngã xuống đất.

"Vụt!"

Một ống thép lao đến.

Chu Tước tung người lao qua.

Ống thép lao qua với tốc độ cực nhanh, đâm rách cánh tay cô ấy.

Cơn đau nhói khiến Chu Tước nhíu mày.

Con dao cổ màu đen lóe sáng rạch qua ngực cô.

Sắc mặt Chu Tước thay đổi.

Cô ấy cong người về sau.

Hai tay Chu Tước chống xuống đất, hai chân tung cước, đá thẳng về cổ tay đang cầm dao của đối phương.

"Rầm!"

Đối phương bị đá văng ra.

Mắt hắn long sòng sọc, động tác như ẩn như hiện.

Con dao cổ trên tay chém xuống.

Chu Tước ấn vết thương trên tay xuống, tung người nhảy qua.

"Vù!"

Con dao cổ rơi xuống đất, khiến mặt đất nứt toác.

Con dao đột nhiên hất qua.

Mấy viên đá vụn bị đá văng!

Mấy viên đá vụn lao thẳng về phía mặt Chu Tước!
Chương 27: Chém chết

Chu Tước kinh ngạc.

Cô ấy lộn người ra sau, sau khi đáp xuống đất, vẫn chưa đứng dậy.

Chu Tước nằm dưới đất, híp mắt, mũi chân ấn xuống đất.

Xông thẳng về tên sát thủ có biệt danh Kẻ Ác.

Hai tay múa mã tấu.

Con dao lóe sáng!

"Vù!"

Mã tấu cắt đứt gân chân tên kia.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, con dao cổ chém vào lưng Chu Tước.

Vết thương dữ tợn lập tức tuôn máu.

Chu Tước nghiến răng, lộn người, ngẩng cao đầu, dùng hai con thanh mã tấu trên tay chém thẳng vào Kẻ Ác khi hắn còn chưa đứng vững.

"Roẹt roẹt roẹt!"

Lồng ngực của Kẻ Ác bị mã tấu liên tiếp cắt qua.

Hắn lập tức nắm chặt con dao cổ, quỳ đưới dất.

Máu tươi thấm ướt người, trên mặt đất toàn là vết máu.

Kẻ Ác trợn tròn hai mắt, hơi thở thoi thóp, mất hết khả năng chiến đấu.

Cuối cùng tứ đại sát thủ của Ám Dạ…

Đều bị tiêu diệt!

Chu Tước đứng dậy, cởi áo ra, dùng sức bịt chặt vết thương, cố gắng cầm máu.

Sau đó cô ấy liền lau vết máu trên mặt.

Chu Tước mặt mày lạnh lùng, đi đến trước mặt Tiền Quán Thần.

Một màn huyết chiến kia khiến Tiền Quán Thần khiếp sợ.

Mạnh!

Quá mạnh!

Ông ta rốt cuộc cũng hiểu, tại sao Trần Thiên Hạo có thể hóa giải các nguy hiểm xảy ra liên tiếp.

Có thuộc hạ như vậy còn lo gì nữa chứ.

Hơn nữa thuộc hạ của anh đã như vậy thì thực lực của anh phải kinh khủng đến nhường nào.

Mã tấu đâm thủng quai hàm nhô ra.

Chu Tước kéo Tiền Quán Thần đi đến trước mặt Trần Thiên Hạo.

Sau đó ném ông ta xuống.

Máu tươi tuôn ra từ miệng.

Tiền Quán Thần ôm miệng, cả người run rẩy nằm dưới đất.

Lúc này trong lòng ông ta là cơn giận mãnh liệt, nhưng nó đã sớm chìm trong sự sợ hãi.

"Tha mạng cho tôi, tha cho tôi một mạng".

"Tôi sẽ nghe lời cậu, quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẹ cậu".

Tiền Quán Thần bò dậy, quỳ xuống dập đầu trước mặt bà Trần.

Trán toàn là máu.

Âm thanh va chạm với mặt đất vang to khắp xưởng.

"Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi sao?"

"Muộn rồi!"

Bà Trần lạnh lùng hừ một tiếng.

Trần Thiên Hạo không thèm để ý đến ông ta.

Anh nhìn Chu Tước.

Máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ giữa ngón tay.

Toàn bộ vạt áo sau lưng cô ấy đều đầy máu.

"Nghỉ ngơi chút đi".

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Chu Tước lập tức quỳ xuống.

"Chu Tước có tội!"

"Không sao, mấy tên kia không giống võ sĩ bình thường".

Anh nhìn Kẻ Ác đứng dưới đất.

"Giữ hắn lại còn có tác dụng!"

Chu Tước gật đầu.

Sau đó nhìn Tiền Quán Thần.

Trần Thiên Hạo cảm thấy khó chịu.

Đá vào Tiền Quán Thần còn đang dập đầu dưới đất.

"Ông hết cơ hội rồi".

Tiền Quán Thần tuyệt vọng bò dậy, sợ hãi không ngừng run rẩy.

Một giây sau, Chu Tước đứng dậy, lấy ra một thanh mã tấu đi đến sau lưng ông ta.

Cảm nhận được sự sắc bén của thanh mã tấu đang dần dần lại gần cổ họng mình.

Tiền Quán Thần nuốt nước bọt.

Ông ta đột nhiên nhớ ra một việc.

Mắt lập tức sáng lên.

Ông ta nói.

"Đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho cậu một chuyện vô cùng quan trọng".

Chu Tước lập tức chần chừ.

Cô ấy nhìn sắc mặt Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo không nhìn ông ta, vẫn đang châm điếu thuốc.

Tiền Quán Thần phát hiện ra không có hiệu quả, liền nói tiếp.

"Bố cậu Trần Vĩnh Cường không đơn giản là chết vì tai nạn giao thông".

Trần Thiên Hạo giật mình.

Tròng mắt co rút lại nhìn Tiền Quán Thần.

"Nói đi!"

"Chuyện này có liên quan đến nhà họ Triệu".

Ông ta nuốt nước bọt.

"Lúc đó tôi tham gia cuộc họp của tứ đại gia tộc, nhà họ Triệu mời bố cậu tham gia, còn có cả một thế lực ở nước ngoài. Lúc đó tôi cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao tứ đại gia tộc lại mời nhà họ Trần".

"Về sau tôi mới biết, bố cậu nắm trong tay một bí mật rất quan trọng".

"Vì bí mật này nên bố cậu mới chết".

"Bí mật?"

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

Anh nhìn bà Trần.

Bà Trần cũng kinh ngạc.

"Mẹ chưa từng nghe thấy bố con nhắc đến bí mật gì cả".

"Ông đừng có bịa đặt ở đây".

Tiền Quán Thần liều mạng lắc đầu.

"Mạng tôi nằm trong tay các người, sao có thể nói bừa được".

"Những người năm đó tham gia giết chồng tôi có ai?", bà Trần nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tôi chỉ biết có nhà họ Triệu nhúng tay vào nhiều nhất. Ngoài ra còn có nhà họ Tôn, nhà họ Lý, bọn chúng đều khá thân với nhà họ Triệu".

"Còn cả thế lực ở nước ngoài nữa".

Bên ngoài công xưởng, một chiếc ô tô chạy đến.

Trần Thiên Hạo không nghe tiếp nữa, anh cõng mẹ mình dậy, đưa bà rời đi.

Tiền Quán Thần hoảng loạn.

"Tôi đã nói hết tất cả những gì mình biết cho cậu nghe rồi, cậu có thể tha cho tôi không".

"Roẹt!"

Lưỡi mã tấu cứa qua cổ họng ông ta.

Tiền Quán Thần cảm thấy tuyệt vọng, kèm theo đó là cảm giác không cam lòng, cơ thể co giật, ngã xuống vũng máu.
Chương 28: Giông bão kéo đến

Nam Thành.

Xưởng sản xuất thép bị bỏ hoang xảy ra vụ nổ cực lớn.

Cả khu công nghiệp phía Tây gần bờ biển đều bị lửa thiêu rụi.

Mọi người đều đoán mò.

Cùng ngày, phía chính quyền tiết lộ chân tướng qua các phương tiện truyền thông.

Nhà họ Tiền cấu kết với các phần tử khủng bố nước ngoài âm thầm lên kế hoạch tấn công Nam Thành.

Bị đội quân Đông Hoang tóm được, xử lý trong công xưởng bỏ hoang.

Đội quân Đông Hoang có địa vị rất cao ở nước Hoa.

Mọi người nghe được tin này vô cùng vui mừng.

Những kẻ có quyền lập tức mở hội nghị khẩn cấp, cố gắng tiêu hủy toàn bộ sổ sách.

Dù họ không tin hoàn toàn việc nhà họ Tiền cấu kết với các thế lực nước ngoài.

Nhưng bọn họ chỉ là phận cá chậu chim lồng, mong người bên cạnh mình không liên quan với vụ khủng bố.

Cứ như vậy.

Ba ngày trôi qua.

Mọi người đều chấp nhận chuyện nhà họ Tiền của tứ đại gia tộc.

Nhà họ Trần gia tộc hạng ba dường như một đêm nổi lên.

Nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm của nhà họ Tiền.

Gia tộc hạng hai như nhà họ Lưu, nhà họ Châu.

Chỉ biết tuân theo.

Mọi người đều cảm thấy nhà họ Trần đang vực dậy.

Nhà họ Triệu.

Gia chủ Triệu Vô Cực nhíu chặt lông mày.

Từ khi em ba chết, Triệu Vô Cực luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Bây giờ nhà họ Tiền bị tiêu diệt, nhà họ Châu nhà họ Lưu đều chấp nhận phục tùng nhà họ Trần.

Điều này khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm đang gần kề.

Thằng nhãi nhà họ Trần vừa trở về kia chắc không đơn giản.

Thương nhân thường cảm nhận được khi nguy hiểm gần kề.

Dù chỉ có một phần trăm nguy hiểm cũng phải bóp chết nó từ trong trứng nước.

Ông ta lấy ra một quyển sổ đã vàng từ trong két sắt.

Triệu Vô Cực gọi tài xế Tiểu Vương đến.

"Mau đưa thứ nay đến nhà họ Vương ở Đế Đô, nhớ kỹ, nói cho bọn họ, phải biết tình hình thực tế ở bên trong, khi nhà họ Triệu chúng ta gặp nguy hiểm, nhất định phải giúp tôi thoát nạn".

Tài xế gật đầu rời khỏi.

Triệu Vô Cực híp mắt.

Nhà họ Triệu cũng có thực lực, khó có thể lật đổ được.

Bố ông ta Triệu Thiên Đạo từng là phó thống lĩnh đóng quân ở Bắc Thành, có mấy chục huân chương danh dự cấp quốc gia. Bây giờ đang tu hành ở Ngũ Đài.

Em hai chính là người đứng đầu của Nam Thành.

Nắm trong tay rất nhiều tin tức của Nam Thành.

Hơn nữa còn có chỗ dựa là nhà họ Vương, chắc cả nước Hoa này không ai dám dây vào.

....

Tài sản cố định của nhà họ Tiền lên đến cả chục tỉ.

Trần Thiên Hạo cũng chỉ chiếm được hộp đêm ở khu Sùng Văn.

Sau khi nhà họ Tiền bị tiêu diệt, đa phần sản nghiệp sẽ bị đội quân Đông Hoang kiểm tra niêm phong.

Không bao lâu sau.

Đội quân Đông Hoang liền ra thông báo.

Tất cả sản nghiệp của nhà họ Tiền đều được đấu giá công khai.

Không nói đến hộp đêm lợi nhuận phong phú, chỉ riêng miếng đất ở thành phố công nghiệp của nhà họ Tiền đã chứa biết bao cơ hội làm ăn.

Phía Tây Nam Thành từ Nam ra Bắc đều giáp biển.

Ở phía xa bên kia biển là các quốc gia Á Âu ở nửa phía Tây.

Phía Đông phía Tây là Phi Á và những quốc gia Trung Đông giàu tài nguyên dầu mỏ.

Trước đây, quốc đảo cách biển Đông hàng nghìn hải lý rất tầm thường, nơi đó không lớn, nhưng được thiên nhiên ưu ái, có lợi thế về địa lý, nên kiếm được một lượng lớn tiền nhờ việc giao thương.

Nam Thành lúc trước phát triển hơi chậm.

Các đối tác nước ngoài phát hiện ra khu công nghiệp có vị trí địa lý tốt được ông trời ưu ái.

Do nhà họ Tiền làm loạn, một mực không chịu hoàn tất giao dịch.

Bây giờ chỗ đó nhiều năm vẫn chưa phát triển được.

Mấy ông chủ tư bản đã sớm ngửi được cơ hội làm ăn trong đó.

Ở Nam Thành chuẩn bị có một trận đấu lớn như mưa gió kéo đến.

Trong đại viện nhà họ Trần.

Trần Thiên Hạo đau đầu ngồi trên ghế nằm trong phòng.

Cái gì đến rồi sẽ phải đến.

Sau khi giải quyết chuyện nhà họ Lưu, bà Trần và Lưu Cảnh Minh liền lên lịch tổ chức đám cưới.

Vào mùng sáu tháng sáu, tức còn hơn một tháng nữa.

Đó là ngày lành tháng tốt!

Lục lục đại thuận!

Lưu Tiểu Nguyệt cũng rất vui, quay về nhà họ Lưu chờ Trần Thiên Hạo đến rước.

"Vương!"

Thanh Long để đầu trọc, trên người xăm vuốt rồng đi đến nhà họ Trần.

"Thanh Long, bây giờ mảnh đất khu công nghiệp đều được chuyển sang xây cảng, tình hình cụ thể thế nào?", Trần Thiên Hạo hỏi.

Đội quân Đông Hoang đóng quân ở hải đảo, bây giờ do Thanh Long tiếp quản.

"Vương, cấp trên muốn biến mảnh đất đó thành nhà của chiến thần".

"Nam Thành là khu vực phát triển mạnh về đối ngoại của cực Nam nước Hoa, việc xây một bức tượng chiến thần cao 100 mét có thể răn đe các nước khác".

"Đương nhiên, bên trên chỉ có ý này, cụ thể thế nào còn do ngài định đoạt".

"Vớ vẩn! Tôi còn lâu mới để bọn họ làm vậy", Trần Thiên Hạo lắc đầu mỉm cười.

Ông anh cấp trên kia đúng là biết đùa.

Bây giờ nước Hoa có tứ đại chiến thần, ngồi trấn tọa bốn phương.

Xây nhà của chiến thần ở địa bàn của anh, thể nào mọi người cũng cho rằng ông anh cấp trên kia đang muốn xây cung điện dát vàng cho Trần Thiên Hạo.

"Bây giờ tôi chỉ là con trai nhà Trần, vậy nên làm việc bám sát thực tế chút đi, xây cảng thì hơn".

"Dạ!"

Thanh Long gật đầu.

"Chuyện cảng cứ để Tiểu Nguyệt lo".

"Cô ấy vừa về nhà họ Lưu, cần thành tích, để người ta đỡ bàn tán sau lưng".

"Tôi hiểu rồi ạ!"

"Đúng rồi, đã khử hết thế lực ngầm của nhà họ Tiền chưa?", giọng điệu của Trần Thiên Hạo đột nhiên trầm xuống, anh hỏi.

"Có cơ hội tôi sẽ làm, tôi đã điều tra xong hết rồi. Chỉ là có người vẫn đang coi chừng động tĩnh của ngài".

"Trần Khải Minh!"

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.

Anh không nắm rõ địa vị của Trần Khải Minh.

Bảo ông ta là người nhà họ Tiền, nhưng nhà họ Tiền gặp nạn, ông ta chẳng hề lộ mặt.

Có thể thấy quan hệ giữa ông ta và nhà họ Tiền chẳng qua chỉ là nhờ vả thôi.

Nếu như thực sự để nhà họ Tiền nắm đằng chuôi, ông ta mới nhắm mắt nhắm mũi xông lên.

"Tạm thời án binh bất động, để ý động tĩnh của ông ta".

"Ngoài ra còn phải để ý người nhà họ Triệu".

"Rầm!"

Cửa đại viện bị ai đó đánh vào.

Trần Thiên Hạo sững sờ.

Cửa mở ra, Chu Tước kéo theo một người phụ nữ mặc chiến phục màu trắng đi vào trong.

Sắc mặt người phụ nữ kia rất kiên quyết, máu tươi chảy ra từ miệng cô ta, nhưng cô ta vẫn mím chặt môi.

Núm đồng tiền khá nông, mắt to, trợn trừng nhìn Trần Thiên Hạo!

Mắt cô ta đỏ như máu!

Chiến phục màu trắng.

Lính của Nam Cương?

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

Chu Tước vứt người phụ nữ xuống đất nói.

"Người này ẩn núp nhiều ngày ở khu vực xung quanh, ban nãy bị tôi bắt được".

Trần Thiên Hạo nhìn người phụ nữ.

Đối phương nhiều năm chém giết trên chiến trường, mấy vết thương kia khiến ánh mắt lạnh lẽo của anh có hơi thả lỏng.

Anh vẫy tay gọi cô ta.

"Ngồi xuống đi!"

"Phụt! Còn lâu tôi mới ngồi".

"Tôi đánh không lại, mấy người muốn giết muốn chém gì thì tùy, tôi sẽ không nhíu mày".

Người phụ nữ tức giận nói.

Hốc mắt đỏ bừng.

Trần Thiên Hạo có hơi ngạc nhiên.

Lính Nam Cương khẩu khí lớn như vậy sao?

Hơn nữa anh nghĩ mãi mà chẳng nghĩ được mình chọc giận người ta lúc nào.

"Giết cô cũng cần có lý do".

"Mục đích của cô là gì?"

Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, anh gằn giọng nói.

Khí thế mạnh mẽ đi kèm với vẻ uy hiếp nháy mắt khiến sắc mặt Thanh Long Chu Tước thay đổi.

Hai người đều quỳ xuống.

Người phụ nữ kia khiếp sợ.

Sắc mặt lập tức trắng bệch, không tin nổi nhìn Trần Thiên Hạo.

Khí thế này.

Dường như cô ta chỉ mới cảm nhận được trên người Nam Cương Vương.
Chương 29: Mối nguy của nhà họ Lưu

"Anh, anh là chiến thần?"

Cô ta không tin nổi vào mắt mình.

"Chiến thần có thể xuất hiện ở Nam Thành nhỏ bé này sao?"

"Ha ha ha ha!"

Trần Thiên Hạo cười lớn.

"Cũng đúng, chiến thần sao có thể xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ".

Người phụ nữ kia lẩm bẩm, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hạo.

"Anh nghe rõ đây tôi là con gái của Tiền Quán Thần, Tiền Cẩm Lâm, anh giết bố tôi".

"Hôm nay tôi đến để giết anh".

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.

Hóa ra là tàn dư của nhà họ Tiền.

Trong lòng anh nổi lên sát ý.

Chu Tước đưa tay ra sau lưng lấy thanh mã tấu, nó lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, khiến người ta chói mắt.

Trần Thiên Hạo nhìn bộ chiến phục của cô ta, anh lắc đầu.

Anh cũng có giới hạn của bản thân.

Dù giới hạn này chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới mở rộng ra.

Nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ ra tay với chiến hữu của mình.

"Thả cô ta ra".

Trần Thiên Hạo xua tay, mặc kệ đối phương.

Tiền Cẩm Lâm đau đớn xoa cổ tay, bò dậy.

Trên người là bộ chiến phục màu trắng, tôn lên cơ thể tròn trịa của cô ta.

Cô ta không quan tâm nhưng trên chiến trường quần áo vô cùng quan trọng.

Quần áo trên người có thể giúp bản thân phát huy hết thực lực.

"Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu".

"Khi anh mất cảnh giác, tôi sẽ lấy mạng anh".

Tiền Cẩm Lâm hất mái tóc cột đuôi ngựa của mình, sải bước rời đi, đuôi tóc lắc lư theo từng bước đi của cô ta.

"Chu Tước, cô không có sát ý".

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Với phong cách của Chu Tước chắc sẽ chém chết đối phương ở cửa.

Chu Tước cúi đầu.

"Cô ta là chiến hữu của chúng ta".

"Ừ", Trần Thiên Hạo gật đầu.

"Nhưng dù là ai gây ra bất kỳ uy hiếp gì cho vương, Chu Tước sẽ không nương tay".

"Nhưng cô ta thì khác. Mấy ngày trước tôi thấy cô ta từng đỡ bà lão đi qua đường".

"Cô ta khác những kẻ đó".

Trần Thiên Hạo nhìn bóng lưng của Tiền Cẩm Lâm, tròng mắt đen nhánh tràn đầy sự phức tạp.

Có lẽ thực sự không thể giết kẻ này!

Trong đại viện nhà họ Lưu.

Bảy cảnh cửa trong đại viện.

Người nhà họ Lưu đang tụ tập lại.

Lưu Tiểu Nguyệt đứng trước mặt mọi người.

Mái tóc ngắn khó giấu nổi sự bối rối của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Lưu Tiểu Nguyệt đã từng phải chịu đựng vô số lời chế giễu của người nhà họ Lưu, cô cảm thấy khá bất an.

Cô hiểu rõ những kẻ này luôn cảm thấy không phục cô, chẳng qua họ sợ Trần Thiên Hạo.

Chỉ là bên ngoài thì vẫn tỏ ra phục.

"Tiểu Nguyệt, việc kinh doanh của nhà họ Lưu mấy năm nay bao gồm bất động sản, công ty trang sức, xưởng kim khí, còn có mấy vụ làm ăn”.

"Tổng tài sản khoảng ba mươi lăm tỉ, còn nợ ngân hàng hai mươi tám tỷ trả lãi trong một năm, tất cả đều dùng để phát triển các dự án bất động sản. Hiện nay dự án đang bị chậm tiến độ, mất ít nhất ba năm để kiếm được lợi nhuận".

"Chúng ta đã phát hành mười tỷ cổ phiếu, thời hạn ba tháng, sẽ hết hạn vào tháng sau".

"Ngoài ra còn ba tỷ...."

Lưu Cảnh Minh đứng bên báo cáo tình hình tài chính của nhà họ Lưu.

Gia tộc với tổng tài sản cả chục tỷ, bên ngoài rạng rỡ, cuối cùng nợ đến mười tỷ.

Lưu Tiểu Nguyệt học ngành quản trị kinh tế.

Nghe nói chỉ trong bốn tháng năm nay, Lưu Bá Thiên đã dồn toàn bộ gần hai mươi tỷ vào dự án cải tạo thành phố, khiến người ta toát mồ hôi hột.

Cuối cùng bắt cô phải giải quyết mớ bòng bong này.

Cô mím môi, không kìm được hỏi.

"Ông nội, đổ nhiều tiền thế này, sau này ông định thu hồi vốn thế nào?"

"Hơn nữa sắp đến kỳ hạn ba tháng trả mười tỷ rồi, nợ ngân hàng còn hai mươi tám tỷ cũng sắp đến ngày phải trả, ông định xử lý thế nào?"

Lưu Bá Thiên khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng.

"Bây giờ cháu là gia chủ, tất cả đều do cháu xử lý. Ông nghỉ hưu rồi".

Sắc mặt Lưu Tiểu Nguyệt vô cùng khó coi.

Cục diện rối rắm thế này lại bắt cô xử lý.

Đúng là làm khó cô mà.

Khóe miệng Lưu Cảnh Thiên co giật, cổ họng run rẩy.

"Bố, sắp đến ngày phải trả nợ bố lại bắt Tiểu Nguyệt tự mình giải quyết, bố làm vậy không thấy quá đáng sao?"

"Lưu Cảnh Minh, anh có tư cách gì để nói như vậy với tôi?", Lưu Bá Thiên lạnh lùng Lưu Cảnh Mnh, trong mắt lão ta đầy sự khinh bỉ.

Không chỉ vậy, những người nhà họ Lưu khác đều khinh thường Lưu Cảnh Minh.

Có thể thấy mấy năm nay địa vị của ông ta ở nhà họ Lưu vô cùng thấp.

"Ông nội, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Lưu chúng ta, ông nỡ mặc kệ sao?", hốc mắt Lưu Tiểu Nguyệt hoen đỏ, cô mím môi nói.

Lưu Bá Thiên hơi sững sờ.

Sắc mặt tái xanh.

Nhà họ Lưu do một tay lão ta gây dựng nên, sao lão ta nỡ mặc kệ không quan tâm chứ.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là lão ta có muốn quản không, mà vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.

Liên quan đến món nợ, lão ta đã sớm bắt tay với mấy gia tộc và mấy ngân hàng rồi.

Bởi vì món nợ quá lớn, đối phương sẽ không cho họ vay mượn nhiều.

Cho nên bây giờ nhà họ Lưu rơi vào cảnh này, cũng không còn cách nào để xử lý.

Chỉ có thể lấy tài sản của mình ra trả nợ, mong sau này dự án này có thể giúp mình kiếm ra được tiền.

Đương nhiên lão ta sẽ không thừa nhận sai lầm này của mình.

"Tiểu Nguyệt, ông nói rồi, bây giờ ông chỉ là một ông già vô dụng, sau này ông không nhúng tay vào chuyện của gia tộc nữa".

"Nhưng ông tặng cháu một câu. Dùng vũ lực để đoạt quyền lực trong gia tộc chỉ có tác dụng nhất thời. Nếu cháu không thể đưa gia tộc đi qua khó khăn lần này thì sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục"?"

"Đây chính là cơ hội để cháu khiến mọi người nhìn cháu bằng con mắt khác".

Nói xong lão ta chắp tay sau lưng sải bước rời đi.

Khoản nợ kếch xù khiến Lưu Tiểu Nguyệt thở gấp.

Cô chỉ muốn há miệng khóc lớn.

Nhưng cô biết.

Mình không phải mình của lúc trước, cô không thể bỏ cuộc dễ dàng được.

Chức gia chủ này do Trần Thiên Hạo tranh giành cho cô.

Cô không được để người nhà họ Lưu coi thường mình.

"Tiểu Nguyệt, hay đến nhà họ Trần xem có cách nào mượn chút tiền không?", Lưu Cảnh Minh hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu.

"Đây không phải con số nhỏ, Thiên Hạo cũng vừa khống chế được gia tộc, khó có thể lấy được khoản tiền lớn như thế".

Thực ra cô hiểu rõ.

Chỉ cần cô mở lời, dù là bao nhiêu tiền Trần Thiên Hạo cũng sẽ kiếm đủ cho cô.

Càng như vậy Lưu Tiểu Nguyệt càng không muốn liên lụy đến anh.

Bây giờ cô là chủ của một gia tộc, không thể dựa dẫm vào anh được.

"Bố, bố đến ngân hàng thử xem, ngoài ra bố lấy sản nghiệp tốt nhất của mình ra xem có ai muốn tiếp nhận không?"

"Thế này vẫn đỡ hơn là bị kiểm tra và niêm phong".

Lưu Cảnh Minh gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ông ta không đến ngân hàng mà đến đại viện nhà họ Trần.

Trần Thiên Hạo nhìn thấy Lưu Cảnh Minh đến, có hơi bất ngờ.

Anh còn tưởng ông ta muốn bàn chuyện hôn lễ.

Nên không nói gì nhiều.

Ai ngờ Lưu Cảnh Minh vừa đến đã quỳ sụp xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom