• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đông Hoang Thần Vương (1 Viewer)

  • Chương 113-116

Chương 113: Ngô Đông hưng phấn

Ngô Đông tặc lưỡi, giờ mới phát hiện ra mình chưa cho đối phương vào.

Ông ta liền đi đến phòng bảo vệ mở cửa điện, mời Trần Thiên Hạo vào văn phòng.

"Cậu Trần, mau đến văn phòng nói chuyện cho con nhập học".

Ngô Đông khách khí nói.

Hoa Nhụy không ngờ Trần Thiên Hạo sẽ thoải mái đồng ý như vậy.

Cô ta thậm chí sợ Trần Thiên Hạo hiểu nhầm cô ta, cho rằng cô ta kéo tài trợ cho trường học, không nhịn được kéo áo anh.

Nói nhỏ.

"Anh Trần, tôi không có ý bảo anh tài trợ cho trường".

"Vì sự nghiệp học hành của con em chúng ta, bỏ ra chút tiền có đáng gì đâu".

Trần Thiên Hạo chẳng hề để ý mà nói.

Tiền đối với anh chẳng là gì to tát cả.

Anh đến văn phòng, Ngô Đông vội vàng lấy một gói trà Long Tĩnh ở trong ngăn kéo tủ rồi đi pha một cốc.

Đổ trà ra chén, mùi hương lan ra khắp phòng.

"Cậu Trần, lời ban nãy cậu nói có còn tính không?"

"Chuyện ông nói là chuyện quyên tiền sao?"

Trần Thiên Hạo bưng chén trà lên nhìn ông ta hỏi.

Ngô Đông lo lắng, gật đầu như giã tỏi.

Uống một ngụm, hương trà len qua kẽ răng.

Trần Thiên Hạo không thích uống trà.

Nhưng anh hút khá nhiều thuốc.

Dưới ánh mắt chăm chú của Ngô Đông, Trần Thiên Hạo đặt chén trà xuống, rút điện thoại ra.

"Cần bao nhiêu?"

Ngô Đông có hơi hoang mang.

Ông ta cho rằng Trần Thiên Hạo lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện, hoặc là bảo thư ký đến đưa tiền.

Mè nheo một hồi, cuối cùng quyên vài trăm hoặc vài nghìn.

Không ngờ anh lại hỏi bao nhiêu.

"Một, một triệu!", Ngô Đông nuốt nước bọt, lo lắng nói.

Ở Đông Hoang, Trần Thiên Hạo luôn dùng điện thoại nội bộ kiểu cũ, nên anh không biết cách dùng smartphone lắm.

Anh nhìn một cái rồi đưa cho Hoa Nhụy.

"Bây giờ chẳng phải có chuyển khoản online sao? Chuyển khoản cho ông ta đi".

Hoa Nhụy khiếp sợ không dám cầm lấy điện thoại của anh, Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.

"Tôi không biết phải làm thế nào".

"Cậu không biết dùng điện thoại sao?"

Hai người đều kinh ngạc.

Ngô Đông vội thúc giục.

"Hoa Nhụy, cháu mau giúp cậu Trần đi".

Nói thật, Hoa Nhụy không muốn Trần Thiên Hạo chuyển tiền.

Dù sao cô ta cũng là người đưa Trần Thiên Hạo đến.

Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng ai biết được trong lòng anh liệu có nghĩ xấu về mình không.

"Anh Trương, anh thực sự muốn quyên chỗ tiền này sao? Một triệu không phải con số nhỏ".

Hoa Nhụy cầm lấy điện thoại, không kìm được hỏi lại.

Trần Thiên Hạo gật đầu.

Cảm thấy uống trà không có gì hay, anh liền lấy một điếu thuốc ra.

Ngô Đông hơi sốt ruột.

Ông ta khó chịu nhìn Hoa Nhụy, sợ con nhãi này làm trò gì, làm hỏng chuyện đầu tư.

Không nhịn được liền duỗi tay ra tóm lấy điện thoại tự mình xử lý.

Sau một loạt thao tác trôi chảy, ông ta tải app ngân hàng xuống.

Sau đó quét nhận diện khuôn mặt xác nhận giúp Trần Thiên Hạo.

Sau đó app ngân hàng được mở ra, Hoa Nhụy mở số dư tài khoản của anh ra.

Cô ta lập tức sững sờ.

Số dư tài khoản cá nhân.

Đều là số chín, hơn nữa không rõ rốt cuộc có mấy số.

Trời ạ...

Hoa Nhụy kinh ngạc.

Anh là ai mà có nhiều tiền đến thế vậy.

"Sao vậy? Vẫn chưa xong sao?"

Trần Thiên Hạo hút xong điếu thuốc rồi, nhìn thấy Hoa Nhụy đang thở gấp, anh không kìm được nhìn cô một cái, hỏi.

"Sắp xong rồi đây".

Hoa Nhụy run rẩy, nhập con số một triệu vào, chuyển vào tài khoản của trường.

"Tinh tinh!"

Tin nhắn tiền chuyển đến tài khoản vang lên, Ngô Đông như đang nằm mơ.

"Chuyển xong rồi sao?"

Tay ông ta run rẩy, lấy điện thoại ra xem.

Một triệu.

Ông ta trợn mắt nhìn, mặt mày hứng khởi cất điện thoại đi.

Sau đó lại nhìn Trần Thiên Hạo như nhìn người cha giàu có thất lạc lâu ngày.

"Cậu Trần, thật sự cảm ơn cậu".

"Đã cống hiến cho trường tôi nhiều như vậy".

"Cậu có yêu cầu gì không? Ví dụ tên của thư viện sẽ được đặt theo tên cậu".

"Không cần, chỉ cần con em chúng ta thích tôi có thể quyên thêm mấy cái thư viện nữa".

Trần Thiên Hạo gật đầu nói.

"Cái, cái gì cơ?"

"Cậu còn muốn quyên thêm mấy cái nữa á?”

Ngô Đông kinh ngạc há hốc mồm.

Hoa Nhụy đứng bên, lo lắng muốn nhắc nhở Trần Thiên Hạo.

Có tiền cũng không được tiêu pha như vậy.

Mắt Ngô Đông sáng rực lên, ông ta kích động nói.

"Vậy tất nhiên là được".

"Chúng ta có thể xây thêm phòng khoa học, phòng thí nghiệm, trung tâm giải trí".

"Mỗi lần đi họp ở thành phố, nhìn thấy những đứa bé được hưởng thụ môi trường học hiện đại, tôi vô cùng ngưỡng mộ".

"Nếu như nông thôn chúng ta cũng có điều kiện như vậy thì có chẳng cần lo đất nước thiếu nhân tài rồi".

"Hiệu trưởng Ngô, chúng ta bàn đến chuyện nhập học đi".

Hoa Nhụy ngồi bên nói xen vào.

Một thư viện là đủ rồi, Ngô Đông này tham quá.

Cái gì mà phòng khoa học, phòng thí nghiệm.

Ông ta chỉ muốn moi tiền của Trần Thiên Hạo thôi.

"Đúng đúng đúng, nói chuyện nhập học thôi".

Ngô Đông gật đầu, không muốn chuyển chủ đề khác lắm.

"Xin hỏi cậu Trần, học sinh nhập học là người nhà của cậu hay là..."

Người có thể bỏ ra một triệu, con cái chắc chắn cũng phải học trường quý tộc đẳng cấp quốc tế.

Vậy nên theo như ông ta thấy đối phương chỉ muốn làm việc thiện, giúp đỡ một đứa trẻ nghèo khó nào đó không được đi học thôi.

Người lương thiện như vậy, ông ta thấy nhiều rồi.

"Là con trai tôi".

"Năm nay mười ba tuổi, ông xem sắp xếp học lớp nào?"

Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc rồi nói.

Anh cũng không rõ nhóc 13 học lớp mấy rồi.

"Con trai cậu?"

Ngô Đông xấu hổ, tác phong của người có tiền đều kỳ lạ vậy sao.

"Nếu như cậu chưa rõ cấp học của bé thì chỉ cần để chúng tôi làm bài kiểm tra đầu vào là được".

Ngô Đông nghĩ một lúc rồi nói.

"Vậy thì được, cứ làm theo lời ông nói đi".

"Cần thủ tục gì, ông cứ nói với Hoa Nhụy là được".

Trần Thiên Hạo đứng dậy đi ra ngoài.

Ngô Đông thấy vậy, nhưng mà vẫn chưa bàn xong vụ phòng khoa học, phòng thí nghiệm mà.

Sao lại rời đi như vậy.

Ông ta lập tức đi theo.

Hoa Nhụy vừa nhìn liền biết ông ta định làm gì.

Cô ta chắn phía trước Ngô Đông, không muốn ông ta tiến lên.

Ngô Đông sốt ruột.

"Hoa Nhụy, Hoa Nhụy, cháu nhường đường đi, chú muốn nói một câu với cậu Trần".

Tên Ngô Đông này mặt dày thật đấy, khi Hoa Nhụy đi học sao cô ta không phát hiện ra nhỉ.

Ông ta vẫn luôn giữ hình tượng cứng nhắc.

Không ngờ gặp người có tiền liền như vậy.

"Hiệu trưởng Ngô, anh Trận còn phải xử lý việc khác, vậy nên có việc gì sau này chú nói với cháu sau cũng được".

Hoa Nhụy nói.

Nói với cháu?

Cháu thì bỏ ra được mấy đồng chứ.

Ngô Đông không cam tâm, nhìn Trần Thiên Hạo đã rời đi liền gọi lại.

"Cậu Trần, cậu xem phòng thí nghiệm, phòng khoa học của chúng tôi..."

"Ồ, ông không nói tôi suýt nữa quên đấy".

"Hoa Nhụy"

Trần Thiên Hạo dừng lại đưa điện thoại cho cô ta.

"Chuyển tiền cho hiệu trưởng Ngô, cần xây cái gì liền xây cái đó".

Hoa Nhụy tức đến mức giậm chân, tức giận trợn mắt nhìn Ngô Đông.

Ngô Đông ơi là Ngô Đông.

Chú muốn Trần Thiên Hạo xem cháu là người thế nào đây.

Ngô Đông cười hi hi, nói nhỏ.

"Hoa Nhụy, cháu đúng là công thần của trường chúng ta đó".
Chương 114: Ác bá Lão Hắc

Sau khi chuyển tiền, Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy rời khỏi trường.

Sau khi đi được một đoạn, có một thanh niên lái mô tô lao ra khỏi ngõ.

Tiếng bô mô tô cứ rầm rầm như tiếng sấm vậy.

Ba chiếc xe, sáu thanh niên nhìn Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy, hơi sững sờ.

Anh chàng tóc ngắn màu vàng dẫn đầu đỗ chiếc mô tô trước mặt hai người.

"Hoa Nhụy, hôm nay em không đi làm à?"

"Anh ta là ai?"

Hắn khó chịu soi xét Trần Thiên Hạo.

"Phùng Bân, anh muốn làm gì, mau thả tôi đi".

Hoa Nhụy đẩy xe Phùng Bân ra, đẩy hắn lùi về sau mấy bước.

Vẻ mặt Phùng Bân có hơi buồn bực, hắn nhìn Hoa Nhụy lại nhìn Trần Thiên Hạo, trên mặt hiện lên vẻ ác độc.

Hắn lạnh lùng nói.

"Hoa Nhụy, nhà anh cho bố em một triệu tiền sính lễ, em là vợ anh, chẳng nhẽ anh không thể quản việc em đi với một thằng đàn ông khác sao?"

"Bố tôi cầm tiền của các người chứ không phải tôi".

Hoa Nhụy tức giận nói.

Hơn nữa lời Phùng Bân nói khiến cô cảm giác mình như một món hàng, hơn nữa cũng khiến Trần Thiên Hạo biết cô bị mua bán như vậy.

"Bố em cầm đồng nghĩa với việc em cầm, em còn không chịu thừa nhận sao?"

Phùng Bân nổi giận, hắn vứt mô tô sang một bên sau đó tóm lấy tay Hoa Nhụy.

Bốn người bên ngoài cũng dựng mô tô lại, bao vây lấy Trần Thiên Hạo, ngăn anh làm mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.

Hoa Nhụy cố gắng giãy khỏi tay Phùng Bân.

Nhưng Phùng Bân dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô ta dùng hết sức cũng vô ích.

Cổ tay giãy giụa đến mức sưng đỏ.

Lúc đầu Phùng Bân chỉ hơi nổi giận, sau đó nhìn thấy Hoa Nhuỵ giãy giụa, cơ thể trong bộ đồng phục lộ ra, khiến hắn không kìm được nuốt nước bọt.

Hắn dùng sức kéo Hoa Nhụy vào lòng.

Đám này chẳng được tính là côn đồ.

Trần Thiên Hạo thậm chí chẳng thèm ra tay dạy bọn chúng một bài học.

Nhưng tên nhãi này có hơi quá đáng, anh không thể không ra tay được.

Vóc dáng cao lớn bị mấy người nhìn chằm chằm, anh tùy tiện đẩy ngã bọn chúng.

Trần Thiên Hạo tiến lên, xách cổ áo Phùng Bân, nhấc hắn lên.

"Thả cô ấy ra".

Trần Thiên Hạo khinh bỉ nói.

Phùng Bân sợ đến mức toàn thân run rẩy, liền thả Hoa Nhụy ra.

"Mày, mày thả tao ra".

"Mày biết bố tao là ai không, bố tao là Lão Hắc".

"Lão Hắc?"

Trần Thiên Hạo sững sờ.

"Đen lắm sao?"

Hoa Nhụy từng chứng kiến thực lực của Trần Thiên Hạo, ngay cả gia chủ Châu Minh của gia tộc hạng hai ở Nam Thành nhìn thấy Trần Thiên Hạo cũng phải dập đầu thì sao có thể để ý một tên trùm thôn như này.

Cô ta xoa cổ tay sưng phồng của mình, sau đó tiến lên giải thích.

"Lão Hắc là tên ác bá ở trong thôn, nhưng ông ta không đen".

Nói xong liền không kìm được mỉm cười.

Anh vứt Phùng Bân xuống đất, sau đó quát.

"Cút"

Phùng Bân sợ hãi nhấc mô tô lên, bỏ chạy thật xa.

Miệng không quên nói mấy câu chửi thề.

"Thằng nhãi, mày đợi đấy, bố tao sẽ cho mày biết tay".

"Bố mày?"

"Lão Hắc sao?"

Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.

Bây giờ loại người nào cũng muốn chém anh nhỉ.

Sau khi Phùng Bân rời khỏi, sắc mặt Hoa Nhụy vô cùng khó coi.

Cô ta cảm thấy bối rối, không nhịn được nói.

"Anh Trần, tôi không phải vợ hắn".

Trần Thiên Hạo mỉm cười.

"Cô là vợ ai không cần phải giải thích với tôi".

Hoa Nhụy bị nói cho đỏ mặt, cảm thấy lời giải thích của mình là dư thừa.

Trần Thiên Hạo ngừng cười, không nhịn được hỏi.

"Sao cô lại bị bố cô bán cho người khác vậy?"

“Tôi..."

"Bố tôi là một tên bợm rượu, cũng là một tên ham tiền thích lợi dụng người khác".

Hoa Nhụy do dự, không kìm được thở dài nói.

Khóe mắt cô ta ửng đỏ.

"Bởi vì nghiện rượu, mẹ tôi đã bỏ đi từ lúc tôi còn nhỏ. Anh tôi cũng không chịu nổi, đi ở rể nhà khác".

"Tôi cũng định đi".

"Nhưng tôi không nỡ để ông ấy lại một mình".

Nói xong, nước mắt cô ta tuôn rơi, như những viên ngọc trai.

Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Trần Thiên Hạo phát hiện ra những người phụ nữ anh quen đều có tuổi thơ chẳng mấy tươi đẹp.

Nghĩ đến sau này có lẽ anh còn phải nhờ cô ta chăm sóc Tiền Cẩm Lâm cùng nhóc 13.

Trần Thiên Hạo quyết tâm phải giúp cô ta.

"Nếu cô đã quay về rồi, hay là đưa tôi đến nhà cô xem sao?"

Hoa Nhụy lắc đầu.

"Đến nhà tôi?"

"Thôi, đừng, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì đáng để xem đâu".

"Nghèo không đáng sợ, tâm nghèo mới đáng sợ".

"Tôi thấy nội tâm cô rất giàu có. Vậy nên tôi muốn đến xem xem cô trưởng thành trong một căn nhà thế nào".

Trần Thiên Hạo mỉm cười, chẳng hề quan tâm đến lời cô ta nói.

Không cho Hoa Nhụy có cơ hội phản bác.

"Đi thôi, đi trước dẫn đường đi".

Hoa Nhụy không muốn lắm, nhưng vẫn lặng lẽ đi trước.

Lão Hắc đang ngồi uống trà trong biệt thự, trước mặt ông ta là một người đàn ông mặt mũi bầm dập.

"Lão Hắc, ban sáng ông không đi, ông xem tôi này".

Lão Hắc không kìm được mỉm cười.

"Hết cách, thời đến phải khác thôi".

"Tôi thấy cậu bị đánh cũng không nhẹ, có muốn đến viện kiểm tra không?"

Lão Hắc cười nói.

"Ông đừng có châm chọc”.

Người nọ ảo não thở dài.

Nhớ đến người buổi sáng, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi.

"Không thể không nói, thế giới này đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, hôm nay hai chân Mãnh Quân bị hỏng rồi".

"Thật sao? Đối phương là ai?"

Lão Hắc kinh ngạc.

Mãnh Quân là ông trùm bất động sản ở Tam Hương Ngũ Lí, anh cả của hắn ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn Châu Thị ở Nam Thành.

Ông ta chưa từng thấy ai dám động vào Mãnh Quân.

"Không rõ. Có điều có vẻ rất mạnh".

Hắn nuốt nước miếng, nhìn Lão Hắc đang bưng tách trà lên.

Hắn nói nhỏ, trong giọng mang theo vẻ bất an.

"Hôm nay ngay cả Châu Minh của Châu Thị cũng đến, ông đoán xem mọi chuyện thế nào".

"Không nói gì, quỳ xuống dập đầu cầu xin".

"Phụt!"

Lão Hắc phun ngụm trà vào mặt đối phương.

"Mẹ nó, khoa trương đến vậy sao?"

"Cho dù là gia tộc hạng một ở Nam Thành cũng không có thực lực mạnh mẽ đến vậy".

"Đúng rồi, Lão Hắc. Dạo gần đây ông có nghe được tin tức gì không, Nam Thành hình như có biến".

Lão Hắc trầm mặt.

"Tôi cũng có nghe qua".

"Dạo gần đây, một người anh em tốt của tôi bảo thế lực ngầm ở Nam Thành đang sống mái với nhau. Hiện nay, hình như có một ông trùm đang xưng vương xưng bá trong thế lực ngầm ở Nam Thành".

"Về phía gia tộc..."

Hắn nghĩ một lúc.

"Hình như là một gia tộc hạng ba tên Trần Thị có một người con trai đi lính trở về, chỉ trong một tháng đã tiêu diệt tứ đại gia tộc ở Nam Thành".

Người kia nói chêm vào: "Tôi cũng từng nghe qua Trần Thị kia".

"Vô cùng mạnh".

"Hình như là Trần gì đó Hạo".

Lão Hắc vỗ tay gật đầu nói.

"Trần Thiên Hạo".

"Đúng, chính là Trần Thiên Hạo".

Khi hai người đang nói chuyện, Phùng Bân khập khiễng bước vào.

"Bố, có người đánh con".

"Còn cướp Hoa Nhụy của con".

"Hu hu..."

Lão Hắc nhìn con trai khóc lóc chảy hết nước mũi nước dãi, liền nổi giận.

"Con mẹ nó ở Tam Hương Ngũ Lí này, ai dám động vào con trai tôi, kẻ đó đúng là chán sống".

"Lão Lục, cho người qua chỗ tôi đi".
Chương 115: Bức ảnh quen thuộc

Trong một ngôi nhà đổ nát ở phía nam của thôn, nơi này hoàn toàn khác biệt với xung quanh.

Căn nhà gạch đen sì cũ nát kiểu dáng như mấy chục năm trước, nóc nhà thấp, mọc đầy cỏ dại.

"Nơi đó chính là nhà tôi".

Giọng Hoa Nhụy tràn đầy vẻ bất an và tự ti.

Mắt Trần Thiên Hạo lộ vẻ xúc động.

Anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh tương tự.

Hơn nữa.

Anh còn khổ hơn Hoa Nhụy nhiều, cô ta còn có bố, có người thân.

Trần Thiên Hạo từ khi năm tuổi đã sống một mình.

Chẳng bao lâu sau.

Họ đã đi đến cửa nhà.

Cánh cửa hỏng khép hờ, dường như Hoa Nhụy đã quen với điều này rồi.

Cô ta đẩy cửa đi vào.

Đối diện từ cửa vào là gian phòng chính cũ nát, trước cửa có một cây lựu, lúc này đang mùa ra hoa, nó nở rộ những bông hoa xinh đẹp, tô điểm thêm chút cho sân nhà cũ nát.

Sân không lớn, đường đi được lát gạch xanh, những nơi khác đều là bùn đất. Chỉ có thể đi trên đường gạch, trên mặt đất rải đầy vỏ chai rượu.

Hoa Nhụy cảm thấy khó chịu.

Cô ta đỏ mặt nói.

"Anh Trần, xin lỗi anh, nhà tôi hơi loạn. Anh cẩn thận chai rượu dưới chân".

Trần Thiên Hạo gật đầu.

Anh đi theo sau không kìm được nhìn Hoa Nhụy.

Bộ đồng phục màu đen hơi bó kia như đã giặt quá nhiều lần, bây giờ có hơi bạc.

Trên đầu, cô ta cũng chỉ dùng sợi dây chun đen đơn giản để buộc tóc.

Mái tóc đen hơi khô, mất đi độ bóng...

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hạo nghiêm túc nhìn Hoa Nhụy.

Chẳng còn mấy cô gái sống trong môi trường như thế này mà vẫn có thể giữ được mình, không bị mê hoặc bởi thế giới bên ngoài.

"Bố?"

"Bố ơi..."

Gọi mấy tiếng mà chẳng có ai đáp lại, Hoa Nhụy đi vào trong nhà.

Muốn nhìn xem bố mình có uống rượu rồi ngủ quên dưới đất không?

Trần Thiên Hạo đi vào căn phòng duy nhất.

Xà nhà bằng gỗ, trên vách tường treo một cái giỏ, dùng để để gạo phòng chuột cắn.

Dưới chân là nền gạch xanh lồi lõm, sau khi vào cửa, bên tay trái là một chiếc giường, được che rèm lại, là nơi Hoa Nhụy ngủ.

Hoa Nhụy nhìn Trần Thiên Hạo đi vào, vội vàng kéo rèm che cái giường lộn xộn của mình, mặt cô ta đỏ ửng lên.

Cô ta lúng túng nói.

"Sáng nay đi sớm quá nên không kịp thu dọn".

Trần Thiên Hạo mỉm cười.

Nụ cười này không khách khí như trước, nó thoải mái như gió xuân, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Tôi nhớ năm tôi năm tuổi, có hôm cũng tò mò không hiểu tại sao trên xà nhà lại treo một cái giỏ. Tôi muốn cầm xuống xem bên trong giấu bảo vật gì".

Trần Thiên Hạo nhìn chiếc giỏ được treo kia, nhớ đến hồi nhỏ mà không kìm được mỉm cười.

Ban đầu Hoa Nhụy còn hơi hoảng loạn bất an, sau khi nghe Trần Thiên Hạo nói, cô ta bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.

Lúc nhỏ anh cũng phải sống trong một gia đình như vậy sao?

Hoa Nhụy đột nhiên cảm thấy Trần Thiên Hạo gần gũi hơn, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần hơn nhiều.

"Sau khi tôi chế tạo được cầu thang để lấy chiếc giỏ xuống. Tôi mới phát hiện ra bên trong có một ổ chuột con chưa mọc lông, ngoài ra chẳng có gì cả".

Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.

"Chuột?"

"Không thể nào. Nhà tôi treo thế này để phòng chuột".

Hoa Nhụy sợ hãi bảo.

Trần Thiên Hạo đột nhiên nhìn cô ta, vẻ mặt ảm đạm.

"Chuột sợ người, nhất là người lớn, trong nhà có người lớn thì sẽ không có chuột!"

Nói xong anh không nói tiếp, chỉ quay đầu rẽ sang bên khác.

Có người lớn thì sẽ không có chuột, chẳng nhẽ lúc nhỏ trong nhà anh Trần không có người lớn sao?

Anh là trẻ mồ côi sao?

Hoa Nhụy cảm thấy bất ngờ, nếu một đứa trẻ mồ côi mà có được thành tựu như ngày hôm nay, thì anh đúng là tấm gương của những gia đình nghèo khổ.

Chẳng trách anh khác với những kẻ có tiền khác.

Bên phải căn phòng khá là loạn.

Góc tường toàn là chai rượu, ngay cả trên giường cạnh tường cũng có mấy chai rượu đang uống dở.

Đúng là một tên bợm rượu.

Khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ là.

Trong căn phòng bừa bộn này, ở trên tường treo rất nhiều khung ảnh, những chiếc khung ảnh này được lau rất sạch sẽ.

Có thể thấy người này coi trọng nó đến thế nào.

Bên trong khung ảnh là những tấm ảnh đen trắng cũ kỹ.

Trần Thiên Hạo có thể nhận ra.

Đây là bức ảnh chụp trong quân đội, đằng sau khuôn mặt tươi cười xán lạn kia là chiến trường chất đầy xác chết.

Một tấm.

Hai tấm.

Ba tấm.

Có tổng cộng mười tấm, mỗi bức đều có cùng một người đàn ông, miệng người này rất rộng, luôn mỉm cười, lộ ra vẻ trẻ trung phấn chấn.

Có điều nhìn kỹ lại.

Có thể thấy càng về sau nụ cười trên mặt càng không tự nhiên.

Đôi mắt trở nên trống rỗng vô hồn.

Đến bức cuối cùng sắc mặt Trần Thiên Hạo hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đây là một bức ảnh tập thể, trên đó có ít nhất mười mấy người, anh vừa nhìn liền nhận ra người thứ ba là bố mình, Trần Vĩnh Cường. Sau đó anh phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Hình như là Lưu Bá Thiên, cùng với Triệu Thiên Đạo đang ngồi.

Hoa Nhụy tiến lên chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi.

"Đây là bố tôi".

Trần Thiên Hạo nhíu mày, hỏi.

"Bố cô là lính Nam Cương?"

"Sao anh biết?", Hoa Nhụy kinh ngạc nhìn anh.

Trùng hợp vậy sao.

Ông ta là chiến hữu của bố anh.

Trần Thiên Hạo chỉ vào một người ở giữa.

"Đây là bố tôi".

Hoa Nhụy kinh ngạc nhìn người kia, sau đó lại nhìn Trần Thiên Hạo.

Cô ta mỉm cười.

"Chúng ta có duyên thật".

Trần Thiên Hạo gật đầu, cười nói.

"Thế hệ của bọn họ đều là những người anh hùng thật sự".

"Anh hùng?"

"Nếu là anh hùng thật sự thì sao lại khiến vợ mình bỏ đi, sao có thể trở thành một tên nghèo kiết xác không nuôi nổi con mình chứ".

"Nếu thật sự là anh hùng thì sao suốt ngày say rượu rồi hành hạ bản thân".

"Hành hạ người nhà".

Hoa Nhụy nói, nước mắt lăn dài.

Trần Thiên Hạo đột nhiên không biết phải nói gì.

Đúng là có nhiều người xông pha chiến đấu nơi chiến trường nhưng khi quay lại cuộc sống thường nhật thì vô cùng hoang mang.

Bọn họ không thể thích ứng được với cuộc sống này, trở nên vô cùng tàn tạ.

Trong mắt anh.

Đối phương là anh hùng cứu nước cứu dân.

Trong mắt Hoa Nhụy.

Ông ta là một người cha không có bản lĩnh lại còn nghiện rượu.

Trong mắt người ngoài.

Ông ta chỉ là một tên nát rượu vô dụng say xỉn cả ngày mà thôi.
Chương 116: Ác bá đến nhà

"Cạch!"

Trong sân đột nhiên vang lên tiếng ai đó đá vào chai rượu, sau đó có người ngã xuống đất, ông ta ảo não mắng lớn.

"Thứ chó má, đứa nào ném chai rượu vào trong sân vậy".

Vừa dứt lời, ông ta lại tự lẩm bẩm.

"Hình như là mình".

Ông ta mỉm cười tự chế giễu bản thân, sau đó bò dậy, mặc kệ đống bùn đất trên người, ngẩng đầu dốc chai rượu trong tay vào miệng, lảo đảo đi vào trong nhà.

Đôi mắt lờ đờ của kẻ say nhìn Hoa Nhụy và Trần Thiên Hạo đang đứng trong nhà, ông ta há miệng hừ một tiếng sau đó lại lảo đảo đi vào nhà.

"Nhụy Nhụy, bố không biết con đang ở nhà".

"Xin lỗi con nhé".

Vừa đi vào được hai bước, ông ta chợt nhớ ra gì đó, khuôn mặt hơi đỏ đột nhiên hiện lên vẻ giận dữ.

Ông ta loạng choạng xông lại vào trong nhà.

"Nhụy Nhụy, con đem đàn ông về nhà như vậy sao, con không biết bố đã gả cho con cho con trai Lão Hắc rồi à?"

Ông ta vừa nổi giận vừa sợ hãi.

"Khi con về có người nào trong thôn nhìn thấy không?"

"Nếu như Lão Hắc mà biết con đưa đàn ông về nhà thì ông ta sẽ lấy lại một triệu tiền sính lễ mất".

"Bố".

"Con không đồng ý cưới Phùng Bân, bố mau trả tiền lại cho người ta đi".

Hoa Nhụy tức giận nói.

"Mày không đồng ý?"

"Mày là cái thá gì chứ mà dám nói không đồng ý với ông đây".

Ông ta giận đến mức toàn thân run rẩy, tiến lên trước tát vào mặt Hoa Nhụy.

Gương mặt hồng hào của Hoa Nhụy lập tức xuất hiện dấu tay đỏ ửng.

Mặt cô ta hiện lên vẻ oán hận, cô ta ngẩng đầu nhìn bố mình, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt.

"Hoa Tiểu Bình, tôi hận ông".

Hoa Tiểu Bình đánh xong liền hối hận, ông ta ngẩng đầu tu sạch chai rượu trong tay, sau đó liền vứt chai rượu xuống đất.

"Tao tiêu hết tiền rồi, có muốn trả cũng chẳng trả được".

"Mày tự giải quyết đi, một là gả cho Phùng Bân, hai là bảo Lão Hắc đánh chết tao".

"Dù sao tao cũng không muốn sống nữa".

Hoa Tiểu Bình ra vẻ vô lại, đi đến trước giường ngửa đầu ngã xuống.

Hoa Nhụy mím môi, nước mắt lăn dài.

Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh, không biết phải nói gì.

Ông bố này đúng là quá tệ, nếu như không vì từng là lính xông pha giết địch, chắc Trần Thiên Hạo đã tiến lên đánh ông ta một trận rồi.

Hoa Nhụy lau nước mắt, hít sâu một hơi.

Sau đó cố gắng mỉm cười với Trần Thiên Hạo.

"Anh Trần, để anh chê cười rồi, chúng ta đi thôi".

Trần Thiên Hạo gật đầu, lúc này đúng là nên để hai bố con họ bình tĩnh chút.

Anh vừa định rời đi.

Hoa Tiểu Bình đã bò dậy, choáng váng túm lấy cổ áo Trần Thiên Hạo.

"Thằng nhãi, nếu mày mà thực sự thích con gái tao thì mày đưa tao một triệu đi".

"Ông nghèo đến điên rồi sao?"

Hoa Nhụy đẩy Hoa Tiểu Bình ra, dưới sự kích thích của men rượu, cơ thể Hoa Tiểu Bình loạng choạng, ông ta ngồi xuống đất.

Ông ta không bỏ cuộc, giãy giụa đứng dậy tiếp tục tóm lấy Trần Thiên Hạo.

Hoa Nhụy thấy vậy liền kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.

"Anh Trần, bố tôi uống hơi nhiều, chúng ta mau đi thôi".

Nói thật nếu như có thể dùng một triệu để giải quyết chuyện của Hoa Nhụy, Trần Thiên Hạo cũng sẽ bỏ ra số tiền này.

Chỉ là Hoa Tiểu Bình đang say, có một số chuyện không thể nói rõ được.

Khi đi đến cửa.

Họ nhìn thấy mấy chục người đang lao đến trước cửa nhà.

Người dẫn đầu chính là Lão Hắc mặt mày hung ác.

Sắc mặt Hoa Nhụy biến sắc.

Cô ta kéo Trần Thiên Hạo trốn vào trong nhà.

"Anh Trần, phiền anh nấp ở đây một lúc, tôi ra ngoài xử lý một số việc".

Lúc này Hoa Nhụy không để ý được đến chuyện giường mình bừa thế nào, chỉ có thể bảo Trần Thiên Hạo ngồi xuống giường, sau đó dùng rèm che lại.

Cô ta nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

"Hoa Nhụy?"

"Quả nhiên cô đang ở nhà, thằng đàn ông kia đâu?"

Lão Hắc trầm giọng nói, hỏi với giọng điệu khó chịu.

"Tên nào?"

Hoa Nhụy cố ý ra vẻ không hiểu.

"Hoa Nhụy, em đừng có diễn nữa, là tên đánh anh đó".

Phùng Bân đứng bên kiêu ngạo nói.

"Ồ, anh nói người đó hả. Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, anh ấy về nhà rồi".

Hoa Nhụy thản nhiên đáp.

"Về nhà?"

"Sao tôi không tin nhỉ?"

"Lúc đến đây chúng tôi nghe ngóng được, tên đó về nhà cùng cô mà".

Lão Hắc mặt mày u ám, uy hiếp Hoa Nhụy.

"Hoa Nhụy, cô đừng quên thân phận của mình, bố cô đã nhận của tôi một triệu tiền sính lễ rồi".

"Bây giờ cô là con dâu nhà họ Phùng, cô dám gây chuyện ở bên ngoài, tôi sẽ giết cả nhà cô".

"Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nói cho ông biết tôi sẽ không gả cho Phùng Bân, còn một triệu kia, ai lấy thì đi đòi người ấy".

Hoa Nhụy vừa nghe thấy Lão Hắc uy hiếp mình liền nổi giận.

Nói xong tim cô ta đập thình thịch, cảm giác sợ hãi lan ra.

Lão Hắc cảm thấy ngứa tay, ông ta là người có thù tất báo, không có ai ở Tam Hương Ngũ Lí dám động vào ông ta.

"Mẹ nó, dám nói năng như vậy với ông đây hả?"

"Hôm nay, ông đây sẽ cho mày biết tay".

Nói xong liền đánh mắt với hai tên đàn em, hai tên đó cười xấu xa, tiến lên khống chế Hoa Nhụy.

Hoa Tiểu Bình cứ trốn trong nhà không dám ra.

Lúc này nhìn thấy Hoa Nhụy bị bọn họ khống chế, ông ta không nhịn được nữa.

Lảo đảo xông ra ngoài.

"Lão Hắc, có gì cứ đổ lên đầu tôi".

"Đừng động vào con gái tôi".

Hoa Tiểu Bình hét lớn, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Mười mấy tên côn đồ nhìn thấy Hoa Tiểu Bình đứng còn chẳng vững thì không kìm được mà cười phá lên.

"Chết mẹ mày đi".

Một tên tiến lên tung cước, đá Hoa Tiểu Bình ngã ra đất.

Còn hai tên đứng sau kéo Hoa Nhụy đi vào trong nhà.

"Bố, Hoa Nhụy là vợ con".

Phùng Bân ngăn Lão Hắc lại rồi nói.

Lão Hắc trợn trừng mắt nhìn hắn.

"Con trai, thiếu gì gái, hôm nào bố tìm cho con một đứa khác. Còn con Hoa Nhụy này, bố nhất định phải xử lý nó".

Phùng Bân mặc dù không muốn nhưng không dám cãi lời bố, chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau.

Gò má Hoa Tiểu Bình đỏ lên, ông ta bò dậy nhìn Hoa Nhụy bị kéo vào trong nhà, ông ta nhặt hai chai rượu từ dưới đất lên, xông thẳng vào trong.

"Bộp!"

Vừa đi đến cửa nhà liền bị một tên đá bay ra ngoài.

Cánh cửa gỗ bị đóng lại.

Giọng Lão Hắc vang lên từ trong phòng.

"Người anh em, để tôi lên trước, tí nữa mấy người lần lượt lên".

"Con phò này, mẹ nó chê nhà họ Phùng tao à. Giả bộ thanh cao làm chó gì, ông đây cho mày giả bộ này".

Sau đó ông ta đánh mắt với hai tên thuộc hạ đang giữ tay Hoa Nhụy, ông ta cởi cổ áo Hoa Nhụy, đẩy cô ta xuống chiếc giường cạnh cửa.

Qua tấm màn che, Hoa Nhụy ngã vào lòng Trần Thiên Hạo, đang hoảng loạn, cô ta đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.

Cô ta run rẩy nắm lấy tay Trần Thiên Hạo.

"Anh Trần, cứu tôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom