Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Ngoại truyện 6
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Chi Chi, em là của anh.”
Giọng nói trầm thấp hơi khàn của Bùi Thầm vang lên, tựa chuỗi hạt cọ xát bên tai cô, tạo ra một luồng nhiệt nóng như lửa.
Lương Chi Ý thấy ngón tay thon dài sắc nét của anh để lên cà vạt, chậm rãi kéo xuống, phần xương nơi cổ tay trắng trẻo gồ lên, đôi mắt tối tăm nhuốm ham muốn nhìn thẳng vào cô, tựa như đang nhìn con mồi không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Trái tim cô chợt loạn nhịp, hoàn toàn chìm đắm trước dáng vẻ của anh trong giờ phút này.
Sao người này uống rượu vào lại có thể quyến rũ như thế này vậy.
Hu hu hu như này là đang cố ý dụ dỗ cô đây mà…
Cà vạt bị kéo ra để sang một bên, tay Bùi Thầm vuốt ve vòng eo thon của cô, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước đang gần trong gang tấc của cô, chất giọng khàn khàn dẫn dắt từng bước: “Có muốn không?”
Đôi mắt cô ngập nước, ý thức dần sụp đổ
“Ừm…”
Anh cầm tay cô rồi đưa tới chiếc cúc thứ nhất của áo sơ mi.
Sau đó, nụ hôn nóng bỏng của anh mới ập tới.
Phác họa miêu tả cánh môi, hơi thở mát lạnh mang theo vị rượu quấn quýt.
Cô gái nhắm đôi mắt lại, hai má bị men say hun đỏ, động tác cởi cúc rất chậm, cảm nhận được làn sóng vừa quen thuộc vừa xa lạ ập tới một cách mãnh liệt.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, căn phòng được ánh đèn lọ mọ chiếu rọi dường như trở nên ngọt ngấy ướt át. Quần áo rơi xuống đất, mồ hôi dầm dề dán trên làn da, khiến mùi hoa sơn chi trên người cô gái bị đốt cháy, hương thơm nồng nàn và đặc quánh.
Qua một hồi lâu, ngăn kéo bị mở ra.
Sau đó cô bị ôm lấy, ngồi trong lòng anh, đối diện với anh.
Trước mắt Lương Chi Ý là ánh sáng chói lóa, sau một lúc lâu cô khóc thút thít đổ gục xuống đầu vai anh, “Bùi Thầm…”
Anh khàn giọng kề sát tai cô: “Ừ?”
Cô muốn xin tha, nhưng lại không nói nổi câu nào, mắt ứa lệ.
Sao Bùi Thầm uống rượu vào lại như này chứ…
Một lát sau cơ thể cô lại được đặt xuống, đầu cô được bàn tay anh bảo vệ, đập mạnh vào đầu giường từng cái từng cái một. Bùi Thầm như không cảm nhận được sự đau đớn, đuôi mắt đỏ lên, khẽ cắn đôi môi đỏ của cô:
“Chi Chi à, hồi cấp ba anh đã từng mơ một giấc mơ.”
Nhịp tim cô nhanh hơn, rồi chợt nghe thấy tiếng thở của anh:
“Cảnh trong giấc mơ giống như bây giờ.”
Anh tự cảm thấy bản thân thấp hèn, kìm nén không dám yêu cô, nhưng lại không nhịn được, vẫn muốn khinh nhờn cô gái tựa như một nữ thần hoàn mỹ đó.
Bây giờ, hết thảy đều đã trở thành sự thật.
Thì ra còn sung sướng hơn giấc mơ gấp trăm lần.
Lương Chi Ý nghe thế thì sắc mặt đỏ bừng, biết được sự xấu xa từ tận xương tủy của anh.
“Chi Chi à, em là của anh.”
Anh chỉ nhìn cô.
Sống mũi cô cay cay, không nhịn được mà ôm lấy anh: “Ừ…”
Cô mãi mãi thuộc về anh.
Bùi Thầm lại hôn lên môi cô, đầu óc cô gái mê man, hoàn toàn lạc lối trong tình yêu cuồng nhiệt của anh.
***
Ngày hôm sau, mặt trời tỏa nắng.
Tối hôm qua rất muộn mới xong, lúc này cô gái ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Khi cô mơ màng tỉnh lại thì chạm vào chiếc gối để trống ở bên cạnh.
Cô ngờ vực lẩm bẩm gọi mấy tiếng, Bùi Thầm đang xử lý công việc trong phòng sách nghe tiếng thì lập tức đi vào phòng, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm…”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô duỗi người, rồi nương tư thế bị anh ôm vào lòng.
Lương Chi Ý mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn thấy dấu vết trên người, rồi nghĩ tới chuyện xằng bậy mà người này đã làm tối qua thì tức giận đẩy cái móng vuốt thối tha của anh ra: “Tránh ra tránh ra…”
Bùi Thầm nhếch khóe môi, thấp giọng dỗ dành cô, cô xấu hổ tức tối lườm anh: “Có phải tối qua anh đã uống rượu không?”
“Đâu có.”
“Chắc chắn là có.”
Nếu không thì sao tối qua anh lại điên cuồng như thế chứ…
Anh bất đắc dĩ mỉm cười giải thích cho cô nghe, nói với cô rằng lúc đàn ông say thì không thể ‘ấy ấy’.
“Chỉ là uống nhiều một chút thôi.”
Cuối cùng cô khẽ hừ một tiếng, chọc ngực anh mấy cái: “Sau này em phải mua một cuốn sổ nhỏ, ghi lại toàn bộ những tội ác của anh.”
Anh khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Sau đó thì sao, mách với ai vậy?”
Cô tựa vào đầu vai anh, khẽ thở ra: “Không cần mách, nhưng mà có thể để anh giữ lại làm kỷ niệm, dù sao thì có lẽ sau một hai năm nữa người nào đó đã có lòng mà không có sức rồi.”
Nghe thấy cô khiêu khích, đôi mắt anh tối đi, đè cô xuống lần nữa, “Có lòng mà không có sức ư?”
Cô gái bị cù lét, bật cười xin tha ngay lập tức: “Em sai rồi, em đùa thôi…”
Hai người quậy một lát, cuối cùng cô muốn xuống giường đi rửa mặt, chân vừa dẫm xuống đất thì có cảm giác đau mỏi tới nhũn ra, cô tức giận tới nỗi muốn đánh anh:
“Bùi Thầm, ba ngày tiếp theo anh có muốn cũng đừng hòng, để trừng phạt, hôm nay không cho anh hôn em.”
Cô đi tới WC, Bùi Thầm đi vào theo, cúi người ôm cô, giọng rất thấp: “Anh sai rồi Chi Chi à.”
Cô nhịn cười, nói nghiêm túc: “Không được, nhận lỗi không có tác dụng gì đâu.”
Bùi Thầm muốn hôn cô, lại bị cô cố ý né tránh, lặp đi lặp lại mấy lần, cô thấy dáng vẻ đáng thương nhẫn nhịn khó chịu của anh thì không khỏi buồn cười.
So với dáng vẻ lạnh lùng trước kia thì bây giờ người này cũng trái ngược quá rồi.
Sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.
Sau khi rửa mặt xong, cô ra khỏi phòng ngủ, đi loạng choạng tới bếp: “Bùi Bùi ơi, em đói rồi.”
“Anh mua đồ ăn sáng rồi, để hâm lại cho em.”
“Thế thì em đi dọn hành lý trước.”
Cô đưa vali hành lý tới phòng ngủ chính, Bùi Thầm đang bận rộn trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn đứng ở bên ngoài.
Người phụ nữ nhìn thấy anh thì xấu hổ mỉm cười, nũng nịu nói: “Chào anh, tôi là người sống ở nhà đối diện, tôi họ Kiều.”
Bùi Thầm cúi đầu nhìn cô ta, mặt mày giấu sau mái tóc rũ xuống, nói với giọng lạnh nhạt: “Chào cô, có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh, chủ yếu là do tôi ở một mình cũng không tìm được người nào giúp đỡ, bóng đèn trên trần phòng khách của tôi bị hỏng rồi, có thể làm phiền anh qua thay bóng đèn giúp tôi được không, tôi không đủ cao.”
Người phụ nữ nhìn anh với đôi mắt quyến rũ, giọng nói dịu dàng yếu đuối.
Bùi Thầm nhìn cô ta, chỉ liếc cái thì đã nhìn thấu điều gì đó, giọng điệu anh lạnh lẽo như băng: “Trong nhà tôi có thang, nếu cô cần thì có thể cầm đi.”
“Nhưng tôi sợ cao, không dám trèo lên thang…”
Người phụ nữ còn định nói gì đó thì một giọng nữ chợt vọng tới từ trong phòng: “Bùi Thầm ơi…”
Người phụ nữ quay đầu thì nhìn thấy một cô gái da trắng như tuyết, mặc một chiếc váy hai dây đi tới, mái tóc dài đen nhánh xõa nơi đầu vai, đôi mắt hạnh trong veo sáng rực để lộ sự ngây thơ, đường nét khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, là sự kết hợp hoàn hảo giữa gợi cảm và trong sáng.
Lương Chi Ý đi tới bên cạnh Bùi Thầm rồi bị anh ôm lấy vô cùng thân mật, người phụ nữ nhìn thấy Lương Chi Ý xinh đẹp tới choáng ngợp thì đứng sững ra tại chỗ.
Trước đây cô ta có thấy Bùi Thầm về nhà một mình mấy lần, cho rằng anh vốn không có bạn gái, còn muốn tới tán tỉnh thử, không ngờ anh không chỉ có mà nhan sắc còn đè bẹp cô ta nữa.
Lương Chi Ý nhìn về phía cô ta, đôi mắt chớp chớp vẻ ngờ vực: “Sao vậy?”
Người phụ nữ xấu hổ, trong thoáng chốc đầu lưỡi như xoắn lại, sửa cách nói: “À ờ…tôi đến để mượn thang, muốn thay bóng đèn.”
“Được chứ.”
Lương Chi Ý bảo Bùi Thầm vào trong phòng lấy thang rồi đưa cho cô ta, cuối cùng đối phương dùng xong cầm trả, chột dạ nói lời cảm ơn với Lương Chi Ý, cô gái mỉm cười không nói gì.
Cuối cùng sau khi đóng cửa lại, Lương Chi Ý đi vào bếp, đứng trước bệ bếp, Bùi Thầm ôm lấy cô từ phía sau, giọng trầm thấp:
“Ghen à?”
Cô mạnh miệng, “Còn lâu.”
Anh hôn lên vành tai cô, mỉm cười dỗ dành: “Đừng ghen, anh chưa từng gặp cô ta, nếu hồi nãy em không ở đây thì anh cũng sẽ từ chối.”
“Dù sao người nào đó đi đến đâu cũng được người ta nhớ nhung kia mà.”
Cơ thể cô bị anh xoay qua, Bùi Thầm cúi người đối diện với ánh mắt của cô: “Thế nên chẳng phải để em chuyển qua đây tuyên bố chủ quyền đó sao, để người khác nhìn xem anh có một cô bạn gái xinh đẹp nhường nào.”
Cô nhếch khóe môi, “Được thôi…”
Anh hôn lên môi cô, tâm trạng cô đang ngọt ngào, mấy giây sau thì phản ứng lại: “Bùi Thầm, đã bảo là hôm nay anh không được hôn em rồi cơ mà!”
Nhưng Bùi Thầm giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ đè cô trên bệ bếp, hôn cô lần nữa.
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi dừng lại, Lương Chi Ý nhớ tới dáng vẻ không kìm được mà chìm đắm của mình thì hai má đỏ lên, ngạo kiều càu nhàu: “Bùi Thầm, anh là đồ lưu manh…”
Bùi Thầm nhếch môi nhìn cô, mắt sáng rực:
“Ừ, chỉ có em biết mà thôi.”
Cô gái nghe thế thì cả trái tim lại nhuốm mật ngọt, “Em vẫn đang đói đấy…”
Anh mỉm cười xoa đầu cô, “Đi nào, đi ăn sáng.”
***
Sau khi Lương Chi Ý dọn tới căn hộ của Bùi Thầm thì cuộc sống ở chung ngọt ngào thắm thiết của cặp tình nhân nhỏ cũng chính thức bắt đầu.
Lúc ban đầu, Lương Chi Ý đề nghị muốn chia tiền thuê nhà với anh, nhưng lại bị Bùi Thầm từ chối, anh nói anh không thích cô khách sáo như thế, kể cả lúc bình thường khi ăn cơm ở bên ngoài hay là mua đồ cho cô, anh chưa từng bủn xỉn vì không có nhiều tiền, anh luôn dốc hết sức mang lại cho cô những thứ tốt nhất.
Kể cả hồi cấp ba anh cũng như thế, với những chuyện này, Lương Chi Ý vô cùng cảm động, cũng biết nếu tính toán chi li quá thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đấng mày râu như anh, nên có đôi khi cô thường dùng cách đáp lễ, ví dụ như cô sẽ mua âu phục cà vạt vân vân cho anh, cũng khiến anh cảm nhận được tình yêu đong đầy mà cô dành cho anh.
Sau khi sống chung, hai người có thêm nhiều thời gian bên nhau hơn, Bùi Thầm ăn được thịt rồi thì cũng càng thêm không kiêng nể gì, hai người hâm nóng tình yêu qua mỗi một lần vui sướng cực hạn, mối quan hệ như cá với nước, mỗi ngày họ đều ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đọc sách học tập, rồi lại cùng nhau thức giấc trong căn phòng ngập tràn nắng sớm, cùng nhau trải qua những khoảng thời gian lãng mạn ấm áp và bình dị trong cuộc sống.
Trong thoáng chốc, thành phố Lâm đã bước vào mùa thu. Sau khi Đầu tư Hoa An rót vốn vào, người máy phục hồi chức năng Thiện Trí thế hệ một của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri chính thức được đưa ra thị trường, lập tức thu hút sự chú ý của người trong ngành. Một nhãn hiệu sản phẩm nội địa như thế đã giành được sự thừa nhận của rất nhiều tổ chức y tế trong ngành, rất nhiều tổ chức tìm tới họ để hợp tác, những đơn đặt hàng đã giao trước đó cũng nhận được những phản hồi rất tốt.
Đồng thời, nhóm nghiên cứu khoa học còn tự nghiên cứu phát triển thêm rất nhiều chức năng của người máy phục hồi chức năng, lần lượt có được chứng nhận TGA* của Úc và chứng nhận CE** của EU.
(*)
(**)
Vả lại trước đó họ đã có được chứng nhận FDA và CFDA, Thiện Trí thế hệ một của bọn họ đạt được Grand Slam* trong lĩnh vực người máy phục hồi chức năng, lập tức có chỗ đứng vững chắc trong ngành.
(*)
Vào khoảng thời gian cuối năm, quy mô của phòng làm việc không ngừng được mở rộng, Bùi Thầm chính thức sáng lập công ty. Vào nghi thức gỡ vải* hôm ấy, rất nhiều người trong giới kinh doanh ở thành phố Lâm, thậm chí là thị trưởng của thành phố Lâm cũng tới tham dự, đồng thời cũng đích thân gỡ vải.
(*)
Sau khi công ty được lập, nội bộ công ty tiến hành phân công cẩn thận hơn, chia ra thành các phòng ban nhỏ, địa chỉ của công ty cũng được dời tới khu khoa học công nghệ lớn hơn. Cùng với việc hoàn thành vòng gọi vốn series B*, công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri được định giá 50 triệu tệ, có thể nói là hot vô cùng.
(*)
Sau khi đón Tết Dương Lịch, bước vào một năm mới, năm nay thành phố Lâm lạnh lẽo hiếm thấy.
Vào tháng một, nhiệt độ của thành phố Lâm tiệm cận 0 độ, dù chưa có tuyết rơi nhưng ở vùng phía nam ẩm ướt lạnh lẽo vẫn khiến người ta khó chịu gần chết.
Bởi vì gần đây Bùi Thầm đang nghiên cứu và phát triển người máy thế hệ hai cùng nhóm nghiên cứu phát triển nên anh đã ngủ lại công ty hai ngày, không về căn hộ ngủ.
Kể từ khi công ty thành lập, Bùi Thầm bận rộn hơn trước, đối mặt với càng nhiều công việc và xã giao hơn, Lương Chi Ý thấy thế thì không phải khó chịu vì thời gian anh ở bên mình ít đi mà xót cho sức khỏe của anh.
Sáng sớm khi thức dậy, cô phát hiện bà dì cả của mình tới. Trước giờ cô luôn sợ lạnh, với cả hai ngày nay buổi tối cô ngủ không được ngon, một người bình thường ít khi đau bụng kinh như cô lần này cũng bị đau bụng kinh.
Nhưng công ty vẫn còn rất nhiều việc, cô không muốn xin nghỉ. Trước khi ra ngoài, cô nhắn cho Bùi Thầm một tin: [Em phải tới công ty rồi, mang đồ ăn sáng cho anh đó.]
Một lát sau, Bùi Thầm gọi điện thoại tới, cô đang đi thang máy xuống dưới thì nghe máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông:
“Chào buổi sáng, Chi Chi.”
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi của anh thì lo lắng quan tâm hỏi: “Bây giờ anh đang nghỉ ngơi à? Không phải là tối qua cũng không ngủ đấy chứ?”
“Bận suốt một buổi tối, mới ngủ hai tiếng.”
Bùi Thầm bấm ấn đường, ra khỏi buồng nghỉ trong văn phòng.
Cô nhíu mày lại, nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh đừng vất vả như thế, tới lúc đó cơ thể kiệt sức thì phải làm sao?”
“Không sao đâu, anh xong việc rồi, chắc là tối nay có thể nghỉ ngơi tử tế,” Anh dịu dàng an ủi cô, “Tối qua em ngủ như nào?”
“Ngon lắm…”
Cô không muốn nói với anh chuyện cô lạnh tới nỗi không ngủ được.
“Sao mà nghe giọng em có vẻ yếu ớt vậy? Bị cảm à?” Bùi Thầm ngờ vực.
Cô gái ôm cái bụng đau đớn, nhíu mày lại, giọng nói vẫn có ý cười: “Đâu có, mới tỉnh nên hơi buồn ngủ.”
Hai người trò chuyện mấy câu đơn giản, Lương Chi Ý nghe thấy đầu bên kia có nhân viên gọi Bùi Thầm, cô bèn nói cúp máy trước, để anh tập trung làm việc.
Cô không nói chuyện đau bụng kinh cho Bùi Thầm.
Cô không muốn anh lo lắng, dù sao anh làm việc cũng đã đủ mệt rồi.
Sau khi tới công ty, cô đưa đồ ăn sáng mình mua cho Bùi Thầm tới văn phòng của anh, Bùi Thầm tới trung tâm nghiên cứu phát triển, cô để đồ ăn sáng xuống, lại sửa soạn lại tài liệu để trên bàn rồi đi ra ngoài.
Vào chín giờ rưỡi sáng, cuộc họp thường kỳ của cả công ty sắp bắt đầu, Quý Phỉ Nhi đi vào văn phòng của Lương Chi Ý thì nhìn thấy cô gái nằm bò ra bàn.
“Chi Chi ơi, phải đi họp rồi.”
Lương Chi Ý mới bận xong, cô tranh thủ thời gian chợp mắt năm phút, nghe thấy tiếng thì cô chống người lên, dụi đôi mắt ngái ngủ, Quý Phỉ Nhi thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, “Cậu sao thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Không có gì, bà dì cả tới ấy mà.”
“Cậu không sao đấy chứ, hay là mình pha cho cậu cốc nước đường đỏ nhé?”
Cô mỉm cười rồi đứng lên: “Không cần đâu, uống ít nước ấm là được rồi, đi họp đã.”
Hai người đi tới phòng họp lớn, nhân viên lần lượt có mặt, một vùng toàn những cái đầu đen ngòm.
Sau một lúc lâu, cửa phòng họp bị đẩy ra, có mấy người đi vào.
Dẫn đầu là Bùi Thầm, người đàn ông mặc âu phục, khoác một chiếc áo măng tô dài có hai hàng cúc màu nâu sẫm ở bên ngoài, đút một tay vào túi, thân hình thon dài thẳng tắp, đường nét khuôn mặt sắc bén lạnh nhạt, mang theo vẻ nghiêm túc.
Ánh mắt của toàn bộ các nhân viên đều hội tụ nơi anh, họ yên tĩnh lại trong nháy mắt, xốc lại tinh thần.
Bùi Thầm cùng với nhóm nghiên cứu phát triển bên Tuyên Hạ xuất hiện, anh ngồi xuống bàn hội nghị, đôi mắt đen lướt qua một vòng rồi thản nhiên mở miệng:
“Bắt đầu đi.”
Buổi họp do Tuyên Hạ chủ trì, cuộc họp thường kỳ chính thức bắt đầu. Các phòng ban báo cáo tình hình của từng phòng, Bùi Thầm lắng nghe, khuôn mặt bình tĩnh không hề có vẻ tươi cười.
Một lát sau, đôi mắt anh di chuyển, chợt chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Lương Chi Ý.
Chỉ thấy cô gái đỡ đầu, sắc mặt mệt mỏi, tay kia thì âm thầm xoa bụng, thoạt nhìn vừa tiều tụy vừa không thoải mái.
Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì ngày tháng của hôm nay xuất hiện trong đầu, rồi lập tức nhận ra, hôm nay là kỳ kinh của cô.
Anh biết cô sẽ bị đau bụng kinh vì trời lạnh.
Trước đây khi cô bị đau thì sẽ đáng thương rúc vào lòng anh, bảo anh xoa bụng giúp, giống một con mèo mới sinh mềm mại.
Vào giờ phút này, trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn là cố chống đỡ mà ngồi. Hàng mày của Bùi Thầm nhíu lại, lòng nặng nề.
Chả trách sáng nay nghe cô nói chuyện lại thấy cô yếu ớt như thế.
Thế nhưng lại không nói gì với anh cả.
Bùi Thầm đưa mắt nhìn về phía trợ lý, gọi anh ta qua. Trợ lý cúi người đi tới, người đàn ông thấp giọng nói mấy câu, đối phương đáp lại rồi lập tức rời khỏi phòng họp.
Mười phút sau, trợ lý đẩy cửa phòng họp ra, để một túi thuốc xuống trước mặt Bùi Thầm.
Đúng lúc quản lý của phòng mở rộng thị trường nói xong, Bùi Thầm nói ra một vài vấn đề rồi bảo: “Nghỉ 10 phút đã, lát nữa rồi tiếp tục.”
Nếu là bình thường, một Bùi Thầm coi trọng hiệu suất làm việc cao thì sẽ không dễ dàng tạm dừng cuộc họp, mọi người sửng sốt, ai ngờ ngay sau đó họ thấy người đàn ông đứng dậy, không để ý tới ánh mắt của mọi người mà đi tới trước mặt Lương Chi Ý.
Cô gái cúi đầu, đang đau tới nỗi đầu óc choáng váng thì chợt cảm giác được có người tới trước mặt, ngay sau đó đầu cô được giữ lấy một cách nhẹ nhàng, Bùi Thầm cúi người xuất hiện trong tầm mắt của cô, nói với giọng trầm thấp dịu dàng:
“Chi Chi à, em không sao chứ? Có phải là khó chịu lắm không?”
Người ở xung quanh nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Bùi Thầm thì thoáng cái đã hiểu ra.
Đệt mợ, lại là một bát cơm chó nữa!
Cô sững ra, rồi vô thức lắc đầu, sau đó tay bị nắm lấy, anh kéo tay cô đứng dậy, “Đến văn phòng với anh.”
Cứ như thế, Bùi Thầm mang Lương Chi Ý đi ngay trước mặt mọi người. Khi về văn phòng, anh hỏi cô: “Có phải là đau bụng kinh không?”
Cô biết là không giấu nổi nữa, “Ừ…”
Bùi Thầm đi rót một cốc nước ấm, rồi lấy viên nang ibuprofen* trong túi ra, cuối cùng ôm cô tới sô pha ngồi.
(*)
Bùi Thầm ôm cô vào lòng, chỉ thị cô uống thuốc, cô uống nước xong thì khẽ tỉ tê: “Bùi Thầm à…”
Bùi Thầm nhíu mày nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, giọng nặng nề:
“Đau bụng kinh mà lại không nói với anh, muốn để anh lo lắng đến mức nào đây hả?”
Hết ngoại truyện 6.
“Chi Chi, em là của anh.”
Giọng nói trầm thấp hơi khàn của Bùi Thầm vang lên, tựa chuỗi hạt cọ xát bên tai cô, tạo ra một luồng nhiệt nóng như lửa.
Lương Chi Ý thấy ngón tay thon dài sắc nét của anh để lên cà vạt, chậm rãi kéo xuống, phần xương nơi cổ tay trắng trẻo gồ lên, đôi mắt tối tăm nhuốm ham muốn nhìn thẳng vào cô, tựa như đang nhìn con mồi không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Trái tim cô chợt loạn nhịp, hoàn toàn chìm đắm trước dáng vẻ của anh trong giờ phút này.
Sao người này uống rượu vào lại có thể quyến rũ như thế này vậy.
Hu hu hu như này là đang cố ý dụ dỗ cô đây mà…
Cà vạt bị kéo ra để sang một bên, tay Bùi Thầm vuốt ve vòng eo thon của cô, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước đang gần trong gang tấc của cô, chất giọng khàn khàn dẫn dắt từng bước: “Có muốn không?”
Đôi mắt cô ngập nước, ý thức dần sụp đổ
“Ừm…”
Anh cầm tay cô rồi đưa tới chiếc cúc thứ nhất của áo sơ mi.
Sau đó, nụ hôn nóng bỏng của anh mới ập tới.
Phác họa miêu tả cánh môi, hơi thở mát lạnh mang theo vị rượu quấn quýt.
Cô gái nhắm đôi mắt lại, hai má bị men say hun đỏ, động tác cởi cúc rất chậm, cảm nhận được làn sóng vừa quen thuộc vừa xa lạ ập tới một cách mãnh liệt.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, căn phòng được ánh đèn lọ mọ chiếu rọi dường như trở nên ngọt ngấy ướt át. Quần áo rơi xuống đất, mồ hôi dầm dề dán trên làn da, khiến mùi hoa sơn chi trên người cô gái bị đốt cháy, hương thơm nồng nàn và đặc quánh.
Qua một hồi lâu, ngăn kéo bị mở ra.
Sau đó cô bị ôm lấy, ngồi trong lòng anh, đối diện với anh.
Trước mắt Lương Chi Ý là ánh sáng chói lóa, sau một lúc lâu cô khóc thút thít đổ gục xuống đầu vai anh, “Bùi Thầm…”
Anh khàn giọng kề sát tai cô: “Ừ?”
Cô muốn xin tha, nhưng lại không nói nổi câu nào, mắt ứa lệ.
Sao Bùi Thầm uống rượu vào lại như này chứ…
Một lát sau cơ thể cô lại được đặt xuống, đầu cô được bàn tay anh bảo vệ, đập mạnh vào đầu giường từng cái từng cái một. Bùi Thầm như không cảm nhận được sự đau đớn, đuôi mắt đỏ lên, khẽ cắn đôi môi đỏ của cô:
“Chi Chi à, hồi cấp ba anh đã từng mơ một giấc mơ.”
Nhịp tim cô nhanh hơn, rồi chợt nghe thấy tiếng thở của anh:
“Cảnh trong giấc mơ giống như bây giờ.”
Anh tự cảm thấy bản thân thấp hèn, kìm nén không dám yêu cô, nhưng lại không nhịn được, vẫn muốn khinh nhờn cô gái tựa như một nữ thần hoàn mỹ đó.
Bây giờ, hết thảy đều đã trở thành sự thật.
Thì ra còn sung sướng hơn giấc mơ gấp trăm lần.
Lương Chi Ý nghe thế thì sắc mặt đỏ bừng, biết được sự xấu xa từ tận xương tủy của anh.
“Chi Chi à, em là của anh.”
Anh chỉ nhìn cô.
Sống mũi cô cay cay, không nhịn được mà ôm lấy anh: “Ừ…”
Cô mãi mãi thuộc về anh.
Bùi Thầm lại hôn lên môi cô, đầu óc cô gái mê man, hoàn toàn lạc lối trong tình yêu cuồng nhiệt của anh.
***
Ngày hôm sau, mặt trời tỏa nắng.
Tối hôm qua rất muộn mới xong, lúc này cô gái ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Khi cô mơ màng tỉnh lại thì chạm vào chiếc gối để trống ở bên cạnh.
Cô ngờ vực lẩm bẩm gọi mấy tiếng, Bùi Thầm đang xử lý công việc trong phòng sách nghe tiếng thì lập tức đi vào phòng, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm…”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô duỗi người, rồi nương tư thế bị anh ôm vào lòng.
Lương Chi Ý mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn thấy dấu vết trên người, rồi nghĩ tới chuyện xằng bậy mà người này đã làm tối qua thì tức giận đẩy cái móng vuốt thối tha của anh ra: “Tránh ra tránh ra…”
Bùi Thầm nhếch khóe môi, thấp giọng dỗ dành cô, cô xấu hổ tức tối lườm anh: “Có phải tối qua anh đã uống rượu không?”
“Đâu có.”
“Chắc chắn là có.”
Nếu không thì sao tối qua anh lại điên cuồng như thế chứ…
Anh bất đắc dĩ mỉm cười giải thích cho cô nghe, nói với cô rằng lúc đàn ông say thì không thể ‘ấy ấy’.
“Chỉ là uống nhiều một chút thôi.”
Cuối cùng cô khẽ hừ một tiếng, chọc ngực anh mấy cái: “Sau này em phải mua một cuốn sổ nhỏ, ghi lại toàn bộ những tội ác của anh.”
Anh khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Sau đó thì sao, mách với ai vậy?”
Cô tựa vào đầu vai anh, khẽ thở ra: “Không cần mách, nhưng mà có thể để anh giữ lại làm kỷ niệm, dù sao thì có lẽ sau một hai năm nữa người nào đó đã có lòng mà không có sức rồi.”
Nghe thấy cô khiêu khích, đôi mắt anh tối đi, đè cô xuống lần nữa, “Có lòng mà không có sức ư?”
Cô gái bị cù lét, bật cười xin tha ngay lập tức: “Em sai rồi, em đùa thôi…”
Hai người quậy một lát, cuối cùng cô muốn xuống giường đi rửa mặt, chân vừa dẫm xuống đất thì có cảm giác đau mỏi tới nhũn ra, cô tức giận tới nỗi muốn đánh anh:
“Bùi Thầm, ba ngày tiếp theo anh có muốn cũng đừng hòng, để trừng phạt, hôm nay không cho anh hôn em.”
Cô đi tới WC, Bùi Thầm đi vào theo, cúi người ôm cô, giọng rất thấp: “Anh sai rồi Chi Chi à.”
Cô nhịn cười, nói nghiêm túc: “Không được, nhận lỗi không có tác dụng gì đâu.”
Bùi Thầm muốn hôn cô, lại bị cô cố ý né tránh, lặp đi lặp lại mấy lần, cô thấy dáng vẻ đáng thương nhẫn nhịn khó chịu của anh thì không khỏi buồn cười.
So với dáng vẻ lạnh lùng trước kia thì bây giờ người này cũng trái ngược quá rồi.
Sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.
Sau khi rửa mặt xong, cô ra khỏi phòng ngủ, đi loạng choạng tới bếp: “Bùi Bùi ơi, em đói rồi.”
“Anh mua đồ ăn sáng rồi, để hâm lại cho em.”
“Thế thì em đi dọn hành lý trước.”
Cô đưa vali hành lý tới phòng ngủ chính, Bùi Thầm đang bận rộn trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn đứng ở bên ngoài.
Người phụ nữ nhìn thấy anh thì xấu hổ mỉm cười, nũng nịu nói: “Chào anh, tôi là người sống ở nhà đối diện, tôi họ Kiều.”
Bùi Thầm cúi đầu nhìn cô ta, mặt mày giấu sau mái tóc rũ xuống, nói với giọng lạnh nhạt: “Chào cô, có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh, chủ yếu là do tôi ở một mình cũng không tìm được người nào giúp đỡ, bóng đèn trên trần phòng khách của tôi bị hỏng rồi, có thể làm phiền anh qua thay bóng đèn giúp tôi được không, tôi không đủ cao.”
Người phụ nữ nhìn anh với đôi mắt quyến rũ, giọng nói dịu dàng yếu đuối.
Bùi Thầm nhìn cô ta, chỉ liếc cái thì đã nhìn thấu điều gì đó, giọng điệu anh lạnh lẽo như băng: “Trong nhà tôi có thang, nếu cô cần thì có thể cầm đi.”
“Nhưng tôi sợ cao, không dám trèo lên thang…”
Người phụ nữ còn định nói gì đó thì một giọng nữ chợt vọng tới từ trong phòng: “Bùi Thầm ơi…”
Người phụ nữ quay đầu thì nhìn thấy một cô gái da trắng như tuyết, mặc một chiếc váy hai dây đi tới, mái tóc dài đen nhánh xõa nơi đầu vai, đôi mắt hạnh trong veo sáng rực để lộ sự ngây thơ, đường nét khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, là sự kết hợp hoàn hảo giữa gợi cảm và trong sáng.
Lương Chi Ý đi tới bên cạnh Bùi Thầm rồi bị anh ôm lấy vô cùng thân mật, người phụ nữ nhìn thấy Lương Chi Ý xinh đẹp tới choáng ngợp thì đứng sững ra tại chỗ.
Trước đây cô ta có thấy Bùi Thầm về nhà một mình mấy lần, cho rằng anh vốn không có bạn gái, còn muốn tới tán tỉnh thử, không ngờ anh không chỉ có mà nhan sắc còn đè bẹp cô ta nữa.
Lương Chi Ý nhìn về phía cô ta, đôi mắt chớp chớp vẻ ngờ vực: “Sao vậy?”
Người phụ nữ xấu hổ, trong thoáng chốc đầu lưỡi như xoắn lại, sửa cách nói: “À ờ…tôi đến để mượn thang, muốn thay bóng đèn.”
“Được chứ.”
Lương Chi Ý bảo Bùi Thầm vào trong phòng lấy thang rồi đưa cho cô ta, cuối cùng đối phương dùng xong cầm trả, chột dạ nói lời cảm ơn với Lương Chi Ý, cô gái mỉm cười không nói gì.
Cuối cùng sau khi đóng cửa lại, Lương Chi Ý đi vào bếp, đứng trước bệ bếp, Bùi Thầm ôm lấy cô từ phía sau, giọng trầm thấp:
“Ghen à?”
Cô mạnh miệng, “Còn lâu.”
Anh hôn lên vành tai cô, mỉm cười dỗ dành: “Đừng ghen, anh chưa từng gặp cô ta, nếu hồi nãy em không ở đây thì anh cũng sẽ từ chối.”
“Dù sao người nào đó đi đến đâu cũng được người ta nhớ nhung kia mà.”
Cơ thể cô bị anh xoay qua, Bùi Thầm cúi người đối diện với ánh mắt của cô: “Thế nên chẳng phải để em chuyển qua đây tuyên bố chủ quyền đó sao, để người khác nhìn xem anh có một cô bạn gái xinh đẹp nhường nào.”
Cô nhếch khóe môi, “Được thôi…”
Anh hôn lên môi cô, tâm trạng cô đang ngọt ngào, mấy giây sau thì phản ứng lại: “Bùi Thầm, đã bảo là hôm nay anh không được hôn em rồi cơ mà!”
Nhưng Bùi Thầm giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ đè cô trên bệ bếp, hôn cô lần nữa.
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi dừng lại, Lương Chi Ý nhớ tới dáng vẻ không kìm được mà chìm đắm của mình thì hai má đỏ lên, ngạo kiều càu nhàu: “Bùi Thầm, anh là đồ lưu manh…”
Bùi Thầm nhếch môi nhìn cô, mắt sáng rực:
“Ừ, chỉ có em biết mà thôi.”
Cô gái nghe thế thì cả trái tim lại nhuốm mật ngọt, “Em vẫn đang đói đấy…”
Anh mỉm cười xoa đầu cô, “Đi nào, đi ăn sáng.”
***
Sau khi Lương Chi Ý dọn tới căn hộ của Bùi Thầm thì cuộc sống ở chung ngọt ngào thắm thiết của cặp tình nhân nhỏ cũng chính thức bắt đầu.
Lúc ban đầu, Lương Chi Ý đề nghị muốn chia tiền thuê nhà với anh, nhưng lại bị Bùi Thầm từ chối, anh nói anh không thích cô khách sáo như thế, kể cả lúc bình thường khi ăn cơm ở bên ngoài hay là mua đồ cho cô, anh chưa từng bủn xỉn vì không có nhiều tiền, anh luôn dốc hết sức mang lại cho cô những thứ tốt nhất.
Kể cả hồi cấp ba anh cũng như thế, với những chuyện này, Lương Chi Ý vô cùng cảm động, cũng biết nếu tính toán chi li quá thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đấng mày râu như anh, nên có đôi khi cô thường dùng cách đáp lễ, ví dụ như cô sẽ mua âu phục cà vạt vân vân cho anh, cũng khiến anh cảm nhận được tình yêu đong đầy mà cô dành cho anh.
Sau khi sống chung, hai người có thêm nhiều thời gian bên nhau hơn, Bùi Thầm ăn được thịt rồi thì cũng càng thêm không kiêng nể gì, hai người hâm nóng tình yêu qua mỗi một lần vui sướng cực hạn, mối quan hệ như cá với nước, mỗi ngày họ đều ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đọc sách học tập, rồi lại cùng nhau thức giấc trong căn phòng ngập tràn nắng sớm, cùng nhau trải qua những khoảng thời gian lãng mạn ấm áp và bình dị trong cuộc sống.
Trong thoáng chốc, thành phố Lâm đã bước vào mùa thu. Sau khi Đầu tư Hoa An rót vốn vào, người máy phục hồi chức năng Thiện Trí thế hệ một của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri chính thức được đưa ra thị trường, lập tức thu hút sự chú ý của người trong ngành. Một nhãn hiệu sản phẩm nội địa như thế đã giành được sự thừa nhận của rất nhiều tổ chức y tế trong ngành, rất nhiều tổ chức tìm tới họ để hợp tác, những đơn đặt hàng đã giao trước đó cũng nhận được những phản hồi rất tốt.
Đồng thời, nhóm nghiên cứu khoa học còn tự nghiên cứu phát triển thêm rất nhiều chức năng của người máy phục hồi chức năng, lần lượt có được chứng nhận TGA* của Úc và chứng nhận CE** của EU.
(*)
(**)
Vả lại trước đó họ đã có được chứng nhận FDA và CFDA, Thiện Trí thế hệ một của bọn họ đạt được Grand Slam* trong lĩnh vực người máy phục hồi chức năng, lập tức có chỗ đứng vững chắc trong ngành.
(*)
Vào khoảng thời gian cuối năm, quy mô của phòng làm việc không ngừng được mở rộng, Bùi Thầm chính thức sáng lập công ty. Vào nghi thức gỡ vải* hôm ấy, rất nhiều người trong giới kinh doanh ở thành phố Lâm, thậm chí là thị trưởng của thành phố Lâm cũng tới tham dự, đồng thời cũng đích thân gỡ vải.
(*)
Sau khi công ty được lập, nội bộ công ty tiến hành phân công cẩn thận hơn, chia ra thành các phòng ban nhỏ, địa chỉ của công ty cũng được dời tới khu khoa học công nghệ lớn hơn. Cùng với việc hoàn thành vòng gọi vốn series B*, công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri được định giá 50 triệu tệ, có thể nói là hot vô cùng.
(*)
Sau khi đón Tết Dương Lịch, bước vào một năm mới, năm nay thành phố Lâm lạnh lẽo hiếm thấy.
Vào tháng một, nhiệt độ của thành phố Lâm tiệm cận 0 độ, dù chưa có tuyết rơi nhưng ở vùng phía nam ẩm ướt lạnh lẽo vẫn khiến người ta khó chịu gần chết.
Bởi vì gần đây Bùi Thầm đang nghiên cứu và phát triển người máy thế hệ hai cùng nhóm nghiên cứu phát triển nên anh đã ngủ lại công ty hai ngày, không về căn hộ ngủ.
Kể từ khi công ty thành lập, Bùi Thầm bận rộn hơn trước, đối mặt với càng nhiều công việc và xã giao hơn, Lương Chi Ý thấy thế thì không phải khó chịu vì thời gian anh ở bên mình ít đi mà xót cho sức khỏe của anh.
Sáng sớm khi thức dậy, cô phát hiện bà dì cả của mình tới. Trước giờ cô luôn sợ lạnh, với cả hai ngày nay buổi tối cô ngủ không được ngon, một người bình thường ít khi đau bụng kinh như cô lần này cũng bị đau bụng kinh.
Nhưng công ty vẫn còn rất nhiều việc, cô không muốn xin nghỉ. Trước khi ra ngoài, cô nhắn cho Bùi Thầm một tin: [Em phải tới công ty rồi, mang đồ ăn sáng cho anh đó.]
Một lát sau, Bùi Thầm gọi điện thoại tới, cô đang đi thang máy xuống dưới thì nghe máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông:
“Chào buổi sáng, Chi Chi.”
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi của anh thì lo lắng quan tâm hỏi: “Bây giờ anh đang nghỉ ngơi à? Không phải là tối qua cũng không ngủ đấy chứ?”
“Bận suốt một buổi tối, mới ngủ hai tiếng.”
Bùi Thầm bấm ấn đường, ra khỏi buồng nghỉ trong văn phòng.
Cô nhíu mày lại, nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh đừng vất vả như thế, tới lúc đó cơ thể kiệt sức thì phải làm sao?”
“Không sao đâu, anh xong việc rồi, chắc là tối nay có thể nghỉ ngơi tử tế,” Anh dịu dàng an ủi cô, “Tối qua em ngủ như nào?”
“Ngon lắm…”
Cô không muốn nói với anh chuyện cô lạnh tới nỗi không ngủ được.
“Sao mà nghe giọng em có vẻ yếu ớt vậy? Bị cảm à?” Bùi Thầm ngờ vực.
Cô gái ôm cái bụng đau đớn, nhíu mày lại, giọng nói vẫn có ý cười: “Đâu có, mới tỉnh nên hơi buồn ngủ.”
Hai người trò chuyện mấy câu đơn giản, Lương Chi Ý nghe thấy đầu bên kia có nhân viên gọi Bùi Thầm, cô bèn nói cúp máy trước, để anh tập trung làm việc.
Cô không nói chuyện đau bụng kinh cho Bùi Thầm.
Cô không muốn anh lo lắng, dù sao anh làm việc cũng đã đủ mệt rồi.
Sau khi tới công ty, cô đưa đồ ăn sáng mình mua cho Bùi Thầm tới văn phòng của anh, Bùi Thầm tới trung tâm nghiên cứu phát triển, cô để đồ ăn sáng xuống, lại sửa soạn lại tài liệu để trên bàn rồi đi ra ngoài.
Vào chín giờ rưỡi sáng, cuộc họp thường kỳ của cả công ty sắp bắt đầu, Quý Phỉ Nhi đi vào văn phòng của Lương Chi Ý thì nhìn thấy cô gái nằm bò ra bàn.
“Chi Chi ơi, phải đi họp rồi.”
Lương Chi Ý mới bận xong, cô tranh thủ thời gian chợp mắt năm phút, nghe thấy tiếng thì cô chống người lên, dụi đôi mắt ngái ngủ, Quý Phỉ Nhi thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, “Cậu sao thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Không có gì, bà dì cả tới ấy mà.”
“Cậu không sao đấy chứ, hay là mình pha cho cậu cốc nước đường đỏ nhé?”
Cô mỉm cười rồi đứng lên: “Không cần đâu, uống ít nước ấm là được rồi, đi họp đã.”
Hai người đi tới phòng họp lớn, nhân viên lần lượt có mặt, một vùng toàn những cái đầu đen ngòm.
Sau một lúc lâu, cửa phòng họp bị đẩy ra, có mấy người đi vào.
Dẫn đầu là Bùi Thầm, người đàn ông mặc âu phục, khoác một chiếc áo măng tô dài có hai hàng cúc màu nâu sẫm ở bên ngoài, đút một tay vào túi, thân hình thon dài thẳng tắp, đường nét khuôn mặt sắc bén lạnh nhạt, mang theo vẻ nghiêm túc.
Ánh mắt của toàn bộ các nhân viên đều hội tụ nơi anh, họ yên tĩnh lại trong nháy mắt, xốc lại tinh thần.
Bùi Thầm cùng với nhóm nghiên cứu phát triển bên Tuyên Hạ xuất hiện, anh ngồi xuống bàn hội nghị, đôi mắt đen lướt qua một vòng rồi thản nhiên mở miệng:
“Bắt đầu đi.”
Buổi họp do Tuyên Hạ chủ trì, cuộc họp thường kỳ chính thức bắt đầu. Các phòng ban báo cáo tình hình của từng phòng, Bùi Thầm lắng nghe, khuôn mặt bình tĩnh không hề có vẻ tươi cười.
Một lát sau, đôi mắt anh di chuyển, chợt chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Lương Chi Ý.
Chỉ thấy cô gái đỡ đầu, sắc mặt mệt mỏi, tay kia thì âm thầm xoa bụng, thoạt nhìn vừa tiều tụy vừa không thoải mái.
Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì ngày tháng của hôm nay xuất hiện trong đầu, rồi lập tức nhận ra, hôm nay là kỳ kinh của cô.
Anh biết cô sẽ bị đau bụng kinh vì trời lạnh.
Trước đây khi cô bị đau thì sẽ đáng thương rúc vào lòng anh, bảo anh xoa bụng giúp, giống một con mèo mới sinh mềm mại.
Vào giờ phút này, trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn là cố chống đỡ mà ngồi. Hàng mày của Bùi Thầm nhíu lại, lòng nặng nề.
Chả trách sáng nay nghe cô nói chuyện lại thấy cô yếu ớt như thế.
Thế nhưng lại không nói gì với anh cả.
Bùi Thầm đưa mắt nhìn về phía trợ lý, gọi anh ta qua. Trợ lý cúi người đi tới, người đàn ông thấp giọng nói mấy câu, đối phương đáp lại rồi lập tức rời khỏi phòng họp.
Mười phút sau, trợ lý đẩy cửa phòng họp ra, để một túi thuốc xuống trước mặt Bùi Thầm.
Đúng lúc quản lý của phòng mở rộng thị trường nói xong, Bùi Thầm nói ra một vài vấn đề rồi bảo: “Nghỉ 10 phút đã, lát nữa rồi tiếp tục.”
Nếu là bình thường, một Bùi Thầm coi trọng hiệu suất làm việc cao thì sẽ không dễ dàng tạm dừng cuộc họp, mọi người sửng sốt, ai ngờ ngay sau đó họ thấy người đàn ông đứng dậy, không để ý tới ánh mắt của mọi người mà đi tới trước mặt Lương Chi Ý.
Cô gái cúi đầu, đang đau tới nỗi đầu óc choáng váng thì chợt cảm giác được có người tới trước mặt, ngay sau đó đầu cô được giữ lấy một cách nhẹ nhàng, Bùi Thầm cúi người xuất hiện trong tầm mắt của cô, nói với giọng trầm thấp dịu dàng:
“Chi Chi à, em không sao chứ? Có phải là khó chịu lắm không?”
Người ở xung quanh nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Bùi Thầm thì thoáng cái đã hiểu ra.
Đệt mợ, lại là một bát cơm chó nữa!
Cô sững ra, rồi vô thức lắc đầu, sau đó tay bị nắm lấy, anh kéo tay cô đứng dậy, “Đến văn phòng với anh.”
Cứ như thế, Bùi Thầm mang Lương Chi Ý đi ngay trước mặt mọi người. Khi về văn phòng, anh hỏi cô: “Có phải là đau bụng kinh không?”
Cô biết là không giấu nổi nữa, “Ừ…”
Bùi Thầm đi rót một cốc nước ấm, rồi lấy viên nang ibuprofen* trong túi ra, cuối cùng ôm cô tới sô pha ngồi.
(*)
Bùi Thầm ôm cô vào lòng, chỉ thị cô uống thuốc, cô uống nước xong thì khẽ tỉ tê: “Bùi Thầm à…”
Bùi Thầm nhíu mày nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, giọng nặng nề:
“Đau bụng kinh mà lại không nói với anh, muốn để anh lo lắng đến mức nào đây hả?”
Hết ngoại truyện 6.
Bình luận facebook