Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Cậu vẫn chưa nhận ra là mình thích cậu sao?”
Không quan tâm sắc mặt Vương Tuyết tái xanh đến mức nào, Bùi Thầm mang Lương Chi Ý đi luôn.
Hai người đi vào tòa nhà dạy học, cô gái ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Thầm, lúm đồng tiền không khỏi lộ ra: “Người của cậu á?”
Bùi Thầm: “…”
Bước chân của chàng trai thoáng dừng lại, có cảm xúc kì lạ lướt qua đáy mắt cậu, vẻ mặt căng cứng mở miệng: “Tôi muốn nói là người của lớp tôi, cậu đừng tưởng bở.”
Cô gái nhịn cười, vờ như nghiêm túc gật đầu:
“Mình biết chứ, ai mà chẳng có lúc lỡ lời. Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không hiểu lầm đâu.”
Thực tế là đang nói: Yên tâm, mình tuyệt đối sẽ hiểu lầm.
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý nhảy hai bước, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng không ngờ là lớp trưởng lại bảo vệ mình như vậy đấy.”
“Không phải bảo vệ cậu, mà là bảo vệ lớp chúng ta.”
“Ừ, cậu không cần phải giải thích đâu, giải thích chính là đang giấu giếm đấy.”
“…”
“Nhưng dù sao thì vẫn cảm ơn lớp trưởng đã nói đỡ cho mình hồi nãy nhé.”
Cô không ngờ Bùi Thầm bình thường thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững lại có một mặt cứng rắn như thế. Khi nhớ lại khoảnh khắc khi cậu bảo vệ cô sau lưng cậu vừa nãy, trái tim của Lương Chi Ý nhũn cả ra, như bị thứ gì đó sưởi ấm, nóng hôi hổi.
Sao người này lại có thể tốt như vậy nhỉ…
Cô chuyển đề tài: “Có điều nếu vừa rồi mà không có cậu thì hôm nay mình chắc chắn sẽ cho cái cô nàng Vương Tuyết đó biết tay.”
Ban đầu cô chịu đựng vì cả lớp thì đã đành, sau đó người này lại còn dám được nước lấn tới*, rõ ràng là đang bắt nạt người ta mà?
(*)
Thấy ánh mắt lạ thường của Bùi Thầm, Lương Chi Ý hất cằm: “Gì vậy, cậu không tin à?”
Chàng trai thản nhiên liếc nhìn cô, “Tin, có ai bắt nạt được cậu đâu.”
Dù sao thì chuyện cô diss đám Đồng Tư Tư ở phòng thiết bị vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, đúng là Lương Chi Ý chưa bao giờ để bản thân ấm ức cả.
Nhưng cũng không biết hồi nãy khi nhìn thấy cậu, làm thế nào mà cô lại giả vờ tỏ cái vẻ tủi thân đó được.
Hai người đi lên tầng, Lương Chi Ý nhớ tới chuyện hồi nãy thì vẫn cảm thấy tức giận, “Chủ yếu là do cái cô nàng Vương Tuyết đó cũng quá đáng quá thể, mình có cảm giác cậu ta đang nhằm vào lớp bọn mình.”
Lương Chi Ý nói với Bùi Thầm ngọn nguồn câu chuyện, Bùi Thầm nghe xong thì chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cậu nhìn về phía cô, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng hơn một chút: “Lần sau trước khi trực nhật thì phải biết rõ khu vực làm vệ sinh, quét dọn xong trong thời gian quy định, đừng để lặp lại tình trạng như hôm nay nữa.”
Lương Chi Ý ngoan ngoãn gật đầu, nháy mắt với cậu: “Thế lớp trưởng đang dạy bảo mình đó hả?”
“Không phải dạy bảo, mà là nhắc nhở.”
Lương Chi Ý “À” một tiếng, cô đối mặt với cậu đi lùi từng bước lên tầng, gian xảo nói: “Cảm ơn lớp trưởng đã nhắc nhở nhé, mình xin khiêm tốn nhận vậy.”
“Khiêm tốn nhận, chứ kiên quyết không thay đổi à?”
Cô bước một bước ghé sát lại cậu, đuôi mắt cong lên: “Sao có thể chứ, mình nghe lời lớp trưởng lắm đấy.” Giọng điệu mềm mại như đang thủ thỉ khiến câu nói này mang một hàm ý mập mờ khác.
Sắc mặt Bùi Thầm lạnh lùng, cậu nhìn sang chỗ khác, rồi nói với giọng khàn khàn: “Đi đứng tử tế đi.”
“Được.”
Lương Chi Ý nhẹ nhàng đáp lại, rồi xoay người ngoan ngoãn đi lên tầng.
Khi về lớp thì tiết đọc đầu giờ đã trôi qua một nửa, hai người về chỗ ngồi, Lương Chi Ý thấy trang giấy trống trên bàn thì hỏi Bùi Thầm với vẻ ngờ vực: “Phải viết gì vậy?”
Bùi Thầm cầm bút, vừa nói vừa viết tiếp: “Viết hai đoạn sau của <Quy Khứ Lai Hề>, hết tiết đọc đầu giờ thì nộp.”
Lương Chi Ý đau sọ não, nằm bò ra bàn: “Ôi chao ôi*…”
Tuyên Hạ ở dãy trước quay lại: “Câu này của cậu là <Thục Đạo Nan*> mà?”
(*)
Lương Chi Ý lườm cậu ta một cái: “Cậu cho rằng mình không biết à?”
Cô lấy bút rồi nhanh chóng viết ra, ánh mắt của Tuyên Hạ lướt qua hai người ở hàng phía sau, rồi trêu chọc:
“Phải rồi, hai cậu thế này là làm lành rồi hả?”
Lương Chi Ý nhếch môi: “Đương nhiên rồi, lớp trưởng đại nhân là một người vô cùng rộng lượng đấy*.”
Bùi Thầm còn chưa nói gì thì Phàn Cao cũng quay lại, vẻ mặt ngờ vực hỏi: “Tể tướng gì vậy*? Chứa thuyền* gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?”
(*)
Tuyên Hạ mỉm cười cốc đầu cậu ta: “Cậu tò mò như thế làm gì? Đã viết chính tả xong chưa?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình, cậu đều chép của mình cả đấy.”
“Thối lắm! Mình chỉ nhìn của cậu có một câu thôi!”
Bùi Thầm bị hai người này quấy cho sắc mặt tối sầm, cậu dùng bút gõ mặt bàn: “Hai cậu quay lên cho tôi.”
Tuyên Hạ nghe thế thì cười hì hì khoác vai Phàn Cao: “Được, thế mình không quấy rầy thế giới của hai người các cậu nữa.”
Bùi Thầm: “…”
Cuối cùng chuông hết tiết vang lên, mọi người nộp tờ giấy viết chính. Lương Chi Ý lấy bánh hạt dẻ mua khi đi dạo phố với Bùi Thầm hôm qua ra khỏi cặp sách rồi đưa lên trước: “Hai anh đẹp trai phía trước ơi, có muốn ăn bánh hạt dẻ không?”
“Có chứ, đúng lúc mình chưa ăn sáng.”
“Mình cũng muốn một cái.”
Hôm nay cô đúng lúc mang cái này tới xem như bữa sáng, cô ăn một cái, còn lại thì chia cho các bạn ở xung quanh.
Mọi người nháo nhào tỏ ý cảm ơn, nhất là những cậu chàng trước giờ luôn có thiện cảm với Lương Chi Ý thì cười tươi như nở hoa trên mặt.
Bùi Thầm đang làm đề bài cuối cùng trong quyển bài tập. Qua đuôi mắt, cậu thấy Lương Chi Ý đang cười rất ngọt ngào với đám con trai, sự thiện cảm mà đám con trai dành cho cô cũng thể hiện hết lên mặt.
Bùi Thầm cụp mắt, lặng lẽ làm bài. Một lát sau Lương Chi Ý mới đưa hộp tới trước mặt cậu: “Bùi Thầm, cậu có ăn không?”
Cậu đang viết chữ, hai mắt sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc gì.
“Không ăn.”
Cô gái thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cậu thì đã sớm quen, lẩm bẩm một tiếng: “Không ăn thì mình ăn.”
Bùi Thầm cụp hàng mi đen, một lúc lâu sau cậu làm xong quyển bài tập, đứng dậy đi thẳng ra khỏi lớp luôn.
Lương Chi Ý nhìn bóng dáng cậu rồi bĩu môi thở dài.
Cái người này, hở tí là lại như hầm băng.
Cô không nhìn nữa, đúng lúc nhìn thấy cô bạn thân ngồi tại chỗ, đang dào dạt hứng thú ngoắc ngón tay về phía cô, như hoàng đế đang đùa giỡn phi tần.
“…”
Lương Chi Ý bất đắc dĩ, cuối cùng nhượng bộ đứng lên, đi tới trước mặt Quý Phỉ Nhi: “Gì vậy?”
“Xem cái dáng vẻ trọng sắc khinh bạn của cậu đi, có phải hận không thể đóng đinh ở bên cạnh chỗ Bùi Thầm ngồi không thế?”
“Thế thì không đâu.”
Tri Miên đứng dậy muốn đi lấy nước, nên để Lương Chi Ý ngồi chỗ của cô ấy. Quý Phỉ Nhi hỏi cô sao hồi nãy làm vệ sinh dưới tầng lâu thế, Lương Chi Ý chống đầu, chậm rãi nói chuyện vừa xảy ra.
Quý Phỉ Nhi nghe xong thì tức giận đến mức đập bàn: “Trưởng ban giám sát là Vương Tuyết bên lớp bảy đúng không? Cậu ta ác thật đấy! Mình mà là cậu thì đã sớm tức điên lên rồi, quá đáng quá thể!”
“Đúng thật, nhưng mình cũng không giận đến mức đó, bởi vì Bùi Thầm đã diss lại giúp mình rồi.” Lương Chi Ý híp mắt cười.
“Không ngờ vào lúc mấu chốt thì lớp trưởng cũng khá tốt với cậu đấy nhỉ,” Đầu óc Quý Phỉ Nhi xoay chuyển, “Từ từ đã, mình chợt nghĩ tới một chuyện.”
“Gì vậy?”
“Mình bỗng cảm thấy, có thể không phải Vương Tuyết đang nhằm vào lớp bọn mình, mà là nhằm vào cậu…”
“Hả?”
Quý Phỉ Nhi nói hồi lớp mười cô ta và Trần Tư Hàng học cùng lớp, nên từng nghe chuyện về Vương Tuyết và Trần Tư Hàng, nhưng đây đều đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, Lương Chi Ý mới chuyển tới nên không biết.
Cô nàng lại gần tai Lương Chi Ý nói: “Vả lại hình như Trần Tư Hàng thích cậu ý.”
Chân tướng đã rõ ràng, Lương Chi Ý khẽ cười một tiếng: “Mình đã bảo rồi mà, cậu ta đâu đến mức phải có thái độ thù địch như thế với mình chứ.”
“Cậu thế này phải gọi là chẳng làm gì cũng dính đạn.”
“…”
Chẳng hiểu tại sao luôn, Trần Tư Hàng và cô có ‘miếng’ quan hệ nào sao?
Đôi môi đỏ của Lương Chi Ý mím lại, cô nằm nhoài ra bàn, thở dài thườn thượt: “Nhưng như cậu nói thì, bây giờ mình thích Bùi Thầm thì chẳng phải cũng bị ngũ mã phanh thây hay sao? Hầy mình sợ quá đi…”
Quý Phỉ Nhi thấy cô bắt đầu nhập vai thì coi thường ngược lại, “Đi chết đi, mình thấy cậu vẫn hưởng thụ lắm đấy.”
“Hì hì.”
Đôi bạn thân trò chuyện với nhau, lúc này trong lớp bỗng có người nói một tin càng quan trọng hơn: “Các bạn ạ, mình vừa nhìn thấy cái bạn trưởng ban giám sát của lớp bảy giờ đang bị phê bình ở trong văn phòng của khối đấy!”
“Tại sao thế?”
“Nghe nói là hôm nay lớp chúng ta trực nhật bị trừ điểm ác ý! Bùi Thầm đã trực tiếp tìm chủ nhiệm khối xử lý!”
“Lớp trưởng ngầu đét! Mình ghét nhất là cái cô nàng Vương Tuyết đó, cáo mượn oai hùm*, cũng không biết là có gì để mà kiêu ngạo.”
(*)
Lương Chi Ý nghe thế thì ngẩn ra, cô lập tức đứng dậy, “Mình tới văn phòng xem thử.”
Quý Phỉ Nhi: “Ấy…” Chỉ thấy cô gái đã mất hút trong tích tắc.
Lương Chi Ý bước nhanh tới bên ngoài văn phòng, khi nhìn vào bên trong thì thấy lúc này Vương Tuyết đang thành thật đứng trước mặt chủ nhiệm khối, cô ta cúi đầu xuống, bị răn dạy khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, đâu còn dáng vẻ vênh váo nữa.
Kiểu hành vi lợi dụng việc công để trả thù cá nhân này chắc chắn phải xử lý nghiêm minh.
Một lúc sau, Vương Tuyết ra khỏi văn phòng, cô ta ngẩng đầu lên, thấy Lương Chi Ý đứng trước cửa thì mắt đỏ ửng, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Lương Chi Ý dựa vào lan can, mỉm cười xinh đẹp với cô ta, rồi lại nói một tiếng: “Chào trưởng ban Vương nhé.”
Kỹ năng châm biếm đạt điểm tối đa.
Vương Tuyết tức nổ phổi, quay đầu bước đi.
Lương Chi Ý vui vẻ thở hắt ra, sau đó cô đảo tròng mắt thì thoáng nhìn thấy Bùi Thầm ra khỏi văn phòng,
Chàng trai da trắng mắt lạnh, dù chỉ mặc đồng phục trường đơn giản nhất, cùng với vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc đó thì cũng cấm dục đẹp mắt vô cùng…
Lương Chi Ý đi tới trước mặt cậu, môi đỏ cong lên: “Không ngờ là cậu lại xử lý thật đấy?”
Cô cho rằng ban đầu cậu chỉ dọa Vương Tuyết một cái thôi, tuy nói là liên quan tới danh dự của cả lớp, nhưng vô hình chung cậu cũng đã bảo vệ cô.
Bùi Thầm nhìn cô, rồi mở miệng nói: “Đừng vui mừng sớm quá.”
“?”
“Chủ nhiệm lớp tìm cậu đấy.”
“…”
Tâm trạng như một chiếc xe vừa băng qua núi đã rớt xuống đáy cốc luôn.
Cô gái đang khỏe như vâm lại ỉu xìu trong nháy mắt, mấy giây sau cô hít một hơi sâu: “…Được, mình đã sẵn sàng rồi.”
Bùi Thầm nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn mà đi vào văn phòng của cô thì khóe môi thoáng đè xuống một chút.
Lương Chi Ý đi tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, còn chưa chờ Phương trượng lên tiếng thì cô đã tranh nói trước: “Thưa thầy chủ nhiệm, em sai rồi ạ, em không nên không nhớ kĩ khu vực phụ trách, là do em lơ là cẩu thả phạm lỗi ạ. Chuyện bị trừ điểm hôm nay trách nhiệm thuộc về em, về việc này em bày tỏ sự áy náy sâu sắc, khiêm tốn nhận lỗi với thầy. Thầy cứ xử lý thoải mái, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì em đều chấp nhận ạ!”
Phương trượng:?
Anh ta nở nụ cười, “Thế nào, em muốn anh dũng cống hiến cho thầy à?”
Thật ra thì cũng không đến mức đó…
Cuối cùng Phương trượng dịu dàng dạy bảo: “Lần sau làm vệ sinh không được cẩu thả quá, nhưng Bùi Thầm cũng đã nói với thầy rồi, là vì tuần trước em ấy không thông báo trong nhóm nên về tình thì có thể tha thứ cho em được.”
Lương Chi Ý ngẩn ngơ, cô cảm thấy ấm lòng, rồi vội vã lắc đầu: “Không liên quan gì tới lớp trưởng đâu ạ, nguyên nhân là ở em ạ.”
Sao cái người này lại tự ôm trách nhiệm về mình vậy chứ…
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, nhưng bởi vì đúng là em đã không làm vệ sinh đến nơi đến chốn, làm lớp bị trừ điểm, thế nên sẽ có hình phạt thích đáng.”
Phương trượng bảo cô tuần này chọn một buổi chiều ở lại quét dọn văn phòng của khối, coi như là hình phạt cho lần này.
Lương Chi Ý nghe thế thì lén thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sẽ phải viết kiểm điểm gì đó chứ, cô cười nói: “Dạ, thưa Phương…”
Suýt nữa thì thốt ra hai chữ ‘Phương trượng’, cô nhanh chóng sửa miệng: “Thưa, thưa thầy Phương.”?
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên liếc cô một cái, “Được rồi, về đi.”
“Dạ.”
Cô vui vẻ ra khỏi văn phòng.
***
Chuyện kiểm tra vệ sinh đến đây là kết thúc. Từng ngày trôi qua, nhoáng cái đã tới thứ sáu.
Vào buổi sáng, Phương trượng tới lớp thông báo thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường, chốt vào thứ hai tuần sau, kéo dài trong hai ngày.
Vốn là đại hội thể thao của trường được tổ chức trước khi nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng vì mấy hôm nay trời mưa nên thời gian bị lùi lại.
Có điều danh sách vận động viên đã được chốt trước đó rồi, khoảng thời gian này đều đang huấn luyện nên cũng không hẳn là đột ngột.
Danh sách hậu cần cũng đã chốt, ngoài cái đó ra thì các thứ liên quan như mua sắm đồ đạc thì giao cho cán sự sinh hoạt Tri Miên phụ trách.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục nói xong, Lương Chi Ý ở phía dưới đang nằm bò ra bàn xoay bút, cô nhìn về phía Bùi Thầm, nhỏ giọng nói: “Bùi Thầm à, tại sao cậu không đăng ký tham gia đại hội thể thao vậy?”
Bùi Thầm cúi đầu đọc sách, “Cậu đoán xem.”
Cô cạn lời, “Mình ứ thèm đoán đâu.”
Chàng trai quay đầu liếc cô một cái: “Thế tại sao cậu lại không tham gia?”
Đuôi mày của cô cong lên, “Chuyện liên quan tới danh dự của cả lớp, mình vẫn không nên cản trở thì hơn.”
Nhưng Lương Chi Ý chơi thể thao cũng không phải kém lắm, chẳng qua hồi lớp 10 cô từng tham gia đại hội thể thao, cảm thấy quá mệt, nên năm nay thật sự không muốn tham gia.
Buổi sáng lúc nghỉ giải lao, Lương Chi Ý đi tìm Quý Phỉ Nhi, Tri Miên đúng lúc cũng ở đó, hỏi cô tối chủ nhật có muốn cùng tới siêu thị mua đồ dùng cho đại hội thể thao không, Lương Chi Ý nói được, lại lén hỏi một câu: “Thế Bùi Thầm có đi không?”
Tri Miên dường như hiểu ra điều gì đó, cô nàng chớp mắt với cô: “Là cán sự sinh hoạt, mình cho rằng lớp trưởng phải tham gia hoạt động này.”
Lương Chi Ý mỉm cười.
He he, cục cưng Tri Miên đúng là thấu hiểu lòng người.
Vì thế vào buổi trưa Tri Miên cực kỳ năng suất nhắn tin trả lời Lương Chi Ý, bảo là đã hỏi Bùi Thầm rồi, người ta đồng ý đi.
Lương Chi Ý cực kì vui vẻ.
Vào buổi chiều, sau khi tiết thứ hai kết thúc là tiết thể dục như thường lệ, tương đương với việc nghỉ cuối tuần sớm.
Sau khi chạy xong, giáo viên cho mọi người hoạt động tự do, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi vẫn đi lấy vợt cầu lông, định đánh cầu một lát như lệ thường.
Khi hai người tới sân cầu lông thì sân đã gần hết chỗ, Lương Chi Ý di chuyển tầm mắt thì thấy Bùi Thầm và Tuyên Hạ cũng cầm vợt cầu lông đi tới.
Hai chàng trai đi tới trước mặt, Lương Chi Ý chào hỏi bọn họ, Tuyên Hạ nói: “Không còn nhiều chỗ trống nữa, bọn mình đánh chung nhé?”
Khóe môi Lương Chi Ý cong lên: “Được thôi.”
Cô nhìn về phía Bùi Thầm, chỉ thấy chàng trai không tỏ vẻ gì, nhưng chưa nói phản đối, hẳn là ngầm đồng ý.
Lúc này bên cạnh đúng lúc vang lên một giọng nữ: “Bùi Thầm”.
Trong giây lát khi nhìn sang, Tang Tầm Lăng cùng mấy bạn nữ đi tới trước trước mặt, “Mấy cậu cũng muốn đánh cầu lông hả?”
“Ừ.”
Khuôn mặt Tang Tầm Lăng lộ vẻ xoắn xuýt: “Bọn mình cũng muốn đánh, nhưng hình như chỉ còn một chỗ nữa thôi.”
Tuyên Hạ đề nghị: “Ấy, đánh đơn thì đâu thú vị gì, hay là chúng ta đánh cặp nhé?”
Cậu ta đề nghị đánh cặp, hỏi Lương Chi Ý, cô nói: “Mình không thành vấn đề.”
“Thế nhóm mấy cậu thì sao?”
Tuyên Hạ hỏi Tang Tầm Lăng và nhóm bạn.
Tang Tầm Lăng nhìn Lương Chi Ý, đành phải nói được, Bùi Thầm cũng không tỏ ý phản đối. Tuyên Hạ lại là một người thích có tổ chức, cậu bảo thêm mấy bạn học sinh ở gần đó tham gia cùng, khung cảnh thoáng chốc sôi nổi hẳn lên.
Quy tắc của trận đấu là lập đội tự do, vì để tất cả mọi người đều có cơ hội ra sân, một trận 11 lượt cầu quyết định thắng thua.
Người ra sân đầu tiên là Tuyên Hạ và Bùi Thầm, Tuyên Hạ nói với mọi người: “Thực lực của mình và Bùi Thầm mạnh quá nên không chung đội đâu, đỡ bị nói hai đứa mình bắt nạt mấy cậu. Nào nào nào, ai muốn chung đội với Bùi Thầm? Đăng ký tại đây!”
Người ở đây mỉm cười ngó trái ngó phải, trong một chốc không ai giơ tay, có mấy người bạn giật dây Tang Tầm Lăng: “Lăng Lăng à, cậu đi đi!”
Cô gái đỏ mặt rụt rè đang xoắn xuýt, ai ngờ có một giọng nữ vang lên ở cách đó không xa: “Mình với Bùi Thầm chung một đội.”
Tang Tầm Lăng quay đầu thì thấy Lương Chi Ý đứng lên, cô gái tóc đen môi đỏ, đôi mắt trong veo sáng ngời, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ.
Tang Tầm Lăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay siết chặt.
Âm thanh của Lương Chi Ý lập tức dấy lên hàng nghìn con sóng, mọi người không ngờ là Lương Chi Ý lại trắng trợn kiên quyết chọn Bùi Thầm, bầu không khí ở hiện trường lập tức nổ tung, vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ.
Bùi Thầm đứng trong sân, thấy khuôn mặt tươi cười long lanh sống động của cô gái đang nhìn về phía cậu.
Đáy mắt tối tăm của cậu thoáng ngẩn ra, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Xuất phát từ sự công bằng, cũng phải có một bạn nữ tham gia vào nhóm Tuyên Hạ, cuối cùng dưới sự đề cử của mọi người, Tang Tầm Lăng đành phải đứng lên.
Lương Chi Ý đi tới trước mặt Bùi Thầm, mỉm cười với cậu: “Lớp trưởng à cậu yên tâm, mình sẽ không làm vướng chân cậu đâu.”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, “Cậu đứng đằng trước đi, Tuyên Hạ không đỡ được cầu ở trước lưới, cậu cứ nhằm vào cậu ta mà đánh.”
Lương Chi Ý không khỏi nở nụ cười, “Nghiêm túc thế à?”
“Yên tâm, cậu ấy cũng sẽ không nể nang gì tôi đâu.”
Tang Tầm Lăng ở phía đối diện thấy dáng vẻ thân thiết giữa Lương Chi Ý và Bùi Thầm khi nói chuyện với nhau thì khuôn mặt có chút không vui.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Tuyên Hạ đánh khá tốt, còn Lương Chi Ý không chỉ không làm vướng chân mà cô còn phối hợp rất ăn ý với Bùi Thầm.
Khi Bùi Thầm tới trước lưới hoàn thành cú smash* đầu tiên, hiện trường thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô: “Lớp trưởng đẹp trai quá!”
(*)
Lương Chi Ý quay đầu nhìn thấy cậu đập cầu xong rồi đi về phía sau, mồ hôi chảy xuống quai hàm mượt mà của cậu, mùi hormone nóng bỏng lạ thường.
Khác hẳn với dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh lúc bình thường.
Cậu của giờ phút này, khiến trái tim cô nhảy lên thình thịch, như nai con chạy loạn.
Toang rồi, cô đúng là càng ngày càng thích cậu hơn rồi…
Tém lại cái suy nghĩ mê trai, cô nghiêm túc tập trung vào trận đấu, cũng đánh càng lúc càng tốt, mà Tang Tầm Lăng ở phía đối diện thì không thoải mái được như thế, cô ta hoàn toàn bị Lương Chi Ý đập cho tả tơi.
Lúc Lương Chi Ý đập trả cầu của cô ta lần thứ ba, Tang Tầm Lăng không chịu nổi nữa, chóp mũi hơi cay cay, cô ta nhìn về phía Lương Chi Ý đang tìm Bùi Thầm chúc mừng, chua xót trêu chọc: “Chi Ý ạ, cậu không thể cứ nhằm vào người ta như vậy được đâu…”
Khuôn mặt Tang Tầm Lăng lộ vẻ tủi thân, suy đoán rằng Bùi Thầm sẽ nói giúp cô ta, nhưng chàng trai lại không mở miệng, Lương Chi Ý thì vô tội chớp mắt với cô ta, nói: “Xin lỗi cậu nhé, nhưng cậu là đối thủ của mình thì chắc chắn là mình phải nhằm vào cậu rồi.”
“…”
Sao cái người này lại thảo mai thế!
Kết quả thi đấu cuối cùng tất nhiên là Lương Chi Ý và Bùi Thầm thắng.
Chẳng qua chỉ là thi đấu cho vui, cũng không có chuyện mọi người không vui vì thắng thua, ngoài Tang Tầm Lăng ra thì ai cũng vui vẻ.
Trận cầu lông vẫn còn tiếp tục, cho đến khi tiếng chuông vang lên, mọi người mới phát hiện một tiết học đã trôi qua.
Mọi người rời khỏi sân cầu lông, Quý Phỉ Nhi muốn đi WC, Lương Chi Ý đành một mình tới phòng thiết bị cất vợt cầu lông.
Lúc này Bùi Thầm và Tuyên Hạ vừa mới tới phòng thiết bị, Tuyên Hạ mỉm cười nhìn về phía Bùi Thầm: “Hôm nay cậu và Lương Chi Ý phối hợp tốt nhỉ, mình rất tò mò là hai cậu ăn ý như thế từ khi vào vậy?”
Bùi Thầm đang uống nước, yết hầu lăn một cái. Mấy giây sau cậu dừng lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Tuyên Hạ cất vợt cầu lông xong thì dựa vào cái giá để đồ bên cạnh nhìn cậu: “Cậu đừng có giả ngu, cậu đừng nói với mình là đến bây giờ cậu vẫn chưa cảm nhận được đấy nhé?”
“Cảm nhận cái gì?”
Tuyên Hạ kích động nói: “Lương Chi Ý thích cậu đó!”
Đôi mắt Bùi Thầm thoáng khựng lại.
“Mình phân tích một chút cho cậu nhé. Cậu xem, vừa khai giảng cậu ấy đã muốn ngồi cùng bàn với cậu, sau đó là chuyện xảy ra vào hôm Quốc khánh, hơn nữa hôm nay cậu ấy nói thẳng là muốn chung đội với cậu, đây chẳng phải là có ý với cậu hay sao?”
Tuyên Hạ phân tích có căn cứ rõ ràng: “Có phải trước đây mình từng phân tích với cậu một lần rồi không, rằng khi Lương Chi Ý đối mặt với cậu thì khác hẳn, người ta bảo rằng thích một người thì sẽ không giấu được, nếu cậu ấy không thích cậu thì mình chặt đầu cho cậu làm bóng đá!”
Bùi Thầm nghe thế thì đáy mắt cuồn cuộn như mực tàu. Tuyên Hạ còn định nói gì đó, ai ngờ cửa phòng thiết bị ở sau lưng lại vang lên một tiếng.
“Nói gì mình mà kích động thế?”
Tuyên Hạ quay đầu thì thấy Lương Chi Ý đang đứng trước cửa.
Cô gái thoáng nhếch khóe môi, đang nhìn về phía bọn họ.
Tuyên Hạ:!!!
Tuyên Hạ thấy thế thì nháy mắt xấu hổ gãi đầu:
“Ờ thì, mình chưa nói gì cả!”
Tuyên Hạ ngừng cười, rồi lập tức đi về phía cửa, khẽ ho hai tiếng: “Đừng hiểu lầm nhé, mình chưa nói gì cả, chưa nói gì cả đâu…”
Còn chưa dứt lời thì Tuyên Hạ đã không thấy tăm hơi.
Trong phòng thiết bị chỉ còn lại hai người.
Bùi Thầm nhìn cô, sắc mặt thoáng căng ra. Cậu cất vợt cầu lông, rồi im lặng xoay người đi ra ngoài, nhưng Lương Chi Ý lại lập tức cản đường cậu.
Cô gái ngửa mặt lên nhìn cậu, giọng nói yêu kiều: “Mình đã nghe thấy hết những gì mà mấy cậu vừa nói rồi.”
Sau mấy giây im lặng, Bùi Thầm nhìn sang chỗ khác, trầm giọng mở miệng:
“Tuyên Hạ nói vớ vẩn, cậu đừng tưởng là thật.”
Lương Chi Ý chợt mỉm cười: “Ai bảo cậu ấy nói vớ vẩn chứ?”
Bùi Thầm nhìn cô, sự ngạc nhiên lướt qua đáy mắt, rồi thấy Lương Chi Ý bước từng bước lại gần cậu, đuôi mày thoáng cong lên:
“Cậu muốn giả ngu tới khi nào vậy?”
Cô ngước mắt nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sáng rực như vì sao, âm thanh như hồ ly quyến rũ người ta lọt vào tai cậu:
“Bùi Thầm à, cậu vẫn chưa nhận ra là mình thích cậu sao?”
Hết chương 17.
“Cậu vẫn chưa nhận ra là mình thích cậu sao?”
Không quan tâm sắc mặt Vương Tuyết tái xanh đến mức nào, Bùi Thầm mang Lương Chi Ý đi luôn.
Hai người đi vào tòa nhà dạy học, cô gái ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Thầm, lúm đồng tiền không khỏi lộ ra: “Người của cậu á?”
Bùi Thầm: “…”
Bước chân của chàng trai thoáng dừng lại, có cảm xúc kì lạ lướt qua đáy mắt cậu, vẻ mặt căng cứng mở miệng: “Tôi muốn nói là người của lớp tôi, cậu đừng tưởng bở.”
Cô gái nhịn cười, vờ như nghiêm túc gật đầu:
“Mình biết chứ, ai mà chẳng có lúc lỡ lời. Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không hiểu lầm đâu.”
Thực tế là đang nói: Yên tâm, mình tuyệt đối sẽ hiểu lầm.
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý nhảy hai bước, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng không ngờ là lớp trưởng lại bảo vệ mình như vậy đấy.”
“Không phải bảo vệ cậu, mà là bảo vệ lớp chúng ta.”
“Ừ, cậu không cần phải giải thích đâu, giải thích chính là đang giấu giếm đấy.”
“…”
“Nhưng dù sao thì vẫn cảm ơn lớp trưởng đã nói đỡ cho mình hồi nãy nhé.”
Cô không ngờ Bùi Thầm bình thường thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững lại có một mặt cứng rắn như thế. Khi nhớ lại khoảnh khắc khi cậu bảo vệ cô sau lưng cậu vừa nãy, trái tim của Lương Chi Ý nhũn cả ra, như bị thứ gì đó sưởi ấm, nóng hôi hổi.
Sao người này lại có thể tốt như vậy nhỉ…
Cô chuyển đề tài: “Có điều nếu vừa rồi mà không có cậu thì hôm nay mình chắc chắn sẽ cho cái cô nàng Vương Tuyết đó biết tay.”
Ban đầu cô chịu đựng vì cả lớp thì đã đành, sau đó người này lại còn dám được nước lấn tới*, rõ ràng là đang bắt nạt người ta mà?
(*)
Thấy ánh mắt lạ thường của Bùi Thầm, Lương Chi Ý hất cằm: “Gì vậy, cậu không tin à?”
Chàng trai thản nhiên liếc nhìn cô, “Tin, có ai bắt nạt được cậu đâu.”
Dù sao thì chuyện cô diss đám Đồng Tư Tư ở phòng thiết bị vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, đúng là Lương Chi Ý chưa bao giờ để bản thân ấm ức cả.
Nhưng cũng không biết hồi nãy khi nhìn thấy cậu, làm thế nào mà cô lại giả vờ tỏ cái vẻ tủi thân đó được.
Hai người đi lên tầng, Lương Chi Ý nhớ tới chuyện hồi nãy thì vẫn cảm thấy tức giận, “Chủ yếu là do cái cô nàng Vương Tuyết đó cũng quá đáng quá thể, mình có cảm giác cậu ta đang nhằm vào lớp bọn mình.”
Lương Chi Ý nói với Bùi Thầm ngọn nguồn câu chuyện, Bùi Thầm nghe xong thì chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cậu nhìn về phía cô, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng hơn một chút: “Lần sau trước khi trực nhật thì phải biết rõ khu vực làm vệ sinh, quét dọn xong trong thời gian quy định, đừng để lặp lại tình trạng như hôm nay nữa.”
Lương Chi Ý ngoan ngoãn gật đầu, nháy mắt với cậu: “Thế lớp trưởng đang dạy bảo mình đó hả?”
“Không phải dạy bảo, mà là nhắc nhở.”
Lương Chi Ý “À” một tiếng, cô đối mặt với cậu đi lùi từng bước lên tầng, gian xảo nói: “Cảm ơn lớp trưởng đã nhắc nhở nhé, mình xin khiêm tốn nhận vậy.”
“Khiêm tốn nhận, chứ kiên quyết không thay đổi à?”
Cô bước một bước ghé sát lại cậu, đuôi mắt cong lên: “Sao có thể chứ, mình nghe lời lớp trưởng lắm đấy.” Giọng điệu mềm mại như đang thủ thỉ khiến câu nói này mang một hàm ý mập mờ khác.
Sắc mặt Bùi Thầm lạnh lùng, cậu nhìn sang chỗ khác, rồi nói với giọng khàn khàn: “Đi đứng tử tế đi.”
“Được.”
Lương Chi Ý nhẹ nhàng đáp lại, rồi xoay người ngoan ngoãn đi lên tầng.
Khi về lớp thì tiết đọc đầu giờ đã trôi qua một nửa, hai người về chỗ ngồi, Lương Chi Ý thấy trang giấy trống trên bàn thì hỏi Bùi Thầm với vẻ ngờ vực: “Phải viết gì vậy?”
Bùi Thầm cầm bút, vừa nói vừa viết tiếp: “Viết hai đoạn sau của <Quy Khứ Lai Hề>, hết tiết đọc đầu giờ thì nộp.”
Lương Chi Ý đau sọ não, nằm bò ra bàn: “Ôi chao ôi*…”
Tuyên Hạ ở dãy trước quay lại: “Câu này của cậu là <Thục Đạo Nan*> mà?”
(*)
Lương Chi Ý lườm cậu ta một cái: “Cậu cho rằng mình không biết à?”
Cô lấy bút rồi nhanh chóng viết ra, ánh mắt của Tuyên Hạ lướt qua hai người ở hàng phía sau, rồi trêu chọc:
“Phải rồi, hai cậu thế này là làm lành rồi hả?”
Lương Chi Ý nhếch môi: “Đương nhiên rồi, lớp trưởng đại nhân là một người vô cùng rộng lượng đấy*.”
Bùi Thầm còn chưa nói gì thì Phàn Cao cũng quay lại, vẻ mặt ngờ vực hỏi: “Tể tướng gì vậy*? Chứa thuyền* gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?”
(*)
Tuyên Hạ mỉm cười cốc đầu cậu ta: “Cậu tò mò như thế làm gì? Đã viết chính tả xong chưa?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình, cậu đều chép của mình cả đấy.”
“Thối lắm! Mình chỉ nhìn của cậu có một câu thôi!”
Bùi Thầm bị hai người này quấy cho sắc mặt tối sầm, cậu dùng bút gõ mặt bàn: “Hai cậu quay lên cho tôi.”
Tuyên Hạ nghe thế thì cười hì hì khoác vai Phàn Cao: “Được, thế mình không quấy rầy thế giới của hai người các cậu nữa.”
Bùi Thầm: “…”
Cuối cùng chuông hết tiết vang lên, mọi người nộp tờ giấy viết chính. Lương Chi Ý lấy bánh hạt dẻ mua khi đi dạo phố với Bùi Thầm hôm qua ra khỏi cặp sách rồi đưa lên trước: “Hai anh đẹp trai phía trước ơi, có muốn ăn bánh hạt dẻ không?”
“Có chứ, đúng lúc mình chưa ăn sáng.”
“Mình cũng muốn một cái.”
Hôm nay cô đúng lúc mang cái này tới xem như bữa sáng, cô ăn một cái, còn lại thì chia cho các bạn ở xung quanh.
Mọi người nháo nhào tỏ ý cảm ơn, nhất là những cậu chàng trước giờ luôn có thiện cảm với Lương Chi Ý thì cười tươi như nở hoa trên mặt.
Bùi Thầm đang làm đề bài cuối cùng trong quyển bài tập. Qua đuôi mắt, cậu thấy Lương Chi Ý đang cười rất ngọt ngào với đám con trai, sự thiện cảm mà đám con trai dành cho cô cũng thể hiện hết lên mặt.
Bùi Thầm cụp mắt, lặng lẽ làm bài. Một lát sau Lương Chi Ý mới đưa hộp tới trước mặt cậu: “Bùi Thầm, cậu có ăn không?”
Cậu đang viết chữ, hai mắt sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc gì.
“Không ăn.”
Cô gái thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cậu thì đã sớm quen, lẩm bẩm một tiếng: “Không ăn thì mình ăn.”
Bùi Thầm cụp hàng mi đen, một lúc lâu sau cậu làm xong quyển bài tập, đứng dậy đi thẳng ra khỏi lớp luôn.
Lương Chi Ý nhìn bóng dáng cậu rồi bĩu môi thở dài.
Cái người này, hở tí là lại như hầm băng.
Cô không nhìn nữa, đúng lúc nhìn thấy cô bạn thân ngồi tại chỗ, đang dào dạt hứng thú ngoắc ngón tay về phía cô, như hoàng đế đang đùa giỡn phi tần.
“…”
Lương Chi Ý bất đắc dĩ, cuối cùng nhượng bộ đứng lên, đi tới trước mặt Quý Phỉ Nhi: “Gì vậy?”
“Xem cái dáng vẻ trọng sắc khinh bạn của cậu đi, có phải hận không thể đóng đinh ở bên cạnh chỗ Bùi Thầm ngồi không thế?”
“Thế thì không đâu.”
Tri Miên đứng dậy muốn đi lấy nước, nên để Lương Chi Ý ngồi chỗ của cô ấy. Quý Phỉ Nhi hỏi cô sao hồi nãy làm vệ sinh dưới tầng lâu thế, Lương Chi Ý chống đầu, chậm rãi nói chuyện vừa xảy ra.
Quý Phỉ Nhi nghe xong thì tức giận đến mức đập bàn: “Trưởng ban giám sát là Vương Tuyết bên lớp bảy đúng không? Cậu ta ác thật đấy! Mình mà là cậu thì đã sớm tức điên lên rồi, quá đáng quá thể!”
“Đúng thật, nhưng mình cũng không giận đến mức đó, bởi vì Bùi Thầm đã diss lại giúp mình rồi.” Lương Chi Ý híp mắt cười.
“Không ngờ vào lúc mấu chốt thì lớp trưởng cũng khá tốt với cậu đấy nhỉ,” Đầu óc Quý Phỉ Nhi xoay chuyển, “Từ từ đã, mình chợt nghĩ tới một chuyện.”
“Gì vậy?”
“Mình bỗng cảm thấy, có thể không phải Vương Tuyết đang nhằm vào lớp bọn mình, mà là nhằm vào cậu…”
“Hả?”
Quý Phỉ Nhi nói hồi lớp mười cô ta và Trần Tư Hàng học cùng lớp, nên từng nghe chuyện về Vương Tuyết và Trần Tư Hàng, nhưng đây đều đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, Lương Chi Ý mới chuyển tới nên không biết.
Cô nàng lại gần tai Lương Chi Ý nói: “Vả lại hình như Trần Tư Hàng thích cậu ý.”
Chân tướng đã rõ ràng, Lương Chi Ý khẽ cười một tiếng: “Mình đã bảo rồi mà, cậu ta đâu đến mức phải có thái độ thù địch như thế với mình chứ.”
“Cậu thế này phải gọi là chẳng làm gì cũng dính đạn.”
“…”
Chẳng hiểu tại sao luôn, Trần Tư Hàng và cô có ‘miếng’ quan hệ nào sao?
Đôi môi đỏ của Lương Chi Ý mím lại, cô nằm nhoài ra bàn, thở dài thườn thượt: “Nhưng như cậu nói thì, bây giờ mình thích Bùi Thầm thì chẳng phải cũng bị ngũ mã phanh thây hay sao? Hầy mình sợ quá đi…”
Quý Phỉ Nhi thấy cô bắt đầu nhập vai thì coi thường ngược lại, “Đi chết đi, mình thấy cậu vẫn hưởng thụ lắm đấy.”
“Hì hì.”
Đôi bạn thân trò chuyện với nhau, lúc này trong lớp bỗng có người nói một tin càng quan trọng hơn: “Các bạn ạ, mình vừa nhìn thấy cái bạn trưởng ban giám sát của lớp bảy giờ đang bị phê bình ở trong văn phòng của khối đấy!”
“Tại sao thế?”
“Nghe nói là hôm nay lớp chúng ta trực nhật bị trừ điểm ác ý! Bùi Thầm đã trực tiếp tìm chủ nhiệm khối xử lý!”
“Lớp trưởng ngầu đét! Mình ghét nhất là cái cô nàng Vương Tuyết đó, cáo mượn oai hùm*, cũng không biết là có gì để mà kiêu ngạo.”
(*)
Lương Chi Ý nghe thế thì ngẩn ra, cô lập tức đứng dậy, “Mình tới văn phòng xem thử.”
Quý Phỉ Nhi: “Ấy…” Chỉ thấy cô gái đã mất hút trong tích tắc.
Lương Chi Ý bước nhanh tới bên ngoài văn phòng, khi nhìn vào bên trong thì thấy lúc này Vương Tuyết đang thành thật đứng trước mặt chủ nhiệm khối, cô ta cúi đầu xuống, bị răn dạy khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, đâu còn dáng vẻ vênh váo nữa.
Kiểu hành vi lợi dụng việc công để trả thù cá nhân này chắc chắn phải xử lý nghiêm minh.
Một lúc sau, Vương Tuyết ra khỏi văn phòng, cô ta ngẩng đầu lên, thấy Lương Chi Ý đứng trước cửa thì mắt đỏ ửng, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Lương Chi Ý dựa vào lan can, mỉm cười xinh đẹp với cô ta, rồi lại nói một tiếng: “Chào trưởng ban Vương nhé.”
Kỹ năng châm biếm đạt điểm tối đa.
Vương Tuyết tức nổ phổi, quay đầu bước đi.
Lương Chi Ý vui vẻ thở hắt ra, sau đó cô đảo tròng mắt thì thoáng nhìn thấy Bùi Thầm ra khỏi văn phòng,
Chàng trai da trắng mắt lạnh, dù chỉ mặc đồng phục trường đơn giản nhất, cùng với vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc đó thì cũng cấm dục đẹp mắt vô cùng…
Lương Chi Ý đi tới trước mặt cậu, môi đỏ cong lên: “Không ngờ là cậu lại xử lý thật đấy?”
Cô cho rằng ban đầu cậu chỉ dọa Vương Tuyết một cái thôi, tuy nói là liên quan tới danh dự của cả lớp, nhưng vô hình chung cậu cũng đã bảo vệ cô.
Bùi Thầm nhìn cô, rồi mở miệng nói: “Đừng vui mừng sớm quá.”
“?”
“Chủ nhiệm lớp tìm cậu đấy.”
“…”
Tâm trạng như một chiếc xe vừa băng qua núi đã rớt xuống đáy cốc luôn.
Cô gái đang khỏe như vâm lại ỉu xìu trong nháy mắt, mấy giây sau cô hít một hơi sâu: “…Được, mình đã sẵn sàng rồi.”
Bùi Thầm nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn mà đi vào văn phòng của cô thì khóe môi thoáng đè xuống một chút.
Lương Chi Ý đi tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, còn chưa chờ Phương trượng lên tiếng thì cô đã tranh nói trước: “Thưa thầy chủ nhiệm, em sai rồi ạ, em không nên không nhớ kĩ khu vực phụ trách, là do em lơ là cẩu thả phạm lỗi ạ. Chuyện bị trừ điểm hôm nay trách nhiệm thuộc về em, về việc này em bày tỏ sự áy náy sâu sắc, khiêm tốn nhận lỗi với thầy. Thầy cứ xử lý thoải mái, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì em đều chấp nhận ạ!”
Phương trượng:?
Anh ta nở nụ cười, “Thế nào, em muốn anh dũng cống hiến cho thầy à?”
Thật ra thì cũng không đến mức đó…
Cuối cùng Phương trượng dịu dàng dạy bảo: “Lần sau làm vệ sinh không được cẩu thả quá, nhưng Bùi Thầm cũng đã nói với thầy rồi, là vì tuần trước em ấy không thông báo trong nhóm nên về tình thì có thể tha thứ cho em được.”
Lương Chi Ý ngẩn ngơ, cô cảm thấy ấm lòng, rồi vội vã lắc đầu: “Không liên quan gì tới lớp trưởng đâu ạ, nguyên nhân là ở em ạ.”
Sao cái người này lại tự ôm trách nhiệm về mình vậy chứ…
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, nhưng bởi vì đúng là em đã không làm vệ sinh đến nơi đến chốn, làm lớp bị trừ điểm, thế nên sẽ có hình phạt thích đáng.”
Phương trượng bảo cô tuần này chọn một buổi chiều ở lại quét dọn văn phòng của khối, coi như là hình phạt cho lần này.
Lương Chi Ý nghe thế thì lén thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sẽ phải viết kiểm điểm gì đó chứ, cô cười nói: “Dạ, thưa Phương…”
Suýt nữa thì thốt ra hai chữ ‘Phương trượng’, cô nhanh chóng sửa miệng: “Thưa, thưa thầy Phương.”?
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên liếc cô một cái, “Được rồi, về đi.”
“Dạ.”
Cô vui vẻ ra khỏi văn phòng.
***
Chuyện kiểm tra vệ sinh đến đây là kết thúc. Từng ngày trôi qua, nhoáng cái đã tới thứ sáu.
Vào buổi sáng, Phương trượng tới lớp thông báo thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường, chốt vào thứ hai tuần sau, kéo dài trong hai ngày.
Vốn là đại hội thể thao của trường được tổ chức trước khi nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng vì mấy hôm nay trời mưa nên thời gian bị lùi lại.
Có điều danh sách vận động viên đã được chốt trước đó rồi, khoảng thời gian này đều đang huấn luyện nên cũng không hẳn là đột ngột.
Danh sách hậu cần cũng đã chốt, ngoài cái đó ra thì các thứ liên quan như mua sắm đồ đạc thì giao cho cán sự sinh hoạt Tri Miên phụ trách.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục nói xong, Lương Chi Ý ở phía dưới đang nằm bò ra bàn xoay bút, cô nhìn về phía Bùi Thầm, nhỏ giọng nói: “Bùi Thầm à, tại sao cậu không đăng ký tham gia đại hội thể thao vậy?”
Bùi Thầm cúi đầu đọc sách, “Cậu đoán xem.”
Cô cạn lời, “Mình ứ thèm đoán đâu.”
Chàng trai quay đầu liếc cô một cái: “Thế tại sao cậu lại không tham gia?”
Đuôi mày của cô cong lên, “Chuyện liên quan tới danh dự của cả lớp, mình vẫn không nên cản trở thì hơn.”
Nhưng Lương Chi Ý chơi thể thao cũng không phải kém lắm, chẳng qua hồi lớp 10 cô từng tham gia đại hội thể thao, cảm thấy quá mệt, nên năm nay thật sự không muốn tham gia.
Buổi sáng lúc nghỉ giải lao, Lương Chi Ý đi tìm Quý Phỉ Nhi, Tri Miên đúng lúc cũng ở đó, hỏi cô tối chủ nhật có muốn cùng tới siêu thị mua đồ dùng cho đại hội thể thao không, Lương Chi Ý nói được, lại lén hỏi một câu: “Thế Bùi Thầm có đi không?”
Tri Miên dường như hiểu ra điều gì đó, cô nàng chớp mắt với cô: “Là cán sự sinh hoạt, mình cho rằng lớp trưởng phải tham gia hoạt động này.”
Lương Chi Ý mỉm cười.
He he, cục cưng Tri Miên đúng là thấu hiểu lòng người.
Vì thế vào buổi trưa Tri Miên cực kỳ năng suất nhắn tin trả lời Lương Chi Ý, bảo là đã hỏi Bùi Thầm rồi, người ta đồng ý đi.
Lương Chi Ý cực kì vui vẻ.
Vào buổi chiều, sau khi tiết thứ hai kết thúc là tiết thể dục như thường lệ, tương đương với việc nghỉ cuối tuần sớm.
Sau khi chạy xong, giáo viên cho mọi người hoạt động tự do, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi vẫn đi lấy vợt cầu lông, định đánh cầu một lát như lệ thường.
Khi hai người tới sân cầu lông thì sân đã gần hết chỗ, Lương Chi Ý di chuyển tầm mắt thì thấy Bùi Thầm và Tuyên Hạ cũng cầm vợt cầu lông đi tới.
Hai chàng trai đi tới trước mặt, Lương Chi Ý chào hỏi bọn họ, Tuyên Hạ nói: “Không còn nhiều chỗ trống nữa, bọn mình đánh chung nhé?”
Khóe môi Lương Chi Ý cong lên: “Được thôi.”
Cô nhìn về phía Bùi Thầm, chỉ thấy chàng trai không tỏ vẻ gì, nhưng chưa nói phản đối, hẳn là ngầm đồng ý.
Lúc này bên cạnh đúng lúc vang lên một giọng nữ: “Bùi Thầm”.
Trong giây lát khi nhìn sang, Tang Tầm Lăng cùng mấy bạn nữ đi tới trước trước mặt, “Mấy cậu cũng muốn đánh cầu lông hả?”
“Ừ.”
Khuôn mặt Tang Tầm Lăng lộ vẻ xoắn xuýt: “Bọn mình cũng muốn đánh, nhưng hình như chỉ còn một chỗ nữa thôi.”
Tuyên Hạ đề nghị: “Ấy, đánh đơn thì đâu thú vị gì, hay là chúng ta đánh cặp nhé?”
Cậu ta đề nghị đánh cặp, hỏi Lương Chi Ý, cô nói: “Mình không thành vấn đề.”
“Thế nhóm mấy cậu thì sao?”
Tuyên Hạ hỏi Tang Tầm Lăng và nhóm bạn.
Tang Tầm Lăng nhìn Lương Chi Ý, đành phải nói được, Bùi Thầm cũng không tỏ ý phản đối. Tuyên Hạ lại là một người thích có tổ chức, cậu bảo thêm mấy bạn học sinh ở gần đó tham gia cùng, khung cảnh thoáng chốc sôi nổi hẳn lên.
Quy tắc của trận đấu là lập đội tự do, vì để tất cả mọi người đều có cơ hội ra sân, một trận 11 lượt cầu quyết định thắng thua.
Người ra sân đầu tiên là Tuyên Hạ và Bùi Thầm, Tuyên Hạ nói với mọi người: “Thực lực của mình và Bùi Thầm mạnh quá nên không chung đội đâu, đỡ bị nói hai đứa mình bắt nạt mấy cậu. Nào nào nào, ai muốn chung đội với Bùi Thầm? Đăng ký tại đây!”
Người ở đây mỉm cười ngó trái ngó phải, trong một chốc không ai giơ tay, có mấy người bạn giật dây Tang Tầm Lăng: “Lăng Lăng à, cậu đi đi!”
Cô gái đỏ mặt rụt rè đang xoắn xuýt, ai ngờ có một giọng nữ vang lên ở cách đó không xa: “Mình với Bùi Thầm chung một đội.”
Tang Tầm Lăng quay đầu thì thấy Lương Chi Ý đứng lên, cô gái tóc đen môi đỏ, đôi mắt trong veo sáng ngời, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ.
Tang Tầm Lăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay siết chặt.
Âm thanh của Lương Chi Ý lập tức dấy lên hàng nghìn con sóng, mọi người không ngờ là Lương Chi Ý lại trắng trợn kiên quyết chọn Bùi Thầm, bầu không khí ở hiện trường lập tức nổ tung, vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ.
Bùi Thầm đứng trong sân, thấy khuôn mặt tươi cười long lanh sống động của cô gái đang nhìn về phía cậu.
Đáy mắt tối tăm của cậu thoáng ngẩn ra, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Xuất phát từ sự công bằng, cũng phải có một bạn nữ tham gia vào nhóm Tuyên Hạ, cuối cùng dưới sự đề cử của mọi người, Tang Tầm Lăng đành phải đứng lên.
Lương Chi Ý đi tới trước mặt Bùi Thầm, mỉm cười với cậu: “Lớp trưởng à cậu yên tâm, mình sẽ không làm vướng chân cậu đâu.”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, “Cậu đứng đằng trước đi, Tuyên Hạ không đỡ được cầu ở trước lưới, cậu cứ nhằm vào cậu ta mà đánh.”
Lương Chi Ý không khỏi nở nụ cười, “Nghiêm túc thế à?”
“Yên tâm, cậu ấy cũng sẽ không nể nang gì tôi đâu.”
Tang Tầm Lăng ở phía đối diện thấy dáng vẻ thân thiết giữa Lương Chi Ý và Bùi Thầm khi nói chuyện với nhau thì khuôn mặt có chút không vui.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Tuyên Hạ đánh khá tốt, còn Lương Chi Ý không chỉ không làm vướng chân mà cô còn phối hợp rất ăn ý với Bùi Thầm.
Khi Bùi Thầm tới trước lưới hoàn thành cú smash* đầu tiên, hiện trường thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô: “Lớp trưởng đẹp trai quá!”
(*)
Lương Chi Ý quay đầu nhìn thấy cậu đập cầu xong rồi đi về phía sau, mồ hôi chảy xuống quai hàm mượt mà của cậu, mùi hormone nóng bỏng lạ thường.
Khác hẳn với dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh lúc bình thường.
Cậu của giờ phút này, khiến trái tim cô nhảy lên thình thịch, như nai con chạy loạn.
Toang rồi, cô đúng là càng ngày càng thích cậu hơn rồi…
Tém lại cái suy nghĩ mê trai, cô nghiêm túc tập trung vào trận đấu, cũng đánh càng lúc càng tốt, mà Tang Tầm Lăng ở phía đối diện thì không thoải mái được như thế, cô ta hoàn toàn bị Lương Chi Ý đập cho tả tơi.
Lúc Lương Chi Ý đập trả cầu của cô ta lần thứ ba, Tang Tầm Lăng không chịu nổi nữa, chóp mũi hơi cay cay, cô ta nhìn về phía Lương Chi Ý đang tìm Bùi Thầm chúc mừng, chua xót trêu chọc: “Chi Ý ạ, cậu không thể cứ nhằm vào người ta như vậy được đâu…”
Khuôn mặt Tang Tầm Lăng lộ vẻ tủi thân, suy đoán rằng Bùi Thầm sẽ nói giúp cô ta, nhưng chàng trai lại không mở miệng, Lương Chi Ý thì vô tội chớp mắt với cô ta, nói: “Xin lỗi cậu nhé, nhưng cậu là đối thủ của mình thì chắc chắn là mình phải nhằm vào cậu rồi.”
“…”
Sao cái người này lại thảo mai thế!
Kết quả thi đấu cuối cùng tất nhiên là Lương Chi Ý và Bùi Thầm thắng.
Chẳng qua chỉ là thi đấu cho vui, cũng không có chuyện mọi người không vui vì thắng thua, ngoài Tang Tầm Lăng ra thì ai cũng vui vẻ.
Trận cầu lông vẫn còn tiếp tục, cho đến khi tiếng chuông vang lên, mọi người mới phát hiện một tiết học đã trôi qua.
Mọi người rời khỏi sân cầu lông, Quý Phỉ Nhi muốn đi WC, Lương Chi Ý đành một mình tới phòng thiết bị cất vợt cầu lông.
Lúc này Bùi Thầm và Tuyên Hạ vừa mới tới phòng thiết bị, Tuyên Hạ mỉm cười nhìn về phía Bùi Thầm: “Hôm nay cậu và Lương Chi Ý phối hợp tốt nhỉ, mình rất tò mò là hai cậu ăn ý như thế từ khi vào vậy?”
Bùi Thầm đang uống nước, yết hầu lăn một cái. Mấy giây sau cậu dừng lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Tuyên Hạ cất vợt cầu lông xong thì dựa vào cái giá để đồ bên cạnh nhìn cậu: “Cậu đừng có giả ngu, cậu đừng nói với mình là đến bây giờ cậu vẫn chưa cảm nhận được đấy nhé?”
“Cảm nhận cái gì?”
Tuyên Hạ kích động nói: “Lương Chi Ý thích cậu đó!”
Đôi mắt Bùi Thầm thoáng khựng lại.
“Mình phân tích một chút cho cậu nhé. Cậu xem, vừa khai giảng cậu ấy đã muốn ngồi cùng bàn với cậu, sau đó là chuyện xảy ra vào hôm Quốc khánh, hơn nữa hôm nay cậu ấy nói thẳng là muốn chung đội với cậu, đây chẳng phải là có ý với cậu hay sao?”
Tuyên Hạ phân tích có căn cứ rõ ràng: “Có phải trước đây mình từng phân tích với cậu một lần rồi không, rằng khi Lương Chi Ý đối mặt với cậu thì khác hẳn, người ta bảo rằng thích một người thì sẽ không giấu được, nếu cậu ấy không thích cậu thì mình chặt đầu cho cậu làm bóng đá!”
Bùi Thầm nghe thế thì đáy mắt cuồn cuộn như mực tàu. Tuyên Hạ còn định nói gì đó, ai ngờ cửa phòng thiết bị ở sau lưng lại vang lên một tiếng.
“Nói gì mình mà kích động thế?”
Tuyên Hạ quay đầu thì thấy Lương Chi Ý đang đứng trước cửa.
Cô gái thoáng nhếch khóe môi, đang nhìn về phía bọn họ.
Tuyên Hạ:!!!
Tuyên Hạ thấy thế thì nháy mắt xấu hổ gãi đầu:
“Ờ thì, mình chưa nói gì cả!”
Tuyên Hạ ngừng cười, rồi lập tức đi về phía cửa, khẽ ho hai tiếng: “Đừng hiểu lầm nhé, mình chưa nói gì cả, chưa nói gì cả đâu…”
Còn chưa dứt lời thì Tuyên Hạ đã không thấy tăm hơi.
Trong phòng thiết bị chỉ còn lại hai người.
Bùi Thầm nhìn cô, sắc mặt thoáng căng ra. Cậu cất vợt cầu lông, rồi im lặng xoay người đi ra ngoài, nhưng Lương Chi Ý lại lập tức cản đường cậu.
Cô gái ngửa mặt lên nhìn cậu, giọng nói yêu kiều: “Mình đã nghe thấy hết những gì mà mấy cậu vừa nói rồi.”
Sau mấy giây im lặng, Bùi Thầm nhìn sang chỗ khác, trầm giọng mở miệng:
“Tuyên Hạ nói vớ vẩn, cậu đừng tưởng là thật.”
Lương Chi Ý chợt mỉm cười: “Ai bảo cậu ấy nói vớ vẩn chứ?”
Bùi Thầm nhìn cô, sự ngạc nhiên lướt qua đáy mắt, rồi thấy Lương Chi Ý bước từng bước lại gần cậu, đuôi mày thoáng cong lên:
“Cậu muốn giả ngu tới khi nào vậy?”
Cô ngước mắt nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sáng rực như vì sao, âm thanh như hồ ly quyến rũ người ta lọt vào tai cậu:
“Bùi Thầm à, cậu vẫn chưa nhận ra là mình thích cậu sao?”
Hết chương 17.
Bình luận facebook