Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13
Chương 13 Chính Thức Chạm Mặt
Lâm Tuệ Nghi quấn tạm khăn bông trên người, bước ra khỏi nhà tắm, trở về phòng riêng của mình.
Đứng trước gương, cô soi mình một chút, bất giác trong đầu lại chợt nhớ đến chuyện cay đắng đã trải qua. Cái đêm ở nhà nghỉ Ngọc Lan và sáng ngày hôm sau, lúc ở ngân hàng Đại An...
Nỗi đau đớn, tủi nhục đâu dễ gì quên bỏ, dẫu trăm lần, ngàn lần cô muốn bôi xóa đi. Đừng thấy mấy ngày hôm nay cô nở những nụ cười tươi, thường xuyên cùng con đùa giỡn mà nghĩ rằng cô đã hoàn toàn nguôi ngoai. Chỉ một phần nào đó thôi. Thực sự thì trong lòng cô vẫn nhớ; lúc đêm về, trái tim cô vẫn thỉnh thoảng nhói lên.
Tấm chăn bông đã rơi xuống tự bao giờ. Trước gương, một cơ thể trần trụi vừa mới được phơi bày trọn vẹn. Lâm Tuệ Nghi thấy các vết thâm tím trên người hiện đều đã tan biến hết, dẫu vậy, cô khó có thể mừng vui. Thương tích, nó đâu chỉ ở mỗi bên ngoài.
Thở ra một hơi phiền muộn, cô lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh mà bản thân mình ghê tởm.
Lâm Tuệ Nghi, mày không được mềm yếu. Vì Lý Minh, mày nhất định phải kiên cường sống tiếp.
Thầm nhủ bản thân những lời như vậy, cô quay người bước đến bên tủ quần áo, lấy một bộ đầm rộng màu đen, loại có dây mặc vào, rồi chải chuốt...
Lúc Lý Minh và Hồng trở về nhà thì thấy Lâm Tuệ Nghi đang ngồi ở phòng khách, trên chiếc ghế sofa đặt gần cửa sổ. Tóc cô búi cao, đôi chân cô để trần, vắt chéo, nhìn rất ra dáng một quý cô.
“Mẹ!”, như mọi lần, Lý Minh gọi to, chạy nhanh đến chỗ Lâm Tuệ Nghi.
Lâm Tuệ Nghi vừa mới bỏ bộ hồ sơ trên tay xuống, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị cô bé đụng vào người rồi.
“Ui!”.
“Minh Minh, con làm mẹ đau rồi nè”.
“Mẹ đau hả?”, Lý Minh tỏ ra quan tâm. Cô bé lấy hơi rồi thổi vào bụng Lâm Tuệ Nghi – chính cái nơi vừa mới bị đầu cô bé đụng mạnh vào.
“Phù phù... Đau ơi bay đi. Đau ơi bay đi...”.
Cô bé thổi tầm năm sáu lượt gì đấy, mới ngẩng lên nhìn Lâm Tuệ Nghi: “Mẹ ơi, mẹ hết đau chưa?”.
Lâm Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười, cúi xuống thơm má con mình: “Mẹ hết đau rồi. Minh Minh giỏi quá”.
“Hì hì...”.
Lý Minh cười vui vẻ. Rồi như sực nhớ đến điều gì, cô bé vội tách ra, hướng Hồng chạy lại.
“Cô Hồng! Con gấu của Minh Minh!”.
Mới mang mấy túi đồ đi vào, Hồng vờ dỗi: “Minh Minh xấu lắm nhé, để một mình cô Hồng ôm hết bao nhiêu là đồ đạc”.
“Cô Hồng là người lớn mà. Minh Minh còn nhỏ, đâu có xách đồ được đâu”, Lý Minh nghiêng đầu đáp lại.
Hồng lập tức gục ngã trước sự đáng yêu này. Cô lấy con gấu bông đưa cho Lý Minh.
Cô bé tiếp lấy, cảm ơn Hồng xong liền mang theo chú gấu bông chạy lại chỗ chiếc ghế sofa đặt gần cửa sổ.
“Mẹ ơi, gấu bông nè mẹ!”.
“Ừ, dễ thương lắm”.
“Mẹ có thích không? Con tặng mẹ nhé?”.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu, đem con gái bế lên, để ngồi trên đùi mình. “Mẹ không cần gấu bông đâu. Minh Minh chính là chú gấu bông đáng yêu nhất của mẹ”.
“Hì hì...”.
...
“Mẹ ơi, mẹ xem gì vậy?”, Lý Minh ngó qua mớ tài liệu mà mẹ mình vừa rút ra từ bộ hồ sơ, hiếu kì hỏi.
Lâm Tuệ Nghi cũng không giấu giếm, ngược lại còn đưa cho con gái coi chung.
“Mẹ đang xem thông tin về người này”, vừa nói cô vừa lấy tay chỉ vào tấm ảnh thẻ dán trên mặt giấy của Lý Cảnh Hào.
“Wow, chú này thật xinh đẹp!”.
Lâm Tuệ Nghi: “...”.
Cô đã không chuẩn bị cho lời nhận xét bất ngờ này của con gái.
Xinh đẹp? Dành cho một người đàn ông? Nó có hơi...
“Minh Minh”, Lâm Tuệ Nghi khẽ hắng giọng, “Con thì biết gì mà xinh với chả đẹp chứ”.
“Minh Minh biết mà”, Lý Minh đính chính.
Lâm Tuệ Nghi chỉ thấy buồn cười: “Vậy con gái nói mẹ nghe, con biết thế nào?”.
Lý Minh dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào tấm ảnh của Lý Cảnh Hào, bảo: “Chú này rất xinh đẹp. Xinh đẹp hơn những chú trên ti vi của cô Hồng luôn”.
Hửm?
Lâm Tuệ Nghi đưa mắt nhìn về phía Hồng.
Hồng đang sắp xếp đồ đạc ở gần đó, bỗng nghe Lý Minh nhắc đến tên mình thì hơi chột dạ. Sợ bị Lâm Tuệ Nghi hiểu lầm mình dạy cho Lý Minh những điều không tốt, cô vội chạy lại thanh minh: “Cô Nghi, con... con không có để Minh Minh xem thứ gì bậy bạ đâu. Chỉ là... mấy bộ phim Hàn quốc...”.
“Cô biết rồi. Cô đã trách gì con đâu”.
Lâm Tuệ Nghi ra hiệu cho Hồng tiến lại gần hơn. Đưa trang tài liệu có đính ảnh Lý Cảnh Hào ra, cô hỏi Hồng: “Con thấy anh ta thế nào?”.
Hồng ghé mắt. Chưa xem chưa biết, vừa xem, trong dạ cô đã liền xuýt xoa.
Đẹp trai quá!
Mới nãy, khi Lý Minh so sánh, bảo người trong tấm ảnh còn đẹp hơn những diễn viên phim thần tượng mà cô vẫn thường xuyên theo dõi, thú thực cô chả buồn tin. Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, cái nhìn có thể chuẩn xác được bao nhiêu?
Phải, vài giây trước cô vẫn còn đinh ninh như vậy, còn giờ thì...
Cô tin rồi. Người đàn ông này quả đúng cực phẩm. Tuy đây chỉ là một tấm ảnh thẻ, nhưng gương mặt anh ta vẫn tỏa sáng rạng ngời. Đặc biệt là đôi mắt biết cười cùng cái nhếch môi hờ hững kia, chúng khiến cô đổ gục ngay tức thời.
“Hồng?”.
Tiếng gọi của Lâm Tuệ Nghi đã đem Hồng kéo về thực tại. Cô xấu hổ, cúi đầu, giọng ấp úng: “C-Cô Nghi, anh ta... anh ta là ai vậy?”.
Có vẻ Lâm Tuệ Nghi cũng hiểu được gì đó. Cô cười tủm tỉm: “Anh ta là Lý Cảnh Hào, người mà cô đang định tuyển làm trợ lí riêng cho mình”.
Trợ lí?
Hồng hỏi: “Cô Nghi, anh ta giỏi lắm hả cô?”.
“Rất giỏi”, Lâm Tuệ Nghi gật đầu, hoàn toàn nghiêm túc.
Lật từng trang tài liệu, cô chỉ: “Con xem. Đây là lí lịch của anh ta”.
“Lý Cảnh Hào, sinh ở Quế Nam, ba mươi tuổi, có hai bằng đại học, thông thạo sáu loại ngôn ngữ, từng làm cho công ty Sina và công ty tư vấn xây dựng Phúc Kiến, khả năng xử lí công việc tuyệt vời...”.
Hồng xem qua một lượt, tặc lưỡi. Người đàn ông tên Lý Cảnh Hào này thật sự là quá tài giỏi rồi. So với anh ta, một góc cô cũng chẳng bằng. Mà nói gì cô, kể cả mấy diễn viên phim thần tượng kia của cô cũng khó bì được ấy chứ.
“Cô Nghi, anh ta giỏi thật đấy, còn từng làm cho công ty lớn nữa”.
“Vậy theo ý con, cô nên tuyển dụng anh ta?”, Lâm Tuệ Nghi hỏi.
Hồng chẳng chút do dự gật đầu ngay: “Dạ nên chứ. Anh ta vừa có trình độ chuyên môn lại vừa có kinh nghiệm, thêm nữa còn...”.
“Thế nào?”.
“Rất đẹp trai”.
Lâm Tuệ Nghi liền cầm xấp tài liệu đánh nhẹ lên tay Hồng: “Con nhỏ này!”.
“Hì hì... Cô Nghi, con có nói sai đâu! Anh ta thật sự rất đẹp trai!”.
“Còn nói!”, Lâm Tuệ Nghi lại muốn đánh người.
Hồng nhanh chóng chạy đi, lấy cớ trốn hẳn luôn dưới bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, lúc này Lý Minh mới quay sang nhìn Lâm Tuệ Nghi, khẽ gọi: “Mẹ ơi”.
“Gì vậy Minh Minh?”.
Cô bé chớp mi, hỏi: “Chú ấy rất xinh đẹp đúng không mẹ?”.
Lâm Tuệ Nghi tính phủ nhận, nhưng nghĩ lại thì thấy nó chả có ý nghĩa gì mấy, đành phải gật đầu công nhận: “Ừm, thì cũng đẹp”.
“Vậy sao mẹ lại đánh cô Hồng?”.
Cô bé cảm thấy cô Hồng chẳng nói gì sai cả.
“Việc này...”, Lâm Tuệ Nghi bị con gái làm cho lúng túng, “Minh Minh, mẹ muốn tuyển anh ta đâu phải vì anh ta xinh đẹp. Cái đó... mẹ không cần”.
“Thế nếu chú đó xấu, mẹ cũng nhận luôn hả?”.
“Ừ”.
“Nhưng Minh Minh thích người xinh đẹp cơ”.
“Thì... thì anh ta vốn đã đẹp rồi mà”.
...
Qua một ngày cân nhắc kĩ lưỡng, Lâm Tuệ Nghi quyết định tự mình đi tìm gặp Lý Cảnh Hào.
Ngồi trong chiếc Toyota Vios màu đen, cô lần theo địa chỉ mà Đinh Uyển đã đưa cho, chạy về phía bắc của thành phố.
Tòa nhà C4 nằm trên hẻm 175 đường Chu Ân rất nhanh đã hiện ra ngay trước mắt. Lâm Tuệ Nghi đi vào thang máy, bấm lên tầng 4, tìm tới trước cửa căn hộ 406.
Kính coong!
Hồi chuông thứ nhất vang lên. Lâm Tuệ Nghi đứng đợi một lúc vẫn chưa thấy ai ra mở thì ấn thêm lần nữa.
Kính coong!
Đợi thêm hơn chục giây nhưng cánh cửa vẫn cứ đóng im lìm.
Lý Cảnh Hào không có ở nhà sao?
Không đúng. Cửa phòng anh ta đâu có khóa.
Anh ta đang bận gì mà không ra mở cửa nhỉ?
Lâm Tuệ Nghi kiên nhẫn ấn chuông lần thứ ba.
Kính coong!
Sự im lặng khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Cô nhẹ cau mày, đang định ấn chuông thêm lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bất ngờ mở ra.
Vừa xuất hiện là một người đàn ông tuổi độ hai chín, ba mươi. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi tối màu, đeo kính cận loại gọng tròn và mảnh, rất ra dáng trí thức.
Anh ta cao thật. Lâm Tuệ Nghi đoán anh chàng ít gì cũng phải mét tám.
“C-Chào anh”, cô cất tiếng, giọng hơi thiếu tự nhiên.
Lý Cảnh Hào im lặng nhìn cô.
So với hai lần gặp trước đó, hiện tại Lâm Tuệ Nghi đã có chút thay đổi. Mái tóc dài xoăn rối nay không còn thấy nữa, thay vào đó là kiểu tóc bob ép thẳng mang đến cảm giác thanh lịch, trang nhã, lại toát lên vẻ sang trọng của một quý cô.
“Cô tìm tôi?”, anh hỏi.
“Phải”, Lâm Tuệ Nghi gật đầu. “Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Lâm Tuệ Nghi, giám đốc công ty tư vấn và thiết kế xây dựng Quang Anh”.
Đoạn cô rút ra danh thiếp đưa cho người đàn ông trước mặt mình.
Lý Cảnh Hào cầm lấy, thoáng liếc qua rồi nói: “Lâm Tuệ Nghi? Giám đốc? Nghe hay đấy”.
Cái giọng tưng tửng cùng cái nhếch môi của anh chàng khiến Lâm Tuệ Nghi không vừa ý lắm. Xem ra những thông tin mà cô nghe được từ chỗ Đinh Uyển là thật, anh chàng rất cao ngạo.
Nể tài năng của anh, Lâm Tuệ Nghi tôi sẽ cố chịu đựng.
“Nói tôi nghe xem, sao bà giám đốc lại đột nhiên chạy tới đây tìm tôi? Tôi không nhớ là mình đã từng gặp bà”.
Bà? Bộ trông Lâm Tuệ Nghi cô già lắm sao? Tuổi của cô và anh ta bằng nhau đấy.
“Anh Lý, xin cứ gọi tên tôi là được”.
“Bà vẫn chưa trả lời tôi”, Lý Cảnh Hào nhắc. Rõ ràng anh chẳng có ý sửa lối xưng hô.
Đối với anh chàng, Lâm Tuệ Nghi lại càng khó ưa thêm một chút rồi.
“Anh Lý, trước hết có thể mời tôi vào nhà không? Đứng nói chuyện thế này thực có hơi bất tiện”.
Với yêu cầu này thì Lý Cảnh Hào chấp thuận. Anh mở rộng cánh cửa, đứng tránh sang một bên để nhường lối đi cho Lâm Tuệ Nghi: “Xin mời”.
Chương 13 Chính Thức Chạm Mặt
Lâm Tuệ Nghi quấn tạm khăn bông trên người, bước ra khỏi nhà tắm, trở về phòng riêng của mình.
Đứng trước gương, cô soi mình một chút, bất giác trong đầu lại chợt nhớ đến chuyện cay đắng đã trải qua. Cái đêm ở nhà nghỉ Ngọc Lan và sáng ngày hôm sau, lúc ở ngân hàng Đại An...
Nỗi đau đớn, tủi nhục đâu dễ gì quên bỏ, dẫu trăm lần, ngàn lần cô muốn bôi xóa đi. Đừng thấy mấy ngày hôm nay cô nở những nụ cười tươi, thường xuyên cùng con đùa giỡn mà nghĩ rằng cô đã hoàn toàn nguôi ngoai. Chỉ một phần nào đó thôi. Thực sự thì trong lòng cô vẫn nhớ; lúc đêm về, trái tim cô vẫn thỉnh thoảng nhói lên.
Tấm chăn bông đã rơi xuống tự bao giờ. Trước gương, một cơ thể trần trụi vừa mới được phơi bày trọn vẹn. Lâm Tuệ Nghi thấy các vết thâm tím trên người hiện đều đã tan biến hết, dẫu vậy, cô khó có thể mừng vui. Thương tích, nó đâu chỉ ở mỗi bên ngoài.
Thở ra một hơi phiền muộn, cô lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh mà bản thân mình ghê tởm.
Lâm Tuệ Nghi, mày không được mềm yếu. Vì Lý Minh, mày nhất định phải kiên cường sống tiếp.
Thầm nhủ bản thân những lời như vậy, cô quay người bước đến bên tủ quần áo, lấy một bộ đầm rộng màu đen, loại có dây mặc vào, rồi chải chuốt...
Lúc Lý Minh và Hồng trở về nhà thì thấy Lâm Tuệ Nghi đang ngồi ở phòng khách, trên chiếc ghế sofa đặt gần cửa sổ. Tóc cô búi cao, đôi chân cô để trần, vắt chéo, nhìn rất ra dáng một quý cô.
“Mẹ!”, như mọi lần, Lý Minh gọi to, chạy nhanh đến chỗ Lâm Tuệ Nghi.
Lâm Tuệ Nghi vừa mới bỏ bộ hồ sơ trên tay xuống, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị cô bé đụng vào người rồi.
“Ui!”.
“Minh Minh, con làm mẹ đau rồi nè”.
“Mẹ đau hả?”, Lý Minh tỏ ra quan tâm. Cô bé lấy hơi rồi thổi vào bụng Lâm Tuệ Nghi – chính cái nơi vừa mới bị đầu cô bé đụng mạnh vào.
“Phù phù... Đau ơi bay đi. Đau ơi bay đi...”.
Cô bé thổi tầm năm sáu lượt gì đấy, mới ngẩng lên nhìn Lâm Tuệ Nghi: “Mẹ ơi, mẹ hết đau chưa?”.
Lâm Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười, cúi xuống thơm má con mình: “Mẹ hết đau rồi. Minh Minh giỏi quá”.
“Hì hì...”.
Lý Minh cười vui vẻ. Rồi như sực nhớ đến điều gì, cô bé vội tách ra, hướng Hồng chạy lại.
“Cô Hồng! Con gấu của Minh Minh!”.
Mới mang mấy túi đồ đi vào, Hồng vờ dỗi: “Minh Minh xấu lắm nhé, để một mình cô Hồng ôm hết bao nhiêu là đồ đạc”.
“Cô Hồng là người lớn mà. Minh Minh còn nhỏ, đâu có xách đồ được đâu”, Lý Minh nghiêng đầu đáp lại.
Hồng lập tức gục ngã trước sự đáng yêu này. Cô lấy con gấu bông đưa cho Lý Minh.
Cô bé tiếp lấy, cảm ơn Hồng xong liền mang theo chú gấu bông chạy lại chỗ chiếc ghế sofa đặt gần cửa sổ.
“Mẹ ơi, gấu bông nè mẹ!”.
“Ừ, dễ thương lắm”.
“Mẹ có thích không? Con tặng mẹ nhé?”.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu, đem con gái bế lên, để ngồi trên đùi mình. “Mẹ không cần gấu bông đâu. Minh Minh chính là chú gấu bông đáng yêu nhất của mẹ”.
“Hì hì...”.
...
“Mẹ ơi, mẹ xem gì vậy?”, Lý Minh ngó qua mớ tài liệu mà mẹ mình vừa rút ra từ bộ hồ sơ, hiếu kì hỏi.
Lâm Tuệ Nghi cũng không giấu giếm, ngược lại còn đưa cho con gái coi chung.
“Mẹ đang xem thông tin về người này”, vừa nói cô vừa lấy tay chỉ vào tấm ảnh thẻ dán trên mặt giấy của Lý Cảnh Hào.
“Wow, chú này thật xinh đẹp!”.
Lâm Tuệ Nghi: “...”.
Cô đã không chuẩn bị cho lời nhận xét bất ngờ này của con gái.
Xinh đẹp? Dành cho một người đàn ông? Nó có hơi...
“Minh Minh”, Lâm Tuệ Nghi khẽ hắng giọng, “Con thì biết gì mà xinh với chả đẹp chứ”.
“Minh Minh biết mà”, Lý Minh đính chính.
Lâm Tuệ Nghi chỉ thấy buồn cười: “Vậy con gái nói mẹ nghe, con biết thế nào?”.
Lý Minh dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào tấm ảnh của Lý Cảnh Hào, bảo: “Chú này rất xinh đẹp. Xinh đẹp hơn những chú trên ti vi của cô Hồng luôn”.
Hửm?
Lâm Tuệ Nghi đưa mắt nhìn về phía Hồng.
Hồng đang sắp xếp đồ đạc ở gần đó, bỗng nghe Lý Minh nhắc đến tên mình thì hơi chột dạ. Sợ bị Lâm Tuệ Nghi hiểu lầm mình dạy cho Lý Minh những điều không tốt, cô vội chạy lại thanh minh: “Cô Nghi, con... con không có để Minh Minh xem thứ gì bậy bạ đâu. Chỉ là... mấy bộ phim Hàn quốc...”.
“Cô biết rồi. Cô đã trách gì con đâu”.
Lâm Tuệ Nghi ra hiệu cho Hồng tiến lại gần hơn. Đưa trang tài liệu có đính ảnh Lý Cảnh Hào ra, cô hỏi Hồng: “Con thấy anh ta thế nào?”.
Hồng ghé mắt. Chưa xem chưa biết, vừa xem, trong dạ cô đã liền xuýt xoa.
Đẹp trai quá!
Mới nãy, khi Lý Minh so sánh, bảo người trong tấm ảnh còn đẹp hơn những diễn viên phim thần tượng mà cô vẫn thường xuyên theo dõi, thú thực cô chả buồn tin. Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, cái nhìn có thể chuẩn xác được bao nhiêu?
Phải, vài giây trước cô vẫn còn đinh ninh như vậy, còn giờ thì...
Cô tin rồi. Người đàn ông này quả đúng cực phẩm. Tuy đây chỉ là một tấm ảnh thẻ, nhưng gương mặt anh ta vẫn tỏa sáng rạng ngời. Đặc biệt là đôi mắt biết cười cùng cái nhếch môi hờ hững kia, chúng khiến cô đổ gục ngay tức thời.
“Hồng?”.
Tiếng gọi của Lâm Tuệ Nghi đã đem Hồng kéo về thực tại. Cô xấu hổ, cúi đầu, giọng ấp úng: “C-Cô Nghi, anh ta... anh ta là ai vậy?”.
Có vẻ Lâm Tuệ Nghi cũng hiểu được gì đó. Cô cười tủm tỉm: “Anh ta là Lý Cảnh Hào, người mà cô đang định tuyển làm trợ lí riêng cho mình”.
Trợ lí?
Hồng hỏi: “Cô Nghi, anh ta giỏi lắm hả cô?”.
“Rất giỏi”, Lâm Tuệ Nghi gật đầu, hoàn toàn nghiêm túc.
Lật từng trang tài liệu, cô chỉ: “Con xem. Đây là lí lịch của anh ta”.
“Lý Cảnh Hào, sinh ở Quế Nam, ba mươi tuổi, có hai bằng đại học, thông thạo sáu loại ngôn ngữ, từng làm cho công ty Sina và công ty tư vấn xây dựng Phúc Kiến, khả năng xử lí công việc tuyệt vời...”.
Hồng xem qua một lượt, tặc lưỡi. Người đàn ông tên Lý Cảnh Hào này thật sự là quá tài giỏi rồi. So với anh ta, một góc cô cũng chẳng bằng. Mà nói gì cô, kể cả mấy diễn viên phim thần tượng kia của cô cũng khó bì được ấy chứ.
“Cô Nghi, anh ta giỏi thật đấy, còn từng làm cho công ty lớn nữa”.
“Vậy theo ý con, cô nên tuyển dụng anh ta?”, Lâm Tuệ Nghi hỏi.
Hồng chẳng chút do dự gật đầu ngay: “Dạ nên chứ. Anh ta vừa có trình độ chuyên môn lại vừa có kinh nghiệm, thêm nữa còn...”.
“Thế nào?”.
“Rất đẹp trai”.
Lâm Tuệ Nghi liền cầm xấp tài liệu đánh nhẹ lên tay Hồng: “Con nhỏ này!”.
“Hì hì... Cô Nghi, con có nói sai đâu! Anh ta thật sự rất đẹp trai!”.
“Còn nói!”, Lâm Tuệ Nghi lại muốn đánh người.
Hồng nhanh chóng chạy đi, lấy cớ trốn hẳn luôn dưới bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, lúc này Lý Minh mới quay sang nhìn Lâm Tuệ Nghi, khẽ gọi: “Mẹ ơi”.
“Gì vậy Minh Minh?”.
Cô bé chớp mi, hỏi: “Chú ấy rất xinh đẹp đúng không mẹ?”.
Lâm Tuệ Nghi tính phủ nhận, nhưng nghĩ lại thì thấy nó chả có ý nghĩa gì mấy, đành phải gật đầu công nhận: “Ừm, thì cũng đẹp”.
“Vậy sao mẹ lại đánh cô Hồng?”.
Cô bé cảm thấy cô Hồng chẳng nói gì sai cả.
“Việc này...”, Lâm Tuệ Nghi bị con gái làm cho lúng túng, “Minh Minh, mẹ muốn tuyển anh ta đâu phải vì anh ta xinh đẹp. Cái đó... mẹ không cần”.
“Thế nếu chú đó xấu, mẹ cũng nhận luôn hả?”.
“Ừ”.
“Nhưng Minh Minh thích người xinh đẹp cơ”.
“Thì... thì anh ta vốn đã đẹp rồi mà”.
...
Qua một ngày cân nhắc kĩ lưỡng, Lâm Tuệ Nghi quyết định tự mình đi tìm gặp Lý Cảnh Hào.
Ngồi trong chiếc Toyota Vios màu đen, cô lần theo địa chỉ mà Đinh Uyển đã đưa cho, chạy về phía bắc của thành phố.
Tòa nhà C4 nằm trên hẻm 175 đường Chu Ân rất nhanh đã hiện ra ngay trước mắt. Lâm Tuệ Nghi đi vào thang máy, bấm lên tầng 4, tìm tới trước cửa căn hộ 406.
Kính coong!
Hồi chuông thứ nhất vang lên. Lâm Tuệ Nghi đứng đợi một lúc vẫn chưa thấy ai ra mở thì ấn thêm lần nữa.
Kính coong!
Đợi thêm hơn chục giây nhưng cánh cửa vẫn cứ đóng im lìm.
Lý Cảnh Hào không có ở nhà sao?
Không đúng. Cửa phòng anh ta đâu có khóa.
Anh ta đang bận gì mà không ra mở cửa nhỉ?
Lâm Tuệ Nghi kiên nhẫn ấn chuông lần thứ ba.
Kính coong!
Sự im lặng khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Cô nhẹ cau mày, đang định ấn chuông thêm lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bất ngờ mở ra.
Vừa xuất hiện là một người đàn ông tuổi độ hai chín, ba mươi. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi tối màu, đeo kính cận loại gọng tròn và mảnh, rất ra dáng trí thức.
Anh ta cao thật. Lâm Tuệ Nghi đoán anh chàng ít gì cũng phải mét tám.
“C-Chào anh”, cô cất tiếng, giọng hơi thiếu tự nhiên.
Lý Cảnh Hào im lặng nhìn cô.
So với hai lần gặp trước đó, hiện tại Lâm Tuệ Nghi đã có chút thay đổi. Mái tóc dài xoăn rối nay không còn thấy nữa, thay vào đó là kiểu tóc bob ép thẳng mang đến cảm giác thanh lịch, trang nhã, lại toát lên vẻ sang trọng của một quý cô.
“Cô tìm tôi?”, anh hỏi.
“Phải”, Lâm Tuệ Nghi gật đầu. “Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Lâm Tuệ Nghi, giám đốc công ty tư vấn và thiết kế xây dựng Quang Anh”.
Đoạn cô rút ra danh thiếp đưa cho người đàn ông trước mặt mình.
Lý Cảnh Hào cầm lấy, thoáng liếc qua rồi nói: “Lâm Tuệ Nghi? Giám đốc? Nghe hay đấy”.
Cái giọng tưng tửng cùng cái nhếch môi của anh chàng khiến Lâm Tuệ Nghi không vừa ý lắm. Xem ra những thông tin mà cô nghe được từ chỗ Đinh Uyển là thật, anh chàng rất cao ngạo.
Nể tài năng của anh, Lâm Tuệ Nghi tôi sẽ cố chịu đựng.
“Nói tôi nghe xem, sao bà giám đốc lại đột nhiên chạy tới đây tìm tôi? Tôi không nhớ là mình đã từng gặp bà”.
Bà? Bộ trông Lâm Tuệ Nghi cô già lắm sao? Tuổi của cô và anh ta bằng nhau đấy.
“Anh Lý, xin cứ gọi tên tôi là được”.
“Bà vẫn chưa trả lời tôi”, Lý Cảnh Hào nhắc. Rõ ràng anh chẳng có ý sửa lối xưng hô.
Đối với anh chàng, Lâm Tuệ Nghi lại càng khó ưa thêm một chút rồi.
“Anh Lý, trước hết có thể mời tôi vào nhà không? Đứng nói chuyện thế này thực có hơi bất tiện”.
Với yêu cầu này thì Lý Cảnh Hào chấp thuận. Anh mở rộng cánh cửa, đứng tránh sang một bên để nhường lối đi cho Lâm Tuệ Nghi: “Xin mời”.
Bình luận facebook