Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Quỳ lạy bố
Tại nhà thờ tổ của nhà họ Trần.
Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong nhà họ Trần tập trung tại đây.
Lần thứ nhất là vào tuần thất đầu tiên của ông Trần.
Từ đó trở đi, không còn ai nhớ đến ông ấy nữa.
Bà Trần ngồi trên ghế dựa, hai tay nắm chặt gậy chống đầu rồng. Gương mặt nhăn nheo của bà khó nén nổi cơn xúc động khi nhìn mấy trăm người nhà họ Trần xếp hàng chen chúc.
Khóe mắt bà rưng rưng.
Hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm kể từ ngày ông Trần rời bỏ thế gian, bà mới được nhìn thấy toàn bộ con cháu nhà họ Trần đến thắp hương cúng bái cho ông thêm lần nữa.
Người dẫn đầu đám đông là Trần Thiên Hạo dáng người cao lớn mặc đồ đen.
Con trai của ông!
Sự trở về của con trai đã giúp cả dòng họ này vực dậy lần nữa.
“Bố! Con về rồi đây, xin bố ở dưới suối vàng hãy yên tâm”.
“Trong nhà vẫn còn có con gánh vác!”
Trần Thiên Hạo nhìn lên bài vị của bố, dập đầu ba cái tỏ lòng hiếu nghĩa.
Đồng thời, con cháu nhà họ Trần ở phía sau cũng cúi lạy kính bái.
“Anh cả, trước kia là do chúng em không hiểu chuyện, khiến chị dâu chịu khổ nhiều. Từ nay về sau, anh em họ Trần chúng ta nhất định sẽ đoàn kết một lòng, vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu Nam Thành dưới sự dẫn dắt của Thiên Hạo”.
Hai người Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng đều cúi gằm đầu xuống tỏ vẻ áy náy.
“Chú hai, sau này nhà họ Trần chúng ta vẫn phải dựa vào mọi người”.
“Cháu trở về chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chăm sóc mẹ cháu suốt quãng đời còn lại”.
“Với cả…”
Trần Thiên Hạo liếc mắt nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh bà Trần.
Ánh mắt kiên định, toát lên một thứ cảm xúc phức tạp không thể miêu tả thành lời.
Lưu Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn người đàn ông mình đã chờ đợi suốt năm năm trời, cuối cùng cũng không khiến cô phải thất vọng.
Giữa đám đông, anh đứng hiên ngang như một vị tướng thắng trận trở về, tư thế oai hùng kiêu hãnh không ai sánh được.
Giờ phút này trong lòng cô, anh giống như người hùng đạp mây cưỡi gió hùng dũng trở về.
Bà Trần nhấc gậy chống gõ xuống đất ba lần, hai mắt nheo lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Chú hai, chú ba, các chú hãy sắp xếp lại những tài liệu nhà họ Châu giao cho trước đi”.
“Những người khác cứ quay về làm việc của mình”.
Sau khi đám đông tản đi, trong nhà thờ tổ chỉ còn lại Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt.
Bà Trần chậm rãi đứng dậy.
Bà đi đến giữa nhà, hai mắt trống rỗng nhìn lên bài vị của ông Trần.
Cả người không giữ được bình tĩnh, khóe miệng run run.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Mẹ!”
Trần Thiên Hạo ở đằng sau thấy không ổn, vội chạy lên an ủi.
Bà Trần vừa khóc vừa cười phá lên.
“Thiên Hạo, mau quỳ xuống cho bố con xem!”
Anh lập tức quỳ xuống đất, động tác mạnh mẽ.
Bà Trần vẫn đứng yên tại chỗ.
“Ông ơi, con trai chúng ta có tương lai rồi”.
“Ông hãy nhìn thằng bé thật kỹ, đứa con ruột mà chúng ta đẻ ra!”
Giọng điệu của bà tràn đầy tự hào, dạt dào tình cảm.
“Hơn hai mươi năm sau khi ông đi, hai mẹ con chúng tôi không nơi nương tựa, chịu đủ nhục nhã. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi”.
“Thiên Hạo của chúng ta đã dạy dỗ cả chú hai, chú ba một trận nên thân”.
Bà nâng cao giọng.
“Chắc là ông làm ma cũng không ngờ tới sẽ có ngày Châu Minh phải quỳ gối trước mặt bà già mù này cầu xin tha tội”.
“Mất hết mặt mũi, hèn hạ như một con chó!”
“Tất cả đều là công lao của con trai chúng ta!”
“Ông ơi, sao ông không ở lại hưởng phúc của con trai?”
Bà Trần vừa nói vừa kích động tới mức không nén nổi nước mắt.
Giây phút ấy, mọi dày vò và ấm ức kìm nén suốt bao nhiêu năm nay cứ như tức nước vỡ bờ.
Sôi trào mãnh liệt.
Cuối cùng, bà khẽ lau nước mắt, thở dài một hơi.
“Tiểu Nguyệt, con cũng quỳ xuống đi!”
Lưu Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo quỳ xuống.
Cô sống cùng bà Trần năm năm, hiểu rõ tính tình mạnh mẽ không chịu khuất phục của bà. Nếu không nhờ vậy, với thân phận của bà, bị xa lánh nhiều năm như vậy đã gục ngã từ lâu rồi.
Bà quay người lại tháo chiếc vòng ngọc màu xanh lục trên tay xuống.
Đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, đây là vật đính ước năm xưa bố của Thiên Hạo tặng mẹ, bây giờ mẹ giao lại nó cho con”.
“Mẹ… mẹ, vật này quý giá quá”, Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, khó xử đáp.
“Ha ha ha, đây là vật gia truyền của các đời con dâu nhà họ Trần, con không chịu nhận tức là con không muốn lấy Thiên Hạo”.
Bà Trần cả giận nói.
“Con muốn”, Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu thẹn thùng giơ tay ra.
Bà Trần nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đeo vòng ngọc vào.
“Tiểu Nguyệt, con gầy quá, không có tí da thịt nào. Sau này con phải ăn nhiều thịt cá vào, mặt tròn mông to mới có thể sinh được một đứa trẻ mũm mĩm cho nhà họ Trần”.
Bà Trần dịu dàng cầm tay cô dặn dò.
Lưu Tiểu Nguyệt ngại ngùng mặt đỏ như quả cà chua, vui vẻ nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh tựa sao sa.
“Tiểu Nguyệt, mẹ nhớ ngày mai là sinh nhật của ông nội con thì phải. Hay là con tranh thủ cơ hội này dẫn Thiên Hạo về ra mắt, vừa để chúc mừng ông nội con, cũng là để chọn ngày lành tháng tốt”.
Bà Trần lại nhắc tới chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ khó xử.
Bản thân cô cũng hiểu rõ, chuyện cưới xin của mình phải nghe theo lời bố.
Cho dù bố cô không đồng ý chuyện này thì cũng phải tìm mọi cách khiến ông ta chấp thuận.
Dù sao mẹ của cô cũng không còn nữa. Trên đời này cô chỉ còn duy nhất một người thân là bố mà thôi.
“Mẹ đừng lo nghĩ chuyện này, ngày mai chúng con sẽ đi làm ngay”, Trần Thiên Hạo cất giọng nói.
Đến nhà họ Lưu tức là sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường.
Cho dù từ khi trở về đến nay, Trần Thiên Hạo vẫn luôn thể hiện rất xuất sắc nhưng nhà họ Lưu là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng hai ở Nam Thành. Bọn họ khinh thường nhà họ Trần.
Thiên Hạo, anh thực sự muốn đi sao?
Lưu Tiểu Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Tuy cô không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã thể hiện tất cả.
Anh gật đầu nhìn cô.
“Mẹ già rồi, chỉ muốn tranh thủ lúc bộ xương già này còn chưa ngã xuống được ôm cháu mà thôi”.
Gương mặt bà Trần tràn đầy chờ mong.
“Mẹ còn khỏe lắm mà, không chỉ cháu mà cả chắt của mẹ cũng đang chờ được mẹ bế đấy”, Trần Thiên Hạo nói giọng chắc nịch.
“Nhóc con này từ bao giờ học cái thói nịnh hót thế”.
Bà Trần mỉm cười rồi quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, con vào giường mẹ tìm dưới gầm giường, ở đó có một bức tranh cổ năm xưa bố của Thiên Hạo từng gán nợ lúc làm ăn. Ngày mai cứ mang bức tranh đó đến tặng bố con đi”.
“Vâng ạ”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô đi khỏi.
Bà Trần vẫy tay ra hiệu cho Trần Thiên Hạo đứng lên.
Bà quay đi lấy một chiếc hộp màu đen ở phía sau bài vị của ông Trần.
“Thiên Hạo, bây giờ con cũng trưởng thành rồi, có một số chuyện mẹ phải nói cho con biết”.
Anh nhận lấy chiếc hộp, ấn nút mở khóa.
Bên trong có một cuốn nhật ký, còn có cả một chiếc cúc áo mang biểu tượng đặc biệt.
Phía trên cúc áo màu vàng được vẽ một hình đầu sói màu đỏ.
Trần Thiên Hạo đảm nhận nhiệm vụ của chiến thần Đông Hoang, có thể nhìn ra được đây là đồ vật của một tổ chức đặc biệt nào đó.
Chương 7: Còn nguyên nhân khác
Tiếp đó là một cuốn sổ màu đen.
Trần Thiên Hạo mở ra xem thử.
Số dư công trình đợt 1 trong hôm nay, ba triệu.
Tiền vật liệu kiến trúc đợt 1 của dự án, thiếu bảy triệu.
Kết toán tiền lương công nhân hai đợt, năm triệu.
Tổng đầu tư dự án vịnh Lam, hai trăm bảy mươi tám triệu.
Phần đằng sau của cuốn sổ bị xé đi, không biết có chứa nội dung gì.
“Đây là đồ vật bố để lại sao?”, Trần Thiên Hạo vội hỏi.
Trong lòng anh chợt có một dự cảm khác lạ, dường như cái chết của ông Trần không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông như vậy.
“Không sai, lúc đó bố con đi rất vội vàng, mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ tưởng là tai nạn giao thông bình thường”.
“Nhưng về sau, nhà họ Triệu lại khởi kiện yêu cầu bồi thường tiền nợ từ công trình vịnh Lam”.
“Căn cứ vào ghi chép các khoản đầu tư hồi đó của chúng ta, ít nhất cũng phải lên đến một trăm triệu, hơn nữa cũng chưa thu về được chút lợi nhuận nào”.
“Bọn họ còn kiện chúng ta nợ bọn họ một trăm triệu tiền dự án”.
"Chúng ta thua vụ kiện đó, tòa phán toàn bộ lợi nhuận đầu tư liên quan đến dự án vịnh Lam đều thuộc về nhà họ Triệu”.
“Với cả một vài miếng đất ở phía Đông Nam Thành của chúng chúng ta cũng bị niêm phong để đấu giá”.
“Vụ kiện lần đó, chúng ta thua không phục. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào, mọi chứng cứ có giá trị đều nằm trong tay nhà họ Triệu”.
“Mẹ chỉ nghĩ là bọn họ tranh thủ cơ hội lúc bố con qua đời đột ngột để lợi dụng hợp đồng bắt chẹt”.
“Nhưng sau đó, lúc hạ huyệt bố con, mẹ phát hiện trong tay bố con vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này, Còn nữa, cái người tông chết bố con đã nhảy lầu tự tử ngay sau đó mấy ngày”.
Trần Thiên Hạo cau mày, vẻ mặt trở nên tối sầm.
Sợ tội tự sát? Đồ ngu cũng nhìn ra được chuyện này rất có vấn đề.
“Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ điều tra rõ chuyện này”.
“Không cần biết là ai, chỉ cần kẻ đó có liên quan đến cái chết của bố, con sẽ tự tay trả thù cho bố”.
Anh căm giận tuyên bố.
Chắc chắn nhà họ Triệu không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.
Hơn nữa, anh cảm thấy chiếc cúc áo có biểu tượng đầu sói kia không phải là thứ mà một kẻ sợ tội nhảy lầu có thể có được.
Có lẽ vẫn còn bí mật nào đó.
“Ừ!”
Bà Trần gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
“Tất cả những kẻ nào đã từng khinh thường sỉ nhục chúng ta, con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá đắt!”
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tiểu Nguyệt bê một chiếc hộp dài màu đen đi tới.
Trần Thiên Hạo không có tâm trạng ngắm tranh chữ. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới bí mật ẩn giấu đằng sau cái chết của bố mình.
Nhà họ Triệu, và cả kẻ đứng sau sở hữu chiếc cúc áo hình đầu sói kia.
Nhất định phải tìm ra được.
Anh rời khỏi nhà thờ tổ của gia tộc.
Sau khi đến đại viện nhà họ Trần, anh triệu hồi Chu Tước tới.
Đưa chiếc cúc áo hình đầu sói kia cho anh ta.
“Điều tra xuất xứ của chiếc cúc áo này”.
“Ngoài ra, điều tra hết toàn bộ tình hình hiện nay của nhà họ Triệu ở Nam Thành”.
“Nhớ là phải thật nhanh!”
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm.
Chu Tước gật đầu nhận lệnh.
Anh ta vừa mới rời đi, Lưu Tiểu Nguyệt đã tìm tới.
Dáng người cao lớn của Trần Thiên Hạo đứng sừng sững giữa đại viện như một ngọn núi hùng vĩ vững chãi. Anh đang ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Trông có vẻ đang có tâm sự nặng nề. Thực ra lúc này anh cảm thấy hơi thấp thỏm.
Thật lòng mà nói, điều khiến anh sợ nhất chính là ở một mình với Lưu Tiểu Nguyệt.
Anh sợ bị cô nhìn ra sơ hở gì.
Cho nên khi ở riêng với cô, anh thà ít nói chuyện, hoặc là dứt khoát ra vẻ đang có tâm sự để tránh phải trò chuyện với cô.
Lưu Tiểu Nguyệt lại đang có suy nghĩ khác.
Cô tưởng anh đang lo lắng vì chuyện sắp phải đến nhà họ Lưu, nghĩ anh vì mình nên mới cắn răng đồng ý.
Trong lòng cô lập tức cảm thấy xót xa.
“Thiên Hạo, hay là anh đừng đến chúc sinh nhật ông nội em nữa. Cứ để em đi một mình là được rồi”.
“Một mình em? Sao có thể được?”
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không những phải đến nhà họ Lưu, anh còn phải khiến bọn họ sáng mắt ra. Trần Thiên Hạo này đã trở về, từ nay trở đi không ai còn có tư cách sỉ nhục em nữa”.
Hai mắt Lưu Tiểu Nguyệt ngấn lệ, không kìm được khẽ tiến lên ôm lấy cánh tay anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô tì sát lên cánh tay to lớn của anh.
Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, hai má đỏ bừng.
“Có lời này của anh là đủ rồi. Năm năm chờ đợi của em không phải là vô ích”.
Cô rất vui, nhưng cô sẽ không để anh đi.
Khổ cực, nhục nhã để mình cô gánh chịu là được.
Anh là anh hùng trong lòng cô. Cô không muốn nhìn thấy anh bị người khác sỉ nhục.
Cô cũng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.
Trong đầu Lưu Tiểu Nguyệt hiện lên những ý nghĩ này. Cô đã thầm hạ quyết tâm.
“Phải rồi, Tiểu Nguyệt, anh đã chuẩn bị xong quà tặng sinh nhật cho ông nội của em, để anh cho em xem thử”.
Anh bị hành động đột nhiên dựa vào của cô khiến cho cả người cứng đờ, trong lòng lại càng cảm thấy ngượng ngùng.
Anh nói một câu đánh lạc hướng, thuận tay tránh ra khỏi người cô, đi vào phòng lấy một bức tranh thư pháp.
“Thư pháp? Mẹ… đã tặng một bức tranh chữ rồi”, cô nói ra từ mẹ rồi bất chợt khựng lại, mặt đỏ ửng. Lời nói phía sau ngày càng nhỏ dần.
“Tranh chữ của mẹ là do bố để lại trước khi chết, chúng ta không thể mang đi tặng được”.
“Hơn nữa, ông nội em cũng sẽ không thích bức tranh chữ đó đâu”.
Trần Thiên Hạo mở bức tranh chữ của mình ra.
Đó là một bức thư pháp dài một mét, phía trên có bốn chữ lớn.
“Dòng họ công thần!”
Nét bút mạnh mẽ, khí thế hoành tráng!
“Em thấy không, dòng họ công thần. Ông nội của em là cựu chiến binh, chắc chắn sẽ rất thích nó”.
“Em nhớ trong nhà cũng có một chiếc như vậy”, Lưu Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
“Thế em có nhìn thấy lạc khoản ở phía dưới không?”
“Chiến thần Đông Hoang!”
Khi nhìn thấy bốn chữ này, cô không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Chiến thần Đông Hoang là chiến tướng bất khả chiến bại danh tiếng vang dội suốt mấy năm gần đây của nước Hoa.
Ba năm trước Đông Hoang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, đối mặt với hàng triệu quân địch của bốn nước như hổ đói rình mồi. Nhờ có chiến thần Đông Hoang dẫn đầu bốn vị thần tướng đánh tan toàn bộ những kẻ có ý đồ xâm phạm.
Người đó là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng người dân nước Hoa.
Lưu Tiểu Nguyệt không ngờ lạc khoảng của bức tranh chữ này lại là chiến thần Đông Hoang.
“Anh tìm được nó ở đâu thế?”, cô kích động gặng hỏi.
“Nếu anh nói đây là phần thưởng của chiến thần Đông Hoang dành cho anh vì thành tích xuất sắc trong quân đội, em có tin không?”, Trần Thiên Hạo cười nói.
Đương nhiên anh không thể nói thẳng ra rằng, chiến thần Đông Hoang chính là anh.
“Em không tin đâu. Chiến thần Đông Hoang là chỉ huy cao nhất trong quân đội, sao anh ấy có thể tặng cho một anh lính nhỏ như anh món quà tốt như vậy được?”
Dứt lời, cô lại thấy nói vậy không ổn, chột dạ lén nhìn anh.
Nhẹ giọng an ủi.
“Không phải em coi thường anh đâu. Trong lòng em anh là giỏi nhất. Cho dù là chiến thần Đông Hoang cũng không bằng anh”.
Hai mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.
“Vậy thì sợ là em phải thất vọng rồi. Bức tranh chữ này thật sự là phần thưởng do chiến thần Đông Hoang tự tặng cho anh”.
Trần Thiên Hạo ngẩng cao đầu, bộ dạng rất đắc ý.
“Thật sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt khó tin nhìn anh.
Cô không thể tin nổi, chồng chưa cưới của mình lại từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chiến thần Đông Hoang.
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy kích động tột độ.
“Chắc chắn là thật mà”.
“Lần này chúng ta lấy nó làm quà mừng thọ tặng ông nội em được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Ông nội em kính phục chiến thần Đông Hoang nhất đấy. Nếu tặng bức tranh này cho ông thì giá trị sẽ cao hơn bức tranh chữ cổ kia nhiều”.
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu đáp, sau đó lại tỏ ra không nỡ.
“Anh… nỡ tặng nó đi sao?”
“Có gì mà không nỡ chứ. Cùng lắm thì lần sau anh lại đòi chiến thần Đông Hoang một bức to hơn là được mà”, Trần Thiên Hạo bật cười lên tiếng.
“Anh lại bắt đầu chém gió rồi đấy”.
Chương 8: Liên quan đến nhà họ Triệu
Lưu Tiểu Nguyệt chẹp miệng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
“Thực ra anh không cần phải lấy lòng bọn họ vì em đâu”.
“Em đã chọn anh thì cho dù bị ai ngăn cấm, em cũng sẽ không lùi bước”.
Khóe mắt cô hơi ươn ướt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Hạo.
“Em vốn chỉ là một đứa con riêng, đã quen với việc bị chế giễu rồi. Nhưng mà anh thì khác. Anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của nhà họ Trần. Em không thể để anh phải nghe thấy những lời sỉ nhục của bọn họ”.
“Tiểu Nguyệt, em nghĩ bây giờ anh sẽ để yên cho bọn họ sỉ nhục sao?”
“Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy”.
Anh nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Sau đó, anh quay sang nở nụ cười thản nhiên.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ bảo hôm nay muốn tự tay làm sủi cảo cho chúng ta ăn đấy, em mau đi giúp mẹ đi”.
Đuổi khéo Lưu Tiểu Nguyệt xong.
Anh lại chìm vào suy tư.
Cô gái này đa sầu đa cảm, chỉ sợ nếu tiếp xúc lâu ngày, rất có thể anh sẽ bị cô phát hiện ra sơ hở.
Sau này tránh được bao nhiêu thì tránh.
Nhà họ Lưu cũng là một gia tộc làm giàu từ bất động sản.
So với nhà họ Trần, thế lực của bọn họ lớn mạnh hơn nhiều.
Được xếp vào hàng ngũ gia tộc hạng hai của Nam Thành, ngang với nhà họ Châu của Châu Minh.
Đương nhiên, không chỉ là nhà họ Lưu nhà họ Châu, cho dù là cả bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành là Triệu, Tiền, Tôn, Lý, anh cũng chẳng coi ra gì.
Anh đến nhà họ Lưu cũng chỉ để làm mẹ yên tâm, cho Lưu Tiểu Nguyệt một danh phận chính thức.
Từ khi biết đằng sau cái chết của bố còn nhiều uẩn khúc, trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện này.
Tối hôm đó.
Chu Tước trở về báo cáo.
“Thưa Vương, thuộc hạ đã điều tra toàn bộ mọi chuyện về nhà họ Triệu”.
“Bất động sản trên khắp Nam Thành được chia thành ba cấp. Nhà họ Triệu chiếm tài nguyên đất cấp cao nhất. Có thể nói, bọn họ chỉ cần dựa vào vận dụng quan hệ, không cần đầu tư nhiều tiền bạc mà vẫn còn thể đạt được lợi nhuận lớn nhất”.
“Mấy năm gần đây, nhiều công ty bất động sản nhỏ đều bị nhà họ Triệu chèn ép”.
“Bao gồm cả nhà họ Lưu”.
“Sau lưng nhà họ Triệu có chỗ dựa lớn. Theo một nguồn tin cho biết, ông lớn đứng sau nhà họ Triệu là nhà họ Vương ở Đế Đô. Đến cả người nắm quyền điều hành Nam Thành cũng là người được bọn họ nâng đỡ”.
“Còn gì nữa không?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi.
“Còn… vấn đề cúc áo hình đầu sói, tôi đã truyền tin cho Thanh Long điều tra từ trong quân đội, tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức gì mới. Nhưng mà tài xế gây ra vụ tai nạn giao thông năm xưa, tôi đã điều tra được tình hình trong nhà của ông ta”.
“Nói”.
“Tài xế họ Bạch, hai mươi năm trước từng là tài xế chuyên dụng của nhà họ Triệu. Sau khi ông ta chết đi, vợ và con gái chuyển đến khu biệt thự phía Bắc thành phố, điều kiện sinh hoạt hiện giờ rất khá giả”.
“Quả nhiên có vấn đề”.
“Chúng ta sẽ tới khu phía Bắc thành phố một chuyến”.
Anh sa sầm mặt, hai tay nắm chặt lại.
Tại khu biệt thự phía Bắc.
Trong một căn biệt thự hai tầng ven biển.
Bà Bạch mặc bộ váy ngủ màu hồng đứng giữa phòng khách khổng lồ trên ban công.
Dưới ánh đèn màu hồng lờ mờ, dáng người thon thả dưới lớp váy ngủ như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thuyền bè qua lại ngoài khơi xa.
Ngón tay tinh tế của bà ta kẹp một cây thuốc lá.
Khói thuốc vờn quanh gương mặt mang nét phức tạp của bà ta.
Dạo gần đây, hình bóng của ông Bạch thường xuyên xuất hiện trong đầu bà ta.
Bà ta biết rõ mọi thứ bà ta đang có đều là nhờ ông Bạch.
Nếu không nhờ năm xưa ông ta nhảy lầu tự sát, có lẽ cả nhà bà ta vẫn còn đang sống dở chết dở ở trên tầng cao nhất của khu nhà cũ kia.
Tất nhiên, từ đau khổ không kìm được nước mắt đến khấp khởi mừng thầm vì giàu lên bất chợt, mọi cảm xúc mãnh liệt ấy đều dần trở nên nhạt nhòa theo thời gian.
Bà Bạch lại càng cảm thấy áy náy với ông chồng cũ của mình.
Bà ta rít một hơi khói thuốc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra theo làn khói mờ ảo, che khuất con thuyền và ngọn hải đăng nơi biển khơi
“Sao vậy?”
Một người đàn ông trung niên để trần nửa mình, dáng người cao lớn cường tráng ôm lấy vòng eo mảnh mai của bà ta từ phía sau.
Ông ta áp sát mặt mình vào tai bà ta, khẽ thổi nhẹ một cái.
“Không có gì, em chỉ đang nghĩ, chúng ta làm như vậy có phải rất có lỗi với ông Bạch hay không’.
Bà Bạch quay mặt lại, nghiêm túc nhìn đối phương.
“Hay là sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa”.
“Ha ha, em đang nghĩ gì thế? Ông Bạch đã chết hai mươi năm nay rồi, hôm nay em mới thấy có lỗi với ông ta sao?”
“Biết có lỗi sao còn làm như vậy?”
Ông ta nhếch mép nở nụ cười châm chọc.
“Này bà Bạch, em đừng quên mọi thứ em đang có đều là nhờ nhà họ Triệu tôi cho bà. Một mụ già bốn mươi như em mà ông đây vẫn không chê thì phải thấy may mắn mới phải, giả bộ cái quái gì?”
Cây thuốc lá trên tay bà an hơi run rẩy, tàn thuốc lơi lả tả xuống đất.
Bà ta mím chặt môi.
“Em, em cũng hết cách rồi, Phi Phi đã trưởng thành. Em không muốn để con bé biết em là người như vậy”.
“Ha ha, nếu em đang lo lắng chuyện này thì không cần đầu. Anh cũng chẳng giấu em làm gì, con gái em đã bị anh chơi không biết bao nhiêu lần rồi”.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười xấu xa.
“Anh vừa nảy ra một ý tưởng, hay là khi nào hai mẹ con em cùng hầu hạ anh đi”.
“Bốp!”
Bà Bạch giận dữ tát ông ta một cái thật mạnh.
“Triệu Thành Phi, ông là đồ khốn nạn”.
“Bốp!”
Triệu Thành Phi vung tay tát lại một cái khiến bà ta ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu.
“Con điếm chết tiệt dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ chơi chết mày”.
Ông ta quấn khăn tắm trên người, một tay túm lấy mái tóc dài của bà Bạch, lôi xềnh xệch về phía nhà tắm.
“Á! Cứu mạng!”
Bà ta giơ hai tay ôm đầu, da đầu đau đớn như sắp rách ra, khiến cả người bà ta mất kiểm soát không thể chống trả Triệu Thành Phi.
Bên trong phòng tắm.
Ông ta mở vòi hoa sen xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó nhấc dây vòi lên quấn quanh cổ bà Bạch.
Lập tức.
Sắc mặt bà ta đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra.
“Cứu…”
Triệu Thành Phi giận dữ siết chặt tay, trán nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tỏa ra sát khí.
“Chết đi”.
Ông ta nắm chặt hai tay bà Bạch, dùng sức đè bà ta vào trong bồn tắm.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đá bay. Ông ta giật nảy mình, hai tay vô thức thả lỏng, quay đầu nhìn ra ngoài lại chỉ thấy một bàn chân đang dần tiến tới.
“Bịch!”
Ông ta bị đá trúng vào mặt, chưa kịp phản ứng lại đã thấy một bóng người nhỏ nhắn màu đen chạy vọt vào, giẫm một chân lên mặt ông ta.
Ông ta trở tay giãy giụa, chân còn lại của đối phương nhanh chóng đạp gãy tay ông ta.
“Răng rắc!”
Triệu Thành Phi hét thảm một tiếng, tay còn lại quơ về phía chân đối phương theo bản năng.
Lại bị đá thêm một phát.
“Rắc!”
Cả hai tay của ông ta đều bị đạp gãy.
Cơn đau nhức mãnh liệt khiến ông ta gào khóc ầm ĩ.
Ông ta vốn không hề có thời gian lấy lại tinh thần để xác định chuyện gì đang xảy ra đã bị người ta giẫm đạp, hai tay đều bị đánh gãy.
Nỗi hoảng sợ và bất an tột độ khiến Triệu Thành Phi kêu khóc inh ỏi.
Một lưỡi dao sáng loáng bất chợt xuất hiện trước mặt ông ta.
Dọa ông ta sợ hết hồn, tức thì ngậm miệng lại, cắn răng chịu đựng cơn đau.
“Mày là ai? Có biết tao là ai không?”
Cảm giác đau đớn khiến cả người Triệu Thành Phi không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Đối phương không thèm để ý tới ông ta, chỉ làm ra hành động khiến ông ta rùng mình sợ hãi.
Cô ấy cúi người xuống, lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo lóe lên. Dường như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó trong miệng ông ta.
Chương 9: Giết người diệt khẩu
Lưỡi dao sắc bén kia khiến Triệu Thành Phi khiếp sợ tột cùng, cả người cứng đờ ngoan ngoãn há miệng cho lưỡi dao tùy ý đảo quanh.
Trên trán ông ta lã chã mồ hôi.
“Mày muốn làm gì?”
“Phập!”
Lưỡi dao đâm xuyên thủng quai hàm ông ta rồi móc lên, lôi ông ta đi ra ngoài phòng khách.
Triệu Thành Phi mặt mũi trắng bệch, thỉnh thoảng máu trong cổ họng đầy lên khiến ông ta không khỏi ho khan.
Mỗi lần ho, lưỡi dao kia lại càng cắm sâu vào vết thương trong quai hàm.
Nỗi đau xé ruột xé gan lại càng thêm mãnh liệt.
Trong phòng khách mờ mịt, ông ta nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang quay về phía mặt biển.
Đối phương kẹp điếu thuốc trong tay, khói thuốc dần tỏa ra.
“Bình bịch!”
Chu Tước ném Triệu Thành Phi xuống đất, hất văng ông ta ra khiến khóe miệng và xương quai hàm đều bị rạch nát.
Nỗi sợ hãi khiến ông ta cảm thấy choáng váng.
Cố gắng nuốt máu đang chực trào ngoài miệng vết thương rồi dùng răng cắn chặt lại.
Cả người dán lên mặt đất không dám động đậy.
Ông ta không biết đối phương có mục đích gì, nhưng lại hiểu được với sự tàn nhẫn như thế này, chắc chắn đối phương sẽ không thích một kẻ không biết nghe lời.
Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là dùng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương.
“Người đàn bà kia đâu?”
Trần Thiên Hạo rít một hơi thuốc, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt đen tuyền tản ra sát khí đằng đằng khiến Triệu Thành Phi không kìm được run lẩy bẩy.
Chu Tước quay vào phòng tắm, đánh thức bà Bạch sắp ngạt thở đến hôn mê rồi dẫn ra ngoài.
Khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của Triệu Thành Phi, bà ta vô cùng vui sướng.
Cứ tưởng Trần Thiên Hạo tới để cứu mình, lập tức dập đầu cảm ơn.
“Xin cảm ơn ân nhân cứu mạng”.
Anh liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Váy ngủ màu hồng, không mặc đồ lót, bầu ngực căng tròn hiện rõ sau lớp váy.
Lại nhìn sang Triệu Thành Phi đang quấn khăn tắm.
Trên mặt của anh lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Tôi đến không phải để cứu bà”.
Anh nhả làn khói thuốc trong miệng ra.
Rồi ngồi xuống sofa, ung dung cất giọng hỏi.
“Bà có nhận ra thứ này không?”
Anh ném chiếc cúc áo trong tay xuống đất.
Bà Bạch nhíu mày nhìn một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi, tôi không biết”.
“Thế bà có từng thấy chiếc cúc kiểu như vậy trên quần áo của chồng bà không?”
“Hoặc là trong số những người từng tiếp xúc với chồng bà, có ai mặc quần áo có cúc như thế không?”
Anh liên tiếp đặt ra câu hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm bà ta.
Tựa như thẩm phán đến từ địa ngục, chỉ cần bà ta có nửa câu giấu diếm hoặc dối trá sẽ lập tức kết liễu mạng sống.
“Tôi, tôi chưa từng nhìn thấy”.
“Thật đó, tôi không lừa cậu đâu”, bà ta liều mạng lắc đầu.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ cực kỳ khủng bố.
Nó còn mãnh liệt hơn cả cảm giác sợ hãi khi Triệu Thành Phi muốn giết bà ta.
Một luồng sát khí đè nặng khó tả, giống như đêm khuya trong nghĩa trang gặp phải ma quỷ gì đó, khiến cả lông tơ toàn thân bà ta dựng ngược hết lên.
Trần Thiên Hạo khẽ cau mày.
Vẻ tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt anh.
“Tôi, tôi từng thấy rồi”, Triệu Thành Phi nhịn đau lên tiếng. Ông ta cố gắng cắn chặt khóe miệng nhưng máu vẫn chảy ra.
Ông ta hiểu rõ một điều, với loại người độc ác như vậy, nếu không có được thứ mình muốn sẽ nổi giận giết người diệt khẩu.
Tuy rằng ông ta cũng biết, sau khi đạt được tin tức mình muốn, đối phương cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Thế nhưng, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Nói!”
Anh lạnh giọng ra lệnh.
“Tôi, tôi từng nhìn thấy cúc áo giống vậy trong một buổi họp mặt giữa các gia tộc”.
“Hai mươi năm trước, nhà họ Triệu của bọn tôi đàm phán một vụ mua bán bất động sản ở nước ngoài với một đại gia từ nước ngoài trở về. Trong đám người đi theo đại gia kia có người mặc quần áo đóng cúc loại này”.
“Hửm?”, Trần Thiên Hạo nhíu mày lên tiếng.
Nước ngoài sao?
“Nói tiếp đi”.
“Tôi không biết thân phận cụ thể của mấy người đó. Lúc ấy tôi chỉ phụ trách tiếp đãi thôi”, Triệu Thành Phi ăn nói mơ hồ.
“À phải rồi, tài xế tiếp đón bọn họ lúc đó chính là ông Bạch”.
Trần Thiên Hạo đốt sạch tàn thuốc, rít mạnh một hơi.
Làn khói phả từ mũi anh.
Theo như lời Triệu Thành Phi nói, dường như vụ tai nạn giao thông kia chẳng còn vấn đề gì cả.
Không ai quy định là đưa người từ nước ngoài về thì không thể xảy ra tai nạn.
Hơn nữa, nếu sau khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, người gây tai nạn xuống xe cứu người xong bị bố anh kéo đứt cúc áo cũng không phải là không thể xảy ra.
Không đúng.
Không thể như vậy được.
Còn một nửa cuốn sổ bị xé đi kia phải giải thích thế nào?
Chẳng lẽ trong lúc hỗn loạn như vậy mà một gã tài xế quèn vẫn còn nhớ đến chuyện đi kiểm tra nội dung sổ sách sao?
Làm sao ông ta biết được bố anh đang cầm cuốn sổ đó?
“Những lời ông vừa nói đều là thật hả?”, Trần Thiên Hạo nhả ra một ngụm khói, ánh mắt lạnh như băng quét tới Triệu Thành Phi.
“Đương nhiên là thật rồi. Chuyện đến nước này, sao tôi dám lừa cậu chứ?”, ông ta cắn môi cố rặn ra vài chữ.
Anh vẫn nhíu chặt chân mày.
Dựa lưng vào sofa, nhắm mắt suy tư.
Chu Tước sa sầm mặt, lập tức đi ra sau lưng ông ta, dí sát lưỡi dao lên cổ họng ông ta.
Triệu Thành Phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.
Ông ta gào ầm lên.
“Tôi thật sự không lừa cậu đâu, xin cậu hãy tin tôi”.
“Roẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Ông ta hoảng hốt trợn trừng hai mắt, miệng há to, khóe miệng bị rách vẫn đang nhỏ máu không ngừng.
Phụt!
Cổ họng của ông ta bị rạch nát, máu tươi phun ra ào ào, cao tận mấy mét. Ông ta chậm rãi ngã xuống, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Cả người co giật.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khắp sàn nhà.
Trần Thiên Hạo ở ngoài chiến trường Đông Hoang đã từng bắt được vô số kẻ địch.
Muôn hình muôn vẻ, thật giả lẫn lộn, nhưng anh chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra được.
Hơn nữa, đối phương còn giá trị lợi dụng hay không, anh cũng có thể nhìn ra dễ dàng.
Bởi vậy, anh sẽ không cho đối phương cơ hội lắm lời, đảo loạn dòng suy tư của anh.
Khiến những chuyện đơn giản trở nên phức tạp.
Đương nhiên còn có một chuyện quan trọng hơn cả.
Người nhà họ Triệu, bắt buộc phải chết!
“Đừng, đừng giết tôi”.
Bà Bạch cuống quýt dập đầu xin tha, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Có thể nhìn thấy bên dưới áo ngủ của bà ta đã ướt sũng.
“Nói về chân tướng chồng bà nhảy lầu tự tử hai mươi năm trước đi”.
Anh thản nhiên cất giọng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ nhớ là vào một buổi sáng chồng tôi đột nhiên nhảy lầu. Ông ấy không để lại bất cứ thứ gì cho tôi. Mà tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại làm như vậy”.
“Sau đó nhà họ Triệu cho người đến hỏi thăm, đồng thời cho chúng tôi một khoản tiền kếch sù và căn nhà này”.
Anh có thể nhìn ra được, bà ta không hề nói dối.
Nhưng không phải những lời bà ta vừa nói không có giá trị gì.
Chẳng hạn như việc nhà họ Triệu cho bà ta một khoản tiền.
Rõ ràng là bọn họ muốn ông Bạch chết để che giấu điều gì đó.
Trần Thiên hạo không hỏi tiếp nữa. Anh đứng bật dậy, rảo bước rời đi.
Đêm hôm ấy.
Biệt thự bên bờ biển của nhà họ Bạch bỗng nhiên bốc cháy.
Ông ba nhà họ Triệu, Triệu Thành Phi đến biệt thự ngoại tình và vợ của tài xế họ Bạch quá cố bị đốt chết trong lúc đang say giấc.
Tin tức ông ba nhà họ Triệu qua đời lập tức khiến toàn bộ Nam Thành đều dậy sóng.
Chương 10: Lưu Tiểu Nguyệt về nhà
Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên.
Trần Thiên Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đêm khuya hôm qua anh mới trở về, mệt mỏi đến mức giờ tỉnh lại vẫn còn đờ đẫn.
Anh ngơ ngác nhìn thoáng qua cửa sổ rồi ngồi bật dậy.
Anh cầm điện thoại lên nhìn thời gian, lúc này đã là mười một giờ trưa.
Hôm nay phải về nhà Tiểu Nguyệt chúc sinh nhật ông nội cô mà anh lại ngủ quên mất.
Anh đứng dậy mặc một bộ vest nam rồi sải bước đi ra ngoài.
Bên trong đại viện yên tĩnh lạ thường.
Chỉ có ông Dương giúp việc đang quét dọn. Anh hỏi thăm thử thì nhận được câu trả lời rằng, mẹ anh đến công ty bàn chuyện làm ăn với chú hai và chú ba rồi.
Còn Tiểu Nguyệt đã rời đi từ sớm.
Chẳng lẽ cô định một mình về nhà sao?
Anh vội vàng chạy đi tìm tranh chữ của mình, giật mình phát hiện nó đã biến mất.
Chắc chắn là cô không muốn anh bị người nhà họ Lưu sỉ nhục nên mới lặng lẽ rời đi như vậy.
Trước kia cô đã phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục. Bây giờ anh đã quay về, nhất định không thể để chuyện này xảy ra lần nữa.
Anh khởi động chiếc xe Benz của mình rồi lái một mạch đến nhà họ Lưu ở phía Bắc thành phố.
Tại nhà họ Lưu.
Gia tộc hạng hai ở Nam Thành.
Trong giới bất động sản cũng được coi là thế lực có tiếng tăm.
Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lưu, Lưu Bá Thiên. Mới sớm, đại viện nhà họ Lưu đã được giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ.
Rất nhiều công ty hoạt động trong ngành bất động sản và cả các gia tộc từng hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu đều rủ nhau tới chúc mừng.
Từng chiếc xe xa hoa đỗ lại trong quảng trường rộng mấy nghìn mét vuông ở bên ngoài đại viện, thậm chí còn xuất hiện cả mấy chiếc trực thăng tư nhân.
Có thể thấy được, các mối quan hệ của nhà họ Lưu đều rất có giá trị, không phải giàu có cũng là người quyền quý.
Lưu Tiểu Nguyệt ôm một chiếc hộp dài màu đen, đứng lại cách đó tầm trăm mét, vẻ mặt căng thẳng. Cuối cùng cô vẫn mím môi hạ quyết tâm đi về phía cổng đại viện.
“Cô là ai?”
“Mời cô xuất trình giấy mời”.
Hai gã vệ sĩ ở ngoài cổng chặn cô lại.
Không phải do bọn họ cố ý ngăn cản, mà là vì Lưu Tiểu Nguyệt đã rời khỏi nhà họ Lưu từ năm năm trước, sau đó vẫn chưa từng bước vào đây nửa bước.
Hai gã vệ sĩ này cùng lắm cũng mới chỉ làm việc ở đây hai năm mà thôi.
“Tôi, tôi tới để chúc mừng”, cô thấp thỏm lên tiếng.
“Xin lỗi cô, hôm nay khách khứa đông quá, quản gia đã dặn chỉ được cho người có giấy mời vào”, gã vệ sĩ cứng nhắc không hề có ý định cho cô đi vào.
“Lưu Bá Thiên là ông nội tôi”.
Lưu Tiểu Nguyệt đấu tranh tâm lý một hồi rồi nói.
“Hả?”
Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau rồi một người chạy vào báo cho quản gia.
Một lát sau, quản gia nhà họ Lưu, Lưu Minh đi theo vệ sĩ ra ngoài.
Ông ta đi ra ngoài cổng, nhìn cô một lúc.
Mặt mũi lạnh tanh.
“Lưu Tiểu Nguyệt, cô đến đây làm gì?”
“Hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, tôi muốn…”
Lưu Minh chậm rãi lắc đầu.
“Cô quên rồi à? Năm năm trước cô đã rời khỏi nhà họ Lưu, từ đó trở đi ông chủ không còn đứa cháu gái như cô nữa”.
“Cô mau về đi”.
“Quản gia Lưu, tôi chỉ muốn đứng ở một góc nhìn thôi, chắc chắn sẽ không khiến ai để ý tới tôi. Cùng lắm thì cho tôi đi vào để quà lại cũng được”, Lưu Tiểu Nguyệt vẫn kiên trì cầu xin.
“Tiểu Nguyệt, cô cũng biết thái độ hiện giờ của nhà họ Lưu đối với cô như thế nào rồi mà. Cô làm vậy chẳng khác nào đang làm khó tôi”.
“Hôm nay là lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông chủ, là ngày vui lớn của toàn bộ nhà họ Lưu. Cô vẫn không nên xuất hiện làm mọi người mất hứng thì tốt hơn”.
Lưu Minh thở dài thườn thượt, phất tay ra hiệu với vệ sĩ.
“Quản gia Lưu, ông không cho tôi vào cũng được, nhưng tôi có thể nhờ ông mang thứ này cho ông nội không?”
Lưu Tiểu Nguyệt đưa bức tranh chữ trong tay cho Lưu Minh.
Cô khá hiểu tính cách của người quản gia này, thực ra ông ta không phải người xấu, chỉ là ở trong nhà họ Lưu lâu ngày, không còn cách nào khác mà thôi.
“Chuyện này…”
“Không phải tôi không muốn giúp cô. Ông chủ đã nói rồi, nhà họ Lưu không được phép chứa chấp bất kỳ thứ gì có liên quan đến cô. Thế nên…”
“Không còn chuyện gì khác thì cô mau đi đi. Đây không phải là nơi cô nên tới”.
Lưu Minh xua tay với Lưu Tiểu Nguyệt rồi lững thững đi vào trong đại viện.
Cô đành thở dài bất lực, quay người rời đi.
Vừa mới đi được mấy trăm mét, cô đã chạm mặt một gã đàn ông trẻ tuổi mặc vest màu hồng, đầu tóc vuốt keo bóng lộn.
“Lưu Tiểu Nguyệt?”
Anh ta đi quanh cô một vòng.
Ánh mắt thèm thuồng cháy rực.
“Năm năm không gặp, dáng người của em ngày càng cuốn hút hơn đấy”.
Anh ta ghé sát vào tai cô, hít hà một cái.
“Tiểu Nguyệt, anh cũng không ghét bỏ em. Hay là đêm nay em đến chơi với anh đi. Biết đâu anh có thể nói giúp em vài lời trước mặt ông nội thì sao?”
Lưu Tiểu Nguyệt tỏ ra chán ghét, lùi lại mấy bước.
“Lưu Phong, đồ chết tiệt, tránh xa tôi ra”.
“Ha ha ha ha, anh thích nhất là những cô gái nóng tính như em đấy. Sao hả? Chỉ cần em đồng ý với anh, nhất định anh sẽ giúp em quay về nhà họ Lưu”.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt đầy dâm tà.
Cô không thèm để ý tới anh ta, toan vòng qua người anh ta rời đi.
Nào ngờ, anh ta ra lệnh cho mấy gã đàn em ở phía sau chặn cô lại.
“Lưu Phong, anh muốn làm gì?”, cô trợn trừng mắt, giọng nói run run.
“Ha ha ha, em đã tới rồi mà, sao lại đi vội như vậy?”
“Nào, để anh sờ thử xem em có thêm chút thịt nào không”.
Dứt lời, anh ta lập tức giơ tay định sờ mó mông cô.
Lưu Tiểu Nguyệt sợ hãi lùi về sau lại bị anh ta tóm được cổ tay. Cô vùng vằng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, bèn dùng tay còn lại tát anh ta một cái.
“Lưu Phong, đồ khốn nạn, tôi là em gái anh đấy”.
Trên gương mặt nhợt nhạt của anh ta xuất hiện một dấu tay đỏ lừ. Anh ta liếm khóe môi, sắc mặt tối sầm lại.
Giận dữ cho cô ăn một bạt tai.
Anh ta đánh Lưu Tiểu Nguyệt rất mạnh tay, tới mức khóe môi cô rỉ máu, ngã nhào xuống đất.
Lúc này, trên mặt cô xuất hiện một vệt bàn tay đỏ thẫm, nửa gương mặt của cô đều sưng vù lên.
“Chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang, làm gì có tư cách làm em gái tao?”
Lưu Phong hung tợn gào lên, bất chợt trông thấy cô ngã xuống đất vẫn ôm chặt chiếc hộp dài kia trong ngực.
“Trong hộp đựng cái gì?”
“Không liên quan đến anh”, cô giận dữ đáp trả, viền mắt đỏ lên.
Vô thức ôm chặt chiếc hộp.
Lưu Phong chạy đến định cướp đi, cô vội vàng nằm úp sấp xuống, đè cả người lên che chắn chiếc hộp.
“Ha ha, xem ra mày rất quý trọng nó”.
“Mấy người nhấc hết chân tay của nó lên cho tôi”.
Đám vệ sĩ xông lên chia nhau tóm chặt tay chân của Lưu Tiểu Nguyệt, đồng loạt nhấc cả người cô lên độ cao cao một mét rưỡi.
Lưu Phong đi tới bên dưới người cô, ngẩng đầu lên nở nụ cười đắc ý.
“Chưa bao giờ tao không chiếm được thứ mà tao muốn cả”.
“Kể cả mày”.
Anh ta nắm lấy chiếc hộp kéo thật mạnh, cướp khỏi tay cô.
“Đây là đồ của Thiên Hạo, trả lại cho tôi, trả lại đây”, Lưu Tiểu Nguyệt hoảng hốt hét lớn, nước mắt rơi lã chã.
“Thiên Hạo?”
“Chẳng lẽ là đứa con trai của bà già mù kia sao? Nó về rồi à?”
Lưu Phong mở hộp ra xem thử, vẻ mặt lập tức tràn ầy chế giễu.
“Chiến thần Đông Hoang”.
“Ha ha!”
“Dạo này đang thịnh hành làm giả tranh chữ của chiến thần Đông Hoang à?”
Anh ta nhấc bức tranh lên rồi thẳng tay ném xuống đất.
Hai năm gần đây, anh ta đã thấy không ít thứ như vậy.
Cái gì cũng là đồ giả.
“Thằng vô dụng kia mà đòi được chiến thần Đông Hoang tặng tranh chữ hả? Tiểu Nguyệt, tao thật sự không hiểu thằng ranh đó có gì tốt mà khiến mày mê mệt như vậy”.
“Nó đẹp trai bằng tao không?”
Anh ta xoa mái tóc vuốt keo bóng mượt của mình rồi ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Lưu Tiểu Nguyệt. Tiếp đó, anh ta bắt đầu giơ tay sờ mó mặt cô.
“Lưu Phong, anh, anh dừng lại đi”.
Cô bất an hét toáng lên.
“Dừng lại? Ha ha ha…”
Bàn tay của anh ta luồn vào trong cổ áo, lần mò xuống bên dưới.
Giây phút ấy, ánh mắt Lưu Tiểu Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Nước mắt tuôn rơi như mua.
Tại nhà thờ tổ của nhà họ Trần.
Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong nhà họ Trần tập trung tại đây.
Lần thứ nhất là vào tuần thất đầu tiên của ông Trần.
Từ đó trở đi, không còn ai nhớ đến ông ấy nữa.
Bà Trần ngồi trên ghế dựa, hai tay nắm chặt gậy chống đầu rồng. Gương mặt nhăn nheo của bà khó nén nổi cơn xúc động khi nhìn mấy trăm người nhà họ Trần xếp hàng chen chúc.
Khóe mắt bà rưng rưng.
Hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm kể từ ngày ông Trần rời bỏ thế gian, bà mới được nhìn thấy toàn bộ con cháu nhà họ Trần đến thắp hương cúng bái cho ông thêm lần nữa.
Người dẫn đầu đám đông là Trần Thiên Hạo dáng người cao lớn mặc đồ đen.
Con trai của ông!
Sự trở về của con trai đã giúp cả dòng họ này vực dậy lần nữa.
“Bố! Con về rồi đây, xin bố ở dưới suối vàng hãy yên tâm”.
“Trong nhà vẫn còn có con gánh vác!”
Trần Thiên Hạo nhìn lên bài vị của bố, dập đầu ba cái tỏ lòng hiếu nghĩa.
Đồng thời, con cháu nhà họ Trần ở phía sau cũng cúi lạy kính bái.
“Anh cả, trước kia là do chúng em không hiểu chuyện, khiến chị dâu chịu khổ nhiều. Từ nay về sau, anh em họ Trần chúng ta nhất định sẽ đoàn kết một lòng, vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu Nam Thành dưới sự dẫn dắt của Thiên Hạo”.
Hai người Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng đều cúi gằm đầu xuống tỏ vẻ áy náy.
“Chú hai, sau này nhà họ Trần chúng ta vẫn phải dựa vào mọi người”.
“Cháu trở về chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chăm sóc mẹ cháu suốt quãng đời còn lại”.
“Với cả…”
Trần Thiên Hạo liếc mắt nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh bà Trần.
Ánh mắt kiên định, toát lên một thứ cảm xúc phức tạp không thể miêu tả thành lời.
Lưu Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn người đàn ông mình đã chờ đợi suốt năm năm trời, cuối cùng cũng không khiến cô phải thất vọng.
Giữa đám đông, anh đứng hiên ngang như một vị tướng thắng trận trở về, tư thế oai hùng kiêu hãnh không ai sánh được.
Giờ phút này trong lòng cô, anh giống như người hùng đạp mây cưỡi gió hùng dũng trở về.
Bà Trần nhấc gậy chống gõ xuống đất ba lần, hai mắt nheo lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Chú hai, chú ba, các chú hãy sắp xếp lại những tài liệu nhà họ Châu giao cho trước đi”.
“Những người khác cứ quay về làm việc của mình”.
Sau khi đám đông tản đi, trong nhà thờ tổ chỉ còn lại Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt.
Bà Trần chậm rãi đứng dậy.
Bà đi đến giữa nhà, hai mắt trống rỗng nhìn lên bài vị của ông Trần.
Cả người không giữ được bình tĩnh, khóe miệng run run.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Mẹ!”
Trần Thiên Hạo ở đằng sau thấy không ổn, vội chạy lên an ủi.
Bà Trần vừa khóc vừa cười phá lên.
“Thiên Hạo, mau quỳ xuống cho bố con xem!”
Anh lập tức quỳ xuống đất, động tác mạnh mẽ.
Bà Trần vẫn đứng yên tại chỗ.
“Ông ơi, con trai chúng ta có tương lai rồi”.
“Ông hãy nhìn thằng bé thật kỹ, đứa con ruột mà chúng ta đẻ ra!”
Giọng điệu của bà tràn đầy tự hào, dạt dào tình cảm.
“Hơn hai mươi năm sau khi ông đi, hai mẹ con chúng tôi không nơi nương tựa, chịu đủ nhục nhã. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi”.
“Thiên Hạo của chúng ta đã dạy dỗ cả chú hai, chú ba một trận nên thân”.
Bà nâng cao giọng.
“Chắc là ông làm ma cũng không ngờ tới sẽ có ngày Châu Minh phải quỳ gối trước mặt bà già mù này cầu xin tha tội”.
“Mất hết mặt mũi, hèn hạ như một con chó!”
“Tất cả đều là công lao của con trai chúng ta!”
“Ông ơi, sao ông không ở lại hưởng phúc của con trai?”
Bà Trần vừa nói vừa kích động tới mức không nén nổi nước mắt.
Giây phút ấy, mọi dày vò và ấm ức kìm nén suốt bao nhiêu năm nay cứ như tức nước vỡ bờ.
Sôi trào mãnh liệt.
Cuối cùng, bà khẽ lau nước mắt, thở dài một hơi.
“Tiểu Nguyệt, con cũng quỳ xuống đi!”
Lưu Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo quỳ xuống.
Cô sống cùng bà Trần năm năm, hiểu rõ tính tình mạnh mẽ không chịu khuất phục của bà. Nếu không nhờ vậy, với thân phận của bà, bị xa lánh nhiều năm như vậy đã gục ngã từ lâu rồi.
Bà quay người lại tháo chiếc vòng ngọc màu xanh lục trên tay xuống.
Đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, đây là vật đính ước năm xưa bố của Thiên Hạo tặng mẹ, bây giờ mẹ giao lại nó cho con”.
“Mẹ… mẹ, vật này quý giá quá”, Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, khó xử đáp.
“Ha ha ha, đây là vật gia truyền của các đời con dâu nhà họ Trần, con không chịu nhận tức là con không muốn lấy Thiên Hạo”.
Bà Trần cả giận nói.
“Con muốn”, Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu thẹn thùng giơ tay ra.
Bà Trần nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đeo vòng ngọc vào.
“Tiểu Nguyệt, con gầy quá, không có tí da thịt nào. Sau này con phải ăn nhiều thịt cá vào, mặt tròn mông to mới có thể sinh được một đứa trẻ mũm mĩm cho nhà họ Trần”.
Bà Trần dịu dàng cầm tay cô dặn dò.
Lưu Tiểu Nguyệt ngại ngùng mặt đỏ như quả cà chua, vui vẻ nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh tựa sao sa.
“Tiểu Nguyệt, mẹ nhớ ngày mai là sinh nhật của ông nội con thì phải. Hay là con tranh thủ cơ hội này dẫn Thiên Hạo về ra mắt, vừa để chúc mừng ông nội con, cũng là để chọn ngày lành tháng tốt”.
Bà Trần lại nhắc tới chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ khó xử.
Bản thân cô cũng hiểu rõ, chuyện cưới xin của mình phải nghe theo lời bố.
Cho dù bố cô không đồng ý chuyện này thì cũng phải tìm mọi cách khiến ông ta chấp thuận.
Dù sao mẹ của cô cũng không còn nữa. Trên đời này cô chỉ còn duy nhất một người thân là bố mà thôi.
“Mẹ đừng lo nghĩ chuyện này, ngày mai chúng con sẽ đi làm ngay”, Trần Thiên Hạo cất giọng nói.
Đến nhà họ Lưu tức là sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường.
Cho dù từ khi trở về đến nay, Trần Thiên Hạo vẫn luôn thể hiện rất xuất sắc nhưng nhà họ Lưu là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng hai ở Nam Thành. Bọn họ khinh thường nhà họ Trần.
Thiên Hạo, anh thực sự muốn đi sao?
Lưu Tiểu Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Tuy cô không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã thể hiện tất cả.
Anh gật đầu nhìn cô.
“Mẹ già rồi, chỉ muốn tranh thủ lúc bộ xương già này còn chưa ngã xuống được ôm cháu mà thôi”.
Gương mặt bà Trần tràn đầy chờ mong.
“Mẹ còn khỏe lắm mà, không chỉ cháu mà cả chắt của mẹ cũng đang chờ được mẹ bế đấy”, Trần Thiên Hạo nói giọng chắc nịch.
“Nhóc con này từ bao giờ học cái thói nịnh hót thế”.
Bà Trần mỉm cười rồi quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, con vào giường mẹ tìm dưới gầm giường, ở đó có một bức tranh cổ năm xưa bố của Thiên Hạo từng gán nợ lúc làm ăn. Ngày mai cứ mang bức tranh đó đến tặng bố con đi”.
“Vâng ạ”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô đi khỏi.
Bà Trần vẫy tay ra hiệu cho Trần Thiên Hạo đứng lên.
Bà quay đi lấy một chiếc hộp màu đen ở phía sau bài vị của ông Trần.
“Thiên Hạo, bây giờ con cũng trưởng thành rồi, có một số chuyện mẹ phải nói cho con biết”.
Anh nhận lấy chiếc hộp, ấn nút mở khóa.
Bên trong có một cuốn nhật ký, còn có cả một chiếc cúc áo mang biểu tượng đặc biệt.
Phía trên cúc áo màu vàng được vẽ một hình đầu sói màu đỏ.
Trần Thiên Hạo đảm nhận nhiệm vụ của chiến thần Đông Hoang, có thể nhìn ra được đây là đồ vật của một tổ chức đặc biệt nào đó.
Chương 7: Còn nguyên nhân khác
Tiếp đó là một cuốn sổ màu đen.
Trần Thiên Hạo mở ra xem thử.
Số dư công trình đợt 1 trong hôm nay, ba triệu.
Tiền vật liệu kiến trúc đợt 1 của dự án, thiếu bảy triệu.
Kết toán tiền lương công nhân hai đợt, năm triệu.
Tổng đầu tư dự án vịnh Lam, hai trăm bảy mươi tám triệu.
Phần đằng sau của cuốn sổ bị xé đi, không biết có chứa nội dung gì.
“Đây là đồ vật bố để lại sao?”, Trần Thiên Hạo vội hỏi.
Trong lòng anh chợt có một dự cảm khác lạ, dường như cái chết của ông Trần không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông như vậy.
“Không sai, lúc đó bố con đi rất vội vàng, mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ tưởng là tai nạn giao thông bình thường”.
“Nhưng về sau, nhà họ Triệu lại khởi kiện yêu cầu bồi thường tiền nợ từ công trình vịnh Lam”.
“Căn cứ vào ghi chép các khoản đầu tư hồi đó của chúng ta, ít nhất cũng phải lên đến một trăm triệu, hơn nữa cũng chưa thu về được chút lợi nhuận nào”.
“Bọn họ còn kiện chúng ta nợ bọn họ một trăm triệu tiền dự án”.
"Chúng ta thua vụ kiện đó, tòa phán toàn bộ lợi nhuận đầu tư liên quan đến dự án vịnh Lam đều thuộc về nhà họ Triệu”.
“Với cả một vài miếng đất ở phía Đông Nam Thành của chúng chúng ta cũng bị niêm phong để đấu giá”.
“Vụ kiện lần đó, chúng ta thua không phục. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào, mọi chứng cứ có giá trị đều nằm trong tay nhà họ Triệu”.
“Mẹ chỉ nghĩ là bọn họ tranh thủ cơ hội lúc bố con qua đời đột ngột để lợi dụng hợp đồng bắt chẹt”.
“Nhưng sau đó, lúc hạ huyệt bố con, mẹ phát hiện trong tay bố con vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này, Còn nữa, cái người tông chết bố con đã nhảy lầu tự tử ngay sau đó mấy ngày”.
Trần Thiên Hạo cau mày, vẻ mặt trở nên tối sầm.
Sợ tội tự sát? Đồ ngu cũng nhìn ra được chuyện này rất có vấn đề.
“Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ điều tra rõ chuyện này”.
“Không cần biết là ai, chỉ cần kẻ đó có liên quan đến cái chết của bố, con sẽ tự tay trả thù cho bố”.
Anh căm giận tuyên bố.
Chắc chắn nhà họ Triệu không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.
Hơn nữa, anh cảm thấy chiếc cúc áo có biểu tượng đầu sói kia không phải là thứ mà một kẻ sợ tội nhảy lầu có thể có được.
Có lẽ vẫn còn bí mật nào đó.
“Ừ!”
Bà Trần gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
“Tất cả những kẻ nào đã từng khinh thường sỉ nhục chúng ta, con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá đắt!”
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tiểu Nguyệt bê một chiếc hộp dài màu đen đi tới.
Trần Thiên Hạo không có tâm trạng ngắm tranh chữ. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới bí mật ẩn giấu đằng sau cái chết của bố mình.
Nhà họ Triệu, và cả kẻ đứng sau sở hữu chiếc cúc áo hình đầu sói kia.
Nhất định phải tìm ra được.
Anh rời khỏi nhà thờ tổ của gia tộc.
Sau khi đến đại viện nhà họ Trần, anh triệu hồi Chu Tước tới.
Đưa chiếc cúc áo hình đầu sói kia cho anh ta.
“Điều tra xuất xứ của chiếc cúc áo này”.
“Ngoài ra, điều tra hết toàn bộ tình hình hiện nay của nhà họ Triệu ở Nam Thành”.
“Nhớ là phải thật nhanh!”
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm.
Chu Tước gật đầu nhận lệnh.
Anh ta vừa mới rời đi, Lưu Tiểu Nguyệt đã tìm tới.
Dáng người cao lớn của Trần Thiên Hạo đứng sừng sững giữa đại viện như một ngọn núi hùng vĩ vững chãi. Anh đang ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Trông có vẻ đang có tâm sự nặng nề. Thực ra lúc này anh cảm thấy hơi thấp thỏm.
Thật lòng mà nói, điều khiến anh sợ nhất chính là ở một mình với Lưu Tiểu Nguyệt.
Anh sợ bị cô nhìn ra sơ hở gì.
Cho nên khi ở riêng với cô, anh thà ít nói chuyện, hoặc là dứt khoát ra vẻ đang có tâm sự để tránh phải trò chuyện với cô.
Lưu Tiểu Nguyệt lại đang có suy nghĩ khác.
Cô tưởng anh đang lo lắng vì chuyện sắp phải đến nhà họ Lưu, nghĩ anh vì mình nên mới cắn răng đồng ý.
Trong lòng cô lập tức cảm thấy xót xa.
“Thiên Hạo, hay là anh đừng đến chúc sinh nhật ông nội em nữa. Cứ để em đi một mình là được rồi”.
“Một mình em? Sao có thể được?”
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không những phải đến nhà họ Lưu, anh còn phải khiến bọn họ sáng mắt ra. Trần Thiên Hạo này đã trở về, từ nay trở đi không ai còn có tư cách sỉ nhục em nữa”.
Hai mắt Lưu Tiểu Nguyệt ngấn lệ, không kìm được khẽ tiến lên ôm lấy cánh tay anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô tì sát lên cánh tay to lớn của anh.
Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, hai má đỏ bừng.
“Có lời này của anh là đủ rồi. Năm năm chờ đợi của em không phải là vô ích”.
Cô rất vui, nhưng cô sẽ không để anh đi.
Khổ cực, nhục nhã để mình cô gánh chịu là được.
Anh là anh hùng trong lòng cô. Cô không muốn nhìn thấy anh bị người khác sỉ nhục.
Cô cũng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.
Trong đầu Lưu Tiểu Nguyệt hiện lên những ý nghĩ này. Cô đã thầm hạ quyết tâm.
“Phải rồi, Tiểu Nguyệt, anh đã chuẩn bị xong quà tặng sinh nhật cho ông nội của em, để anh cho em xem thử”.
Anh bị hành động đột nhiên dựa vào của cô khiến cho cả người cứng đờ, trong lòng lại càng cảm thấy ngượng ngùng.
Anh nói một câu đánh lạc hướng, thuận tay tránh ra khỏi người cô, đi vào phòng lấy một bức tranh thư pháp.
“Thư pháp? Mẹ… đã tặng một bức tranh chữ rồi”, cô nói ra từ mẹ rồi bất chợt khựng lại, mặt đỏ ửng. Lời nói phía sau ngày càng nhỏ dần.
“Tranh chữ của mẹ là do bố để lại trước khi chết, chúng ta không thể mang đi tặng được”.
“Hơn nữa, ông nội em cũng sẽ không thích bức tranh chữ đó đâu”.
Trần Thiên Hạo mở bức tranh chữ của mình ra.
Đó là một bức thư pháp dài một mét, phía trên có bốn chữ lớn.
“Dòng họ công thần!”
Nét bút mạnh mẽ, khí thế hoành tráng!
“Em thấy không, dòng họ công thần. Ông nội của em là cựu chiến binh, chắc chắn sẽ rất thích nó”.
“Em nhớ trong nhà cũng có một chiếc như vậy”, Lưu Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
“Thế em có nhìn thấy lạc khoản ở phía dưới không?”
“Chiến thần Đông Hoang!”
Khi nhìn thấy bốn chữ này, cô không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Chiến thần Đông Hoang là chiến tướng bất khả chiến bại danh tiếng vang dội suốt mấy năm gần đây của nước Hoa.
Ba năm trước Đông Hoang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, đối mặt với hàng triệu quân địch của bốn nước như hổ đói rình mồi. Nhờ có chiến thần Đông Hoang dẫn đầu bốn vị thần tướng đánh tan toàn bộ những kẻ có ý đồ xâm phạm.
Người đó là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng người dân nước Hoa.
Lưu Tiểu Nguyệt không ngờ lạc khoảng của bức tranh chữ này lại là chiến thần Đông Hoang.
“Anh tìm được nó ở đâu thế?”, cô kích động gặng hỏi.
“Nếu anh nói đây là phần thưởng của chiến thần Đông Hoang dành cho anh vì thành tích xuất sắc trong quân đội, em có tin không?”, Trần Thiên Hạo cười nói.
Đương nhiên anh không thể nói thẳng ra rằng, chiến thần Đông Hoang chính là anh.
“Em không tin đâu. Chiến thần Đông Hoang là chỉ huy cao nhất trong quân đội, sao anh ấy có thể tặng cho một anh lính nhỏ như anh món quà tốt như vậy được?”
Dứt lời, cô lại thấy nói vậy không ổn, chột dạ lén nhìn anh.
Nhẹ giọng an ủi.
“Không phải em coi thường anh đâu. Trong lòng em anh là giỏi nhất. Cho dù là chiến thần Đông Hoang cũng không bằng anh”.
Hai mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.
“Vậy thì sợ là em phải thất vọng rồi. Bức tranh chữ này thật sự là phần thưởng do chiến thần Đông Hoang tự tặng cho anh”.
Trần Thiên Hạo ngẩng cao đầu, bộ dạng rất đắc ý.
“Thật sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt khó tin nhìn anh.
Cô không thể tin nổi, chồng chưa cưới của mình lại từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chiến thần Đông Hoang.
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy kích động tột độ.
“Chắc chắn là thật mà”.
“Lần này chúng ta lấy nó làm quà mừng thọ tặng ông nội em được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Ông nội em kính phục chiến thần Đông Hoang nhất đấy. Nếu tặng bức tranh này cho ông thì giá trị sẽ cao hơn bức tranh chữ cổ kia nhiều”.
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu đáp, sau đó lại tỏ ra không nỡ.
“Anh… nỡ tặng nó đi sao?”
“Có gì mà không nỡ chứ. Cùng lắm thì lần sau anh lại đòi chiến thần Đông Hoang một bức to hơn là được mà”, Trần Thiên Hạo bật cười lên tiếng.
“Anh lại bắt đầu chém gió rồi đấy”.
Chương 8: Liên quan đến nhà họ Triệu
Lưu Tiểu Nguyệt chẹp miệng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
“Thực ra anh không cần phải lấy lòng bọn họ vì em đâu”.
“Em đã chọn anh thì cho dù bị ai ngăn cấm, em cũng sẽ không lùi bước”.
Khóe mắt cô hơi ươn ướt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Hạo.
“Em vốn chỉ là một đứa con riêng, đã quen với việc bị chế giễu rồi. Nhưng mà anh thì khác. Anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của nhà họ Trần. Em không thể để anh phải nghe thấy những lời sỉ nhục của bọn họ”.
“Tiểu Nguyệt, em nghĩ bây giờ anh sẽ để yên cho bọn họ sỉ nhục sao?”
“Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy”.
Anh nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Sau đó, anh quay sang nở nụ cười thản nhiên.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ bảo hôm nay muốn tự tay làm sủi cảo cho chúng ta ăn đấy, em mau đi giúp mẹ đi”.
Đuổi khéo Lưu Tiểu Nguyệt xong.
Anh lại chìm vào suy tư.
Cô gái này đa sầu đa cảm, chỉ sợ nếu tiếp xúc lâu ngày, rất có thể anh sẽ bị cô phát hiện ra sơ hở.
Sau này tránh được bao nhiêu thì tránh.
Nhà họ Lưu cũng là một gia tộc làm giàu từ bất động sản.
So với nhà họ Trần, thế lực của bọn họ lớn mạnh hơn nhiều.
Được xếp vào hàng ngũ gia tộc hạng hai của Nam Thành, ngang với nhà họ Châu của Châu Minh.
Đương nhiên, không chỉ là nhà họ Lưu nhà họ Châu, cho dù là cả bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành là Triệu, Tiền, Tôn, Lý, anh cũng chẳng coi ra gì.
Anh đến nhà họ Lưu cũng chỉ để làm mẹ yên tâm, cho Lưu Tiểu Nguyệt một danh phận chính thức.
Từ khi biết đằng sau cái chết của bố còn nhiều uẩn khúc, trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện này.
Tối hôm đó.
Chu Tước trở về báo cáo.
“Thưa Vương, thuộc hạ đã điều tra toàn bộ mọi chuyện về nhà họ Triệu”.
“Bất động sản trên khắp Nam Thành được chia thành ba cấp. Nhà họ Triệu chiếm tài nguyên đất cấp cao nhất. Có thể nói, bọn họ chỉ cần dựa vào vận dụng quan hệ, không cần đầu tư nhiều tiền bạc mà vẫn còn thể đạt được lợi nhuận lớn nhất”.
“Mấy năm gần đây, nhiều công ty bất động sản nhỏ đều bị nhà họ Triệu chèn ép”.
“Bao gồm cả nhà họ Lưu”.
“Sau lưng nhà họ Triệu có chỗ dựa lớn. Theo một nguồn tin cho biết, ông lớn đứng sau nhà họ Triệu là nhà họ Vương ở Đế Đô. Đến cả người nắm quyền điều hành Nam Thành cũng là người được bọn họ nâng đỡ”.
“Còn gì nữa không?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi.
“Còn… vấn đề cúc áo hình đầu sói, tôi đã truyền tin cho Thanh Long điều tra từ trong quân đội, tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức gì mới. Nhưng mà tài xế gây ra vụ tai nạn giao thông năm xưa, tôi đã điều tra được tình hình trong nhà của ông ta”.
“Nói”.
“Tài xế họ Bạch, hai mươi năm trước từng là tài xế chuyên dụng của nhà họ Triệu. Sau khi ông ta chết đi, vợ và con gái chuyển đến khu biệt thự phía Bắc thành phố, điều kiện sinh hoạt hiện giờ rất khá giả”.
“Quả nhiên có vấn đề”.
“Chúng ta sẽ tới khu phía Bắc thành phố một chuyến”.
Anh sa sầm mặt, hai tay nắm chặt lại.
Tại khu biệt thự phía Bắc.
Trong một căn biệt thự hai tầng ven biển.
Bà Bạch mặc bộ váy ngủ màu hồng đứng giữa phòng khách khổng lồ trên ban công.
Dưới ánh đèn màu hồng lờ mờ, dáng người thon thả dưới lớp váy ngủ như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thuyền bè qua lại ngoài khơi xa.
Ngón tay tinh tế của bà ta kẹp một cây thuốc lá.
Khói thuốc vờn quanh gương mặt mang nét phức tạp của bà ta.
Dạo gần đây, hình bóng của ông Bạch thường xuyên xuất hiện trong đầu bà ta.
Bà ta biết rõ mọi thứ bà ta đang có đều là nhờ ông Bạch.
Nếu không nhờ năm xưa ông ta nhảy lầu tự sát, có lẽ cả nhà bà ta vẫn còn đang sống dở chết dở ở trên tầng cao nhất của khu nhà cũ kia.
Tất nhiên, từ đau khổ không kìm được nước mắt đến khấp khởi mừng thầm vì giàu lên bất chợt, mọi cảm xúc mãnh liệt ấy đều dần trở nên nhạt nhòa theo thời gian.
Bà Bạch lại càng cảm thấy áy náy với ông chồng cũ của mình.
Bà ta rít một hơi khói thuốc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra theo làn khói mờ ảo, che khuất con thuyền và ngọn hải đăng nơi biển khơi
“Sao vậy?”
Một người đàn ông trung niên để trần nửa mình, dáng người cao lớn cường tráng ôm lấy vòng eo mảnh mai của bà ta từ phía sau.
Ông ta áp sát mặt mình vào tai bà ta, khẽ thổi nhẹ một cái.
“Không có gì, em chỉ đang nghĩ, chúng ta làm như vậy có phải rất có lỗi với ông Bạch hay không’.
Bà Bạch quay mặt lại, nghiêm túc nhìn đối phương.
“Hay là sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa”.
“Ha ha, em đang nghĩ gì thế? Ông Bạch đã chết hai mươi năm nay rồi, hôm nay em mới thấy có lỗi với ông ta sao?”
“Biết có lỗi sao còn làm như vậy?”
Ông ta nhếch mép nở nụ cười châm chọc.
“Này bà Bạch, em đừng quên mọi thứ em đang có đều là nhờ nhà họ Triệu tôi cho bà. Một mụ già bốn mươi như em mà ông đây vẫn không chê thì phải thấy may mắn mới phải, giả bộ cái quái gì?”
Cây thuốc lá trên tay bà an hơi run rẩy, tàn thuốc lơi lả tả xuống đất.
Bà ta mím chặt môi.
“Em, em cũng hết cách rồi, Phi Phi đã trưởng thành. Em không muốn để con bé biết em là người như vậy”.
“Ha ha, nếu em đang lo lắng chuyện này thì không cần đầu. Anh cũng chẳng giấu em làm gì, con gái em đã bị anh chơi không biết bao nhiêu lần rồi”.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười xấu xa.
“Anh vừa nảy ra một ý tưởng, hay là khi nào hai mẹ con em cùng hầu hạ anh đi”.
“Bốp!”
Bà Bạch giận dữ tát ông ta một cái thật mạnh.
“Triệu Thành Phi, ông là đồ khốn nạn”.
“Bốp!”
Triệu Thành Phi vung tay tát lại một cái khiến bà ta ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu.
“Con điếm chết tiệt dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ chơi chết mày”.
Ông ta quấn khăn tắm trên người, một tay túm lấy mái tóc dài của bà Bạch, lôi xềnh xệch về phía nhà tắm.
“Á! Cứu mạng!”
Bà ta giơ hai tay ôm đầu, da đầu đau đớn như sắp rách ra, khiến cả người bà ta mất kiểm soát không thể chống trả Triệu Thành Phi.
Bên trong phòng tắm.
Ông ta mở vòi hoa sen xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó nhấc dây vòi lên quấn quanh cổ bà Bạch.
Lập tức.
Sắc mặt bà ta đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra.
“Cứu…”
Triệu Thành Phi giận dữ siết chặt tay, trán nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tỏa ra sát khí.
“Chết đi”.
Ông ta nắm chặt hai tay bà Bạch, dùng sức đè bà ta vào trong bồn tắm.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đá bay. Ông ta giật nảy mình, hai tay vô thức thả lỏng, quay đầu nhìn ra ngoài lại chỉ thấy một bàn chân đang dần tiến tới.
“Bịch!”
Ông ta bị đá trúng vào mặt, chưa kịp phản ứng lại đã thấy một bóng người nhỏ nhắn màu đen chạy vọt vào, giẫm một chân lên mặt ông ta.
Ông ta trở tay giãy giụa, chân còn lại của đối phương nhanh chóng đạp gãy tay ông ta.
“Răng rắc!”
Triệu Thành Phi hét thảm một tiếng, tay còn lại quơ về phía chân đối phương theo bản năng.
Lại bị đá thêm một phát.
“Rắc!”
Cả hai tay của ông ta đều bị đạp gãy.
Cơn đau nhức mãnh liệt khiến ông ta gào khóc ầm ĩ.
Ông ta vốn không hề có thời gian lấy lại tinh thần để xác định chuyện gì đang xảy ra đã bị người ta giẫm đạp, hai tay đều bị đánh gãy.
Nỗi hoảng sợ và bất an tột độ khiến Triệu Thành Phi kêu khóc inh ỏi.
Một lưỡi dao sáng loáng bất chợt xuất hiện trước mặt ông ta.
Dọa ông ta sợ hết hồn, tức thì ngậm miệng lại, cắn răng chịu đựng cơn đau.
“Mày là ai? Có biết tao là ai không?”
Cảm giác đau đớn khiến cả người Triệu Thành Phi không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Đối phương không thèm để ý tới ông ta, chỉ làm ra hành động khiến ông ta rùng mình sợ hãi.
Cô ấy cúi người xuống, lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo lóe lên. Dường như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó trong miệng ông ta.
Chương 9: Giết người diệt khẩu
Lưỡi dao sắc bén kia khiến Triệu Thành Phi khiếp sợ tột cùng, cả người cứng đờ ngoan ngoãn há miệng cho lưỡi dao tùy ý đảo quanh.
Trên trán ông ta lã chã mồ hôi.
“Mày muốn làm gì?”
“Phập!”
Lưỡi dao đâm xuyên thủng quai hàm ông ta rồi móc lên, lôi ông ta đi ra ngoài phòng khách.
Triệu Thành Phi mặt mũi trắng bệch, thỉnh thoảng máu trong cổ họng đầy lên khiến ông ta không khỏi ho khan.
Mỗi lần ho, lưỡi dao kia lại càng cắm sâu vào vết thương trong quai hàm.
Nỗi đau xé ruột xé gan lại càng thêm mãnh liệt.
Trong phòng khách mờ mịt, ông ta nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang quay về phía mặt biển.
Đối phương kẹp điếu thuốc trong tay, khói thuốc dần tỏa ra.
“Bình bịch!”
Chu Tước ném Triệu Thành Phi xuống đất, hất văng ông ta ra khiến khóe miệng và xương quai hàm đều bị rạch nát.
Nỗi sợ hãi khiến ông ta cảm thấy choáng váng.
Cố gắng nuốt máu đang chực trào ngoài miệng vết thương rồi dùng răng cắn chặt lại.
Cả người dán lên mặt đất không dám động đậy.
Ông ta không biết đối phương có mục đích gì, nhưng lại hiểu được với sự tàn nhẫn như thế này, chắc chắn đối phương sẽ không thích một kẻ không biết nghe lời.
Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là dùng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương.
“Người đàn bà kia đâu?”
Trần Thiên Hạo rít một hơi thuốc, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt đen tuyền tản ra sát khí đằng đằng khiến Triệu Thành Phi không kìm được run lẩy bẩy.
Chu Tước quay vào phòng tắm, đánh thức bà Bạch sắp ngạt thở đến hôn mê rồi dẫn ra ngoài.
Khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của Triệu Thành Phi, bà ta vô cùng vui sướng.
Cứ tưởng Trần Thiên Hạo tới để cứu mình, lập tức dập đầu cảm ơn.
“Xin cảm ơn ân nhân cứu mạng”.
Anh liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Váy ngủ màu hồng, không mặc đồ lót, bầu ngực căng tròn hiện rõ sau lớp váy.
Lại nhìn sang Triệu Thành Phi đang quấn khăn tắm.
Trên mặt của anh lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Tôi đến không phải để cứu bà”.
Anh nhả làn khói thuốc trong miệng ra.
Rồi ngồi xuống sofa, ung dung cất giọng hỏi.
“Bà có nhận ra thứ này không?”
Anh ném chiếc cúc áo trong tay xuống đất.
Bà Bạch nhíu mày nhìn một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi, tôi không biết”.
“Thế bà có từng thấy chiếc cúc kiểu như vậy trên quần áo của chồng bà không?”
“Hoặc là trong số những người từng tiếp xúc với chồng bà, có ai mặc quần áo có cúc như thế không?”
Anh liên tiếp đặt ra câu hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm bà ta.
Tựa như thẩm phán đến từ địa ngục, chỉ cần bà ta có nửa câu giấu diếm hoặc dối trá sẽ lập tức kết liễu mạng sống.
“Tôi, tôi chưa từng nhìn thấy”.
“Thật đó, tôi không lừa cậu đâu”, bà ta liều mạng lắc đầu.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ cực kỳ khủng bố.
Nó còn mãnh liệt hơn cả cảm giác sợ hãi khi Triệu Thành Phi muốn giết bà ta.
Một luồng sát khí đè nặng khó tả, giống như đêm khuya trong nghĩa trang gặp phải ma quỷ gì đó, khiến cả lông tơ toàn thân bà ta dựng ngược hết lên.
Trần Thiên Hạo khẽ cau mày.
Vẻ tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt anh.
“Tôi, tôi từng thấy rồi”, Triệu Thành Phi nhịn đau lên tiếng. Ông ta cố gắng cắn chặt khóe miệng nhưng máu vẫn chảy ra.
Ông ta hiểu rõ một điều, với loại người độc ác như vậy, nếu không có được thứ mình muốn sẽ nổi giận giết người diệt khẩu.
Tuy rằng ông ta cũng biết, sau khi đạt được tin tức mình muốn, đối phương cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Thế nhưng, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Nói!”
Anh lạnh giọng ra lệnh.
“Tôi, tôi từng nhìn thấy cúc áo giống vậy trong một buổi họp mặt giữa các gia tộc”.
“Hai mươi năm trước, nhà họ Triệu của bọn tôi đàm phán một vụ mua bán bất động sản ở nước ngoài với một đại gia từ nước ngoài trở về. Trong đám người đi theo đại gia kia có người mặc quần áo đóng cúc loại này”.
“Hửm?”, Trần Thiên Hạo nhíu mày lên tiếng.
Nước ngoài sao?
“Nói tiếp đi”.
“Tôi không biết thân phận cụ thể của mấy người đó. Lúc ấy tôi chỉ phụ trách tiếp đãi thôi”, Triệu Thành Phi ăn nói mơ hồ.
“À phải rồi, tài xế tiếp đón bọn họ lúc đó chính là ông Bạch”.
Trần Thiên Hạo đốt sạch tàn thuốc, rít mạnh một hơi.
Làn khói phả từ mũi anh.
Theo như lời Triệu Thành Phi nói, dường như vụ tai nạn giao thông kia chẳng còn vấn đề gì cả.
Không ai quy định là đưa người từ nước ngoài về thì không thể xảy ra tai nạn.
Hơn nữa, nếu sau khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, người gây tai nạn xuống xe cứu người xong bị bố anh kéo đứt cúc áo cũng không phải là không thể xảy ra.
Không đúng.
Không thể như vậy được.
Còn một nửa cuốn sổ bị xé đi kia phải giải thích thế nào?
Chẳng lẽ trong lúc hỗn loạn như vậy mà một gã tài xế quèn vẫn còn nhớ đến chuyện đi kiểm tra nội dung sổ sách sao?
Làm sao ông ta biết được bố anh đang cầm cuốn sổ đó?
“Những lời ông vừa nói đều là thật hả?”, Trần Thiên Hạo nhả ra một ngụm khói, ánh mắt lạnh như băng quét tới Triệu Thành Phi.
“Đương nhiên là thật rồi. Chuyện đến nước này, sao tôi dám lừa cậu chứ?”, ông ta cắn môi cố rặn ra vài chữ.
Anh vẫn nhíu chặt chân mày.
Dựa lưng vào sofa, nhắm mắt suy tư.
Chu Tước sa sầm mặt, lập tức đi ra sau lưng ông ta, dí sát lưỡi dao lên cổ họng ông ta.
Triệu Thành Phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.
Ông ta gào ầm lên.
“Tôi thật sự không lừa cậu đâu, xin cậu hãy tin tôi”.
“Roẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Ông ta hoảng hốt trợn trừng hai mắt, miệng há to, khóe miệng bị rách vẫn đang nhỏ máu không ngừng.
Phụt!
Cổ họng của ông ta bị rạch nát, máu tươi phun ra ào ào, cao tận mấy mét. Ông ta chậm rãi ngã xuống, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Cả người co giật.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khắp sàn nhà.
Trần Thiên Hạo ở ngoài chiến trường Đông Hoang đã từng bắt được vô số kẻ địch.
Muôn hình muôn vẻ, thật giả lẫn lộn, nhưng anh chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra được.
Hơn nữa, đối phương còn giá trị lợi dụng hay không, anh cũng có thể nhìn ra dễ dàng.
Bởi vậy, anh sẽ không cho đối phương cơ hội lắm lời, đảo loạn dòng suy tư của anh.
Khiến những chuyện đơn giản trở nên phức tạp.
Đương nhiên còn có một chuyện quan trọng hơn cả.
Người nhà họ Triệu, bắt buộc phải chết!
“Đừng, đừng giết tôi”.
Bà Bạch cuống quýt dập đầu xin tha, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Có thể nhìn thấy bên dưới áo ngủ của bà ta đã ướt sũng.
“Nói về chân tướng chồng bà nhảy lầu tự tử hai mươi năm trước đi”.
Anh thản nhiên cất giọng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ nhớ là vào một buổi sáng chồng tôi đột nhiên nhảy lầu. Ông ấy không để lại bất cứ thứ gì cho tôi. Mà tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại làm như vậy”.
“Sau đó nhà họ Triệu cho người đến hỏi thăm, đồng thời cho chúng tôi một khoản tiền kếch sù và căn nhà này”.
Anh có thể nhìn ra được, bà ta không hề nói dối.
Nhưng không phải những lời bà ta vừa nói không có giá trị gì.
Chẳng hạn như việc nhà họ Triệu cho bà ta một khoản tiền.
Rõ ràng là bọn họ muốn ông Bạch chết để che giấu điều gì đó.
Trần Thiên hạo không hỏi tiếp nữa. Anh đứng bật dậy, rảo bước rời đi.
Đêm hôm ấy.
Biệt thự bên bờ biển của nhà họ Bạch bỗng nhiên bốc cháy.
Ông ba nhà họ Triệu, Triệu Thành Phi đến biệt thự ngoại tình và vợ của tài xế họ Bạch quá cố bị đốt chết trong lúc đang say giấc.
Tin tức ông ba nhà họ Triệu qua đời lập tức khiến toàn bộ Nam Thành đều dậy sóng.
Chương 10: Lưu Tiểu Nguyệt về nhà
Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên.
Trần Thiên Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đêm khuya hôm qua anh mới trở về, mệt mỏi đến mức giờ tỉnh lại vẫn còn đờ đẫn.
Anh ngơ ngác nhìn thoáng qua cửa sổ rồi ngồi bật dậy.
Anh cầm điện thoại lên nhìn thời gian, lúc này đã là mười một giờ trưa.
Hôm nay phải về nhà Tiểu Nguyệt chúc sinh nhật ông nội cô mà anh lại ngủ quên mất.
Anh đứng dậy mặc một bộ vest nam rồi sải bước đi ra ngoài.
Bên trong đại viện yên tĩnh lạ thường.
Chỉ có ông Dương giúp việc đang quét dọn. Anh hỏi thăm thử thì nhận được câu trả lời rằng, mẹ anh đến công ty bàn chuyện làm ăn với chú hai và chú ba rồi.
Còn Tiểu Nguyệt đã rời đi từ sớm.
Chẳng lẽ cô định một mình về nhà sao?
Anh vội vàng chạy đi tìm tranh chữ của mình, giật mình phát hiện nó đã biến mất.
Chắc chắn là cô không muốn anh bị người nhà họ Lưu sỉ nhục nên mới lặng lẽ rời đi như vậy.
Trước kia cô đã phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục. Bây giờ anh đã quay về, nhất định không thể để chuyện này xảy ra lần nữa.
Anh khởi động chiếc xe Benz của mình rồi lái một mạch đến nhà họ Lưu ở phía Bắc thành phố.
Tại nhà họ Lưu.
Gia tộc hạng hai ở Nam Thành.
Trong giới bất động sản cũng được coi là thế lực có tiếng tăm.
Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lưu, Lưu Bá Thiên. Mới sớm, đại viện nhà họ Lưu đã được giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ.
Rất nhiều công ty hoạt động trong ngành bất động sản và cả các gia tộc từng hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu đều rủ nhau tới chúc mừng.
Từng chiếc xe xa hoa đỗ lại trong quảng trường rộng mấy nghìn mét vuông ở bên ngoài đại viện, thậm chí còn xuất hiện cả mấy chiếc trực thăng tư nhân.
Có thể thấy được, các mối quan hệ của nhà họ Lưu đều rất có giá trị, không phải giàu có cũng là người quyền quý.
Lưu Tiểu Nguyệt ôm một chiếc hộp dài màu đen, đứng lại cách đó tầm trăm mét, vẻ mặt căng thẳng. Cuối cùng cô vẫn mím môi hạ quyết tâm đi về phía cổng đại viện.
“Cô là ai?”
“Mời cô xuất trình giấy mời”.
Hai gã vệ sĩ ở ngoài cổng chặn cô lại.
Không phải do bọn họ cố ý ngăn cản, mà là vì Lưu Tiểu Nguyệt đã rời khỏi nhà họ Lưu từ năm năm trước, sau đó vẫn chưa từng bước vào đây nửa bước.
Hai gã vệ sĩ này cùng lắm cũng mới chỉ làm việc ở đây hai năm mà thôi.
“Tôi, tôi tới để chúc mừng”, cô thấp thỏm lên tiếng.
“Xin lỗi cô, hôm nay khách khứa đông quá, quản gia đã dặn chỉ được cho người có giấy mời vào”, gã vệ sĩ cứng nhắc không hề có ý định cho cô đi vào.
“Lưu Bá Thiên là ông nội tôi”.
Lưu Tiểu Nguyệt đấu tranh tâm lý một hồi rồi nói.
“Hả?”
Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau rồi một người chạy vào báo cho quản gia.
Một lát sau, quản gia nhà họ Lưu, Lưu Minh đi theo vệ sĩ ra ngoài.
Ông ta đi ra ngoài cổng, nhìn cô một lúc.
Mặt mũi lạnh tanh.
“Lưu Tiểu Nguyệt, cô đến đây làm gì?”
“Hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, tôi muốn…”
Lưu Minh chậm rãi lắc đầu.
“Cô quên rồi à? Năm năm trước cô đã rời khỏi nhà họ Lưu, từ đó trở đi ông chủ không còn đứa cháu gái như cô nữa”.
“Cô mau về đi”.
“Quản gia Lưu, tôi chỉ muốn đứng ở một góc nhìn thôi, chắc chắn sẽ không khiến ai để ý tới tôi. Cùng lắm thì cho tôi đi vào để quà lại cũng được”, Lưu Tiểu Nguyệt vẫn kiên trì cầu xin.
“Tiểu Nguyệt, cô cũng biết thái độ hiện giờ của nhà họ Lưu đối với cô như thế nào rồi mà. Cô làm vậy chẳng khác nào đang làm khó tôi”.
“Hôm nay là lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông chủ, là ngày vui lớn của toàn bộ nhà họ Lưu. Cô vẫn không nên xuất hiện làm mọi người mất hứng thì tốt hơn”.
Lưu Minh thở dài thườn thượt, phất tay ra hiệu với vệ sĩ.
“Quản gia Lưu, ông không cho tôi vào cũng được, nhưng tôi có thể nhờ ông mang thứ này cho ông nội không?”
Lưu Tiểu Nguyệt đưa bức tranh chữ trong tay cho Lưu Minh.
Cô khá hiểu tính cách của người quản gia này, thực ra ông ta không phải người xấu, chỉ là ở trong nhà họ Lưu lâu ngày, không còn cách nào khác mà thôi.
“Chuyện này…”
“Không phải tôi không muốn giúp cô. Ông chủ đã nói rồi, nhà họ Lưu không được phép chứa chấp bất kỳ thứ gì có liên quan đến cô. Thế nên…”
“Không còn chuyện gì khác thì cô mau đi đi. Đây không phải là nơi cô nên tới”.
Lưu Minh xua tay với Lưu Tiểu Nguyệt rồi lững thững đi vào trong đại viện.
Cô đành thở dài bất lực, quay người rời đi.
Vừa mới đi được mấy trăm mét, cô đã chạm mặt một gã đàn ông trẻ tuổi mặc vest màu hồng, đầu tóc vuốt keo bóng lộn.
“Lưu Tiểu Nguyệt?”
Anh ta đi quanh cô một vòng.
Ánh mắt thèm thuồng cháy rực.
“Năm năm không gặp, dáng người của em ngày càng cuốn hút hơn đấy”.
Anh ta ghé sát vào tai cô, hít hà một cái.
“Tiểu Nguyệt, anh cũng không ghét bỏ em. Hay là đêm nay em đến chơi với anh đi. Biết đâu anh có thể nói giúp em vài lời trước mặt ông nội thì sao?”
Lưu Tiểu Nguyệt tỏ ra chán ghét, lùi lại mấy bước.
“Lưu Phong, đồ chết tiệt, tránh xa tôi ra”.
“Ha ha ha ha, anh thích nhất là những cô gái nóng tính như em đấy. Sao hả? Chỉ cần em đồng ý với anh, nhất định anh sẽ giúp em quay về nhà họ Lưu”.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt đầy dâm tà.
Cô không thèm để ý tới anh ta, toan vòng qua người anh ta rời đi.
Nào ngờ, anh ta ra lệnh cho mấy gã đàn em ở phía sau chặn cô lại.
“Lưu Phong, anh muốn làm gì?”, cô trợn trừng mắt, giọng nói run run.
“Ha ha ha, em đã tới rồi mà, sao lại đi vội như vậy?”
“Nào, để anh sờ thử xem em có thêm chút thịt nào không”.
Dứt lời, anh ta lập tức giơ tay định sờ mó mông cô.
Lưu Tiểu Nguyệt sợ hãi lùi về sau lại bị anh ta tóm được cổ tay. Cô vùng vằng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, bèn dùng tay còn lại tát anh ta một cái.
“Lưu Phong, đồ khốn nạn, tôi là em gái anh đấy”.
Trên gương mặt nhợt nhạt của anh ta xuất hiện một dấu tay đỏ lừ. Anh ta liếm khóe môi, sắc mặt tối sầm lại.
Giận dữ cho cô ăn một bạt tai.
Anh ta đánh Lưu Tiểu Nguyệt rất mạnh tay, tới mức khóe môi cô rỉ máu, ngã nhào xuống đất.
Lúc này, trên mặt cô xuất hiện một vệt bàn tay đỏ thẫm, nửa gương mặt của cô đều sưng vù lên.
“Chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang, làm gì có tư cách làm em gái tao?”
Lưu Phong hung tợn gào lên, bất chợt trông thấy cô ngã xuống đất vẫn ôm chặt chiếc hộp dài kia trong ngực.
“Trong hộp đựng cái gì?”
“Không liên quan đến anh”, cô giận dữ đáp trả, viền mắt đỏ lên.
Vô thức ôm chặt chiếc hộp.
Lưu Phong chạy đến định cướp đi, cô vội vàng nằm úp sấp xuống, đè cả người lên che chắn chiếc hộp.
“Ha ha, xem ra mày rất quý trọng nó”.
“Mấy người nhấc hết chân tay của nó lên cho tôi”.
Đám vệ sĩ xông lên chia nhau tóm chặt tay chân của Lưu Tiểu Nguyệt, đồng loạt nhấc cả người cô lên độ cao cao một mét rưỡi.
Lưu Phong đi tới bên dưới người cô, ngẩng đầu lên nở nụ cười đắc ý.
“Chưa bao giờ tao không chiếm được thứ mà tao muốn cả”.
“Kể cả mày”.
Anh ta nắm lấy chiếc hộp kéo thật mạnh, cướp khỏi tay cô.
“Đây là đồ của Thiên Hạo, trả lại cho tôi, trả lại đây”, Lưu Tiểu Nguyệt hoảng hốt hét lớn, nước mắt rơi lã chã.
“Thiên Hạo?”
“Chẳng lẽ là đứa con trai của bà già mù kia sao? Nó về rồi à?”
Lưu Phong mở hộp ra xem thử, vẻ mặt lập tức tràn ầy chế giễu.
“Chiến thần Đông Hoang”.
“Ha ha!”
“Dạo này đang thịnh hành làm giả tranh chữ của chiến thần Đông Hoang à?”
Anh ta nhấc bức tranh lên rồi thẳng tay ném xuống đất.
Hai năm gần đây, anh ta đã thấy không ít thứ như vậy.
Cái gì cũng là đồ giả.
“Thằng vô dụng kia mà đòi được chiến thần Đông Hoang tặng tranh chữ hả? Tiểu Nguyệt, tao thật sự không hiểu thằng ranh đó có gì tốt mà khiến mày mê mệt như vậy”.
“Nó đẹp trai bằng tao không?”
Anh ta xoa mái tóc vuốt keo bóng mượt của mình rồi ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Lưu Tiểu Nguyệt. Tiếp đó, anh ta bắt đầu giơ tay sờ mó mặt cô.
“Lưu Phong, anh, anh dừng lại đi”.
Cô bất an hét toáng lên.
“Dừng lại? Ha ha ha…”
Bàn tay của anh ta luồn vào trong cổ áo, lần mò xuống bên dưới.
Giây phút ấy, ánh mắt Lưu Tiểu Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Nước mắt tuôn rơi như mua.
Bình luận facebook