• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đông Hoang Thần Vương (3 Viewers)

  • Chương 56-59

Chương 56: Dập đầu xin lỗi

Mọi người xung quanh thấy hiểu lầm được hóa giải mới bắt đầu lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Vài công chứng viên lúc này cũng chui từ gầm bàn ra.

"May quá, chỉ là hiểu lầm thôi".

Mọi người đều vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Tiểu Nguyệt bị dọa cho khiếp sợ, thấy hiểu lầm đã được hóa giải mới dám đứng dậy nhìn về phía sân khấu, tìm xem Trần Thiên Hạo đang ở đâu, có bị thương trong trận ẩu đả vừa rồi không.

Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, thêm vào đó là nỗi lòng thấp thỏm lo âu, nên khi đứng phắt dậy, hai mắt cô tối sầm lại, ngã nhào vào ghế trước mặt.

"Ôi!"

Lưu Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến nỗi tỉnh cả người.

Cô giơ tay lên nhìn thì mới phát hiện cánh tay đã bị chiếc ghế nhựa quệt rách một miếng da.

Thấy vậy, Trần Thiên Hạo chợt biến sắc.

Anh vội vàng lao thẳng tới chỗ Lưu Tiểu Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt!"

Anh ngước lên thì thấy cánh tay của Lưu Tiểu Nguyệt đã bị va đập đến nỗi đỏ ửng lên, chảy cả máu.

"Chuyện gì vậy, em có đau không?"

"Hic... hic!"

Lưu Tiểu Nguyệt mếu máo khóc.

"Mọi người đều lo cho anh, ban nãy vì em đứng lên vội quá, bị chóng mặt nên mới..."

"Thiên Hạo, sau này anh đừng đến những nơi như thế này nữa, anh biết em lo cho anh nhường nào không!"

Lưu Tiểu Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thiên Hạo, hai mắt đỏ hoe.

Thanh Long thấy vậy, nét mặt cũng biến sắc.

"Quân Đông Hoang của ta có thể không truy cứu trách nhiệm, nhưng việc ông tự ý khởi xướng nhiễu loạn, đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của người dân".

"Chỉ cần có thể giải quyết mọi chuyện thì cách nào nhà họ Triệu chúng tôi cũng có thể thử!"

Triệu Thiên Đạo thấp giọng nói, trong lòng cũng chất chứa nỗi phiền não.

Ban nãy đã nói là không sao, vậy mà giờ lại bắt đầu giở giọng.

"Chẳng phải nói xa xôi đâu cả, ông nhìn cô gái này đi, bị các người dọa cho khiếp sợ, cánh tay cũng bị thương rồi đây này".

Thanh Long quay phắt người đi, giõng dạc nói.

Triệu Thiên Đạo nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt.

Quả thật, cô đang dựa vào lòng Trần Thiên Hạo khóc nức nở.

"Chuyện này..., nhà họ Triệu chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cậu thấy sao?"

Triệu Thiên Đạo khép nép nói.

Để bảo vệ nhà họ Triệu, không còn cách nào khác, lão ta chỉ đành nhún nhường.

"Tôi nghĩ vết thương của cô ấy cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, cũng không nhất thiết phải đến viện đâu".

"Chiến thần đại nhân nói đúng!"

Triệu Thiên Đạo đon đả khen ngợi.

Hóa ra, Thanh Long cũng không đến nỗi khó gần.

"Tôi nghĩ các người nên xin lỗi đi, cũng coi như nhận lỗi với người dân nói riêng và toàn thể mọi người có mặt ở đây nói chung".

"Chuyện này thì đơn giản, Vô Quân, ông đi xin lỗi gia chủ nhà họ Lưu thì chuyện này coi như là xong".

Triệu Thiên Đạo mừng thầm, lập tức căn dặn.

Triệu Vô Quân gật đầu bước lên trước nói, thực lòng cũng có chút không cam tâm.

"Gia chủ nhà họ Lưu, ban nãy không may khiến cô sợ hãi rồi bị thương ở tay, thật lòng xin lỗi cô".

"Chẳng có thành ý gì cả, ít ra cũng phải quỳ xuống mới được chứ".

Thanh Long lắc đầu nói.

"Cái gì? Quỳ xuống sao?"

Triệu Thiên Đạo trừng mắt.

Triệu Vô Cưc, Triệu Vô Quân và mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

"Quỳ xuống sao?"

"Chỉ vì cánh tay bị thương chút xíu đó thôi mà bắt chủ tịch thành phố phải quỳ xuống xin lỗi ư?"

"Có phải tôi nghe nhầm không?"

Thanh Long trừng mắt nhìn chằm chằm lão ta.

"Nhìn tôi làm gì, mau quỳ xuống đi".

Giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Triệu Thiên Đạo nghiến răng.

Rõ ràng, Thanh Long đang muốn sỉ nhục nhà họ Triệu trước mặt tất cả các nhân vật có tiếng ở thành phố.

Nhưng suy cho cùng anh ta cũng là một trong những chiến thần của Đông Hoang.

Đừng nói nhà họ Triệu khó động đến, e là ngay cả nhà họ Bạch ở Đế Đô cũng khó mà động đến được.

Nếu không nghe lời, lão ta chắc chắn sẽ bị mấy tên giết người như ngóe này gán cho tội phản bội rồi tiêu diệt đến cùng.

Vì nhà họ Triệu.

Vì cơ hội phục thù sắp tới.

Phải cố chịu đựng!

"Vô Quân, mau quỳ xuống nhận lỗi với gia chủ nhà họ Lưu đi!"

Cả người Triệu Vô Quân run lên bần bật, vẻ mặt dữ tợn.

Không chịu khuất phục!

Không cam tâm!

Ông ta bất đắc dĩ quỳ xuống.

"Kính mong gia chủ nhà họ Lưu tha thứ cho sự sơ suất của tôi, khiến cô bị thương ra nông nỗi này!"

"Vẫn chưa đủ thành ý!"

"Dập đầu đi!"

Thanh Long thản nhiên nói.

"Phịch!"

"Chưa đủ!"

"Phịch!"

Tiếng dập đầu bằng trán của Triệu Vô Quân vang dội.

Cảnh tượng đó khắc ghi lại trong lòng của tất cả mọi người có mặt ở đó.

Chủ tịch thành phố dập đầu nhận lỗi.

Đáng kinh ngạc!

Nét mặt Triệu Thiên Đạo vô cùng dữ tợn, cắn răng chịu đựng.

"Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, nhà họ Triệu đòi lại gấp mười lần để bù đắp cho nỗi nhục này!"

"Gia chủ nhà họ Lưu, cô thấy thế nào?"

Thanh Long khẽ cười hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt ngạc nhiên, vội vàng khua tay.

"Để gia chủ nhà họ Triệu đứng dậy đi, tại tôi không cẩn thận nên mới để tay bị thương, không liên quan gì đến ông ấy cả".

"Tôi nói có liên quan là có liên quan".

"Nhưng nếu cô đã nói vậy thì được thôi, tôi sẽ cho ông ta đứng dậy".

Thanh Long khua tay.

Triệu Vô Quân đứng dậy, trán sưng vù một cục.

Nét mặt ông ta vô cùng đáng sợ.

"Tưởng Đại Vi, buổi đấu giá đến đâu rồi?"

"Đến lúc tuyên bố người giành chiến thắng rồi".

"Vậy thì tiếp tục tổ chức thôi, có bản tướng ở đây, tôi chống mắt xem ai dám gây chuyện".

Tưởng Đại Vi bước lên trước, lấy danh sách ra.

"Sau đây, chúng tôi xin tuyên bố, gia tộc giành chiến thắng là..."

"Nhà họ Lưu ở Nam Thành!"

Tưởng Đại Vi vừa dứt lời, cả hội trưởng bỗng nhiên im bặt.

Mọi người đều nhìn thấy phó chủ tịch thành phố dập đầu trước Lưu Tiểu Nguyệt, quay sang giải thưởng của quân Đông Hoang, bất giác đoán ra được điều gì đó.

Có người bắt đầu vỗ tay.

Sau đó, càng lúc càng nhiều người vỗ tay chúc mừng.

Lưu Bá Thiên đã ngồi đờ trên ghế từ lâu, quyết định ngày hôm nay đã khiến ông ta hối hận cả đời.
Chương 57: Thành ý nhà họ Lý

Trước sự chứng kiến của toàn thể bốn gia tộc lớn và các doanh nghiệp nước ngoài, nhà họ Triệu đã nhận về sự sỉ nhục.

Nhà họ Triệu là một trong bốn gia tộc lớn ở Nam Thành, vậy mà trước mặt quân Đông Hoang lại bị sỉ nhục không ra thể thống gì.

Tin này sớm muộn gì cũng lan rộng ra khắp cả nước Hoa.

Đợi đến khi đám đông giải tán dần, Thanh Long, Tưởng Đại Vi đứng ở một bên.

"Vương, đây là cơ hội ngàn năm có một, tại sao không tiêu diệt luôn nhà họ Triệu chứ?"

Trần Thiên Hạo khẽ chau mày.

"Vấn đề là vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của chiếc cúc đầu sói, nguyên nhân cái chết của ông cụ thì không rõ ràng. Mọi dấu hiệu đều cho thấy nhà họ Triệu là phía có khả năng biết sự thật nhất”.

"Vậy nên chúng ta không được nóng vội, nhất định phải điều tra cho bằng được”.

Cả hai cùng gật đầu.

“Tôi bảo cậu theo dõi sát sao nhất cử nhất động của nhà họ Triệu, có thu được thông tin gì không?”, Trần Thiên Hạo lại hỏi.

Thanh Long khẽ nhíu mày.

"Hình như hai hôm trước, nhà họ Triệu có liên hệ với nhà họ Bạch ở Đế Đô, tôi đã sai người đi theo dõi, có bất cứ thông tin gì sẽ lập tức báo lại.”.

"Ừm, nhà họ Triệu hiện giờ như chim sợ cành cong, chắc chắn bọn họ sẽ rất cẩn thận. Đương nhiên đây cũng là thời điểm họ dễ để xảy ra sai sót”.

Trần Thiên Hạo gật đầu rồi nhìn về phía Tưởng Đại Vệ.

"Nhà của chiến thần chuẩn bị đến đâu rồi?"

“Công tác chuẩn bị vẫn đang được tiến hành gấp rút. Nhà của chiến thần vốn là dự án bên trên duyệt xuống nên tiến độ rất nhanh chóng, làm thủ tục cũng nhanh gọn. Có một số thủ tục là bên trên trực tiếp hạ lệnh xuống luôn.”.

"Tôi tin chẳng bao lâu nữa là có thể động thổ được rồi”.

“Ừm, phải kiểm soát sát sao tiến độ và chất lượng”.

Sau khi ra lệnh, Trần Thiên Hạo cũng đi ra khỏi hội trường.

Ngoài đường, Lưu Tiểu Nguyệt ngồi trên xe chờ đợi.

Thấy Trần Thiên Hạo đi ra, vẻ căng thẳng của cô cũng tan biến dần.

“Thiên Hạo, thần tướng Thanh Long không làm khó anh chứ?”

Trần Thiên Hạo mỉm cười.

“Anh đường đường là lính liên lạc của chiến thần, Thanh Long sao có thể làm khó anh được, nhưng lần này cậu ta đã giao rất nhiều nhiệm vụ cho anh”.

"Em hiểu rồi, em sẽ không hỏi những điều không nên hỏi”, Lưu Tiểu Nguyệt đáp lại.

Trần Thiên Hạo mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó bước lên xe.

“Thủ tục đất đai ở phía tây thành phố làm đến đâu rồi?”, Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Tiểu Nguyệt rồi hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt cầm một túi công văn lên, miệng nở một nụ cười vui vẻ.

“Hiệu quả làm việc của quân Đông Hoang đúng là rất cao, chúng ta mới tách nhau ra năm phút thôi mà đã được duyệt rồi”.

“Vậy còn tiền...”

Trần Thiên Hạo không kìm được, vội hỏi.

"Nhân viên đó nói một tiếng nữa sẽ nhận được tiền, nhưng tới giờ vẫn chưa...”

"Ting! Bạn có tin nhắn mới!”

Tiếng chuông báo tin nhắn mới đến bỗng nhiên vang lên.

Lưu Tiểu Nguyệt giật mình.

Cô cầm điện thoại lên xem, thì ra đó là tin nhắn báo biến động số dư gửi từ ngân hàng Đế Phong.

Tim cô bất giác đập nhanh, hồi hộp mở điện thoại ra xem.

Đó là mười tỷ được gửi vào tài khoản cá nhân...

“Nhận được tiền rồi!”

Lưu Tiểu Nguyệt mừng rỡ, cảm giác hệt như đang nằm mơ vậy.

Cả người cô đều ngạc nhiên đến sững người.

Cô nghiêng người ra, ôm chầm lấy Trần Thiên Hạo, mừng đến phát khóc.

"Thiên Hạo, thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”

“Hu... hu...”

Trần Thiên Hạo khẽ xoa đầu cô.

Cô nghiêng người ra và ôm lấy Trần Thiên Hạo.

Khóc vì vui sướng!

"Thiên Minh, chúng ta đã thành công, chúng ta đã thành công."

"Hu hu..."

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói: “Thành công là tin vui, sao em lại khóc”.

“Hu... hu!”

"Cũng tại em vui quá, nhà họ Lưu cuối cùng cũng được cứu rồi”.

"Ting... ting... ting...”

Điện thoại cũng đổ chuông.

Lưu Tiểu nguyệt đứng dậy lau nước mắt, nhìn kỹ thì thấy cuộc gọi đến là từ một số điện thoại lạ.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo, anh cũng khẽ gật đầu.

Lưu Tiểu Nguyệt bắt máy.

“Alo, Tiểu Nguyệt à? Tôi là Lý Kiệt đây”.

“Lý Kiệt à?”, Lưu Tiểu Nguyệt vừa nghe tên đã cảm thấy mắc ói.

Cô vừa bắt máy đã định cúp máy luôn.

Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng có hơi gấp gáp, vội vàng lên tiếng.

“Cậu đừng cúp máy, tôi gọi đến không phải để quấy rầy cậu đâu, chỉ là muốn bàn với cậu về chuyện vay tiền thôi”.

Cô cũng biết rõ chuyện Lưu Bá Thiên từng vay mười tỉ của nhà họ Lý. Nhưng Lý Kiệt gọi cho cô để làm gì chứ?

Không lẽ anh ta biết cô có tiền nên gọi đến để đòi nợ chăng?

“Cậu yên tâm, sau khi hợp đồng đến hạn, tôi sẽ không trả thiếu cho cậu một đồng nào cả!”

"Tiểu Nguyệt, cậu nói khách sáo quá, dù gì bọn mình cũng là bạn học mà”, giọng Lý Kiệt hơi nịnh nọt.

“Lý Kiệt, rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Tôi không muốn nhiều lời với cậu đâu. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”, Lưu Tiểu Nguyệt nghe giọng điệu của anh ta càng cảm thấy mắc ói.

“Thôi được rồi, Tiểu Nguyệt à, cậu đừng nóng vội, tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính”.

“Khắp thành phố đã lan tin nhà họ Lưu mua được đất đai ở khu phía tây rồi. Ai mà chẳng biết khu đất đó đáng giá ngàn vàng. Cú điện thoại này của tôi không phải để tỏ ý kiến cá nhân, mà là đại diện cho cả nhà họ Lý chúng tôi”.

"Có những chuyện buộc phải kể tới, ví như lúc nhà họ Lưu gặp khó khăn, nhà họ Lý đã hỗ trợ nhà cậu một khoản không nhỏ. Giờ đây, nhà cậu cũng không nên quên ân tình ngày trước chứ nhỉ?”

Ở đầu dây bên kia, Lý Kiệt thong thả nói.

"Vậy các người muốn gì?”, Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được nữa, lên tiếng hỏi.

Dường như Lý Kiệt còn có ý định với khu đất ở phía tây thành phố.

Xem ra, anh ta đã nghĩ xa xôi quá rồi.

Chỉ dựa vào ân tình cứu giúp trước đó thì khó có thể khiến nhà họ Lưu chuyển nhượng đám đất đó lại cho anh ta.

“Tiểu Nguyệt, cậu đừng phức tạp hóa vấn đề. Ý kiến của nhà họ Lý rất rõ ràng, không hề có ý định gì với khu đất đó cả. Vả lại, chuyện chiến thần Đông Hoang nhận cậu làm em gái đã làm mưa làm gió ở khắp Nam Thành rồi”.

“Nhà tôi không thể tùy tiện động đến cậu được. Ý tôi định nói là món nợ mười tỉ giữa nhà cậu và nhà tôi cũng sắp đến hạn rồi, nhà tôi muốn kéo dài thời hạn thêm một năm và không tính lãi”.

“Không tính lãi sao?”, Tiểu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên.

“Nhà cậu có âm mưu gì đấy à?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Nhà tôi cho nhà cậu vay không lãi, đương nhiên là phải kèm theo điều kiện chứ. Sau khi bến cảng được xây dựng xong, nhà tôi muốn thuê quyền kinh doanh của một kho ở đó”.

"Đương nhiên là nhà tôi vẫn sẽ chi trả toàn bộ tiền thuê kho, còn khoản mười tỉ này coi như là thành ý của nhà tôi, cậu xem…”

Có thể dễ dàng thấy được, sau khi hải cảng xây dựng xong, nguồn lãi thu về là vô cùng lớn.

Dù gì thì đây cũng là cầu nối đối ngoại duy nhất của nước Hoa ra Đông Á.

Là một nước lớn có dân số đông nhất thế giới, mức tiêu thụ một ngày ở nước Hoa đạt tới con số vô cùng kinh khủng.

Vậy nên không chỉ có nhà họ Lý mà còn rất nhiều thế lực khác nhòm ngó món hời lớn này.

Suy cho cùng, điều kiện này của Lý Kiệt cũng cực kỳ hấp dẫn.

Không những không phải trả lãi mà còn được kéo dài thời hạn thêm một năm.

Chuyện này chẳng khác nào cho không mình một năm sử dụng lãi từ mười tỉ ấy. Vả lại, điều kiện của nhà họ Lý chỉ là thuê quyền kinh doanh một kho hàng mà thôi.

Khu đất của thành phố công nghiệp phía Nam cũng rất rộng lớn.

Nếu muốn phát triển thì chí ít cũng mất hơn mười năm.

Đến lúc đó, cứ coi như dốc hết toàn bộ tài sản ra đầu tư thì cũng chưa chắc có thể thu về hết được.

Chưa kể, cô cũng không có tham vọng quá lớn, chỉ định lấy được quyền kinh doanh ở khu vực trọng điểm, các khu khác cũng định cho thuê.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo với ánh mắt đầy suy nghĩ.

Trần Thiên Hạo lại không mấy hứng thú với mấy chuyện làm ăn.

Anh cũng không định nhúng tay vào chuyện này nên chi đành ra hiệu tay, ý bảo Tiểu Nguyệt tự quyết định.
Chương 58: Lưu Bá Thiên thất vọng tràn trề

Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Tiểu Nguyệt khẽ cắn răng.

"Được rồi, cứ làm theo ý cậu đi".

"Vậy thì chúng ta hẹn lịch ký hợp đồng nhé".

Cúp máy xong, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn vào màn hình điện thoại.

Trong lúc gọi điện thoại với Lý Kiệt đã có không ít cuộc gọi khác gọi tới.

Đã vậy còn có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại lạ.

Cô còn chưa kịp nhìn mã vùng của số điện thoại đó thì điện thoại lại đổ chuông.

"Ting ting!"

"Cho hỏi đây có phải số máy của gia chủ nhà họ Lưu, cô Lưu Tiểu Nguyệt không? Tôi là nhà họ Tần ở Bắc Thành, chúng tôi muốn bàn hợp đồng chuyện đất đai xây dựng thành phố công nghiệp.

"Nhà họ Tần chúng tôi có kỹ thuật xây dựng hàng đầu cả nước, chúng tôi chấp nhận xây dựng hải cảng miễn phí cho cô chỉ với một điều kiện là ưu tiên cho chúng tôi thuê quyền kinh doanh của một kho hàng".

Cô vừa cúp máy xong lại có cuộc gọi khác tới.

"Chúng tôi là đại diện của Thổ Nhĩ Kỳ ở Âu Á, sau khi hải cảng được hoàn tất, chúng tôi sẵn sàng trả giá gấp mười lần để thuê quyền kinh doanh".

Thổ Nhĩ Kỳ sao?

Lưu Tiểu Nguyệt thẳng tay cúp máy.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

Lưu Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo.

"Thiên Hạo, anh nói xem, em nên chọn ai đây?"

Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.

Lúc chạy đến trước cửa nhà họ Lưu, xe chậm rãi dừng lại.

Qua kính cửa sổ xe, hai người nhìn thấy Lưu Bá Thiên như người mất hồn đi ra.

Cho tới nay, chuyện Lưu Tiểu Nguyệt được chiến thần Đông Hoang nhận làm em gái đã làm mưa làm gió khắp nơi, giờ lại thêm chuyện cô giành được khu đất ở phía tây thành phố càng cho thấy Lưu Tiểu Nguyệt là nhân vật không ai dám động đến ở Nam Thành.

Nhà họ Lưu vốn là gia tộc đi lên từ con đường làm ăn, bản chất là gió chiều nào xuôi chiều ấy.

Nhưng Lưu Bá Thiên sớm đã bị cả nhà họ Lưu khinh miệt. Đến cả cháu trai Lưu Phong cũng bắt đầu chỉ trỏ lão ta.

"Con cũng lấy làm khó hiểu, sao bố lại ngốc như thế chứ, rõ ràng là gia chủ đã nhận được thư của chiến thần Đông Hoang, thế mà bố vẫn đi giúp nhà họ Triệu..."

Lưu Mỹ Lệ tức giận trách mọc, hai mắt rưng lệ.

"Bố à, bố đã hại bọn con khổ quá đấy. Nói gì thì mình cũng là người nhà họ Lưu, dù có ghét bỏ đến mấy thì Lưu Tiểu Nguyệt cũng không thể nào đuổi chúng ta đi được".

"Giờ thì hay rồi, không ở lại nổi nhà họ Lưu nữa. Còn nhà họ Triệu, họ có chịu cho bố con mình ăn nhờ ở đậu không?"

Nói rồi, bà ta ôm chầm lấy Lưu Phong rồi bật khóc.

"Con trai à, giờ con còn chưa lấy được vợ, sau này lại không có nhà họ Lưu chống lưng thì lại càng khó rồi".

"Mẹ à, con muốn lấy vợ".

Lưu Phong khóc lớn.

Lưu Bá Thiên thất thần.

Hai mắt lão ta trống rỗng mất hồn, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía nhà họ Lưu ở sau lưng.

Đây là cơ ngơi mà lão ta một tay gây dựng.

Đến cuối cùng lại do tự tay lão ta đánh mất.

Trước cửa, là mấy trưởng lão thuộc các nhánh của nhà họ Lưu.

Họ cũng không còn nhiệt tình như trước đây nữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

"Lưu Bá Thiên, chuyện ra nông nỗi này đều là do ông tự chọn lựa. Các người không tiếp tục ở lại nhà họ Lưu được nữa đâu".

"Tranh thủ lúc gia chủ còn chưa về, các người mau đi đi".

"Chú hai, tôi cầu xin chú giúp chúng tôi. Chú hãy xin Tiểu Nguyệt cho chúng tôi được tiếp tục ở lại nhà họ Lưu đi. Dù phải làm trâu làm ngựa, chúng tôi cũng bằng lòng".

Lưu Mỹ Lệ van xin.

Lưu Phong cũng chắp tay cầu xin.

"Mỹ Lệ, đừng cầu xin bọn họ nữa, không có nhà họ Lưu chúng ta vẫn có thể sống tốt".

Lưu Bá Thiên lớn tiếng nói.

Nhưng giọng của lão ta vẫn không còn chút sức lực nào cả.

Lưu Phong tiến lên trước, đá vào người Lưu Bá Thiên một cái rồi quát mắng thậm tệ.

"Lão già này, đã không cầu xin người ta thì thôi lại còn dám lớn tiếng. Tôi cho ông nói à?"

Nói rồi, anh ta lại đạp cho lão ta một cái nữa, Lưu Bá Thiên ngã sõng soài dưới đất.

Với tư cách là bề trên, lão ta không phải không đánh lại nổi Lưu Phong, chỉ là trong lòng lão ta rất hối hận vì cái lợi cá nhân mà khiến bọn họ phải chịu khổ theo.

"Phong à, cũng tại ông, tất cả là tại ông!"

Nói xong, cả người lão ta co quắp dưới đất.

Nếu chỉ có bản thân, dù sụp đổ đến mấy, lão ta cũng quyết không cúi đầu.

Nhưng con gái rồi cả cháu trai của lão ta trước giờ sống trong nhung lụa, không thể chịu nổi khổ cực.

Trong xe, Lưu Tiểu Nguyệt lộ rõ vẻ xúc động.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo nhưng lại thấy mặt anh lạnh tanh.

"Thiên Hạo, có nên cho họ một cơ hội nữa không?"

Trần Thiên Hạo khẽ chớp mắt. Với phong cách làm việc của anh, đối với loại người như vậy, không giết chết thì cũng coi như một đặc xá rồi.

Nhưng anh biết Lưu Tiểu Nguyệt rất tốt bụng.

Anh tin dù mình có bảo cô bỏ mặc lưu bá thiên thì lòng cô cũng khó mà chấp nhận, sẽ canh cánh không nguôi.

Vậy nên tốt nhất là để cô tự đưa ra quyết định.

Nhà họ Lưu nhất định là nhà của cô.

"Tiểu Nguyệt, giờ em đã là gia chủ của một gia tộc, mọi quyết định của em đều gắn liền với vận mệnh của nhà họ Lưu. Em không cần hỏi ý kiến của anh, chỉ cần đặt lợi ích của nhà họ Lưu lên hàng đầu là được".

"Để ông ta ở lại là tốt hay không tốt?"

Trần Thiên Hạo nói ra ý kiến của mình.

Lưu Tiểu Nguyệt hơi trầm ngâm.

"Không thể nào phủ nhận rằng, nhà họ Lưu là do một tay ông nội gây dựng nên. Nếu không có ông thì cũng không có nhà họ Lưu của ngày hôm nay".

"Mặc dù ông ấy phạm sai lầm nhưng em vẫn muốn cho ông ấy thêm một cơ hội nữa".

"Ừ", Trần Thiên Hạo gật đầu.

Thực ra điều này vẫn có thể coi là một hành động nhân nghĩa.

Ví như chú hai, chú ba ở nhà họ Trần của anh, đánh cho bọn họ một trận tơi bời thì họ mới toàn tâm toàn ý với gia tộc.

Thấy Trần Thiên Hạo không phản đối, nút thắt trong lòng Tiểu Nguyệt cũng được gỡ bỏ phần nào.

Cô mở cửa xe xuống xe rồi đi về phía cổng nhà họ Lưu.

Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong vẫn đang nài nỉ van xin.

Thấy Lưu Tiểu Nguyệt đi tới, hai người họ cảm thấy có chút hoảng sợ.

Người Lưu Mỹ Lệ run lên, hai mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Bà ta lao đến chặn Lưu Tiểu Nguyệt lại rồi quỳ ngay trước mặt cô.

"Gia chủ, nể tình tôi và bố cô có tình nghĩa vợ chồng bao năm nay, cô có thể cho chúng tôi ở lại nhà họ Lưu được không?"

Lưu Phong cũng bò đến quỳ trước mặt cô.

"Tiểu Nguyệt, tất cả là tại lão già đó. Những chuyện tôi làm đều do ông ta yêu cầu, không liên quan gì đến tôi cả. Xin cô cho chúng tôi về lại nhà họ Lưu".

Nói rồi họ bắt đầu dập đầu.

Lưu Bá Thiên đưa tay đấm vào nền đất.

Vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ.

"Mau đứng dậy cả đi".

"Chẳng có chút chí khí nào cả!"

"Lưu Bá Thiên tôi có nghèo đến mấy, khổ đến mấy cũng không cúi đầu nhận lỗi với nó".

"Lão già chết tiệt, ông còn mặt mũi nào lên tiếng ở đây à. Gia chủ Tiểu Nguyệt năm lần bảy lượt cho ông cơ hội, vậy mà ông luôn nghĩ cách đối đầu với cô ấy, đáng đời ông lưu lạc nơi đầu đường xó chợ".

Lưu Phong quay đầu lại, chửi rủa lão ta thậm tệ.

Lưu Bá Thiên thấy cảnh tượng trước mắt tối sầm lại.

Lão ta vô cùng tức giận, nôn ra máu đen.

Lưu Tiểu Nguyệt liếc nhìn Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong bằng ánh mắt ghét bỏ.

Cô vẫy tay với mấy người trước cổng tới rồi tiến lên trước đỡ Lưu Bá Thiên đang nằm sõng soài dưới đất ngồi dậy.

Sắc mặt ông ta tái mét, nở một nụ cười đau buồn.

"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đến đây để chê cười ông đấy à?"

"Cháu không quan tâm chuyện đó".

Lưu Tiểu Nguyệt thở dài.

Lưu Bá Thiên vẫn giữ bản tính không chịu khuất phục.

Chuyện đến nước này rồi, vẫn thà chết chứ không chịu nhận thua.

Cô nhìn sắc mặt tái mét của Lưu Bá Thiên, nghiêm túc nói.

"Ông à, cháu không có ý chê cười ông. Cháu muốn nói, chỉ cần ông đồng ý thì cửa nhà họ Lưu lúc nào cũng mở rộng chào đón ông".

"Cháu..."

Lưu Bá Thiên không ngờ là Tiểu Nguyệt lại nói những lời này.

Lão ta mở tròn hai mắt, khóe môi khẽ giật.

Khoảnh khắc đó, đôi mắt của lão ta cũng đỏ ửng lên.

"Cháu đừng chế giễu ông, ông biết ông có lỗi với cháu".

"Cháu không chế giễu ông, nhà họ Lưu không thể nào không có ông".

"Vả lại, một thời gian nữa cháu cũng sẽ gả cho Thiên Hạo rồi. Cơ ngơi nhà mình lớn như vậy, một mình bố cháu khó mà bao quát hết được".

Lưu Tiểu Nguyệt nói.

Cô muốn Lưu Bá Thiên ở lại, cùng bố cô quán xuyến gia đình.

Đây là cái kết mỹ mãn nhất mà cô có thể nghĩ tới được.
Chương 59: Ám Dạ, Lão Quỷ

Dù sao thì trái tim cô cũng đã có chủ, giờ chỉ quan tâm đến hôn sự với Trần Thiên Hạo, không ôm mấy tham vọng với quyền lực và gia tài.

"Tiểu Nguyệt, cháu thật sự không trách ông nội sao?"

Lưu Bá Thiên cảm động đến rơi lệ.

Sống hơn bảy mươi năm nay, lão ta lại chẳng bao dung độ lượng bằng một cô nhóc.

Những lời của Lưu Tiểu Nguyệt khiến lão ta vô cùng hổ thẹn.

“Cháu đã nói hai lần rồi, nếu ông không tin thì cháu cũng không còn gì để nói nữa”.

Lưu Tiểu Nguyệt khẽ bặm môi rồi đứng dậy đi vào đại viện.

Lưu Bá Thiên vẫn sững người tại chỗ.

Mấy người họ hàng đứng cạnh đó cũng mỉm cười.

“Gia chủ đã có lời vậy rồi, chỉ còn đợi ông có tin hay không thôi”.

“Ông ấy không tin cũng phải thôi, nếu tôi là ông ấy thì tôi cũng sẽ không tin nổi”.

“Trên đời này, rất hiếm gặp được gia chủ nào bao dung độ lượng như vậy”.

“Haiz! Người tốt ắt sẽ gặp may, ông trời cũng biết gia chủ từ nhỏ đã chịu bao khổ cực. Sau này cô ấy không những có Trần Thiên Hạo là chỗ dựa vững chắc, nghe nói lại còn được chiến thần Đông Hoang nhận làm em gái rồi đấy”.

“Có chuyện này nữa sao?”

Mấy người đang nói chuyện, hay tin này đều rất ngạc nhiên, quay sang nhìn Lưu Bá Thiên một cái rồi rời đi.

Lưu Tiểu Nguyệt đã hạ mình cho Lưu Bá Thiên thêm một cơ hội rồi, liệu lão ta có quyết định quay lại không đây?

Vậy thì còn phải xem trong lòng lão ta có chấp nhận nổi chuyện này không nữa?

“Bố à, bố còn chần chừ gì nữa, Tiểu Nguyệt đã nói vậy rồi, chúng ta về nhà thôi”, Lưu Mỹ Lệ đứng dậy, đi đến trước mặt Lưu Bá Thiên khuyên răn.

Lưu Phong cũng gật đầu lia lịa.

“Ông à, ông đừng do dự nữa. Nếu ông mà không về thì cháu không lấy nổi vợ đâu”.

Lưu Bá Thiên tát thẳng vào mặt Lưu Phong một cái.

“Thứ vô dụng! Lưu Bá Thiên ông đây hối hận nhất là sinh ra một đứa cháu trai vô dụng như cháu đấy”.

Lưu Phong ôm mặt, nước mắt lăn dài.

“Ông à, mẹ cháu mới là người sinh ra cháu mà”.

“Bố à, bố đánh Lưu Phong làm gì chứ? Chuyện này đều là tại bố mà ra mà”, Lưu Mỹ Lệ khó chịu nói.

Lưu Bá Thiên giơ tay lên định đánh cả Lưu Mỹ Lệ nhưng nhìn vẻ mặt không phục của bà ta, đến cuối cùng, lão ta vẫn buông tay xuống.

Nhìn bóng dáng Lưu Tiểu Nguyệt rời khỏi nhà họ Lưu, Lưu Bá Thiên sững người.

Lão ta quay lại nhìn về hướng cổng nhà, dập đầu ba lần.

“Lưu Bá Thiên không còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Lưu, từ giờ sẽ không quay lại đây nữa!”

Sau đó, lão ta đứng dậy rời đi.

Trần Thiên Hạo ngồi trong xe đã chứng kiến tất cả.

Trong lòng anh có chút khâm phục Lưu Bá Thiên.

So với Lưu Bá Thiên, con gái và cháu trai của lão ta chẳng đáng là gì cả.

Vì tuột mất khu đất ở phía tây thành phố, nhà họ Triệu ở phía đông thành phố đã nhận về không ít sự sỉ nhục.

Lúc này, cả đại viện rộng lớn trông rất u ám.

Triệu Thiên Đạo ngồi trên ghế thái sư làm bằng gỗ táo trong chính điện.

Vẻ mặt lão ta cực kỳ u ám.

“Bố à, con thật sự không nuốt nổi cục tức này”.

Triệu Vô Quân đập bàn, đứng phắt dậy.

Sắc mặt của Triệu Vô Cực cũng rất khó coi.

“Ai mà ngờ được là đến cuối cùng Thanh Long lại xuất hiện”.

Triệu Thiên Đạo khẽ ấn tay xuống.

“Con ạ, chuyện này nhà họ Triệu không còn cơ hội nào xoay chuyển tình thế nữa rồi”.

“Nhưng bố ơi, bọn họ bắt con phải quỳ lạy người phụ nữ đó trước mặt biết bao người”.

“Con hận lắm!”

Vẻ mặt Triệu Vô Quân rất dữ tợn, trán nổi gân xanh.

“Nhắc đến chuyện này, con cũng thấy lạ!”

Sắc mặt Triệu Vô Cực có chút kỳ lạ.

“Bố à, bố nói xem, liệu có phải Trần Thiên Hạo đứng sau chuyện này không?”

Vẻ mặt Trần Thiên Đạo có chút khó đoán, lão ta thở dài một hơi.

“Theo kinh nghiệm của bố thì thực lực của Trần Thiên Hạo ngang hàng, thậm chí còn có thể vượt mặt cả Thanh Long”.

“Hự!”

“Ý của bố là...”, hai anh em họ đồng thanh nói.

“Một đứa con riêng thôi mà có trong tay thỏa thuận nhận em gái từ phía chiến thần Đông Hoang, nói thế nào cũng không thỏa đáng. Mà theo ý các con nói thì Trần Thiên Hạo cũng vừa từ Đông Hoang về chưa được bao lâu”.

“Cho dù có đem hai chuyện này liên kết lại với nhau thì cũng hết sức hoang đường, nhưng chúng ta cũng không thể để đoán sai được”.

Triệu Thiên Đạo lấy giấy bút ra, vội vàng viết một bức thư.

“Các con hãy sai người mang bức thư này đến núi Ngũ Đài, mời sư phụ của bố đến đây”.

“Ông ấy từng ở Đông Hoang, may mắn được gặp chiến thần một lần. Còn thật hay giả thì đến lúc đó mới rõ được”.

Đêm khuya.

Tại nhà máy bị bỏ hoang, có một bóng đen xuất hiện.

Ngoài trời gió lộng.

Ánh trăng mờ ảo tựa như màn sương mù ánh vàng, rọi vào không gian tối đen của nhà máy, le lói thành từng tia sáng yếu ớt.

Mái tóc dài che khuất nửa má bay theo chiều gió, một con mắt đỏ rực lóe lên tia sáng đỏ kỳ lạ.

“Kẻ Ác”.

Một bóng đen xuất hiện.

Từng bước chân vang lên mang theo cảm giác già nua, trong màn đêm có tiếng kim loại kêu leng keng.

“Dạo này cậu đi đâu vậy?”

Người đó châm một điếu thuốc, ngọn lửa đầu điếu thuốc đỏ tươi, lấp lánh trong bóng tối.

“Nhiệm vụ thất bại nên tôi phải trốn một thời gian”.

Kẻ Ác hững hờ đáp.

“Cậu biết luật của chúng ta đấy”.

Giọng điệu của bóng người kia có hơi mất kiên nhẫn.

“Tôi muốn hoàn lương”.

Kẻ Ác ngập ngừng, cắn răng nói.

Người đó bất giác sững người rồi liên tục lắc đầu.

“Không, cậu không làm được đâu”.

“Không làm được ư?”

Con mắt của Kẻ Ác lóe lên một luồng sáng dữ tợn.

Hắn ngẩng đầu lên dứt khoát, nhìn chằm chằm đối phương rồi đưa tay vén mái tóc dài đang che khuất nửa phần mặt còn lại, để lộ ra con mắt đỏ rực.

“Lão Quỷ, đây là cái giá mà tôi phải trả”.

“Tôi phải tìm ra người đó”.

Lão Quỷ thở dài một hơi.

Hình bóng già nua phút chốc lom khom hơn.

“Ám Dạ không đơn giản như những gì cậu nghĩ đâu”.

Lão ta gõ nhẹ vào cột nhà ở cạnh, ngọn đèn khẩn cấp lờ mờ trên đỉnh đầu cũng sáng lên.

Muỗi bay xung quanh ngọn đèn hệt như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, gắng hết sức để giành lấy tia sáng cuối cùng.

“Vận mệnh của cậu cũng giống hệt như những con muỗi này vậy”.

“Cứ ngỡ là nhìn thấy ánh sáng, thấy hy vọng, nhưng thực ra, đó cũng có thể là cõi chết không chốn dung thân”.

Lão ta lấy tay búng ra một viên đá, ngọn đèn khẩn cấp bị xuyên thủng một lỗ.

Đám muỗi thi nhau lao vào lỗ đèn đó, lần lượt bị nguồn nhiệt cao thiêu đốt đến chết.

Dẫu vậy, các đám muỗi khác vẫn từng đàn bay vào lỗ đèn đó khiến đèn khẩn cấp nhấp nháy mấy lần.

Dưới ánh đèn khẩn cấp, Lão Quỷ hệt như một con quái vật đội lốt người.

Cả bộ da của lão ta nhăn nheo không thành hình người.

Lão ta bị hói, da mặt chảy xệ như một ngọn nến đang chảy, có thể rơi khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, dáng vẻ của lão ta hệt như một con quỷ.

Điều khiến Kẻ Ác ngạc nhiên ở đây là Lão Quỷ không có chân, lão ta đi bằng hai chân máy giả.

“Chân của ông?”

“Nhiệm vụ thất bại và đây là cái giá tôi phải trả!”, Lão Quỷ cười khổ đáp.

“Không!”

Kẻ Ác lùi về sau mấy bước, lắc đầu liên tục.

Lão Quỷ vừa là thầy vừa là bạn của hắn, là người duy nhất mà hắn có thể gửi trọn niềm tin.

“Từ lúc cậu mất tích, tôi cũng hiểu nhiệm vụ đã thất bại. Vậy nên cái giá này tôi đã trả rồi”.

“Kẻ Ác, chuyện này không còn liên quan gì đến cậu nữa. Tôi mong là cậu sẽ mãi rời khỏi nơi này”, Lão Quỷ hút một hơi thuốc thật sâu.

Giọng điệu của lão ta có chút thờ ơ pha đôi phần nhẹ nhõm.

“Hắn đâu rồi?”

Giọng Kẻ Ác lạnh lùng, hơi run.

“Hắn ta ư?”

“Ha ha ha…”

“Tìm được hắn thì sao chứ, chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Chúng ta sẽ không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn chúng được đâu”.

Lão Quỷ cười trong đau khổ rồi quay mặt lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Nhưng giờ cậu có thể làm được điều đó”.

Kẻ Ác khẽ cúi đầu.

Hắn tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh Lão Quỷ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom